Biến cố đột nhiên xảy ra, các khán giả trong phòng livestream ngây người.
Sau một lúc, các khán giả trong phòng livestream trơ mắt nhìn buồng xe hỗn loạn, tất cả mọi người đều nín thở không nói chuyện.
Tốc độ của chiếc xe rất nhanh, tài xế đè mạnh bánh lái, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm con sông không xa.
Chân ga bị anh ta đạp tới cùng. Trong lúc hỗn loạn, trong đầu Từ Thâm đột nhiên hiện ra hình bóng của Sở Minh Giai.
Nghĩ đến Sở Minh Giai bảo anh ta tránh xa nguồn nước, có phải cô đã biết chuyện gì rồi không? Chuyện bất trắc lần này rốt cuộc có phải Hàn Phong Thần làm không?
Mắt thấy khoảng cách giữa xe hơi và con sông càng lúc càng gần, nếu lao đi với tốc độ này, tất cả mọi người trong xe đều sẽ gặp nguy hiểm.
Biên đạo ngồi ở ghế phụ bẻ tay tài xế đang cầm tay lái ra: “Bác tài! Anh mau thắng xe, quay đầu xe đi! Anh đang làm gì vậy!”
Từ Thâm và trợ lý đang chật vật định mở cửa sổ xe ra, nếu rơi xuống nước thì còn có thể chạy ra được, kết quả là bọn họ phát hiện cửa sổ xe bị khóa.
Từ Thâm liều mạng nhấn công tắc mở cửa sổ xe: “Đậu xanh! Chuyện gì thế này?”
Cameraman tên Giang Mãnh chợt kéo trợ lý quay phim đang ngăn cản ở trước người mình ra, sau đó nhào tới ghế lái ở trước mặt, đè hai tay lên bánh lái rồi xoay mạnh sang bên phải.
Sức lực của tài xế lớn một cách khác thường, gân xanh trên mu bàn tay Giang Mãnh nổi lên, nhưng mất một lúc cũng không thể xoay bánh lái qua đây.
Ngay lúc này, anh đột nhiên ngẩng đầu lên để lộ đôi mắt bị mũ lưỡi trai ngăn cản.
Anh có một đôi mắt hai màu, màu xanh da trời và màu đen đồng thời xuất hiện ở trong con ngươi của anh. Ánh mắt hung ác tàn bạo nhìn chằm chằm vào đôi mắt của tài xế, âm thanh lạnh như dao băng: “Còn chưa cút đi?”
Bé biên đạo sợ hãi tới nỗi gương mặt trắng bệch, hoảng sợ nhìn khí thế Giang Mãnh khiếp người. Một giây kế tiếp, mọi người nhìn thấy bàn tay Giang Mãnh nắm tay lái xoay mạnh, bánh trước của xe hơi không đi vào con sông nên phát ra tiếng vang chói tai, cua gắt chín mươi độ!
Giang Mãnh lập tức đạp chân ga, cuối cùng, sau khi trải qua mấy phút kinh hồn, xe hơi đụng vào một gò đất ngay bờ sông, hoàn toàn ngừng lại.
Lúc này, tài xế đã ngất xỉu, Giang Mãnh mở cửa xe ra, tất cả mọi người lăn một vòng xuống xe.
Người ngồi hóng hớt ở trong phòng livestream mới dám hít thở, chậm rãi thở phào một hơi.
[Hu hu hu, thật sự là tốt quá rồi, anh nhà tui không sao, vừa rồi đúng là hù chết tui rồi.]
[Trán anh ấy bị đập chảy máu rồi, không biết có đau không nữa? Có phải tài xế kia bị bệnh không hả? Có phải anh ta muốn trả thù xã hội không?]
[Đột nhiên nghĩ tới bà Hàn kia, chẳng lẽ thật sự biết tính quẻ sao? Hay là có âm mưu gì đó ở trong đó?]
...
Các khán giả trong phòng livestream vẫn không tin Sở Minh Giai biết xem bói, bọn họ tình nguyện tin đây là âm mưu của nhà họ Hàn. Bởi vì Hàn Phong Thần và Từ Thâm là nghệ sĩ cùng một hình tượng, hai người vốn cạnh tranh về mặt tài nguyên, sự việc đánh nhau trước kia còn lên hot search, việc này không thể không khiến cho người ta nghĩ nhiều.
