1
Người đàn ông này có khuôn mặt cặn bã và cực kì hung dữ. Nhìn không dễ chọc.
Tôi biết anh, là giáo thảo của học viện bên cạnh, Giang Kinh Vũ. Một sự tồn tại sẽ không bao giờ có điểm chung với tôi, giờ lại muốn trở thành người đàn ông của tôi?
Trên trời rớt bánh có nhân, vẫn là chiếc bánh có vị ngọt!
Trên đường anh "ch.ết" một lần, thừa dịp chờ thời gian sống lại, anh liếc mắt qua nhìn tôi, ánh mắt lười biếng.
Ánh mắt kia như muốn nói:
"Yên tâm, tôi làm người đàn ông của em là chuyện đã được định rồi."
Cuối cùng chữ chiến thắng xuất hiện trên màn hình.
Tôi không kìm được sự hưng phấn, vòng tay ôm lấy anh: “Ca, anh thắng.”
Nói xong mới cảm thấy đã mạo phạm, tôi là một tên nhan khống có thâm niên, không rụt rè được cũng là chuyện bình thường.
Người đàn ông dựa lưng vào ghế, tai nghe lười biếng treo ở trên cổ, ngữ khí rời rạc: “Lời lúc nãy là thật.”
Anh cười nói, không giống câu nghi vấn, lại không giống câu khẳng định.
“Không phải... Anh nói sao.”
Giọng tôi rụt rè, nhưng thật ra trong lòng đã sớm mở miệng mắng anh rồi.
Vừa mới nói xong, phía sau xuất hiện bốn người đàn ông mặc tây trang đi giày da, trông giống mấy tên vệ sĩ.
Người dẫn đầu hơi gật đầu:
“Kinh Vũ, chơi đủ rồi nên theo tôi về nhà.”
“...”
Gì vậy???
Tư thế này như bá tổng bắt ép tiểu kiều thê về nhà vậy.
Tôi nhịn không được nhìn người bên cạnh, đẹp trai đến muốn mạ.ng, nhưng mà lông mày cau lại, có chút thiếu kiên nhẫn, nghiêng đầu cùng tôi đối diện nửa giây, khóe môi đột nhiên gợi lên:
“Tôi cùng bạn gái nói hai câu anh cũng phải quản?”
“...”
Tôi chớp mắt, tay đã bị anh nắm lại, vừa ấm áp vừa tê dại, chạy đến trái tim còn nhanh hơn một cái chớp mắt.
Người vệ sĩ rõ ràng sửng sốt:
“Chuyện này đương nhiên sẽ không quản.”
“...”
Giang Kinh Vũ không nói chuyện, trực tiếp nắm tay tôi rời đi.
2
Tôi đứng ở đầu phố, chậm rãi suy nghĩ lại, vì thần tượng sụp phòng nên tôi đổi được một người bạn trai??
Cảm ơn thần tượng!!!!
Giang Kinh Vũ buông tay tôi ra, rút ra điếu thuốc ngậm ở trong miệng, nghiêng đầu châm điếu thuốc, sương khói từ mu bàn tay anh bay ra, sắc mặt lạnh lùng, khó nén sự tức giận.
"Thất tình nên khóc thành như vậy?" Anh hỏi.
Tôi tính giải thích, nhưng cảm giác không phải chuyện quan trọng: "Anh đã sớm…" Tôi hạ giọng nói: "Thích tôi?"
Anh hành động như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm. Giang Kinh Vũ giơ tay hút điếu thuốc, nghe vậy cười khẽ, dập điếu thuốc vứt vào thùng rác, không nói chuyện, như là cam chịu.
Anh thật sự đã sớm yêu thầm tôi!! Tôi chớp mắt áy náy:
"Em sẽ chịu trách nhiệm với anh."
"..."
Không biết là câu nào của tôi chọc trúng điểm cười của anh, anh cười bả vai khẽ run, các đường cong cơ bắp hiện ra lờ mờ qua lớp áo phông.
