Đặt chân về lại căn biệt thự lộng lẫy sau bao tháng ngày dài đằng đẵng nhưng lòng Danh Khôi chẳng gợn chút cảm xúc. Tại nơi này anh từng được o bế, chăm bẵm tỉ mỉ và kĩ càng hệt viên ngọc quí trưng trong tủ kính nhưng thứ được gọi là mái ấm cứ rơi tuột khỏi não anh như một khái niệm lạ hoắc lạ hươ.
Bố mẹ Danh Khôi đến với nhau không vì tình yêu, mỗi người đều có sẵn một nửa riêng nhưng tình không đổi được miếng cơm, hai quả tim vàng cũng sẽ thành sắt vụn trong túp lều tranh. Bố Danh Khôi theo ngành cảnh sát, không thể kết hôn với người theo đạo Thiên Chúa Giáo, còn mẹ là thiên kim lá ngọc cành vàng của tổng cục trưởng hải quan, càng không thể dính líu tới một gã buôn gỗ lậu. Chẳng phải là kết tinh từ tình yêu, dĩ nhiên Danh Khôi không được hưởng hết những thương yêu vẹn tròn. Tuổi thơ anh tại căn biệt thự này là chuỗi ngày buồn tênh.
Không thèm liếc xem chung quanh đã có gì thay đổi kể từ lúc bỏ đi, Danh Khôi sải chân bước thẳng vào gian phòng khách, nơi bố anh đang ngồi chờ sẵn ở sô pha, vẫn khí chất trầm lạnh và dáng vẻ nghiêm nghị của người chức quyền cao.
– Hà Chi đâu?
– Trên lầu với mẹ con. Mà, ít nhất con nên chào bố một tiếng đã chứ? – Bố Danh Khôi từ tốn nhắc nhở. Không tưới cây thì không có quyền đòi cây mọc quả, ông là người bố tệ hại đã chẳng tử tế gì với Danh Khôi nên cũng không đủ tư cách đòi hỏi từ anh sự lễ phép, tôn kính.
– Bố đưa cô bé về đây, cũng có nói với tôi tiếng nào đâu! – Danh Khôi đáp với giọng lanh tanh, pha chút chế giễu.
Bố anh còn khoác nguyên trên người bộ cảnh phục, nét mặt hơi cứng lại khi nghe thấy giọng điệu châm chọc nhưng vẫn giữ thái độ điềm tĩnh:
– Nếu bố đến muộn chút thôi thì con biết bọn chúng làm gì con bé rồi không?
Mắt Danh Khôi tối sầm lại trong một chốc, tựa như có mây đen kéo ngang nền trời rồi nhanh chóng tản đi. Anh bật ngược câu hỏi:
– Đó là nghĩa vụ của ngài đối với công dân, không phải sao ngài cảnh sát trưởng?
Bố Danh Khôi không chấp mấy lời móc mỉa, chỉ thoáng trầm ngâm rồi nhìn anh cái dài thượt:
– Sao đã đến rồi con còn không vào thẳng đồn?
– Tôi không biết Hà Chi ở đâu, nên mới định nhờ bố! Nhưng mà bọn chúng đã tự báo cáo rồi thì tôi cũng không phiền ngài làm gì! – Môi Danh Khôi vẽ nụ cười mỉa mai, âm điệu trong giọng nói bỗng méo mó kì dị như bị tắc ứ trong cuống họng – Bố bận lắm mà, đã bao giờ sinh nhật tôi có mặt bố đâu!