Nhưng còn có một vài người qua đường hóng hớt cảm thấy đây đều là Từ Thâm đáng đời. Người ta đã nhắc nhở anh ta, người bình thường nghe có người nhắc nhở mình như vậy, cho dù trong lòng không tin thì cũng sẽ đổi đường đi, dù sao thì sợ nhất là có người nói tới mấy thứ huyền học này.
Song, Từ Thâm lại coi thường.
Chuyện này lập tức đi lên hot search, có người cố ý cắt ghép một video hoàn chỉnh. Bắt đầu từ khi Sở Minh Giai nhắc nhở trợ lý của Từ Thâm, bảo anh ta không nên tới gần nước, tiếp theo là Từ Thâm không tin, bảo tài xế không cần đi đường vòng, sau đó nữa chính là xe của Từ Thâm đột nhiên mất khống chế, Từ Thâm bị thương.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Video này bị đẩy lên trên hot search, chưa tới nửa tiếng đã được các tài khoản có tích V chia sẻ, lượt xem và độ thảo luận kéo tới một triệu.
Bà Hàn cứ như vậy mà hot. Sở Minh Giai không biết chuyện này, chờ cô tỉnh ngủ, xe đã đi vào thị trấn nhỏ tại Kỳ Sơn. Hàn Phong Thần ngồi ở bên cạnh nhìn thấy cô dậy rồi, lập tức đưa điện thoại di động qua thấp giọng nói: “Rốt cuộc Từ Thâm bị gì thế?”
Sở Minh Giai nhìn thấy cậu đưa điện thoại di động qua, lập tức nhìn thấy hot search.
Sở Minh Giai xem video xong lại xem bình luận của cư dân mạng.
Bình luận của cư dân mạng vẫn rất đúng trọng tâm, phần lớn đều khen ngợi Sở Minh Giai liệu sự như thần, nói Từ Thâm đáng đời gì đó.
Tất nhiên, số lượng người hâm mộ của Từ Thâm rất lớn, luôn tẩy trắng cho anh ta, cũng định bôi đen Hàn Phong Thần, nói mọi chuyện đều là âm mưu của nhà họ Hàn.
Sở Minh Giai cạn lời: “Nhân quả và quả báo, trong lòng cậu tự biết rõ.”
Hàn Phong Thần xem trúng mấy câu mắng Sở Minh Giai thì cũng rất tức giận, dùng tài khoản phụ tránh đi máy ghi hình bắt đầu điên cuồng báo cáo.
Mà các khán giả trong phòng livestream lại bị lời nói của Sở Minh Giai hấp dẫn sự chú ý: [Cho nên ý của chị Sở là mọi chuyện đều là quả báo của Từ Thâm?]
[A a a a, hình như biết được rốt cuộc tài xế kia bị gì rồi! Chẳng lẽ gặp phải tà ma thật?]
[Kỳ Sơn quả nhiên chưa bao giờ làm người ta thất vọng! Vừa mở đầu là đã cực kỳ hot, càng ngày càng mong đợi buổi livestream kế tiếp!]
...
Không ai chất vấn chuyện này có là kịch bản của chương trình hay không, bởi vì gương mặt của Từ Thâm được mua bảo hiểm. Anh ta lại là ngôi sao nhiều fan, có độ nổi tiếng cao, giá trị con người là chục triệu, không ai dám đem gương mặt của anh ta ra để nói đùa.
Lúc Từ Thâm đi tới thị trấn nhỏ Ô Thạch dưới chân núi Kỳ Sơn đã là hơn sáu giờ, khoảng cách lúc livestream chính thức chỉ còn lại nửa tiếng.
Sắc mặt Từ Thâm rất kém. Lúc bọn họ vừa tới thị trấn nhỏ cũng đã tiến hành băng bó sơ bộ, nhưng chất lượng khám chữa bệnh tại thị trấn nhỏ chỉ đến vậy thôi, chắc chắc không tốt bằng thành phố lớn. Vết thương của người trong xe đều không nặng, nhưng Từ Thâm để ý mặt của mình, mặc dù là trán bị thương, nhưng cũng phải cẩn thận để không để lại sẹo.
