Phong Ấn Tiên Tôn

Chương 61 - Lòng Quân Vừa Hiện. (Thượng)

/116


Liễu Tàn Dương quay về tiểu lâu năm xưa mình từng sống một năm.

Cảnh vật chung quanh không có biến hóa, vẫn là tường viện cao cao, cục gạch, ngói xanh giống như ba năm trước.

Đệ tử thủ vệ đã thay người mới, Liễu Tàn Dương cất bước đi vào, chỉ tùy ý nhìn quanh...

Hắn lại tiến vào một thính đường lớn, nhìn lên đài cao trên kia, đó là nơi hắn truyền đạo thụ nghiệp cho ba ngàn đệ tử.

Hiện tại phòng không, người vắng.

Một đứa bé giữ cửa đang cầm cây chổi đi từ ngoài vào, thấy Liễu Tàn Dương thì nhanh chóng lui ra ngoài..

Liễu Tàn Dương ngoắc đứa bé lại, hỏi:

- Đệ tử nơi đây đâu cả rồi?

Đứa bé giữ cửa nghe Liễu Tàn Dương hỏi thăm, cũng không do dự, trực tiếp mở miệng:

- Các sư huynh sư tỷ ở nơi này đã hai năm chưa từng tới đây học, cũng không có giảng sư nào dạy cho bọn họ, chủ sự ngoại viện lại không dám quản bọn họ.

Đứa bé giữ cửa đi đến trước mặt Liễu Tàn Dương, lặng lẽ nói nhỏ vào tai hắn:

- Nghe nói sư tôn của bọn họ rất lợi hại, đánh chết không ít lão tiền bối ở ngoại viện, bọn họ cũng học theo, sau khi đánh chết năm sáu giảng sư thì không còn giảng sư nào dám tới đây giảng bài.

Liễu Tàn Dương từ lời của đứa bé nằm được một ít tin tức cơ bản, sau khi hắn rời đi, ngoại viện lại an bài giảng sư khác thay thế hắn, kết quả giảng sư này tới đây lại dựa theo lệ cũ, vơ vét tài sản, một ít đệ tử hiểu quy củ thì hiếu kính, nhưng người này giảng giải không giống lý niệm Liễu Tàn Dương quán thâu cho các đệ tử ở đây, về sau các đệ tử đặt vấn đề, giảng sư không cách nào giải đáp.

Cuối cùng vào một trưa, giảng sư muốn vơ vét linh thạch của một đệ tử của cải không nhiều, sau khi bị cự tuyệt, hai người phát sinh xung đột, giảng sư Trúc Cơ sơ kỳ hoàn toàn không có lực hoàn thủ khi đối mặt đệ tử ngoại viện tu vi Luyện Khí tầng mười một, bị mấy tấm phù chú diệt sát ngay lập tức.

Ngoại viện lại phái bốn năm giảng sư tới đây, tất cả đều không có ngoại lệ, bọn họ bị đệ tử ngoại viện khiêu chiến, còn chưa mở khóa giảng bài đã bị đánh bại, nhưng có một việc làm người ta khó hiểu là, các đệ tử khiêu chiến tu vi cao nhất là Luyện Khí tầng mười, thậm chí có một tên đệ tử chỉ có tu vi Luyện Khí chín tầng, những giảng sư bị bọn họ đánh bại đều có tu vi Trúc Cơ, tên giảng sư cuối cùng lại là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, nhưng tu vi cao vẫn không giúp hắn thay đổi vận mệnh bị đánh bại.

Từ đó về sau những đệ tử này không còn ai quản lý, các đệ tử bắt đầu mình tu hành, lớp học bắt đầu vắng vẻ.

Liễu Tàn Dương đi tới nơi đây, hắn đã sớm đoán được kết quả này, chính mình có được cảnh giới Nguyên Anh đại thừa, hắn truyền kiến thức không phải những tu sĩ Trúc Cơ có thể so sánh, các đệ tử này được Nguyên Anh đại tu sĩ truyền đạo thụ nghiệp, về sau lại nghe tu sĩ Trúc Cơ truyền thụ, tự nhiên không cách nào tiếp nhận lý niệm của tu sĩ Trúc Cơ, nguyên nhân là do cảnh giới và kinh nghiệm chênh lệch quá lớn.

Nếu không thể gặp những đệ tử này, hắn sẽ quay về nội viện với Hồng Liên, nơi đó vẫn còn rất nhiều việc đang chờ hắn, kinh thư trong nội viện cực kỳ phong phú.

Liễu Tàn Dương suy nghĩ xong, hắn lại đi về tiểu viện ngày xưa của mình.

