Lúc này, trừ mấy người đi theo khách mời, cả tổ nhân viên chương trình “Đoán xem ngài ấy ở đâu” đang chen chúc nhau ở trong phòng làm việc tạm thời trong khách sạn.
Bọn họ vây quanh Trương Tùng, cùng nhau xem phòng livestream của Hàn Phong Thần.
Chuyên viên quay phim được Giang Mãnh đổi chỗ lau mồ hôi lạnh trên trán, nhỏ giọng nói: “May là tôi được thay thế, nếu không...”
Anh ta không nói tiếp, sau này anh ta không nhận công việc này nữa!
Có người hỏi Trương Tùng: “Đạo diễn, bây giờ phải làm sao đây?”
Chương trình chắc chắn phải tiếp tục livestream, nhưng sự kiện trước mắt rõ ràng đã phát triển theo hướng bọn họ không khống chế được.
Trương Tùng nhìn khung hình phòng livestream, nửa vui nửa buồn lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Đợi ngày mai tôi tìm bà Hàn nói chuyện. Đúng rồi, ai có dư bùa hộ mệnh thì chia cho tôi một tấm với.”
Mọi người: “...”
Nửa tiếng rất dài sau đó, tài xế run rẩy rốt cuộc cũng lái xe đến thôn Lâm Gia dựa theo Sở Minh Giai chỉ điểm.
Rất nhiều người trong thôn Lâm Gia đã dọn đi rồi, dân số trong thôn không nhiều. Trước kia, Từ Thâm từng cùng Lâm Tiêu về một lần, hiện tại một lần nữa đi tới chỗ này, không biết sao mà đột nhiên anh ta bắt đầu hơi sợ.
Lúc Hàn Phong Thần xuống xe, lén lút nhìn bên trái nhìn bên phải, không nhịn được lặng lẽ hỏi Sở Minh Giai: “Cô gái kia đâu rồi?”
Cô ấy không lên xe theo, thậm chí cửa cũng không ra, nhưng đứa con của cô ấy luôn nằm bò trên cổ Từ Thâm.
Sở Minh Giai vừa cầm đèn pin xem hoàn cảnh chung quanh vừa nói: “Cô ấy ở chỗ này.”
Hàn Phong Thần: “...”
Đậu xanh, biết sớm thì đã không hỏi!
Sơn thôn không có đèn đường, bóng đêm đen nhánh, đưa tay không nhìn thấy năm ngón tay, đêm khuya sương mù nặng, khắp nơi đều là mịt mù. Hàn Phong Thần mặc áo cộc tay, từng đợt âm phong thổi qua, cậu bị lạnh nên giậm giậm chân.
Nhìn Sở Minh Giai, không biết vì sao mà Từ Thâm đột nhiên mở miệng: “Tôi không biết nhà cô ta ở đâu.”
Anh ta nghĩ nếu không tìm được nhà cũ của Lâm Tiêu, vậy tối nay sẽ có thể rời khỏi chỗ này.
Anh ta nhìn xung quanh, cố gắng ra vẻ bình tĩnh, thật ra trong lòng rất hoảng sợ, không ai đứng ở chỗ này mà không sợ hãi.
Hàn Phong Thần đứng ở bên cạnh anh ta, bất chợt bị anh ta dọa cho giật mình, lại không dám ngẩng đầu nhìn anh ta, dù sao thì vừa nhìn thì sẽ đối diện tầm mắt với bé gái sau cổ anh ta.
Hàn Phong Thần phiền não nói: “Ai hỏi anh? Lắm mồm.”
Từ Thâm: “...”
Sở Minh Giai cầm điện thoại di động xem bát tự sinh thần của Lâm Tiêu rất lâu, suy tính một lát, sau đó dẫn người ta đi về một phương hướng.
Trong số mấy người ở đây, trừ Từ Thâm không nhìn thấy gì, còn có tài xế mà chương trình sắp xếp.
Tài xế không muốn đi theo, nhưng bảo ông ta một mình ở lại trong xe, ông ta càng sợ hơn, lỡ như trong xe không chỉ có một mình ông ta thì sao?
Tài xế trái lo phải nghĩ, vẫn cầm đèn pin đi theo Giang Mãnh.
Tài xế thấp giọng hỏi Giang Mãnh cầm máy quay phim: “Thầy Giang, anh sợ không?”
Giang Mãnh nhìn chằm chằm Sở Minh Giai đi ở phía trước mà lắc đầu.
Tài xế lại hỏi: “Cái đó… anh đem bùa hộ mệnh không?”
Giang Mãnh tiếp tục lắc đầu.
Tài xế còn muốn hỏi, bị Giang Mãnh ngắt lời: “Ông nói chuyện, người xem sẽ nghe được.”
Tài xế: “...”
Tài xế im miệng, ông ta nói thầm trong lòng, các minh tinh livestream mà thôi, còn tới mức này à?
Hai tổ khách mời khác đã rất sớm hoàn thành nhiệm vụ, quay lại khách sạn ăn điểm tâm nghỉ ngơi.
Người tổ này thì hay rồi, bây giờ cũng sắp mười hai giờ đêm mà còn đến sơn thôn để thám hiểm?
Đây rốt cuộc là rảnh rỗi hay là kẻ không biết thì không sợ?
Người trong sơn thôn ít ỏi, lúc này cũng đã mười hai giờ khuya, không ai phát hiện bọn họ tới đây. Trái lại, ở chỗ xa có chó đang sủa, chẳng qua là lúc này chó sủa cũng không dẫn đến người ta chú ý, ở chỗ này, nửa đêm chó sủa như điên quá bình thường.
Mấy người đi thẳng tới chỗ gần nhà cũ của Lâm Tiêu, Từ Thâm càng đi càng kinh ngạc, tin tức của người nhà họ Hàn lại nhanh như vậy. Trong thời gian ngắn, ngay cả nhà cũ của Lâm Tiêu ở đâu mà cũng tìm được?
Lúc anh ta đang ngạc nhiên nghi ngờ, đột nhiên nhìn thấy Sở Minh Giai đi về một hướng ngược lại.
Đi ngược với nhà cũ của nhà họ Lâm.
Từ Thâm: “...”
Từ Thâm thở phào.
Dựa theo việc đoán vị trí, Sở Minh Giai đi tới một khoảng ruộng.
Trong ruộng không được trồng trọt, tất cả đều là cỏ dại, Sở Minh Giai sợ gặp phải rắn hay côn trùng nên lấy một cây gậy để mở đường.
Cô dùng gậy chỉ vào một chỗ, nói với Hàn Phong Thần: “Đào ra xem thử.”
Hàn Phong Thần: “???”
Hàn Phong Thần lập tức rợn cả tóc gáy, lông tóc dựng đứng. Cậu không tin nổi mà mở to mắt, nắm chặt ống tay áo của Sở Minh Giai không thả ra: “Không không không, không được, tôi không được! Tôi không muốn!”