Trước giờ, Từ Thâm luôn ngụy trang lúc ở trước mặt người hâm mộ. Nếu là ghi hình, anh ta đã sớm quay đầu quay về thành phố Nam, nhưng lần này là livestream, nếu bởi vì đầu bị thương mà anh ta bỏ mặc chương trình và phòng livestream, chắc chắc sẽ có người thoát fan, bị bôi nhọ. Hơn nữa, chuyện này sẽ trở thành vết nhơ vĩnh viễn không rửa trôi được trong kiếp sống làm nghệ thuật của anh ta.
Từ Thâm bảo người quản lý lái xe đưa bác sĩ ngoại khoa và bác sĩ thẩm mỹ đến đây ngay trong đêm, mà anh ta ở trong trung tâm y tế của thị trấn nhỏ tiến hành băng bó, lạnh mặt đi tới khách sạn mà chương trình sắp xếp.
Trên đường đi, trợ lý quay phim đi theo nhìn thấy vết thương trên cánh tay Giang Mãnh thì khẽ huých tay Giang Mãnh, ra hiệu cho anh cũng đi băng bó.
Vóc người của Giang Mãnh rất cao, bắp thịt khỏe mạnh, anh đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc áo thun màu đen đơn giản, trên cánh tay trái để lộ ra ngoài có một vết thương tầm hai xăng-ti-mét, máu đã ngừng, nhưng không băng bó, nên có vẻ không dễ chịu. Trợ lý quay phim luôn đi theo Giang Mãnh, cộng thêm vừa rồi được Giang Mãnh cứu thì càng cảm kích.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Mãnh lắc đầu không nói gì hết, vẫn đè thấp mũ lưỡi trai để che đi đôi mắt, bảo trợ lý quay phim chuyên tâm quay phim, bây giờ đang livestream.
Trong lòng trợ lý quay phim Tiểu Giang có phần bất mãn, chủ yếu là nhằm vào Từ Thâm. Đại minh tinh này đúng là hống hách, thầy (*) cứu anh ta một mạng, ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói, lúc đi khám bác sĩ cũng không bảo nhân viên băng bó.
(*) Thầy (cô) là cách gọi người làm lâu năm trong nghề hoặc người vào nghề trước của giới showbiz.
Hạng người như vậy, đúng là ai đi với anh ta thì người đó xui xẻo.
Hàn Phong Thần và một khách mời nữ khác tên La Mông Mông đã sớm đến rồi.
Bọn họ đã ăn tối, còn nghỉ ngơi một tiếng. Sở Minh Giai không phải khách mời, tiếp tục ngồi trên ghế sô pha trong sảnh lớn lấy điện thoại di động tra cứu tài liệu về Kỳ Sơn.
Địa điểm Kỳ Sơn có rất nhiều ma quỷ lộng hành, bao gồm thị trấn nhỏ này cũng có một vài chỗ không may mắn. Hành trình kế tiếp cô không đi cùng ekip chương trình, chuẩn bị để lại vệ sĩ cho Hàn Phong Thần, bản thân cô tìm một hướng dẫn viên du lịch địa phương để đến các địa điểm đó một lần.
Lúc này, đạo diễn của chương trình là Trương Tùng đã xử lý xong hot search của Từ Thâm, mỉm cười ngồi đối diện Sở Minh Giai.
“Bà Hàn.”
Trên gương mặt của Trương Tùng mang theo một nụ cười, hỏi: “Thức ăn nơi này có hợp khẩu vị không?”
Đều là mấy câu hỏi nhảm nhí, người ta làm bà chủ nhà giàu tại thành phố Nam, một ngày ba bữa của người ta là tiêu chuẩn gì, khách sạn cũ kỹ tồi tàn ở chỗ này là tiêu chuẩn gì, trong lòng Trương Tùng còn có thể không biết?
Ông ta hỏi như vậy đơn thuần là muốn kéo gần mối quan hệ, không có chuyện để nói thì tìm chuyện để nói.