Bố anh lặng thinh, không phản bác cũng không tránh né ánh mắt sắc bén đang ghim thẳng lên người ông như chiếc đinh nhọn đóng hẳn vào người. Lúc Danh Khôi còn bé, anh đã rất tôn sùng bố và luôn muốn sau này sẽ trở thành người đàn ông bản lĩnh, cương quyết và quyền lực như bố. Nhưng Danh Khôi càng lấy ông làm mẫu, ông lại càng không dám gần anh, sợ hình tượng sẽ sụp đổ bởi nếu ngày nào đó anh nhận ra, ông không hề yêu mẹ Danh Khôi mà luôn ngoại tình tư tưởng với người đàn bà khác. Cũng chẳng biết từ bao giờ, Danh Khôi đã thôi khoe với ông những bài kiểm tra điểm cao chót vót hay chờ ông đi làm về đến tận khuya chỉ để chào ông một tiếng.
Ngày Danh Khôi dẫn bạn gái ra mắt, ông đã chắc mẩm rằng anh rồi cũng sẽ như mình, sẽ biết giả của tình yêu rẻ mạt thế nào nhưng lại không thể ngờ Danh Khôi đã bất chấp tất!
– Con với đám người đó là thế nào? Một mình con làm sao đấu nổi bọn chúng?
Giọng bố Danh Khôi vội vã đuổi theo sau khi anh toan bỏ đi. Danh Khôi ngừng bước, nhưng vẫn không ngoảnh lại nhìn bố. Vẻ mặt bất cần và ngông hệt những gã trai nổi loạn.
– Tất nhiên không, tôi không nghĩ mình siêu nhân! Tôi có tiền. Bọn chúng là côn đồ, tôi cũng có thể thuê giang hồ xử!
– Lần sau, cứ gọi bố một tiếng là được rồi! – Bố Danh Khôi nói rõ ràng, vừa chân thành nhắc nhở và cả răn đe.
Danh Khôi khẽ gật đầu, một cái rất nhẹ và nhanh.
***
Cô bé em nằm cuộn tròn như tế bào thai, tư thế ngủ lúc cảm thấy sợ hãi và cần được bảo vệ. Mái tóc rối bời phủ bừa lên gương mặt nhỏ, vệt lông mày nhíu tít lại. Bộ đồng phục nhăn nhúm dính đầy đất cát, tay chân những vết thâm tím và những vết rướm máu.
– Sao bố bảo bọn chúng không làm gì?
Mẹ Danh Khôi giật mình khi anh bất thình lình xông vào, cả đôi mắt tối sầm bọc trọn lấy Hà Chi. Mẹ anh tiếp tục bôi thuốc cho Hà Chi, lựa lời kể:
– Do một nhóm nữ sinh học cùng trường Hà Chi! Còn bọn kia chỉ vô tình thấy Hà Chi lang thang ngoài đường thôi!
– Có rõ nguyên nhân không?
– Mẹ tưởng con phải rõ chứ? – Mẹ Danh Khôi ngạc nhiên – Con ở chung với Hà Chi không nghe cô bé kể gì hả? Đây không phải lần đầu đâu!
Ngực Danh Khôi vặn mạnh, như đôt ngột bị thụi mạnh một cú đấm đau điếng. Vô số hình ảnh cũ chợt nối nhau hiện ra thật rõ ràng, có những hôm Hà Chi về muộn trong bộ dạng nhếch nhác, cô bé cười khì bảo do bị té ngã và nhăn mặt trước những lời khiển trách của Lâm Viên. Hà Chi không giỏi che giấu, mắt quan sát của Danh Khôi và Lâm Viên cũng không tệ, chẳng qua cô bé nói dối trót lọt chỉ bởi ai cũng tưởng cô đơn giản, dễ đọc thấu như một cuốn sách, nhưng hóa ra tất thảy chỉ là cái bìa ngụy trang.
– Hà Chi mới ngủ thôi, con để tạm bé lại đây nhé!
– Cả tôi nữa, tối nay sẽ ở lại! – Danh Khôi không nhìn mẹ, nói rất nhanh.
