Thần thức của Dương Thiên nhanh chóng khóa chặt Tiêu Viễn. Không biết mình đã bị người khác theo dõi, Tiêu Viễn rời khỏi phòng đấu giá, đi đến một căn phòng nằm ở góc khuất tại khu nhà kế bên đó. Hắn gõ cửa vài cái, từ trên cửa tách ra một khe hở, một người bên trong nhìn ra, xác định là người mình liền mở cửa ra.
Cùng lúc này, Dương Thiên đứng dậy, nói với Lăng Nhã Kỳ:
- Ta đi vệ sinh một lát, sẽ quay lại ngay.
Lăng Nhã Kỳ tùy ý đáp lại:
- Đi nhanh về nhanh, còn 5 phút nữa là đến giờ bắt đầu rồi.
- 5 phút là quá nhiều.
Lăng Nhã Kỳ không hiểu ẩn ý trong câu nói của Dương Thiên, tiếp tục thưởng thức rượu vang.
Tiêu Viễn vừa ngồi xuống, một người đã lên tiếng:
- Tiêu Viễn tiên sinh, bọn ta đã chuẩn bị xong, chỉ cần tên Dương Thiên kia rời khỏi căn cứ, hắn chỉ còn một con đường chết. Bọn ta sẽ dàn dựng thành cảnh cướp của giết người…
Tiêu Viễn vội nói:
- Không phải, ta đến đây là để thông báo với các ngươi kế hoạch đã bị hủy bỏ?
Đám người ngạc nhiên:
- Hủy bỏ? Tại sao?
Tiêu Viễn lấy từ trong người ra một tấm thẻ, mặt cười khó coi hơn khóc:
- Khi nãy hắn lấy ra một sấp dày, còn đưa cho ta một cái. Các ngươi “hiểu” rồi chứ?
Cả đám người trợn to mắt nhìn vào chữ Vip bên trên:
- Đây, đây là thẻ Vip? Hơn nữa còn là một sấp dày?
- Thẻ Vip, chẳng phải loại thẻ được thiết kế đặc biệt dành cho những nhân vật quyền lực bậc nhất hay sao?
- Tiêu Viễn, tên khốn kiếp, ngươi lại dám đắc tội với đại nhân vật bậc này, muốn đưa bọn ta cùng chết sao?
- Không ổn, lỡ như vị đó ghi hận Tiêu Viễn, muốn trả thù hắn và những người liên quan. Vậy chẳng phải sẽ làm liên lụy đến bọn ta sao?
Hàng loạt lời chửi mắng, sỉ vả nhằm vào Tiêu Viễn khiến hắn chỉ biết im lặng gánh chịu. Những người này đều lính đánh thuê, vệ sĩ cực kỳ lợi hại do đích thân Tiêu Bắc tuyển chọn, mang về làm thuộc hạ. Tổng cộng có hơn 100 người, Tiêu Bắc để lại cho Tiêu Viễn 2 người làm vệ sĩ ngầm. Hai tên này đã giúp Tiêu Viễn thực hiện không ít vụ giết người, cưỡng gian thiếu nữ.
Lần này bọn hắn có mặt ở đây 80 người, theo lệnh đến để canh gác những vật phẩm đấu giá. Tiêu Viễn dùng một khoản tiền lớn, cộng thêm bề ngoài quan hệ thân thiết với Tiêu Bắc để mua chuộc vài người trong số bọn họ. Tuy nói bọn hắn nhận tiền của Tiêu Viễn để làm việc cho hắn, nhưng nếu tính mạng bị uy hiếp, trở mặt là chuyện bình thường.
Chửi mắng chưa đủ, một tên trong đó nhịn không nổi, cầm lấy một ống sắt, hướng về phía Tiêu Viễn. Hắn một tay nắm cổ áo, miệng chửi to:
- Ta đánh chết ngươi.
Hắn đưa gậy sắt lên cao, lập tức vung mạnh xuống khiến những người kia không kịp phản ứng. Tiêu Viễn hoảng sợ nhắm chặt mắt, hô to:
- Đừng.
Tiêu Viễn nhắm mắt thật lâu, gần 1 phút vẫn chưa thấy có chuyện gì xảy ra, hắn mới từ từ mở mắt ra. Những người kia đang giữ nguyên tư thế, giống như thời gian bất động, chỉ có mình Tiêu Viễn là còn cử động được. Cảm nhận được một cơn nóng rát ngay giữa trán vừa xuất hiện lan dần ra hai mắt, Tiêu Viễn kêu gào thảm thiết, ngã ra khỏi ghế, hai tay ôm lấy mắt mình, từng giọt máu tươi từ trên mắt hắn nhỏ xuống đất.