Nhưng Sở Minh Giai gật đầu: “Rất ngon.”
Đặc sản tại Kỳ Sơn, mùi vị của quê hương.
Thị trấn nhỏ này đã tồn tại từ ngàn năm trước, khi đó còn là một sơn thôn nhỏ không nhiều người biết. Chẳng qua có rất nhiều cách nấu ăn không được lưu truyền, có lẽ sau này không ăn được nữa.
Trương Tùng cho rằng đây là lời nói khách sáo của Sở Minh Giai, điều này cũng nói rõ Sở Minh Giai là một người rất dễ nói chuyện.
Trương Tùng chần chừ hai giây, vẫn thăm dò: “Bà Hàn, lỗ mãng hỏi một câu, cô biết bói quẻ và xem phong thủy không?”
Sở Minh Giai gật đầu: “Biết một chút.”
Bói quẻ phải xem tình huống, nhưng về phong thủy của núi sông, cô có hiểu biết.
Mắt Trương Tùng sáng lên: “Vậy cô biết trừ tà không?”
Sở Minh Giai lại gật đầu.
Trương Tùng vỗ đùi: “Bà Hàn, chuyện là thế này, chương trình của chúng tôi gặp phải một khó khăn, đó là vốn đã tìm được đại sư cộng tác cho Phong Thần, nhưng mà có việc nên không đến được. Cô xem cô có thể giúp được chuyện này không, cô gia nhập chương trình của chúng tôi, lập thành một đội thám hiểm với Phong Thần, thế nào?”
Hàn Phong Thần ngồi gần đó: “...”
Hàn Phong Thần nhìn chuỗi hạt ngọc trên tay, nghĩ đến sự kiện xảy ra ở trên sân thượng, ánh mắt nhìn Sở Minh Giai mang theo mong đợi.
Bây giờ cậu vô cùng tín nhiệm, thậm chí có thể nói là ở trong hoàn cảnh này, cậu ỷ lại Sở Minh Giai.
Nếu Sở Minh Giai có thể cùng cậu livestream đến lúc chương trình kết thúc, vậy đúng là quá tốt!
Sau một lúc, các khán giả trong phòng livestream trơ mắt nhìn buồng xe hỗn loạn, tất cả mọi người đều nín thở không nói chuyện.
Tốc độ của chiếc xe rất nhanh, tài xế đè mạnh bánh lái, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm con sông không xa.
Chân ga bị anh ta đạp tới cùng. Trong lúc hỗn loạn, trong đầu Từ Thâm đột nhiên hiện ra hình bóng của Sở Minh Giai.
Nghĩ đến Sở Minh Giai bảo anh ta tránh xa nguồn nước, có phải cô đã biết chuyện gì rồi không? Chuyện bất trắc lần này rốt cuộc có phải Hàn Phong Thần làm không?
Mắt thấy khoảng cách giữa xe hơi và con sông càng lúc càng gần, nếu lao đi với tốc độ này, tất cả mọi người trong xe đều sẽ gặp nguy hiểm.
Biên đạo ngồi ở ghế phụ bẻ tay tài xế đang cầm tay lái ra: “Bác tài! Anh mau thắng xe, quay đầu xe đi! Anh đang làm gì vậy!”
Từ Thâm và trợ lý đang chật vật định mở cửa sổ xe ra, nếu rơi xuống nước thì còn có thể chạy ra được, kết quả là bọn họ phát hiện cửa sổ xe bị khóa.
Từ Thâm liều mạng nhấn công tắc mở cửa sổ xe: “Đậu xanh! Chuyện gì thế này?”
Cameraman tên Giang Mãnh chợt kéo trợ lý quay phim đang ngăn cản ở trước người mình ra, sau đó nhào tới ghế lái ở trước mặt, đè hai tay lên bánh lái rồi xoay mạnh sang bên phải.
Sức lực của tài xế lớn một cách khác thường, gân xanh trên mu bàn tay Giang Mãnh nổi lên, nhưng mất một lúc cũng không thể xoay bánh lái qua đây.
Ngay lúc này, anh đột nhiên ngẩng đầu lên để lộ đôi mắt bị mũ lưỡi trai ngăn cản.
