Phong Dục Vũ cắn răng, hơi thở ồ ồ phả vào cơ thể của nàng, hai mắt nhìn chăm chú nhìn vào từng biểu tình trên khuôn mặt đỏ hồng — đau đớn mất đi trinh tiết, dần dần trôi qua, cũng đồng thời đạt tới cao trào khoái ý lần đầu tiên trong cuộc đời.
U kính ấm nóng, liên tiếp co rút lại, vách tường thịt không ngừng ép chặt, mút lấy nam tính căng cứng đến phát đau, làm cho hắn rốt cuộc kiềm chế không được, chậm rãi di động thắt lưng, bắt đầu lui trở về……
Hắn vươn một tay xoa nắn nụ hoa đỏ bừng trước ngực nàng, thắt lưng qua lại di động, ôn hòa ra vào trạc đâm……
「 a…… Ngô……」 đau nhức chậm rãi biến mất, đau đớn tinh tế lan tràn mở ra, nàng thấp suyễn yêu kiều, dần dần cảm thấy từng đợt khoái cảm tự hạ thân dâng lên, càng lúc càng mãnh liệt.
Thấy nàng phản ứng, hắn biết nàng đã không còn đau đớn như lúc đầu, vì thế hắn nâng lên hai chân của nàng, làm cho chúng vòng quanh thắt lưng mình…… Môi mỏng gợi lên tươi cười tà nịnh, vì hắn yên tâm mà động tác càng thêm lớn mật, qua lại đâm vào trong cơ thể của nàng, lần sau so với lần trước càng tăng thêm lực đạo, càng tiến sâu vào trong.
「 a……」 nàng thở dốc liên tục, khoái cảm cùng đau đớn dung hợp lẫn nhau, cảm thụ kỳ lạ làm cho nàng vừa cảm thấy vui thích lại vừa cảm thấy không thở nổi.
「 Nàng thật là ngọt ngào…… Tiểu Lạc Nhi……」 khe mật không ngừng mút chặt, ép sát lên từng tấc nam căn, làm cho hắn mất hồn, cảm giác hưng phấn càng ngày càng mạnh, không ngừng kích thích hắn, nam tính tới tới lui lui, cuồng tiến trong cơ thể của nàng, cố kỵ, lo lắng ban đầu, lý trí dường như đã bị dục vọng cắn nuốt hoàn toàn. Tiếng rên ngâm, tiếng ưm ngọt ngào của mỹ nhân dưới thân như một liều thuốc kích thích, dục dã hắn điên cuồng lao đến, thúc dục hắn nhanh hơn nữa, mạnh hơn nữa, sâu hơn nữa.
「 a……」 Lạc Nhi phát hiện, toàn thân của mình như rơi vào biển lửa, có lúc lại như tan vào nước, dường như không còn ngôn từ nào để diễn đạt cảm thụ của nàng bây giờ, nam nữ thân mật thì ra có thể đạt đến cảnh giới vui thích như vậy sao.
Nàng không ngừng rên rỉ, cơ thể cứ không ngừng trải qua những đợt khoái cảm xa lạ, nàng cũng cảm thấy rất rõ ràng ở trong hạ thể đang ra vào một vật vừa to vừa cứng, mà mỗi lần “nó” tiến vào, đâm sâu vào cơ thể, khoái cảm kia lại dâng cao lên……
Phút chốc, hắn dừng lại động tác, từ trong cơ thể của nàng rút ra, nhanh chóng xoay thân thể mềm mại của nàng lại, làm nàng úp trên giường.
Nhất thời, tấm lưng ngà ngọc, cặp mông trắng nõn mềm mại toàn bộ hiện ra ở trước mắt hắn, bàn tay to, nóng như lửa chụp phủ lên cặp mông tròn, xoa nắn điên cuồng, tiếp theo, hắn cầm eo nhỏ của nàng, tách hai đùi của nàng ra, một tay nắm lấy nam tính sưng to để ngay cửa huyệt, dùng sức đâm vào —
「 a……」 nam tính to cứng như sắt nguội đột ngột tiến vào, hơn nữa tư thế kỳ lạ làm nàng hò hét , thần trí mơ màng bị động tác cuồng dục của hắn làm cho càng thêm hồ đồ, khí lực toàn thân dường như bị rút hết sau mỗi cái đâm vào rút ra hữu lực của hắn.
Mạnh mẽ cuồng tiến, điên cuồng như ngựa hoang đứt cương, hắn gập người, môi hôn ấm nóng, ướt át rơi xuống tấm lưng nuột nà, lưỡi liếm láp, răng môi mút hôn, day dưa không dứt, để lại vô số dấu hôn ngân.
Hai tay vòng qua phía trước, bắt lấy cặp ngực no tròn, co dãn, nhào nặn, điên cuồng mà xoa bóp, cảm giác khoái lạc, mât hồn từ hạ thân làm cho hắn đê mê, gần như mất đi lý trí, lực đạo trên tay cũng theo đó gần như mất đi không chế, như muốn bóp nát, muốn hòa tan mềm mại của nàng vào tay mình, đóa hoa mai bị ngón tay kẹp lấy, se sắt, kéo căng, khôg ngừng khiêu khích khiến nó đỏ tươi, gần như rướm máu….
「 a……」
dần dần thích ứng với động tác cường lực ra vào của hắn, khoái cảm trào dâng trong cơ thể làm phát ra nhiệt tình khiến cho nàng phối hợp động tác của hắn, lắc lư vặn vẹo cái mông, dùng bản năng phối hợp với hắn, hơn nữa, đau đớn cùng cảm giác tê dại từ đầu ngực không ngừng truyền đến, làm nàng dường như không còn là mình nữa, cứ thế hòa nhịp cùng hắn, hòa vào nhịp điệu nguyên thủy nhất….
Trong tai tiếng kích tình yêu kiều cùng thở dốc, hắn hưởng thụ cảm giác khoái lạc khi nam căng cương cứng chôn chặt tận gốc, cảm nhận sự bót chặt, non mềm của tiểu huyệt, trầm luân, hoàn toàn trầm luân……
Thẳng đến hắn cảm giác tiểu huyệt truyền đến từng trận cường lực co rút, hắn thô thở gấp gầm nhẹ một tiếng, làm cho nam tính chôn chặt tận sâu trong hoa kính, rồi đem tất cả tinh túy phóng thích, ……
※ ※ ※
Vừa mới giải phóng, nhưng nam tính vẫn cương cứng, dục vọng trong người dường như vẫn chưa đạt đến cực hạn, hắn vẫn còn muốn, còn muốn yêu nàng…không còn đủ lý trí để chú ý đến việc đây là đêm đầu tiên của nàng, không để ý đến nàng ngây ngô non mềm, Phong Dục Vũ lần nữa “công thành đoạt đất”, lần nữa tác hoan, đêm dài qua hết, mới vừa lòng buông nàng sớm đã hôn mê, ôm chặt vào lòng, chìm vào mộng đẹp.
Nắng đã lên cao, Phong Dục Vũ lấy tay chống đầu, nghiên người nhìn Lạc Nhi vẫn còn mệt nhoài, ngủ say chưa tỉnh.
Nhìn môi anh đào vì hôn cuồng nhiệt mà hơi sưng đỏ, trên người che kín hồng ngân, hắn không những không cảm thấy áy náy, ngược lại từ trong lòng lại nổi lên một cỗ vừa lòng an tâm.
Nàng rốt cục hoàn toàn thuộc về hắn .
Ngón tay thon dài quyến luyến, sủng nịch nhẹ nhàng lướt qua phấn giáp đỏ ửng, rồi nhẹ nhàng lướt qua cánh môi mềm hơi sưng đỏ, vừa lòng qua lại khẽ vuốt. Tiếp theo, tay hắn trượt xuống, xoa xoa bầu ngực non mềm như tơ, lại rất tròn…… hắn nháo loạn cả buổi, hệt như đứa trẻ ham chơi, vậy mà nàng vẫn ngủ say, không hề có dấu hiệu muốn thức dậy.
Hắn thú vị nở nụ cười, một chút cũng không có ý niệm đứng dậy trong đầu. Chỉ là nhìn nàng ngủ say, khuôn mặt ngây thơ đơn thuần, trong lòng hắn còn có một cảm giác không hiểu hiểu nổi, vừa thỏa mãn lại sung sướng, đồng thời hắn cũng có thể rõ ràng cảm giác được, dục vọng của chính mình lại lại lần nữa dâng lên, mà điểm này lại làm cho hắn cảm thấy kinh dị. Dù sao hắn mới cùng nàng hoan ái một đêm, nhanh như vậy đã lại khát, vẫn cảm thấy không đủ, không ngờ hắn cũng có loại cảm giác này. Có được nàng, yêu nàng, khiến hắn cư nhiên phát hiện, mình đối với nàng luôn khát cầu, luôn muốn chon mình vào trong tiểu huyệt non mềm kia, chưa bao giờ là đủ…… đáy mắt Phong Dục Vũ lại hiện lên hỏa diễm……
Nàng nếu không tỉnh lại, hắn sẽ động thủ, lại cướp lấy ngọt ngào của nàng, mặc kệ nàng tỉnh hay không tỉnh.
Bàn tay to ở trước ngực nàng không ngừng vân vê xoa nắn, khi dùng lực, khi nhẹ nhàng kéo căng nụ hoa, nhịn không được lại cúi đầu, bú mút, hấp duẫn lấy đóa mân côi vẫn còn đỏ tươi, liếm láp lên bầu ngực vẫn còn hiện rõ ràng những dấu hoan ái nồng nàn… Bàn tay cũng tận tình chăm sóc cho bên vú còn lại, nhào nặn đứng lên. Bàn tay còn lại len xuống giữa hai chân nàng, xoa xoa lên vùng rừng rậm, rồi chúi xuống, hai ngón tay tách mở hai cánh hoa, khảy nhẹ lên hoa hạch sưng mọng…
Liên tục quấy rầy làm Lạc Nhi đầu tiên là than nhẹ vài tiếng kháng nghị, thân mình cũng hơi hơi vặn vẹo muốn tránh khỏi quấy rầy của người nào đó, nàng thật rất mệt nha, nàng còn muốn ngủ….
Hắn thú vị nhìn nàng đang ngủ vẫn là cường lực phản kháng quấy nhiễu, nhất định không chịu tỉnh lại, càng làm tăng mạnh dục vọng của hắn. Nàng thật sự là rất đáng yêu !
Những nụ hôn nóng bỏng bắt đầu rơi xuống gương mặt vẫn còn hồng tươi. Bàn tay tà ác nơi tiểu huyệt khiêu khích ngày càng loạn, càng lúc càng lớn mật. Nàng càng kháng cự, hắn càng muốn cứu tỉnh .
Ngón tay dài bỗng dưng tham nhập vào tiểu huyệt non mềm, rồi bất ngờ thêm một ngón, trừu đưa —
「 a……」 mãnh liệt không khoẻ cùng với đau đớn sung sướng, rốt cục làm cho Lạc Nhi mở đôi mắt nặng trịch, nhìn vào đôi mắt đen rực lửa quen thuộc của hắn.
