Ngay từ đầu Dương Thiên đã không có ý định bỏ qua cho hai cha con Văn Lương. Những lời hắn nói với Thanh Vũ mụ đích chỉ là muốn nàng buôn bỏ thù hận, tiếp tục cuộc sống phía trước mà thôi.
Văn Lương không phải tiểu nhân vật như Vương Bào hay Lý Tưởng, hắn làm tộc trưởng Văn gia đã nhiều năm, trong tay nắm giữ rất nhiều thế lực bí mật. Tuy tu vị đã bị phế bỏ, có thể bị trục xuất ra ngoại tộc, nhưng nguy cơ hắn mang lại lớn hơn nhiều so với hai tên kia. Nguy cơ dù là nhỏ nhất cũng phải bóp vỡ từ khi còn trong trứng, tránh để lại hậu quả về sau.
Lần này trở ra, Dương Thiên thi triển Ẩn Thân thuật mang theo Thanh Vũ vượt qua biên giới của quốc gia này, trở về nơi ban đầu hắn đặt chân đến. Lúc này, Dương Thiên mới hỏi nàng:
- Mọi chuyện đã giải quyết xong, ngươi sẽ cùng ta trở về chứ?
Vốn cho rằng chắc chắn Thanh Vũ sẽ gật đầu e thẹn đồng ý, không ngờ nàng chỉ nhìn hắn một hồi rồi lắc đầu. Dương Thiên có một loại xúc động muốn mắng to lên, hắn mắng từ tên Lý Bàn đang ngồi học trong lớp đến những tên tác giả viết tiểu thuyết ngôn tình trên mạng mà hắn chưa từng gặp.
Dương Thiên có thể chắc chắn, dù trong bất kỳ tiểu thuyết ngôn tình nào, nếu nam chính giúp đỡ nữ chính nhiều như vậy, nàng sẽ không từ chối yêu cầu của nam chính. Đáng tiếc, đây là thực tại, và hiện thực thì luôn luôn phủ phàng hơn nhiều so với tiểu thuyết. Ít nhất, lúc này Thanh Vũ đã từ chối lời mời của hắn.
Nhìn thấy gương mặt khó coi của Dương Thiên, Thanh Vũ bật cười:
- Ngươi làm sao vậy?
- Bị nữ nhân từ chối, ai có thể vui vẻ được.
Thanh Vũ nhìn về bầu trời phía đằng xa, nói bằng một giọng đượm buồn:
- Ta phải đưa mẹ và đệ đệ trở về quê hương để an tán, sau đó chịu tang hai người một năm. Đây là tập tục ở quê hương ta. Sau 1 năm, nếu ngươi vẫn còn cần đến ta, ta sẽ trở về bên cạnh ngươi.
Thái độ của Dương Thiên lập tức thay đổi 180 độ. Thanh Vũ nói vậy chẳng khác nào đồng ý với lời mời của hắn. Hiểu theo một khía cạnh nào đó, mời ngươi về nhà ở cùng chính là một lời cầu hôn a.
- Thật sự?
- Đúng vậy, chúng ta chia tay tại đây đi. Gặp lại sau.
Dứt lời, Thanh Vũ phóng lên rồi biến mất, nàng sợ nếu mình tiếp tục ở lại sẽ không thể rời đi được nữa. Dương Thiên thì không có tâm trạng ly biệt lâm ly bi đát như vậy, hai người chỉ là tạm thời chia tay một thời gian, không phải là mãi mãi a.
Kết thúc ân oán với Văn gia, Dương Thiên trở về lại kinh thành. Hắn không định sử dụng máy bay, thứ đó tốc độ vừa chậm chạp lại phiền phức. Trừ khi không biết đường đi, bằng không hắn tự thân phi hành sẽ tốt hơn rất nhiều.
Dương Thiên về đến kinh thành, lúc này đã là hơn 9 giờ tối. Từ khi hắn rời đi đã trôi qua vài ngày, mọi người chắc hẳn đã vì hắn mà lo lắng rất nhiều. Trái ngược với suy nghĩ của Dương Thiên, vừa bước vào trong nhà của Hoa Thi Âm, hắn đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ.
Hoa Thi Âm nâng ly rượu trong tay, hướng về phía Tiêu Chính Long:
- Tiêu lão đại, ta kính ngươi một ly. Kế sách của ngươi quả là tuyệt diệu, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, ta đã làm chủ được thêm 20% thế lực của Ngự Long bang. Dựa vào tốc độ này, không quá hai tháng, toàn bộ Ngự Long bang sẽ do ta nắm giữ.