"Em gái, em thật đúng là thiếu tâm nhãn." Nói xong, anh một lần nữa nắm tay của tôi: "Đói quá, đi ăn chút gì đi."
Bữa trưa tôi ăn không nhiều, thực sự hơi đói, trên đường anh ấy gặp một số người bạn:
"Này, anh Giang, đây là ai vậy?"
"Bảo sao lại từ chối đàn chị khoa Văn, hoá ra là thích loại tiểu bạch thỏ ngây thơ như vậy."
"Mấy tên vệ sĩ đâu, hôm nay như thế nào không đi theo anh?"
Tôi vẫn luôn rất yên phận, hiện giờ nghe mấy lời nói từ mấy tên nam sinh này mà mặt mày nóng bừng.
Giọng Giang Kinh Vũ nhẹ nhàng, nhận điếu thuốc mà bạn bè đưa, kẹp vào giữa các ngón tay, nói với bạn:
"Đi theo làm gì, xem chúng tôi có nắm tay nhau không à."
Anh chưa kịp nói xong, bả vai đã bị tôi đập vào một cái. Tôi đoán được câu tiếp theo anh muốn nói gì, trừng mắt liếc anh một cái.
Giang Kinh Vũ nhướng mày, nhìn tôi một cái đầy ý vị, nở nụ cười không rõ ràng.
Một màn này, dẫn tới mấy nam sinh đối diện liên tục ồn ào.
"Anh Giang khi nào liền bị vợ quản nghiêm nha."
"..."
Giang Kinh Vũ không dừng lại lâu, cười mắng câu "lăn mẹ đi", liền nắm tay tôi rời đi.
3
Tôi tìm được một quán tráng miệng, tôi cực kỳ thèm đồ ngọt, cắn một miếng bánh quế, lặng lẽ liếc nhìn anh.
Ánh mắt chạm mắt anh.
Có vẻ như anh ấy căn bản không ăn gì.
Tôi hoảng loạn cúi đầu, vài giây sau bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ không rõ ràng.
"Sao còn đỏ mặt." Giọng nói lạnh lùng, mang theo nụ cười khiến lòng người run rẩy.
Tôi xoa xoa tay, "Anh cứ nhìn chằm chằm em làm gì."
"Tôi ngắm bạn gái mình, có vấn đề?"
Gương mặt tôi lại đỏ lên lần nữa, nói sang chuyện khác:
"Vì sao những tên vệ sĩ đó muốn đi theo anh?"
Anh không chút để ý khuấy cà phê, sau vài giây, giương mắt lười nhác nhìn tôi:
"Thật không dám giấu giếm, em gái, tôi có bệnh."
"..." Tôi ngơ ngác nhìn anh: "Bệnh gì?"
Anh không nói tiếp, tầm mắt nhìn về phía bên cạnh:
“Anh quả thật thích em, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện sẽ làm chậm trễ em, vậy mà chúng ta vẫn là...”
Giọng điệu thật đáng thương, cộng thêm gương mặt đẹp trai kia, trực tiếp khơi dậy nội tâm thánh mẫu của tôi. chỉ cần nhìn gương mặt đẹp trai này một giây thôi, tôi chính là Bồ Tát.
Tôi đặt lòng bàn tay mình lên mu bàn tay anh:
"Giang Kinh Vũ, anh yên tâm, em sẽ không ghét bỏ anh."
Lông mày anh cứng lại một lúc, sau đó cười lớn, tay trái ôm lấy tôi: "Chỉ cần em không ghét là được."
4
Ngày hôm sau, tin tức Giang Kinh Vũ yêu đương liền truyền tới trên web trường.
【 Ngọa tào*, nam thần của tôi yêu đương? 】
((Ngoạ tào: giống dm bên mình á.))