「 Nàng cũng thật khó đánh thức a, tiểu Nhi.」động tác ngón tay không ngừng, khẩu khí chế nhạo nàng.
Nàng sanh mắt to, kí ức ngày hôm qua ập đến, làm cho nàng nhớ tới chuyện phát sinh ngày hôm qua, hai má của nàng trong nháy mắt thiêu hồng, cảm giác ngượng ngùng tràn ngập trong đầu, mà lúc này ngón tay của hắn lại đang ở nơi riêng tư tàn sát bừa bãi, động tác ngón tay càng làm cho nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng……
Nhìn nàng mặt đỏ ngượng ngùng, mãn nhãn xấu hổ, ngón tay cảm nhận một mảnh ướt át, biết nàng lại lần nữa bị hắn khơi mào, đang muốn hung hăng yêu thương nàng thì……
Một trận thanh âm ồn ào ở bên ngoài vang lên, cũng làm cho hắn buộc phải ngưng lại động tác, thần sắc tức giận nhảy lên đáy mắt. Mà tiếng đập cửa cũng đồng thời vang lên.
Hắn thiếu chút nữa đã quên mất “quấy rầy” đoán trước này!
「 Nàng tiếp tục ngủ một chút nữa đi, ta đi ra ngoài một lát.」 hắn tươi cười quỷ dị, cúi đầu nhẹ hôn lên đôi môi mềm của Lạc Nhi.
Nhẹ nhàng bước xuống giường, trên mặt lóe lên một tia sáng quỷ dị….
※ ※ ※
Đem rèm châu buông xuống, che lại phòng ngủ ở bên trong, Phong Dục Vũ hướng tới bên ngoài kêu:
「 Ông Bình, có chuyện gì tiến vào nói!」
Cửa phòng mở ra, Ông Bình tuân mệnh tiến vào, bất quá hắn không phải là một mình tiến đến, phía sau còn có những người “không mời mà đến”.
Phong Dục Vũ cầm cười thoáng nhìn, người mà hắn sở liệu quả nhiên đều đến đông đủ .
「 Ta biết sáng nay ta có dậy muộn một chút, nhưng mà dường như không nghiêm trọng đến mức cần kinh động đến nhiều người như vậy đến đánh thức ta đi!」 thanh âm nhẹ nhàng, nhưng lại hàm chứa nhiều ý tứ, ẩn ẩn sự không hài lòng.
「 Thỉnh gia tha thứ thuộc hạ lỗ mãng, quấy rầy gia nghỉ ngơi.」 Ông Bình khó nén thần sắc sợ hãi,「 chính là sự tình trọng đại, hơn nữa Cừu lão bản cùng Cừu tiểu thư kiên trì, cho nên thuộc hạ……」
「 Đừng nói lời dư thừa , rốt cuộc là chuyện gì?」 Phong Dục Vũ vung tay lên, đánh gãy Ông Bình giải thích.
「 Cừu Y Nùng cùng Nam Lạc Nhi không thấy !」 đứng một bên, Cừu Sĩ Xương chờ không kịp Ông Bình mở miệng, hổn hển chen ngang.
「 Không thấy?」 Phong Dục Vũ nhướng mày.
「 Đúng vậy, gia. Tiểu Đào hầu hạ ở Giáng Vân các sáng sớm hôm nay khi mang điểm tâm đến, phát hiện Y Nùng tiểu thư cùng Lạc Nhi tiểu thư đều không ở đó, Giáng Vân các bốn phía không hề có bóng dáng các nàng, Tiểu Đào sốt ruột, lập tức đến báo cho thuộc hạ biết.」 Ông Bình đem tình hình kể lại.
「 Vậy ngươi phái người tìm khắp trong trang chưa?」 Phong Dục Vũ trấn định hỏi.
「 Đang tìm, gia.」 Ông Bình gật đầu.
「 Đúng rồi, chỉ cần tìm Y Nùng tiểu thư thôi, không cần tìm tiểu Nhi.」 Phong Dục Vũ đột nhiên buông một câu.
Mọi người nghe vậy đều lộ ra biểu tình ngạc nhiên, mà người đầu tiên đưa ra nghi vấn là Cừu Ngọc Linh.
「 Vì sao không cần tìm nha đầu Nam Lạc Nhi kia? Chủ tớ hai người cùng nhau mất tích, vì sao chỉ cần tìm Cừu Y Nùng là được rồi?」 Cừu Ngọc Linh ngữ khí thập phần hoài nghi hỏi. Chẳng lẽ đúng như lời đại ca nói, Phong Dục Vũ muốn thu Nam Lạc Nhi làm thiếp, cho nên căn bản là biết nàng đang ở đâu?
Cừu Ngọc Linh nghĩ thông, ánh mắt lập tức hướng về tẩm phòng phía sau rèm châu, trong lòng hiện lên nghi vấn.
Giống như ở đáp lại nghi ngờ trong lòng nàng, bên trong phòng ngủ đột nhiên truyền đến tiếng nói của nữ nhân.
「 Cái gì!? Tiểu thư mất tích?」
Lời vừa vang lên, rèm che đã bị xốc lên, Lạc Nhi vẻ mặt kinh hoảng khiếp sợ, thủy mâu kích động ở đại sảnh chuyển động một vòng, lao ra ngoài. Phong Dục Vũ đang ngồi trên ghế, thái độ thong dong lập tức bật dậy, hướng về phía nàng.
Cừu Ngọc Linh ngây ngốc tại chỗ, dường như không muốn tin vào mắt mình.
Phong Dục Vũ nhanh chóng đưa tay tiếp được Lạc Nhi đang loạng choạng chạy đến,
「 Chậm một chút, tiểu Nhi, cẩn thận té ngã .」 hiểu được nguyên nhân không khoẻ của nàng làm cho hắn có chút sốt ruột, nhưng mà lời nói nghe như trách cứ lại tràn ngập sủng nịch cùng yêu thương.
「 Tiểu thư thật sự mất tích ?」trong mắt Lạc Nhi căn bản là không chú ý tới người bên ngoài, tâm trạng hoàn toàn bị tin tức Y Nùng mất tích làm cho rối bời, lo lắng ko yên.
Trước đó, khi Phong Dục Vũ rời giường, nàng cũng bị đánh thức, đi theo xuống giường, tìm được quần áo của mình, nhịn xuống thân thể đau đớn cùng hạ thân cực không khoẻ, mặc y phục vào. Không dễ dàng mặc xong quần áo, tính rời đi, nhưng mới đi đến đi trước cửa, chợt nghe được vài câu của Cừu Ngọc Linh làm nàng kinh hoàng.
「 Trước mắt, ở trong ngoài Giáng Vân các đều không tìm được nàng.」 Phong Dục Vũ đem nàng kéo vào lòng, ôn thanh trả lời.
「 Thật sao? Không được, ta phải đi nhìn một cái.」 Lạc Nhi khó nén lo âu, giãy khỏi tay hắn, xoay người đã muốn chạy nhanh, nhưng động tác quá lớn, bụng một trận đau đớn đánh úp lại làm nàng thiếu chút nữa té ngã.
Phong Dục Vũ rất nhanh tiếp được nàng, cũng đem nàng ôm lấy,「 Đừng nóng vội, ta ôm nàng đi qua.」
Mọi người lại ngạc nhiên nhìn Phong Dục Vũ thật cẩn thận ôm Lạc Nhi bước ra ngoài cửa, không hiểu nổi, người luôn luôn đối với nữ nhi lãnh đạm như hắn, khi nào thì trở nên như biết săn sóc nữ nhân như vậy?
Cho đến khi bóng dáng Phong Dục Vũ biến mất, mọi người mới thanh tỉnh, cũng rất nhanh đi theo sau .
Bị ôm ra ngoài cửa, Lạc Nhi rốt cục phát hiện trong phòng còn có những người khác, vì thế nàng lập tức đỏ mặt, đưa tay kéo kéo quần áo trước ngực Phong Dục Vũ.
「 Ngươi thả ta xuống đi, ta có thể tự đi được.」 trời ạ! Này thật sự là rất dọa người .
Phong Dục Vũ liếc mắt, nghiêm mặt nhìn khuôn mặt đỏ như quả táo của nàng, cước bộ như trước.
「 Nàng ngay cả đứng đều không ổn , còn có thể tự mình đi sao?」môi gợi lên một chút nịnh cười, trong giọng nói ý có ám chỉ.
Lạc Nhi lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, trên mặt nhiệt độ càng thêm tăng cao, bất quá cá tính không chịu thua làm nàng vẫn là cứng rắn áp chế ngượng ngùng hiện lên trong lòng, phản bác hắn,
「 Ngươi mới là người khởi xướng, nếu không có ngươi……」 nàng dừng một chút,「 ta cũng sẽ không như vậy!」 trong giọng nói trách cứ nồng hậu.
「 Nga?」 Phong Dục Vũ trêu đùa, dương cao đuôi lông mày,「nếu không có ta thì như thế nào? Sao nàng không nói rõ ràng?」
「 Trong lòng ngươi đều biết!」 Lạc Nhi buồn bực nói.
「 Làm sao bây giờ, ta phát hiện ta không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng nha!」 Phong Dục Vũ trêu tức cười khẽ, biết rõ còn cố hỏi.
「 Ngươi……」
mọi người đi theo sau Phong Dục Vũ, chỉ thấy hắn ôm Lạc Nhi bước đi, thỉnh thoảng cúi đầu cùng nàng khe khẽ nói chuyện, ngẫu nhiên còn truyền đến tiếng cười thích thú của hắn, bộ dáng nhất phái ưu nhàn làm cho người ta xem mà mắt choáng váng, mà Cừu Ngọc Linh lại càng nhìn càng ghen ghét dữ dội, sắc mặt khó coi.
※ ※ ※
Vừa tiến vào Giáng Vân các, Lạc Nhi lập tức kiên trì chạy thẳng đến phòng ngủ của Y Nùng xem xét một phen.
「 Tiểu thư cái gì cũng chưa mang……」 nàng thì thào tự nói, cầm lấy xiêm y của Y Nùng.
Nàng biết rõ, vài năm gần đây, tiểu thư đã dưỡng thành thói quen không bao giờ một mình bước ra khỏi phòng, nhưng mà, Lạc Nhi vẫn ôm hy vọng Y Nùng chỉ là ở bên trong trang đi chung quanh một chút, hay là nàng đột nhiên nổi lên lá gan, thu thập quần áo, thừa dịp đêm khuya đào tẩu .
Đáng tiếc, quần áo của tiểu thư đều ở đây, càng miễn nói đến số ngân lượng ít ỏi mà hai nàng dành dụm, dấu dưới tay nải kia, cho nên hy vọng nàng thừa dịp đêm tối lén đào tẩu đã tan biến; Nay chỉ còn lại có khả năng nàng còn đang bên trong trang……
Lúc này, hạ nhân ở bên trong trang tìm kiếm đã đến báo lại, khẳng định Y Nùng không ở bên trong trang.
