Kết anh khó khăn biết bao, Lôi Hổ tu luyện cảnh giới Kim Đan hậu kỳ mấy trăm năm những vẫn không nắm chắc kết anh, không được mười phần trăm tự tin. Nhưng một viên Kết Anh đan có thể nâng xác suất thành công lên ba mươi phần trăm.
Lôi Hổ nói:
- Cửu sư đệ quyết định đi.
Trừ Hồng Liên ra những người khác biểu tình nghiêm túc nhìn Liễu Tà Dương, Kết Anh đan làm họ ném hết e ngại nguy hiểm ra sau đầu.
Bàn về độ quý giá thì Hống Thiên Tôn hơn xa một lò Linh Thạch trung phẩm, nhưng tu sĩ Kim Đan cảm thấy Kết Anh đan quan trọng hơn Hống Thiên Tôn. Bọn họ chấp nhận đánh chết dị thú vì một lò Kết Anh đan.
Liễu Tà Dương chỉ thốt một chữ:
- Đợi.
Đám người Lôi Hổ bình ổn tâm tình nóng nảy.
Hống Thiên Tôn cực kỳ hung ác, nó là hồng hoang dị chủng, thực lực mạnh mẽ, sẽ không dễ dàng thần phục trước tu sĩ nhân loại. Nhưng chúng nó dù sao là loài thú, có khiếm khuyết không thể bù đắp.
Liễu Tà Dương vận chuyển Du Long đại pháp ném tháp Thiên Lôi ra.
Tháp Thiên Lôi đáp xuống đất, Liễu Tà Dương khởi động trận pháp trên tháp. Tòa tháp có đủ công và cũ, nếu đã quyết định thu phục Hống Thiên Tôn thì Liễu Tà Dương phải chuẩn bị đầy đủ.
Tháp Thiên Lôi là đạo cụ quan trọng trọng để thu phục Hống Thiên Tôn. Liễu Tà Dương đảo ngược phù chú tầng thứ ba tháp Thiên Lôi, lực phòng ngự ở đây mạnh nhất. Liễu Tà Dương tiến vào tháp Thiên Lôi là được bảo vệ an toàn kín kẽ, nhưng nếu đảo ngược trận pháp là có thể nhốt kẻ địch, tác dụng như phong ấn.
Đánh nửa ngày lại có một tu sĩ vây khốn Hống Thiên Tôn đi bán muối, tu sĩ khác thấy nó cực kỳ dữ dằn không thể bắt giữ giết chết thì đành bỏ cuộc.
Liễu Tà Dương thu công, xòe tay trái ra. Tháp Thiên Lôi thu nhỏ bay tới gần Liễu Tà Dương, tòa tháp rút nhỏ còn ba tấc đứng thẳng trong bàn tay hắn.
Đám người Lôi Hổ khao khát nhìn pháp bảo của Liễu Tà Dương, Bảo tháp Linh Lung nằm trong tay hắn đã phát huy năng lực vượt mức bình thường, giờ tháp nhỏ càng tinh xảo này sẽ khiến người rung động hơn nữa.
Liễu Tà Dương bước ra một bước bay hướng Hống Thiên Tôn:
- Đi!
Sư huynh đệ cùng ra tay, thi triển thần thông bắn hướng Hống Thiên Tôn.
Hống Thiên Tôn vẫn rấ táo bạo, mới rồi đánh nhau chưa đã, không có lực lượng va chạm. Hống Thiên Tôn thấy mấy chú lùn bay hướng mình thì hưng phấn lên, nó gầm gừ bốn vó đạp đất, mặt đất bị giẫm đạp rung rinh.
Mơ hồ thấy một màn sáng nhốt Hống Thiên Tôn lại không cho nó trốn.
Đám người Liễu Tà Dương canh gác các vị trí, mười hai người hợp thành trận pháp đơn giản, không vội vã ra tay.
Lôi Hổ nhìn Hống Thiên Tôn dị thứ bên dưới, sống lưng lạnh lẽo. Cướp Kết Anh đan dưới thân mãnh thú thế này khó khăn biết bao, sơ sẩy một cái bị nó đánh trúng là Kim Đan sẽ bị nó ăn.
Liễu Tà Dương nhìn Hống Thiên Tôn, càng xem càng thích. Hống Thiên Tôn có đầu rồng mình lộc, đầu có sừng như đao nhọn, người khoác vảy hoàng kim, không sợ phi kiếm. Nếu không phải Hống Thiên Tôn bị nhốt tại đây thì nó có thể đạp mây tía nhanh hơn xa phi kiếm, sức chiến đấu vượt hẳn phi kiếm.
Khí linh súc sắc ở trong túi trữ vật la to:
- Chủ nhân xin đừng dùng ta. Ta từ chối chiến! Đừng bắt ta đi, ta mà đi là hàng này sẽ nuốt sống ta!