【 Cứu mạng! Cô gái này có chỗ nào so được với đàn chị khoa Văn chứ, nhìn trà xanh quá trời...】
【...】
Hai chữ trà xanh cứ phóng to trong đầu tôi, tôi tức đến mức đánh rơi điện thoại.
Rõ ràng chỉ là một bức ảnh, sao có thể kết luận là trà xanh được vậy?
"Hạ Hạ, sao cậu câu được Giang Kinh Vũ vậy?" Bạn thân của tôi lẵng lẽ hỏi.
Tôi nhướng mày: "Anh ấy tỏ tình với mình."
Dứt lời, bầu không khí liền yên tĩnh không tiếng động.
Lý Lộc Dao cười:
“Cậu nghĩ mình ngốc hả, Giang Kinh Vũ vừa mới cự tuyệt hoa khôi bên cạnh, sau đó liền tỏ tình cậu?”
Cô ấy nở nụ cười chân chó:
“Cậu quen biết nhiều, giới thiệu anh em của anh ấy cho mình đi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
“...”
Tôi có lệ hai câu, trực tiếp đi tìm Giang Kinh Vũ.
Các ghế trong sân bóng rổ toàn bộ đều là nữ sinh ngồi.
Và, bên ngoài còn có bốn anh bảo vệ đang đứng.
“Giang ca, bạn gái anh tới.” Không biết ai nói một câu.
Tôi theo phương hướng nhìn, anh mặc một chiếc áo phông, quần vận động màu xám, ngũ quan lạnh lùng, đang lấy khăn lông lau mồ hôi.
Anh cao lớn, cầm theo khăn lông đi tới chỗ tôi, cơ bắp ở vai và cổ hiện rõ, tôi nhìn không xót chỗ nào.
“Làm sao vậy?” Miệng lưỡi tùy ý.
Tôi cúi đầu, nói trà xanh đúng không, vậy thì tôi đành cố tình làm trà xanh cho mấy người xem.
Tôi không nghĩ ngợi, trực tiếp ôm lấy anh.
5
Bên cạnh có mấy nam sinh không ngại náo nhiệt cười vang, khán đài thì có mấy nữ sinh không nhịn được rời đi rồi.
Eo anh thật cứng, bên tai tôi ửng đỏ, tôi không quan tâm mấy chuyện khác, ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy yết hầu anh trầm xuống.
Giang Kinh Vũ rũ mắt, lòng bàn tay đỡ eo tôi: “Đừng nháo, có người.”
Tôi lắc đầu, ấm ức, cố lau nước mắt ở khoé mắt: “Bọn họ mắng em là trà xanh.”
Giang Kinh Vũ có chút không được tự nhiên, chậc một tiếng,
"Sao anh tìm được một cô bạn gái hay khóc nhè như này nhỉ.”
Đột nhiên, có một quả bóng ở sân bóng rổ bên cạnh bay tới, tôi vô thức rúc vào lòng anh ấy, chỉ thấy anh giơ một tay, trực tiếp chặn quả bóng rổ.
Anh cau mày, ngữ khí không đổi hỏi: “Ai mắng em?”
Động tác vừa nãy thật sự quá đẹp trai, tôi ngơ ngác nói: “Ở trên mạng.”
Giang Kinh Vũ gật đầu: “Ừm, để anh.”
“...”
Không có? Chỉ như vậy?
Tôi nắm cổ tay của anh: “Cùng nhau ăn cơm trưa nhé?”
Giang Kinh Vũ không nói chuyện, ánh mắt không dao động, liếc mắt về phía sau tôi một cái, giọng nói cà lơ phất phơ: “Được.”
Chờ anh tắm xong khi đi ra liền tự nhiên nắm tay tôi, hướng về phía bảo vệ cách đó không xa nói:
"Chúng tôi muốn đi hẹn hò, mấy người còn muốn đi cùng à?"
Người đứng đầu do dự vài giây, liền lắc đầu.