Hy vọng cuối cùng cũng nhanh chóng bị phủ định, trong lúc nhất thời, sắc mặt của nàng vì hoảng sợ mà trắng bệch, sầu lo làm thân thể của nàng không nhịn không được run nhè nhẹ .
「 tiểu Nhi……」 Phong Dục Vũ đau lòng, đem sắc mặt tuyết trắng của Lạc Nhi ôm vào lòng, cũng bao bọc lấy thân hình nhỏ bé đang run rẩy của nàng.
「 Tiểu thư không có khả năng cái gì cũng chưa mang mà chạy đi, nàng nhất định là bị người ta bắt đi !」 Lạc Nhi càng nghĩ càng lo lắng.「 Cũng không đúng, tiểu thư ai cũng không biết, như thế nào lại có người muốn bắt nàng……」 nàng lẩm bẩm, trong đầu hiện lên một đống câu hỏi.
「 tiểu Nhi, đừng lo lắng, ta sẽ phái người đi tìm, nàng đừng quá lo lắng.」 Phong Dục Vũ không bận tâm đến cảm nhận của bất kì ai, nhuyễn ngôn trấn an thiên hạ trong lòng.
Sớm ở một bên nhìn đến ghen ghét dữ dội, Cừu Ngọc Linh cười lạnh nói:
「 đừng ở đàng kia đóng kịch! Ai chẳng biết ngươi luôn luôn không rời khỏi Cừu Y Nùng, hai người buổi tối thậm chí còn ngủ cùng 1 giường. Cừu Y Nùng không thấy, người đáng nghi nhất là ngươi!」
Cừu Ngọc Linh một lời bừng tỉnh Cừu Sĩ Xương, chỉ thấy hắn hiện lên thần sắc giật mình,
「 đúng vậy! Ngươi cùng Y Nùng luôn ngủ cùng 1 giường, nếu nàng bị người ta bắt đi, ngươi vì sao lại có thể bình an vô sự? Ngươi nói, có phải ngươi đem Y Nùng dấu đi hay không, rồi cố ý bịa ra những lời này để gạt ta!」thần sắc dữ tợn dần dần hiện lên.
Lạc Nhi bị Cừu Sĩ Xương lên án, trong nhất thời không biết phải mở miệng phản bác thế nào.
「 Cừu lão bản.」
Phong Dục Vũ chưa để Lạc Nhi trả lời đã giành mở miệng trước,「 ngươi đại khái đã quên mất một sự kiện. Cho dù Lạc Nhi mỗi đêm đều cùng Y Nùng tiểu thư đồng giường cộng tẩm, nhưng mà tuyệt không phải tối hôm qua.」
「 có ý tứ gì?」 Cừu Sĩ Xương khó hiểu, lên tiếng đầu tiên.
「 Ngươi đã quên, lúc nãy khi đến Thanh Uyển, Lạc Nhi là từ nơi nào đi ra ?」 Phong Dục Vũ cầm cười, nói.
「 A!」 Cừu Sĩ Xương bỗng dưng hiểu được, hô nhỏ một tiếng,「 Ý của Phong tổng quản là……」
「 Đúng vậy.」 Phong Dục Vũ cắt đứt lời hắn,「 Lạc Nhi là tân thiếp của ta, đêm qua là đêm viên phòng.」 hắn không chút e dè, thản nhiên nói thẳng, hơn nữa còn xiết chặt cánh tay, đem Lạc Nhi càng thêm ôm sát, chứng minh cho lời nói của mình.
Cừu Sĩ Xương chưa kịp phản ứng, Cừu Ngọc Linh đã ghen ghét nảy ra tiếng thét chói tai.
「 Ngươi chưa thú ta vào cửa, ta không cho phép ngươi nạp thiếp thất!」ghen tỵ trong mắt hóa thành đao kiếm, bắn về phía tiểu nha đầu trong lòng Phong Dục Vũ.
Mời nàng đến Yên Liễu trang, lại lạnh nhạt với nàng, nay hai người chưa định hôn kỳ, hắn lại dám ngang nhiên trước mặt mọi người tuyên bố hắn muốn nạp một nha đầu tư sắc không bằng một nửa của nàng làm thiếp!?
Hắn làm sao dám làm như vậy!? Hắn sao có thể phụ nàng như vậy, tổn thương lòng nàng như vậy?
Phong Dục Vũ nghe vậy phiết môi, lại gợi lên một nụ cười lạnh như băng.
「 Thực buồn cười. Ta nhớ rõ, ta chưa bao giờ hướng nàng cầu thân, nàng cũng không có tư cách can thiệp vào việc ta muốn cưới ai làm vợ hoặc là nạp ai làm thiếp.」 kế hoạch đã thuận lợi hoàn thành, hắn cũng không muốn lại cho nàng được voi đòi tiên. Huống hồ hắn vô củng khinh thường loại người tự cho là đúng này, nữ nhân tự cao tự đại thế này.
「 khả…… Nhưng mà…… Ngươi nói……」 Cừu Ngọc Linh từ nhỏ đến lớn đều nghe người ta nịnh hót mình, chiều chuộng mình, chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như bây giờ! Nhưng mà trước đó hắn rõ ràng……
「 Ta nói cái gì?」 Phong Dục Vũ dương cao đuôi lông mày, thái độ thản nhiên không hề chột dạ.
Cừu Ngọc Linh sắc mặt trắng nhợt. Hiện tại cẩn thận ngẫm lại, khi còn ở Cừu gia trang, Phong Dục Vũ xác thực không có nói qua muốn thú nàng làm vợ. Chỉ là do lời lẽ quá ngọt ngào, làm nàng tự sanh ảo tưởng, tự cho mình là thê tử của hắn.
Nhưng mà, nàng sao có thể thừa nhận chính mình ngộ nhận, kiêu ngạo tự tôn làm cho nàng cho dù biết sự tình đã không cách vãn hồi, vẫn là không chịu dễ dàng buông tay.
「 Ngươi cùng ta đã có quan hệ như vợ chồng, ngươi sao có thể không cần ta, chẳng lẽ sẽ không sợ người bên ngoài dèm pha, che cười Phong Dục Vũ là loại người dám làm không dám nhận?」 Cừu Ngọc Linh sắc mặt xanh trắng, cắn răng trách mắng. Vô luận như thế nào, nàng nhất định phải là nữ chủ nhân của Yên Liễu trang.
「 Nàng và ta trong lúc đó bất quá đều là hai bên tình nguyện, không ép buộc nhau, hơn nữa ta cũng chưa bao giờ nói đến việc phụ trách hay không phụ trách. Huống chi……」ánh mắt Phong Dục Vũ đầy chế giễu, hướng nàng thoáng nhìn,「 nàng cũng đâu phải còn là nữ nhân băng thanh ngọc khiết, trong trắng trinh nguyên, trước khi cùng ta thân mật, nàng không biết còn có bao nhiêu tình nhân rồi.」 dám can đảm đem chủ ý của mình áp đặt lên người hắn, vậy không nên trách hắn đem sự thật nói trắng ra, làm cho nàng khó coi.
Mọi người nghe được Phong Dục Vũ nói, âm thầm đổ rút một hơi, một chút cũng không nghĩ tới, vị Cừu Ngọc Linh này mang tiếng là tiểu thư khuê các, tri thư đạt lễ, lại phóng đãng không chịu nổi.
「 ngươi…… Ngươi đáng giận!」 bị nói ra sự thật, làm Cừu Ngọc Linh sắc mặt xanh mét,「 ngươi đừng mơ tưởng dễ dàng cùng ta phủ sạch quan hệ!」tính tình chua ngoa bùng nổ, nàng dùng ngữ khí đanh đá kêu lên.
Cừu Sĩ Xương ở một bên nhìn bộ dáng không chút lưu tình của Phong Dục Vũ, cho dù đôi mặt lạnh như băng kia làm hắn rét run, nhưng muội muội bị ép như tế, hắn nếu không mở miệng, tựa hồ cũng có chút không đúng.
「 Phong…… Phong tổng quản, ngươi cùng Ngọc Linh đã muốn…… Đã muốn…… Khụ, kia có lẽ Phong tổng quản có thể đem Ngọc Linh thu làm thiếp, như vậy…… Như vậy……」 Cừu Sĩ Xương ấp a ấp úng đề nghị . Dù sao chỉ cần Phong Dục Vũ đồng ý tiếp nhận Ngọc Linh, mặc kệ là chính thê hay thiếp thất, đều khiến cho việc làm ăn của hắn cùng “Minh kí” có được thuận lợi.
「 Không! Ta đường đường là thiên kim tiểu thư, sao có thể làm thiếp!」 Cừu Ngọc Linh lập tức ra tiếng phản đối. Quen được nuông chiều, nàng một chút cũng không nhìn ra, dưới cái nhìn cung kính, đều là sự phỉ nhổ dèm pha dành cho mình.
Phong Dục Vũ cười lạnh nhìn một bộ mặt tiểu nhân đắc ý cùa Cừu Sĩ Xương cùng vẽ mặt điêu ngoa cùa Cừu Ngọc Linh, thái độ ôn hòa vô hại thu liễm đi, gương mặt ôn nhu thoáng tản mát ra một loại hơi thở nguy hiểm.
「 Ta không nạp nàng làm thiếp, càng không lấy nàng làm vợ.」 hắn lãnh mắt nhìn Cừu Ngọc Linh biểu lộ lập trường, trong lòng đã không kiên nhẫn đến cực điểm.
Nói xong, Phong Dục Vũ chuyển hướng Cừu Sĩ Xương,
「 Cừu lão bản, đường muội của ngươi, Y Nùng tiểu thư ở bên trong Yên Liễu trang mất tích, đây sơ xuất của Yên liễu trang, ta thì sẽ phái người tăng cường điều tra, xem nàng ở nơi nào. Nhưng mà, hy vọng Cừu lão bản cũng tự mình cân nhắc một phen, ngẫm lại xem ngươi đã đắc tội qua người nào.」
「 Có ý gì?」 Cừu Sĩ Xương khó hiểu hỏi.
「 Cừu lão bản đừng quên, tầm quan trọng của Y Nùng tiểu thư đối với ngươi đi! Ở Yên Liễu trang, ngoại trừ ta cùng Lạc Nhi, không ai biết được năng lực của nàng, mà nàng chỉ là một cô nương trói gà không chặt, ai lại cố ý đi bắt cóc nàng, chuyện này không phải rất kì quái sao?」
「 Ý của Phong tổng quản là……」 Cừu Sĩ Xương nhíu mày, trong lòng bởi vì lời nói của Phong Dục Vũ mà có chút hiểu được.