Mẹ Danh Khôi mỉm cười bất ngờ, mấy năm qua bà luôn cố gắng tiếp cận Danh Khôi nhưng anh luôn né tránh. Lẽ ra gia đình là vòng ôm miễn phí lớn nhất của mỗi người, nhưng với Danh Khôi, đó lại là nơi hất anh đi. Năm ấy, bà chẳng chịu đào sâu cảm xúc của anh mà chỉ lạnh nhạt tuyên bố anh sẽ mất tất cả nếu cứng đầu. Bà xem thường anh là cậu ấm chỉ tồn tại nổi nếu bố mẹ nuôi, bà đã rất tự tin rằng anh lếch thếch vài bữa sẽ lại ngoan ngoãn quay về. Người anh thất vọng nhất là bà.
– Năm đó không phải bố mẹ chủ động ra điều kiện, là bạn gái con tự tìm đến nhà ta. Hứa sẽ rời xa con nếu bố mẹ chu cấp đầy đủ.
Sau lời mẹ kể khẽ khàng tựa những cánh hồng nhẹ nhàng rơi bên tai, cơ mặt Danh Khôi chẳng thay đổi từ khóe môi đến khóe mắt. Dường như mọi cảm xúc từ lâu đã bị anh moi sạch ra, nhét hết vào ngăn đá tủ lạnh.
Khi mẹ xuống nhà chuẩn bị bữa tối muộn cho bố, Danh Khôi vén tóc Hà Chi và đắp chăn cho cô bé, chừa lại những ngón chân nhỏ một cách không-vô-ý.
***
Mờ sớm, Lâm Viên chạy vội đến nhà Danh Khôi, mắt hằn những tơ máu đỏ hệt thú dữ sắp nuốt chửng người khác, còn Hà Chi thì lại bình thản uống sữa mẹ Danh Khôi pha và xem hoạt hình, như thể mọi chuyện đêm qua chỉ là cú té vấp. Lúc bố Danh Khôi thông báo đám nữ sinh kia sẽ bị đình chỉ học, cô bé cũng chẳng vui mừng, giống như chẳng liên quan gì đến cô sất.
– Sao em không nói với anh thế hả? – Lâm Viên đứng chắn trước màn hình tivi, khoanh tay tra khảo bằng giọng rất nghiêm.
Hà Chi phẩy phẩy tay ra hiệu cho Lâm Viên xê ra :
– Người ghét em nhiều lắm, không kẻ này cũng kẻ khác chặn đường bạt tai em thôi!
– Bậy miệng! – Danh Khôi vừa gắt vừa gào – Em gái anh đáng yêu thế, đứa nào ghét em, anh chôn sống nó ngay!
– Ngay kia kìa!
Hà Chi búng cái liếc mắt đầy ẩn ý về phía Danh Khôi đang gọt hoa quả, tay cầm dao lập tức khựng lạ trước lời ám chỉ thẳng thừng của cô bé.
– Chúng ghen tị với Hà Chi thôi! – Danh Khôi bày ra khuôn mặt từng trải, như rất tận tường mọi chuyện.
Lòng đố kị cũng như sự ngu ngốc của con người đều là vô hạn. Một cô bé nhà giàu thẳng tín, lại vụng về trong cách đối nhân xử thế như Hà Chi tất nhiên sẽ lọt vào tầm ngắm của bọn quỷ mắt xanh. Anh và Lâm Viên cũng thường bị nhiều đám gây sự, nhưng nào có dễ bắt nạt được hai người. Trông thư sinh vô hại nhưng chọc vào thì như động ổ kiến lửa. Hai người mà đã nổi tính côn đồ lên, đầu gấu cũng hãi hùng.
Bao gã nóng mặt khi nhiều thiếu nữ phải lòng Danh Khôi và Lâm Viên. Nhưng sau dư âm tình đầu, nếu như Danh Khôi lờ hẳn đám con gái thì Lâm Viên đem họ vờn đùa như trò tiêu khiển. Em nào điên đảo vì cậu ta và trông ngon lành một chút, Lâm Viên sẽ giả bộ xiêu lòng rồi sau quãng thời gian ngắn tũn, sẽ tuyệt tình đá văng họ. Đám đêm qua cũng do Lâm Viên đùa cợt với cả em gái cưng của tên đại ca.
