CHAP 43: Băng ghế bong tróc
Máu lạnh làm cô ấy khóc nhiều, dứt khoát bỏ rơi cô ấy cũng nhiều. Thế mà anh cô ấy cứ lếch thếch lủi tủi tìm anh khắp thế gian…
***
Tình yêu thuộc dạng lỏng, biến hóa với hàng vạn hình thù.
Thoạt khi là bao la bạt ngàn tựa đại dương, như phóng nguyên siêu xe sang chảnh đến trước cửa nàng cùng rặng hồng 999 đóa to đùng. Thoạt lúc là xíu xiu, tí hin tựa hạt mưa, như khẩy hạt dưa hấu, vuốt thớ vải xơ, giành đi cạnh vũng nước. Danh Khôi đích xác là kiểu thứ hai! Cách anh âm thầm chăm bẵm Hà Chi từng chun, săn sóc cô nàng từng chút giống không khí. Không màu, không mùi, không thể thiếu.
Như chiếc di động mới toanh Danh Khôi mua tặng Hà Chi đã lưu số anh, chình ình thêm loạt số cảnh sát, cấp cứu, cứu hỏa và gài sẵn các phần mềm Hà Chi hay lướt.
Nhưng có lắm lúc, sự tinh tế trog lặng lẽ của Danh Khôi…rất kinh dị. Chẳng hạn Hà Chi ngắm bộ váy trắng tinh, Danh Khôi sẽ im ỉm đi ngắm nội y trắng toát!?
Dân nghệ sĩ, có thể đùng một cái bị cảm hứng chợt đến dựng ngược lúc nửa đêm.
Khoảng tầm một giờ sáng. Hà Chi đang say giấc bỗng bật dậy như xác ướp sống lại, đầu xù, tóc xóa, chân đất lao đến phòng thu âm ngồi phịch cạnh đàn piano. Mắt cô nàng lờ đờ, riu ríu như ngái ngủ, lại như đang phiêu. Hai bàn tay tay chạm lên những phím đen trắng, dạo lại giai điệu mới bất chợt nhảy nhót trong giấc ngủ.
Danh Khôi đã lén chuồn xuống tầng dưới so gang cùng Lâm Viên. Một to đùng vợ đang có bé, một to đầu con đã lớn tướng thế nhưng vẫn thường ồn ào đòi ” khô máu “. Đêm này ai thắng, ngày mai dòm mặt hơn hớn, vênh ngược ngắm nóc nhà là biết tỏng. Còn kẻ thua thể nào cũng già mồm dóc láo vài cớ lãng xẹt như vợ tôi nhờ khép hộ cửa sổ, con tôi nhờ giải giúp bài toán.
Bên anh em cứng, đàn ông lộ nguyên hình là những cậu nhóc to xác.
– Nào, em bé đến đây! Anh bố thí cho chú mạng này! Anh đi ngủ! – Danh Khôi gỡ tai nghe, vươn vai, lắc cổ, bẻ khớp tay vẻ nhức mỏi.
– Hấp hối, muốn lỉnh thì cứ thẳng thắn! ” Dạ ” một tiếng tử tế, rồi anh thả cưng đi hầu vợ! – Lâm Viên vứt tai nghe, khoanh tay tựa hẳn người vào lưng ghế.
Danh Khôi nguýt:
– Đười ươi mà cứ tưởng ta đây là chúa tể rừng xanh!
Lâm Viên trừng:
– Còn cậu loăng quăng mà cứ nghĩ mình là rồng biển! Dám không? Ném chuột, ném súng. Chơi mỗi bàn phím, dao găm xem nào?
Danh Khôi nhướn:
– Khỏi thách! Đấy là món của tớ! Mới học nghề thì đừng múa máy trước thợ!
Lâm Viên nhếch:
– Tự kiểm điểm?! Được đấy! Biết mình biết ta thế là tốt! Tè dầm mặc bỉm thế là thông minh!
Đang chí chóe rất hăng, tự dưng một mái đầu thù lù thò vào cùng đôi mắt diu díu buồn ngủ:
– Bố Viên với bố Khôi đừng cãi lộn nữa! Bình với ông ở phòng bên cạnh nghe hết đấy ạ!