Người đàn ông này có khuôn mặt cặn bã và cực kì hung dữ. Nhìn không dễ chọc.
Tôi biết anh, là giáo thảo của học viện bên cạnh, Giang Kinh Vũ. Một sự tồn tại sẽ không bao giờ có điểm chung với tôi, giờ lại muốn trở thành người đàn ông của tôi?
Trên trời rớt bánh có nhân, vẫn là chiếc bánh có vị ngọt!
Trên đường anh "ch.ết" một lần, thừa dịp chờ thời gian sống lại, anh liếc mắt qua nhìn tôi, ánh mắt lười biếng.
Ánh mắt kia như muốn nói:
"Yên tâm, tôi làm người đàn ông của em là chuyện đã được định rồi."
Cuối cùng chữ chiến thắng xuất hiện trên màn hình.
Tôi không kìm được sự hưng phấn, vòng tay ôm lấy anh: “Ca, anh thắng.”
Nói xong mới cảm thấy đã mạo phạm, tôi là một tên nhan khống có thâm niên, không rụt rè được cũng là chuyện bình thường.
Người đàn ông dựa lưng vào ghế, tai nghe lười biếng treo ở trên cổ, ngữ khí rời rạc: “Lời lúc nãy là thật.”
Anh cười nói, không giống câu nghi vấn, lại không giống câu khẳng định.
“Không phải... Anh nói sao.”
Giọng tôi rụt rè, nhưng thật ra trong lòng đã sớm mở miệng mắng anh rồi.
Vừa mới nói xong, phía sau xuất hiện bốn người đàn ông mặc tây trang đi giày da, trông giống mấy tên vệ sĩ.
Người dẫn đầu hơi gật đầu:
“Kinh Vũ, chơi đủ rồi nên theo tôi về nhà.”
“...”
Gì vậy???
Tư thế này như bá tổng bắt ép tiểu kiều thê về nhà vậy.
Tôi nhịn không được nhìn người bên cạnh, đẹp trai đến muốn mạ.ng, nhưng mà lông mày cau lại, có chút thiếu kiên nhẫn, nghiêng đầu cùng tôi đối diện nửa giây, khóe môi đột nhiên gợi lên:
“Tôi cùng bạn gái nói hai câu anh cũng phải quản?”
“...”
Tôi chớp mắt, tay đã bị anh nắm lại, vừa ấm áp vừa tê dại, chạy đến trái tim còn nhanh hơn một cái chớp mắt.
Người vệ sĩ rõ ràng sửng sốt:
“Chuyện này đương nhiên sẽ không quản.”
“...”
Giang Kinh Vũ không nói chuyện, trực tiếp nắm tay tôi rời đi.
2
Tôi đứng ở đầu phố, chậm rãi suy nghĩ lại, vì thần tượng sụp phòng nên tôi đổi được một người bạn trai??
Cảm ơn thần tượng!!!!
Giang Kinh Vũ buông tay tôi ra, rút ra điếu thuốc ngậm ở trong miệng, nghiêng đầu châm điếu thuốc, sương khói từ mu bàn tay anh bay ra, sắc mặt lạnh lùng, khó nén sự tức giận.
"Thất tình nên khóc thành như vậy?" Anh hỏi.
Tôi tính giải thích, nhưng cảm giác không phải chuyện quan trọng: "Anh đã sớm…" Tôi hạ giọng nói: "Thích tôi?"
Anh hành động như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm. Giang Kinh Vũ giơ tay hút điếu thuốc, nghe vậy cười khẽ, dập điếu thuốc vứt vào thùng rác, không nói chuyện, như là cam chịu.
Anh thật sự đã sớm yêu thầm tôi!! Tôi chớp mắt áy náy:
"Em sẽ chịu trách nhiệm với anh."
"..."
Không biết là câu nào của tôi chọc trúng điểm cười của anh, anh cười bả vai khẽ run, các đường cong cơ bắp hiện ra lờ mờ qua lớp áo phông.