Sở Minh Giai cạn lời: “Cậu không đi, vậy tôi đi hả?”
Sắc mặt Giang Mãnh âm trầm, hôm nay, anh không dẫn học trò theo. Anh nhét máy quay phim vào trong tay tài xế: “Cầm chắc.”
Tài xế: “Hả?”
Giang Mãnh đi lên trước, đôi mắt ở dưới mũ lưỡi trai nhìn chằm chằm Hàn Phong Thần, sau đó sải bước tiến lên, tìm cây gậy rồi bắt đầu đào đất.
Đất bùn ướt át đàn hồi, rất dễ đào, đừng nói là người ở chỗ này.
Người xem trong phòng livestream ngẩn ra.
[Má ơi, má ơi, kích thích vậy! Cứu mạng, em bé sợ thật á!]
[Người đàn ông này là cameraman à? Vì sao anh ấy không sợ?]
[Các anh em ơi, tôi che điện thoại di động lại trước, đợi một lát nữa đào ra thứ gì rồi thì mọi người lại nói với tôi nhé!]
[Cái này, cái này, cái này không phạm pháp chứ?]
[Vậy thì phải xem thử anh ấy đào được cái gì đã.]
...
Mấy phút sau, Giang Mãnh tạm ngừng động tác một lát, anh chau mày.
Sở Minh Giai cũng phát hiện được kỳ lạ.
“Không ở chỗ này?”
Sở Minh Giai chau mày: “Tôi tính sai rồi?”
Không, Giang Mãnh âm thầm nghĩ, sơn chủ tuyệt đối không tính sai, nhất định là phương thức đào đất không đúng.
Giang Mãnh đổi một chỗ rồi tiếp tục đào.
Sở Minh Giai: “Không cần đào nữa, không ở chỗ này.”
Lúc này, Giang Mãnh mới dừng động tác.
Từ Thâm vẫn không lên tiếng, lại căng thẳng hỏi: “Không ở chỗ này, vậy ở đâu?”
Sở Minh Giai cúi đầu xem tài liệu của Lâm Tiêu.
“Tôi cho rằng cô ấy ra đời vào giờ Tý, thì ra là buổi trưa.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đều là mười hai giờ, cô nhầm rồi.
Sở Minh Giai xoay người đi về hướng nhà cũ của Lâm Tiêu: “Vừa rồi đi ngược hướng rồi.”
Cô quay đầu nhìn Từ Thâm: “Đúng không, thầy Từ?”
Từ Thâm: “...”
Sắc mặt Từ Thâm lập tức uể oải. Anh ta không dám nhìn Sở Minh Giai, anh ta luôn cảm thấy Sở Minh Giai biết hết mọi chuyện, cho dù anh ta đang che giấu suy nghĩ gì thì cũng vô dụng.
Mấy người rất nhanh đi tới trước một căn nhà ngói đã sập một nửa.
Từ Thâm nhìn thấy căn nhà ngói ở này, ký ức quá khứ tràn vào trong đầu.
Bố mẹ Lâm Tiêu vốn sống ở chỗ này, nhưng vị đại sư kia nói muốn vận tốt, tốt nhất nên bày trận ở trong tổ trạch của người kia, như vậy thì mới có thể tạo ra hiệu quả.
Cho nên Từ Thâm mượn thân phận bạn trai khích lệ Lâm Tiêu thuê nhà ở trong thị trấn, rồi thu xếp cho bố mẹ của cô ấy.
Lâm Tiêu thuê nhà ở đâu, Từ Thâm không biết.
Sở Minh Giai đi lên trước, nhìn căn nhà ngói đã sập một nửa, đi tới chỗ khác không bị sập.
Bên trong rất bừa bộn, tất cả đều là cát đá bùn gạch, còn có rất nhiều cỏ dại.
Nhưng vừa đi vào trong, Sở Minh Giai lập tức phát hiện ra: “Trận phong hồn.”
Giang Mãnh ném cây gậy trong tay đi rồi sải bước vào nhà, bắt đầu tìm thứ gì đó ở trong bụi cỏ hỗn loạn.
Mà lúc này, bé gái luôn yên tĩnh nằm bò trên cổ Từ Thâm đột nhiên cất tiếng khóc bén nhọn, âm thanh vừa nhọn vừa thê lương khiến cho người ta nghe mà rợn cả tóc gáy.
Hàn Phong Thần bị dọa, sắc mặt nhợt nhạt, cả người run rẩy.
Sở Minh Giai bắt lấy cánh tay của cậu, vỗ vào trán cậu một cái: “Đừng sợ, không sao.”
Mà lúc này, tài xế cầm máy quay phim cũng run rẩy đến gần, thấp giọng nói: “Cái đó… mọi người có cảm thấy gió ở chỗ này rất lớn không, sợ quá.”
Hàn Phong Thần mỉm cười, không muốn nói chuyện.
Mà Từ Thâm lại nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh trong mơ, lông tơ cả người dựng đứng, nhìn Giang Mãnh tìm thứ gì đó ở trong bụi cỏ, một câu cũng không nói ra được.
Giang Mãnh tìm mười mấy phút ở trong bụi cỏ, tìm dọc theo trận pháp tìm được mười sáu đồng tiền thông mị (*), anh im lặng đi tới bên cạnh Sở Minh Giai rồi xòe ra cho cô xem.
(*) Thông mị là đồng tiền cổ đại có dán lông mi của đồng tử.
Tài xế vội vàng nhắm ống kính ngay bàn tay anh.
Ngón tay anh thon dài, bàn tay rộng lớn, vết chai phủ đầy lòng bàn tay, ở giữa là mười sáu đồng tiền.
Tài xế không nhịn được hỏi: “Đây là gì?”
Sở Minh Giai: “Thông mị, là đồng tiền dán lông mi của đồng tử sau khi qua tay mười ngàn người, tổng cộng mười bảy đồng tiền, có thể bố trí trận phong hồn.”
Hàn Phong Thần nhìn: “Nhưng chỉ có mười sáu đồng tiền.”
Sở Minh Giai xoay đầu nhìn căn nhà đã sụp đổ: “Còn một đồng tiền nữa, chắc là ở bên kia.”
Giang Mãnh xách Hàn Phong Thần đi dọn gạch.
Cả người Từ Thâm ớn lạnh, chân mềm không đứng vững, đành ngồi xổm ở trên mặt đất.
Mà Sở Minh Giai bị em bé quỷ ồn ào mà không chịu nổi, cũng đi theo dọn gạch.
Mà lúc này, trong phòng livestream lập tức có người phổ cập khoa học: [Má ơi, tôi chỉ biết có trận tụ hồn!]