Hà Chi với lấy một quả táo, vờ như hỏi vu vơ:
– Thế hóa ra anh Danh Khôi cũng ghen tị với em ạ?
Danh Khôi tóm lại quả táo trước khi Hà Chi gặm nó, anh đưa cho cô bé quả đã gọt sẵn và khẽ nhún vai:
– Anh có ghét Hà Chi đâu!
Hà Chi hứ một tiếng, tầm mắt dời đến tivi.
***
– Em gọi rồi, lát bố mẹ tới đón! – giọng Hà Chi khe khẽ như thầm thì, tay nghịch nghịch những bức tượng nhân vật anime mà cô bé cực yêu thích.
– Anh thấy không ổn!
– Gì mà không ổn? Với cả, ổn hay không ổn thì đó cũng là nhà em, sẽ không ai đuổi em đi! – Hà Chi tủi tủi sà vào lòng Lâm Viên, áp mái đầu nhỏ vào ngực anh – Em không sao đầu mà anh hai!
Lâm Viên xót em, dịu giọng dỗ:
– Anh đã nói chuyện với Danh Khôi rồi! Em ở lại đi nhé!
Ở trong lòng Lâm Viên, Hà Chi lắc đầu nguầy nguậy, giọt khóc trong vắt chầm chậm ứa ra khỏi tuyến lệ, lặng lẽ rơi xuống bầu má.
– Anh Danh Khôi không yêu được!
Tiếng Hà Chi khóc mỗi lúc một to. Cô thà trở về căn nhà u ám, còn hơn ngày ngày nhìn Danh Khôi nhưng chẳng cách nào lẻn vào được ngăn tim của anh. Tình đơn phương cũng ngốc nghếch và vô vọng như thể ngồi ngồi chờ xe bus ở ga tàu. Hà Chi rúc sâu vào ngực Lâm Viên, chôn nước mắt vào áo anh, nói trong cơn nấc nghẹn:
– Em thà chọn một kết thúc buồn còn hơn một nỗi buồn không bao giờ kết thúc!
Đứng sau cánh cửa khép hờ, Danh Khôi lắng nghe hết tất cả.
***
Trong bầu không khí im lặng lạ lùng, Hà Chi theo bố mẹ ra cửa sau cái ôm ghì của Lâm Viên. Cô bé tạm biệt Danh Khôi bằng cái vẫy tay rất đơn giản, khóe mắt còn vương chút nước. Bố mẹ Hà Chi chưa hề hỏi thăm con gái nửa chữ đã đùn đẩy trách nhiệm cho nhau khi cô bé bị nữ sinh cùng trường đánh hội đồng. Khi hai người tranh luận về việc Hà Chi sẽ về ở với ai, cô bé nép mình vào góc thang máy, cố ép chặt những giọt khóc trong thinh lặng. Cả khoảng trời xám xịt phía trước đang chờ cô lọt tõm vào.
Tiếng “ đinh „ vang lên, thanh âm nhỏ bé này với Hà Chi chưa bao giờ chói tai đến thế! Hơi chùn chân nhưng cô bé vẫn bước ra, suýt đụng ngay phải bóng người vừa lao tới trước cửa thang máy từ phía cầu thang bộ, giọng nói quen thuộc phát ra trong tiếng thở dốc:
– Sao anh Danh Khôi không yêu được?
– Vì anh không yêu em!
Hà Chi cười buồn tênh, cũng không bóc mẽ chuyện Danh Khôi nghe lén. Định bước theo bố mẹ nhưng một cái níu tay nhẹ nhàng đã ghìm chặt bước chân cô bé. Danh Khôi nhìn thẳng vào đôi mắt sáng như tinh tú của Hà Chi, chậm rãi nhả từng chữ:
– Anh yêu Hà Chi nhé!