「 Trong ngoài thành Hàng Châu không ai biết tầm quan trọng của Cừu Y Nùng. Không bằng ngươi hãy suy nghĩ kĩ một chút, là ai muốn nhân cơ hội này, trừ bỏ nàng nhất, nhổ đi cái gai trong mắt?」 Phong Dục Vũ đạm thanh nhắc nhở, nói xong, hắn ôm Lạc Nhi vào lòng rồi đi ra ngoài.
「 Chờ một chút!」 Cừu Ngọc Linh phóng qua, ngăn ở trước mặt hắn, trên mặt là tất cả không cam lòng cùng phẫn hận,「 Ta không phục! Ngươi có thể nào phủi tay như vậy, giũ bỏ tất cả ân ái trước kia của chúng ta, trong khi ta đâu phải là một người tầm thường, không xứng với ngươi chứ!?」
Phong Dục Vũ không kiên nhẫn thoáng nhìn Cừu Ngọc Linh chặn đường.
「 Không phục là chuyện của một mình nàng. Ta chưa từng đối với nàng hứa hẹn bất cứ điều gì, cho nên không thẹn với lương tâm. Ta không cần phải phụ trách, càng không cần phải thuận theo ý tưởng cuồng dại của nàng!」 không hề giữ lại cho nàng chút mặt mũi, lời nói cực lãnh khốc cùng tuyệt tình.
Dứt lời, hắn ra tay phất khai nàng, không quan tâm đến bộ dáng chật vật của nàng, ôm Lạc Nhi, rất nhanh biến mất ở trước mặt mọi người.
※ ※ ※
Về tới Thanh Uyển, Phong Dục Vũ để cho Lạc Nhi ngồi trên đùi của hắn, hai người cùng ngồi trên nhuyễn tháp bên cạnh cửa sổ.
「 Vẫn còn lo lắng cho Cừu Y Nùng sao? Yên tâm, ta đã phái rất nhiều người đi tìm .」 tay hắn nhẹ nhàng nâng tiểu đầu đang cúi gầm của nàng. Từ Giáng Vân các trở về cho tới bây giờ, nàng vẫn luôn giữ nguyên thái độ trầm mặc, thế nhưng làm cho trong lòng hắn sinh ra cảm giác bất an không yên.
Lạc Nhi ngẩn đầu đối diện với ánh mắt nhu tình của hắn, mới phát giác, cảm giác lạnh lẽo, đáng sợ tản mát từ trên người hắn khi còn ở Giáng Vân các mà nàng cảm nhận được đã không còn tồn tại nữa, mà đáy mắt của hắn lúc này lại đang tản phát ra thần sắc ôn hòa, vừa nhu tình, lại trìu mến……
Lúc này suy nghĩ của nàng là một mảnh hỗn loạn, một nửa nguyên nhân là vì tiểu thư vô cớ mất tích làm nàng lòng nóng như lửa đốt, một nửa còn lại là do khi ở Giáng Vân các, nàng nhìn thấy thái độ lạnh lùng, tàn nhẫn của hắn đối với Cừu Ngọc Linh làm nàng cảm thấy sợ hãi.
Nàng lo lắng cho an nguy của tiểu thư, lại không thể ngăn chặn tâm tình của mình cứ mãi suy tưởng, có lẽ có một ngày, Phong Dục Vũ cũng sẽ dùng thái độ lạnh lùng, đáng sợ như vậy đối với nàng, hai mối quan tâm, lo lắng mãnh liệt cứ đan vào nhau làm cho đầu óc đơn thuần của nàng lâm vào đại loạn.
Nàng biết, trước đó, nàng đã đồng ý dùng bản thân mình làm điều kiện để đổi lấy tự do cho tiểu thư, tất nhiên là vì nàng lo lắng cho tiểu thư, nhưng một phần, cũng vì nàng đối với hắn thật có tình cảm.
Đúng vậy, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng liền cảm thấy chính mình thực thích hắn, hơn nữa tình cảm “yêu thích” này so với nàng yêu thích tiểu thư hoàn toàn không giống.
Nàng cũng mơ hồ cảm giác được, hắn cũng đối xử với nàng rất “đặc biệt”. Kỳ thật, nàng cũng không để ý nàng là cái gì của hắn, cũng không để ý hắn sẽ cho nàng danh phận gì đó; Thê cũng tốt, thiếp cũng thế, nàng cũng không để ý, nàng chỉ có một mong ước duy nhất là được ở bên cạnh hắn mãi mãi mà thôi.
「 Đại tiểu thư dường như rất đau lòng.」 không biết nên biểu đạt ý tưởng trong lòng như thế nào, Lạc Nhi đột nhiên toát ra một câu.
「 Nàng cùng Cừu Ngọc Linh từ bây giờ không còn quan hệ, ngày sau cũng sẽ không cùng xuất hiện, cho nên không cần phải xen vào chuyện nàng ta có khổ sở hay không.」 Phong Dục Vũ tức giận nhắc nhở. Hắn phát giác cùng nàng ở chung càng lâu, cảm xúc liền càng dễ dàng bị nàng ảnh hưởng. Tâm tính đơn thuần làm nàng cùng Cừu Y Nùng cho dù bị Cừu gia huynh muội đối xử tệ bạc, nhưng thiên tính lương thiện vẫn cảm thấy thương xót cho Cừu Ngọc Linh khi thấy nàng ta chịu vũ nhục.
Hắn thích nàng thiện lương, nhưng mà hắn lại càng thích nàng đem lực chú ý của mình đặt ở trên người hắn.
「 Đại tiểu thư cũng từng với ngươi…… Ách, ngủ cùng nhau, thật giống như tối hôm qua…. giống như chúng ta sao?」 Lạc Nhi đột nhiên nhớ đến lời nói của Cừu Ngọc Linh, ý tứ trong lời nói của đại tiểu thư hẳn là loại này đi!
「 Không có.」 Phong Dục Vũ thú vị nở nụ cười, biết nàng muốn hỏi là cái gì.
「 Ta xác thực cùng nàng ở cùng 1 chỗ một lần, nhưng ta chưa cùng nàng ta ngủ cùng nhau.」
「 A?」 nàng tuyệt không biết ý tứ của hắn.
「 Không hiểu?」 Phong Dục Vũ nhìn ánh mắt mờ mịt của nàng,「ý tứ của ta chính là nói ta từng “thưởng” qua nàng ta một lần, đã hiểu chưa?」 hắn rõ ràng dùng từ ngữ “trực tiếp” để giải thích.
「 Thưởng?」 Lạc Nhi càng thêm không hiểu . Chữ này nàng chưa bao giờ nghe qua, càng đừng nói đến lý giải . Nàng thấp giọng than thở ,「 vì sao ngươi nói cái gì mà ta nghe đều không hiểu?」
A? Như vậy còn không hiểu!?
Phong Dục Vũ nhịn không được cười khổ lắc đầu,「 quên đi, cái này cũng không quan trọng, không hiểu cũng không sao.」 hắn cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi nàng.
「 Phải không?」 nào có người nào như hắn vậy !「 Vậy đại tiểu thư vừa rồi nói ……」 nàng chính là không hiểu mới hỏi hắn nha!
「 Dù sao, nàng chỉ cần biết rằng, ta không bao giờ muốn kết hôn nàng, cũng sẽ không nạp nàng làm thiếp là được rồi.」 hắn đột nhiên nghiêm mặt nói.
「 Nha!」 Lạc Nhi gật gật đầu. Không biết vì sao, khi hắn nói như vậy, lòng của nàng giống như trút được một gánh nặng ngàn cân, thoải mái hẳn lên. Nàng tuyệt không hiểu được, chính mình vì sao lại có loại cảm giác này.
「 hảo, ta hỏi nàng, nàng còn đau không?」 Phong Dục Vũ đột nhiên hỏi, ánh mắt kỳ lạ, cánh tay nâng nhẹ cằm nàng.
「 Đau? Cái gì đau?」 nàng không hiểu hỏi.
Một bàn tay to phút chốc đặt lên bụng dưới của nàng.「 nơi này. Đêm qua ta phóng túng một chút, cơ hồ đã quên đây là đêm đầu tiên của nàng. Còn rất đau sao?」 mọi chuyện cứ xảy ra liên tiếp, làm cho hắn chưa có cơ hội hỏi nàng.
Nam Lạc Nhi sửng sốt, bỗng dưng mặt đỏ lên, cảnh tượng đêm qua cùng hắn triền miên lại nổi lên trong óc.
「 Thế nào?」 hắn truy vấn , bàn tay to chậm chạp vuốt ve đứng lên.
「 Đừng…… Đừng nữa hỏi!」 trên mặt nhiệt độ càng cao hơn, nàng mắc cỡ kháng nghi. Chuyện dọa người như vậy bảo nàng làm sao nói ra miệng đây?
Nhìn thấy nàng đỏ mặt, bộ dáng ngượng ngùng, Phong Dục Vũ tâm tình tốt vô cùng,「 vì sao đừng hỏi? Đêm qua chúng ta cái gì đều làm qua, thân mình của nàng ta làm sao không thấy được? Hỏi cái này là đại biểu cho quan tâm của ta nha!」 hắn mị hoặc tươi cười, cười nói.
「 Ngươi đừng nói nữa có được không!」 Lạc Nhi nóng vội kêu ra tiếng, không nghĩ tới hắn lại nói ra những lời ái muội như vậy, thật là xấu hổ mà.「 cho dù ngươi nói là…… Là sự thật, ngươi như thế nào có thể cứ như vậy…… Như vậy……」 nàng vừa tức giận vừa thẹn, lắp bắp cả lên.
Thấy thế, Phong Dục Vũ cười càng tươi.「 tốt lắm, nhìn bộ dáng tức giận của nàng kìa.」 thật sự là rất đáng yêu!
「 ta chỉ là hay nói giỡn, cũng không có ý giễu cợt nàng. Mặt khác, ta là thật là có thành ý, ta quan tâm thân mình của nàng nha!」 hắn cũng không dám lại đùa nàng , miễn cho “bảo bối” thật sự cùng hắn trở mặt.
Lạc Nhi trừng mắt nhìn hắn, sau lại nhìn thấy trong mắt hắn là chân thành quan tâm, mới xác định hắn thật sự không phải đang cười nhạo nàng. Cảm xúc buộc chặt trong long buông lỏng, hồng tươi trên mặt cũng rút đi một ít.
Phong Dục Vũ nhìn thấy thần sắc tức giận trong mắt nàng rút đi,「 Nàng đã như thế nào cũng không chịu nói cho ta biết, ta đây coi như nàng đã không còn đau .」đáy mắt rõ ràng có thể thấy được dục hỏa dấy lên.
Trước đó nếu không bị người khác quấy rầy, hắn đã sớm khi nàng tỉnh lại mà hết hảo hảo yêu thương nàng.
Lạc Nhi trừng lớn mắt,「 nào có người nào như ngươi vậy ! Ta lại cũng không nói gì — ngô……」lời nói kháng nghị bị vùi lấp dưới nụ hôn cuồng nhiệt, ý thức nhanh chóng bị hơi thở nóng cháy của hắn mê hoặc.