[Đã hỏi một người bạn ở đạo quán, đồng tiền qua tay ngàn người sẽ có dương khí nặng, sau khi dán lông mi của đồng tử thì có thể ức chế âm khí. Âm hồn bị đóng chặt ở trong trận pháp không tìm được đường ra ngoài, sẽ bị nhốt ở trong đó suốt đời.]
[Chuyện này là thật sao? Xem tới đây thì tôi thật sự cảm thấy đây không phải là kịch bản, căn bản không có dấu vết của kịch bản.]
[Sắc mặt của Từ Thâm cũng thay đổi rồi. Mọi người nhìn anh ta đi, tinh thần cũng không tốt lắm, chẳng lẽ chuyện này thật sự là anh ta làm? Mượn vận của bạn gái, lại sợ bị trả thù, cho nên nhốt linh hồn của cô ta rồi?]
[Mẹ nó chứ, tên này rốt cuộc là tên cặn bã thế kỷ gì thế!]
...
Hơn một tiếng sau, rốt cuộc Giang Mãnh cũng tìm được đồng tiền thông mị thứ mười bảy, mà phương hướng đối diện với thông mị là lối vào của một hầm trú ẩn.
Sở Minh Giai tự mình tiến lên kéo mở cửa sắt của hầm trú ẩn ra.
Một tiếng “két” vang lên, cửa sắt rỉ sét phát ra tiếng vang nặng nề.
Lông tơ của tài xế đã dựng đứng, ông ta cầm máy quay phim đến gần.
Người bình thường có thể nhìn thấy là ở trong hầm trú ẩn chật hẹp, một cái hộp gỗ hình vuông được để ở bên trong, phía trên viết đầy bùa chú, dán rất nhiều lá bùa.
Mà người bình thường không nhìn thấy là một cô gái mặc váy trắng nằm co ro ở trong hầm trú ẩn, cả người đầy xiềng xích.
Cô gái chìm trong giấc ngủ không tỉnh dậy được, không có hơi thở.
Hàn Phong Thần nhìn mà tóc gáy dựng đứng.
Giang Mãnh bỏ qua cô gái đó, cho hai tay vào trong lấy hộp gỗ ra ngoài.
Hàn Phong Thần căng thẳng mở miệng: “Anh anh anh, anh đừng cho tay vào đó, lỡ như có cái gì, ê ê ê, anh đừng mở ra, anh đừng mở ra! Lỡ như có cái gì...”
Âm thanh “tách” vang lên, Giang Mãnh đã cạy hộp gỗ ra.
Hàn Phong Thần: “...”
Vì vậy, mấy triệu khán giả trong phòng livestream nhìn thấy một hũ tro cốt bị lá bùa bịt miệng, đầu hướng xuống dưới, úp ngược trong hộp gỗ.
Phần đáy của hũ tro cốt còn dán bùa trấn áp.
Sở Minh Giai: “Chỉ nghe nói úp ngược quan tài là không thể đầu thai, thì ra hũ tro cốt cũng được.”
Sắc mặt Từ Thâm trắng bệch nhìn cô. Lúc này, anh ta đã đoán ra rồi, nhưng thật sự bảo anh ta nhìn những thứ này thì trong lòng vẫn là khó mà đón nhận được.
“Cô, cô nói vậy là có ý gì?”
Từ Thâm hoang mang: “Cái gì mà không thể đầu thai?”
Sở Minh Giai nhìn thấy Giang Mãnh lấy hũ tro cốt ra, thở dài: “Ý là Lâm Tiêu chết trong lúc tính mạng không nên bị cắt đứt, khí vận của cô ấy còn ở đây. Có vài người muốn hút khí vận của cô ấy, cho nên dùng khóa Phong Hồn để trấn áp cô ấy, rồi lại sử dụng trận Tứ Sát úp ngược khiến cho cả đời cô ấy không thể đầu thai. Như vậy thì khí vận kiếp này của cô ấy sẽ liên tục và không ngừng bị hút đi, mà cô ấy cũng không trở thành oan hồn để đi tìm người khác trả thù.”
Hàn Phong Thần nghe xong thì mắng to: “Con mẹ nó chứ, rốt cuộc là kẻ nào ác độc như vậy, lại làm ra loại chuyện táng tận lương tâm thế này cho được!”
Hàn Phong Thần nói xong thì xoay đầu nhìn chằm chằm Từ Thâm, mà Từ Thâm đã ngã ngồi dưới đất, cả người bị đả kích vô cùng lớn.
Lâm Tiêu mà Sở Minh Giai gặp là không hoàn chỉnh, một bộ phận linh hồn của cô ấy bị khóa chặt ở chỗ này, mà bởi vì cô ấy có một em bé quỷ, cho nên một bộ phận hồn phách đã đi theo bên cạnh em bé quỷ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đây cũng chính là vì sao hỏi Lâm Tiêu một chuyện thì hết ba chuyện là không biết, thậm chí rất có thể cô ấy không biết bản thân đã chết rồi.
Mà lúc này, hũ tro cốt bị xếp thẳng, lá bùa bị mở, cô gái vốn nằm ở trong hầm trú ẩn đột nhiên biến mất.
Em bé quỷ vốn nằm bò trên cổ Từ Thâm đột nhiên dừng khóc, không biết chạy đi đâu rồi.
Cuồng phong bỗng nổi lên bốn phía, mây đen che trên đỉnh đầu.
Sở Minh Giai lập tức nói: “Tất cả mọi người đi ra ngoài mau! Mau.”
Giang Mãnh lập tức một bàn tay xách tài xế một bàn tay xách Hàn Phong Thần sải bước đi ra ngoài, mà Từ Thâm mềm nhũn chậm hơn nửa nhịp, thấy một bên nhà lung lay, sắp sập ngay lập tức.
Sở Minh Giai quay đầu kéo Từ Thâm ra ngoài.
Một tiếng vang “rầm” rất lớn, một bên nhà căn nhà cũ nhà họ Lâm hầu như sụp đổ không còn gì.
Các khán giả trong phòng livestream thấy cảnh tượng này mà rợn cả tóc gáy.
[Vừa rồi là chuyện gì thế, Từ Thâm suýt chút nữa bị chôn ở dưới rồi.]
[Đáng đời, thứ người như vậy, phải đền mạng.]
[Hỏng rồi, hũ tro cốt vừa mới được đào lên lại bị chôn vùi, không vỡ chứ?]
...
Hàn Phong Thần sốt ruột nói: “Gì ấy nhỉ, hũ tro cốt làm thế nào đây? Còn ở trong đó kìa!”
Sở Minh Giai nhìn Từ Thâm ngã ngồi dưới đất, nhìn thấy hai mắt anh ta vô thần, cả người như thể mất hồn, cũng biết tám chín phần là sinh hồn của anh ta đã bị câu đi rồi.
Đây là kết quả của việc thời gian dài bị oán linh dây dưa, em bé quỷ vốn không có năng lượng lớn như vậy, nhưng bây giờ lại tăng thêm một Lâm Tiêu.