"Em gái, em thật đúng là thiếu tâm nhãn." Nói xong, anh một lần nữa nắm tay của tôi: "Đói quá, đi ăn chút gì đi."
Bữa trưa tôi ăn không nhiều, thực sự hơi đói, trên đường anh ấy gặp một số người bạn:
"Này, anh Giang, đây là ai vậy?"
"Bảo sao lại từ chối đàn chị khoa Văn, hoá ra là thích loại tiểu bạch thỏ ngây thơ như vậy."
"Mấy tên vệ sĩ đâu, hôm nay như thế nào không đi theo anh?"
Tôi vẫn luôn rất yên phận, hiện giờ nghe mấy lời nói từ mấy tên nam sinh này mà mặt mày nóng bừng.
Giọng Giang Kinh Vũ nhẹ nhàng, nhận điếu thuốc mà bạn bè đưa, kẹp vào giữa các ngón tay, nói với bạn:
"Đi theo làm gì, xem chúng tôi có nắm tay nhau không à."
Anh chưa kịp nói xong, bả vai đã bị tôi đập vào một cái. Tôi đoán được câu tiếp theo anh muốn nói gì, trừng mắt liếc anh một cái.
Giang Kinh Vũ nhướng mày, nhìn tôi một cái đầy ý vị, nở nụ cười không rõ ràng.
Một màn này, dẫn tới mấy nam sinh đối diện liên tục ồn ào.
"Anh Giang khi nào liền bị vợ quản nghiêm nha."
"..."
Giang Kinh Vũ không dừng lại lâu, cười mắng câu "lăn mẹ đi", liền nắm tay tôi rời đi.
3
Tôi tìm được một quán tráng miệng, tôi cực kỳ thèm đồ ngọt, cắn một miếng bánh quế, lặng lẽ liếc nhìn anh.
Ánh mắt chạm mắt anh.
Có vẻ như anh ấy căn bản không ăn gì.
Tôi hoảng loạn cúi đầu, vài giây sau bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ không rõ ràng.
"Sao còn đỏ mặt." Giọng nói lạnh lùng, mang theo nụ cười khiến lòng người run rẩy.
Tôi xoa xoa tay, "Anh cứ nhìn chằm chằm em làm gì."
"Tôi ngắm bạn gái mình, có vấn đề?"
Gương mặt tôi lại đỏ lên lần nữa, nói sang chuyện khác:
"Vì sao những tên vệ sĩ đó muốn đi theo anh?"
Anh không chút để ý khuấy cà phê, sau vài giây, giương mắt lười nhác nhìn tôi:
"Thật không dám giấu giếm, em gái, tôi có bệnh."
"..." Tôi ngơ ngác nhìn anh: "Bệnh gì?"
Anh không nói tiếp, tầm mắt nhìn về phía bên cạnh:
“Anh quả thật thích em, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện sẽ làm chậm trễ em, vậy mà chúng ta vẫn là...”
Giọng điệu thật đáng thương, cộng thêm gương mặt đẹp trai kia, trực tiếp khơi dậy nội tâm thánh mẫu của tôi. chỉ cần nhìn gương mặt đẹp trai này một giây thôi, tôi chính là Bồ Tát.
Tôi đặt lòng bàn tay mình lên mu bàn tay anh:
"Giang Kinh Vũ, anh yên tâm, em sẽ không ghét bỏ anh."
Lông mày anh cứng lại một lúc, sau đó cười lớn, tay trái ôm lấy tôi: "Chỉ cần em không ghét là được."
4
Ngày hôm sau, tin tức Giang Kinh Vũ yêu đương liền truyền tới trên web trường.
【 Ngọa tào*, nam thần của tôi yêu đương? 】
((Ngoạ tào: giống dm bên mình á.))