- Sư tôn! Có phải sư tôn không?

Sau lưng Liễu Tàn Dương có tiếng gọi theo, một đệ tử ngoại viện bay tới bên cạnh Liễu Tàn Dương.

Liễu Tàn Dương quay đầu nhìn lại, người đệ tử này vô cùng vui mừng, quỳ rạp trên đất, hô:

- Sư tôn tại thượng, xin nhận một lạy của đệ tử!

Đệ tử này dập đầu, tuy Liễu Tàn Dương là giảng sư của bọn họ, nhưng luận bối phận hắn chỉ được xem là sư thúc của bọn họ mà thôi, nếu bọn họ tiến vào nội viện sẽ có địa vị ngang hàng với Liễu Tàn Dương, nhưng đệ tử này lại dập đầu hành lễ, từ đó có thể thấy hắn đối đãi với Liễu Tàn Dương như sư tôn, kính trọng từ đáy lòng.

- Sư tôn, ngài vừa đi hai năm, chúng ta không thể gặp đạo sư nào giống ngài, xin ngài trở về tiếp tục dạy bảo chúng ta!

Đôi mắt đệ tử cực kỳ nóng bỏng, Liễu Tàn Dương rời đi hai năm, cuối cùng hắn đã cảm nhận được sự khác biệt, những giảng sư khác nói các lý luận giải thích không thông, suy đoán hàm hồ, càng làm bọn họ khó tiếp nhận là, giảng sư cảnh giới Trúc Cơ không thể đánh bại đệ tử Luyện Khí Kỳ như bọn họ.

- Ta đi nội viện, sẽ không trở lại ngoại viện, về sau sẽ có cơ hội gặp mặt trong nội viện.

- Sư tôn, ngài đang ở ngọn núi bảy mươi hai sao?

Đệ tử này sinh ra chấp niệm rất kiên định.

- Vâng!

- Sư tôn! Nhiều thì hai năm, ít thì nửa năm, hai ngàn chín trăm tám mươi bảy sư huynh đệ chúng ta sẽ đi tới ngọn núi bảy mươi hai bái ngài làm sư tôn, theo sư tôn trường kiếm thiên hạ!

Đệ tử này nói rất hào hùng, hai năm qua hắn phát triển rất nhanh, hắn có thực lực khiêu chiến tất cả đệ tử ngoại viện trừ Hồng Liên ra, Liễu Tàn Dương truyền đạo thị nghiệp cho ba ngàn đệ tử, bọn họ đã chiếm toàn bộ bảng Phi Thăng, các đệ tử ngoại viện khác vô duyên với bảng này.

Trong ngoại viện, hắn chỉ phục một người, đó chính là Hồng Liên.

Một năm trước, các đệ tử được Liễu Tàn Dương truyền đạo thụ nghiệp đều tiến bộ rất nhanh, nhưng đều bịHồng Liên áp chế một đầu, sau đó là phong bạo khiêu chiến ngoại viện xuất hiện, các đệ tử Liễu Tàn Dương không ngừng khiêu chiến Hồng Liên, trong một năm, khiêu chiến một ngàn sáu trăm lần, mấy lần suýt nữa đánh bại nàng, nhưng mỗi lần đều thất bại trong gang tấc, Hồng Liên trở thành chiến thần bất bại, nàng có được chiến lực dùng không hết.

Cũng bởi vì có sự xuất hiện của nàng, rốt cuộc các đệ tử này biết rõ thế nào là đạo lý núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi có người giỏi hơn, bọn họ cũng không dám không xem ai ra gì, nếu không có thiên tài tuyệt thế như Hồng Liên, sợ rằng tâm tính của bọn họ đã biến hóa rồi.

- Được! Ta ở ngọn núi bảy mươi hai chờ các ngươi tới.

Tên đệ tử này vô cùng vui mừng, ngưng tụ thần thức hét lớn một tiếng, giọng của hắn truyền khắp ngoại viện:

- Sư tôn hàng lâm! Mau tới bái kiến sư tôn!

- Sư tôn đến?

Các đệ tử đang bế quan, luyện đan, xem kinh thư trong Kim lâu đều bỏ tất cả công việc đang làm, thi triển các thần thông tụ tập trên đường.

Hai năm qua, thực lực ba ngàn đệ tử này đã phá vỡ tất cả quy tắc ở ngoại viện, bởi vì có sự tồn tại của bọn họ, các giảng sư không dám trắng trợn thu hiếu kính, bởi vì có bọn họ tồn tại, đệ tử gia tộc tu tiên không dám tùy ý khi dễ thiếu niên nhà nông. Đăng bởi: Sói Già


/116

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status