Trong sương phòng lần nữa vang lên tiếng thở dốc của nam nhân cùng tiếng rên rỉ kiều mỵ của nữ nhân….
Tế suyễn ngâm nga thanh tái khởi……
U kính ấm nóng, liên tiếp co rút lại, vách tường thịt không ngừng ép chặt, mút lấy nam tính căng cứng đến phát đau, làm cho hắn rốt cuộc kiềm chế không được, chậm rãi di động thắt lưng, bắt đầu lui trở về……
Hắn vươn một tay xoa nắn nụ hoa đỏ bừng trước ngực nàng, thắt lưng qua lại di động, ôn hòa ra vào trạc đâm……
「 a…… Ngô……」 đau nhức chậm rãi biến mất, đau đớn tinh tế lan tràn mở ra, nàng thấp suyễn yêu kiều, dần dần cảm thấy từng đợt khoái cảm tự hạ thân dâng lên, càng lúc càng mãnh liệt.
Thấy nàng phản ứng, hắn biết nàng đã không còn đau đớn như lúc đầu, vì thế hắn nâng lên hai chân của nàng, làm cho chúng vòng quanh thắt lưng mình…… Môi mỏng gợi lên tươi cười tà nịnh, vì hắn yên tâm mà động tác càng thêm lớn mật, qua lại đâm vào trong cơ thể của nàng, lần sau so với lần trước càng tăng thêm lực đạo, càng tiến sâu vào trong.
「 a……」 nàng thở dốc liên tục, khoái cảm cùng đau đớn dung hợp lẫn nhau, cảm thụ kỳ lạ làm cho nàng vừa cảm thấy vui thích lại vừa cảm thấy không thở nổi.
「 Nàng thật là ngọt ngào…… Tiểu Lạc Nhi……」 khe mật không ngừng mút chặt, ép sát lên từng tấc nam căn, làm cho hắn mất hồn, cảm giác hưng phấn càng ngày càng mạnh, không ngừng kích thích hắn, nam tính tới tới lui lui, cuồng tiến trong cơ thể của nàng, cố kỵ, lo lắng ban đầu, lý trí dường như đã bị dục vọng cắn nuốt hoàn toàn. Tiếng rên ngâm, tiếng ưm ngọt ngào của mỹ nhân dưới thân như một liều thuốc kích thích, dục dã hắn điên cuồng lao đến, thúc dục hắn nhanh hơn nữa, mạnh hơn nữa, sâu hơn nữa.
「 a……」 Lạc Nhi phát hiện, toàn thân của mình như rơi vào biển lửa, có lúc lại như tan vào nước, dường như không còn ngôn từ nào để diễn đạt cảm thụ của nàng bây giờ, nam nữ thân mật thì ra có thể đạt đến cảnh giới vui thích như vậy sao.
Nàng không ngừng rên rỉ, cơ thể cứ không ngừng trải qua những đợt khoái cảm xa lạ, nàng cũng cảm thấy rất rõ ràng ở trong hạ thể đang ra vào một vật vừa to vừa cứng, mà mỗi lần “nó” tiến vào, đâm sâu vào cơ thể, khoái cảm kia lại dâng cao lên……
Phút chốc, hắn dừng lại động tác, từ trong cơ thể của nàng rút ra, nhanh chóng xoay thân thể mềm mại của nàng lại, làm nàng úp trên giường.
Nhất thời, tấm lưng ngà ngọc, cặp mông trắng nõn mềm mại toàn bộ hiện ra ở trước mắt hắn, bàn tay to, nóng như lửa chụp phủ lên cặp mông tròn, xoa nắn điên cuồng, tiếp theo, hắn cầm eo nhỏ của nàng, tách hai đùi của nàng ra, một tay nắm lấy nam tính sưng to để ngay cửa huyệt, dùng sức đâm vào —
「 a……」 nam tính to cứng như sắt nguội đột ngột tiến vào, hơn nữa tư thế kỳ lạ làm nàng hò hét , thần trí mơ màng bị động tác cuồng dục của hắn làm cho càng thêm hồ đồ, khí lực toàn thân dường như bị rút hết sau mỗi cái đâm vào rút ra hữu lực của hắn.
Mạnh mẽ cuồng tiến, điên cuồng như ngựa hoang đứt cương, hắn gập người, môi hôn ấm nóng, ướt át rơi xuống tấm lưng nuột nà, lưỡi liếm láp, răng môi mút hôn, day dưa không dứt, để lại vô số dấu hôn ngân.
Hai tay vòng qua phía trước, bắt lấy cặp ngực no tròn, co dãn, nhào nặn, điên cuồng mà xoa bóp, cảm giác khoái lạc, mât hồn từ hạ thân làm cho hắn đê mê, gần như mất đi lý trí, lực đạo trên tay cũng theo đó gần như mất đi không chế, như muốn bóp nát, muốn hòa tan mềm mại của nàng vào tay mình, đóa hoa mai bị ngón tay kẹp lấy, se sắt, kéo căng, khôg ngừng khiêu khích khiến nó đỏ tươi, gần như rướm máu….
「 a……」
dần dần thích ứng với động tác cường lực ra vào của hắn, khoái cảm trào dâng trong cơ thể làm phát ra nhiệt tình khiến cho nàng phối hợp động tác của hắn, lắc lư vặn vẹo cái mông, dùng bản năng phối hợp với hắn, hơn nữa, đau đớn cùng cảm giác tê dại từ đầu ngực không ngừng truyền đến, làm nàng dường như không còn là mình nữa, cứ thế hòa nhịp cùng hắn, hòa vào nhịp điệu nguyên thủy nhất….
Trong tai tiếng kích tình yêu kiều cùng thở dốc, hắn hưởng thụ cảm giác khoái lạc khi nam căng cương cứng chôn chặt tận gốc, cảm nhận sự bót chặt, non mềm của tiểu huyệt, trầm luân, hoàn toàn trầm luân……
Thẳng đến hắn cảm giác tiểu huyệt truyền đến từng trận cường lực co rút, hắn thô thở gấp gầm nhẹ một tiếng, làm cho nam tính chôn chặt tận sâu trong hoa kính, rồi đem tất cả tinh túy phóng thích, ……
※ ※ ※
Vừa mới giải phóng, nhưng nam tính vẫn cương cứng, dục vọng trong người dường như vẫn chưa đạt đến cực hạn, hắn vẫn còn muốn, còn muốn yêu nàng…không còn đủ lý trí để chú ý đến việc đây là đêm đầu tiên của nàng, không để ý đến nàng ngây ngô non mềm, Phong Dục Vũ lần nữa “công thành đoạt đất”, lần nữa tác hoan, đêm dài qua hết, mới vừa lòng buông nàng sớm đã hôn mê, ôm chặt vào lòng, chìm vào mộng đẹp.
Nắng đã lên cao, Phong Dục Vũ lấy tay chống đầu, nghiên người nhìn Lạc Nhi vẫn còn mệt nhoài, ngủ say chưa tỉnh.
Nhìn môi anh đào vì hôn cuồng nhiệt mà hơi sưng đỏ, trên người che kín hồng ngân, hắn không những không cảm thấy áy náy, ngược lại từ trong lòng lại nổi lên một cỗ vừa lòng an tâm.
Nàng rốt cục hoàn toàn thuộc về hắn .
Ngón tay thon dài quyến luyến, sủng nịch nhẹ nhàng lướt qua phấn giáp đỏ ửng, rồi nhẹ nhàng lướt qua cánh môi mềm hơi sưng đỏ, vừa lòng qua lại khẽ vuốt. Tiếp theo, tay hắn trượt xuống, xoa xoa bầu ngực non mềm như tơ, lại rất tròn…… hắn nháo loạn cả buổi, hệt như đứa trẻ ham chơi, vậy mà nàng vẫn ngủ say, không hề có dấu hiệu muốn thức dậy.
Hắn thú vị nở nụ cười, một chút cũng không có ý niệm đứng dậy trong đầu. Chỉ là nhìn nàng ngủ say, khuôn mặt ngây thơ đơn thuần, trong lòng hắn còn có một cảm giác không hiểu hiểu nổi, vừa thỏa mãn lại sung sướng, đồng thời hắn cũng có thể rõ ràng cảm giác được, dục vọng của chính mình lại lại lần nữa dâng lên, mà điểm này lại làm cho hắn cảm thấy kinh dị. Dù sao hắn mới cùng nàng hoan ái một đêm, nhanh như vậy đã lại khát, vẫn cảm thấy không đủ, không ngờ hắn cũng có loại cảm giác này. Có được nàng, yêu nàng, khiến hắn cư nhiên phát hiện, mình đối với nàng luôn khát cầu, luôn muốn chon mình vào trong tiểu huyệt non mềm kia, chưa bao giờ là đủ…… đáy mắt Phong Dục Vũ lại hiện lên hỏa diễm……
Nàng nếu không tỉnh lại, hắn sẽ động thủ, lại cướp lấy ngọt ngào của nàng, mặc kệ nàng tỉnh hay không tỉnh.
Bàn tay to ở trước ngực nàng không ngừng vân vê xoa nắn, khi dùng lực, khi nhẹ nhàng kéo căng nụ hoa, nhịn không được lại cúi đầu, bú mút, hấp duẫn lấy đóa mân côi vẫn còn đỏ tươi, liếm láp lên bầu ngực vẫn còn hiện rõ ràng những dấu hoan ái nồng nàn… Bàn tay cũng tận tình chăm sóc cho bên vú còn lại, nhào nặn đứng lên. Bàn tay còn lại len xuống giữa hai chân nàng, xoa xoa lên vùng rừng rậm, rồi chúi xuống, hai ngón tay tách mở hai cánh hoa, khảy nhẹ lên hoa hạch sưng mọng…
Liên tục quấy rầy làm Lạc Nhi đầu tiên là than nhẹ vài tiếng kháng nghị, thân mình cũng hơi hơi vặn vẹo muốn tránh khỏi quấy rầy của người nào đó, nàng thật rất mệt nha, nàng còn muốn ngủ….
Hắn thú vị nhìn nàng đang ngủ vẫn là cường lực phản kháng quấy nhiễu, nhất định không chịu tỉnh lại, càng làm tăng mạnh dục vọng của hắn. Nàng thật sự là rất đáng yêu !
Những nụ hôn nóng bỏng bắt đầu rơi xuống gương mặt vẫn còn hồng tươi. Bàn tay tà ác nơi tiểu huyệt khiêu khích ngày càng loạn, càng lúc càng lớn mật. Nàng càng kháng cự, hắn càng muốn cứu tỉnh .
Ngón tay dài bỗng dưng tham nhập vào tiểu huyệt non mềm, rồi bất ngờ thêm một ngón, trừu đưa —
「 a……」 mãnh liệt không khoẻ cùng với đau đớn sung sướng, rốt cục làm cho Lạc Nhi mở đôi mắt nặng trịch, nhìn vào đôi mắt đen rực lửa quen thuộc của hắn.