Tiêu Chính Long mặt cười đắc ý nhưng vẫn giả vờ khiêm tốn:
- Đâu có, kế sách của ta chỉ là một phần. Quan trọng là nhờ phong cách làm việc quyết đoán của người và thực lực của tiểu Từ mà thôi.
Nói đến đây, hai người đồng loạt nhìn qua Sở Từ vẫn đang yên lặng uống rượu. Nếu không nhờ có hắn, kế sách của Tiêu Chính Long từ diệu kế sẽ trở thành một đống rác rưởi. Chung quy lại mà nói, chẳng qua là dựa vào sức mạnh áp đảo tuyệt đối của Sở Từ, tiến hành uy hiếp cùng dụ dỗ đám lão già kia mà thôi.
Thấy Sở Từ chỉ chăm chú uống rượu mà không để ý đến mình, Hoa Thi Âm liền hỏi:
- Sở Từ, ngươi có chuyện gì sao. Mấy ngày qua ta cảm thấy ngươi rất kỳ lạ.
Sở Từ vội phủ nhận:
- Không có gì, chẳng wKtBQfN qua là tu luyện có chút vướng mắc khiến cho suy nghĩ không được thông suốt thôi.
- Như vậy a. Chuyện tu luyện tuy quan trọng nhưng ngươi cũng cần phải chú ý nghĩ ngơi. Cái gì làm quá cũng không tốt.
Hoa Thi Âm quan tâm đến Sở Từ như một người bằng hữu khiến tim hắn hơi nhói lên, đáp trả một tiếng rồi tiếp tục uống.
Không khí yên lặng một hồi, Tiêu Chính Long mới lên tiếng:
- Các ngươi nói xem, thiếu gia nói đây chỉ là chút việc nhỏ, tại sao lâu như vậy vẫn chưa thấy trở về?
Nghe nhắc đến Dương Thiên, Hoa Thi Âm cũng vội hỏi:
- Đúng vậy, Sở Từ, ngươi nói xem có phải hắn đã xảy ra chuyện bất trắc gì hay không.
Sở Từ nói bằng một giọng sùng bái:
- Trên thế giới này, không ai có thể làm thương tổn được hắn.
- Sở Từ, câu nói này ngươi đã lặp đi lặp lại không dưới một trăm lần rồi. Thứ ta muốn biết là tình trạng của Dương Thiên a.
- Không phải đã quá rõ ràng rồi sao. Nếu thiếu gia vẫn chưa trở về, chứng tỏ hắn đang muốn chơi đùa với Văn gia. Bằng vào thực lực của hắn, tiêu diệt Văn gia chỉ cần một ý nghĩ là đủ rồi.
Dương Thiên đứng ở bên ngoài rất cảm động, không ngờ Sở Từ lại hiểu rõ hắn đến vậy. Hảo huynh đệ a. Mở cửa bước vào trong ánh mắt kinh ngạc của ba người, Dương Thiên vui vẻ nói:
- Sao vậy, không chào đón ta trở về sao?
Ngươi phản ứng nhanh nhất không ai ngoài Hoa Thi Âm, nàng nhào thẳng vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng nói:
- Dương Thiên, cuối cùng ngươi cũng đã trở về. Làm hại ta lo lắng mấy ngày qua.
- Trên đường đi có chút biến cố nên trở về muộn hơn dự tính. Nhưng không quan trọng, chuyện của Văn gia ta đã giải quyết xong, tin tưởng bọn hắn sẽ không dám tiếp tục đến đây gây rối.
Hai người trở về chỗ ngồi, Dương Thiên lúc này mới để ý đến sự biến hóa của Sở Từ, trong lòng thầm than nhẹ. Thần thể chính là biểu hiện rõ ràng nhất của sự bất công trên thế giới này. Hắn vừa rời đi được có vài ngày Sở Từ lại có dấu hiệu chuẩn bị đột phá Trúc Cơ hậu kỳ. Phải biết từ lúc hắn bắt đầu tu tập công pháp đến nay cũng chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi. Người bình thường muốn đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ cần đến hàng trăm năm. Thiên tư tốt hơn một chút cũng phải tiêu tốn 30, 40 năm a.
- Ngươi lại chuẩn bị đột phá sao, tốc độ thật sự khiến người ta phải kinh ngạc.
Sở Từ khiêm tốn nói:
- May mắn chạm đến bình cảnh. So với ngươi hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Có một chuyện Sở Từ không nói đến, lý do khiến hắn chạm đến bình cảnh nhanh như vậy là vì Hoa Thi Âm. Quyết tâm cắt đứt mọi tình cảm với nàng khiến Sở Từ vùi mình vào tu luyện và chiến đấu. Thành công kích phát một tia Man lực trong cơ thể khiến tu vị một đường bạo tăng.