Đồng chí Lâm Viên tức tốc nhổm khỏi ghế, một mạch bước đến bế bổng con trai, ghì vào lòng cậu nhóc đang há miệng ngáp to, rũ rượi dụi đầu lên vai bố, lim dim. Sắp khuất sau cánh cửa, đồng chí ấy còn cố rướn cổ ngoái lại, quẳng ra cái bĩu môi đầy gây hấn. Một đồng chí ba mươi tuổi khác cũng gay cấn chả kém. Cửa mới sập sau lưng, lập tức điều khiển H.C trong game nã phát súng điếng tai ngay giữa trán L.V.
***
Kết thúc đêm nhạc hội cùng các em nhỏ theo học từ lúc Hà Chi mới mở lớp piano, cô về nhà và ngã vật ra giường, đánh thẳng một giấc 15 tiếng đồng hồ. Cô mơ màng thấy Danh Khôi thay cho mình bộ đồ ngủ thơm tho, lấy khăn ướt khe khẽ chùi bay lớp trang điểm bí bức, kem dưỡng da man mát len vào cả từng kẽ tay, kẽ chân. Rất muốn ngắm nhìn anh, nhưng mí mắt dính bết như bị dập ghim. Rất muốn sờ soạng anh, nhưng người nhũn như cọng cỏ bị mưa vùi.
Đẫy giấc. Đã là chiều tà của ngày hôm sau. Chân trời đã loang từng vện mây tím than. Hà Chi gượng thân ê ẩm chống tay ngồi dậy, rải ánh mắt ngơ ngác khắp căn phòng dìu dịu ánh đèn ngủ, tiếng rủ rỉ đọc bản tinthời sư trên màn hình ti vi sáng choang. Mắt còn díu, miệng đã cười toe. Hà Chi nhặt gối Danh Khôi lên, ghì vào lòng, chun mũi hin hít mùi của anh ấy, môi ngâm mãi nét cong tủm tỉm.
Anh ấy biết rõ cô chúa ghét lúc ngơ ngác bừng tỉnh giữa không gian tối om, trống trơn, lặng thinh. Những năm tháng thiếu Danh Khôi, ngày nối ngày cô phải cố nuốt thứ cảm giác lạc lõng, trơ trọi kia, anh ấy cũng đã nếm đủ cung bậc của nỗi đơn độc, anh ấy thấu hiểu mỗi một tơ lòng buồn tênh của cô. Anh ấy chưa hề ôm cô tỉ tê lời xin lỗi hay gào rằng sẽ bù đắp, nhưng từng cử chỉ chu đáo của anh ấy đều đang dần cắp cô khỏi dòng quá khứ ủ ê.
Ghim trên chiếc laptop đang gập mẩu giấy nhớ đính gọn lỏn một mũi tên đi xuống rất ” Danh Khôi “. Mở laptop ra, nằm chiễm chệ trên màn hình đoạn note cụt lủn còn ” Danh Khôi ” hơn.
” Đồ ăn trong tủ lạnh. Nhớ uống thêm nước cam. Môi nứt rồi đấy em.
Trời hanh. Khó chịu. Em ở nhà.”
Với Hà Chi, ” Danh Khôi ” đã không còn đơn thuần là danh từ chỉ tên người, mà tiến hóa thành tính từ biểu thị khô – gọn – lạnh.
Còn với Danh Khôi, ” Hà Chi ” là tính từ ám thị cả cụm láo – trơ – bướng.
Hà Chi cũng luôn ăn rơ cực khớp với định nghĩa ấy.
Danh Khôi tan làm đang bước ra khỏi sở cánh sát cùng đồng nghiệp, gạt phắt mấy lời nài nỉ mang Hà Chi đi ăn tiệc chúc mừng đêm qua của cô nàng. Mải nghĩ chế món gì bồi bổ thì người đang nằm trong đầu bỗng đâu nhảy phốc ra ngay trước mắt. Cô ấy ngồi trên ghế đá lạnh ngắt, rụt vai co rúm trong bộ đồ mỏng lét, tay cầm ổ bánh pa tê gặm dở, ngửa đầu dõi theo lũ chim non tíu tít chuyền cành, đôi ngươi đen láy của cô ấy cũng rượt đuổi những đôi chân di sản khủng long khắp các phiến lá.