「 Nàng cũng thật khó đánh thức a, tiểu Nhi.」động tác ngón tay không ngừng, khẩu khí chế nhạo nàng.
Nàng sanh mắt to, kí ức ngày hôm qua ập đến, làm cho nàng nhớ tới chuyện phát sinh ngày hôm qua, hai má của nàng trong nháy mắt thiêu hồng, cảm giác ngượng ngùng tràn ngập trong đầu, mà lúc này ngón tay của hắn lại đang ở nơi riêng tư tàn sát bừa bãi, động tác ngón tay càng làm cho nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng……
Nhìn nàng mặt đỏ ngượng ngùng, mãn nhãn xấu hổ, ngón tay cảm nhận một mảnh ướt át, biết nàng lại lần nữa bị hắn khơi mào, đang muốn hung hăng yêu thương nàng thì……
Một trận thanh âm ồn ào ở bên ngoài vang lên, cũng làm cho hắn buộc phải ngưng lại động tác, thần sắc tức giận nhảy lên đáy mắt. Mà tiếng đập cửa cũng đồng thời vang lên.
Hắn thiếu chút nữa đã quên mất “quấy rầy” đoán trước này!
「 Nàng tiếp tục ngủ một chút nữa đi, ta đi ra ngoài một lát.」 hắn tươi cười quỷ dị, cúi đầu nhẹ hôn lên đôi môi mềm của Lạc Nhi.
Nhẹ nhàng bước xuống giường, trên mặt lóe lên một tia sáng quỷ dị….
※ ※ ※
Đem rèm châu buông xuống, che lại phòng ngủ ở bên trong, Phong Dục Vũ hướng tới bên ngoài kêu:
「 Ông Bình, có chuyện gì tiến vào nói!」
Cửa phòng mở ra, Ông Bình tuân mệnh tiến vào, bất quá hắn không phải là một mình tiến đến, phía sau còn có những người “không mời mà đến”.
Phong Dục Vũ cầm cười thoáng nhìn, người mà hắn sở liệu quả nhiên đều đến đông đủ .
「 Ta biết sáng nay ta có dậy muộn một chút, nhưng mà dường như không nghiêm trọng đến mức cần kinh động đến nhiều người như vậy đến đánh thức ta đi!」 thanh âm nhẹ nhàng, nhưng lại hàm chứa nhiều ý tứ, ẩn ẩn sự không hài lòng.
「 Thỉnh gia tha thứ thuộc hạ lỗ mãng, quấy rầy gia nghỉ ngơi.」 Ông Bình khó nén thần sắc sợ hãi,「 chính là sự tình trọng đại, hơn nữa Cừu lão bản cùng Cừu tiểu thư kiên trì, cho nên thuộc hạ……」
「 Đừng nói lời dư thừa , rốt cuộc là chuyện gì?」 Phong Dục Vũ vung tay lên, đánh gãy Ông Bình giải thích.
「 Cừu Y Nùng cùng Nam Lạc Nhi không thấy !」 đứng một bên, Cừu Sĩ Xương chờ không kịp Ông Bình mở miệng, hổn hển chen ngang.
「 Không thấy?」 Phong Dục Vũ nhướng mày.
「 Đúng vậy, gia. Tiểu Đào hầu hạ ở Giáng Vân các sáng sớm hôm nay khi mang điểm tâm đến, phát hiện Y Nùng tiểu thư cùng Lạc Nhi tiểu thư đều không ở đó, Giáng Vân các bốn phía không hề có bóng dáng các nàng, Tiểu Đào sốt ruột, lập tức đến báo cho thuộc hạ biết.」 Ông Bình đem tình hình kể lại.
「 Vậy ngươi phái người tìm khắp trong trang chưa?」 Phong Dục Vũ trấn định hỏi.
「 Đang tìm, gia.」 Ông Bình gật đầu.
「 Đúng rồi, chỉ cần tìm Y Nùng tiểu thư thôi, không cần tìm tiểu Nhi.」 Phong Dục Vũ đột nhiên buông một câu.
Mọi người nghe vậy đều lộ ra biểu tình ngạc nhiên, mà người đầu tiên đưa ra nghi vấn là Cừu Ngọc Linh.
「 Vì sao không cần tìm nha đầu Nam Lạc Nhi kia? Chủ tớ hai người cùng nhau mất tích, vì sao chỉ cần tìm Cừu Y Nùng là được rồi?」 Cừu Ngọc Linh ngữ khí thập phần hoài nghi hỏi. Chẳng lẽ đúng như lời đại ca nói, Phong Dục Vũ muốn thu Nam Lạc Nhi làm thiếp, cho nên căn bản là biết nàng đang ở đâu?
Cừu Ngọc Linh nghĩ thông, ánh mắt lập tức hướng về tẩm phòng phía sau rèm châu, trong lòng hiện lên nghi vấn.
Giống như ở đáp lại nghi ngờ trong lòng nàng, bên trong phòng ngủ đột nhiên truyền đến tiếng nói của nữ nhân.
「 Cái gì!? Tiểu thư mất tích?」
Lời vừa vang lên, rèm che đã bị xốc lên, Lạc Nhi vẻ mặt kinh hoảng khiếp sợ, thủy mâu kích động ở đại sảnh chuyển động một vòng, lao ra ngoài. Phong Dục Vũ đang ngồi trên ghế, thái độ thong dong lập tức bật dậy, hướng về phía nàng.
Cừu Ngọc Linh ngây ngốc tại chỗ, dường như không muốn tin vào mắt mình.
Phong Dục Vũ nhanh chóng đưa tay tiếp được Lạc Nhi đang loạng choạng chạy đến,
「 Chậm một chút, tiểu Nhi, cẩn thận té ngã .」 hiểu được nguyên nhân không khoẻ của nàng làm cho hắn có chút sốt ruột, nhưng mà lời nói nghe như trách cứ lại tràn ngập sủng nịch cùng yêu thương.
「 Tiểu thư thật sự mất tích ?」trong mắt Lạc Nhi căn bản là không chú ý tới người bên ngoài, tâm trạng hoàn toàn bị tin tức Y Nùng mất tích làm cho rối bời, lo lắng ko yên.
Trước đó, khi Phong Dục Vũ rời giường, nàng cũng bị đánh thức, đi theo xuống giường, tìm được quần áo của mình, nhịn xuống thân thể đau đớn cùng hạ thân cực không khoẻ, mặc y phục vào. Không dễ dàng mặc xong quần áo, tính rời đi, nhưng mới đi đến đi trước cửa, chợt nghe được vài câu của Cừu Ngọc Linh làm nàng kinh hoàng.
「 Trước mắt, ở trong ngoài Giáng Vân các đều không tìm được nàng.」 Phong Dục Vũ đem nàng kéo vào lòng, ôn thanh trả lời.
「 Thật sao? Không được, ta phải đi nhìn một cái.」 Lạc Nhi khó nén lo âu, giãy khỏi tay hắn, xoay người đã muốn chạy nhanh, nhưng động tác quá lớn, bụng một trận đau đớn đánh úp lại làm nàng thiếu chút nữa té ngã.
Phong Dục Vũ rất nhanh tiếp được nàng, cũng đem nàng ôm lấy,「 Đừng nóng vội, ta ôm nàng đi qua.」
Mọi người lại ngạc nhiên nhìn Phong Dục Vũ thật cẩn thận ôm Lạc Nhi bước ra ngoài cửa, không hiểu nổi, người luôn luôn đối với nữ nhi lãnh đạm như hắn, khi nào thì trở nên như biết săn sóc nữ nhân như vậy?
Cho đến khi bóng dáng Phong Dục Vũ biến mất, mọi người mới thanh tỉnh, cũng rất nhanh đi theo sau .
Bị ôm ra ngoài cửa, Lạc Nhi rốt cục phát hiện trong phòng còn có những người khác, vì thế nàng lập tức đỏ mặt, đưa tay kéo kéo quần áo trước ngực Phong Dục Vũ.
「 Ngươi thả ta xuống đi, ta có thể tự đi được.」 trời ạ! Này thật sự là rất dọa người .
Phong Dục Vũ liếc mắt, nghiêm mặt nhìn khuôn mặt đỏ như quả táo của nàng, cước bộ như trước.
「 Nàng ngay cả đứng đều không ổn , còn có thể tự mình đi sao?」môi gợi lên một chút nịnh cười, trong giọng nói ý có ám chỉ.
Lạc Nhi lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, trên mặt nhiệt độ càng thêm tăng cao, bất quá cá tính không chịu thua làm nàng vẫn là cứng rắn áp chế ngượng ngùng hiện lên trong lòng, phản bác hắn,
「 Ngươi mới là người khởi xướng, nếu không có ngươi……」 nàng dừng một chút,「 ta cũng sẽ không như vậy!」 trong giọng nói trách cứ nồng hậu.
「 Nga?」 Phong Dục Vũ trêu đùa, dương cao đuôi lông mày,「nếu không có ta thì như thế nào? Sao nàng không nói rõ ràng?」
「 Trong lòng ngươi đều biết!」 Lạc Nhi buồn bực nói.
「 Làm sao bây giờ, ta phát hiện ta không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng nha!」 Phong Dục Vũ trêu tức cười khẽ, biết rõ còn cố hỏi.
「 Ngươi……」
mọi người đi theo sau Phong Dục Vũ, chỉ thấy hắn ôm Lạc Nhi bước đi, thỉnh thoảng cúi đầu cùng nàng khe khẽ nói chuyện, ngẫu nhiên còn truyền đến tiếng cười thích thú của hắn, bộ dáng nhất phái ưu nhàn làm cho người ta xem mà mắt choáng váng, mà Cừu Ngọc Linh lại càng nhìn càng ghen ghét dữ dội, sắc mặt khó coi.
※ ※ ※
Vừa tiến vào Giáng Vân các, Lạc Nhi lập tức kiên trì chạy thẳng đến phòng ngủ của Y Nùng xem xét một phen.
「 Tiểu thư cái gì cũng chưa mang……」 nàng thì thào tự nói, cầm lấy xiêm y của Y Nùng.
Nàng biết rõ, vài năm gần đây, tiểu thư đã dưỡng thành thói quen không bao giờ một mình bước ra khỏi phòng, nhưng mà, Lạc Nhi vẫn ôm hy vọng Y Nùng chỉ là ở bên trong trang đi chung quanh một chút, hay là nàng đột nhiên nổi lên lá gan, thu thập quần áo, thừa dịp đêm khuya đào tẩu .
Đáng tiếc, quần áo của tiểu thư đều ở đây, càng miễn nói đến số ngân lượng ít ỏi mà hai nàng dành dụm, dấu dưới tay nải kia, cho nên hy vọng nàng thừa dịp đêm tối lén đào tẩu đã tan biến; Nay chỉ còn lại có khả năng nàng còn đang bên trong trang……
Lúc này, hạ nhân ở bên trong trang tìm kiếm đã đến báo lại, khẳng định Y Nùng không ở bên trong trang.