Dương Thiên lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Sở Từ:
- Ngươi là Man Chi thể, loại thể chất này vốn không cần bảo vật gì phụ trợ. Chính thân thể người là món bảo vật mạnh nhất. Đây là Cửu Tượng Quyền, một loại pháp thuật giúp đem lực lượng trong cơ thể phóng xuất ra, đạt được viễn trình công kích. Đến khi ngươi đột phá Kim Đan kỳ, uy lực của nó phần nào ngươi sẽ được kiểm chứng. Hiện tại nghiên cứu trước một ít cũng không tệ.
Nhận lấy ngọc giản từ tay Dương Thiên, Sở Từ không nhiều lời, nhét nó vào trong ngực. Dương Thiên từng nói hắn xem Sở Từ là huynh đệ, giữa huynh đệ cần gì phải nói những lời thừa thãi.
Tiếp theo, Dương Thiên đưa cho Tiêu Chính Long một viên thuốc màu trắng:
- Đây là Luyện Thể đan, ngươi uống nó vào, luyện hóa thành công sẽ khiến cường độ thân thể tăng mạnh. Đột phá Thiên cấp võ giả cũng sẽ không chạm phải bình cảnh.
Tiêu Chính Long cầm lấy đan dược, cảm ơn rối rít. Dương Thiên phất tay:
- Dựa vào mối quan hệ của chúng ta, không cần nói những lời thừa thãi như vậy. Hiếm khi có cơ hội cùng nhau, cùng uống một lần cho thỏa thích đi.
- Được.
Ba nam nhân say sưa chè chén, uống hết ly này đến ly khác. Hoa Thi Âm ở một bên không ngừng lấy thêm rượu ra, thỉnh thoảng uống được một ít. Đến hơn nữa đêm, Sở Từ cùng Tiêu Chính Long đã say đến mức không nhớ nổi mình là ai, Dương Thiên mới đưa bọn hắn trở về phòng. Mọi việc xong xuôi, Dương Thiên mới bước lại gần Hoa Thi Âm, mặt cười vô sỉ nói:
- Đêm đã khuya rồi, chúng ta cũng nên làm những việc cần làm a.
(Cắt bỏ 3000 từ, cấm thư chỉ để mình ta đọc. ^.^)
Văn Lương không phải tiểu nhân vật như Vương Bào hay Lý Tưởng, hắn làm tộc trưởng Văn gia đã nhiều năm, trong tay nắm giữ rất nhiều thế lực bí mật. Tuy tu vị đã bị phế bỏ, có thể bị trục xuất ra ngoại tộc, nhưng nguy cơ hắn mang lại lớn hơn nhiều so với hai tên kia. Nguy cơ dù là nhỏ nhất cũng phải bóp vỡ từ khi còn trong trứng, tránh để lại hậu quả về sau.
Lần này trở ra, Dương Thiên thi triển Ẩn Thân thuật mang theo Thanh Vũ vượt qua biên giới của quốc gia này, trở về nơi ban đầu hắn đặt chân đến. Lúc này, Dương Thiên mới hỏi nàng:
- Mọi chuyện đã giải quyết xong, ngươi sẽ cùng ta trở về chứ?
Vốn cho rằng chắc chắn Thanh Vũ sẽ gật đầu e thẹn đồng ý, không ngờ nàng chỉ nhìn hắn một hồi rồi lắc đầu. Dương Thiên có một loại xúc động muốn mắng to lên, hắn mắng từ tên Lý Bàn đang ngồi học trong lớp đến những tên tác giả viết tiểu thuyết ngôn tình trên mạng mà hắn chưa từng gặp.
Dương Thiên có thể chắc chắn, dù trong bất kỳ tiểu thuyết ngôn tình nào, nếu nam chính giúp đỡ nữ chính nhiều như vậy, nàng sẽ không từ chối yêu cầu của nam chính. Đáng tiếc, đây là thực tại, và hiện thực thì luôn luôn phủ phàng hơn nhiều so với tiểu thuyết. Ít nhất, lúc này Thanh Vũ đã từ chối lời mời của hắn.
Nhìn thấy gương mặt khó coi của Dương Thiên, Thanh Vũ bật cười:
- Ngươi làm sao vậy?
- Bị nữ nhân từ chối, ai có thể vui vẻ được.