Chiếc túi du lịch rớt phịch xuống cạnh mũi giày converse, tim Hà Chi cũng như rơi bịch dưới mũi tên quái ác của thần Cupid lắm chiêu.
Bố mẹ Danh Khôi đến với nhau không vì tình yêu, mỗi người đều có sẵn một nửa riêng nhưng tình không đổi được miếng cơm, hai quả tim vàng cũng sẽ thành sắt vụn trong túp lều tranh. Bố Danh Khôi theo ngành cảnh sát, không thể kết hôn với người theo đạo Thiên Chúa Giáo, còn mẹ là thiên kim lá ngọc cành vàng của tổng cục trưởng hải quan, càng không thể dính líu tới một gã buôn gỗ lậu. Chẳng phải là kết tinh từ tình yêu, dĩ nhiên Danh Khôi không được hưởng hết những thương yêu vẹn tròn. Tuổi thơ anh tại căn biệt thự này là chuỗi ngày buồn tênh.
Không thèm liếc xem chung quanh đã có gì thay đổi kể từ lúc bỏ đi, Danh Khôi sải chân bước thẳng vào gian phòng khách, nơi bố anh đang ngồi chờ sẵn ở sô pha, vẫn khí chất trầm lạnh và dáng vẻ nghiêm nghị của người chức quyền cao.
– Hà Chi đâu?
– Trên lầu với mẹ con. Mà, ít nhất con nên chào bố một tiếng đã chứ? – Bố Danh Khôi từ tốn nhắc nhở. Không tưới cây thì không có quyền đòi cây mọc quả, ông là người bố tệ hại đã chẳng tử tế gì với Danh Khôi nên cũng không đủ tư cách đòi hỏi từ anh sự lễ phép, tôn kính.
– Bố đưa cô bé về đây, cũng có nói với tôi tiếng nào đâu! – Danh Khôi đáp với giọng lanh tanh, pha chút chế giễu.
Bố anh còn khoác nguyên trên người bộ cảnh phục, nét mặt hơi cứng lại khi nghe thấy giọng điệu châm chọc nhưng vẫn giữ thái độ điềm tĩnh:
– Nếu bố đến muộn chút thôi thì con biết bọn chúng làm gì con bé rồi không?
Mắt Danh Khôi tối sầm lại trong một chốc, tựa như có mây đen kéo ngang nền trời rồi nhanh chóng tản đi. Anh bật ngược câu hỏi:
– Đó là nghĩa vụ của ngài đối với công dân, không phải sao ngài cảnh sát trưởng?
Bố Danh Khôi không chấp mấy lời móc mỉa, chỉ thoáng trầm ngâm rồi nhìn anh cái dài thượt:
– Sao đã đến rồi con còn không vào thẳng đồn?
– Tôi không biết Hà Chi ở đâu, nên mới định nhờ bố! Nhưng mà bọn chúng đã tự báo cáo rồi thì tôi cũng không phiền ngài làm gì! – Môi Danh Khôi vẽ nụ cười mỉa mai, âm điệu trong giọng nói bỗng méo mó kì dị như bị tắc ứ trong cuống họng – Bố bận lắm mà, đã bao giờ sinh nhật tôi có mặt bố đâu!
Bố anh lặng thinh, không phản bác cũng không tránh né ánh mắt sắc bén đang ghim thẳng lên người ông như chiếc đinh nhọn đóng hẳn vào người. Lúc Danh Khôi còn bé, anh đã rất tôn sùng bố và luôn muốn sau này sẽ trở thành người đàn ông bản lĩnh, cương quyết và quyền lực như bố. Nhưng Danh Khôi càng lấy ông làm mẫu, ông lại càng không dám gần anh, sợ hình tượng sẽ sụp đổ bởi nếu ngày nào đó anh nhận ra, ông không hề yêu mẹ Danh Khôi mà luôn ngoại tình tư tưởng với người đàn bà khác. Cũng chẳng biết từ bao giờ, Danh Khôi đã thôi khoe với ông những bài kiểm tra điểm cao chót vót hay chờ ông đi làm về đến tận khuya chỉ để chào ông một tiếng.