Anh có một đôi mắt hai màu, màu xanh da trời và màu đen đồng thời xuất hiện ở trong con ngươi của anh. Ánh mắt hung ác tàn bạo nhìn chằm chằm vào đôi mắt của tài xế, âm thanh lạnh như dao băng: “Còn chưa cút đi?”
Bé biên đạo sợ hãi tới nỗi gương mặt trắng bệch, hoảng sợ nhìn khí thế Giang Mãnh khiếp người. Một giây kế tiếp, mọi người nhìn thấy bàn tay Giang Mãnh nắm tay lái xoay mạnh, bánh trước của xe hơi không đi vào con sông nên phát ra tiếng vang chói tai, cua gắt chín mươi độ!
Giang Mãnh lập tức đạp chân ga, cuối cùng, sau khi trải qua mấy phút kinh hồn, xe hơi đụng vào một gò đất ngay bờ sông, hoàn toàn ngừng lại.
Lúc này, tài xế đã ngất xỉu, Giang Mãnh mở cửa xe ra, tất cả mọi người lăn một vòng xuống xe.
Người ngồi hóng hớt ở trong phòng livestream mới dám hít thở, chậm rãi thở phào một hơi.
[Hu hu hu, thật sự là tốt quá rồi, anh nhà tui không sao, vừa rồi đúng là hù chết tui rồi.]
[Trán anh ấy bị đập chảy máu rồi, không biết có đau không nữa? Có phải tài xế kia bị bệnh không hả? Có phải anh ta muốn trả thù xã hội không?]
[Đột nhiên nghĩ tới bà Hàn kia, chẳng lẽ thật sự biết tính quẻ sao? Hay là có âm mưu gì đó ở trong đó?]
...
Các khán giả trong phòng livestream vẫn không tin Sở Minh Giai biết xem bói, bọn họ tình nguyện tin đây là âm mưu của nhà họ Hàn. Bởi vì Hàn Phong Thần và Từ Thâm là nghệ sĩ cùng một hình tượng, hai người vốn cạnh tranh về mặt tài nguyên, sự việc đánh nhau trước kia còn lên hot search, việc này không thể không khiến cho người ta nghĩ nhiều.
Nhưng còn có một vài người qua đường hóng hớt cảm thấy đây đều là Từ Thâm đáng đời. Người ta đã nhắc nhở anh ta, người bình thường nghe có người nhắc nhở mình như vậy, cho dù trong lòng không tin thì cũng sẽ đổi đường đi, dù sao thì sợ nhất là có người nói tới mấy thứ huyền học này.
Song, Từ Thâm lại coi thường.
Chuyện này lập tức đi lên hot search, có người cố ý cắt ghép một video hoàn chỉnh. Bắt đầu từ khi Sở Minh Giai nhắc nhở trợ lý của Từ Thâm, bảo anh ta không nên tới gần nước, tiếp theo là Từ Thâm không tin, bảo tài xế không cần đi đường vòng, sau đó nữa chính là xe của Từ Thâm đột nhiên mất khống chế, Từ Thâm bị thương.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Video này bị đẩy lên trên hot search, chưa tới nửa tiếng đã được các tài khoản có tích V chia sẻ, lượt xem và độ thảo luận kéo tới một triệu.
Bà Hàn cứ như vậy mà hot. Sở Minh Giai không biết chuyện này, chờ cô tỉnh ngủ, xe đã đi vào thị trấn nhỏ tại Kỳ Sơn. Hàn Phong Thần ngồi ở bên cạnh nhìn thấy cô dậy rồi, lập tức đưa điện thoại di động qua thấp giọng nói: “Rốt cuộc Từ Thâm bị gì thế?”
Sở Minh Giai nhìn thấy cậu đưa điện thoại di động qua, lập tức nhìn thấy hot search.
Sở Minh Giai xem video xong lại xem bình luận của cư dân mạng.
Bình luận của cư dân mạng vẫn rất đúng trọng tâm, phần lớn đều khen ngợi Sở Minh Giai liệu sự như thần, nói Từ Thâm đáng đời gì đó.