Theo tiếng gào của Tiêu Viễn, không gian chung quanh bình thường trở lại, gậy sắt thuận thế đập xuống, chiếc ghế vỡ vụn thành từng mảnh. Dựa vào lực đạo này, đủ thấy hắn thực sự muốn giết Tiêu Viễn.
Một đòn đánh hụt, tên kia càng thêm điên cuồng, hắn đưa tay lên định đập xuống thêm một nhát nữa thì đã bị những tên chung quanh ngăn lại.
- Mau dừng tay, hắn cùng Kim Tinh đại sư qua hệ rất tốt. Nếu ngươi giết chết hắn, bọn ta cũng sẽ không sống tốt.
- Hừ, đắc tội với vị đại nhân kia, các ngươi cho rằng chúng ta sẽ sống tốt wBS4CNm sao. Kim Tinh đại sự đã từng nói, so với những người giữ vé Vip, hắn một cọng lông cũng không bằng.
- Đại nhân vật như vậy sẽ không thèm để ý đến loại tiểu nhân như chúng ta, ngươi đừng quá lo lắng. Hơn nữa, kế hoạch này vẫn chưa lộ ra ngoài, hắn cũng sẽ không biết để trả thù.
Tên kia nghe đến đây cũng đã bình tĩnh lại. Đúng vậy, kế hoạch còn chưa bắt đầu, người kia không biết đến bọn hắn, vốn không cần lo sợ bị trả thù a.
Đúng lúc này, Tiêu Viễn dường như phát điên, hắn ngẩn đầu lên, nói bằng giọng cuồng loạn:
- Muốn giết ta, các ngươi cùng nhay xuống địa ngục đi.
Hai mắt Tiêu Viễn bị máu tươi phủ kín khiến cả đám người hoảng sợ, bọn hắn chưa kịp phản ứng lại đã phát hiện cơ thể không thể cử động được. Cổ họng dường như bị ai đó bóp nghẹt, cố gắng hết sức cũng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào. Bọn họ dùng sức ôm lấy cổ họng, lực bóp lại càng mạnh hơn. Từng tiếng “rắc” do cổ họng bị bóp vỡ vang lên. Không đầy một phút sau, tất cả những người xung quanh đều đã ngã xuống trên mặt đất. Hai mắt trợn to, bên trong tràn đầy sự khủng hoảng, nhìn qua rất đáng sợ.
Tiêu Viễn hai mắt đỏ ngầu, sát khí không giảm chút nào. Đau đớn, phẫn nộ… đủ loại cảm xúc tiêu cực khiến hắn mất đi lý trí. Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trước mặt Tiêu Viễn. Hắn không nhìn thấy, chỉ cảm nhận được, liền hét lên hai chữ:
- Chết đi.
Dương Thiên không bị ảnh hưởng chút nào, hắn lấy tay sờ cằm, ra vẻ nghiền ngẫm:
- Tam Nhãn Tộc?
Tam Nhãn Tộc, một trong những chủng tộc cường đại bậc nhất trên thế giới. Trước khi thức tỉnh con mắt thứ 3, bọn hắn vốn không khác gì người bình thường. Sau khi thức tỉnh, tùy theo loại mắt sẽ đạt được những năng lực khác nhau, đồng thời tu luyện nhanh hơn tu sĩ bình thường khá nhiều. Hơn nữa, thông qua quá trình tu luyện, con mắt thứ 3 này còn có thể tiến cấp, năng lực cũ được cải thiện, phát sinh thêm nhiều năng lực mới.
Tạo hóa rất công bằng, để bù lại cho sự mạnh mẽ của chủng tộc này, xác suất thức tỉnh thành công thấp đến đáng thương, so với việc có linh căn còn thấp hơn nhiều. Số lượng tộc nhân của Tam Nhãn Tộc không hề thua kém nhân loại bình thường. Bọn hắn sống lẫn trong thế giới loại người, chờ ngày thức tỉnh. Mỗi loại mắt khác nhau có cách thức tỉnh khác nhau, trước khi thức tỉnh, ngươi sẽ không biết được mình sở hữu loại mắt nào. Vũ hóa thành tiên hay mãi mãi là phàm nhân đều ở một bước này. Theo thời gian dài dằng dặc, tộc nhân của Tam Nhãn Tộc ngày càng nhiều, phân bố khắp nơi trong nhân gian. Thậm chí có rất nhiều người còn không biết về nguồn gốc của mình. Tiêu Viễn chính là ví dụ minh họa cụ thể nhất cho trường hợp này.
