Dương Thiên và Trần Dạ không tiếp tục nói đến Triệu Vũ Hinh. Cả hai chuyển hẳn qua những chủ đề nam nhân thường bàn luận: kinh tế, chính trị, game, mỹ nữ. Khác với nhận định ban đầu của Dương Thiên, Trần Dạ là một kẻ rất nhàm chán. Khi nói về kinh tế hay chính trị, hắn bàn tán rất nhiệt tình, còn game hay mỹ nữ thì lại tỏ ra không mấy mặn mà.
- Dương Thiên, ta xem ngươi còn rất trẻ, hẳn là nhỏ tuổi hơn Hinh Hinh a?
- Đúng vậy. Ta còn chưa tốt nghiệp đại học.
Trần Dạ vẻ mặt tiếc nuối:
- Vậy sau này ngươi phải gặp nhiều vất vả rồi. Dựa vào quan hệ của ngươi và Hinh Hinh, ta sẽ tiết lộ cho ngươi vài bí mật. Nhớ đừng nói cho người khác biết.
Dương Thiên có hơi tò mò:
- Ta sẽ giữ kín.
- Ngươi chắc đã biết về Hứa gia, tiểu Tĩnh chính là đại tiểu thư của Hứa gia.
Dương Thiên nhăn mặt, Hứa gia là gia tộc nào, hắn chỉ biết Tần gia, Hoàng gia cùng Lý gia mà thôi. Bất quá Dương Thiên vẫn gật đầu lấy lệ. Trần Dạ tiếp:
- Hứa gia cũng được tính là đại gia tộc, nhưng so với tam đại gia tộc thì lại chẳng tính vào đâu. Bọn hắn mới chân chính là kẻ thống trị, cùng chính phủ quản lý nền kinh tế trong nước. Tam đại gia tộc lần lượt là Lý gia, Hoàng gia, Tần gia. Xếp theo thứ tự từ mạnh đến yếu. Hứa gia cũng có thể tính là thế lực phụ thuộc của Tần gia.
- Đó là những thông tin có được từ thống kê năm ngoài. Gần đây, Hứa gia nhận được tin tức, Tần gia đột nhiên quật khởi, trở thành gia tộc hàng đầu, ngang hàng cùng Lý gia. Còn Hoàng gia thì bị tụt lại phía sau, ngươi hiểu chuyện này có ý nghĩa gì không?
Dương Thiên cau mày suy nghĩ:
- Ngươi nói rõ đi.
- Chính là sự chuyển giao. Khi các thế lực bước vào quá trình chuyển giao quyền lực, nền kinh tế chắc chắn sẽ suy yếu trong thời gian ngắn. Nhân sự thay đổi, quy trình rườm ra sẽ khiến bộ máy mấy thời gian dài mới có thể hoạt động trơn tru. Trong thời gian đó, rất nhiều hoạt động sẽ bị đình trệ, dẫn đến việc làm thiếu thốn, số lượng người thất nghiệp tăng cao…
Dương Thiên cắt ngang:
- Được rồi, những chuyện đó ta đã biết, ngươi tìm đề tài khác đi.
Trần Dạ ngạc nhiên:
- Dương Thiên, ta đang nói về tương lai của ngươi a. Nếu chuyện này diễn ra, cơ hội việc làm của ngươi sẽ giảm đi, rất khó tìm việc. Ta muốn mời ngươi đến công ty của ta làm việc.
Xin việc? Thật xin lỗi, sau khi tốt nghiệp, Dương Thiên hoàn toàn không có ý định đi làm. Vả lại, nhớ đến những gì Sinh Mệnh Chân Tiên đã nói, đây chắc chắn là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, rất có khả năng Dương Thiên không thể tiếp tục đên khi ra trường.
- Chuyện này ta tự có chủ kiến, ngươi đừng bận tâm.