Ngày Danh Khôi dẫn bạn gái ra mắt, ông đã chắc mẩm rằng anh rồi cũng sẽ như mình, sẽ biết giả của tình yêu rẻ mạt thế nào nhưng lại không thể ngờ Danh Khôi đã bất chấp tất!
– Con với đám người đó là thế nào? Một mình con làm sao đấu nổi bọn chúng?
Giọng bố Danh Khôi vội vã đuổi theo sau khi anh toan bỏ đi. Danh Khôi ngừng bước, nhưng vẫn không ngoảnh lại nhìn bố. Vẻ mặt bất cần và ngông hệt những gã trai nổi loạn.
– Tất nhiên không, tôi không nghĩ mình siêu nhân! Tôi có tiền. Bọn chúng là côn đồ, tôi cũng có thể thuê giang hồ xử!
– Lần sau, cứ gọi bố một tiếng là được rồi! – Bố Danh Khôi nói rõ ràng, vừa chân thành nhắc nhở và cả răn đe.
Danh Khôi khẽ gật đầu, một cái rất nhẹ và nhanh.
***
Cô bé em nằm cuộn tròn như tế bào thai, tư thế ngủ lúc cảm thấy sợ hãi và cần được bảo vệ. Mái tóc rối bời phủ bừa lên gương mặt nhỏ, vệt lông mày nhíu tít lại. Bộ đồng phục nhăn nhúm dính đầy đất cát, tay chân những vết thâm tím và những vết rướm máu.
– Sao bố bảo bọn chúng không làm gì?
Mẹ Danh Khôi giật mình khi anh bất thình lình xông vào, cả đôi mắt tối sầm bọc trọn lấy Hà Chi. Mẹ anh tiếp tục bôi thuốc cho Hà Chi, lựa lời kể:
– Do một nhóm nữ sinh học cùng trường Hà Chi! Còn bọn kia chỉ vô tình thấy Hà Chi lang thang ngoài đường thôi!
– Có rõ nguyên nhân không?
– Mẹ tưởng con phải rõ chứ? – Mẹ Danh Khôi ngạc nhiên – Con ở chung với Hà Chi không nghe cô bé kể gì hả? Đây không phải lần đầu đâu!
Ngực Danh Khôi vặn mạnh, như đôt ngột bị thụi mạnh một cú đấm đau điếng. Vô số hình ảnh cũ chợt nối nhau hiện ra thật rõ ràng, có những hôm Hà Chi về muộn trong bộ dạng nhếch nhác, cô bé cười khì bảo do bị té ngã và nhăn mặt trước những lời khiển trách của Lâm Viên. Hà Chi không giỏi che giấu, mắt quan sát của Danh Khôi và Lâm Viên cũng không tệ, chẳng qua cô bé nói dối trót lọt chỉ bởi ai cũng tưởng cô đơn giản, dễ đọc thấu như một cuốn sách, nhưng hóa ra tất thảy chỉ là cái bìa ngụy trang.
– Hà Chi mới ngủ thôi, con để tạm bé lại đây nhé!
– Cả tôi nữa, tối nay sẽ ở lại! – Danh Khôi không nhìn mẹ, nói rất nhanh.
Mẹ Danh Khôi mỉm cười bất ngờ, mấy năm qua bà luôn cố gắng tiếp cận Danh Khôi nhưng anh luôn né tránh. Lẽ ra gia đình là vòng ôm miễn phí lớn nhất của mỗi người, nhưng với Danh Khôi, đó lại là nơi hất anh đi. Năm ấy, bà chẳng chịu đào sâu cảm xúc của anh mà chỉ lạnh nhạt tuyên bố anh sẽ mất tất cả nếu cứng đầu. Bà xem thường anh là cậu ấm chỉ tồn tại nổi nếu bố mẹ nuôi, bà đã rất tự tin rằng anh lếch thếch vài bữa sẽ lại ngoan ngoãn quay về. Người anh thất vọng nhất là bà.