Tam Nhãn Tộc dù thức tỉnh thành công cũng phân ra mạnh yếu khác nhau. Những loại yếu kém năng lực có hạn, chỉ phụ trợ tu luyện nhanh hơn hoặc công kích bình thường. Loại mạnh uy lực kinh nhân, có năng lực vượt cấp khiêu chiến, dù là loại phụ trợ cũng có năng lực nghịch thiên. Còn về loại mạnh nhất Dương Thiên từng chứng kiến qua, gọi là Tử Cực Thần Đạo Nhãn, mạnh đến không hợp lẽ thường. Loại siêu cấp thần nhãn này là của một trong chín tên Bán Tiên đã từng vây công Dương Thiên trước kia. Nhờ nó, tên này đã giữ được một mạng trước Diệt Thế Kiếm của Dương Thiên, dù vậy hắn cũng bị trọng thương, không có vài vạn năm đừng mơ tưởng khôi phục trở lại.
Tên Tiêu Viễn trước mắt này, được tính vào thức tỉnh thất bại. Tình huống này thực sự rất đáng thương, hắn sẽ đạt được sức mạnh rất lớn trong phút chốc, sau đó bị con mắt thứ 3 hút hết sinh mệnh, chết đi trong đau đớn.
Tiêu Viễn thấy bóng người kia vẫn hiện diện trước mặt, hắn lại càng thêm điên cuống, dùng sức huy động đệ tam nhãn để giết chết Dương Thiên. Bị thúc ép quá mức, hai con mắt còn lại của hắn không chịu nổi áp lực, lập tức nổ tung ra. Máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Dương Thiên người vẫn sạch sẽ, không có bất kỳ giọt máu nào chạm được vào người hắn.
- Ài, xem như đã từng quen biết, để ta giúp ngươi giải thoát.
Rất nhiều đốm lửa từ trong không trung hiện ra. Mỗi một đốm đều rất nhỏ, tưởng chừng chỉ cần một cơn gió thổi nhẹ sẽ bị thổi tắt. Từng đốm lửa nhỏ rơi vào những cổ thi đang nắm la liệt trên mặt đất. Không một tiếng động, không có khung cảnh hoành tráng nào, tất cả lặng im trở thành tro tàn.
Tiêu Viễn dường như cảm nhận được tử vong đang đến gần, hắn bất chấp đau đớn, dập đầu vang xin:
- Tha mạng cho ta. Ta sẽ không bao giờ làm việc xấu nữa. Từ nay về sau sẽ ăn chay niệm phật, cắt tóc đi tu…
- Không có về sau.
Cùng lúc này, Dương Thiên đứng dậy, nói với Lăng Nhã Kỳ:
- Ta đi vệ sinh một lát, sẽ quay lại ngay.
Lăng Nhã Kỳ tùy ý đáp lại:
- Đi nhanh về nhanh, còn 5 phút nữa là đến giờ bắt đầu rồi.
- 5 phút là quá nhiều.
Lăng Nhã Kỳ không hiểu ẩn ý trong câu nói của Dương Thiên, tiếp tục thưởng thức rượu vang.
Tiêu Viễn vừa ngồi xuống, một người đã lên tiếng:
- Tiêu Viễn tiên sinh, bọn ta đã chuẩn bị xong, chỉ cần tên Dương Thiên kia rời khỏi căn cứ, hắn chỉ còn một con đường chết. Bọn ta sẽ dàn dựng thành cảnh cướp của giết người…
Tiêu Viễn vội nói:
- Không phải, ta đến đây là để thông báo với các ngươi kế hoạch đã bị hủy bỏ?
Đám người ngạc nhiên:
- Hủy bỏ? Tại sao?
Tiêu Viễn lấy từ trong người ra một tấm thẻ, mặt cười khó coi hơn khóc:
- Khi nãy hắn lấy ra một sấp dày, còn đưa cho ta một cái. Các ngươi “hiểu” rồi chứ?
Cả đám người trợn to mắt nhìn vào chữ Vip bên trên:
- Đây, đây là thẻ Vip? Hơn nữa còn là một sấp dày?