- Dương Thiên, vậy là ngươi vẫn chưa hiểu rõ vấn đề, để ta phân tích kĩ hơn. Là thế này, ngươi phải nhìn từ hai góc độ…
Bài diễn thuyết về kinh tế, chính trị của Trần Dạ kéo dài mãi không dứt, Dương Thiên ngán ngẩm ngồi yên lặng uống rượu, suy nghĩ vu vơ. Đến khi Trần Dạ kết thúc, thời gian cũng đã khá trễ, Dương Thiên liền đứng dậy:
- Đã hơn 10 giờ tối, RwWBCS0 ta cũng nên trở về rồi.
Trần Dạ nhìn đồng hồ, xác thực đã hơn 10 giờ, có chút ngượng ngùng:
- Xin lỗi, mỗi khi nói đến vấn đề này, ta vẫn thường nhập tâm hơi quá.
- Không sao, chúng ta mau ra ngoài đi.
Khi hai người từ phía sau sân khấu đi ra, trong phòng chỉ còn lại thưa thớt vài người. Hứa Tĩnh đang tạm biệt những vị khách còn sót lại. Tiêu Lệ gương mặt đỏ bừng, ôm lấy Triệu Vũ Hinh lảm nhảm. Thấy Dương Thiên cùng Trần Dạ vui vẻ cười nói, Triệu Vũ Hinh lén thở ra một hơi, hướng về phía hai người vẫy tay gọi:
- Hai người mau lại đây, Lệ Lệ đã không biết trời trăng gì nữa rồi, mau giúp ta đỡ nàng a.
Dương Thiên tiến lại đỡ lấy Tiêu Lệ:
- Ngươi có biết nhà của nàng ở đâu hay không?
Triệu Vũ Hinh lắc đầu:
- Lệ Lệ nhà ở cách nơi này khá xa, bây giờ trời đã tối, ta…
Trần Dạ cắt lời:
- Để nàng ở lại đây đi, phía sau sân khấu có sắp xếp chỗ để nghĩ ngơi. Ta cùng tiểu Tĩnh còn khá nhiều việc phải làm, đêm nay cũng sẽ ở lại đây.
- Việc này…
Triệu Vũ Hình còn chưa quyết định, Dương Thiên đã vội nói:
- Tốt lắm, vậy bọn ta để Tiêu Lệ lại chỗ của ngươi, sáng mai nhớ đưa nàng về nhà an toàn.
- Chuyện này các ngươi có thể yên tâm.
- Tốt.
Dương Thiên quay sang Triệu Vũ Hinh:
- Vũ Hinh, thời gian cũng đã không còn sớm, để ta đưa ngươi trở về.
- Đợi một lát, để ta nói với tiểu Tĩnh vài câu đã.
Chờ Triệu Vũ Hinh chạy qua chỗ Hứa Tĩnh, Dương Thiên vỗ vai Trần Dạ:
- Làm tốt lắm.
Trần Dạ bật cười:
- Đều là nam nhân với nhau, chút tiểu xảo này, ta dĩ nhiên phải biết rõ.
Dương Thiên hài lòng:
- Sau này kinh doanh có gặp khó khăn, cứ đến tìm Tần gia xin trợ giúp, báo tên của ta lên, bọn họ chắc chắn sẽ giúp ngươi.
Trần Dạ còn chưa kịp hiểu hết ý nghĩa trong câu nói của Dương Thiên, Triệu Vũ Hinh đã quay trở lại:
- Dương Thiên, đã xong, chúng ta về thôi.
- Được, gặp lại sau.
- Gặp lại sau.
Chờ Dương Thiên cùng Triệu Vũ Hinh rời đi, Hứa Tĩnh bước tới bên cạnh Trần Dạ:
- Ngươi vẫn còn luyến tiếc nàng sao?
Trần Dạ lắc đầu cười khổ:
- Tiểu Tĩnh, ta và ngươi đã làm lễ đính hôn, sao ta lại nghĩ đến nữ nhân khác được. Người khiến ta chú ý nhiều hơn là tên Dương Thiên kia.
