“Quả thật là tôi không biết anh,” Vương Tranh bình tĩnh đáp. “Chắc anh nhận lầm người rồi.” Sau đó, cậu còn rộng rãi miễn phí cho gã một nụ cười khẽ.
Nụ cười như được lấy thước đếm đo tỉ mỉ để môi phải cong bao nhiêu độ mới biểu hiện được vẻ gia giáo và lễ độ, nhưng lại không tỏ vẻ thân thiết.
Cậu nhìn nụ cười tỏa nắng tắt ngúm trên môi Vu Thư Triệt, gương mặt đanh lại, mắt tràn lên cơn giận, có cảm giác thật hả hê.
Nhưng rồi cậu lại lắc đầu, gạt cái ý nghĩ trẻ con đó đi, ngước đầu lên đối diện với ánh nhìn hiếu kỳ của Từ Văn Diệu, rồi mỉm cười thật lòng, vừa trấn an người khác vừa an ủi chính mình: “Văn Diệu, tôi mang canh vào cho Vu Huyên nhé.” Đoạn cậu quay lại nói với Tham mưu Vu. “Bác Vu, xin lỗi vì cháu không đi cùng bác được.”
Ông Vu phất tay. “Cháu đi đi, con bé mà tỉnh thể nào cũng muốn ăn cái gì đó nóng nóng.”
Vương Tranh gật đầu chào hai người rồi quay lưng đi thẳng về phía trước theo hướng hành lang hẹp dài của bệnh viện. Sau đó đi thẳng vào sân nhỏ của khu nội trú, rồi băng qua mấy bụi cây nhỏ, sải bước qua lan can, đạp lên cả những dây leo bao phủ trong hành lang uốn khúc mới có thể tới được dãy lầu phòng bệnh.
Phía sau bất chợt truyền lên tiếng bước chân, giọng Vu Thư Triệt hối hả vọng tới: “Chờ một chút! Vương Tranh, xin chờ một chút!”
Vương Tranh chau mày, cố tình bước nhanh hơn, nhưng lúc chân vừa giẫm lên bãi cỏ non trong sân, cánh tay đột nhiên bị người từ phía sau túm lại, bình giữ nhiệt đang cầm trong tay suýt chút nữa thì bị đổ.
Vương Tranh chưa kịp quay người lại, giọng bén nhọn của Vu Thư Triệt đã vang lên: “Tôi nói chờ một lát! Vương Tranh, cậu không biết cố tình phớt lờ người khác như thế là bất lịch sự lắm sao? Lẽ nào cậu không có can đảm nói chuyện với tôi?”
Vương Tranh đột ngột xoay người, gương mặt đẹp đẽ của Vu Thư Triệt sát gần ngay mặt. Vì khoảng cách quá gần nên ngũ quan của gã cũng phóng đại lên trong mắt cậu như bị đặt dưới kính hiển vi, mất đi tỉ lệ vốn có, khiến vẻ mỹ cảm ban đầu cũng móp méo biến dị đi. Vương Tranh không ngờ ở tình huống này mà còn sức đi so sánh như vậy, nhưng quả thật là khuôn mặt đó đã không còn khiến cậu chán ghét như lúc đầu. Thay vào đó là phát hiện hóa ra kẻ mình luôn ghét bấy lâu cũng có hai con mắt một cái mũi và một cái miệng như mình. Khi chúng được đặt cạnh nhau tạo nên hiệu ứng mạnh mẽ, song cũng có thể biểu lộ vẻ yếu đuối khi cần thiết.
Hơn nữa, cậu còn thấy dưới mí mắt Vu Thư Triệt là một quầng xanh rất nhạt, trong đôi mắt màu hổ phách giăng đầy tơ máu, chiếc cằm cũng không bóng bẩy như tưởng tượng mà lởm chởm râu chưa cạo.
Càng nhìn rõ Vu Thư Triệt, Vương Tranh càng thấy lòng an tĩnh. Người đàn ông trước mắt cao, mạnh khỏe hơn cậu, dáng người cùng phong độ cũng hơn hẳn cậu, và tính tình hẳn cũng sẽ cứng rắn hơn. Nhưng chẳng hiểu sao, những thứ đó cũng chỉ như một lớp vỏ bọc trùm lên trên khung xương đang mục dần. Gã không còn là người khiến cậu vừa sợ vừa hận nữa. Hay nói tệ hơn, gã chỉ là một bản thể méo mó được tách ra từ bản chính là kẻ kiêu ngạo đã cướp Lý Thiên Dương từ cậu. Bốn năm trước, Vu Thư Triệt trong trí nhớ là một nhân vật chói mắt. Gã cũng giống Lý Thiên Dương, đều có tài năng, khôn khéo và quyền thế, luôn đắn đo suy tính. Hai người ở chung có thể đảm bảo là không bao giờ hết những chuyện muốn nói, lại còn tâm đầu ý hợp với nhau, thấu hiểu nhau nên tình yêu của họ dễ dàng tung nở tựa như pháo hoa giữa trời đêm. Đó là việc Vương Tranh không làm được, cũng không tưởng được.
Song hiện tại, Vương Tranh bỗng nhiên có cảm giác, dù Vu Thư Triệt có là một tòa lầu son gác tía, nếu đổi một góc độ khác quan sát, sẽ thấy đó chẳng qua cũng chỉ là một ngôi nhà có mái thôi.
“Vương Tranh, cậu nhìn tôi như vậy thì làm sao khiến tôi tin là cậu không biết tôi.” Vu Thư Triệt nhếch mép cười.
Vương Tranh giật mình, im lặng nhìn gã.
“Lẽ nào tôi phải báo tên Lý Thiên Dương thì cậu mới chịu nhận? Đó cũng không phải ý kiến hay, tôi e sẽ gợi lên vài ký ức không vui trong cậu.”
Lòng Vương Tranh khó chịu, cậu hơi ngẩng đầu, thở dài một hơi, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Anh đến gặp tôi là vì để nói chuyện này? Nếu mục đích của anh là vậy thì đáng buồn thật. Vu Thư Triệt mà tôi nghe nói lẽ nào lại nông cạn đến thế?”
Vu Thư Triệt híp mắt, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn cậu, đoạn nhẹ nhàng mỉm cười, nói: “Cậu rất biết cách lấy lui làm tiến, mới đầu làm bộ như không quen để tôi mất mặt trước người khác, sau lại lấy lời của tôi để chặn họng tôi, khiến tôi hết đường đối đáp. Vương Tranh, cậu quả nhiên khiến tôi phải nhìn với cặp mắt khác.”
“Câu ‘nhìn với cặp mắt khác’ dùng trong trường hợp này thì không ổn. Câu này nhằm ám chỉ có một cái nhìn mới với người mà mình quen. Nhưng tôi với anh Vu đây thì chẳng quen biết gì nhau. Trước đây không, sau này cũng không. Vậy nên chẳng cần thiết để lại ấn tượng gì cho đối phương, dù có thì cũng không ý nghĩa. Anh nói phải không?” Vương Tranh do dự một chút rồi lại chỉ cái ghế đá kế bên bụi cây gần đấy. “Tôi ngồi xuống đó được chứ? Chắc những gì anh muốn nói tốn không ít thời gian của tôi nhỉ.”
©’STEN’T
Vu Thư Triệt gật đầu đồng ý, Vương Tranh liền tới ghế đá ngồi. Cậu đặt bình giữ nhiệt sang một bên, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, vỗ vỗ hai chân mình: “Tôi hơi mệt, năm mới cũng có nhiều việc phải làm… Anh có chuyện gì muốn nói cứ nói thẳng.”
Vu Thư Triệt lấy một điếu thuốc lá ra chìa sang phía cậu: “Cậu có hút không?”
“Không, cảm ơn.”
Vu Thư Triệt không miễn cưỡng gì, tự mình châm mồi, hút vài hơi lại bỗng phì cười hỏi: “Cậu vẫn như vậy?”
“Gì cơ?”
“Không hút thuốc lá, không uống rượu, đến đi thăm bệnh cũng đem theo canh tự nấu. Nghe nói cậu nấu ăn rất ngon, khi nhỏ là con ngoan trong gia đình trí thức, ngoài đi học ra chỉ ở nhà đọc sách, lớn lên thì trở thành người tốt. Khái quát về cậu như thế có đúng không?” Vu Thư Triệt nheo mắt nhìn cậu, khóe môi cong lên. “Lẽ nào cậu không muốn thay đổi?”
“Thay đổi thành thế nào?” Vương Tranh thật thà hỏi lại.
“Trở nên đàn ông một chút.” Vu Thư Triệt lia đôi mắt sắc sảo của mình vào cậu, hút thêm vài hơi thuốc. “Cậu như vậy không thấy là mình đàn bà lắm sao?”
Vương Tranh siết hai bàn tay trên đầu gối thành nắm đấm, nhưng rất nhanh lại buông ra, bình tĩnh đáp: “Tôi không biết đàn ông thì phải thế nào, còn đàn bà lại ra sao. Tôi học chuyên ngành Lý luận Văn học, đọc toàn sách triết học Tây phương. Tôi cũng tôn trọng chủ nghĩa tự do, cho rằng mỗi người đều có quyền chọn cách sống cho riêng mình. Tôi nghĩ xã hội không có một tiêu chuẩn nhất định, như hành xử sao là đàn ông, thế nào là đàn bà. Tôi cũng không biết xã hội tiến bộ chỉ coi trọng đàn ông thì có gì hay, lại càng không đồng ý quan điểm trọng nam khinh nữ. Russell[1] nói, căn nguyên hạnh phúc của xã hội là đa bản thể. Tôi hoàn toàn đồng ý với ông.” Cậu gục đầu, khẽ mím môi, sau đó hỏi: “Hôm nay, anh tới gặp tôi là để chứng minh tôi yếu đuối thế nào sao? Nếu thật là vậy thì anh đã làm điều dư thừa rồi.”
[1] Bertrand Russell, nhà triết gia, logic học, toán học người Anh của thế kỷ 20.
Cậu ngẩng đầu nhìn Vu Thư Triệt: “Anh miệt thị thế nào cũng không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của tôi. Từng việc tôi làm trước nay đều trái ngược với những gì anh đã phán đoán. Chỉ cần tôi còn sống thì liền nhất định tiến về phía trước. Vì vậy…” cậu bật cười, “Theo logic, suy đoán của anh không thể nào thành thật được.”
Vu Thư Triệt chăm chú nhìn cậu, bỗng nhiên lại khoái trá cười to, vừa hút thuốc vừa gật gù: “Cậu quả nhiên là bậc tinh anh điển hình. Thông minh, nhưng không kiêu ngạo. Tài ba lại không siểm nịnh. Thẳng thắn mà nói thì tôi cũng rất thích cậu. Nhưng mà…” Gã đanh mặt lại, “Tôi sẽ không nhượng bộ cậu chuyện dính tới Lý Thiên Dương đâu!”
Lòng Vương Tranh chợt nhói, cậu chuyển tầm nhìn sang hướng khác, chua xót nói: “Tôi và anh ta chia tay đã lâu. Theo như tôi biết thì anh Vu đây và anh ta cũng đã đường ai nấy đi mà phải không? Vì vậy, anh định làm gì không liên quan tới tôi, nên đừng tới đây mà thị uy.”
Nét mặt Vu Thư Triệt đanh lại, buột miệng nói: “Cậu đã gặp anh ta? Anh ta nói với cậu là chúng tôi đã chia tay sao? Giờ anh ta ở đâu?”
Vương Tranh ngước đầu nhìn, lại thấy gương mặt xinh đẹp của Vu Thư Triệt dúm dó lại, trong mắt mang đầy vẻ khổ sở và sự cấp bách. Gã quẳng điếu thuốc xuống đất, lấy chân nghiến nát nó, rồi lại ngạo mạn hất cằm, cố kìm chế đôi môi run rẩy như thể đang chịu đựng cơn kích động, cuối cùng hít một hơi thật sâu, sau đó khẽ khàng bật ra từng chữ: “Nói vậy anh ta tới bệnh viện này không phải bởi anh ta bị bệnh… mà là vì cậu?”
Vương Tranh đứng dậy, lắc đầu: “Không. Tôi chưa bao giờ gặp anh ta ở bệnh viện.”
“Có thể là vì anh ta không muốn để cậu bắt gặp.” Vu Thư Triệt chăm chú nhìn cậu, sau đó nhắm mắt lại một lúc rồi mở ra, ánh mắt thoáng lên sự tàn nhẫn, cười lạnh, hằn học chửi: “Mẹ kiếp!”
“Anh Vu,” Vương Tranh khó khăn lấy giọng. “Hai người có gì hiểu lầm thì cũng không liên quan đến tôi. Tôi phải đi rồi, bạn tôi đang chờ tôi mang canh tới.”
Cậu nhấc bình giữ nhiệt đặt trên ghế lên, vừa định bước đi thì Vu Thư Triệt hừ một tiếng: “Bây giờ chắc là cậu hả dạ lắm nhỉ?”
“Anh nói sao?” Vương Tranh khó hiểu.
“Bọn tôi có chuyện không phải cậu vui lắm sao? Trước đây là tôi ép anh ta bỏ cậu, cho anh ta thời hạn để quyết định chọn một trong hai người. Tôi không hiểu anh ta có gì mà phải do dự. Tôi thích anh ta thì anh ta còn do dự gì nữa?” Vu Thư Triệt trừng Vương Tranh hỏi: “Công bằng mà nói, giữa cậu và tôi, sự lựa chọn đó khó lắm sao?”
Vương Tranh ngực nhói lên một cái, nén cơn đau xuống và trả đòn: “Đúng là không khó chọn. Nhưng chẳng qua là khi chọn xong rồi, nếu Lý Thiên Dương không hối hận, thì sao lại có việc anh tới gặp tôi hôm nay?”
Vu Thư Triệt xám mặt, rặn ra nụ cười đầy chế giễu, liên tục gật đầu mà đáp: “Cho nên bây giờ cậu đang rất vui khi thấy tôi khốn khổ? Vương Tranh, hóa ra cậu cũng không hiền lành như tôi tưởng.” Gã lại cười rạng rỡ hơn, nhưng ẩn chứa sự xa cách và bất cần, rồi ngước đầu nhìn trời xanh, gằn từng tiếng: “Lý Thiên Dương có yêu cầu hai người tái hợp, đúng không?”
Vương Tranh mím môi, im lặng.
Vu Thư Triệt không để ý tới cậu, như thể tự nói với bản thân: “Khi chúng tôi ở bên nhau, cả hai đều cảm thấy thật sự đã tìm được một nửa bị mất. Tôi chưa từng gần gũi một ai hay để ai gần gũi mình như vậy cả. Thậm chí cả hai còn thấu suốt hết cả những khát khao cùng dục vọng sâu kín nhất trong lòng nhau. Cậu và anh ta… có từng cảm thấy thế chưa?”
Vết thương lở miệng ngày xưa như ào ào tuôn máu trong lòng Vương Tranh, hại cậu hít thở khó khăn. “Tôi không việc gì phải nghe chuyện hai người. Tôi phải đi rồi.”
“Đợi đã Vương Tranh!” Vu Thư Triệt không chịu để cậu yên, quắc mắt lên nhìn cậu hỏi: “Cậu theo học hệ Trung văn, phương thức biểu lộ tình cảm hẳn sẽ rõ ràng hơn tôi. Vậy cậu thử nói tôi biết, nếu cả hai đều hiểu nhau, tin tưởng nhau mà còn chưa thể là tình yêu đích thực nữa, thế đâu mới phải?”
“Tin tưởng, thấu hiểu, tôn trọng, chân thành. Rõ ràng hai bọn tôi đều có đủ, nhưng tại sao vẫn không thành? Rốt cuộc thì tôi thiếu thứ gì?” Vu Thư Triệt gào lên sau lưng cậu.
Vương Tranh không thể tiếp tục tranh cãi với gã thêm nữa, cố gắng tránh gã thật xa, nhưng giọng nói của gã vẫn chờn vờn bên tai cậu. Tình yêu từ trong tiểu thuyết kinh điển, bắt đầu từ thời Phục hưng tới nay, đều được miêu tả rất cường điệu. Nhưng có thật những thứ đó là bộ mặt toàn diện của tình yêu? Theo như lời Vu Thư Triệt nói là còn thiếu điều gì nữa, và chính cái sự “Thiếu” đó đã khiến cỗ máy mất đi nguồn năng lượng, sau khi quán tính mất dần, cỗ máy cũng không hoạt động được nữa.
Ngày xưa, những gì cậu đã hao phí vì Lý Thiên Dương đâu đơn giản kể được bằng lời. Những gì cho được cậu đều đã trao đi hết, nhược bằng chẳng thể cho thì vẫn tìm mọi cách cho đi bằng được. Cậu như thể tín đồ trung thành, phủ phục dưới chân vị thần vĩ đại, chỉ hận chẳng thể moi tim gan lòng phổi ra dâng lên nhằm tỏ lòng thành. Tới bước đó rồi mà tình yêu của cậu vẫn là thiếu hụt, cỗ máy chỉ hoạt động được một thời gian nhất định, sau đó là ngừng hẳn.
Chỉ khi máy móc đều không còn hoạt động được nữa thì mới hay, tất cả nội tại đều được dùng là nhiên liệu cả, cái còn lại sau cùng chỉ là một thể xác trống rỗng.