Đầu tiên, Danh Khôi cáu đến mức mắt nheo lại như lũ diều hâu, cắm phập lấy cô ấy tia nhìn dữ dằn. Một khắc sau đụng phải mắt cười mừng rơn của cô ấy, anh rung động đến nỗi các đầu ngón tay giật khẽ như bị kim chích. Cô bé con năm nào trong chiếc áo trắng tinh tươm cũng ngồi trên băng ghế tróc gỗ đấy, gương mặt non choẹt lúc nào cũng lơ ngơ, lì lợm. Cô gái trẻ năm nay trong chiếc áo bầu thùng thình cũng đang ngồi trên chính băng ghế bong tróc ấy, các đường nét nữ tính trên khuôn mặt đã phát triển hoàn chỉnh, có tĩnh lặng, có dịu dàng. Cô ấy luôn ở đấy, mặc thời tiết, mặc dòng người, mặc nốt thái độ của anh.
Máu lạnh làm cô ấy khóc nhiều, dứt khoát bỏ rơi cô ấy cũng nhiều. Thế mà anh cô ấy cứ lếch thếch lủi tủi tìm anh khắp thế gian…
– Bảo em đừng chạy lung tung! Không nghe là thế nào?
Bị mắng, Hà Chi càng hớn, mặt nhơn nhơn, cười tít hơn. Mắt Danh Khôi đánh sượt từ đôi giày búp bê mỏng dí đến tờ báo lót bánh cũ rích, anh cáu điên, bỏ đi trước một cách bực dọc. Cô ấy lập tức lót tót bám theo, khóe môi tui tủi xịu xuống . Danh Khôi thở hắt, quay phắt lại cởi áo khoác chụp lên người cô ấy kín bưng, chộp lấy cổ tay mảnh dẻ kéo khỏi con mắt tinh quái từ đám đồng nghiệp. Cùng dòng chảy thời gian, họ cũng là nhân chứng của cặp đôi khập khiễng này. Chàng cảnh sát công nghệ cao thường phát cáu, còn cô nàng lí lắc luôn xem anh là cả bầu trời.
Máu lạnh làm cô ấy khóc nhiều, dứt khoát bỏ rơi cô ấy cũng nhiều. Thế mà anh cô ấy cứ lếch thếch lủi tủi tìm anh khắp thế gian…
***
Tình yêu thuộc dạng lỏng, biến hóa với hàng vạn hình thù.
Thoạt khi là bao la bạt ngàn tựa đại dương, như phóng nguyên siêu xe sang chảnh đến trước cửa nàng cùng rặng hồng 999 đóa to đùng. Thoạt lúc là xíu xiu, tí hin tựa hạt mưa, như khẩy hạt dưa hấu, vuốt thớ vải xơ, giành đi cạnh vũng nước. Danh Khôi đích xác là kiểu thứ hai! Cách anh âm thầm chăm bẵm Hà Chi từng chun, săn sóc cô nàng từng chút giống không khí. Không màu, không mùi, không thể thiếu.
Như chiếc di động mới toanh Danh Khôi mua tặng Hà Chi đã lưu số anh, chình ình thêm loạt số cảnh sát, cấp cứu, cứu hỏa và gài sẵn các phần mềm Hà Chi hay lướt.
Nhưng có lắm lúc, sự tinh tế trog lặng lẽ của Danh Khôi…rất kinh dị. Chẳng hạn Hà Chi ngắm bộ váy trắng tinh, Danh Khôi sẽ im ỉm đi ngắm nội y trắng toát!?
Dân nghệ sĩ, có thể đùng một cái bị cảm hứng chợt đến dựng ngược lúc nửa đêm.
Khoảng tầm một giờ sáng. Hà Chi đang say giấc bỗng bật dậy như xác ướp sống lại, đầu xù, tóc xóa, chân đất lao đến phòng thu âm ngồi phịch cạnh đàn piano. Mắt cô nàng lờ đờ, riu ríu như ngái ngủ, lại như đang phiêu. Hai bàn tay tay chạm lên những phím đen trắng, dạo lại giai điệu mới bất chợt nhảy nhót trong giấc ngủ.