- Thẻ Vip, chẳng phải loại thẻ được thiết kế đặc biệt dành cho những nhân vật quyền lực bậc nhất hay sao?
- Tiêu Viễn, tên khốn kiếp, ngươi lại dám đắc tội với đại nhân vật bậc này, muốn đưa bọn ta cùng chết sao?
- Không ổn, lỡ như vị đó ghi hận Tiêu Viễn, muốn trả thù hắn và những người liên quan. Vậy chẳng phải sẽ làm liên lụy đến bọn ta sao?
Hàng loạt lời chửi mắng, sỉ vả nhằm vào Tiêu Viễn khiến hắn chỉ biết im lặng gánh chịu. Những người này đều lính đánh thuê, vệ sĩ cực kỳ lợi hại do đích thân Tiêu Bắc tuyển chọn, mang về làm thuộc hạ. Tổng cộng có hơn 100 người, Tiêu Bắc để lại cho Tiêu Viễn 2 người làm vệ sĩ ngầm. Hai tên này đã giúp Tiêu Viễn thực hiện không ít vụ giết người, cưỡng gian thiếu nữ.
Lần này bọn hắn có mặt ở đây 80 người, theo lệnh đến để canh gác những vật phẩm đấu giá. Tiêu Viễn dùng một khoản tiền lớn, cộng thêm bề ngoài quan hệ thân thiết với Tiêu Bắc để mua chuộc vài người trong số bọn họ. Tuy nói bọn hắn nhận tiền của Tiêu Viễn để làm việc cho hắn, nhưng nếu tính mạng bị uy hiếp, trở mặt là chuyện bình thường.
Chửi mắng chưa đủ, một tên trong đó nhịn không nổi, cầm lấy một ống sắt, hướng về phía Tiêu Viễn. Hắn một tay nắm cổ áo, miệng chửi to:
- Ta đánh chết ngươi.
Hắn đưa gậy sắt lên cao, lập tức vung mạnh xuống khiến những người kia không kịp phản ứng. Tiêu Viễn hoảng sợ nhắm chặt mắt, hô to:
- Đừng.
Tiêu Viễn nhắm mắt thật lâu, gần 1 phút vẫn chưa thấy có chuyện gì xảy ra, hắn mới từ từ mở mắt ra. Những người kia đang giữ nguyên tư thế, giống như thời gian bất động, chỉ có mình Tiêu Viễn là còn cử động được. Cảm nhận được một cơn nóng rát ngay giữa trán vừa xuất hiện lan dần ra hai mắt, Tiêu Viễn kêu gào thảm thiết, ngã ra khỏi ghế, hai tay ôm lấy mắt mình, từng giọt máu tươi từ trên mắt hắn nhỏ xuống đất.
Theo tiếng gào của Tiêu Viễn, không gian chung quanh bình thường trở lại, gậy sắt thuận thế đập xuống, chiếc ghế vỡ vụn thành từng mảnh. Dựa vào lực đạo này, đủ thấy hắn thực sự muốn giết Tiêu Viễn.
Một đòn đánh hụt, tên kia càng thêm điên cuồng, hắn đưa tay lên định đập xuống thêm một nhát nữa thì đã bị những tên chung quanh ngăn lại.
- Mau dừng tay, hắn cùng Kim Tinh đại sư qua hệ rất tốt. Nếu ngươi giết chết hắn, bọn ta cũng sẽ không sống tốt.
- Hừ, đắc tội với vị đại nhân kia, các ngươi cho rằng chúng ta sẽ sống tốt wBS4CNm sao. Kim Tinh đại sự đã từng nói, so với những người giữ vé Vip, hắn một cọng lông cũng không bằng.
- Đại nhân vật như vậy sẽ không thèm để ý đến loại tiểu nhân như chúng ta, ngươi đừng quá lo lắng. Hơn nữa, kế hoạch này vẫn chưa lộ ra ngoài, hắn cũng sẽ không biết để trả thù.
Tên kia nghe đến đây cũng đã bình tĩnh lại. Đúng vậy, kế hoạch còn chưa bắt đầu, người kia không biết đến bọn hắn, vốn không cần lo sợ bị trả thù a.
Đúng lúc này, Tiêu Viễn dường như phát điên, hắn ngẩn đầu lên, nói bằng giọng cuồng loạn:
- Muốn giết ta, các ngươi cùng nhay xuống địa ngục đi.