Vương Tranh hốt hoảng vội vàng bỏ chạy về phía trước, đột nhiên chân vấp phải thứ gì đó, cậu loạng choạng suýt ngã. Vào lúc ấy, một đôi tay mạnh mẽ lại kịp thời dìu được cậu, tiếng Từ Văn Diệu dịu dàng và tràn đầy lo lắng trôi nhẹ vào tai: “Đã xảy ra chuyện gì? Tên đó là ai, Tiểu Tranh, làm gì mà như thể trông thấy quỷ vậy? Đừng hoảng, đã xảy ra chuyện gì? Sao vậy? Sao cậu không nói gì?”
Vương Tranh hoang mang nhìn anh, như thể có búa lớn bổ lên tim, cậu chớp mắt, cảm nhận được chất lỏng đang chảy dài trên hai má. Cậu không lấy tay lau đi, mê man hỏi anh: “Văn Diệu, Vu Thư Triệt hỏi tôi, hắn thiếu gì mới không thể khiến tình cảm tiếp tục duy trì, vậy còn tôi? Tôi thiếu cái gì mới biến đời mình thành hỗn độn thế này?”
Từ Văn Diệu biến sắc, môi mím chặt, im lặng không nói, kéo cậu ôm chặt vào lòng, ra sức vỗ lưng cậu. “Cậu không thiếu gì cả. Cho dù có thiếu thì chúng ta cũng sẽ tìm nó về, chẳng có gì to tát hết?”
Vương Tranh được Từ Văn Diệu ghì chặt trong lòng. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy đấy như cách thức trao đổi thông thường của đàn ông với nhau, hay như anh em ruột rà hoặc bạn bè chí thân gì đó. Bệnh viện đông người qua kẻ lại, nhìn màn này chỉ tặc lưỡi nghĩ, chắc anh này nghe được tin xấu của người thân khiến tinh thần suy sụp mà khóc lóc đau khổ, nên anh bạn kia mới ôm động viên đây mà.
Nhưng với Vương Tranh thì khác, trong suốt quá trình lớn lên thứ được gọi là cái ôm dường như cậu chưa hề có. Cậu nhớ rõ chỉ có được một lần. Khi đó cậu còn nhỏ, có lần bị sốt những bốn mươi độ, mẹ cậu đã bế cậu ghì vào lòng, liên tục thay khăn chườm trán cho cậu. Đã qua nhiều năm nhưng Vương Tranh vẫn nhớ rành rọt từng chi tiết một. Ngày đó mẹ mặc chiếc áo ka-tê trắng, khi tì lên mặt cậu có cảm giác ráp như giấy, hơi cứng không mềm mượt, nhưng truyền dẫn hơi ấm của mẹ sang cậu rất tốt, lại còn mùi thuốc bắc quen thuộc vì mẹ cậu suốt ngày làm việc ở phòng thuốc đông y. Mùi hương đó khiến cậu lâng lâng, như được quay về trong bụng mẹ, được màng nước êm ái và ấm áp bao bọc lấy. Từ nhiệt độ cơ thể mẹ, cậu nhận thấy vẻ lo lắng cùng nôn nóng, đó rõ ràng là tình thân ái vô chừng, khiến cậu an toàn. Ngày ấy bé dại đã từng nghĩ, nếu cứ thế mà chết đi thì hay quá. Đứa trẻ chết như vậy có thể vĩnh viễn ngủ trong lòng quan hoài của mẹ. Lúc đó, đứa bé không sợ cái chết, ngược lại còn thấy mang máng hạnh phúc. Chết an bình như thế thì cũng chẳng có gì phải oán hận cả.
Khi cậu vừa khỏi bệnh, sự dịu dàng đó liền biến mất. Mẹ lại trở về dáng vẻ nghiêm cẩn xa cách như cũ, coi việc quở mắng cậu là phương thức đối thoại mỗi ngày. Hồi mười sáu tuổi, có lần Vương Tranh đến ăn cơm với mẹ trong căng-tin bệnh viện bà làm. Món trứng chiên sốt cà bữa đó cho nhiều đường hơn muối nên ngọt gay, khiến kẻ không thích ăn ngọt như cậu cảm thấy như bị tra tấn. Rồi vẻ không hài lòng của cậu bị mẹ phát hiện. Chắc vì mẹ bận bịu chuyện nhà nên đi làm muộn giờ, làm liên lụy tới lương thưởng chuyên cần của tháng này; hoặc bởi tối qua cha và mẹ lại cãi nhau, tới giờ vẫn còn giận. Mặc kệ nguyên nhân là gì, Vương Tranh không có can đảm nói thức ăn ngọt quá, rồi trở thành công cụ trút giận của mẹ. Bà đã chẳng quan tâm lúc này họ đang ở tại nhà ăn có biết bao nhiêu người đang ở đó, cứ thẳng tay mắng cậu một trận trước mặt mọi người.
Tới tận bây giờ, cứ nhắm mắt là Vương Tranh vẫn có thể nhìn thấy mình vào buổi trưa ngày hôm đó. Cậu mặc bộ đồng phục quá khổ, cúi đầu một lời cũng không nói, như con chim cút ủ rũ, run sợ, nghe mẹ tức giận phừng phừng mắng từ phía trên đầu, lời lẽ vô cùng sắc nhọn: Cái thằng nhóc chết yểu này, mày còn không biết tích phúc hả, mày cứ kén ăn là sao, ăn nhanh lên đi chứ, nếu không ăn thì cơm tối cũng đừng ăn nữa! Các đồng nghiệp của mẹ ngồi bên cạnh nhìn thấy, nói giúp đôi câu giảng hòa, ngược lại còn khiến mẹ cậu giận dữ hơn, sau đó thì như tìm được chiến hữu cùng chung kẻ thù, dùng giọng nói có khả năng xuyên thấu cực lớn của bà, kể hết mọi tật xấu từ nhỏ tới lớn trên bàn cơm của cậu ra.
Lúc đó, Vương Tranh chỉ biết cắm đầu xuống đất, cảm thấy mình là kẻ bất hạnh điển hình, một đứa con chỉ khiến cha mẹ hổ thẹn. Mẹ cậu luôn không biết tiết chế cơn tức, có thể mang cậu ra trút giận bất cứ đâu, khiến cậu không cách nào thở nổi. Cậu không biết làm gì hơn ngoài việc phóng đại sự hổ thẹn ấy lên mười lần rồi tự kiểm điểm bản thân, việc nhỏ nhoi nhất cũng không bỏ qua, nhằm tìm ra lỗi lầm của mình để chứng minh uy quyền của mẹ.
Khi còn trưởng thành, mỗi quyết định của cậu cơ hồ đều phải đấu tranh quyết liệt với mẹ mới đạt được. Từ chuyện lớn chọn trường đại học, tới việc nhỏ như mua tiểu thuyết mình thích. Chỉ cần điều đó vượt qua khả năng chấp nhận của mẹ, bà liền quyết liệt phản đối. Vào cấp ba, dưới sự quản giáo nghiêm khắc của mẹ, cậu chưa bao giờ được ngủ lại nhà bạn, hay ra ngoài đi chơi buổi tối, lại càng không được tham gia những trò chơi của lũ trẻ con thời đó, tuyệt đối không được bén mảng tới quán game, rạp chiếu phim, tán gái, hay kéo bè kéo phái đánh nhau. Còn chuyện vào dịp nghỉ lễ cả gia đình đi du lịch đâu đó cùng nhau, hay các thành viên trong gia đình quây quần giao lưu với nhau, thì giống như chuyện Ngàn lẻ một đêm vậy. Cảnh đó mãi mãi chỉ là chuyện được chiếu trên tivi, ảo tưởng mãi mãi không bao giờ thành sự thực.
Từ bé, Vương Tranh đã muốn bỏ nhà đi, hoặc mai này lớn lên thì rời xa căn nhà đó, không liên quan gì tới những trận cãi vã mạt sát nhau của cha mẹ, giã từ việc ngoài ăn no mặc ấm ra thì không còn gì khác nữa, tạm biệt cuộc sống đơn điệu mỗi ngày như mọi ngày, chia tay cuộc đời nhàm chán mà ai ai cũng phải trải qua. Đại học năm hai, cậu gặp được Lý Thiên Dương, cậu đã không chần chừ quên hết tất cả đi theo người đàn ông đó. Với cậu, Lý Thiên Dương không chỉ là người yêu, mà còn là cánh cửa cứu vớt đời cậu, hay trừu tượng hơn là làm cho cuộc sống cậu trở nên tươi đẹp và phong phú hơn.
Vì vậy, cậu không ngừng cố gắng đi theo sau lưng Lý Thiên Dương, luôn nói những lời khiến hắn vui, làm những chuyện để hắn thích. Nhưng Vương Tranh lại chỉ là kẻ ngốc thiếu kinh nghiệm mà thôi. Trước lúc vào đại học, cậu thậm chí còn chưa bao giờ thử quyết định ăn món gì khi đi ăn ở nhà ăn. Cậu mãi sống trong một môi trường chật hẹp, do mẹ cậu, thầy cô, những người lớn và cả những giá trị vốn có quyết định những việc cậu nên nói, nên làm. Thứ áp lực vô hình đó luôn khiến cậu khát khao tự do, bước ra khỏi nơi chật hẹp đó để đi vào một thế giới rộng lớn hơn. Đến khi đi theo Lý Thiên Dương rồi cậu lại hay, nơi cậu khát khao rời khỏi kia kỳ thực là nơi cậu được bảo vệ và an yên nhất.
Nhưng tiếc thay, cậu trốn khỏi ngục tù áp lực này, lại rời vào một nhà giam bất an đầy sợ hãi khác.
Lý Thiên Dương không biết việc đó, nếu có biết cũng không thể lý giải được. Song lại chẳng thể trách hắn được. Vô số lần hồi tưởng lại, cậu vẫn không trách hắn. Ngày đó, ngay cả chút ý oán giận Lý Thiên Dương cậu còn không nghĩ tới nữa là. Cậu chỉ đơn giản là luôn lo sợ, sợ mình để lộ sự ngây thơ và ngu dại ra, vì đó là hai dạng người Lý Thiên Dương coi thường nhất. Trong bốn năm bên nhau, Vương Tranh vẫn luôn diễn kịch, sắm vai người yêu nho nhã hiểu biết và lễ độ. Nhưng vì không có kinh nghiệm nên vai diễn rất nhanh bị thất bại, phơi bày hết thảy những ngu ngốc khờ dại. Và cũng vì vậy mà cậu bại dưới tay Vu Thư Triệt. Vu Thư Triệt mới thật sự là kẻ lão luyện thành thạo, tao nhã và thông minh. Lúc chia tay, Lý Thiên Dương có nói, hắn không cách nào kháng cự lại tình yêu với Vu Thư Triệt. Hắn biết là hắn có lỗi với cậu, hắn đã từng nhắc nhở cũng như cảnh tỉnh bản thân không thể dây dưa với gã, nhưng đến cùng hắn vẫn đầu hàng.
Bây giờ, người đàn ông ngày xưa Lý Thiên Dương luôn miệng thề thốt là xa không đặng, chia không đành đó, lại chạy tới đây hỏi Vương Tranh, tại sao đã tuân theo quy tắc tình yêu là thấu hiểu, tin tưởng, tôn trọng và chân thành rồi, mà sau cùng vẫn dở dở dang dang?
Kỳ thật, vấn đề này đi hỏi Vương Tranh cũng bằng thừa. Cậu vốn cũng hoang mang như ai. Ngày trước, cậu đối với Lý Thiên Dương, hoặc là nên nói, giữa cậu và hắn lẽ nào không từng có những thứ đó? Có đấy chứ, nhiều là đằng khác. Thậm chí nếu hắn muốn, cậu cũng có thể viết những mỹ từ đó lên mặt để cho hắn thấy, nhưng cuối cùng, cũng vô ích cả thôi.
Nếu họ đều là người khuyết thiếu một thứ gì đó trong tình yêu, vậy, thật ra thứ đó là gì?
“Vấn đề đó rất khó nói.” Từ Văn Diệu nghe cậu ngắt quãng thuật lại, liền buông cậu ra, không còn đứng đối diện ôm cậu nữa nhưng một tay vẫn vòng qua eo, vừa xoa lưng cho cậu vừa nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ cậu chỉ bị cái người họ Vu đó ảnh hưởng mà thôi.”
“Bị ảnh hưởng?”
“Phải, theo như cậu nói thì đến chính hắn cũng không biết bản thân đang làm gì, nghĩ gì, chẳng rõ mọi thứ tại sao thành như vậy, cho nên cậu hoang mang cũng đúng thôi.” Từ Văn Diệu rút một chiếc khăn mùi soa từ trong túi áo ra đưa cho cậu. “Lau mặt đi nào, sắp thành con mèo hoa nhỏ mất rồi.”
Vương Tranh đỏ mặt nhận lấy chiếc khăn, ngượng ngùng nói: “Bình thường tôi, tôi không đến nỗi như vậy…”
“Bình thường mà không như vậy thì còn tới mức nào nữa?” Từ Văn Diệu trêu. “Cậu tưởng trong lòng tôi hình ảnh cậu là người thanh dật xuất trần lắm sao?”
Vương Tranh xấu hổ gục đầu xuống.
“Được rồi. Chuyện này có gì mà ngại? Vu Huyên trước mặt tôi còn làm nhiều điều xấu hổ hơn nữa kia. Cậu mà so với con bé ấy hả chỉ là tiểu tốt gặp cao thủ thôi. Với lại, biết đâu có lúc nào đó tôi lại làm điều gì đó thất lễ trước mặt cậu thì sao? Con người mà, nhất định sẽ có những cảm xúc không thể khống chế được, vui buồn trong lời nói nét mặt đều không để lộ ra cũng chỉ là đối với người ngoài thôi, phải không?”
“Đúng là tôi còn non nớt quá. Thời gian qua lâu, tôi còn tưởng mình đã…” Vương Tranh thở dài, cúi đầu nói, “Chắc là anh thất vọng về tôi lắm…”
“Phải, tôi rất là thất vọng, nhưng chẳng phải vì cậu bị người ta chọc cho khóc, mà bởi cậu không chịu đối diện với sự yếu đuối đó.” Từ Văn Diệu một tay ôm lấy cậu, vỗ vai cậu rồi nhẹ nhàng nói, “Trạng thái tinh thần của con người chứ không phải là đồ vật hư cấu, nên không có nguyên tắc tuần hoàn lý tính được. Bằng không thì ngày xưa, khi lý luận của Freud[2] xuất hiện, cũng không tạo ra cuộc cách mạng tư tưởng lớn ở châu Âu. Tuy rằng lý thuyết của ông gây ra nhiều tranh cãi, nhưng ai cũng phải công nhận ông là người đầu tiên dùng khoa học để chứng minh tư duy tình cảm nhân loại. Vì chúng ta cứ mặc nhận hành vi của mình với nguyên tắc lý tính nên lúc nào cũng chối bỏ phương diện tinh thần và tiềm thức. Vậy nên, Vương Tranh à, cậu không thể nói tôi sắp ba mươi tuổi rồi phải biết khống chế suy nghĩ, để làm thế nọ thế kia. Đây là chuyện bất khả thi. Tốt nhất cứ nhìn con người dưới góc độ giản đơn là được. Cậu nghiên cứu nhiều về triết học nên chắc là am hiểu vấn đề này hơn tôi nhỉ.”
[2] Sigmund Freud (1856 – 1939) là bác sĩ về thần kinh đồng thời cũng là nhà tâm lý học, người đã đặt nền móng và phát triển lĩnh vực phân tâm học, ông còn là nhà tư tưởng có ảnh hưởng lớn trong thế kỷ 20.
Vương Tranh gật đầu, khẽ hổ thẹn đỏ mặt. “Dựa theo sự phát triển của văn hóa xã hội theo từng giai đoạn, con người sẽ có những lý do thoái thác khác nhau. Như ý nghĩ ‘tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc’[3] vậy, chúng ta sống cùng với nó, không thể không bị ảnh hưởng được.”
[3] Một câu nói nổi tiếng trích trong quyển Luận Ngữ của Khổng Tử và các học trò. “Tam thập nhi lập”, 30 tuổi lập thân lập nghiệp, đã có vị trí xã hội vững chắc tự nuôi sống bản thân và chăm lo gia đình. “Tứ thập nhi bất hoặc”, 40 tuổi thì không còn bị mê hoặc, đã có cách nghĩ chín chắn về mọi thứ, có đủ lịch duyệt để làm mọi việc.
“Vậy cậu có thấy mình có thể tu thân mà tề gia trị quốc bình thiên hạ không?” Từ Văn Diệu hỏi.
Vương Tranh giật mình, lập tức thật thà lắc đầu, trả lời: “Không thể.”