Từ Thâm tự tạo nghiệt, tổn hại âm đức, bị trả thù cũng là đáng đời. Ân oán giữa Lâm Tiêu và anh ta chưa dứt thì cũng sẽ không rời đi, nhưng cô ấy không xuất hiện, có thể là sợ Sở Minh Giai và Giang Mãnh.
“Không cần phải để ý nữa.”
Sở Minh Giai nói: “Chỗ này vốn chính là nhà của cô ấy, trận đã bị phá, cô ấy cũng được tự do rồi. Chúng ta đi thôi.”
Hàn Phong Thần vẫn cảm thấy không đúng lắm, nhưng cậu lại không thể nói được chỗ nào không đúng.
Trái lại, Giang Mãnh quay đầu nhìn bậc cửa tổ trạch nhà họ Lâm.
Nhà sập rồi, bậc cửa vẫn còn ở đó. Sơn chủ nhất định biết điểm này, cho nên mới để cho Lâm Tiêu ở lại chỗ này. Bậc cửa ở đây, chỗ này là tổ trạch của Lâm thị, có phong thủy của tổ tiên Lâm thị che chở, Lâm Tiêu có thể yên ổn ở đây một thời gian rất dài.
Còn về chuyện khi nào rời đi, đó là chuyện của bản thân cô ấy.
Trên đường đi, Hàn Phong Thần còn đang mắng Từ Thâm.
“Thật sự không ngờ anh ta lại là người như vậy, ngay cả bạn gái của mình cũng muốn hãm hại! Ban đầu anh ta nhìn trúng Lâm Tiêu, chắc không phải là biết khí vận của Lâm Tiêu tốt đúng không?”
Sở Minh Giai thở dài: “Cậu ta không biết những chuyện này, nhưng cậu ta quả thật mượn vận của Lâm Tiêu.”
Dừng một chút, cô lại nhấn mạnh: “Mượn rất ít, nhưng rất nhanh phải trả lại ngay thôi.”
Hàn Phong Thần thấp giọng hỏi: “Chị ơi, cái đó, chuyện về cô bé là sao thế?”
Các khán giả trong phòng livestream cũng rất muốn biết!
Mặc dù nhìn như bọn họ rơi vào trong sương mù, nhưng căn cứ phân tích thì cũng đại khái hóng hớt được kịch bản.
Bây giờ đều đang đợi Sở Minh Giai.
Sở Minh Giai: “Em bé quỷ chắc hẳn bị chết ở trong bụng Lâm Tiêu, một xác hai mạng. Lúc đó, có lẽ Lâm Tiêu mang thai chưa được mấy tháng, không lộ bụng. Em bé quỷ quá nhỏ, không có năng lượng gì, nhờ vậy mới không bị phát hiện. Đợi em bé dần dần trưởng thành, dĩ nhiên là tìm được bố ruột nhờ vào mối quan hệ máu mủ.”
Trong khoảng thời gian này, Từ Thâm cứ gặp vận xui, khắp nơi không thuận lợi, anh ta thường xuyên mơ thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh, cho rằng là bị Hàn Phong Thần nhằm vào, hiểu lầm Hàn Phong Thần nuôi tiểu quỷ, nhưng thực ra là anh ta tự làm chuyện trái lương tâm nên gặp quả báo.
Từ Thâm đúng là bị người ta lợi dụng, nhưng nếu bản thân anh ta chân thành với Lâm Tiêu, không có ý nghĩ xằng bậy thì không đến mức rơi vào tình cảnh bây giờ.
Cái chết của mẹ con Lâm Tiêu coi như là nhân quả của anh ta, cho dù là nửa đời sau hay là kiếp sau, mạng của anh ta cũng không tốt được.
Bình luận trực tiếp trong phòng livestream rậm rạp chằng chịt, các khán giả đã nổ tung.
Đặc biệt là người hâm mộ của Từ Thâm.
[Chuyện gì thế! Cô ta nói thật hả? Tôi không tin, đây nhất định là kịch bản! Ngày mai anh trai nhà tôi nhất định sẽ giải thích!]
[A a, không thấy anh ta đã mồ hôi lạnh đầy đầu, chân mềm không đứng vững hả? Không thấy anh ta sợ tới nỗi sắp tè ra quần hả?]
[Dùng tính mạng của một cô gái để đổi lấy sự nghiệp ngôi sao của anh, anh vui không? Từ Thâm?]
[Từ Thâm cút khỏi giới giải trí! Quá buồn nôn rồi, vào nhà giam ngồi đi!]
[Mọi người đều đang mắng Từ Thâm, chưa ai phát hiện điểm khả nghi lớn nhất của chuyện này sao? Chị Sở nói Từ Thâm quả thật mượn vận, nhưng chỉ mượn một chút, nhưng Lâm Tiêu lại bị phong ấn ở trong nhà cũ, không ngừng bị hút khí vận, vậy rốt cuộc kẻ hút khí vận của cô ta là ai?]
[Còn có thể là ai nữa, tuyệt đối là kẻ bày trận!]
[À há, chỉ mượn một chút là có thể khiến cho Từ Thâm hot rồi thành ngôi sao nổi tiếng rồi, giá trị con người hơn một trăm triệu, vậy nếu mượn hết thì sao? Bây giờ tên kia sẽ thành dạng gì đây?]
...
Hôm nay chắc chắn là một đêm không ngủ.
Hôm qua là idol đông fan, hôm nay là chuột qua đường, tất cả mọi người đều chửi Từ Thâm, thậm chí tag cảnh sát bắt người.
Nhưng cái chết của Lâm Tiêu là bởi vì chuyện ngoài ý muốn, không để lại dấu vết. Từ Thâm nhiều nhất chỉ tìm một đại sư huyền học, sau đó lừa gạt Lâm Tiêu đến nhà cũ rồi đi một vòng. Còn về đại sư làm trận pháp gì, bày trận ra sao, Từ Thâm không nhúng tay, càng không thể vì vậy mà bắt anh ta ngồi tù.
Hai giờ đêm, ứng dụng Weibo bị sập.
#Từ Thâm sập phòng# #Từ Thâm mượn vận# #khí vận của Lâm Tiêu# treo ở trên hot search, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, độ thảo luận đã là mấy triệu.
Mà Sở Minh Giai xử lý việc này xong thì dẫn Hàn Phong Thần về khách sạn, không ai quan tâm Từ Thâm. Từ Thâm ở một mình như thể mất hồn, anh ta biết bản thân tiêu đời rồi.
Vừa quay lại khách sạn, biên đạo chấp hành cũng đã chờ ở đó. Cô ấy căng thẳng nói: “Cái đó, cô Sở, thầy Hàn, tối nay mọi người chưa hoàn thành nhiệm vụ, cho nên, phải, phải, phải ở trong căn phòng đặc thù.”