– Năm đó không phải bố mẹ chủ động ra điều kiện, là bạn gái con tự tìm đến nhà ta. Hứa sẽ rời xa con nếu bố mẹ chu cấp đầy đủ.
Sau lời mẹ kể khẽ khàng tựa những cánh hồng nhẹ nhàng rơi bên tai, cơ mặt Danh Khôi chẳng thay đổi từ khóe môi đến khóe mắt. Dường như mọi cảm xúc từ lâu đã bị anh moi sạch ra, nhét hết vào ngăn đá tủ lạnh.
Khi mẹ xuống nhà chuẩn bị bữa tối muộn cho bố, Danh Khôi vén tóc Hà Chi và đắp chăn cho cô bé, chừa lại những ngón chân nhỏ một cách không-vô-ý.
***
Mờ sớm, Lâm Viên chạy vội đến nhà Danh Khôi, mắt hằn những tơ máu đỏ hệt thú dữ sắp nuốt chửng người khác, còn Hà Chi thì lại bình thản uống sữa mẹ Danh Khôi pha và xem hoạt hình, như thể mọi chuyện đêm qua chỉ là cú té vấp. Lúc bố Danh Khôi thông báo đám nữ sinh kia sẽ bị đình chỉ học, cô bé cũng chẳng vui mừng, giống như chẳng liên quan gì đến cô sất.
– Sao em không nói với anh thế hả? – Lâm Viên đứng chắn trước màn hình tivi, khoanh tay tra khảo bằng giọng rất nghiêm.
Hà Chi phẩy phẩy tay ra hiệu cho Lâm Viên xê ra :
– Người ghét em nhiều lắm, không kẻ này cũng kẻ khác chặn đường bạt tai em thôi!
– Bậy miệng! – Danh Khôi vừa gắt vừa gào – Em gái anh đáng yêu thế, đứa nào ghét em, anh chôn sống nó ngay!
– Ngay kia kìa!
Hà Chi búng cái liếc mắt đầy ẩn ý về phía Danh Khôi đang gọt hoa quả, tay cầm dao lập tức khựng lạ trước lời ám chỉ thẳng thừng của cô bé.
– Chúng ghen tị với Hà Chi thôi! – Danh Khôi bày ra khuôn mặt từng trải, như rất tận tường mọi chuyện.
Lòng đố kị cũng như sự ngu ngốc của con người đều là vô hạn. Một cô bé nhà giàu thẳng tín, lại vụng về trong cách đối nhân xử thế như Hà Chi tất nhiên sẽ lọt vào tầm ngắm của bọn quỷ mắt xanh. Anh và Lâm Viên cũng thường bị nhiều đám gây sự, nhưng nào có dễ bắt nạt được hai người. Trông thư sinh vô hại nhưng chọc vào thì như động ổ kiến lửa. Hai người mà đã nổi tính côn đồ lên, đầu gấu cũng hãi hùng.
Bao gã nóng mặt khi nhiều thiếu nữ phải lòng Danh Khôi và Lâm Viên. Nhưng sau dư âm tình đầu, nếu như Danh Khôi lờ hẳn đám con gái thì Lâm Viên đem họ vờn đùa như trò tiêu khiển. Em nào điên đảo vì cậu ta và trông ngon lành một chút, Lâm Viên sẽ giả bộ xiêu lòng rồi sau quãng thời gian ngắn tũn, sẽ tuyệt tình đá văng họ. Đám đêm qua cũng do Lâm Viên đùa cợt với cả em gái cưng của tên đại ca.