Tất nhiên, số lượng người hâm mộ của Từ Thâm rất lớn, luôn tẩy trắng cho anh ta, cũng định bôi đen Hàn Phong Thần, nói mọi chuyện đều là âm mưu của nhà họ Hàn.
Sở Minh Giai cạn lời: “Nhân quả và quả báo, trong lòng cậu tự biết rõ.”
Hàn Phong Thần xem trúng mấy câu mắng Sở Minh Giai thì cũng rất tức giận, dùng tài khoản phụ tránh đi máy ghi hình bắt đầu điên cuồng báo cáo.
Mà các khán giả trong phòng livestream lại bị lời nói của Sở Minh Giai hấp dẫn sự chú ý: [Cho nên ý của chị Sở là mọi chuyện đều là quả báo của Từ Thâm?]
[A a a a, hình như biết được rốt cuộc tài xế kia bị gì rồi! Chẳng lẽ gặp phải tà ma thật?]
[Kỳ Sơn quả nhiên chưa bao giờ làm người ta thất vọng! Vừa mở đầu là đã cực kỳ hot, càng ngày càng mong đợi buổi livestream kế tiếp!]
...
Không ai chất vấn chuyện này có là kịch bản của chương trình hay không, bởi vì gương mặt của Từ Thâm được mua bảo hiểm. Anh ta lại là ngôi sao nhiều fan, có độ nổi tiếng cao, giá trị con người là chục triệu, không ai dám đem gương mặt của anh ta ra để nói đùa.
Lúc Từ Thâm đi tới thị trấn nhỏ Ô Thạch dưới chân núi Kỳ Sơn đã là hơn sáu giờ, khoảng cách lúc livestream chính thức chỉ còn lại nửa tiếng.
Sắc mặt Từ Thâm rất kém. Lúc bọn họ vừa tới thị trấn nhỏ cũng đã tiến hành băng bó sơ bộ, nhưng chất lượng khám chữa bệnh tại thị trấn nhỏ chỉ đến vậy thôi, chắc chắc không tốt bằng thành phố lớn. Vết thương của người trong xe đều không nặng, nhưng Từ Thâm để ý mặt của mình, mặc dù là trán bị thương, nhưng cũng phải cẩn thận để không để lại sẹo.
Trước giờ, Từ Thâm luôn ngụy trang lúc ở trước mặt người hâm mộ. Nếu là ghi hình, anh ta đã sớm quay đầu quay về thành phố Nam, nhưng lần này là livestream, nếu bởi vì đầu bị thương mà anh ta bỏ mặc chương trình và phòng livestream, chắc chắc sẽ có người thoát fan, bị bôi nhọ. Hơn nữa, chuyện này sẽ trở thành vết nhơ vĩnh viễn không rửa trôi được trong kiếp sống làm nghệ thuật của anh ta.
Từ Thâm bảo người quản lý lái xe đưa bác sĩ ngoại khoa và bác sĩ thẩm mỹ đến đây ngay trong đêm, mà anh ta ở trong trung tâm y tế của thị trấn nhỏ tiến hành băng bó, lạnh mặt đi tới khách sạn mà chương trình sắp xếp.
Trên đường đi, trợ lý quay phim đi theo nhìn thấy vết thương trên cánh tay Giang Mãnh thì khẽ huých tay Giang Mãnh, ra hiệu cho anh cũng đi băng bó.
Vóc người của Giang Mãnh rất cao, bắp thịt khỏe mạnh, anh đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc áo thun màu đen đơn giản, trên cánh tay trái để lộ ra ngoài có một vết thương tầm hai xăng-ti-mét, máu đã ngừng, nhưng không băng bó, nên có vẻ không dễ chịu. Trợ lý quay phim luôn đi theo Giang Mãnh, cộng thêm vừa rồi được Giang Mãnh cứu thì càng cảm kích.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Mãnh lắc đầu không nói gì hết, vẫn đè thấp mũ lưỡi trai để che đi đôi mắt, bảo trợ lý quay phim chuyên tâm quay phim, bây giờ đang livestream.