Cũng chính là căn nhà có ma quỷ lộng hành.
Hàn Phong Thần: “!!!”
Bọn họ vây quanh Trương Tùng, cùng nhau xem phòng livestream của Hàn Phong Thần.
Chuyên viên quay phim được Giang Mãnh đổi chỗ lau mồ hôi lạnh trên trán, nhỏ giọng nói: “May là tôi được thay thế, nếu không...”
Anh ta không nói tiếp, sau này anh ta không nhận công việc này nữa!
Có người hỏi Trương Tùng: “Đạo diễn, bây giờ phải làm sao đây?”
Chương trình chắc chắn phải tiếp tục livestream, nhưng sự kiện trước mắt rõ ràng đã phát triển theo hướng bọn họ không khống chế được.
Trương Tùng nhìn khung hình phòng livestream, nửa vui nửa buồn lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Đợi ngày mai tôi tìm bà Hàn nói chuyện. Đúng rồi, ai có dư bùa hộ mệnh thì chia cho tôi một tấm với.”
Mọi người: “...”
Nửa tiếng rất dài sau đó, tài xế run rẩy rốt cuộc cũng lái xe đến thôn Lâm Gia dựa theo Sở Minh Giai chỉ điểm.
Rất nhiều người trong thôn Lâm Gia đã dọn đi rồi, dân số trong thôn không nhiều. Trước kia, Từ Thâm từng cùng Lâm Tiêu về một lần, hiện tại một lần nữa đi tới chỗ này, không biết sao mà đột nhiên anh ta bắt đầu hơi sợ.
Lúc Hàn Phong Thần xuống xe, lén lút nhìn bên trái nhìn bên phải, không nhịn được lặng lẽ hỏi Sở Minh Giai: “Cô gái kia đâu rồi?”
Cô ấy không lên xe theo, thậm chí cửa cũng không ra, nhưng đứa con của cô ấy luôn nằm bò trên cổ Từ Thâm.
Sở Minh Giai vừa cầm đèn pin xem hoàn cảnh chung quanh vừa nói: “Cô ấy ở chỗ này.”
Hàn Phong Thần: “...”
Đậu xanh, biết sớm thì đã không hỏi!
Sơn thôn không có đèn đường, bóng đêm đen nhánh, đưa tay không nhìn thấy năm ngón tay, đêm khuya sương mù nặng, khắp nơi đều là mịt mù. Hàn Phong Thần mặc áo cộc tay, từng đợt âm phong thổi qua, cậu bị lạnh nên giậm giậm chân.
Nhìn Sở Minh Giai, không biết vì sao mà Từ Thâm đột nhiên mở miệng: “Tôi không biết nhà cô ta ở đâu.”
Anh ta nghĩ nếu không tìm được nhà cũ của Lâm Tiêu, vậy tối nay sẽ có thể rời khỏi chỗ này.
Anh ta nhìn xung quanh, cố gắng ra vẻ bình tĩnh, thật ra trong lòng rất hoảng sợ, không ai đứng ở chỗ này mà không sợ hãi.
Hàn Phong Thần đứng ở bên cạnh anh ta, bất chợt bị anh ta dọa cho giật mình, lại không dám ngẩng đầu nhìn anh ta, dù sao thì vừa nhìn thì sẽ đối diện tầm mắt với bé gái sau cổ anh ta.
Hàn Phong Thần phiền não nói: “Ai hỏi anh? Lắm mồm.”
Từ Thâm: “...”
Sở Minh Giai cầm điện thoại di động xem bát tự sinh thần của Lâm Tiêu rất lâu, suy tính một lát, sau đó dẫn người ta đi về một phương hướng.
Trong số mấy người ở đây, trừ Từ Thâm không nhìn thấy gì, còn có tài xế mà chương trình sắp xếp.
Tài xế không muốn đi theo, nhưng bảo ông ta một mình ở lại trong xe, ông ta càng sợ hơn, lỡ như trong xe không chỉ có một mình ông ta thì sao?
Tài xế trái lo phải nghĩ, vẫn cầm đèn pin đi theo Giang Mãnh.
Tài xế thấp giọng hỏi Giang Mãnh cầm máy quay phim: “Thầy Giang, anh sợ không?”
Giang Mãnh nhìn chằm chằm Sở Minh Giai đi ở phía trước mà lắc đầu.
Tài xế lại hỏi: “Cái đó… anh đem bùa hộ mệnh không?”
Giang Mãnh tiếp tục lắc đầu.
Tài xế còn muốn hỏi, bị Giang Mãnh ngắt lời: “Ông nói chuyện, người xem sẽ nghe được.”
Tài xế: “...”
Tài xế im miệng, ông ta nói thầm trong lòng, các minh tinh livestream mà thôi, còn tới mức này à?
Hai tổ khách mời khác đã rất sớm hoàn thành nhiệm vụ, quay lại khách sạn ăn điểm tâm nghỉ ngơi.
Người tổ này thì hay rồi, bây giờ cũng sắp mười hai giờ đêm mà còn đến sơn thôn để thám hiểm?
Đây rốt cuộc là rảnh rỗi hay là kẻ không biết thì không sợ?
Người trong sơn thôn ít ỏi, lúc này cũng đã mười hai giờ khuya, không ai phát hiện bọn họ tới đây. Trái lại, ở chỗ xa có chó đang sủa, chẳng qua là lúc này chó sủa cũng không dẫn đến người ta chú ý, ở chỗ này, nửa đêm chó sủa như điên quá bình thường.
Mấy người đi thẳng tới chỗ gần nhà cũ của Lâm Tiêu, Từ Thâm càng đi càng kinh ngạc, tin tức của người nhà họ Hàn lại nhanh như vậy. Trong thời gian ngắn, ngay cả nhà cũ của Lâm Tiêu ở đâu mà cũng tìm được?
Lúc anh ta đang ngạc nhiên nghi ngờ, đột nhiên nhìn thấy Sở Minh Giai đi về một hướng ngược lại.
Đi ngược với nhà cũ của nhà họ Lâm.
Từ Thâm: “...”
Từ Thâm thở phào.
Dựa theo việc đoán vị trí, Sở Minh Giai đi tới một khoảng ruộng.
Trong ruộng không được trồng trọt, tất cả đều là cỏ dại, Sở Minh Giai sợ gặp phải rắn hay côn trùng nên lấy một cây gậy để mở đường.
Cô dùng gậy chỉ vào một chỗ, nói với Hàn Phong Thần: “Đào ra xem thử.”
Hàn Phong Thần: “???”
Hàn Phong Thần lập tức rợn cả tóc gáy, lông tóc dựng đứng. Cậu không tin nổi mà mở to mắt, nắm chặt ống tay áo của Sở Minh Giai không thả ra: “Không không không, không được, tôi không được! Tôi không muốn!”