Khí linh súc sắc đã cảm nhận được khí thế cường đại của Hống Thiên Tôn, hồng hoang dị chủng chuyên khắc thể linh hồn như nó. Liễu Tà Dương chưa đến gần Hống Thiên Tôn là khí linh súc sắc đã cảm giác sợ chưa từng có.
Liễu Tà Dương phớt lờ khí linh súc sắc, thật ra hắn không hề muốn dùng nó.
Hống Thiên Tôn ngửa đầu trừng đám tu sĩ, lỗ mũi thở phì phò. Tu sĩ nào đối diện mãnh thú cao trăm trượng cũng tràn ngập nỗi sợ, nếu không phải dưới thân Hống Thiên Tôn có Kết Anh đan thì không tu sĩ muốn đến gần nó.
Lôi Hổ nói:
- Cửu sư đệ, ta hiển hóa pháp tướng kim thân có thể đấu với nó giây lát. Các người thừa dịp này cướp lấy đan dược!
Liễu Tà Dương truyền âm cho mọi người:
- Các ngươi lo vị trí của mình được rồi, ta có cách thu phục dị thú, các người đừng ra tay!
Mọi người nghe Liễu Tà Dương nói thì nổi lên ý nghĩ khó tin. Cửu sư đệ một mình đấu với gần trăm tu sĩ Kim Đan đã khiến người bất ngờ. Giờ hắn sắp ra thủ đoạn khuất phục cự thú, nếu hắn thật sự có cách gì đó nhưng hắn chỉ là Kim Đan sơ kỳ, còn là Kim Đan sơ kỳ mới thăng cấp.
Lôi Hổ thấy mọi người băn khoăn thì truyền âm:
- Mọi người nghe theo Cửu sư đệ khống chế trận hình, nếu Cửu sư đệ gặp nguy hiểm cũng ra tay kịp lúc.
Hống Thiên Tôn gầm rống:
- Grao grao!
Hống Thiên Tôn nóng nảy xoay người, nơi này giam cầm nó mấy ngàn năm, nó cần giết chóc mới tiêu trừ thù hận được.
Liễu Tà Dương đưa thần thức vào thần thức của Hống Thiên Tôn:
- Ta mang ngươi đi!
Hống Thiên Tôn tiếp tục gầm, phớt lờ thần thức của Liễu Tà Dương:
- Grao grao!
Liễu Tà Dương buông tiếng thở dài. Ta vốn không định dùng vũ lực nhưng ai kêu ngươi không nghe lời, đành thu ngươi quất một thời gian vậy. Liễu Tà Dương giơ tay trái lên, tháp Thiên Lôi đứng trong bàn tay hắn bỗng chốc rơi xuống.
Gió sét ầm ầm, từng đợt lôi kiếp như mưa to trút xuống người Hống Thiên Tôn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lôi kiếp đánh xuống gần người Hống Thiên Tôn, dám Lôi Hổ hết hồn. Sét này không thua gì lôi long nhưng Hống Thiên Tôn không để ý, tháp Thiên Lôi dẫn lôi kiếp mà kkhông làm nó bị thương được.
Bộp!
Như mở ra cửa áp suất, từ tháp Thiên Lôi bay ra một pháp bảo búa sắt đập mạnh vào đầu Hống Thiên Tôn. Móng vuốt thú vụt qua đánh bay pháp bảo búa sắt, nhưng các pháp bảo nối tiếp nhau bay ra, có đủ loại.
Đám người Lôi Hổ trợn mắt há hốc mồm nhìn, trong tháp Thiên Lôi bay ra hàng trăm pháp bảo như có trăm tu sĩ Kim Đan ra tay cùng một lúc công kích Hống Thiên Tôn.
Hồng hoang dị chủng gầm lên:
- Grao grao!
Liễu Tà Dương cảm giác ngực nghẹn lại, hắn giật mình phát hiện một móng vuốt thú rạch phá không gian đến gần đan điền của hắn. Ý đồ của Hống Thiên Tôn rất rõ ràng, nó muốn dùng lại chiêu cũ xé rách đan điền của Liễu Tà Dương. Nuốt trọn Kim Đan siêu bổ.
- Nghiệt súc!
Liễu Tà Dương lắc người né, móng vuốt bén vô hụt nhưng cũng khiến trán hắn rịn mồ hôi. Móng vuốt này tách khỏi thân thể Hống Thiên Tôn, rõ ràng nó cách thật xa nhưng móng vuốt xuất hiện với hình dạng năng lượng, hiển hóa hình thú.
Liễu Tà Dương không do dự nữa, tháp Thiên Lôi biến to ra. Thân hình Hống Thiên Tôn cỡ trăm trượng nhưng tháp Thiên Lôi là ngàn trượng, tháp che rợp trời với thiên uy vô tượng đè xuống.