Thanh Vũ nhìn về bầu trời phía đằng xa, nói bằng một giọng đượm buồn:
- Ta phải đưa mẹ và đệ đệ trở về quê hương để an tán, sau đó chịu tang hai người một năm. Đây là tập tục ở quê hương ta. Sau 1 năm, nếu ngươi vẫn còn cần đến ta, ta sẽ trở về bên cạnh ngươi.
Thái độ của Dương Thiên lập tức thay đổi 180 độ. Thanh Vũ nói vậy chẳng khác nào đồng ý với lời mời của hắn. Hiểu theo một khía cạnh nào đó, mời ngươi về nhà ở cùng chính là một lời cầu hôn a.
- Thật sự?
- Đúng vậy, chúng ta chia tay tại đây đi. Gặp lại sau.
Dứt lời, Thanh Vũ phóng lên rồi biến mất, nàng sợ nếu mình tiếp tục ở lại sẽ không thể rời đi được nữa. Dương Thiên thì không có tâm trạng ly biệt lâm ly bi đát như vậy, hai người chỉ là tạm thời chia tay một thời gian, không phải là mãi mãi a.
Kết thúc ân oán với Văn gia, Dương Thiên trở về lại kinh thành. Hắn không định sử dụng máy bay, thứ đó tốc độ vừa chậm chạp lại phiền phức. Trừ khi không biết đường đi, bằng không hắn tự thân phi hành sẽ tốt hơn rất nhiều.
Dương Thiên về đến kinh thành, lúc này đã là hơn 9 giờ tối. Từ khi hắn rời đi đã trôi qua vài ngày, mọi người chắc hẳn đã vì hắn mà lo lắng rất nhiều. Trái ngược với suy nghĩ của Dương Thiên, vừa bước vào trong nhà của Hoa Thi Âm, hắn đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ.
Hoa Thi Âm nâng ly rượu trong tay, hướng về phía Tiêu Chính Long:
- Tiêu lão đại, ta kính ngươi một ly. Kế sách của ngươi quả là tuyệt diệu, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, ta đã làm chủ được thêm 20% thế lực của Ngự Long bang. Dựa vào tốc độ này, không quá hai tháng, toàn bộ Ngự Long bang sẽ do ta nắm giữ.
Tiêu Chính Long mặt cười đắc ý nhưng vẫn giả vờ khiêm tốn:
- Đâu có, kế sách của ta chỉ là một phần. Quan trọng là nhờ phong cách làm việc quyết đoán của người và thực lực của tiểu Từ mà thôi.
Nói đến đây, hai người đồng loạt nhìn qua Sở Từ vẫn đang yên lặng uống rượu. Nếu không nhờ có hắn, kế sách của Tiêu Chính Long từ diệu kế sẽ trở thành một đống rác rưởi. Chung quy lại mà nói, chẳng qua là dựa vào sức mạnh áp đảo tuyệt đối của Sở Từ, tiến hành uy hiếp cùng dụ dỗ đám lão già kia mà thôi.
Thấy Sở Từ chỉ chăm chú uống rượu mà không để ý đến mình, Hoa Thi Âm liền hỏi:
- Sở Từ, ngươi có chuyện gì sao. Mấy ngày qua ta cảm thấy ngươi rất kỳ lạ.
Sở Từ vội phủ nhận:
- Không có gì, chẳng wKtBQfN qua là tu luyện có chút vướng mắc khiến cho suy nghĩ không được thông suốt thôi.
- Như vậy a. Chuyện tu luyện tuy quan trọng nhưng ngươi cũng cần phải chú ý nghĩ ngơi. Cái gì làm quá cũng không tốt.
Hoa Thi Âm quan tâm đến Sở Từ như một người bằng hữu khiến tim hắn hơi nhói lên, đáp trả một tiếng rồi tiếp tục uống.
Không khí yên lặng một hồi, Tiêu Chính Long mới lên tiếng:
- Các ngươi nói xem, thiếu gia nói đây chỉ là chút việc nhỏ, tại sao lâu như vậy vẫn chưa thấy trở về?
Nghe nhắc đến Dương Thiên, Hoa Thi Âm cũng vội hỏi:
- Đúng vậy, Sở Từ, ngươi nói xem có phải hắn đã xảy ra chuyện bất trắc gì hay không.
Sở Từ nói bằng một giọng sùng bái:
- Trên thế giới này, không ai có thể làm thương tổn được hắn.
- Sở Từ, câu nói này ngươi đã lặp đi lặp lại không dưới một trăm lần rồi. Thứ ta muốn biết là tình trạng của Dương Thiên a.