Sở Minh Giai cạn lời: “Cậu không đi, vậy tôi đi hả?”
Sắc mặt Giang Mãnh âm trầm, hôm nay, anh không dẫn học trò theo. Anh nhét máy quay phim vào trong tay tài xế: “Cầm chắc.”
Tài xế: “Hả?”
Giang Mãnh đi lên trước, đôi mắt ở dưới mũ lưỡi trai nhìn chằm chằm Hàn Phong Thần, sau đó sải bước tiến lên, tìm cây gậy rồi bắt đầu đào đất.
Đất bùn ướt át đàn hồi, rất dễ đào, đừng nói là người ở chỗ này.
Người xem trong phòng livestream ngẩn ra.
[Má ơi, má ơi, kích thích vậy! Cứu mạng, em bé sợ thật á!]
[Người đàn ông này là cameraman à? Vì sao anh ấy không sợ?]
[Các anh em ơi, tôi che điện thoại di động lại trước, đợi một lát nữa đào ra thứ gì rồi thì mọi người lại nói với tôi nhé!]
[Cái này, cái này, cái này không phạm pháp chứ?]
[Vậy thì phải xem thử anh ấy đào được cái gì đã.]
...
Mấy phút sau, Giang Mãnh tạm ngừng động tác một lát, anh chau mày.
Sở Minh Giai cũng phát hiện được kỳ lạ.
“Không ở chỗ này?”
Sở Minh Giai chau mày: “Tôi tính sai rồi?”
Không, Giang Mãnh âm thầm nghĩ, sơn chủ tuyệt đối không tính sai, nhất định là phương thức đào đất không đúng.
Giang Mãnh đổi một chỗ rồi tiếp tục đào.
Sở Minh Giai: “Không cần đào nữa, không ở chỗ này.”
Lúc này, Giang Mãnh mới dừng động tác.
Từ Thâm vẫn không lên tiếng, lại căng thẳng hỏi: “Không ở chỗ này, vậy ở đâu?”
Sở Minh Giai cúi đầu xem tài liệu của Lâm Tiêu.
“Tôi cho rằng cô ấy ra đời vào giờ Tý, thì ra là buổi trưa.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đều là mười hai giờ, cô nhầm rồi.
Sở Minh Giai xoay người đi về hướng nhà cũ của Lâm Tiêu: “Vừa rồi đi ngược hướng rồi.”
Cô quay đầu nhìn Từ Thâm: “Đúng không, thầy Từ?”
Từ Thâm: “...”
Sắc mặt Từ Thâm lập tức uể oải. Anh ta không dám nhìn Sở Minh Giai, anh ta luôn cảm thấy Sở Minh Giai biết hết mọi chuyện, cho dù anh ta đang che giấu suy nghĩ gì thì cũng vô dụng.
Mấy người rất nhanh đi tới trước một căn nhà ngói đã sập một nửa.
Từ Thâm nhìn thấy căn nhà ngói ở này, ký ức quá khứ tràn vào trong đầu.
Bố mẹ Lâm Tiêu vốn sống ở chỗ này, nhưng vị đại sư kia nói muốn vận tốt, tốt nhất nên bày trận ở trong tổ trạch của người kia, như vậy thì mới có thể tạo ra hiệu quả.
Cho nên Từ Thâm mượn thân phận bạn trai khích lệ Lâm Tiêu thuê nhà ở trong thị trấn, rồi thu xếp cho bố mẹ của cô ấy.
Lâm Tiêu thuê nhà ở đâu, Từ Thâm không biết.
Sở Minh Giai đi lên trước, nhìn căn nhà ngói đã sập một nửa, đi tới chỗ khác không bị sập.
Bên trong rất bừa bộn, tất cả đều là cát đá bùn gạch, còn có rất nhiều cỏ dại.
Nhưng vừa đi vào trong, Sở Minh Giai lập tức phát hiện ra: “Trận phong hồn.”
Giang Mãnh ném cây gậy trong tay đi rồi sải bước vào nhà, bắt đầu tìm thứ gì đó ở trong bụi cỏ hỗn loạn.
Mà lúc này, bé gái luôn yên tĩnh nằm bò trên cổ Từ Thâm đột nhiên cất tiếng khóc bén nhọn, âm thanh vừa nhọn vừa thê lương khiến cho người ta nghe mà rợn cả tóc gáy.
Hàn Phong Thần bị dọa, sắc mặt nhợt nhạt, cả người run rẩy.
Sở Minh Giai bắt lấy cánh tay của cậu, vỗ vào trán cậu một cái: “Đừng sợ, không sao.”
Mà lúc này, tài xế cầm máy quay phim cũng run rẩy đến gần, thấp giọng nói: “Cái đó… mọi người có cảm thấy gió ở chỗ này rất lớn không, sợ quá.”
Hàn Phong Thần mỉm cười, không muốn nói chuyện.
Mà Từ Thâm lại nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh trong mơ, lông tơ cả người dựng đứng, nhìn Giang Mãnh tìm thứ gì đó ở trong bụi cỏ, một câu cũng không nói ra được.
Giang Mãnh tìm mười mấy phút ở trong bụi cỏ, tìm dọc theo trận pháp tìm được mười sáu đồng tiền thông mị (*), anh im lặng đi tới bên cạnh Sở Minh Giai rồi xòe ra cho cô xem.
(*) Thông mị là đồng tiền cổ đại có dán lông mi của đồng tử.
Tài xế vội vàng nhắm ống kính ngay bàn tay anh.
Ngón tay anh thon dài, bàn tay rộng lớn, vết chai phủ đầy lòng bàn tay, ở giữa là mười sáu đồng tiền.
Tài xế không nhịn được hỏi: “Đây là gì?”
Sở Minh Giai: “Thông mị, là đồng tiền dán lông mi của đồng tử sau khi qua tay mười ngàn người, tổng cộng mười bảy đồng tiền, có thể bố trí trận phong hồn.”
Hàn Phong Thần nhìn: “Nhưng chỉ có mười sáu đồng tiền.”
Sở Minh Giai xoay đầu nhìn căn nhà đã sụp đổ: “Còn một đồng tiền nữa, chắc là ở bên kia.”
Giang Mãnh xách Hàn Phong Thần đi dọn gạch.
Cả người Từ Thâm ớn lạnh, chân mềm không đứng vững, đành ngồi xổm ở trên mặt đất.
Mà Sở Minh Giai bị em bé quỷ ồn ào mà không chịu nổi, cũng đi theo dọn gạch.
Mà lúc này, trong phòng livestream lập tức có người phổ cập khoa học: [Má ơi, tôi chỉ biết có trận tụ hồn!]
[Đã hỏi một người bạn ở đạo quán, đồng tiền qua tay ngàn người sẽ có dương khí nặng, sau khi dán lông mi của đồng tử thì có thể ức chế âm khí. Âm hồn bị đóng chặt ở trong trận pháp không tìm được đường ra ngoài, sẽ bị nhốt ở trong đó suốt đời.]