Hống Thiên Tôn linh cảm không may, nhưng nó bị nhốt ở một chỗ nên không né tránh được.
Lôi Hổ nói:
- Cửu sư đệ quyết định đi.
Trừ Hồng Liên ra những người khác biểu tình nghiêm túc nhìn Liễu Tà Dương, Kết Anh đan làm họ ném hết e ngại nguy hiểm ra sau đầu.
Bàn về độ quý giá thì Hống Thiên Tôn hơn xa một lò Linh Thạch trung phẩm, nhưng tu sĩ Kim Đan cảm thấy Kết Anh đan quan trọng hơn Hống Thiên Tôn. Bọn họ chấp nhận đánh chết dị thú vì một lò Kết Anh đan.
Liễu Tà Dương chỉ thốt một chữ:
- Đợi.
Đám người Lôi Hổ bình ổn tâm tình nóng nảy.
Hống Thiên Tôn cực kỳ hung ác, nó là hồng hoang dị chủng, thực lực mạnh mẽ, sẽ không dễ dàng thần phục trước tu sĩ nhân loại. Nhưng chúng nó dù sao là loài thú, có khiếm khuyết không thể bù đắp.
Liễu Tà Dương vận chuyển Du Long đại pháp ném tháp Thiên Lôi ra.
Tháp Thiên Lôi đáp xuống đất, Liễu Tà Dương khởi động trận pháp trên tháp. Tòa tháp có đủ công và cũ, nếu đã quyết định thu phục Hống Thiên Tôn thì Liễu Tà Dương phải chuẩn bị đầy đủ.
Tháp Thiên Lôi là đạo cụ quan trọng trọng để thu phục Hống Thiên Tôn. Liễu Tà Dương đảo ngược phù chú tầng thứ ba tháp Thiên Lôi, lực phòng ngự ở đây mạnh nhất. Liễu Tà Dương tiến vào tháp Thiên Lôi là được bảo vệ an toàn kín kẽ, nhưng nếu đảo ngược trận pháp là có thể nhốt kẻ địch, tác dụng như phong ấn.
Đánh nửa ngày lại có một tu sĩ vây khốn Hống Thiên Tôn đi bán muối, tu sĩ khác thấy nó cực kỳ dữ dằn không thể bắt giữ giết chết thì đành bỏ cuộc.
Liễu Tà Dương thu công, xòe tay trái ra. Tháp Thiên Lôi thu nhỏ bay tới gần Liễu Tà Dương, tòa tháp rút nhỏ còn ba tấc đứng thẳng trong bàn tay hắn.
Đám người Lôi Hổ khao khát nhìn pháp bảo của Liễu Tà Dương, Bảo tháp Linh Lung nằm trong tay hắn đã phát huy năng lực vượt mức bình thường, giờ tháp nhỏ càng tinh xảo này sẽ khiến người rung động hơn nữa.
Liễu Tà Dương bước ra một bước bay hướng Hống Thiên Tôn:
- Đi!
Sư huynh đệ cùng ra tay, thi triển thần thông bắn hướng Hống Thiên Tôn.
Hống Thiên Tôn vẫn rấ táo bạo, mới rồi đánh nhau chưa đã, không có lực lượng va chạm. Hống Thiên Tôn thấy mấy chú lùn bay hướng mình thì hưng phấn lên, nó gầm gừ bốn vó đạp đất, mặt đất bị giẫm đạp rung rinh.
Mơ hồ thấy một màn sáng nhốt Hống Thiên Tôn lại không cho nó trốn.
Đám người Liễu Tà Dương canh gác các vị trí, mười hai người hợp thành trận pháp đơn giản, không vội vã ra tay.
Lôi Hổ nhìn Hống Thiên Tôn dị thứ bên dưới, sống lưng lạnh lẽo. Cướp Kết Anh đan dưới thân mãnh thú thế này khó khăn biết bao, sơ sẩy một cái bị nó đánh trúng là Kim Đan sẽ bị nó ăn.
Liễu Tà Dương nhìn Hống Thiên Tôn, càng xem càng thích. Hống Thiên Tôn có đầu rồng mình lộc, đầu có sừng như đao nhọn, người khoác vảy hoàng kim, không sợ phi kiếm. Nếu không phải Hống Thiên Tôn bị nhốt tại đây thì nó có thể đạp mây tía nhanh hơn xa phi kiếm, sức chiến đấu vượt hẳn phi kiếm.
Khí linh súc sắc ở trong túi trữ vật la to:
- Chủ nhân xin đừng dùng ta. Ta từ chối chiến! Đừng bắt ta đi, ta mà đi là hàng này sẽ nuốt sống ta!