Hà Chi với lấy một quả táo, vờ như hỏi vu vơ:
– Thế hóa ra anh Danh Khôi cũng ghen tị với em ạ?
Danh Khôi tóm lại quả táo trước khi Hà Chi gặm nó, anh đưa cho cô bé quả đã gọt sẵn và khẽ nhún vai:
– Anh có ghét Hà Chi đâu!
Hà Chi hứ một tiếng, tầm mắt dời đến tivi.
***
– Em gọi rồi, lát bố mẹ tới đón! – giọng Hà Chi khe khẽ như thầm thì, tay nghịch nghịch những bức tượng nhân vật anime mà cô bé cực yêu thích.
– Anh thấy không ổn!
– Gì mà không ổn? Với cả, ổn hay không ổn thì đó cũng là nhà em, sẽ không ai đuổi em đi! – Hà Chi tủi tủi sà vào lòng Lâm Viên, áp mái đầu nhỏ vào ngực anh – Em không sao đầu mà anh hai!
Lâm Viên xót em, dịu giọng dỗ:
– Anh đã nói chuyện với Danh Khôi rồi! Em ở lại đi nhé!
Ở trong lòng Lâm Viên, Hà Chi lắc đầu nguầy nguậy, giọt khóc trong vắt chầm chậm ứa ra khỏi tuyến lệ, lặng lẽ rơi xuống bầu má.
– Anh Danh Khôi không yêu được!
Tiếng Hà Chi khóc mỗi lúc một to. Cô thà trở về căn nhà u ám, còn hơn ngày ngày nhìn Danh Khôi nhưng chẳng cách nào lẻn vào được ngăn tim của anh. Tình đơn phương cũng ngốc nghếch và vô vọng như thể ngồi ngồi chờ xe bus ở ga tàu. Hà Chi rúc sâu vào ngực Lâm Viên, chôn nước mắt vào áo anh, nói trong cơn nấc nghẹn:
– Em thà chọn một kết thúc buồn còn hơn một nỗi buồn không bao giờ kết thúc!
Đứng sau cánh cửa khép hờ, Danh Khôi lắng nghe hết tất cả.
***
Trong bầu không khí im lặng lạ lùng, Hà Chi theo bố mẹ ra cửa sau cái ôm ghì của Lâm Viên. Cô bé tạm biệt Danh Khôi bằng cái vẫy tay rất đơn giản, khóe mắt còn vương chút nước. Bố mẹ Hà Chi chưa hề hỏi thăm con gái nửa chữ đã đùn đẩy trách nhiệm cho nhau khi cô bé bị nữ sinh cùng trường đánh hội đồng. Khi hai người tranh luận về việc Hà Chi sẽ về ở với ai, cô bé nép mình vào góc thang máy, cố ép chặt những giọt khóc trong thinh lặng. Cả khoảng trời xám xịt phía trước đang chờ cô lọt tõm vào.
Tiếng “ đinh „ vang lên, thanh âm nhỏ bé này với Hà Chi chưa bao giờ chói tai đến thế! Hơi chùn chân nhưng cô bé vẫn bước ra, suýt đụng ngay phải bóng người vừa lao tới trước cửa thang máy từ phía cầu thang bộ, giọng nói quen thuộc phát ra trong tiếng thở dốc:
– Sao anh Danh Khôi không yêu được?
– Vì anh không yêu em!
Hà Chi cười buồn tênh, cũng không bóc mẽ chuyện Danh Khôi nghe lén. Định bước theo bố mẹ nhưng một cái níu tay nhẹ nhàng đã ghìm chặt bước chân cô bé. Danh Khôi nhìn thẳng vào đôi mắt sáng như tinh tú của Hà Chi, chậm rãi nhả từng chữ:
– Anh yêu Hà Chi nhé!
Chiếc túi du lịch rớt phịch xuống cạnh mũi giày converse, tim Hà Chi cũng như rơi bịch dưới mũi tên quái ác của thần Cupid lắm chiêu.
/44
|