- Ý của ngươi là?
- Hắn là một kẻ không đơn giản, ít nhất sẽ không yếu hơn Hứa gia. Đây chỉ là linh cảm của ta mà thôi. Ngươi có tin hay không?
- Ta lúc nào cũng tin tưởng ngươi.
Hứa Tĩnh tựa vào ngực Trần Dạ:
- Ta biết ngươi vẫn chưa quên được Hinh Hinh, nhưng ta tin thời gian có thể khiến ngươi thay đổi.
- Tiểu Tĩnh…
…
Rời đi khỏi khách sạn, Dương Thiên lấy điện thoại gọi một chiếc Taxi thì Triệu Vũ Hinh bật cười:
- Qua 10 giờ đêm, taxi không còn hoạt động nữa, ngươi có gọi cũng vô ích.
- Ách, vậy ngươi định thế nào, hay để ta gọi cho một người bạn đến đây.
Dương Thiên chuẩn bị bấm số của Tiêu Chính Long lại bị Triệu Vũ Hinh ngăn cản:
- Không cần, nơi này cách nhà ta khoảng 30 phút đi bộ, chúng ta từ từ đi là được.
Chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, Dương Thiên tất nhiên sẽ vui vẻ nhận lấy. Cùng nhau đi bộ trong đếm khuya là một cơ hội tốt để tăng tiến tình cảm a. Đáng tiếc, mọi chuyện diễn ra không như hắn mong đợi, Triệu Vũ Hinh dành phần lớn thời gian để hỏi về chuyện học hành, làm việc cùng những dự định tương lai của Dương Thiên.
Đối với câu hỏi của nàng, Dương Thiên trả lời qua loa lấy lệ. Học hành, hắn đến trường cho vui là chính, vốn chưa từng để tâm đến chuyện này. Làm việc, công việc ưa thích của Dương Thiên chính là làm NEET, nói một cách dễ hiểu chính là không làm gì hết. Tương lai, hắn không thể nói với Triệu Vũ Hinh về ước mơ xây dựng hậu cung, cùng một đám lão bà tiêu dao được. Chuyện này hắn đã từng nói qua với nàng, có điều trong một không khí như thế này, đừng nhắc đến thì tốt hơn.
Triệu Vũ Hinh thấy Dương Thiên trả lời cho có, cũng không cố ý gặng hỏi thêm mà chuyển sang chuyện khác:
- Dương Thiên, khi nãy ngươi và Trần Dạ đã nói những gì?
Dương Thiên nhún vai:
- Cũng không có gì đặc biệt, hắn nhờ ta chăm sóc tốt cho ngươi.
- Vậy ngươi trả lời như thế nào?
- Cái này còn phải hỏi sao, ngươi là bạn gái của ta, đương nhiên ta sẽ cho ngươi một cuộc sống hạnh phúc nhất.
Gương mặt Triệu Vũ Hinh có chút đỏ lên, sẵn giọng:
- Ngươi đừng nói bậy, ta chỉ nhờ ngươi giả làm bạn trai, không phải là thật.
- Ặc, Vũ Hinh, ngươi khiến ta rất đau lòng a.
Vừa nói, Dương Thiên vừa đưa tay lên ôm ngực, biểu cảm rất chân thật khiến Triệu Vũ Hinh phì cười:
- Ngươi đừng diễn nữa, nếu để người khác nhìn thấy sẽ nghĩ là ta đã làm gì có lỗi với ngươi.
Dương Thiên vẫn diễn sâu:
- Ngươi qua cầu rút ván, đây chính là việc có lỗi với ta.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Làm việc phải có trả công, chỉ cần ngươi trả công đầy đủ, chuyện này xem như xí xóa.