[Chuyện này là thật sao? Xem tới đây thì tôi thật sự cảm thấy đây không phải là kịch bản, căn bản không có dấu vết của kịch bản.]
[Sắc mặt của Từ Thâm cũng thay đổi rồi. Mọi người nhìn anh ta đi, tinh thần cũng không tốt lắm, chẳng lẽ chuyện này thật sự là anh ta làm? Mượn vận của bạn gái, lại sợ bị trả thù, cho nên nhốt linh hồn của cô ta rồi?]
[Mẹ nó chứ, tên này rốt cuộc là tên cặn bã thế kỷ gì thế!]
...
Hơn một tiếng sau, rốt cuộc Giang Mãnh cũng tìm được đồng tiền thông mị thứ mười bảy, mà phương hướng đối diện với thông mị là lối vào của một hầm trú ẩn.
Sở Minh Giai tự mình tiến lên kéo mở cửa sắt của hầm trú ẩn ra.
Một tiếng “két” vang lên, cửa sắt rỉ sét phát ra tiếng vang nặng nề.
Lông tơ của tài xế đã dựng đứng, ông ta cầm máy quay phim đến gần.
Người bình thường có thể nhìn thấy là ở trong hầm trú ẩn chật hẹp, một cái hộp gỗ hình vuông được để ở bên trong, phía trên viết đầy bùa chú, dán rất nhiều lá bùa.
Mà người bình thường không nhìn thấy là một cô gái mặc váy trắng nằm co ro ở trong hầm trú ẩn, cả người đầy xiềng xích.
Cô gái chìm trong giấc ngủ không tỉnh dậy được, không có hơi thở.
Hàn Phong Thần nhìn mà tóc gáy dựng đứng.
Giang Mãnh bỏ qua cô gái đó, cho hai tay vào trong lấy hộp gỗ ra ngoài.
Hàn Phong Thần căng thẳng mở miệng: “Anh anh anh, anh đừng cho tay vào đó, lỡ như có cái gì, ê ê ê, anh đừng mở ra, anh đừng mở ra! Lỡ như có cái gì...”
Âm thanh “tách” vang lên, Giang Mãnh đã cạy hộp gỗ ra.
Hàn Phong Thần: “...”
Vì vậy, mấy triệu khán giả trong phòng livestream nhìn thấy một hũ tro cốt bị lá bùa bịt miệng, đầu hướng xuống dưới, úp ngược trong hộp gỗ.
Phần đáy của hũ tro cốt còn dán bùa trấn áp.
Sở Minh Giai: “Chỉ nghe nói úp ngược quan tài là không thể đầu thai, thì ra hũ tro cốt cũng được.”
Sắc mặt Từ Thâm trắng bệch nhìn cô. Lúc này, anh ta đã đoán ra rồi, nhưng thật sự bảo anh ta nhìn những thứ này thì trong lòng vẫn là khó mà đón nhận được.
“Cô, cô nói vậy là có ý gì?”
Từ Thâm hoang mang: “Cái gì mà không thể đầu thai?”
Sở Minh Giai nhìn thấy Giang Mãnh lấy hũ tro cốt ra, thở dài: “Ý là Lâm Tiêu chết trong lúc tính mạng không nên bị cắt đứt, khí vận của cô ấy còn ở đây. Có vài người muốn hút khí vận của cô ấy, cho nên dùng khóa Phong Hồn để trấn áp cô ấy, rồi lại sử dụng trận Tứ Sát úp ngược khiến cho cả đời cô ấy không thể đầu thai. Như vậy thì khí vận kiếp này của cô ấy sẽ liên tục và không ngừng bị hút đi, mà cô ấy cũng không trở thành oan hồn để đi tìm người khác trả thù.”
Hàn Phong Thần nghe xong thì mắng to: “Con mẹ nó chứ, rốt cuộc là kẻ nào ác độc như vậy, lại làm ra loại chuyện táng tận lương tâm thế này cho được!”
Hàn Phong Thần nói xong thì xoay đầu nhìn chằm chằm Từ Thâm, mà Từ Thâm đã ngã ngồi dưới đất, cả người bị đả kích vô cùng lớn.
Lâm Tiêu mà Sở Minh Giai gặp là không hoàn chỉnh, một bộ phận linh hồn của cô ấy bị khóa chặt ở chỗ này, mà bởi vì cô ấy có một em bé quỷ, cho nên một bộ phận hồn phách đã đi theo bên cạnh em bé quỷ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đây cũng chính là vì sao hỏi Lâm Tiêu một chuyện thì hết ba chuyện là không biết, thậm chí rất có thể cô ấy không biết bản thân đã chết rồi.
Mà lúc này, hũ tro cốt bị xếp thẳng, lá bùa bị mở, cô gái vốn nằm ở trong hầm trú ẩn đột nhiên biến mất.
Em bé quỷ vốn nằm bò trên cổ Từ Thâm đột nhiên dừng khóc, không biết chạy đi đâu rồi.
Cuồng phong bỗng nổi lên bốn phía, mây đen che trên đỉnh đầu.
Sở Minh Giai lập tức nói: “Tất cả mọi người đi ra ngoài mau! Mau.”
Giang Mãnh lập tức một bàn tay xách tài xế một bàn tay xách Hàn Phong Thần sải bước đi ra ngoài, mà Từ Thâm mềm nhũn chậm hơn nửa nhịp, thấy một bên nhà lung lay, sắp sập ngay lập tức.
Sở Minh Giai quay đầu kéo Từ Thâm ra ngoài.
Một tiếng vang “rầm” rất lớn, một bên nhà căn nhà cũ nhà họ Lâm hầu như sụp đổ không còn gì.
Các khán giả trong phòng livestream thấy cảnh tượng này mà rợn cả tóc gáy.
[Vừa rồi là chuyện gì thế, Từ Thâm suýt chút nữa bị chôn ở dưới rồi.]
[Đáng đời, thứ người như vậy, phải đền mạng.]
[Hỏng rồi, hũ tro cốt vừa mới được đào lên lại bị chôn vùi, không vỡ chứ?]
...
Hàn Phong Thần sốt ruột nói: “Gì ấy nhỉ, hũ tro cốt làm thế nào đây? Còn ở trong đó kìa!”
Sở Minh Giai nhìn Từ Thâm ngã ngồi dưới đất, nhìn thấy hai mắt anh ta vô thần, cả người như thể mất hồn, cũng biết tám chín phần là sinh hồn của anh ta đã bị câu đi rồi.
Đây là kết quả của việc thời gian dài bị oán linh dây dưa, em bé quỷ vốn không có năng lượng lớn như vậy, nhưng bây giờ lại tăng thêm một Lâm Tiêu.