Khí linh súc sắc đã cảm nhận được khí thế cường đại của Hống Thiên Tôn, hồng hoang dị chủng chuyên khắc thể linh hồn như nó. Liễu Tà Dương chưa đến gần Hống Thiên Tôn là khí linh súc sắc đã cảm giác sợ chưa từng có.
Liễu Tà Dương phớt lờ khí linh súc sắc, thật ra hắn không hề muốn dùng nó.
Hống Thiên Tôn ngửa đầu trừng đám tu sĩ, lỗ mũi thở phì phò. Tu sĩ nào đối diện mãnh thú cao trăm trượng cũng tràn ngập nỗi sợ, nếu không phải dưới thân Hống Thiên Tôn có Kết Anh đan thì không tu sĩ muốn đến gần nó.
Lôi Hổ nói:
- Cửu sư đệ, ta hiển hóa pháp tướng kim thân có thể đấu với nó giây lát. Các người thừa dịp này cướp lấy đan dược!
Liễu Tà Dương truyền âm cho mọi người:
- Các ngươi lo vị trí của mình được rồi, ta có cách thu phục dị thú, các người đừng ra tay!
Mọi người nghe Liễu Tà Dương nói thì nổi lên ý nghĩ khó tin. Cửu sư đệ một mình đấu với gần trăm tu sĩ Kim Đan đã khiến người bất ngờ. Giờ hắn sắp ra thủ đoạn khuất phục cự thú, nếu hắn thật sự có cách gì đó nhưng hắn chỉ là Kim Đan sơ kỳ, còn là Kim Đan sơ kỳ mới thăng cấp.
Lôi Hổ thấy mọi người băn khoăn thì truyền âm:
- Mọi người nghe theo Cửu sư đệ khống chế trận hình, nếu Cửu sư đệ gặp nguy hiểm cũng ra tay kịp lúc.
Hống Thiên Tôn gầm rống:
- Grao grao!
Hống Thiên Tôn nóng nảy xoay người, nơi này giam cầm nó mấy ngàn năm, nó cần giết chóc mới tiêu trừ thù hận được.
Liễu Tà Dương đưa thần thức vào thần thức của Hống Thiên Tôn:
- Ta mang ngươi đi!
Hống Thiên Tôn tiếp tục gầm, phớt lờ thần thức của Liễu Tà Dương:
- Grao grao!
Liễu Tà Dương buông tiếng thở dài. Ta vốn không định dùng vũ lực nhưng ai kêu ngươi không nghe lời, đành thu ngươi quất một thời gian vậy. Liễu Tà Dương giơ tay trái lên, tháp Thiên Lôi đứng trong bàn tay hắn bỗng chốc rơi xuống.
Gió sét ầm ầm, từng đợt lôi kiếp như mưa to trút xuống người Hống Thiên Tôn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lôi kiếp đánh xuống gần người Hống Thiên Tôn, dám Lôi Hổ hết hồn. Sét này không thua gì lôi long nhưng Hống Thiên Tôn không để ý, tháp Thiên Lôi dẫn lôi kiếp mà kkhông làm nó bị thương được.
Bộp!
Như mở ra cửa áp suất, từ tháp Thiên Lôi bay ra một pháp bảo búa sắt đập mạnh vào đầu Hống Thiên Tôn. Móng vuốt thú vụt qua đánh bay pháp bảo búa sắt, nhưng các pháp bảo nối tiếp nhau bay ra, có đủ loại.
Đám người Lôi Hổ trợn mắt há hốc mồm nhìn, trong tháp Thiên Lôi bay ra hàng trăm pháp bảo như có trăm tu sĩ Kim Đan ra tay cùng một lúc công kích Hống Thiên Tôn.
Hồng hoang dị chủng gầm lên:
- Grao grao!
Liễu Tà Dương cảm giác ngực nghẹn lại, hắn giật mình phát hiện một móng vuốt thú rạch phá không gian đến gần đan điền của hắn. Ý đồ của Hống Thiên Tôn rất rõ ràng, nó muốn dùng lại chiêu cũ xé rách đan điền của Liễu Tà Dương. Nuốt trọn Kim Đan siêu bổ.
- Nghiệt súc!
Liễu Tà Dương lắc người né, móng vuốt bén vô hụt nhưng cũng khiến trán hắn rịn mồ hôi. Móng vuốt này tách khỏi thân thể Hống Thiên Tôn, rõ ràng nó cách thật xa nhưng móng vuốt xuất hiện với hình dạng năng lượng, hiển hóa hình thú.
Liễu Tà Dương không do dự nữa, tháp Thiên Lôi biến to ra. Thân hình Hống Thiên Tôn cỡ trăm trượng nhưng tháp Thiên Lôi là ngàn trượng, tháp che rợp trời với thiên uy vô tượng đè xuống.
Hống Thiên Tôn linh cảm không may, nhưng nó bị nhốt ở một chỗ nên không né tránh được.
/116
|