Triệu Vũ Hinh cảm thấy có điểm không ổn, ngoài miệng vẫn theo quán tính hỏi tiếp:
- Ngươi cần bao nhiêu tiền công?
Khóe miệng Dương Thiên nhếch lên nụ cười nham hiểm:
- Dứt khoát lấy ngươi làm tiền công đi.
- Dương Thiên, ta xem ngươi còn rất trẻ, hẳn là nhỏ tuổi hơn Hinh Hinh a?
- Đúng vậy. Ta còn chưa tốt nghiệp đại học.
Trần Dạ vẻ mặt tiếc nuối:
- Vậy sau này ngươi phải gặp nhiều vất vả rồi. Dựa vào quan hệ của ngươi và Hinh Hinh, ta sẽ tiết lộ cho ngươi vài bí mật. Nhớ đừng nói cho người khác biết.
Dương Thiên có hơi tò mò:
- Ta sẽ giữ kín.
- Ngươi chắc đã biết về Hứa gia, tiểu Tĩnh chính là đại tiểu thư của Hứa gia.
Dương Thiên nhăn mặt, Hứa gia là gia tộc nào, hắn chỉ biết Tần gia, Hoàng gia cùng Lý gia mà thôi. Bất quá Dương Thiên vẫn gật đầu lấy lệ. Trần Dạ tiếp:
- Hứa gia cũng được tính là đại gia tộc, nhưng so với tam đại gia tộc thì lại chẳng tính vào đâu. Bọn hắn mới chân chính là kẻ thống trị, cùng chính phủ quản lý nền kinh tế trong nước. Tam đại gia tộc lần lượt là Lý gia, Hoàng gia, Tần gia. Xếp theo thứ tự từ mạnh đến yếu. Hứa gia cũng có thể tính là thế lực phụ thuộc của Tần gia.
- Đó là những thông tin có được từ thống kê năm ngoài. Gần đây, Hứa gia nhận được tin tức, Tần gia đột nhiên quật khởi, trở thành gia tộc hàng đầu, ngang hàng cùng Lý gia. Còn Hoàng gia thì bị tụt lại phía sau, ngươi hiểu chuyện này có ý nghĩa gì không?
Dương Thiên cau mày suy nghĩ:
- Ngươi nói rõ đi.
- Chính là sự chuyển giao. Khi các thế lực bước vào quá trình chuyển giao quyền lực, nền kinh tế chắc chắn sẽ suy yếu trong thời gian ngắn. Nhân sự thay đổi, quy trình rườm ra sẽ khiến bộ máy mấy thời gian dài mới có thể hoạt động trơn tru. Trong thời gian đó, rất nhiều hoạt động sẽ bị đình trệ, dẫn đến việc làm thiếu thốn, số lượng người thất nghiệp tăng cao…
Dương Thiên cắt ngang:
- Được rồi, những chuyện đó ta đã biết, ngươi tìm đề tài khác đi.
Trần Dạ ngạc nhiên:
- Dương Thiên, ta đang nói về tương lai của ngươi a. Nếu chuyện này diễn ra, cơ hội việc làm của ngươi sẽ giảm đi, rất khó tìm việc. Ta muốn mời ngươi đến công ty của ta làm việc.
Xin việc? Thật xin lỗi, sau khi tốt nghiệp, Dương Thiên hoàn toàn không có ý định đi làm. Vả lại, nhớ đến những gì Sinh Mệnh Chân Tiên đã nói, đây chắc chắn là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, rất có khả năng Dương Thiên không thể tiếp tục đên khi ra trường.
- Chuyện này ta tự có chủ kiến, ngươi đừng bận tâm.
- Dương Thiên, vậy là ngươi vẫn chưa hiểu rõ vấn đề, để ta phân tích kĩ hơn. Là thế này, ngươi phải nhìn từ hai góc độ…
Bài diễn thuyết về kinh tế, chính trị của Trần Dạ kéo dài mãi không dứt, Dương Thiên ngán ngẩm ngồi yên lặng uống rượu, suy nghĩ vu vơ. Đến khi Trần Dạ kết thúc, thời gian cũng đã khá trễ, Dương Thiên liền đứng dậy:
- Đã hơn 10 giờ tối, RwWBCS0 ta cũng nên trở về rồi.