“Chưa chắc là không thể. Tư tưởng Khổng Mạnh cách nay hai ngàn năm, thời kỳ đó tuy vẫn chưa có phân tâm học, nhưng con người cũng đâu bị hạn chế bởi những tư tưởng phong kiến hết sức hà khắc, chỉ biết sống dựa trên những quy tắc đó, phải không? Chẳng cần nói đâu xa, ví dụ cụ thể hơn, vào thời kỳ Cách mạng Văn hóa[4], học sinh biểu tình liên miên, đối tượng nhắm đến toàn là những lãnh đạo cấp cao, tạo ra vô số hỗn loạn trong xã hội, nhưng cũng chẳng ai làm gì được họ. Chỉ khi phong trào đấu tranh lên đến đỉnh điểm thì chính quyền mới dùng tới vũ lực, vùi thây biết bao nhân tài. Gia đình tôi đều là quân nhân, cũng có chút công trạng. Lúc đó, ông nội tôi là lãnh đạo của quân khu, luôn bị hồng vệ binh[5] theo dõi. Một đám nhãi ranh tay áo đeo phù hiệu đỏ xông vào viện, mượn lời chủ tịch Mao để bắt ông tôi đi diễu phố. Cậu đoán xem chuyện xảy ra sao nữa?”
[4] Cuộc cách mạng văn hóa lớn nhất TQ, do chủ tịch Mao Trạch Đông phát động, kéo dài từ 1966 đến 1976, đã làm thay đổi toàn diện và sâu sắc nền kinh tế, chính trị, tư tưởng và văn hóa Trung Hoa.
[5] Là hàng trăm triệu thanh thiếu niên Trung Quốc được dạy dỗ để tôn sùng và chấp hành nghiêm cẩn tư tưởng Mác – Lê Nin và tư tưởng Mao. Họ có thể tra tấn và giết chết bất kỳ ai tỏ ra coi khinh hay bất tin với Đảng Cộng Sản Trung Quốc. Trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa, hồng vệ binh đã gây ra không ít hỗn loạn xã hội khi đi thanh trừng hàng trăm ngàn Đảng viên.
Vương Tranh hiếu kỳ tròn mắt mà nhìn anh, đoạn lại chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.
“Một đoàn cảnh vệ trong bệnh viện cũng xông lên, ai nấy đều xách súng đã lên nòng trên vai, khiến đám nhóc không biết trời cao đất dày đó sợ mất mật. Ông nội của tôi thì lại an tọa trong sân, bình tĩnh mang súng. Ông đã tham gia không biết bao cuộc chiến, cũng từng giết không ít người, khí thế ngùn ngụt ấy khiến cho ai cũng phải dè chừng kính sợ. Lúc đó, chẳng tên ranh nào dám tiến lên chạm tới một ngón tay của ông. Sau đó, chính ủy viên của quân khu ra, lấy văn kiện của Chu thủ tướng[6], vừa khuyên vừa dọa đuổi sạch đám nhóc đó đi.” Từ Văn Diệu xoa đầu Vương Tranh. “Sau này, nhóm cảnh vệ đó luôn duy trì mối quan hệ rất tốt với nhà tôi. Lúc còn bé, tôi đã từng hỏi họ, trong tình cảnh đó, họ có sợ nếu như lỡ tay nổ súng sẽ trở thành tội đồ phản cách mạng không. Một chú cười nói, sợ thì có sợ, nhưng ở địa bàn của mình mà lại để thủ trưởng bị đám nhóc hỉ mũi chưa sạch bắt đi thì còn ra thể thống gì nữa? Tôi hỏi tiếp, chủ tịch Mao đều bảo mình có lý để dấy lên cuộc tạo phản, mấy chú làm vậy không phải là đang chống đối lại ông ấy hay sao? Chú đó lại cười bảo, chủ tịch ở quá xa nên không quản được chuyện của chúng ta bên này.”
[6] Chu Ân Lai (1898 – 1976) một lãnh đạo xuất sắc của Đảng cộng sản Trung Quốc, lên làm thủ tướng năm 1949 cho tới khi mất.
“Tiểu Tranh, vào thời kỳ đó, chiến hữu của họ không phải không biết ông ta sai. Con người có đôi lúc không thể cứ làm theo quy tắc hay chí nguyện của người khác được. Đó chẳng qua là vì muốn tìm lý do để thoái thác mà thôi. Cậu hoàn toàn có thể có ước vọng của riêng mình, có thể tự đặt ra quy tắc riêng của mình. Giống như, ba mươi tuổi làm những chuyện mình muốn, cho phép bản thân đau buồn hay yếu đuối, thậm chí là còn khóc lóc nữa. Mà tốt nhất là cứ thể hiện trước mặt người đàn anh này thôi, nếu để người ngoài thấy họ sẽ cười cho đấy.”
Vương Tranh đỏ mặt, co vai gục đầu, như thể chỉ muốn vùi mặt mình xuống đất cho xong.
Từ Văn Diệu ha ha cười lớn, một tay ôm chặt lấy cậu, vuốt tóc cậu mà nói: “Chuyện hồi nãy, người ngoài cuộc như tôi nhìn vào là biết gã ta muốn gây sự với cậu mà. Đừng nói là cậu để cho người ta mở miệng nhục mạ cậu chứ? Cậu là đứa bé ngốc sao?”
Vương Tranh cắn môi lắc đầu: “Tôi đã trả đòn lại rồi mà.”
“Như thế mới đúng chứ. Phải để cho hắn biết thế nào là lợi hại, kẻo hắn lại nghĩ cậu dễ ăn hiếp,” Từ Văn Diệu tán thưởng, “Lần sau không cần phải nhiều lời với hắn, cứ tẩn cho hắn một đấm. Còn mà không biết đánh nhau thì để hôm nào tôi dạy cho.”
Vương Tranh cũng bật cười. “Sao anh lại đi động viên người ta đánh nhau cơ chứ? Anh còn là tổng giám đốc của công ty đó, chẳng lẽ làm ăn thương lượng không được đều đem nắm đấm ra nói chuyện?”
“Chuyện làm ăn của tôi nào chỉ đơn giản lấy vũ lực giải quyết là được. Chẳng qua vì tôi lo cậu lại bị tên đó ức hiếp nữa thôi. Nghe tôi nói này, hai người ở bên nhau thì không có chuyện thừa hay thiếu thứ gì. Nếu cứ khăng khăng cho là mình thiếu hụt thì cũng chả sao, bởi trên đời chẳng gì hoàn mỹ cả. Chỉ cần chúng ta không thẹn với lòng là được. Cậu nói đi, khi cậu ở bên cạnh người kia, cậu có từng tận lực hết sức chưa?”
Vương Tranh suy nghĩ. “Cơ bản là đã từng.”
“Thế thì không có gì phải nuối tiếc hết. Cậu đã làm nhiều việc như thế rồi còn gì. Chúng ta không thể đòi hỏi nhiều hơn những thứ ngoài khả năng được. Nên nhớ có thực mới vực được đạo. Hai người yêu nhau kỳ thật cũng rất đơn giản, cậu cho anh ta mười phần, nếu anh ta thật lòng với cậu sẽ đáp lại cả mười. Cũng có những người tuy đáp lại không đủ mười phần nhưng vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn với những gì nhận được, còn nếu cậu cho đi nhiều quá, anh ta lại cảm thấy cậu thật phiền phức, như vậy chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát của cậu rồi,” Từ Văn Diệu dịu dàng nói, “Cậu vừa nhìn thì đã biết là người thật thà, nên thể nào cũng chịu đủ thiệt thòi. Chuyện đã qua lâu rồi, đâu còn gì để cậu phải lo nghĩ nữa?”
Vương Tranh khe khẽ mỉm cười. Mối quan hệ tình cảm phức tạp rắc rối vậy mà Từ Văn Diệu lại lý giải giản gọn và dễ hiểu như thế, nhưng lại có thể lý giải được hết những muộn phiền đã qua. Cậu nghiêng đầu nhìn anh, “Anh thì sao? Khi yêu, anh sẽ trao đi mấy phần? Đủ cả mười chứ?”
“Đúng!”
Nhưng chỉ chớp mắt sau, nụ cười đậu trên môi Từ Văn Diệu biến mất. Anh quay đầu lại nhìn Vương Tranh, siết chặt cánh tay cậu, từ từ ghé sát vào cậu, khàn giọng nói: “Nhưng còn phải xem đó là ai…” Anh vươn tay chạm lên cằm Vương Tranh, từ tốn vuốt ve, tay có chút run rẩy, ánh mắt phức tạp, như đang giãy giụa đấu tranh khi gặp phải chuyện khó quyết định, vẫn không chắc chắn được, nhưng cũng tràn đầy khát vọng. Sau cùng, anh lại chỉ buông một tiếng thở dài, bỏ bàn tay nắm cằm Vương Tranh xuống, đứng lên nói: “Đi thôi! Nếu cậu không nhanh đem canh vào cho Vu Huyên thì nó sẽ nguội mất.”
Vương Tranh ngây ra nhìn anh, trong lòng thoảng qua một chút thất vọng và mất mát, sau lại điều chỉnh tâm trạng, gật gật đầu: “Phải nhỉ. Tôi mang canh vào cho cô ấy, anh có đi cùng không?”
“Không được rồi. Tôi sắp xếp cho cha Vu Huyên ổn thỏa rồi tính tiếp, phải có ai ở cạnh chú ấy, cuối cùng tôi cũng phải qua đưa chú ấy đi ăn. Khi nãy vì không yên tâm, bây giờ cậu cũng ổn rồi. Tôi phải đi đây.”
Từ Văn Diệu vội vàng nói cho xong, cười miễn cưỡng, sau đó vẫy tay tạm biệt Vương Tranh, xoay lưng đi mất.
Lúc Vương Tranh bước vào phòng bệnh, Vu Huyên đang thử đồ.
Qua cửa sổ, Vương Tranh nhìn Vu Huyên vừa thở dốc vừa cố nhét mình vào trong bộ lễ phục màu đen. Bộ trang phục vừa nhìn đã biết là đồ hiệu, thiết kế đơn giản, tinh tế. Nói nghề hơn là có thể truyền tải được vẻ tao nhã thanh lịch, bật lên sự cao quý sang trọng cho người mặc. Ở thắt lưng và vạt váy điểm xuyết những hình vẽ hoa văn tinh tế không theo bất kỳ quy tắc nào, và cả những bông hoa thêu không rõ đó là loài hoa leo nào, nhưng nom rất thanh nhã và quý phái. Như trong bản dạ khúc triền miên lại trỗi lên một đoạn cao trào đưa người ta vào một nấc bậc mới.
Chẳng biết Vu Huyên ham thích mặc váy khi nào, nhưng thời gian cô bệnh lâu lắm, thường ngày ăn vận trang phục xinh đẹp như thế cũng che lấp phần nào vẻ suy tàn bên trong, khiến người khác tạm thời quên cô là bệnh nhân đang đi gần tới cái chết. Nhưng bây giờ, khi trút bỏ đi áo bệnh nhân rộng thùng thình, tấm thân tàn tạ hao mòn đó liền phơi ra dấu hiệu tử vong. Vương Tranh nhìn mà kinh hãi không thôi. Cậu vẫn nhớ lúc học đại học, vừa bước vào hè, Vu Huyên liền thay quần cộc áo phông, màu sắc cũng chỉ quanh quẩn với đen, xám và xanh. Nhưng dù thế thì thần thái đầy sức sống của thiếu nữ đều luôn sáng bật lên, phả những luồng thanh xuân đầy sức sống. Để đóa hoa hai mươi nở rộ trên những màu đen tối, mang tới sức sống mãnh liệt cho thời gian. Da Vu Huyên không tính là trắng, thậm chí còn có chút vàng vọt, nhưng lại như chuỗi ngọc trân châu lâu năm cất trong hộp trang sức bằng gỗ đàn hương, khi mở hộp ra lại ánh lên ánh sáng bóng mịn mờ đục. Hai cặp đùi thò ra khỏi quần cọc không thon thả như ai, chân lại hơi thô, đầu gối thì xương xẩu đâm thẳm vào mắt người nhìn, lúc ngồi chẳng bao giờ khép chân, chưa khi nào có vẻ e dè mà bọn con gái luôn có. Vu Huyên như ngọn cỏ lau vút cao giữa bốn bề bãi hoang, dẻo dai tao nhã, lúc nào cỏ cũng lướt mềm trong gió, xanh rầm rì như nắng ươm màu, bật lên trên cằn cõi là sự sống tươi non tinh khiết. Cỏ lau một mình cô độc đứng giữa trời nhưng chưa bao giờ buồn tủi phận mình hẩm hiu. Đến ngay cả đồng tính như Vương Tranh còn công nhận cô là một cô gái không đẹp nhưng đầy sức sống, khiến người khác không thể không liếc mắt ngắm nhìn.
Chỉ là, ngọn cỏ lau rầm rì trong gió đó nay đã bị bệnh tật tàn phá rồi. Bên trong lồng ngực cô như có một cái máy bơm, bơm tháo nước nguồn sự sống ra bên ngoài, mặc cho thân xác tàn tạ phơi mòn trong nắng, khiến một cơ thể căng phồng sức lực bỗng chốc như cỏ ngả vàng chết khô. Cổ, cánh tay, và bàn chân đều lòi cả xương lên. Gầy đến mức chỉ có da treo trên khung xương mục. Các khớp xương như thể bị ai đó kéo lồi ra, khiến người khác sợ hãi. Bộ váy hàng hiệu đó không hiểu vì sao bỗng dưng làm Vương Tranh liên tưởng tới tấm khăn liệm người chết, đang rút cạn sức lực cuối cùng của cô đi, chiếc khăn được đậy lẻ loi cô độc, xinh đẹp nhưng lại thê lương.
Thốt nhiên, Vương Tranh hiểu vì sao Vu Huyên lại thích trang điểm đến thế. Lúc đầu cậu còn khó tin, nhưng đến nay, khi nhìn cô gái nước da vàng vọt như tử thi đang cố gắng chui vào lớp váy xinh đẹp để kéo lại sức sống, lòng cậu lại đau nhói lên. Ước vọng bấy lâu luôn nằm sâu dưới đáy lòng vì bản thỏa hiệp, giờ lại điên cuồng thét gào được giải phóng. Vì vậy, một Vu Huyên luôn không nghĩ mình cũng điệu đà như con gái, khi tới gần thời khắc cuối đời, lại bắt đầu yêu thích áo quần, mê say trang điểm, sắm vai thiếu nữ nhiệt tình sốt sắng với thời cuộc.
Phải, là sắm vai. Vu Huyên chưa bao giờ hiểu nữ tính là thế nào. Cô chỉ là đang dựa vào tưởng tượng, cộng thêm lòng nhiệt tình cổ quái, để cứu vớt chính mình. Cô muốn mượn vai diễn này để biểu đạt ý nghĩ của bản thân, nhưng cuối cùng lại chẳng tròn vai được. Cơ thể tàn tạ như tro không làm tôn lên được sự nền nã quý phái của tấm váy. Những lớp phấn dậm tinh xảo cũng không che đậy được dấu hiệu tử vong đang treo lơ lửng trên đầu. Vương Tranh hiểu, ở phương diện nào đó, Vu Huyên và cậu giống hệt nhau. Trời sinh không biết bắt chước kiểu người thường thấy trong xã hội. Vương Tranh chẳng sắm nổi vai đàn ông thành thục phong độ. Vu Huyên không diễn đạt vai phụ nữ tao nhã thanh lịch. Cả hai đều ngốc, ngốc nghếch đến nực cười.
Vì vậy, không còn lựa chọn nào khác, Vương Tranh liền cong môi lên cười, gõ cửa, trêu chọc cô: “Ai da, muốn mặc đồ thành Hắc sơn lão yêu à, lão lão đang định hút máu thư sinh vô tội nào vậy?”
Vu Huyên xoay người, ngước mắt lên nhìn, môi cười như hoa nở, cảnh xuân phút chốc phơi phới sắc hương. Cô chớp mắt, cười đáp: “Cha chả, lão đây thèm thuồng gã bác sĩ ngoại khoa ở bệnh viện này đã lâu, đang định dọn ổ, rồi nhanh nhanh bắt tên đó về động bàn tơ của ta.”
Vương Tranh cẩn thận đóng cửa, thời tiết vẫn còn rất lạnh, điều hòa trong phòng vẫn chạy ổn, nhưng bộ lễ phục mỏng manh của Vu Huyên lại khiến cậu hơi lo, cậu đặt bình canh xuống, nói: “Được lắm ha, lão lão còn bỏ công phục sức một phen nữa nha, bộ đồ này tậu ở đâu thế hả? Chắc mắc lắm ta?”
“Được con khỉ. Lúc nào cũng mù tịt thời trang, chẳng nhớ nổi tên nhãn hiệu hay nhà thiết kế mà còn làm bộ. Lại gần đây tớ cho xem, không phải trong phim luôn chiếu cảnh mấy cô diễn viên hay mặc váy đẹp rồi xoay vòng vòng đó sao? Tớ cũng xoay cho cậu xem…” Vu Huyên phấn khích tung váy xoay người, mới được nửa vòng quay thì chân lảo đảo, loạng choạng ngả nghiêng, Vương Tranh kinh hoảng vội xộc lên đỡ lấy.
“Hihi… ngại quá, lâu rồi không vận động mạnh nên nội công suy giảm.” Vu Huyên nhún vai cười trừ. “Đợi tớ khỏi bệnh rồi sẽ xoay nhiều vòng hơn mấy cô đào trong phim nữa nhá.”
Vương Tranh siết nắm tay lại, gật đầu nói lấy lệ: “Biết cậu giỏi rồi. Đừng giỡn nữa, ngồi xuống ăn canh nè.” Cậu đảo mắt nhìn phòng bệnh một lượt. “Tuy trong này ấm thật, nhưng cậu cũng phải chú ý một chút, thay cái váy này ra đi.”