【 Cứu mạng! Cô gái này có chỗ nào so được với đàn chị khoa Văn chứ, nhìn trà xanh quá trời...】
【...】
Hai chữ trà xanh cứ phóng to trong đầu tôi, tôi tức đến mức đánh rơi điện thoại.
Rõ ràng chỉ là một bức ảnh, sao có thể kết luận là trà xanh được vậy?
"Hạ Hạ, sao cậu câu được Giang Kinh Vũ vậy?" Bạn thân của tôi lẵng lẽ hỏi.
Tôi nhướng mày: "Anh ấy tỏ tình với mình."
Dứt lời, bầu không khí liền yên tĩnh không tiếng động.
Lý Lộc Dao cười:
“Cậu nghĩ mình ngốc hả, Giang Kinh Vũ vừa mới cự tuyệt hoa khôi bên cạnh, sau đó liền tỏ tình cậu?”
Cô ấy nở nụ cười chân chó:
“Cậu quen biết nhiều, giới thiệu anh em của anh ấy cho mình đi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
“...”
Tôi có lệ hai câu, trực tiếp đi tìm Giang Kinh Vũ.
Các ghế trong sân bóng rổ toàn bộ đều là nữ sinh ngồi.
Và, bên ngoài còn có bốn anh bảo vệ đang đứng.
“Giang ca, bạn gái anh tới.” Không biết ai nói một câu.
Tôi theo phương hướng nhìn, anh mặc một chiếc áo phông, quần vận động màu xám, ngũ quan lạnh lùng, đang lấy khăn lông lau mồ hôi.
Anh cao lớn, cầm theo khăn lông đi tới chỗ tôi, cơ bắp ở vai và cổ hiện rõ, tôi nhìn không xót chỗ nào.
“Làm sao vậy?” Miệng lưỡi tùy ý.
Tôi cúi đầu, nói trà xanh đúng không, vậy thì tôi đành cố tình làm trà xanh cho mấy người xem.
Tôi không nghĩ ngợi, trực tiếp ôm lấy anh.
5
Bên cạnh có mấy nam sinh không ngại náo nhiệt cười vang, khán đài thì có mấy nữ sinh không nhịn được rời đi rồi.
Eo anh thật cứng, bên tai tôi ửng đỏ, tôi không quan tâm mấy chuyện khác, ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy yết hầu anh trầm xuống.
Giang Kinh Vũ rũ mắt, lòng bàn tay đỡ eo tôi: “Đừng nháo, có người.”
Tôi lắc đầu, ấm ức, cố lau nước mắt ở khoé mắt: “Bọn họ mắng em là trà xanh.”
Giang Kinh Vũ có chút không được tự nhiên, chậc một tiếng,
"Sao anh tìm được một cô bạn gái hay khóc nhè như này nhỉ.”
Đột nhiên, có một quả bóng ở sân bóng rổ bên cạnh bay tới, tôi vô thức rúc vào lòng anh ấy, chỉ thấy anh giơ một tay, trực tiếp chặn quả bóng rổ.
Anh cau mày, ngữ khí không đổi hỏi: “Ai mắng em?”
Động tác vừa nãy thật sự quá đẹp trai, tôi ngơ ngác nói: “Ở trên mạng.”
Giang Kinh Vũ gật đầu: “Ừm, để anh.”
“...”
Không có? Chỉ như vậy?
Tôi nắm cổ tay của anh: “Cùng nhau ăn cơm trưa nhé?”
Giang Kinh Vũ không nói chuyện, ánh mắt không dao động, liếc mắt về phía sau tôi một cái, giọng nói cà lơ phất phơ: “Được.”
Chờ anh tắm xong khi đi ra liền tự nhiên nắm tay tôi, hướng về phía bảo vệ cách đó không xa nói:
"Chúng tôi muốn đi hẹn hò, mấy người còn muốn đi cùng à?"
Người đứng đầu do dự vài giây, liền lắc đầu.
/5
|