Hy vọng cuối cùng cũng nhanh chóng bị phủ định, trong lúc nhất thời, sắc mặt của nàng vì hoảng sợ mà trắng bệch, sầu lo làm thân thể của nàng không nhịn không được run nhè nhẹ .
「 tiểu Nhi……」 Phong Dục Vũ đau lòng, đem sắc mặt tuyết trắng của Lạc Nhi ôm vào lòng, cũng bao bọc lấy thân hình nhỏ bé đang run rẩy của nàng.
「 Tiểu thư không có khả năng cái gì cũng chưa mang mà chạy đi, nàng nhất định là bị người ta bắt đi !」 Lạc Nhi càng nghĩ càng lo lắng.「 Cũng không đúng, tiểu thư ai cũng không biết, như thế nào lại có người muốn bắt nàng……」 nàng lẩm bẩm, trong đầu hiện lên một đống câu hỏi.
「 tiểu Nhi, đừng lo lắng, ta sẽ phái người đi tìm, nàng đừng quá lo lắng.」 Phong Dục Vũ không bận tâm đến cảm nhận của bất kì ai, nhuyễn ngôn trấn an thiên hạ trong lòng.
Sớm ở một bên nhìn đến ghen ghét dữ dội, Cừu Ngọc Linh cười lạnh nói:
「 đừng ở đàng kia đóng kịch! Ai chẳng biết ngươi luôn luôn không rời khỏi Cừu Y Nùng, hai người buổi tối thậm chí còn ngủ cùng 1 giường. Cừu Y Nùng không thấy, người đáng nghi nhất là ngươi!」
Cừu Ngọc Linh một lời bừng tỉnh Cừu Sĩ Xương, chỉ thấy hắn hiện lên thần sắc giật mình,
「 đúng vậy! Ngươi cùng Y Nùng luôn ngủ cùng 1 giường, nếu nàng bị người ta bắt đi, ngươi vì sao lại có thể bình an vô sự? Ngươi nói, có phải ngươi đem Y Nùng dấu đi hay không, rồi cố ý bịa ra những lời này để gạt ta!」thần sắc dữ tợn dần dần hiện lên.
Lạc Nhi bị Cừu Sĩ Xương lên án, trong nhất thời không biết phải mở miệng phản bác thế nào.
「 Cừu lão bản.」
Phong Dục Vũ chưa để Lạc Nhi trả lời đã giành mở miệng trước,「 ngươi đại khái đã quên mất một sự kiện. Cho dù Lạc Nhi mỗi đêm đều cùng Y Nùng tiểu thư đồng giường cộng tẩm, nhưng mà tuyệt không phải tối hôm qua.」
「 có ý tứ gì?」 Cừu Sĩ Xương khó hiểu, lên tiếng đầu tiên.
「 Ngươi đã quên, lúc nãy khi đến Thanh Uyển, Lạc Nhi là từ nơi nào đi ra ?」 Phong Dục Vũ cầm cười, nói.
「 A!」 Cừu Sĩ Xương bỗng dưng hiểu được, hô nhỏ một tiếng,「 Ý của Phong tổng quản là……」
「 Đúng vậy.」 Phong Dục Vũ cắt đứt lời hắn,「 Lạc Nhi là tân thiếp của ta, đêm qua là đêm viên phòng.」 hắn không chút e dè, thản nhiên nói thẳng, hơn nữa còn xiết chặt cánh tay, đem Lạc Nhi càng thêm ôm sát, chứng minh cho lời nói của mình.
Cừu Sĩ Xương chưa kịp phản ứng, Cừu Ngọc Linh đã ghen ghét nảy ra tiếng thét chói tai.
「 Ngươi chưa thú ta vào cửa, ta không cho phép ngươi nạp thiếp thất!」ghen tỵ trong mắt hóa thành đao kiếm, bắn về phía tiểu nha đầu trong lòng Phong Dục Vũ.
Mời nàng đến Yên Liễu trang, lại lạnh nhạt với nàng, nay hai người chưa định hôn kỳ, hắn lại dám ngang nhiên trước mặt mọi người tuyên bố hắn muốn nạp một nha đầu tư sắc không bằng một nửa của nàng làm thiếp!?
Hắn làm sao dám làm như vậy!? Hắn sao có thể phụ nàng như vậy, tổn thương lòng nàng như vậy?
Phong Dục Vũ nghe vậy phiết môi, lại gợi lên một nụ cười lạnh như băng.
「 Thực buồn cười. Ta nhớ rõ, ta chưa bao giờ hướng nàng cầu thân, nàng cũng không có tư cách can thiệp vào việc ta muốn cưới ai làm vợ hoặc là nạp ai làm thiếp.」 kế hoạch đã thuận lợi hoàn thành, hắn cũng không muốn lại cho nàng được voi đòi tiên. Huống hồ hắn vô củng khinh thường loại người tự cho là đúng này, nữ nhân tự cao tự đại thế này.
「 khả…… Nhưng mà…… Ngươi nói……」 Cừu Ngọc Linh từ nhỏ đến lớn đều nghe người ta nịnh hót mình, chiều chuộng mình, chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như bây giờ! Nhưng mà trước đó hắn rõ ràng……
「 Ta nói cái gì?」 Phong Dục Vũ dương cao đuôi lông mày, thái độ thản nhiên không hề chột dạ.
Cừu Ngọc Linh sắc mặt trắng nhợt. Hiện tại cẩn thận ngẫm lại, khi còn ở Cừu gia trang, Phong Dục Vũ xác thực không có nói qua muốn thú nàng làm vợ. Chỉ là do lời lẽ quá ngọt ngào, làm nàng tự sanh ảo tưởng, tự cho mình là thê tử của hắn.
Nhưng mà, nàng sao có thể thừa nhận chính mình ngộ nhận, kiêu ngạo tự tôn làm cho nàng cho dù biết sự tình đã không cách vãn hồi, vẫn là không chịu dễ dàng buông tay.
「 Ngươi cùng ta đã có quan hệ như vợ chồng, ngươi sao có thể không cần ta, chẳng lẽ sẽ không sợ người bên ngoài dèm pha, che cười Phong Dục Vũ là loại người dám làm không dám nhận?」 Cừu Ngọc Linh sắc mặt xanh trắng, cắn răng trách mắng. Vô luận như thế nào, nàng nhất định phải là nữ chủ nhân của Yên Liễu trang.
「 Nàng và ta trong lúc đó bất quá đều là hai bên tình nguyện, không ép buộc nhau, hơn nữa ta cũng chưa bao giờ nói đến việc phụ trách hay không phụ trách. Huống chi……」ánh mắt Phong Dục Vũ đầy chế giễu, hướng nàng thoáng nhìn,「 nàng cũng đâu phải còn là nữ nhân băng thanh ngọc khiết, trong trắng trinh nguyên, trước khi cùng ta thân mật, nàng không biết còn có bao nhiêu tình nhân rồi.」 dám can đảm đem chủ ý của mình áp đặt lên người hắn, vậy không nên trách hắn đem sự thật nói trắng ra, làm cho nàng khó coi.
Mọi người nghe được Phong Dục Vũ nói, âm thầm đổ rút một hơi, một chút cũng không nghĩ tới, vị Cừu Ngọc Linh này mang tiếng là tiểu thư khuê các, tri thư đạt lễ, lại phóng đãng không chịu nổi.
「 ngươi…… Ngươi đáng giận!」 bị nói ra sự thật, làm Cừu Ngọc Linh sắc mặt xanh mét,「 ngươi đừng mơ tưởng dễ dàng cùng ta phủ sạch quan hệ!」tính tình chua ngoa bùng nổ, nàng dùng ngữ khí đanh đá kêu lên.
Cừu Sĩ Xương ở một bên nhìn bộ dáng không chút lưu tình của Phong Dục Vũ, cho dù đôi mặt lạnh như băng kia làm hắn rét run, nhưng muội muội bị ép như tế, hắn nếu không mở miệng, tựa hồ cũng có chút không đúng.
「 Phong…… Phong tổng quản, ngươi cùng Ngọc Linh đã muốn…… Đã muốn…… Khụ, kia có lẽ Phong tổng quản có thể đem Ngọc Linh thu làm thiếp, như vậy…… Như vậy……」 Cừu Sĩ Xương ấp a ấp úng đề nghị . Dù sao chỉ cần Phong Dục Vũ đồng ý tiếp nhận Ngọc Linh, mặc kệ là chính thê hay thiếp thất, đều khiến cho việc làm ăn của hắn cùng “Minh kí” có được thuận lợi.
「 Không! Ta đường đường là thiên kim tiểu thư, sao có thể làm thiếp!」 Cừu Ngọc Linh lập tức ra tiếng phản đối. Quen được nuông chiều, nàng một chút cũng không nhìn ra, dưới cái nhìn cung kính, đều là sự phỉ nhổ dèm pha dành cho mình.
Phong Dục Vũ cười lạnh nhìn một bộ mặt tiểu nhân đắc ý cùa Cừu Sĩ Xương cùng vẽ mặt điêu ngoa cùa Cừu Ngọc Linh, thái độ ôn hòa vô hại thu liễm đi, gương mặt ôn nhu thoáng tản mát ra một loại hơi thở nguy hiểm.
「 Ta không nạp nàng làm thiếp, càng không lấy nàng làm vợ.」 hắn lãnh mắt nhìn Cừu Ngọc Linh biểu lộ lập trường, trong lòng đã không kiên nhẫn đến cực điểm.
Nói xong, Phong Dục Vũ chuyển hướng Cừu Sĩ Xương,
「 Cừu lão bản, đường muội của ngươi, Y Nùng tiểu thư ở bên trong Yên Liễu trang mất tích, đây sơ xuất của Yên liễu trang, ta thì sẽ phái người tăng cường điều tra, xem nàng ở nơi nào. Nhưng mà, hy vọng Cừu lão bản cũng tự mình cân nhắc một phen, ngẫm lại xem ngươi đã đắc tội qua người nào.」
「 Có ý gì?」 Cừu Sĩ Xương khó hiểu hỏi.
「 Cừu lão bản đừng quên, tầm quan trọng của Y Nùng tiểu thư đối với ngươi đi! Ở Yên Liễu trang, ngoại trừ ta cùng Lạc Nhi, không ai biết được năng lực của nàng, mà nàng chỉ là một cô nương trói gà không chặt, ai lại cố ý đi bắt cóc nàng, chuyện này không phải rất kì quái sao?」
「 Ý của Phong tổng quản là……」 Cừu Sĩ Xương nhíu mày, trong lòng bởi vì lời nói của Phong Dục Vũ mà có chút hiểu được.
「 Trong ngoài thành Hàng Châu không ai biết tầm quan trọng của Cừu Y Nùng. Không bằng ngươi hãy suy nghĩ kĩ một chút, là ai muốn nhân cơ hội này, trừ bỏ nàng nhất, nhổ đi cái gai trong mắt?」 Phong Dục Vũ đạm thanh nhắc nhở, nói xong, hắn ôm Lạc Nhi vào lòng rồi đi ra ngoài.