“Không sao mà. Hiếm khi tớ lại có hứng mặc đồ đẹp thế này. Áo bệnh viện có mùi kỳ lắm, tớ chả thích.” Cô bĩu môi, ngước mắt lên nhìn Vương Tranh. “Nhìn đẹp không?”
“Cũng tạm!” Vương Tranh cười, nói: “Thỉnh thoảng tớ lại nhớ bộ dạng lôi thôi của cậu hồi đại học rồi lại cảm khái xúc động, haiz.”
“Là kiểu bù xù đó á.” Vu Huyên cười ha hả lên. “Mà cảm khái xúc động cái gì?”
“Thậm chí đến cậu cũng thành thục nữ được…” Vương Tranh cau mày cười, đỡ cô ngồi xuống ghế, xoay lưng nhấc bình giữ nhiệt, mở nắp đổ canh ra bát, đưa cho cô, nói: “Quả nhiên con gái trời sinh đều thích điệu.”
“Thay vì nói là trời sinh thì nên bảo là do xã hội xô đẩy đi.” Vu Huyên húp một hớp canh, gật gù khen: “Cũng ngon quá ta. Trong này có vỏ quýt phải không, lần sau cậu đừng cho vào nhé, tớ không thích vị của nó.”
Vương Tranh dễ tính gật đầu: “Nhớ rồi, lão lão còn gì căn dặn nữa không?”
“Lúc đang ăn cơm mà còn được nghe hát nữa thì tuyệt phải biết nha.” Vu Huyên lém lỉnh nói.
“Ngon nhỉ!” Vương Tranh cũng ngồi xuống cạnh cô. “Nói xem, trong bệnh viện này, ai xui xẻo bị lão lão nhà này để ý vậy?”
Tay Vu Huyên khẽ sựng lại, rồi liền ngước đầu lên cười trừ: “Không nói cậu biết đâu!”
“Sao cậu nhỏ mọn thế hả? Hồi đó chuyện gì tớ cũng kể cậu nghe.”
“Không phải tại hồi đó là do cậu đang có mối tình đầu sao? Tại tớ thấy cậu ngốc lại còn thật thà, sợ bị người ta ăn hiếp, nên mới cố gắng đi làm tri kỷ với cậu đó chứ, bộ cậu tưởng tụi mình là nữ sinh huê mộng viết nhật ký chuyền tay à? Tớ không xì ra cho cậu biết đâu!”
Vương Tranh làm bộ đau buồn. “Được rồi, thế thì tớ đành khóc thương mặc niệm giùm người xấu số đó vậy.”
Vu Huyên bĩu môi, cúi đầu uống canh, chốc sau chợt quái gở cười. “Ngẫm lại thì chị đây cũng hai mươi mấy tuổi rồi, thế mà lúc chết cũng vẫn còn tấm thân trinh nữ, đúng là đáng thương thật.”
Vương Tranh lườm cô. “Hối hận vì mình vẫn là trinh nữ à?”
“Đúng vậy!” Vu Huyên gật đầu, vô tư nói: “Bạn trai hay tình nhân cũng đều chưa có, thậm chí đến lá thư tỉnh tò cũng không luôn. Mấy kiến thức về giới tính cũng chỉ đọc từ sách báo ra. Ở nhà tớ kỵ ba cái chuyện này lắm, chẳng đời nào đả động tới đâu. Còn nếu có nhắc thì lại phải dùng từ khác thay thế, như chuyện ấy, chuyện kia, chuyện đó đó… Toàn nói sơ cho có. Từ lúc tớ biết chuyện tới nay, toàn thấy cha tớ đanh mặt chửi người ta, hoặc dạy dỗ. Tớ nghi là ông ấy chưa từng biết *** là gì. Nhưng nếu không biết thì sao lại lọt ra tớ? Điều đó đúng là chẳng phù hợp với lẽ thường.”
Vương Tranh bật cười, nhớ tới khi nãy vừa gặp Tham mưu trưởng Vu. “Hồi nãy tớ vừa gặp cha cậu xong.”
“Tớ biết, ông ấy tưởng cậu là bồ tớ nên tới để xem mắt cậu đó, muốn buộc chặt cậu lại với tớ hơn đó. Nhưng mà cậu đừng vạch trần ra nha. Khó khăn lắm tớ mới khiến cho cha xem tớ bình thường như bao đứa con gái khác. Xem như là tớ làm chút chuyện báo hiếu cho ông ấy đi. Với lại, sau này nếu tớ chết rồi, ông sẽ đối xử tốt với cậu, tớ cũng yên tâm.”
“Vu Huyên à…” Vương Tranh đắng môi, không biết nói gì.
“Đừng có ngại, chuyện này có gì đâu nào.” Vu Huyên áp lòng bàn tay cô lên mu bàn tay cậu, tay cô rất lạnh, dù bệnh đã lâu nhưng móng tay vẫn còn bóng đẹp. Vương Tranh mím môi, trở tay nắm lấy tay cô. Vu Huyên cười khẽ, se sẽ nói: “Cậu đừng nghĩ là tớ đang giỡn với cậu. Cha tớ cũng có chút quyền lực, hơn nữa lại còn rất thương con. Hồi trước, lúc tớ bị đám nhóc trong quân khu bắt nạt, cha thường để cảnh vệ ẵm tớ, đi tới nhà mấy đứa đó giải thích. Nhưng ông là thủ trưởng, ai dám nhận lời giải thích và xin lỗi của ông? Ông nói quanh co một thôi một hồi, sau đó bọn nhóc đó không dám đụng tới tớ nữa. Cha tớ… nếu ông ấy để mắt tới cậu thì chẳng ai dám khi dễ cậu nữa đâu.”
Vương Tranh cười gượng. “Không cần đâu…”
“Phải cần chứ!” Vu Huyên siết chặt tay cậu, như muốn truyền khí lực từ cô sang cho cậu. “Đừng từ chối những gì tớ cho cậu. Huống hồ, những thứ tớ có thể cho cũng không nhiều.”
Cô bình tĩnh nhìn vào mắt Vương Tranh, xúc động đôi chút. “Tớ ước gì có thể cho cậu tất cả vận may của tớ. Nhưng tiếc là tớ lãng phí hết rồi.”
Vương Tranh mắt cay xè, suýt nữa trào nước mắt, bèn quay mặt đi, lảng sang chuyện khác: “Trước đây chẳng mấy khi nghe cậu kể về bác Vu.”
“Ừ, cũng tại không có gì hay để nói. Cha tớ và tớ không hợp tuổi, nên hễ giáp mặt là cứ như sao chổi đụng trái đất vậy. Khi thì cãi nhau, lúc lại đập đồ. Nhưng lạ ở chỗ, dù tớ không tin vào câu cha mẹ thương con như suối nguồn luôn chảy, song cả đời chưa bao giờ manh nha ý nghĩ bỏ nhà đi, một lần cũng chưa.”
“Là tại cậu thật sự rất thương cha cậu.”
“Thương ư?” Vu Huyên khẽ cau mày. “Cũng không hẳn là thương. Tớ lại thấy tình cảm đó giống thiên tính của loài chuột đồng hơn. Cậu biết gì về con vật này không? Chúng sống ở dưới mặt đất, lúc nào cũng chăm lo dự trữ thức ăn mùa đông nhiều hơn loài vật khác. Tớ và cha cũng vậy, đều biết khi nào thì đông tới . Tớ rất giống cha tớ, không thể đối kháng bản năng trữ sẵn lương thực cho mùa đông.”
“Cậu nói vậy khó hiểu quá.” Vương Tranh nhướn mày. “Mùa đông là hình ảnh ẩn dụ à? Ý chỉ sự nguy hiểm?”
“Đại loại là vậy đó.” Vu Huyên cười nấc lên, rút tay ra khỏi tay cậu, lại đưa lên vỗ vai cậu. “Quả thật nói chuyện với cậu không tốn nước bọt ha. Tớ và cha, đều có năng lực biết trước sự việc, nhưng của cha không rõ ràng bằng tớ. Ông chỉ lờ mờ đoán được những chuyện trọng đại thôi. Với lại ông cũng thông minh giảo hoạt hơn tớ nhiều. Ông giấu chuyện này kín lắm, chỉ áp dụng vào công việc, chuyện liên quan tới quân đội thì đoán rất đúng, nhưng không áp dụng được lên người. Còn tớ thì bị thứ năng lực này hành hạ, phá tanh bành cuộc sống của mình.”
Vương Tranh lưỡng lự, sau cùng vẫn đặt câu hỏi: “Tiểu Huyên, tớ luôn muốn hỏi cậu một chuyện, có phải cậu đoán trước được cậu sẽ bị bệnh không?”
Vu Huyên nhìn cậu, bình tĩnh gật đầu: “Ừ!”
“Thế, tại sao cậu lại không thay đổi số mệnh, mà ngược lại còn hút thuốc nhiều như vậy, tự bào mòn sự sống của mình…” Vương Tranh trừng mắt nhìn cô, đau khổ bộc bạch: “Cậu luôn nghĩ cho tớ, giới thiệu Từ Văn Diệu để tớ làm quen, còn cất công muốn gửi gắm tớ cho cha cậu. Nhưng tại sao tới tận bây giờ… cậu lại không chịu sống cho mình… Nếu cậu khỏe mạnh, thì tớ sẽ càng sống tốt hơn…”
Vu Huyên im lặng, rũ mắt nhìn xuống đất, như vì sợ lạnh mà vòng tay ôm lấy người, gượng cười nói: “Tự dưng sao lạnh vậy nè, lấy giùm tớ cái áo khoác nào, cái áo lông trên giường đó.”
Vương Tranh nghẹn lời, không lớn tiếng chỉ trích cô, chỉ bước tới lấy cái áo lông đưa sang. Vu Huyên đón cái áo, choàng lên vai, khẽ rụt đầu chôn sâu cái cằm nhọn vào trong lớp áo. “Tiểu Tranh, cậu thiệt là khờ.”
“Cái gì?”
“Không chuyện gì có thể tránh khỏi được, dù biết trước kết cục thì đâu rồi cũng vào đấy cả thôi.” Vu Huyên ngước mắt lên nhìn cậu, nói hết sức bình thản. “Cậu từng xem bộ phim Cỗ máy thời gian chưa, nam chính vì cứu vợ chưa cưới chết oan nên đã dày công chế tạo máy thời gian, trở lại trước thời điểm người vợ gặp chuyện, nhằm ngăn cản chuyện xảy ra. Nhưng sau cùng, dù anh ta có quay lại bao nhiêu lần, cô vợ vẫn cứ chết. Hơn nữa mỗi lần là mỗi kiểu chết khác nhau.”
“Chuyện xảy ra trên đời cũng y hệt vậy. Mọi chuyện kết nối với nhau như những mắt xích liên tục. Nếu ngoan cố muốn tháo bỏ một mắt xích thì thế giới sẽ hỗn loạn.” Vu Huyên nhún vai. “Đương nhiên thế giới yên hay loạn cũng không liên quan gì tới tớ, sẽ không có siêu nhân nào xuất hiện để cứu vớt con người, nhưng vậy cũng hay.”
“Tớ không quan tâm thế giới có loạn hay không. Tớ chỉ…” Vương Tranh đơ lưỡi, khẽ ngửa đầu, đau khổ nói: “Bắt tớ nhìn cậu từ từ chết đi quả thật là rất tàn nhẫn… Tớ không làm được!”
“Cậu không biết đó là quyền lợi của tớ sao?” Vu Huyên hỏi.
“Quyền lợi?” Vương Tranh cau mày.
“Không có gì. À mà nè…” Vu Huyên nheo mắt, tinh ranh hỏi. “Mấy ngày cậu không tới đây, có người đến tìm cậu đó. Đoán xem là ai nào?”
“Ai?”
“Lý Thiên Dương!” Vu Huyên có chút đắc ý. “Nhìn vẻ chán đời của hắn mà tớ khỏe ra không ít nha.”
Vương Tranh kinh ngạc. “Anh ta tới làm gì? Không đúng. Sao anh ta lại biết cậu?”
“Bởi vì lúc hai người yêu nhau, tớ từng tới tìm hắn ta.”
“Cậu tới tìm anh ta?” Vương Tranh giật mình đứng bật dậy. “Tiểu Huyên, thật ra cậu có bao nhiêu chuyện giấu tớ hả?”
Suốt những ngày Tết, Lý Thiên Dương đều cắm dùi ở thành phố G, nhằm mục đích là gặp mặt Vương Tranh.
Mặc dù hắn vẫn chưa biết gặp rồi thì phải nói gì.
Nhiều lần hắn ước, giá mà hắn trẻ lại những mười tuổi, à không, chừng năm tuổi cũng đủ rồi.
Phải như mà trẻ lại, hắn chắc chắn có thể cầm cưa đứng trước nhà Vương Tranh.
Mọc rễ ở ngoài nhà cậu, liều mạng giáp lá cà, nói những lời sến chảy nước, hoặc là không cần lên tiếng, chỉ lưu manh ôm lấy cậu không buông là được. Nếu cậu muốn đánh hắn thì sẽ để mặc, còn như cậu khóc thì tình hình có cơ hội chuyển biến.
Lúc còn trẻ, Lý Thiên Dương không thèm làm những chuyện kinh dị đó. Khi hắn ở vào độ tuổi hai mươi, hắn thờ ơ, bàng quang nhìn một đám trai thẳng vì muốn cua được gái mà bày các trò xấu xí ra cho mọi người thấy. Như ở phía dưới ký túc xá nữ cắm nến, cầm hoa, cùng những tên ngu ngốc khác hô to “Anh yêu em” tựa như hô hào khẩu hiệu, hắn cảm thấy hành động đó vô cùng ngu xuẩn. Đem cuộc sống riêng tư của mình phơi bày ra cho thiên hạ nhìn vào, tổ như đội nón chóp đi cà kheo, rồi cho rằng như thế thì mình cao hơn người khác. Cho rằng đem tâm tình nhỏ bé của mình thổ lộ trước mặt mọi người, chỉ điểm đó thôi cũng đủ chân thành hơn so với những người khác.
Đến khi hết trò vui rồi thì chẳng bằng nổi móng chân thiên hạ.
Lý Thiên Dương hễ nhìn thấy mấy cảnh yêu đương vớ vẩn đó liền sẽ phỉ báng giễu cợt, chán ngắt.
Nhưng bây giờ, hắn bỗng dưng lại muốn áp dụng thử chiêu thức đó. Không phải vì hắn già rồi sinh nông nổi, mà tại trong thời gian cấp thiết lại chẳng tìm được cách nào hay, lại còn bị khát khao trong lòng giày vò, chỉ hận sao không lập tức thấy được mặt Vương Tranh. Dù biết rõ là hành động đôi khi gây ra phản ứng ngược, thậm chí còn khiến cậu chán ghét, nhưng vẫn muốn thử một lần. Thiết tha hy vọng với cách thức đơn giản nhất, trực tiếp nhất sẽ đạt được mục tiêu.
Ví như đối với chuyện liên quan tới Vương Tranh.
Hắn thật sự chịu không nổi khi cứ khách kha khách khí nói chuyện với cậu.
Vẫn luôn nhớ, ở trước mặt Vương Tranh, hắn làm gì nói gì, đến cả những lời tàn nhẫn ngày chia tay, cũng đều tuân theo ý nguyện bản thân.
Song bây giờ thì chẳng được vậy nữa.
Thật ra, cái câu “Thiên Dương, trước nay anh chưa bao giờ là người thích dây dưa” đã đo ván hắn rồi. Chỉ thấy như thể mồ hôi lạnh túa ra triền miên như thác, tự bản thân cũng thấy mình đáng khinh. Quả thật, Lý Thiên Dương luôn là kẻ cầm lên được, bỏ xuống đặng, nắm rõ nguyên tắc nay tụ mai tan, lại biến tiến lui chừng mực, và còn hành xử rõ ràng dứt khoát. Nhưng đối tượng là Vương Tranh. Hắn thà rằng bản thân vô lại, thà ước rằng mình trẻ ra, tốt nhất trẻ đến cái tuổi đương thì để làm những chuyện ngu xuẩn, nói những lời buồn nôn, thổ lộ những tình cảm chân thành, và công khai.
Nếu có thể, hắn muốn làm cho Vương Tranh những chuyện mà xưa nay chưa bao giờ làm. Ví như, nghe cậu tâm sự, cùng cậu đi xem bộ phim cậu thích, đi ăn món cậu muốn, tặng cậu một vài món quà be bé, lúc cậu nấu ăn thì giúp một tay, lúc cậu đọc sách thì pha giúp chén trà, tranh thủ về nhà trước khi cậu trở lại, bật đèn sáng ở cửa chính, rồi tận tay trao dép lê cho cậu.
Quan trọng nhất là chăm sóc cho cậu, cùng cậu vui vẻ sống bên nhau.
Nhưng tất cả những điều đó, vào lúc hắn có thể, hắn lại không làm.
Vì hắn luôn bận rộn.
Lúc đó bận cái gì? Bận đến thế sao?
Thật tình có rất nhiều lý do: công ty chỉ vừa thành lập mấy năm nên cần giao thiệp rất nhiều, chuyện nghiệp vụ lại phức tạp, thường xuyên gặp áp lực, hắn chẳng qua cũng chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường, lập nghiệp với hai bàn tay trắng, luôn gặp phải những chuyện chẳng lường được.