Từ Thâm tự tạo nghiệt, tổn hại âm đức, bị trả thù cũng là đáng đời. Ân oán giữa Lâm Tiêu và anh ta chưa dứt thì cũng sẽ không rời đi, nhưng cô ấy không xuất hiện, có thể là sợ Sở Minh Giai và Giang Mãnh.
“Không cần phải để ý nữa.”
Sở Minh Giai nói: “Chỗ này vốn chính là nhà của cô ấy, trận đã bị phá, cô ấy cũng được tự do rồi. Chúng ta đi thôi.”
Hàn Phong Thần vẫn cảm thấy không đúng lắm, nhưng cậu lại không thể nói được chỗ nào không đúng.
Trái lại, Giang Mãnh quay đầu nhìn bậc cửa tổ trạch nhà họ Lâm.
Nhà sập rồi, bậc cửa vẫn còn ở đó. Sơn chủ nhất định biết điểm này, cho nên mới để cho Lâm Tiêu ở lại chỗ này. Bậc cửa ở đây, chỗ này là tổ trạch của Lâm thị, có phong thủy của tổ tiên Lâm thị che chở, Lâm Tiêu có thể yên ổn ở đây một thời gian rất dài.
Còn về chuyện khi nào rời đi, đó là chuyện của bản thân cô ấy.
Trên đường đi, Hàn Phong Thần còn đang mắng Từ Thâm.
“Thật sự không ngờ anh ta lại là người như vậy, ngay cả bạn gái của mình cũng muốn hãm hại! Ban đầu anh ta nhìn trúng Lâm Tiêu, chắc không phải là biết khí vận của Lâm Tiêu tốt đúng không?”
Sở Minh Giai thở dài: “Cậu ta không biết những chuyện này, nhưng cậu ta quả thật mượn vận của Lâm Tiêu.”
Dừng một chút, cô lại nhấn mạnh: “Mượn rất ít, nhưng rất nhanh phải trả lại ngay thôi.”
Hàn Phong Thần thấp giọng hỏi: “Chị ơi, cái đó, chuyện về cô bé là sao thế?”
Các khán giả trong phòng livestream cũng rất muốn biết!
Mặc dù nhìn như bọn họ rơi vào trong sương mù, nhưng căn cứ phân tích thì cũng đại khái hóng hớt được kịch bản.
Bây giờ đều đang đợi Sở Minh Giai.
Sở Minh Giai: “Em bé quỷ chắc hẳn bị chết ở trong bụng Lâm Tiêu, một xác hai mạng. Lúc đó, có lẽ Lâm Tiêu mang thai chưa được mấy tháng, không lộ bụng. Em bé quỷ quá nhỏ, không có năng lượng gì, nhờ vậy mới không bị phát hiện. Đợi em bé dần dần trưởng thành, dĩ nhiên là tìm được bố ruột nhờ vào mối quan hệ máu mủ.”
Trong khoảng thời gian này, Từ Thâm cứ gặp vận xui, khắp nơi không thuận lợi, anh ta thường xuyên mơ thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh, cho rằng là bị Hàn Phong Thần nhằm vào, hiểu lầm Hàn Phong Thần nuôi tiểu quỷ, nhưng thực ra là anh ta tự làm chuyện trái lương tâm nên gặp quả báo.
Từ Thâm đúng là bị người ta lợi dụng, nhưng nếu bản thân anh ta chân thành với Lâm Tiêu, không có ý nghĩ xằng bậy thì không đến mức rơi vào tình cảnh bây giờ.
Cái chết của mẹ con Lâm Tiêu coi như là nhân quả của anh ta, cho dù là nửa đời sau hay là kiếp sau, mạng của anh ta cũng không tốt được.
Bình luận trực tiếp trong phòng livestream rậm rạp chằng chịt, các khán giả đã nổ tung.
Đặc biệt là người hâm mộ của Từ Thâm.
[Chuyện gì thế! Cô ta nói thật hả? Tôi không tin, đây nhất định là kịch bản! Ngày mai anh trai nhà tôi nhất định sẽ giải thích!]
[A a, không thấy anh ta đã mồ hôi lạnh đầy đầu, chân mềm không đứng vững hả? Không thấy anh ta sợ tới nỗi sắp tè ra quần hả?]
[Dùng tính mạng của một cô gái để đổi lấy sự nghiệp ngôi sao của anh, anh vui không? Từ Thâm?]
[Từ Thâm cút khỏi giới giải trí! Quá buồn nôn rồi, vào nhà giam ngồi đi!]
[Mọi người đều đang mắng Từ Thâm, chưa ai phát hiện điểm khả nghi lớn nhất của chuyện này sao? Chị Sở nói Từ Thâm quả thật mượn vận, nhưng chỉ mượn một chút, nhưng Lâm Tiêu lại bị phong ấn ở trong nhà cũ, không ngừng bị hút khí vận, vậy rốt cuộc kẻ hút khí vận của cô ta là ai?]
[Còn có thể là ai nữa, tuyệt đối là kẻ bày trận!]
[À há, chỉ mượn một chút là có thể khiến cho Từ Thâm hot rồi thành ngôi sao nổi tiếng rồi, giá trị con người hơn một trăm triệu, vậy nếu mượn hết thì sao? Bây giờ tên kia sẽ thành dạng gì đây?]
...
Hôm nay chắc chắn là một đêm không ngủ.
Hôm qua là idol đông fan, hôm nay là chuột qua đường, tất cả mọi người đều chửi Từ Thâm, thậm chí tag cảnh sát bắt người.
Nhưng cái chết của Lâm Tiêu là bởi vì chuyện ngoài ý muốn, không để lại dấu vết. Từ Thâm nhiều nhất chỉ tìm một đại sư huyền học, sau đó lừa gạt Lâm Tiêu đến nhà cũ rồi đi một vòng. Còn về đại sư làm trận pháp gì, bày trận ra sao, Từ Thâm không nhúng tay, càng không thể vì vậy mà bắt anh ta ngồi tù.
Hai giờ đêm, ứng dụng Weibo bị sập.
#Từ Thâm sập phòng# #Từ Thâm mượn vận# #khí vận của Lâm Tiêu# treo ở trên hot search, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, độ thảo luận đã là mấy triệu.
Mà Sở Minh Giai xử lý việc này xong thì dẫn Hàn Phong Thần về khách sạn, không ai quan tâm Từ Thâm. Từ Thâm ở một mình như thể mất hồn, anh ta biết bản thân tiêu đời rồi.
Vừa quay lại khách sạn, biên đạo chấp hành cũng đã chờ ở đó. Cô ấy căng thẳng nói: “Cái đó, cô Sở, thầy Hàn, tối nay mọi người chưa hoàn thành nhiệm vụ, cho nên, phải, phải, phải ở trong căn phòng đặc thù.”
Cũng chính là căn nhà có ma quỷ lộng hành.
Hàn Phong Thần: “!!!”
/14
|