Trần Dạ nhìn đồng hồ, xác thực đã hơn 10 giờ, có chút ngượng ngùng:
- Xin lỗi, mỗi khi nói đến vấn đề này, ta vẫn thường nhập tâm hơi quá.
- Không sao, chúng ta mau ra ngoài đi.
Khi hai người từ phía sau sân khấu đi ra, trong phòng chỉ còn lại thưa thớt vài người. Hứa Tĩnh đang tạm biệt những vị khách còn sót lại. Tiêu Lệ gương mặt đỏ bừng, ôm lấy Triệu Vũ Hinh lảm nhảm. Thấy Dương Thiên cùng Trần Dạ vui vẻ cười nói, Triệu Vũ Hinh lén thở ra một hơi, hướng về phía hai người vẫy tay gọi:
- Hai người mau lại đây, Lệ Lệ đã không biết trời trăng gì nữa rồi, mau giúp ta đỡ nàng a.
Dương Thiên tiến lại đỡ lấy Tiêu Lệ:
- Ngươi có biết nhà của nàng ở đâu hay không?
Triệu Vũ Hinh lắc đầu:
- Lệ Lệ nhà ở cách nơi này khá xa, bây giờ trời đã tối, ta…
Trần Dạ cắt lời:
- Để nàng ở lại đây đi, phía sau sân khấu có sắp xếp chỗ để nghĩ ngơi. Ta cùng tiểu Tĩnh còn khá nhiều việc phải làm, đêm nay cũng sẽ ở lại đây.
- Việc này…
Triệu Vũ Hình còn chưa quyết định, Dương Thiên đã vội nói:
- Tốt lắm, vậy bọn ta để Tiêu Lệ lại chỗ của ngươi, sáng mai nhớ đưa nàng về nhà an toàn.
- Chuyện này các ngươi có thể yên tâm.
- Tốt.
Dương Thiên quay sang Triệu Vũ Hinh:
- Vũ Hinh, thời gian cũng đã không còn sớm, để ta đưa ngươi trở về.
- Đợi một lát, để ta nói với tiểu Tĩnh vài câu đã.
Chờ Triệu Vũ Hinh chạy qua chỗ Hứa Tĩnh, Dương Thiên vỗ vai Trần Dạ:
- Làm tốt lắm.
Trần Dạ bật cười:
- Đều là nam nhân với nhau, chút tiểu xảo này, ta dĩ nhiên phải biết rõ.
Dương Thiên hài lòng:
- Sau này kinh doanh có gặp khó khăn, cứ đến tìm Tần gia xin trợ giúp, báo tên của ta lên, bọn họ chắc chắn sẽ giúp ngươi.
Trần Dạ còn chưa kịp hiểu hết ý nghĩa trong câu nói của Dương Thiên, Triệu Vũ Hinh đã quay trở lại:
- Dương Thiên, đã xong, chúng ta về thôi.
- Được, gặp lại sau.
- Gặp lại sau.
Chờ Dương Thiên cùng Triệu Vũ Hinh rời đi, Hứa Tĩnh bước tới bên cạnh Trần Dạ:
- Ngươi vẫn còn luyến tiếc nàng sao?
Trần Dạ lắc đầu cười khổ:
- Tiểu Tĩnh, ta và ngươi đã làm lễ đính hôn, sao ta lại nghĩ đến nữ nhân khác được. Người khiến ta chú ý nhiều hơn là tên Dương Thiên kia.
- Ý của ngươi là?
- Hắn là một kẻ không đơn giản, ít nhất sẽ không yếu hơn Hứa gia. Đây chỉ là linh cảm của ta mà thôi. Ngươi có tin hay không?