Song lại chẳng thể nói rõ ra. Hắn ba ngày hai lượt đi c
Nụ cười như được lấy thước đếm đo tỉ mỉ để môi phải cong bao nhiêu độ mới biểu hiện được vẻ gia giáo và lễ độ, nhưng lại không tỏ vẻ thân thiết.
Cậu nhìn nụ cười tỏa nắng tắt ngúm trên môi Vu Thư Triệt, gương mặt đanh lại, mắt tràn lên cơn giận, có cảm giác thật hả hê.
Nhưng rồi cậu lại lắc đầu, gạt cái ý nghĩ trẻ con đó đi, ngước đầu lên đối diện với ánh nhìn hiếu kỳ của Từ Văn Diệu, rồi mỉm cười thật lòng, vừa trấn an người khác vừa an ủi chính mình: “Văn Diệu, tôi mang canh vào cho Vu Huyên nhé.” Đoạn cậu quay lại nói với Tham mưu Vu. “Bác Vu, xin lỗi vì cháu không đi cùng bác được.”
Ông Vu phất tay. “Cháu đi đi, con bé mà tỉnh thể nào cũng muốn ăn cái gì đó nóng nóng.”
Vương Tranh gật đầu chào hai người rồi quay lưng đi thẳng về phía trước theo hướng hành lang hẹp dài của bệnh viện. Sau đó đi thẳng vào sân nhỏ của khu nội trú, rồi băng qua mấy bụi cây nhỏ, sải bước qua lan can, đạp lên cả những dây leo bao phủ trong hành lang uốn khúc mới có thể tới được dãy lầu phòng bệnh.
Phía sau bất chợt truyền lên tiếng bước chân, giọng Vu Thư Triệt hối hả vọng tới: “Chờ một chút! Vương Tranh, xin chờ một chút!”
Vương Tranh chau mày, cố tình bước nhanh hơn, nhưng lúc chân vừa giẫm lên bãi cỏ non trong sân, cánh tay đột nhiên bị người từ phía sau túm lại, bình giữ nhiệt đang cầm trong tay suýt chút nữa thì bị đổ.
Vương Tranh chưa kịp quay người lại, giọng bén nhọn của Vu Thư Triệt đã vang lên: “Tôi nói chờ một lát! Vương Tranh, cậu không biết cố tình phớt lờ người khác như thế là bất lịch sự lắm sao? Lẽ nào cậu không có can đảm nói chuyện với tôi?”
Vương Tranh đột ngột xoay người, gương mặt đẹp đẽ của Vu Thư Triệt sát gần ngay mặt. Vì khoảng cách quá gần nên ngũ quan của gã cũng phóng đại lên trong mắt cậu như bị đặt dưới kính hiển vi, mất đi tỉ lệ vốn có, khiến vẻ mỹ cảm ban đầu cũng móp méo biến dị đi. Vương Tranh không ngờ ở tình huống này mà còn sức đi so sánh như vậy, nhưng quả thật là khuôn mặt đó đã không còn khiến cậu chán ghét như lúc đầu. Thay vào đó là phát hiện hóa ra kẻ mình luôn ghét bấy lâu cũng có hai con mắt một cái mũi và một cái miệng như mình. Khi chúng được đặt cạnh nhau tạo nên hiệu ứng mạnh mẽ, song cũng có thể biểu lộ vẻ yếu đuối khi cần thiết.
Hơn nữa, cậu còn thấy dưới mí mắt Vu Thư Triệt là một quầng xanh rất nhạt, trong đôi mắt màu hổ phách giăng đầy tơ máu, chiếc cằm cũng không bóng bẩy như tưởng tượng mà lởm chởm râu chưa cạo.
Càng nhìn rõ Vu Thư Triệt, Vương Tranh càng thấy lòng an tĩnh. Người đàn ông trước mắt cao, mạnh khỏe hơn cậu, dáng người cùng phong độ cũng hơn hẳn cậu, và tính tình hẳn cũng sẽ cứng rắn hơn. Nhưng chẳng hiểu sao, những thứ đó cũng chỉ như một lớp vỏ bọc trùm lên trên khung xương đang mục dần. Gã không còn là người khiến cậu vừa sợ vừa hận nữa. Hay nói tệ hơn, gã chỉ là một bản thể méo mó được tách ra từ bản chính là kẻ kiêu ngạo đã cướp Lý Thiên Dương từ cậu. Bốn năm trước, Vu Thư Triệt trong trí nhớ là một nhân vật chói mắt. Gã cũng giống Lý Thiên Dương, đều có tài năng, khôn khéo và quyền thế, luôn đắn đo suy tính. Hai người ở chung có thể đảm bảo là không bao giờ hết những chuyện muốn nói, lại còn tâm đầu ý hợp với nhau, thấu hiểu nhau nên tình yêu của họ dễ dàng tung nở tựa như pháo hoa giữa trời đêm. Đó là việc Vương Tranh không làm được, cũng không tưởng được.
Song hiện tại, Vương Tranh bỗng nhiên có cảm giác, dù Vu Thư Triệt có là một tòa lầu son gác tía, nếu đổi một góc độ khác quan sát, sẽ thấy đó chẳng qua cũng chỉ là một ngôi nhà có mái thôi.
“Vương Tranh, cậu nhìn tôi như vậy thì làm sao khiến tôi tin là cậu không biết tôi.” Vu Thư Triệt nhếch mép cười.
Vương Tranh giật mình, im lặng nhìn gã.
“Lẽ nào tôi phải báo tên Lý Thiên Dương thì cậu mới chịu nhận? Đó cũng không phải ý kiến hay, tôi e sẽ gợi lên vài ký ức không vui trong cậu.”
Lòng Vương Tranh khó chịu, cậu hơi ngẩng đầu, thở dài một hơi, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Anh đến gặp tôi là vì để nói chuyện này? Nếu mục đích của anh là vậy thì đáng buồn thật. Vu Thư Triệt mà tôi nghe nói lẽ nào lại nông cạn đến thế?”
Vu Thư Triệt híp mắt, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn cậu, đoạn nhẹ nhàng mỉm cười, nói: “Cậu rất biết cách lấy lui làm tiến, mới đầu làm bộ như không quen để tôi mất mặt trước người khác, sau lại lấy lời của tôi để chặn họng tôi, khiến tôi hết đường đối đáp. Vương Tranh, cậu quả nhiên khiến tôi phải nhìn với cặp mắt khác.”
“Câu ‘nhìn với cặp mắt khác’ dùng trong trường hợp này thì không ổn. Câu này nhằm ám chỉ có một cái nhìn mới với người mà mình quen. Nhưng tôi với anh Vu đây thì chẳng quen biết gì nhau. Trước đây không, sau này cũng không. Vậy nên chẳng cần thiết để lại ấn tượng gì cho đối phương, dù có thì cũng không ý nghĩa. Anh nói phải không?” Vương Tranh do dự một chút rồi lại chỉ cái ghế đá kế bên bụi cây gần đấy. “Tôi ngồi xuống đó được chứ? Chắc những gì anh muốn nói tốn không ít thời gian của tôi nhỉ.”
©’STEN’T
Vu Thư Triệt gật đầu đồng ý, Vương Tranh liền tới ghế đá ngồi. Cậu đặt bình giữ nhiệt sang một bên, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, vỗ vỗ hai chân mình: “Tôi hơi mệt, năm mới cũng có nhiều việc phải làm… Anh có chuyện gì muốn nói cứ nói thẳng.”
Vu Thư Triệt lấy một điếu thuốc lá ra chìa sang phía cậu: “Cậu có hút không?”
“Không, cảm ơn.”
Vu Thư Triệt không miễn cưỡng gì, tự mình châm mồi, hút vài hơi lại bỗng phì cười hỏi: “Cậu vẫn như vậy?”
“Gì cơ?”
“Không hút thuốc lá, không uống rượu, đến đi thăm bệnh cũng đem theo canh tự nấu. Nghe nói cậu nấu ăn rất ngon, khi nhỏ là con ngoan trong gia đình trí thức, ngoài đi học ra chỉ ở nhà đọc sách, lớn lên thì trở thành người tốt. Khái quát về cậu như thế có đúng không?” Vu Thư Triệt nheo mắt nhìn cậu, khóe môi cong lên. “Lẽ nào cậu không muốn thay đổi?”
“Thay đổi thành thế nào?” Vương Tranh thật thà hỏi lại.
“Trở nên đàn ông một chút.” Vu Thư Triệt lia đôi mắt sắc sảo của mình vào cậu, hút thêm vài hơi thuốc. “Cậu như vậy không thấy là mình đàn bà lắm sao?”
Vương Tranh siết hai bàn tay trên đầu gối thành nắm đấm, nhưng rất nhanh lại buông ra, bình tĩnh đáp: “Tôi không biết đàn ông thì phải thế nào, còn đàn bà lại ra sao. Tôi học chuyên ngành Lý luận Văn học, đọc toàn sách triết học Tây phương. Tôi cũng tôn trọng chủ nghĩa tự do, cho rằng mỗi người đều có quyền chọn cách sống cho riêng mình. Tôi nghĩ xã hội không có một tiêu chuẩn nhất định, như hành xử sao là đàn ông, thế nào là đàn bà. Tôi cũng không biết xã hội tiến bộ chỉ coi trọng đàn ông thì có gì hay, lại càng không đồng ý quan điểm trọng nam khinh nữ. Russell[1] nói, căn nguyên hạnh phúc của xã hội là đa bản thể. Tôi hoàn toàn đồng ý với ông.” Cậu gục đầu, khẽ mím môi, sau đó hỏi: “Hôm nay, anh tới gặp tôi là để chứng minh tôi yếu đuối thế nào sao? Nếu thật là vậy thì anh đã làm điều dư thừa rồi.”
[1] Bertrand Russell, nhà triết gia, logic học, toán học người Anh của thế kỷ 20.
Cậu ngẩng đầu nhìn Vu Thư Triệt: “Anh miệt thị thế nào cũng không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của tôi. Từng việc tôi làm trước nay đều trái ngược với những gì anh đã phán đoán. Chỉ cần tôi còn sống thì liền nhất định tiến về phía trước. Vì vậy…” cậu bật cười, “Theo logic, suy đoán của anh không thể nào thành thật được.”
Vu Thư Triệt chăm chú nhìn cậu, bỗng nhiên lại khoái trá cười to, vừa hút thuốc vừa gật gù: “Cậu quả nhiên là bậc tinh anh điển hình. Thông minh, nhưng không kiêu ngạo. Tài ba lại không siểm nịnh. Thẳng thắn mà nói thì tôi cũng rất thích cậu. Nhưng mà…” Gã đanh mặt lại, “Tôi sẽ không nhượng bộ cậu chuyện dính tới Lý Thiên Dương đâu!”
Lòng Vương Tranh chợt nhói, cậu chuyển tầm nhìn sang hướng khác, chua xót nói: “Tôi và anh ta chia tay đã lâu. Theo như tôi biết thì anh Vu đây và anh ta cũng đã đường ai nấy đi mà phải không? Vì vậy, anh định làm gì không liên quan tới tôi, nên đừng tới đây mà thị uy.”
Nét mặt Vu Thư Triệt đanh lại, buột miệng nói: “Cậu đã gặp anh ta? Anh ta nói với cậu là chúng tôi đã chia tay sao? Giờ anh ta ở đâu?”
Vương Tranh ngước đầu nhìn, lại thấy gương mặt xinh đẹp của Vu Thư Triệt dúm dó lại, trong mắt mang đầy vẻ khổ sở và sự cấp bách. Gã quẳng điếu thuốc xuống đất, lấy chân nghiến nát nó, rồi lại ngạo mạn hất cằm, cố kìm chế đôi môi run rẩy như thể đang chịu đựng cơn kích động, cuối cùng hít một hơi thật sâu, sau đó khẽ khàng bật ra từng chữ: “Nói vậy anh ta tới bệnh viện này không phải bởi anh ta bị bệnh… mà là vì cậu?”
Vương Tranh đứng dậy, lắc đầu: “Không. Tôi chưa bao giờ gặp anh ta ở bệnh viện.”
“Có thể là vì anh ta không muốn để cậu bắt gặp.” Vu Thư Triệt chăm chú nhìn cậu, sau đó nhắm mắt lại một lúc rồi mở ra, ánh mắt thoáng lên sự tàn nhẫn, cười lạnh, hằn học chửi: “Mẹ kiếp!”
“Anh Vu,” Vương Tranh khó khăn lấy giọng. “Hai người có gì hiểu lầm thì cũng không liên quan đến tôi. Tôi phải đi rồi, bạn tôi đang chờ tôi mang canh tới.”
Cậu nhấc bình giữ nhiệt đặt trên ghế lên, vừa định bước đi thì Vu Thư Triệt hừ một tiếng: “Bây giờ chắc là cậu hả dạ lắm nhỉ?”
“Anh nói sao?” Vương Tranh khó hiểu.
“Bọn tôi có chuyện không phải cậu vui lắm sao? Trước đây là tôi ép anh ta bỏ cậu, cho anh ta thời hạn để quyết định chọn một trong hai người. Tôi không hiểu anh ta có gì mà phải do dự. Tôi thích anh ta thì anh ta còn do dự gì nữa?” Vu Thư Triệt trừng Vương Tranh hỏi: “Công bằng mà nói, giữa cậu và tôi, sự lựa chọn đó khó lắm sao?”
Vương Tranh ngực nhói lên một cái, nén cơn đau xuống và trả đòn: “Đúng là không khó chọn. Nhưng chẳng qua là khi chọn xong rồi, nếu Lý Thiên Dương không hối hận, thì sao lại có việc anh tới gặp tôi hôm nay?”
Vu Thư Triệt xám mặt, rặn ra nụ cười đầy chế giễu, liên tục gật đầu mà đáp: “Cho nên bây giờ cậu đang rất vui khi thấy tôi khốn khổ? Vương Tranh, hóa ra cậu cũng không hiền lành như tôi tưởng.” Gã lại cười rạng rỡ hơn, nhưng ẩn chứa sự xa cách và bất cần, rồi ngước đầu nhìn trời xanh, gằn từng tiếng: “Lý Thiên Dương có yêu cầu hai người tái hợp, đúng không?”
Vương Tranh mím môi, im lặng.
Vu Thư Triệt không để ý tới cậu, như thể tự nói với bản thân: “Khi chúng tôi ở bên nhau, cả hai đều cảm thấy thật sự đã tìm được một nửa bị mất. Tôi chưa từng gần gũi một ai hay để ai gần gũi mình như vậy cả. Thậm chí cả hai còn thấu suốt hết cả những khát khao cùng dục vọng sâu kín nhất trong lòng nhau. Cậu và anh ta… có từng cảm thấy thế chưa?”
Vết thương lở miệng ngày xưa như ào ào tuôn máu trong lòng Vương Tranh, hại cậu hít thở khó khăn. “Tôi không việc gì phải nghe chuyện hai người. Tôi phải đi rồi.”
“Đợi đã Vương Tranh!” Vu Thư Triệt không chịu để cậu yên, quắc mắt lên nhìn cậu hỏi: “Cậu theo học hệ Trung văn, phương thức biểu lộ tình cảm hẳn sẽ rõ ràng hơn tôi. Vậy cậu thử nói tôi biết, nếu cả hai đều hiểu nhau, tin tưởng nhau mà còn chưa thể là tình yêu đích thực nữa, thế đâu mới phải?”
“Tin tưởng, thấu hiểu, tôn trọng, chân thành. Rõ ràng hai bọn tôi đều có đủ, nhưng tại sao vẫn không thành? Rốt cuộc thì tôi thiếu thứ gì?” Vu Thư Triệt gào lên sau lưng cậu.
Vương Tranh không thể tiếp tục tranh cãi với gã thêm nữa, cố gắng tránh gã thật xa, nhưng giọng nói của gã vẫn chờn vờn bên tai cậu. Tình yêu từ trong tiểu thuyết kinh điển, bắt đầu từ thời Phục hưng tới nay, đều được miêu tả rất cường điệu. Nhưng có thật những thứ đó là bộ mặt toàn diện của tình yêu? Theo như lời Vu Thư Triệt nói là còn thiếu điều gì nữa, và chính cái sự “Thiếu” đó đã khiến cỗ máy mất đi nguồn năng lượng, sau khi quán tính mất dần, cỗ máy cũng không hoạt động được nữa.
Ngày xưa, những gì cậu đã hao phí vì Lý Thiên Dương đâu đơn giản kể được bằng lời. Những gì cho được cậu đều đã trao đi hết, nhược bằng chẳng thể cho thì vẫn tìm mọi cách cho đi bằng được. Cậu như thể tín đồ trung thành, phủ phục dưới chân vị thần vĩ đại, chỉ hận chẳng thể moi tim gan lòng phổi ra dâng lên nhằm tỏ lòng thành. Tới bước đó rồi mà tình yêu của cậu vẫn là thiếu hụt, cỗ máy chỉ hoạt động được một thời gian nhất định, sau đó là ngừng hẳn.
Chỉ khi máy móc đều không còn hoạt động được nữa thì mới hay, tất cả nội tại đều được dùng là nhiên liệu cả, cái còn lại sau cùng chỉ là một thể xác trống rỗng.