Danh Khôi đã lén chuồn xuống tầng dưới so gang cùng Lâm Viên. Một to đùng vợ đang có bé, một to đầu con đã lớn tướng thế nhưng vẫn thường ồn ào đòi ” khô máu “. Đêm này ai thắng, ngày mai dòm mặt hơn hớn, vênh ngược ngắm nóc nhà là biết tỏng. Còn kẻ thua thể nào cũng già mồm dóc láo vài cớ lãng xẹt như vợ tôi nhờ khép hộ cửa sổ, con tôi nhờ giải giúp bài toán.
Bên anh em cứng, đàn ông lộ nguyên hình là những cậu nhóc to xác.
– Nào, em bé đến đây! Anh bố thí cho chú mạng này! Anh đi ngủ! – Danh Khôi gỡ tai nghe, vươn vai, lắc cổ, bẻ khớp tay vẻ nhức mỏi.
– Hấp hối, muốn lỉnh thì cứ thẳng thắn! ” Dạ ” một tiếng tử tế, rồi anh thả cưng đi hầu vợ! – Lâm Viên vứt tai nghe, khoanh tay tựa hẳn người vào lưng ghế.
Danh Khôi nguýt:
– Đười ươi mà cứ tưởng ta đây là chúa tể rừng xanh!
Lâm Viên trừng:
– Còn cậu loăng quăng mà cứ nghĩ mình là rồng biển! Dám không? Ném chuột, ném súng. Chơi mỗi bàn phím, dao găm xem nào?
Danh Khôi nhướn:
– Khỏi thách! Đấy là món của tớ! Mới học nghề thì đừng múa máy trước thợ!
Lâm Viên nhếch:
– Tự kiểm điểm?! Được đấy! Biết mình biết ta thế là tốt! Tè dầm mặc bỉm thế là thông minh!
Đang chí chóe rất hăng, tự dưng một mái đầu thù lù thò vào cùng đôi mắt diu díu buồn ngủ:
– Bố Viên với bố Khôi đừng cãi lộn nữa! Bình với ông ở phòng bên cạnh nghe hết đấy ạ!
Đồng chí Lâm Viên tức tốc nhổm khỏi ghế, một mạch bước đến bế bổng con trai, ghì vào lòng cậu nhóc đang há miệng ngáp to, rũ rượi dụi đầu lên vai bố, lim dim. Sắp khuất sau cánh cửa, đồng chí ấy còn cố rướn cổ ngoái lại, quẳng ra cái bĩu môi đầy gây hấn. Một đồng chí ba mươi tuổi khác cũng gay cấn chả kém. Cửa mới sập sau lưng, lập tức điều khiển H.C trong game nã phát súng điếng tai ngay giữa trán L.V.
***
Kết thúc đêm nhạc hội cùng các em nhỏ theo học từ lúc Hà Chi mới mở lớp piano, cô về nhà và ngã vật ra giường, đánh thẳng một giấc 15 tiếng đồng hồ. Cô mơ màng thấy Danh Khôi thay cho mình bộ đồ ngủ thơm tho, lấy khăn ướt khe khẽ chùi bay lớp trang điểm bí bức, kem dưỡng da man mát len vào cả từng kẽ tay, kẽ chân. Rất muốn ngắm nhìn anh, nhưng mí mắt dính bết như bị dập ghim. Rất muốn sờ soạng anh, nhưng người nhũn như cọng cỏ bị mưa vùi.
Đẫy giấc. Đã là chiều tà của ngày hôm sau. Chân trời đã loang từng vện mây tím than. Hà Chi gượng thân ê ẩm chống tay ngồi dậy, rải ánh mắt ngơ ngác khắp căn phòng dìu dịu ánh đèn ngủ, tiếng rủ rỉ đọc bản tinthời sư trên màn hình ti vi sáng choang. Mắt còn díu, miệng đã cười toe. Hà Chi nhặt gối Danh Khôi lên, ghì vào lòng, chun mũi hin hít mùi của anh ấy, môi ngâm mãi nét cong tủm tỉm.