- Không phải đã quá rõ ràng rồi sao. Nếu thiếu gia vẫn chưa trở về, chứng tỏ hắn đang muốn chơi đùa với Văn gia. Bằng vào thực lực của hắn, tiêu diệt Văn gia chỉ cần một ý nghĩ là đủ rồi.
Dương Thiên đứng ở bên ngoài rất cảm động, không ngờ Sở Từ lại hiểu rõ hắn đến vậy. Hảo huynh đệ a. Mở cửa bước vào trong ánh mắt kinh ngạc của ba người, Dương Thiên vui vẻ nói:
- Sao vậy, không chào đón ta trở về sao?
Ngươi phản ứng nhanh nhất không ai ngoài Hoa Thi Âm, nàng nhào thẳng vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng nói:
- Dương Thiên, cuối cùng ngươi cũng đã trở về. Làm hại ta lo lắng mấy ngày qua.
- Trên đường đi có chút biến cố nên trở về muộn hơn dự tính. Nhưng không quan trọng, chuyện của Văn gia ta đã giải quyết xong, tin tưởng bọn hắn sẽ không dám tiếp tục đến đây gây rối.
Hai người trở về chỗ ngồi, Dương Thiên lúc này mới để ý đến sự biến hóa của Sở Từ, trong lòng thầm than nhẹ. Thần thể chính là biểu hiện rõ ràng nhất của sự bất công trên thế giới này. Hắn vừa rời đi được có vài ngày Sở Từ lại có dấu hiệu chuẩn bị đột phá Trúc Cơ hậu kỳ. Phải biết từ lúc hắn bắt đầu tu tập công pháp đến nay cũng chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi. Người bình thường muốn đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ cần đến hàng trăm năm. Thiên tư tốt hơn một chút cũng phải tiêu tốn 30, 40 năm a.
- Ngươi lại chuẩn bị đột phá sao, tốc độ thật sự khiến người ta phải kinh ngạc.
Sở Từ khiêm tốn nói:
- May mắn chạm đến bình cảnh. So với ngươi hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Có một chuyện Sở Từ không nói đến, lý do khiến hắn chạm đến bình cảnh nhanh như vậy là vì Hoa Thi Âm. Quyết tâm cắt đứt mọi tình cảm với nàng khiến Sở Từ vùi mình vào tu luyện và chiến đấu. Thành công kích phát một tia Man lực trong cơ thể khiến tu vị một đường bạo tăng.
Dương Thiên lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Sở Từ:
- Ngươi là Man Chi thể, loại thể chất này vốn không cần bảo vật gì phụ trợ. Chính thân thể người là món bảo vật mạnh nhất. Đây là Cửu Tượng Quyền, một loại pháp thuật giúp đem lực lượng trong cơ thể phóng xuất ra, đạt được viễn trình công kích. Đến khi ngươi đột phá Kim Đan kỳ, uy lực của nó phần nào ngươi sẽ được kiểm chứng. Hiện tại nghiên cứu trước một ít cũng không tệ.
Nhận lấy ngọc giản từ tay Dương Thiên, Sở Từ không nhiều lời, nhét nó vào trong ngực. Dương Thiên từng nói hắn xem Sở Từ là huynh đệ, giữa huynh đệ cần gì phải nói những lời thừa thãi.
Tiếp theo, Dương Thiên đưa cho Tiêu Chính Long một viên thuốc màu trắng:
- Đây là Luyện Thể đan, ngươi uống nó vào, luyện hóa thành công sẽ khiến cường độ thân thể tăng mạnh. Đột phá Thiên cấp võ giả cũng sẽ không chạm phải bình cảnh.
Tiêu Chính Long cầm lấy đan dược, cảm ơn rối rít. Dương Thiên phất tay:
- Dựa vào mối quan hệ của chúng ta, không cần nói những lời thừa thãi như vậy. Hiếm khi có cơ hội cùng nhau, cùng uống một lần cho thỏa thích đi.
- Được.
Ba nam nhân say sưa chè chén, uống hết ly này đến ly khác. Hoa Thi Âm ở một bên không ngừng lấy thêm rượu ra, thỉnh thoảng uống được một ít. Đến hơn nữa đêm, Sở Từ cùng Tiêu Chính Long đã say đến mức không nhớ nổi mình là ai, Dương Thiên mới đưa bọn hắn trở về phòng. Mọi việc xong xuôi, Dương Thiên mới bước lại gần Hoa Thi Âm, mặt cười vô sỉ nói:
- Đêm đã khuya rồi, chúng ta cũng nên làm những việc cần làm a.
(Cắt bỏ 3000 từ, cấm thư chỉ để mình ta đọc. ^.^)
/650
|