Vương Tranh hốt hoảng vội vàng bỏ chạy về phía trước, đột nhiên chân vấp phải thứ gì đó, cậu loạng choạng suýt ngã. Vào lúc ấy, một đôi tay mạnh mẽ lại kịp thời dìu được cậu, tiếng Từ Văn Diệu dịu dàng và tràn đầy lo lắng trôi nhẹ vào tai: “Đã xảy ra chuyện gì? Tên đó là ai, Tiểu Tranh, làm gì mà như thể trông thấy quỷ vậy? Đừng hoảng, đã xảy ra chuyện gì? Sao vậy? Sao cậu không nói gì?”
Vương Tranh hoang mang nhìn anh, như thể có búa lớn bổ lên tim, cậu chớp mắt, cảm nhận được chất lỏng đang chảy dài trên hai má. Cậu không lấy tay lau đi, mê man hỏi anh: “Văn Diệu, Vu Thư Triệt hỏi tôi, hắn thiếu gì mới không thể khiến tình cảm tiếp tục duy trì, vậy còn tôi? Tôi thiếu cái gì mới biến đời mình thành hỗn độn thế này?”
Từ Văn Diệu biến sắc, môi mím chặt, im lặng không nói, kéo cậu ôm chặt vào lòng, ra sức vỗ lưng cậu. “Cậu không thiếu gì cả. Cho dù có thiếu thì chúng ta cũng sẽ tìm nó về, chẳng có gì to tát hết?”
Vương Tranh được Từ Văn Diệu ghì chặt trong lòng. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy đấy như cách thức trao đổi thông thường của đàn ông với nhau, hay như anh em ruột rà hoặc bạn bè chí thân gì đó. Bệnh viện đông người qua kẻ lại, nhìn màn này chỉ tặc lưỡi nghĩ, chắc anh này nghe được tin xấu của người thân khiến tinh thần suy sụp mà khóc lóc đau khổ, nên anh bạn kia mới ôm động viên đây mà.
Nhưng với Vương Tranh thì khác, trong suốt quá trình lớn lên thứ được gọi là cái ôm dường như cậu chưa hề có. Cậu nhớ rõ chỉ có được một lần. Khi đó cậu còn nhỏ, có lần bị sốt những bốn mươi độ, mẹ cậu đã bế cậu ghì vào lòng, liên tục thay khăn chườm trán cho cậu. Đã qua nhiều năm nhưng Vương Tranh vẫn nhớ rành rọt từng chi tiết một. Ngày đó mẹ mặc chiếc áo ka-tê trắng, khi tì lên mặt cậu có cảm giác ráp như giấy, hơi cứng không mềm mượt, nhưng truyền dẫn hơi ấm của mẹ sang cậu rất tốt, lại còn mùi thuốc bắc quen thuộc vì mẹ cậu suốt ngày làm việc ở phòng thuốc đông y. Mùi hương đó khiến cậu lâng lâng, như được quay về trong bụng mẹ, được màng nước êm ái và ấm áp bao bọc lấy. Từ nhiệt độ cơ thể mẹ, cậu nhận thấy vẻ lo lắng cùng nôn nóng, đó rõ ràng là tình thân ái vô chừng, khiến cậu an toàn. Ngày ấy bé dại đã từng nghĩ, nếu cứ thế mà chết đi thì hay quá. Đứa trẻ chết như vậy có thể vĩnh viễn ngủ trong lòng quan hoài của mẹ. Lúc đó, đứa bé không sợ cái chết, ngược lại còn thấy mang máng hạnh phúc. Chết an bình như thế thì cũng chẳng có gì phải oán hận cả.
Khi cậu vừa khỏi bệnh, sự dịu dàng đó liền biến mất. Mẹ lại trở về dáng vẻ nghiêm cẩn xa cách như cũ, coi việc quở mắng cậu là phương thức đối thoại mỗi ngày. Hồi mười sáu tuổi, có lần Vương Tranh đến ăn cơm với mẹ trong căng-tin bệnh viện bà làm. Món trứng chiên sốt cà bữa đó cho nhiều đường hơn muối nên ngọt gay, khiến kẻ không thích ăn ngọt như cậu cảm thấy như bị tra tấn. Rồi vẻ không hài lòng của cậu bị mẹ phát hiện. Chắc vì mẹ bận bịu chuyện nhà nên đi làm muộn giờ, làm liên lụy tới lương thưởng chuyên cần của tháng này; hoặc bởi tối qua cha và mẹ lại cãi nhau, tới giờ vẫn còn giận. Mặc kệ nguyên nhân là gì, Vương Tranh không có can đảm nói thức ăn ngọt quá, rồi trở thành công cụ trút giận của mẹ. Bà đã chẳng quan tâm lúc này họ đang ở tại nhà ăn có biết bao nhiêu người đang ở đó, cứ thẳng tay mắng cậu một trận trước mặt mọi người.
Tới tận bây giờ, cứ nhắm mắt là Vương Tranh vẫn có thể nhìn thấy mình vào buổi trưa ngày hôm đó. Cậu mặc bộ đồng phục quá khổ, cúi đầu một lời cũng không nói, như con chim cút ủ rũ, run sợ, nghe mẹ tức giận phừng phừng mắng từ phía trên đầu, lời lẽ vô cùng sắc nhọn: Cái thằng nhóc chết yểu này, mày còn không biết tích phúc hả, mày cứ kén ăn là sao, ăn nhanh lên đi chứ, nếu không ăn thì cơm tối cũng đừng ăn nữa! Các đồng nghiệp của mẹ ngồi bên cạnh nhìn thấy, nói giúp đôi câu giảng hòa, ngược lại còn khiến mẹ cậu giận dữ hơn, sau đó thì như tìm được chiến hữu cùng chung kẻ thù, dùng giọng nói có khả năng xuyên thấu cực lớn của bà, kể hết mọi tật xấu từ nhỏ tới lớn trên bàn cơm của cậu ra.
Lúc đó, Vương Tranh chỉ biết cắm đầu xuống đất, cảm thấy mình là kẻ bất hạnh điển hình, một đứa con chỉ khiến cha mẹ hổ thẹn. Mẹ cậu luôn không biết tiết chế cơn tức, có thể mang cậu ra trút giận bất cứ đâu, khiến cậu không cách nào thở nổi. Cậu không biết làm gì hơn ngoài việc phóng đại sự hổ thẹn ấy lên mười lần rồi tự kiểm điểm bản thân, việc nhỏ nhoi nhất cũng không bỏ qua, nhằm tìm ra lỗi lầm của mình để chứng minh uy quyền của mẹ.
Khi còn trưởng thành, mỗi quyết định của cậu cơ hồ đều phải đấu tranh quyết liệt với mẹ mới đạt được. Từ chuyện lớn chọn trường đại học, tới việc nhỏ như mua tiểu thuyết mình thích. Chỉ cần điều đó vượt qua khả năng chấp nhận của mẹ, bà liền quyết liệt phản đối. Vào cấp ba, dưới sự quản giáo nghiêm khắc của mẹ, cậu chưa bao giờ được ngủ lại nhà bạn, hay ra ngoài đi chơi buổi tối, lại càng không được tham gia những trò chơi của lũ trẻ con thời đó, tuyệt đối không được bén mảng tới quán game, rạp chiếu phim, tán gái, hay kéo bè kéo phái đánh nhau. Còn chuyện vào dịp nghỉ lễ cả gia đình đi du lịch đâu đó cùng nhau, hay các thành viên trong gia đình quây quần giao lưu với nhau, thì giống như chuyện Ngàn lẻ một đêm vậy. Cảnh đó mãi mãi chỉ là chuyện được chiếu trên tivi, ảo tưởng mãi mãi không bao giờ thành sự thực.
Từ bé, Vương Tranh đã muốn bỏ nhà đi, hoặc mai này lớn lên thì rời xa căn nhà đó, không liên quan gì tới những trận cãi vã mạt sát nhau của cha mẹ, giã từ việc ngoài ăn no mặc ấm ra thì không còn gì khác nữa, tạm biệt cuộc sống đơn điệu mỗi ngày như mọi ngày, chia tay cuộc đời nhàm chán mà ai ai cũng phải trải qua. Đại học năm hai, cậu gặp được Lý Thiên Dương, cậu đã không chần chừ quên hết tất cả đi theo người đàn ông đó. Với cậu, Lý Thiên Dương không chỉ là người yêu, mà còn là cánh cửa cứu vớt đời cậu, hay trừu tượng hơn là làm cho cuộc sống cậu trở nên tươi đẹp và phong phú hơn.
Vì vậy, cậu không ngừng cố gắng đi theo sau lưng Lý Thiên Dương, luôn nói những lời khiến hắn vui, làm những chuyện để hắn thích. Nhưng Vương Tranh lại chỉ là kẻ ngốc thiếu kinh nghiệm mà thôi. Trước lúc vào đại học, cậu thậm chí còn chưa bao giờ thử quyết định ăn món gì khi đi ăn ở nhà ăn. Cậu mãi sống trong một môi trường chật hẹp, do mẹ cậu, thầy cô, những người lớn và cả những giá trị vốn có quyết định những việc cậu nên nói, nên làm. Thứ áp lực vô hình đó luôn khiến cậu khát khao tự do, bước ra khỏi nơi chật hẹp đó để đi vào một thế giới rộng lớn hơn. Đến khi đi theo Lý Thiên Dương rồi cậu lại hay, nơi cậu khát khao rời khỏi kia kỳ thực là nơi cậu được bảo vệ và an yên nhất.
Nhưng tiếc thay, cậu trốn khỏi ngục tù áp lực này, lại rời vào một nhà giam bất an đầy sợ hãi khác.
Lý Thiên Dương không biết việc đó, nếu có biết cũng không thể lý giải được. Song lại chẳng thể trách hắn được. Vô số lần hồi tưởng lại, cậu vẫn không trách hắn. Ngày đó, ngay cả chút ý oán giận Lý Thiên Dương cậu còn không nghĩ tới nữa là. Cậu chỉ đơn giản là luôn lo sợ, sợ mình để lộ sự ngây thơ và ngu dại ra, vì đó là hai dạng người Lý Thiên Dương coi thường nhất. Trong bốn năm bên nhau, Vương Tranh vẫn luôn diễn kịch, sắm vai người yêu nho nhã hiểu biết và lễ độ. Nhưng vì không có kinh nghiệm nên vai diễn rất nhanh bị thất bại, phơi bày hết thảy những ngu ngốc khờ dại. Và cũng vì vậy mà cậu bại dưới tay Vu Thư Triệt. Vu Thư Triệt mới thật sự là kẻ lão luyện thành thạo, tao nhã và thông minh. Lúc chia tay, Lý Thiên Dương có nói, hắn không cách nào kháng cự lại tình yêu với Vu Thư Triệt. Hắn biết là hắn có lỗi với cậu, hắn đã từng nhắc nhở cũng như cảnh tỉnh bản thân không thể dây dưa với gã, nhưng đến cùng hắn vẫn đầu hàng.
Bây giờ, người đàn ông ngày xưa Lý Thiên Dương luôn miệng thề thốt là xa không đặng, chia không đành đó, lại chạy tới đây hỏi Vương Tranh, tại sao đã tuân theo quy tắc tình yêu là thấu hiểu, tin tưởng, tôn trọng và chân thành rồi, mà sau cùng vẫn dở dở dang dang?
Kỳ thật, vấn đề này đi hỏi Vương Tranh cũng bằng thừa. Cậu vốn cũng hoang mang như ai. Ngày trước, cậu đối với Lý Thiên Dương, hoặc là nên nói, giữa cậu và hắn lẽ nào không từng có những thứ đó? Có đấy chứ, nhiều là đằng khác. Thậm chí nếu hắn muốn, cậu cũng có thể viết những mỹ từ đó lên mặt để cho hắn thấy, nhưng cuối cùng, cũng vô ích cả thôi.
Nếu họ đều là người khuyết thiếu một thứ gì đó trong tình yêu, vậy, thật ra thứ đó là gì?
“Vấn đề đó rất khó nói.” Từ Văn Diệu nghe cậu ngắt quãng thuật lại, liền buông cậu ra, không còn đứng đối diện ôm cậu nữa nhưng một tay vẫn vòng qua eo, vừa xoa lưng cho cậu vừa nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ cậu chỉ bị cái người họ Vu đó ảnh hưởng mà thôi.”
“Bị ảnh hưởng?”
“Phải, theo như cậu nói thì đến chính hắn cũng không biết bản thân đang làm gì, nghĩ gì, chẳng rõ mọi thứ tại sao thành như vậy, cho nên cậu hoang mang cũng đúng thôi.” Từ Văn Diệu rút một chiếc khăn mùi soa từ trong túi áo ra đưa cho cậu. “Lau mặt đi nào, sắp thành con mèo hoa nhỏ mất rồi.”
Vương Tranh đỏ mặt nhận lấy chiếc khăn, ngượng ngùng nói: “Bình thường tôi, tôi không đến nỗi như vậy…”
“Bình thường mà không như vậy thì còn tới mức nào nữa?” Từ Văn Diệu trêu. “Cậu tưởng trong lòng tôi hình ảnh cậu là người thanh dật xuất trần lắm sao?”
Vương Tranh xấu hổ gục đầu xuống.
“Được rồi. Chuyện này có gì mà ngại? Vu Huyên trước mặt tôi còn làm nhiều điều xấu hổ hơn nữa kia. Cậu mà so với con bé ấy hả chỉ là tiểu tốt gặp cao thủ thôi. Với lại, biết đâu có lúc nào đó tôi lại làm điều gì đó thất lễ trước mặt cậu thì sao? Con người mà, nhất định sẽ có những cảm xúc không thể khống chế được, vui buồn trong lời nói nét mặt đều không để lộ ra cũng chỉ là đối với người ngoài thôi, phải không?”
“Đúng là tôi còn non nớt quá. Thời gian qua lâu, tôi còn tưởng mình đã…” Vương Tranh thở dài, cúi đầu nói, “Chắc là anh thất vọng về tôi lắm…”
“Phải, tôi rất là thất vọng, nhưng chẳng phải vì cậu bị người ta chọc cho khóc, mà bởi cậu không chịu đối diện với sự yếu đuối đó.” Từ Văn Diệu một tay ôm lấy cậu, vỗ vai cậu rồi nhẹ nhàng nói, “Trạng thái tinh thần của con người chứ không phải là đồ vật hư cấu, nên không có nguyên tắc tuần hoàn lý tính được. Bằng không thì ngày xưa, khi lý luận của Freud[2] xuất hiện, cũng không tạo ra cuộc cách mạng tư tưởng lớn ở châu Âu. Tuy rằng lý thuyết của ông gây ra nhiều tranh cãi, nhưng ai cũng phải công nhận ông là người đầu tiên dùng khoa học để chứng minh tư duy tình cảm nhân loại. Vì chúng ta cứ mặc nhận hành vi của mình với nguyên tắc lý tính nên lúc nào cũng chối bỏ phương diện tinh thần và tiềm thức. Vậy nên, Vương Tranh à, cậu không thể nói tôi sắp ba mươi tuổi rồi phải biết khống chế suy nghĩ, để làm thế nọ thế kia. Đây là chuyện bất khả thi. Tốt nhất cứ nhìn con người dưới góc độ giản đơn là được. Cậu nghiên cứu nhiều về triết học nên chắc là am hiểu vấn đề này hơn tôi nhỉ.”
[2] Sigmund Freud (1856 – 1939) là bác sĩ về thần kinh đồng thời cũng là nhà tâm lý học, người đã đặt nền móng và phát triển lĩnh vực phân tâm học, ông còn là nhà tư tưởng có ảnh hưởng lớn trong thế kỷ 20.
Vương Tranh gật đầu, khẽ hổ thẹn đỏ mặt. “Dựa theo sự phát triển của văn hóa xã hội theo từng giai đoạn, con người sẽ có những lý do thoái thác khác nhau. Như ý nghĩ ‘tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc’[3] vậy, chúng ta sống cùng với nó, không thể không bị ảnh hưởng được.”
[3] Một câu nói nổi tiếng trích trong quyển Luận Ngữ của Khổng Tử và các học trò. “Tam thập nhi lập”, 30 tuổi lập thân lập nghiệp, đã có vị trí xã hội vững chắc tự nuôi sống bản thân và chăm lo gia đình. “Tứ thập nhi bất hoặc”, 40 tuổi thì không còn bị mê hoặc, đã có cách nghĩ chín chắn về mọi thứ, có đủ lịch duyệt để làm mọi việc.
“Vậy cậu có thấy mình có thể tu thân mà tề gia trị quốc bình thiên hạ không?” Từ Văn Diệu hỏi.
Vương Tranh giật mình, lập tức thật thà lắc đầu, trả lời: “Không thể.”
“Chưa chắc là không thể. Tư tưởng Khổng Mạnh cách nay hai ngàn năm, thời kỳ đó tuy vẫn chưa có phân tâm học, nhưng con người cũng đâu bị hạn chế bởi những tư tưởng phong kiến hết sức hà khắc, chỉ biết sống dựa trên những quy tắc đó, phải không? Chẳng cần nói đâu xa, ví dụ cụ thể hơn, vào thời kỳ Cách mạng Văn hóa[4], học sinh biểu tình liên miên, đối tượng nhắm đến toàn là những lãnh đạo cấp cao, tạo ra vô số hỗn loạn trong xã hội, nhưng cũng chẳng ai làm gì được họ. Chỉ khi phong trào đấu tranh lên đến đỉnh điểm thì chính quyền mới dùng tới vũ lực, vùi thây biết bao nhân tài. Gia đình tôi đều là quân nhân, cũng có chút công trạng. Lúc đó, ông nội tôi là lãnh đạo của quân khu, luôn bị hồng vệ binh[5] theo dõi. Một đám nhãi ranh tay áo đeo phù hiệu đỏ xông vào viện, mượn lời chủ tịch Mao để bắt ông tôi đi diễu phố. Cậu đoán xem chuyện xảy ra sao nữa?”