- Ta lúc nào cũng tin tưởng ngươi.
Hứa Tĩnh tựa vào ngực Trần Dạ:
- Ta biết ngươi vẫn chưa quên được Hinh Hinh, nhưng ta tin thời gian có thể khiến ngươi thay đổi.
- Tiểu Tĩnh…
…
Rời đi khỏi khách sạn, Dương Thiên lấy điện thoại gọi một chiếc Taxi thì Triệu Vũ Hinh bật cười:
- Qua 10 giờ đêm, taxi không còn hoạt động nữa, ngươi có gọi cũng vô ích.
- Ách, vậy ngươi định thế nào, hay để ta gọi cho một người bạn đến đây.
Dương Thiên chuẩn bị bấm số của Tiêu Chính Long lại bị Triệu Vũ Hinh ngăn cản:
- Không cần, nơi này cách nhà ta khoảng 30 phút đi bộ, chúng ta từ từ đi là được.
Chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, Dương Thiên tất nhiên sẽ vui vẻ nhận lấy. Cùng nhau đi bộ trong đếm khuya là một cơ hội tốt để tăng tiến tình cảm a. Đáng tiếc, mọi chuyện diễn ra không như hắn mong đợi, Triệu Vũ Hinh dành phần lớn thời gian để hỏi về chuyện học hành, làm việc cùng những dự định tương lai của Dương Thiên.
Đối với câu hỏi của nàng, Dương Thiên trả lời qua loa lấy lệ. Học hành, hắn đến trường cho vui là chính, vốn chưa từng để tâm đến chuyện này. Làm việc, công việc ưa thích của Dương Thiên chính là làm NEET, nói một cách dễ hiểu chính là không làm gì hết. Tương lai, hắn không thể nói với Triệu Vũ Hinh về ước mơ xây dựng hậu cung, cùng một đám lão bà tiêu dao được. Chuyện này hắn đã từng nói qua với nàng, có điều trong một không khí như thế này, đừng nhắc đến thì tốt hơn.
Triệu Vũ Hinh thấy Dương Thiên trả lời cho có, cũng không cố ý gặng hỏi thêm mà chuyển sang chuyện khác:
- Dương Thiên, khi nãy ngươi và Trần Dạ đã nói những gì?
Dương Thiên nhún vai:
- Cũng không có gì đặc biệt, hắn nhờ ta chăm sóc tốt cho ngươi.
- Vậy ngươi trả lời như thế nào?
- Cái này còn phải hỏi sao, ngươi là bạn gái của ta, đương nhiên ta sẽ cho ngươi một cuộc sống hạnh phúc nhất.
Gương mặt Triệu Vũ Hinh có chút đỏ lên, sẵn giọng:
- Ngươi đừng nói bậy, ta chỉ nhờ ngươi giả làm bạn trai, không phải là thật.
- Ặc, Vũ Hinh, ngươi khiến ta rất đau lòng a.
Vừa nói, Dương Thiên vừa đưa tay lên ôm ngực, biểu cảm rất chân thật khiến Triệu Vũ Hinh phì cười:
- Ngươi đừng diễn nữa, nếu để người khác nhìn thấy sẽ nghĩ là ta đã làm gì có lỗi với ngươi.
Dương Thiên vẫn diễn sâu:
- Ngươi qua cầu rút ván, đây chính là việc có lỗi với ta.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Làm việc phải có trả công, chỉ cần ngươi trả công đầy đủ, chuyện này xem như xí xóa.
Triệu Vũ Hinh cảm thấy có điểm không ổn, ngoài miệng vẫn theo quán tính hỏi tiếp:
- Ngươi cần bao nhiêu tiền công?
Khóe miệng Dương Thiên nhếch lên nụ cười nham hiểm:
- Dứt khoát lấy ngươi làm tiền công đi.
/650
|