「 Chờ một chút!」 Cừu Ngọc Linh phóng qua, ngăn ở trước mặt hắn, trên mặt là tất cả không cam lòng cùng phẫn hận,「 Ta không phục! Ngươi có thể nào phủi tay như vậy, giũ bỏ tất cả ân ái trước kia của chúng ta, trong khi ta đâu phải là một người tầm thường, không xứng với ngươi chứ!?」
Phong Dục Vũ không kiên nhẫn thoáng nhìn Cừu Ngọc Linh chặn đường.
「 Không phục là chuyện của một mình nàng. Ta chưa từng đối với nàng hứa hẹn bất cứ điều gì, cho nên không thẹn với lương tâm. Ta không cần phải phụ trách, càng không cần phải thuận theo ý tưởng cuồng dại của nàng!」 không hề giữ lại cho nàng chút mặt mũi, lời nói cực lãnh khốc cùng tuyệt tình.
Dứt lời, hắn ra tay phất khai nàng, không quan tâm đến bộ dáng chật vật của nàng, ôm Lạc Nhi, rất nhanh biến mất ở trước mặt mọi người.
※ ※ ※
Về tới Thanh Uyển, Phong Dục Vũ để cho Lạc Nhi ngồi trên đùi của hắn, hai người cùng ngồi trên nhuyễn tháp bên cạnh cửa sổ.
「 Vẫn còn lo lắng cho Cừu Y Nùng sao? Yên tâm, ta đã phái rất nhiều người đi tìm .」 tay hắn nhẹ nhàng nâng tiểu đầu đang cúi gầm của nàng. Từ Giáng Vân các trở về cho tới bây giờ, nàng vẫn luôn giữ nguyên thái độ trầm mặc, thế nhưng làm cho trong lòng hắn sinh ra cảm giác bất an không yên.
Lạc Nhi ngẩn đầu đối diện với ánh mắt nhu tình của hắn, mới phát giác, cảm giác lạnh lẽo, đáng sợ tản mát từ trên người hắn khi còn ở Giáng Vân các mà nàng cảm nhận được đã không còn tồn tại nữa, mà đáy mắt của hắn lúc này lại đang tản phát ra thần sắc ôn hòa, vừa nhu tình, lại trìu mến……
Lúc này suy nghĩ của nàng là một mảnh hỗn loạn, một nửa nguyên nhân là vì tiểu thư vô cớ mất tích làm nàng lòng nóng như lửa đốt, một nửa còn lại là do khi ở Giáng Vân các, nàng nhìn thấy thái độ lạnh lùng, tàn nhẫn của hắn đối với Cừu Ngọc Linh làm nàng cảm thấy sợ hãi.
Nàng lo lắng cho an nguy của tiểu thư, lại không thể ngăn chặn tâm tình của mình cứ mãi suy tưởng, có lẽ có một ngày, Phong Dục Vũ cũng sẽ dùng thái độ lạnh lùng, đáng sợ như vậy đối với nàng, hai mối quan tâm, lo lắng mãnh liệt cứ đan vào nhau làm cho đầu óc đơn thuần của nàng lâm vào đại loạn.
Nàng biết, trước đó, nàng đã đồng ý dùng bản thân mình làm điều kiện để đổi lấy tự do cho tiểu thư, tất nhiên là vì nàng lo lắng cho tiểu thư, nhưng một phần, cũng vì nàng đối với hắn thật có tình cảm.
Đúng vậy, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng liền cảm thấy chính mình thực thích hắn, hơn nữa tình cảm “yêu thích” này so với nàng yêu thích tiểu thư hoàn toàn không giống.
Nàng cũng mơ hồ cảm giác được, hắn cũng đối xử với nàng rất “đặc biệt”. Kỳ thật, nàng cũng không để ý nàng là cái gì của hắn, cũng không để ý hắn sẽ cho nàng danh phận gì đó; Thê cũng tốt, thiếp cũng thế, nàng cũng không để ý, nàng chỉ có một mong ước duy nhất là được ở bên cạnh hắn mãi mãi mà thôi.
「 Đại tiểu thư dường như rất đau lòng.」 không biết nên biểu đạt ý tưởng trong lòng như thế nào, Lạc Nhi đột nhiên toát ra một câu.
「 Nàng cùng Cừu Ngọc Linh từ bây giờ không còn quan hệ, ngày sau cũng sẽ không cùng xuất hiện, cho nên không cần phải xen vào chuyện nàng ta có khổ sở hay không.」 Phong Dục Vũ tức giận nhắc nhở. Hắn phát giác cùng nàng ở chung càng lâu, cảm xúc liền càng dễ dàng bị nàng ảnh hưởng. Tâm tính đơn thuần làm nàng cùng Cừu Y Nùng cho dù bị Cừu gia huynh muội đối xử tệ bạc, nhưng thiên tính lương thiện vẫn cảm thấy thương xót cho Cừu Ngọc Linh khi thấy nàng ta chịu vũ nhục.
Hắn thích nàng thiện lương, nhưng mà hắn lại càng thích nàng đem lực chú ý của mình đặt ở trên người hắn.
「 Đại tiểu thư cũng từng với ngươi…… Ách, ngủ cùng nhau, thật giống như tối hôm qua…. giống như chúng ta sao?」 Lạc Nhi đột nhiên nhớ đến lời nói của Cừu Ngọc Linh, ý tứ trong lời nói của đại tiểu thư hẳn là loại này đi!
「 Không có.」 Phong Dục Vũ thú vị nở nụ cười, biết nàng muốn hỏi là cái gì.
「 Ta xác thực cùng nàng ở cùng 1 chỗ một lần, nhưng ta chưa cùng nàng ta ngủ cùng nhau.」
「 A?」 nàng tuyệt không biết ý tứ của hắn.
「 Không hiểu?」 Phong Dục Vũ nhìn ánh mắt mờ mịt của nàng,「ý tứ của ta chính là nói ta từng “thưởng” qua nàng ta một lần, đã hiểu chưa?」 hắn rõ ràng dùng từ ngữ “trực tiếp” để giải thích.
「 Thưởng?」 Lạc Nhi càng thêm không hiểu . Chữ này nàng chưa bao giờ nghe qua, càng đừng nói đến lý giải . Nàng thấp giọng than thở ,「 vì sao ngươi nói cái gì mà ta nghe đều không hiểu?」
A? Như vậy còn không hiểu!?
Phong Dục Vũ nhịn không được cười khổ lắc đầu,「 quên đi, cái này cũng không quan trọng, không hiểu cũng không sao.」 hắn cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi nàng.
「 Phải không?」 nào có người nào như hắn vậy !「 Vậy đại tiểu thư vừa rồi nói ……」 nàng chính là không hiểu mới hỏi hắn nha!
「 Dù sao, nàng chỉ cần biết rằng, ta không bao giờ muốn kết hôn nàng, cũng sẽ không nạp nàng làm thiếp là được rồi.」 hắn đột nhiên nghiêm mặt nói.
「 Nha!」 Lạc Nhi gật gật đầu. Không biết vì sao, khi hắn nói như vậy, lòng của nàng giống như trút được một gánh nặng ngàn cân, thoải mái hẳn lên. Nàng tuyệt không hiểu được, chính mình vì sao lại có loại cảm giác này.
「 hảo, ta hỏi nàng, nàng còn đau không?」 Phong Dục Vũ đột nhiên hỏi, ánh mắt kỳ lạ, cánh tay nâng nhẹ cằm nàng.
「 Đau? Cái gì đau?」 nàng không hiểu hỏi.
Một bàn tay to phút chốc đặt lên bụng dưới của nàng.「 nơi này. Đêm qua ta phóng túng một chút, cơ hồ đã quên đây là đêm đầu tiên của nàng. Còn rất đau sao?」 mọi chuyện cứ xảy ra liên tiếp, làm cho hắn chưa có cơ hội hỏi nàng.
Nam Lạc Nhi sửng sốt, bỗng dưng mặt đỏ lên, cảnh tượng đêm qua cùng hắn triền miên lại nổi lên trong óc.
「 Thế nào?」 hắn truy vấn , bàn tay to chậm chạp vuốt ve đứng lên.
「 Đừng…… Đừng nữa hỏi!」 trên mặt nhiệt độ càng cao hơn, nàng mắc cỡ kháng nghi. Chuyện dọa người như vậy bảo nàng làm sao nói ra miệng đây?
Nhìn thấy nàng đỏ mặt, bộ dáng ngượng ngùng, Phong Dục Vũ tâm tình tốt vô cùng,「 vì sao đừng hỏi? Đêm qua chúng ta cái gì đều làm qua, thân mình của nàng ta làm sao không thấy được? Hỏi cái này là đại biểu cho quan tâm của ta nha!」 hắn mị hoặc tươi cười, cười nói.
「 Ngươi đừng nói nữa có được không!」 Lạc Nhi nóng vội kêu ra tiếng, không nghĩ tới hắn lại nói ra những lời ái muội như vậy, thật là xấu hổ mà.「 cho dù ngươi nói là…… Là sự thật, ngươi như thế nào có thể cứ như vậy…… Như vậy……」 nàng vừa tức giận vừa thẹn, lắp bắp cả lên.
Thấy thế, Phong Dục Vũ cười càng tươi.「 tốt lắm, nhìn bộ dáng tức giận của nàng kìa.」 thật sự là rất đáng yêu!
「 ta chỉ là hay nói giỡn, cũng không có ý giễu cợt nàng. Mặt khác, ta là thật là có thành ý, ta quan tâm thân mình của nàng nha!」 hắn cũng không dám lại đùa nàng , miễn cho “bảo bối” thật sự cùng hắn trở mặt.
Lạc Nhi trừng mắt nhìn hắn, sau lại nhìn thấy trong mắt hắn là chân thành quan tâm, mới xác định hắn thật sự không phải đang cười nhạo nàng. Cảm xúc buộc chặt trong long buông lỏng, hồng tươi trên mặt cũng rút đi một ít.
Phong Dục Vũ nhìn thấy thần sắc tức giận trong mắt nàng rút đi,「 Nàng đã như thế nào cũng không chịu nói cho ta biết, ta đây coi như nàng đã không còn đau .」đáy mắt rõ ràng có thể thấy được dục hỏa dấy lên.
Trước đó nếu không bị người khác quấy rầy, hắn đã sớm khi nàng tỉnh lại mà hết hảo hảo yêu thương nàng.
Lạc Nhi trừng lớn mắt,「 nào có người nào như ngươi vậy ! Ta lại cũng không nói gì — ngô……」lời nói kháng nghị bị vùi lấp dưới nụ hôn cuồng nhiệt, ý thức nhanh chóng bị hơi thở nóng cháy của hắn mê hoặc.
Trong sương phòng lần nữa vang lên tiếng thở dốc của nam nhân cùng tiếng rên rỉ kiều mỵ của nữ nhân….
Tế suyễn ngâm nga thanh tái khởi……
/9
|