[4] Cuộc cách mạng văn hóa lớn nhất TQ, do chủ tịch Mao Trạch Đông phát động, kéo dài từ 1966 đến 1976, đã làm thay đổi toàn diện và sâu sắc nền kinh tế, chính trị, tư tưởng và văn hóa Trung Hoa.
[5] Là hàng trăm triệu thanh thiếu niên Trung Quốc được dạy dỗ để tôn sùng và chấp hành nghiêm cẩn tư tưởng Mác – Lê Nin và tư tưởng Mao. Họ có thể tra tấn và giết chết bất kỳ ai tỏ ra coi khinh hay bất tin với Đảng Cộng Sản Trung Quốc. Trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa, hồng vệ binh đã gây ra không ít hỗn loạn xã hội khi đi thanh trừng hàng trăm ngàn Đảng viên.
Vương Tranh hiếu kỳ tròn mắt mà nhìn anh, đoạn lại chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.
“Một đoàn cảnh vệ trong bệnh viện cũng xông lên, ai nấy đều xách súng đã lên nòng trên vai, khiến đám nhóc không biết trời cao đất dày đó sợ mất mật. Ông nội của tôi thì lại an tọa trong sân, bình tĩnh mang súng. Ông đã tham gia không biết bao cuộc chiến, cũng từng giết không ít người, khí thế ngùn ngụt ấy khiến cho ai cũng phải dè chừng kính sợ. Lúc đó, chẳng tên ranh nào dám tiến lên chạm tới một ngón tay của ông. Sau đó, chính ủy viên của quân khu ra, lấy văn kiện của Chu thủ tướng[6], vừa khuyên vừa dọa đuổi sạch đám nhóc đó đi.” Từ Văn Diệu xoa đầu Vương Tranh. “Sau này, nhóm cảnh vệ đó luôn duy trì mối quan hệ rất tốt với nhà tôi. Lúc còn bé, tôi đã từng hỏi họ, trong tình cảnh đó, họ có sợ nếu như lỡ tay nổ súng sẽ trở thành tội đồ phản cách mạng không. Một chú cười nói, sợ thì có sợ, nhưng ở địa bàn của mình mà lại để thủ trưởng bị đám nhóc hỉ mũi chưa sạch bắt đi thì còn ra thể thống gì nữa? Tôi hỏi tiếp, chủ tịch Mao đều bảo mình có lý để dấy lên cuộc tạo phản, mấy chú làm vậy không phải là đang chống đối lại ông ấy hay sao? Chú đó lại cười bảo, chủ tịch ở quá xa nên không quản được chuyện của chúng ta bên này.”
[6] Chu Ân Lai (1898 – 1976) một lãnh đạo xuất sắc của Đảng cộng sản Trung Quốc, lên làm thủ tướng năm 1949 cho tới khi mất.
“Tiểu Tranh, vào thời kỳ đó, chiến hữu của họ không phải không biết ông ta sai. Con người có đôi lúc không thể cứ làm theo quy tắc hay chí nguyện của người khác được. Đó chẳng qua là vì muốn tìm lý do để thoái thác mà thôi. Cậu hoàn toàn có thể có ước vọng của riêng mình, có thể tự đặt ra quy tắc riêng của mình. Giống như, ba mươi tuổi làm những chuyện mình muốn, cho phép bản thân đau buồn hay yếu đuối, thậm chí là còn khóc lóc nữa. Mà tốt nhất là cứ thể hiện trước mặt người đàn anh này thôi, nếu để người ngoài thấy họ sẽ cười cho đấy.”
Vương Tranh đỏ mặt, co vai gục đầu, như thể chỉ muốn vùi mặt mình xuống đất cho xong.
Từ Văn Diệu ha ha cười lớn, một tay ôm chặt lấy cậu, vuốt tóc cậu mà nói: “Chuyện hồi nãy, người ngoài cuộc như tôi nhìn vào là biết gã ta muốn gây sự với cậu mà. Đừng nói là cậu để cho người ta mở miệng nhục mạ cậu chứ? Cậu là đứa bé ngốc sao?”
Vương Tranh cắn môi lắc đầu: “Tôi đã trả đòn lại rồi mà.”
“Như thế mới đúng chứ. Phải để cho hắn biết thế nào là lợi hại, kẻo hắn lại nghĩ cậu dễ ăn hiếp,” Từ Văn Diệu tán thưởng, “Lần sau không cần phải nhiều lời với hắn, cứ tẩn cho hắn một đấm. Còn mà không biết đánh nhau thì để hôm nào tôi dạy cho.”
Vương Tranh cũng bật cười. “Sao anh lại đi động viên người ta đánh nhau cơ chứ? Anh còn là tổng giám đốc của công ty đó, chẳng lẽ làm ăn thương lượng không được đều đem nắm đấm ra nói chuyện?”
“Chuyện làm ăn của tôi nào chỉ đơn giản lấy vũ lực giải quyết là được. Chẳng qua vì tôi lo cậu lại bị tên đó ức hiếp nữa thôi. Nghe tôi nói này, hai người ở bên nhau thì không có chuyện thừa hay thiếu thứ gì. Nếu cứ khăng khăng cho là mình thiếu hụt thì cũng chả sao, bởi trên đời chẳng gì hoàn mỹ cả. Chỉ cần chúng ta không thẹn với lòng là được. Cậu nói đi, khi cậu ở bên cạnh người kia, cậu có từng tận lực hết sức chưa?”
Vương Tranh suy nghĩ. “Cơ bản là đã từng.”
“Thế thì không có gì phải nuối tiếc hết. Cậu đã làm nhiều việc như thế rồi còn gì. Chúng ta không thể đòi hỏi nhiều hơn những thứ ngoài khả năng được. Nên nhớ có thực mới vực được đạo. Hai người yêu nhau kỳ thật cũng rất đơn giản, cậu cho anh ta mười phần, nếu anh ta thật lòng với cậu sẽ đáp lại cả mười. Cũng có những người tuy đáp lại không đủ mười phần nhưng vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn với những gì nhận được, còn nếu cậu cho đi nhiều quá, anh ta lại cảm thấy cậu thật phiền phức, như vậy chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát của cậu rồi,” Từ Văn Diệu dịu dàng nói, “Cậu vừa nhìn thì đã biết là người thật thà, nên thể nào cũng chịu đủ thiệt thòi. Chuyện đã qua lâu rồi, đâu còn gì để cậu phải lo nghĩ nữa?”
Vương Tranh khe khẽ mỉm cười. Mối quan hệ tình cảm phức tạp rắc rối vậy mà Từ Văn Diệu lại lý giải giản gọn và dễ hiểu như thế, nhưng lại có thể lý giải được hết những muộn phiền đã qua. Cậu nghiêng đầu nhìn anh, “Anh thì sao? Khi yêu, anh sẽ trao đi mấy phần? Đủ cả mười chứ?”
“Đúng!”
Nhưng chỉ chớp mắt sau, nụ cười đậu trên môi Từ Văn Diệu biến mất. Anh quay đầu lại nhìn Vương Tranh, siết chặt cánh tay cậu, từ từ ghé sát vào cậu, khàn giọng nói: “Nhưng còn phải xem đó là ai…” Anh vươn tay chạm lên cằm Vương Tranh, từ tốn vuốt ve, tay có chút run rẩy, ánh mắt phức tạp, như đang giãy giụa đấu tranh khi gặp phải chuyện khó quyết định, vẫn không chắc chắn được, nhưng cũng tràn đầy khát vọng. Sau cùng, anh lại chỉ buông một tiếng thở dài, bỏ bàn tay nắm cằm Vương Tranh xuống, đứng lên nói: “Đi thôi! Nếu cậu không nhanh đem canh vào cho Vu Huyên thì nó sẽ nguội mất.”
Vương Tranh ngây ra nhìn anh, trong lòng thoảng qua một chút thất vọng và mất mát, sau lại điều chỉnh tâm trạng, gật gật đầu: “Phải nhỉ. Tôi mang canh vào cho cô ấy, anh có đi cùng không?”
“Không được rồi. Tôi sắp xếp cho cha Vu Huyên ổn thỏa rồi tính tiếp, phải có ai ở cạnh chú ấy, cuối cùng tôi cũng phải qua đưa chú ấy đi ăn. Khi nãy vì không yên tâm, bây giờ cậu cũng ổn rồi. Tôi phải đi đây.”
Từ Văn Diệu vội vàng nói cho xong, cười miễn cưỡng, sau đó vẫy tay tạm biệt Vương Tranh, xoay lưng đi mất.
Lúc Vương Tranh bước vào phòng bệnh, Vu Huyên đang thử đồ.
Qua cửa sổ, Vương Tranh nhìn Vu Huyên vừa thở dốc vừa cố nhét mình vào trong bộ lễ phục màu đen. Bộ trang phục vừa nhìn đã biết là đồ hiệu, thiết kế đơn giản, tinh tế. Nói nghề hơn là có thể truyền tải được vẻ tao nhã thanh lịch, bật lên sự cao quý sang trọng cho người mặc. Ở thắt lưng và vạt váy điểm xuyết những hình vẽ hoa văn tinh tế không theo bất kỳ quy tắc nào, và cả những bông hoa thêu không rõ đó là loài hoa leo nào, nhưng nom rất thanh nhã và quý phái. Như trong bản dạ khúc triền miên lại trỗi lên một đoạn cao trào đưa người ta vào một nấc bậc mới.
Chẳng biết Vu Huyên ham thích mặc váy khi nào, nhưng thời gian cô bệnh lâu lắm, thường ngày ăn vận trang phục xinh đẹp như thế cũng che lấp phần nào vẻ suy tàn bên trong, khiến người khác tạm thời quên cô là bệnh nhân đang đi gần tới cái chết. Nhưng bây giờ, khi trút bỏ đi áo bệnh nhân rộng thùng thình, tấm thân tàn tạ hao mòn đó liền phơi ra dấu hiệu tử vong. Vương Tranh nhìn mà kinh hãi không thôi. Cậu vẫn nhớ lúc học đại học, vừa bước vào hè, Vu Huyên liền thay quần cộc áo phông, màu sắc cũng chỉ quanh quẩn với đen, xám và xanh. Nhưng dù thế thì thần thái đầy sức sống của thiếu nữ đều luôn sáng bật lên, phả những luồng thanh xuân đầy sức sống. Để đóa hoa hai mươi nở rộ trên những màu đen tối, mang tới sức sống mãnh liệt cho thời gian. Da Vu Huyên không tính là trắng, thậm chí còn có chút vàng vọt, nhưng lại như chuỗi ngọc trân châu lâu năm cất trong hộp trang sức bằng gỗ đàn hương, khi mở hộp ra lại ánh lên ánh sáng bóng mịn mờ đục. Hai cặp đùi thò ra khỏi quần cọc không thon thả như ai, chân lại hơi thô, đầu gối thì xương xẩu đâm thẳm vào mắt người nhìn, lúc ngồi chẳng bao giờ khép chân, chưa khi nào có vẻ e dè mà bọn con gái luôn có. Vu Huyên như ngọn cỏ lau vút cao giữa bốn bề bãi hoang, dẻo dai tao nhã, lúc nào cỏ cũng lướt mềm trong gió, xanh rầm rì như nắng ươm màu, bật lên trên cằn cõi là sự sống tươi non tinh khiết. Cỏ lau một mình cô độc đứng giữa trời nhưng chưa bao giờ buồn tủi phận mình hẩm hiu. Đến ngay cả đồng tính như Vương Tranh còn công nhận cô là một cô gái không đẹp nhưng đầy sức sống, khiến người khác không thể không liếc mắt ngắm nhìn.
Chỉ là, ngọn cỏ lau rầm rì trong gió đó nay đã bị bệnh tật tàn phá rồi. Bên trong lồng ngực cô như có một cái máy bơm, bơm tháo nước nguồn sự sống ra bên ngoài, mặc cho thân xác tàn tạ phơi mòn trong nắng, khiến một cơ thể căng phồng sức lực bỗng chốc như cỏ ngả vàng chết khô. Cổ, cánh tay, và bàn chân đều lòi cả xương lên. Gầy đến mức chỉ có da treo trên khung xương mục. Các khớp xương như thể bị ai đó kéo lồi ra, khiến người khác sợ hãi. Bộ váy hàng hiệu đó không hiểu vì sao bỗng dưng làm Vương Tranh liên tưởng tới tấm khăn liệm người chết, đang rút cạn sức lực cuối cùng của cô đi, chiếc khăn được đậy lẻ loi cô độc, xinh đẹp nhưng lại thê lương.
Thốt nhiên, Vương Tranh hiểu vì sao Vu Huyên lại thích trang điểm đến thế. Lúc đầu cậu còn khó tin, nhưng đến nay, khi nhìn cô gái nước da vàng vọt như tử thi đang cố gắng chui vào lớp váy xinh đẹp để kéo lại sức sống, lòng cậu lại đau nhói lên. Ước vọng bấy lâu luôn nằm sâu dưới đáy lòng vì bản thỏa hiệp, giờ lại điên cuồng thét gào được giải phóng. Vì vậy, một Vu Huyên luôn không nghĩ mình cũng điệu đà như con gái, khi tới gần thời khắc cuối đời, lại bắt đầu yêu thích áo quần, mê say trang điểm, sắm vai thiếu nữ nhiệt tình sốt sắng với thời cuộc.
Phải, là sắm vai. Vu Huyên chưa bao giờ hiểu nữ tính là thế nào. Cô chỉ là đang dựa vào tưởng tượng, cộng thêm lòng nhiệt tình cổ quái, để cứu vớt chính mình. Cô muốn mượn vai diễn này để biểu đạt ý nghĩ của bản thân, nhưng cuối cùng lại chẳng tròn vai được. Cơ thể tàn tạ như tro không làm tôn lên được sự nền nã quý phái của tấm váy. Những lớp phấn dậm tinh xảo cũng không che đậy được dấu hiệu tử vong đang treo lơ lửng trên đầu. Vương Tranh hiểu, ở phương diện nào đó, Vu Huyên và cậu giống hệt nhau. Trời sinh không biết bắt chước kiểu người thường thấy trong xã hội. Vương Tranh chẳng sắm nổi vai đàn ông thành thục phong độ. Vu Huyên không diễn đạt vai phụ nữ tao nhã thanh lịch. Cả hai đều ngốc, ngốc nghếch đến nực cười.
Vì vậy, không còn lựa chọn nào khác, Vương Tranh liền cong môi lên cười, gõ cửa, trêu chọc cô: “Ai da, muốn mặc đồ thành Hắc sơn lão yêu à, lão lão đang định hút máu thư sinh vô tội nào vậy?”
Vu Huyên xoay người, ngước mắt lên nhìn, môi cười như hoa nở, cảnh xuân phút chốc phơi phới sắc hương. Cô chớp mắt, cười đáp: “Cha chả, lão đây thèm thuồng gã bác sĩ ngoại khoa ở bệnh viện này đã lâu, đang định dọn ổ, rồi nhanh nhanh bắt tên đó về động bàn tơ của ta.”
Vương Tranh cẩn thận đóng cửa, thời tiết vẫn còn rất lạnh, điều hòa trong phòng vẫn chạy ổn, nhưng bộ lễ phục mỏng manh của Vu Huyên lại khiến cậu hơi lo, cậu đặt bình canh xuống, nói: “Được lắm ha, lão lão còn bỏ công phục sức một phen nữa nha, bộ đồ này tậu ở đâu thế hả? Chắc mắc lắm ta?”
“Được con khỉ. Lúc nào cũng mù tịt thời trang, chẳng nhớ nổi tên nhãn hiệu hay nhà thiết kế mà còn làm bộ. Lại gần đây tớ cho xem, không phải trong phim luôn chiếu cảnh mấy cô diễn viên hay mặc váy đẹp rồi xoay vòng vòng đó sao? Tớ cũng xoay cho cậu xem…” Vu Huyên phấn khích tung váy xoay người, mới được nửa vòng quay thì chân lảo đảo, loạng choạng ngả nghiêng, Vương Tranh kinh hoảng vội xộc lên đỡ lấy.
“Hihi… ngại quá, lâu rồi không vận động mạnh nên nội công suy giảm.” Vu Huyên nhún vai cười trừ. “Đợi tớ khỏi bệnh rồi sẽ xoay nhiều vòng hơn mấy cô đào trong phim nữa nhá.”
Vương Tranh siết nắm tay lại, gật đầu nói lấy lệ: “Biết cậu giỏi rồi. Đừng giỡn nữa, ngồi xuống ăn canh nè.” Cậu đảo mắt nhìn phòng bệnh một lượt. “Tuy trong này ấm thật, nhưng cậu cũng phải chú ý một chút, thay cái váy này ra đi.”