Trong lòng trợ lý quay phim Tiểu Giang có phần bất mãn, chủ yếu là nhằm vào Từ Thâm. Đại minh tinh này đúng là hống hách, thầy (*) cứu anh ta một mạng, ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói, lúc đi khám bác sĩ cũng không bảo nhân viên băng bó.
(*) Thầy (cô) là cách gọi người làm lâu năm trong nghề hoặc người vào nghề trước của giới showbiz.
Hạng người như vậy, đúng là ai đi với anh ta thì người đó xui xẻo.
Hàn Phong Thần và một khách mời nữ khác tên La Mông Mông đã sớm đến rồi.
Bọn họ đã ăn tối, còn nghỉ ngơi một tiếng. Sở Minh Giai không phải khách mời, tiếp tục ngồi trên ghế sô pha trong sảnh lớn lấy điện thoại di động tra cứu tài liệu về Kỳ Sơn.
Địa điểm Kỳ Sơn có rất nhiều ma quỷ lộng hành, bao gồm thị trấn nhỏ này cũng có một vài chỗ không may mắn. Hành trình kế tiếp cô không đi cùng ekip chương trình, chuẩn bị để lại vệ sĩ cho Hàn Phong Thần, bản thân cô tìm một hướng dẫn viên du lịch địa phương để đến các địa điểm đó một lần.
Lúc này, đạo diễn của chương trình là Trương Tùng đã xử lý xong hot search của Từ Thâm, mỉm cười ngồi đối diện Sở Minh Giai.
“Bà Hàn.”
Trên gương mặt của Trương Tùng mang theo một nụ cười, hỏi: “Thức ăn nơi này có hợp khẩu vị không?”
Đều là mấy câu hỏi nhảm nhí, người ta làm bà chủ nhà giàu tại thành phố Nam, một ngày ba bữa của người ta là tiêu chuẩn gì, khách sạn cũ kỹ tồi tàn ở chỗ này là tiêu chuẩn gì, trong lòng Trương Tùng còn có thể không biết?
Ông ta hỏi như vậy đơn thuần là muốn kéo gần mối quan hệ, không có chuyện để nói thì tìm chuyện để nói.
Nhưng Sở Minh Giai gật đầu: “Rất ngon.”
Đặc sản tại Kỳ Sơn, mùi vị của quê hương.
Thị trấn nhỏ này đã tồn tại từ ngàn năm trước, khi đó còn là một sơn thôn nhỏ không nhiều người biết. Chẳng qua có rất nhiều cách nấu ăn không được lưu truyền, có lẽ sau này không ăn được nữa.
Trương Tùng cho rằng đây là lời nói khách sáo của Sở Minh Giai, điều này cũng nói rõ Sở Minh Giai là một người rất dễ nói chuyện.
Trương Tùng chần chừ hai giây, vẫn thăm dò: “Bà Hàn, lỗ mãng hỏi một câu, cô biết bói quẻ và xem phong thủy không?”
Sở Minh Giai gật đầu: “Biết một chút.”
Bói quẻ phải xem tình huống, nhưng về phong thủy của núi sông, cô có hiểu biết.
Mắt Trương Tùng sáng lên: “Vậy cô biết trừ tà không?”
Sở Minh Giai lại gật đầu.
Trương Tùng vỗ đùi: “Bà Hàn, chuyện là thế này, chương trình của chúng tôi gặp phải một khó khăn, đó là vốn đã tìm được đại sư cộng tác cho Phong Thần, nhưng mà có việc nên không đến được. Cô xem cô có thể giúp được chuyện này không, cô gia nhập chương trình của chúng tôi, lập thành một đội thám hiểm với Phong Thần, thế nào?”
Hàn Phong Thần ngồi gần đó: “...”
Hàn Phong Thần nhìn chuỗi hạt ngọc trên tay, nghĩ đến sự kiện xảy ra ở trên sân thượng, ánh mắt nhìn Sở Minh Giai mang theo mong đợi.
Bây giờ cậu vô cùng tín nhiệm, thậm chí có thể nói là ở trong hoàn cảnh này, cậu ỷ lại Sở Minh Giai.
Nếu Sở Minh Giai có thể cùng cậu livestream đến lúc chương trình kết thúc, vậy đúng là quá tốt!
/14
|