Anh ấy biết rõ cô chúa ghét lúc ngơ ngác bừng tỉnh giữa không gian tối om, trống trơn, lặng thinh. Những năm tháng thiếu Danh Khôi, ngày nối ngày cô phải cố nuốt thứ cảm giác lạc lõng, trơ trọi kia, anh ấy cũng đã nếm đủ cung bậc của nỗi đơn độc, anh ấy thấu hiểu mỗi một tơ lòng buồn tênh của cô. Anh ấy chưa hề ôm cô tỉ tê lời xin lỗi hay gào rằng sẽ bù đắp, nhưng từng cử chỉ chu đáo của anh ấy đều đang dần cắp cô khỏi dòng quá khứ ủ ê.
Ghim trên chiếc laptop đang gập mẩu giấy nhớ đính gọn lỏn một mũi tên đi xuống rất ” Danh Khôi “. Mở laptop ra, nằm chiễm chệ trên màn hình đoạn note cụt lủn còn ” Danh Khôi ” hơn.
” Đồ ăn trong tủ lạnh. Nhớ uống thêm nước cam. Môi nứt rồi đấy em.
Trời hanh. Khó chịu. Em ở nhà.”
Với Hà Chi, ” Danh Khôi ” đã không còn đơn thuần là danh từ chỉ tên người, mà tiến hóa thành tính từ biểu thị khô – gọn – lạnh.
Còn với Danh Khôi, ” Hà Chi ” là tính từ ám thị cả cụm láo – trơ – bướng.
Hà Chi cũng luôn ăn rơ cực khớp với định nghĩa ấy.
Danh Khôi tan làm đang bước ra khỏi sở cánh sát cùng đồng nghiệp, gạt phắt mấy lời nài nỉ mang Hà Chi đi ăn tiệc chúc mừng đêm qua của cô nàng. Mải nghĩ chế món gì bồi bổ thì người đang nằm trong đầu bỗng đâu nhảy phốc ra ngay trước mắt. Cô ấy ngồi trên ghế đá lạnh ngắt, rụt vai co rúm trong bộ đồ mỏng lét, tay cầm ổ bánh pa tê gặm dở, ngửa đầu dõi theo lũ chim non tíu tít chuyền cành, đôi ngươi đen láy của cô ấy cũng rượt đuổi những đôi chân di sản khủng long khắp các phiến lá.
Đầu tiên, Danh Khôi cáu đến mức mắt nheo lại như lũ diều hâu, cắm phập lấy cô ấy tia nhìn dữ dằn. Một khắc sau đụng phải mắt cười mừng rơn của cô ấy, anh rung động đến nỗi các đầu ngón tay giật khẽ như bị kim chích. Cô bé con năm nào trong chiếc áo trắng tinh tươm cũng ngồi trên băng ghế tróc gỗ đấy, gương mặt non choẹt lúc nào cũng lơ ngơ, lì lợm. Cô gái trẻ năm nay trong chiếc áo bầu thùng thình cũng đang ngồi trên chính băng ghế bong tróc ấy, các đường nét nữ tính trên khuôn mặt đã phát triển hoàn chỉnh, có tĩnh lặng, có dịu dàng. Cô ấy luôn ở đấy, mặc thời tiết, mặc dòng người, mặc nốt thái độ của anh.
Máu lạnh làm cô ấy khóc nhiều, dứt khoát bỏ rơi cô ấy cũng nhiều. Thế mà anh cô ấy cứ lếch thếch lủi tủi tìm anh khắp thế gian…
– Bảo em đừng chạy lung tung! Không nghe là thế nào?
Bị mắng, Hà Chi càng hớn, mặt nhơn nhơn, cười tít hơn. Mắt Danh Khôi đánh sượt từ đôi giày búp bê mỏng dí đến tờ báo lót bánh cũ rích, anh cáu điên, bỏ đi trước một cách bực dọc. Cô ấy lập tức lót tót bám theo, khóe môi tui tủi xịu xuống . Danh Khôi thở hắt, quay phắt lại cởi áo khoác chụp lên người cô ấy kín bưng, chộp lấy cổ tay mảnh dẻ kéo khỏi con mắt tinh quái từ đám đồng nghiệp. Cùng dòng chảy thời gian, họ cũng là nhân chứng của cặp đôi khập khiễng này. Chàng cảnh sát công nghệ cao thường phát cáu, còn cô nàng lí lắc luôn xem anh là cả bầu trời.
/44
|