“Không sao mà. Hiếm khi tớ lại có hứng mặc đồ đẹp thế này. Áo bệnh viện có mùi kỳ lắm, tớ chả thích.” Cô bĩu môi, ngước mắt lên nhìn Vương Tranh. “Nhìn đẹp không?”
“Cũng tạm!” Vương Tranh cười, nói: “Thỉnh thoảng tớ lại nhớ bộ dạng lôi thôi của cậu hồi đại học rồi lại cảm khái xúc động, haiz.”
“Là kiểu bù xù đó á.” Vu Huyên cười ha hả lên. “Mà cảm khái xúc động cái gì?”
“Thậm chí đến cậu cũng thành thục nữ được…” Vương Tranh cau mày cười, đỡ cô ngồi xuống ghế, xoay lưng nhấc bình giữ nhiệt, mở nắp đổ canh ra bát, đưa cho cô, nói: “Quả nhiên con gái trời sinh đều thích điệu.”
“Thay vì nói là trời sinh thì nên bảo là do xã hội xô đẩy đi.” Vu Huyên húp một hớp canh, gật gù khen: “Cũng ngon quá ta. Trong này có vỏ quýt phải không, lần sau cậu đừng cho vào nhé, tớ không thích vị của nó.”
Vương Tranh dễ tính gật đầu: “Nhớ rồi, lão lão còn gì căn dặn nữa không?”
“Lúc đang ăn cơm mà còn được nghe hát nữa thì tuyệt phải biết nha.” Vu Huyên lém lỉnh nói.
“Ngon nhỉ!” Vương Tranh cũng ngồi xuống cạnh cô. “Nói xem, trong bệnh viện này, ai xui xẻo bị lão lão nhà này để ý vậy?”
Tay Vu Huyên khẽ sựng lại, rồi liền ngước đầu lên cười trừ: “Không nói cậu biết đâu!”
“Sao cậu nhỏ mọn thế hả? Hồi đó chuyện gì tớ cũng kể cậu nghe.”
“Không phải tại hồi đó là do cậu đang có mối tình đầu sao? Tại tớ thấy cậu ngốc lại còn thật thà, sợ bị người ta ăn hiếp, nên mới cố gắng đi làm tri kỷ với cậu đó chứ, bộ cậu tưởng tụi mình là nữ sinh huê mộng viết nhật ký chuyền tay à? Tớ không xì ra cho cậu biết đâu!”
Vương Tranh làm bộ đau buồn. “Được rồi, thế thì tớ đành khóc thương mặc niệm giùm người xấu số đó vậy.”
Vu Huyên bĩu môi, cúi đầu uống canh, chốc sau chợt quái gở cười. “Ngẫm lại thì chị đây cũng hai mươi mấy tuổi rồi, thế mà lúc chết cũng vẫn còn tấm thân trinh nữ, đúng là đáng thương thật.”
Vương Tranh lườm cô. “Hối hận vì mình vẫn là trinh nữ à?”
“Đúng vậy!” Vu Huyên gật đầu, vô tư nói: “Bạn trai hay tình nhân cũng đều chưa có, thậm chí đến lá thư tỉnh tò cũng không luôn. Mấy kiến thức về giới tính cũng chỉ đọc từ sách báo ra. Ở nhà tớ kỵ ba cái chuyện này lắm, chẳng đời nào đả động tới đâu. Còn nếu có nhắc thì lại phải dùng từ khác thay thế, như chuyện ấy, chuyện kia, chuyện đó đó… Toàn nói sơ cho có. Từ lúc tớ biết chuyện tới nay, toàn thấy cha tớ đanh mặt chửi người ta, hoặc dạy dỗ. Tớ nghi là ông ấy chưa từng biết *** là gì. Nhưng nếu không biết thì sao lại lọt ra tớ? Điều đó đúng là chẳng phù hợp với lẽ thường.”
Vương Tranh bật cười, nhớ tới khi nãy vừa gặp Tham mưu trưởng Vu. “Hồi nãy tớ vừa gặp cha cậu xong.”
“Tớ biết, ông ấy tưởng cậu là bồ tớ nên tới để xem mắt cậu đó, muốn buộc chặt cậu lại với tớ hơn đó. Nhưng mà cậu đừng vạch trần ra nha. Khó khăn lắm tớ mới khiến cho cha xem tớ bình thường như bao đứa con gái khác. Xem như là tớ làm chút chuyện báo hiếu cho ông ấy đi. Với lại, sau này nếu tớ chết rồi, ông sẽ đối xử tốt với cậu, tớ cũng yên tâm.”
“Vu Huyên à…” Vương Tranh đắng môi, không biết nói gì.
“Đừng có ngại, chuyện này có gì đâu nào.” Vu Huyên áp lòng bàn tay cô lên mu bàn tay cậu, tay cô rất lạnh, dù bệnh đã lâu nhưng móng tay vẫn còn bóng đẹp. Vương Tranh mím môi, trở tay nắm lấy tay cô. Vu Huyên cười khẽ, se sẽ nói: “Cậu đừng nghĩ là tớ đang giỡn với cậu. Cha tớ cũng có chút quyền lực, hơn nữa lại còn rất thương con. Hồi trước, lúc tớ bị đám nhóc trong quân khu bắt nạt, cha thường để cảnh vệ ẵm tớ, đi tới nhà mấy đứa đó giải thích. Nhưng ông là thủ trưởng, ai dám nhận lời giải thích và xin lỗi của ông? Ông nói quanh co một thôi một hồi, sau đó bọn nhóc đó không dám đụng tới tớ nữa. Cha tớ… nếu ông ấy để mắt tới cậu thì chẳng ai dám khi dễ cậu nữa đâu.”
Vương Tranh cười gượng. “Không cần đâu…”
“Phải cần chứ!” Vu Huyên siết chặt tay cậu, như muốn truyền khí lực từ cô sang cho cậu. “Đừng từ chối những gì tớ cho cậu. Huống hồ, những thứ tớ có thể cho cũng không nhiều.”
Cô bình tĩnh nhìn vào mắt Vương Tranh, xúc động đôi chút. “Tớ ước gì có thể cho cậu tất cả vận may của tớ. Nhưng tiếc là tớ lãng phí hết rồi.”
Vương Tranh mắt cay xè, suýt nữa trào nước mắt, bèn quay mặt đi, lảng sang chuyện khác: “Trước đây chẳng mấy khi nghe cậu kể về bác Vu.”
“Ừ, cũng tại không có gì hay để nói. Cha tớ và tớ không hợp tuổi, nên hễ giáp mặt là cứ như sao chổi đụng trái đất vậy. Khi thì cãi nhau, lúc lại đập đồ. Nhưng lạ ở chỗ, dù tớ không tin vào câu cha mẹ thương con như suối nguồn luôn chảy, song cả đời chưa bao giờ manh nha ý nghĩ bỏ nhà đi, một lần cũng chưa.”
“Là tại cậu thật sự rất thương cha cậu.”
“Thương ư?” Vu Huyên khẽ cau mày. “Cũng không hẳn là thương. Tớ lại thấy tình cảm đó giống thiên tính của loài chuột đồng hơn. Cậu biết gì về con vật này không? Chúng sống ở dưới mặt đất, lúc nào cũng chăm lo dự trữ thức ăn mùa đông nhiều hơn loài vật khác. Tớ và cha cũng vậy, đều biết khi nào thì đông tới . Tớ rất giống cha tớ, không thể đối kháng bản năng trữ sẵn lương thực cho mùa đông.”
“Cậu nói vậy khó hiểu quá.” Vương Tranh nhướn mày. “Mùa đông là hình ảnh ẩn dụ à? Ý chỉ sự nguy hiểm?”
“Đại loại là vậy đó.” Vu Huyên cười nấc lên, rút tay ra khỏi tay cậu, lại đưa lên vỗ vai cậu. “Quả thật nói chuyện với cậu không tốn nước bọt ha. Tớ và cha, đều có năng lực biết trước sự việc, nhưng của cha không rõ ràng bằng tớ. Ông chỉ lờ mờ đoán được những chuyện trọng đại thôi. Với lại ông cũng thông minh giảo hoạt hơn tớ nhiều. Ông giấu chuyện này kín lắm, chỉ áp dụng vào công việc, chuyện liên quan tới quân đội thì đoán rất đúng, nhưng không áp dụng được lên người. Còn tớ thì bị thứ năng lực này hành hạ, phá tanh bành cuộc sống của mình.”
Vương Tranh lưỡng lự, sau cùng vẫn đặt câu hỏi: “Tiểu Huyên, tớ luôn muốn hỏi cậu một chuyện, có phải cậu đoán trước được cậu sẽ bị bệnh không?”
Vu Huyên nhìn cậu, bình tĩnh gật đầu: “Ừ!”
“Thế, tại sao cậu lại không thay đổi số mệnh, mà ngược lại còn hút thuốc nhiều như vậy, tự bào mòn sự sống của mình…” Vương Tranh trừng mắt nhìn cô, đau khổ bộc bạch: “Cậu luôn nghĩ cho tớ, giới thiệu Từ Văn Diệu để tớ làm quen, còn cất công muốn gửi gắm tớ cho cha cậu. Nhưng tại sao tới tận bây giờ… cậu lại không chịu sống cho mình… Nếu cậu khỏe mạnh, thì tớ sẽ càng sống tốt hơn…”
Vu Huyên im lặng, rũ mắt nhìn xuống đất, như vì sợ lạnh mà vòng tay ôm lấy người, gượng cười nói: “Tự dưng sao lạnh vậy nè, lấy giùm tớ cái áo khoác nào, cái áo lông trên giường đó.”
Vương Tranh nghẹn lời, không lớn tiếng chỉ trích cô, chỉ bước tới lấy cái áo lông đưa sang. Vu Huyên đón cái áo, choàng lên vai, khẽ rụt đầu chôn sâu cái cằm nhọn vào trong lớp áo. “Tiểu Tranh, cậu thiệt là khờ.”
“Cái gì?”
“Không chuyện gì có thể tránh khỏi được, dù biết trước kết cục thì đâu rồi cũng vào đấy cả thôi.” Vu Huyên ngước mắt lên nhìn cậu, nói hết sức bình thản. “Cậu từng xem bộ phim Cỗ máy thời gian chưa, nam chính vì cứu vợ chưa cưới chết oan nên đã dày công chế tạo máy thời gian, trở lại trước thời điểm người vợ gặp chuyện, nhằm ngăn cản chuyện xảy ra. Nhưng sau cùng, dù anh ta có quay lại bao nhiêu lần, cô vợ vẫn cứ chết. Hơn nữa mỗi lần là mỗi kiểu chết khác nhau.”
“Chuyện xảy ra trên đời cũng y hệt vậy. Mọi chuyện kết nối với nhau như những mắt xích liên tục. Nếu ngoan cố muốn tháo bỏ một mắt xích thì thế giới sẽ hỗn loạn.” Vu Huyên nhún vai. “Đương nhiên thế giới yên hay loạn cũng không liên quan gì tới tớ, sẽ không có siêu nhân nào xuất hiện để cứu vớt con người, nhưng vậy cũng hay.”
“Tớ không quan tâm thế giới có loạn hay không. Tớ chỉ…” Vương Tranh đơ lưỡi, khẽ ngửa đầu, đau khổ nói: “Bắt tớ nhìn cậu từ từ chết đi quả thật là rất tàn nhẫn… Tớ không làm được!”
“Cậu không biết đó là quyền lợi của tớ sao?” Vu Huyên hỏi.
“Quyền lợi?” Vương Tranh cau mày.
“Không có gì. À mà nè…” Vu Huyên nheo mắt, tinh ranh hỏi. “Mấy ngày cậu không tới đây, có người đến tìm cậu đó. Đoán xem là ai nào?”
“Ai?”
“Lý Thiên Dương!” Vu Huyên có chút đắc ý. “Nhìn vẻ chán đời của hắn mà tớ khỏe ra không ít nha.”
Vương Tranh kinh ngạc. “Anh ta tới làm gì? Không đúng. Sao anh ta lại biết cậu?”
“Bởi vì lúc hai người yêu nhau, tớ từng tới tìm hắn ta.”
“Cậu tới tìm anh ta?” Vương Tranh giật mình đứng bật dậy. “Tiểu Huyên, thật ra cậu có bao nhiêu chuyện giấu tớ hả?”
Suốt những ngày Tết, Lý Thiên Dương đều cắm dùi ở thành phố G, nhằm mục đích là gặp mặt Vương Tranh.
Mặc dù hắn vẫn chưa biết gặp rồi thì phải nói gì.
Nhiều lần hắn ước, giá mà hắn trẻ lại những mười tuổi, à không, chừng năm tuổi cũng đủ rồi.
Phải như mà trẻ lại, hắn chắc chắn có thể cầm cưa đứng trước nhà Vương Tranh.
Mọc rễ ở ngoài nhà cậu, liều mạng giáp lá cà, nói những lời sến chảy nước, hoặc là không cần lên tiếng, chỉ lưu manh ôm lấy cậu không buông là được. Nếu cậu muốn đánh hắn thì sẽ để mặc, còn như cậu khóc thì tình hình có cơ hội chuyển biến.
Lúc còn trẻ, Lý Thiên Dương không thèm làm những chuyện kinh dị đó. Khi hắn ở vào độ tuổi hai mươi, hắn thờ ơ, bàng quang nhìn một đám trai thẳng vì muốn cua được gái mà bày các trò xấu xí ra cho mọi người thấy. Như ở phía dưới ký túc xá nữ cắm nến, cầm hoa, cùng những tên ngu ngốc khác hô to “Anh yêu em” tựa như hô hào khẩu hiệu, hắn cảm thấy hành động đó vô cùng ngu xuẩn. Đem cuộc sống riêng tư của mình phơi bày ra cho thiên hạ nhìn vào, tổ như đội nón chóp đi cà kheo, rồi cho rằng như thế thì mình cao hơn người khác. Cho rằng đem tâm tình nhỏ bé của mình thổ lộ trước mặt mọi người, chỉ điểm đó thôi cũng đủ chân thành hơn so với những người khác.
Đến khi hết trò vui rồi thì chẳng bằng nổi móng chân thiên hạ.
Lý Thiên Dương hễ nhìn thấy mấy cảnh yêu đương vớ vẩn đó liền sẽ phỉ báng giễu cợt, chán ngắt.
Nhưng bây giờ, hắn bỗng dưng lại muốn áp dụng thử chiêu thức đó. Không phải vì hắn già rồi sinh nông nổi, mà tại trong thời gian cấp thiết lại chẳng tìm được cách nào hay, lại còn bị khát khao trong lòng giày vò, chỉ hận sao không lập tức thấy được mặt Vương Tranh. Dù biết rõ là hành động đôi khi gây ra phản ứng ngược, thậm chí còn khiến cậu chán ghét, nhưng vẫn muốn thử một lần. Thiết tha hy vọng với cách thức đơn giản nhất, trực tiếp nhất sẽ đạt được mục tiêu.
Ví như đối với chuyện liên quan tới Vương Tranh.
Hắn thật sự chịu không nổi khi cứ khách kha khách khí nói chuyện với cậu.
Vẫn luôn nhớ, ở trước mặt Vương Tranh, hắn làm gì nói gì, đến cả những lời tàn nhẫn ngày chia tay, cũng đều tuân theo ý nguyện bản thân.
Song bây giờ thì chẳng được vậy nữa.
Thật ra, cái câu “Thiên Dương, trước nay anh chưa bao giờ là người thích dây dưa” đã đo ván hắn rồi. Chỉ thấy như thể mồ hôi lạnh túa ra triền miên như thác, tự bản thân cũng thấy mình đáng khinh. Quả thật, Lý Thiên Dương luôn là kẻ cầm lên được, bỏ xuống đặng, nắm rõ nguyên tắc nay tụ mai tan, lại biến tiến lui chừng mực, và còn hành xử rõ ràng dứt khoát. Nhưng đối tượng là Vương Tranh. Hắn thà rằng bản thân vô lại, thà ước rằng mình trẻ ra, tốt nhất trẻ đến cái tuổi đương thì để làm những chuyện ngu xuẩn, nói những lời buồn nôn, thổ lộ những tình cảm chân thành, và công khai.
Nếu có thể, hắn muốn làm cho Vương Tranh những chuyện mà xưa nay chưa bao giờ làm. Ví như, nghe cậu tâm sự, cùng cậu đi xem bộ phim cậu thích, đi ăn món cậu muốn, tặng cậu một vài món quà be bé, lúc cậu nấu ăn thì giúp một tay, lúc cậu đọc sách thì pha giúp chén trà, tranh thủ về nhà trước khi cậu trở lại, bật đèn sáng ở cửa chính, rồi tận tay trao dép lê cho cậu.
Quan trọng nhất là chăm sóc cho cậu, cùng cậu vui vẻ sống bên nhau.
Nhưng tất cả những điều đó, vào lúc hắn có thể, hắn lại không làm.
Vì hắn luôn bận rộn.
Lúc đó bận cái gì? Bận đến thế sao?
Thật tình có rất nhiều lý do: công ty chỉ vừa thành lập mấy năm nên cần giao thiệp rất nhiều, chuyện nghiệp vụ lại phức tạp, thường xuyên gặp áp lực, hắn chẳng qua cũng chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường, lập nghiệp với hai bàn tay trắng, luôn gặp phải những chuyện chẳng lường được.
Song lại chẳng thể nói rõ ra. Hắn ba ngày hai lượt đi c
/30
|