Hai mắt Tiêu Viễn bị máu tươi phủ kín khiến cả đám người hoảng sợ, bọn hắn chưa kịp phản ứng lại đã phát hiện cơ thể không thể cử động được. Cổ họng dường như bị ai đó bóp nghẹt, cố gắng hết sức cũng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào. Bọn họ dùng sức ôm lấy cổ họng, lực bóp lại càng mạnh hơn. Từng tiếng “rắc” do cổ họng bị bóp vỡ vang lên. Không đầy một phút sau, tất cả những người xung quanh đều đã ngã xuống trên mặt đất. Hai mắt trợn to, bên trong tràn đầy sự khủng hoảng, nhìn qua rất đáng sợ.
Tiêu Viễn hai mắt đỏ ngầu, sát khí không giảm chút nào. Đau đớn, phẫn nộ… đủ loại cảm xúc tiêu cực khiến hắn mất đi lý trí. Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trước mặt Tiêu Viễn. Hắn không nhìn thấy, chỉ cảm nhận được, liền hét lên hai chữ:
- Chết đi.
Dương Thiên không bị ảnh hưởng chút nào, hắn lấy tay sờ cằm, ra vẻ nghiền ngẫm:
- Tam Nhãn Tộc?
Tam Nhãn Tộc, một trong những chủng tộc cường đại bậc nhất trên thế giới. Trước khi thức tỉnh con mắt thứ 3, bọn hắn vốn không khác gì người bình thường. Sau khi thức tỉnh, tùy theo loại mắt sẽ đạt được những năng lực khác nhau, đồng thời tu luyện nhanh hơn tu sĩ bình thường khá nhiều. Hơn nữa, thông qua quá trình tu luyện, con mắt thứ 3 này còn có thể tiến cấp, năng lực cũ được cải thiện, phát sinh thêm nhiều năng lực mới.
Tạo hóa rất công bằng, để bù lại cho sự mạnh mẽ của chủng tộc này, xác suất thức tỉnh thành công thấp đến đáng thương, so với việc có linh căn còn thấp hơn nhiều. Số lượng tộc nhân của Tam Nhãn Tộc không hề thua kém nhân loại bình thường. Bọn hắn sống lẫn trong thế giới loại người, chờ ngày thức tỉnh. Mỗi loại mắt khác nhau có cách thức tỉnh khác nhau, trước khi thức tỉnh, ngươi sẽ không biết được mình sở hữu loại mắt nào. Vũ hóa thành tiên hay mãi mãi là phàm nhân đều ở một bước này. Theo thời gian dài dằng dặc, tộc nhân của Tam Nhãn Tộc ngày càng nhiều, phân bố khắp nơi trong nhân gian. Thậm chí có rất nhiều người còn không biết về nguồn gốc của mình. Tiêu Viễn chính là ví dụ minh họa cụ thể nhất cho trường hợp này.
Tam Nhãn Tộc dù thức tỉnh thành công cũng phân ra mạnh yếu khác nhau. Những loại yếu kém năng lực có hạn, chỉ phụ trợ tu luyện nhanh hơn hoặc công kích bình thường. Loại mạnh uy lực kinh nhân, có năng lực vượt cấp khiêu chiến, dù là loại phụ trợ cũng có năng lực nghịch thiên. Còn về loại mạnh nhất Dương Thiên từng chứng kiến qua, gọi là Tử Cực Thần Đạo Nhãn, mạnh đến không hợp lẽ thường. Loại siêu cấp thần nhãn này là của một trong chín tên Bán Tiên đã từng vây công Dương Thiên trước kia. Nhờ nó, tên này đã giữ được một mạng trước Diệt Thế Kiếm của Dương Thiên, dù vậy hắn cũng bị trọng thương, không có vài vạn năm đừng mơ tưởng khôi phục trở lại.
Tên Tiêu Viễn trước mắt này, được tính vào thức tỉnh thất bại. Tình huống này thực sự rất đáng thương, hắn sẽ đạt được sức mạnh rất lớn trong phút chốc, sau đó bị con mắt thứ 3 hút hết sinh mệnh, chết đi trong đau đớn.
Tiêu Viễn thấy bóng người kia vẫn hiện diện trước mặt, hắn lại càng thêm điên cuống, dùng sức huy động đệ tam nhãn để giết chết Dương Thiên. Bị thúc ép quá mức, hai con mắt còn lại của hắn không chịu nổi áp lực, lập tức nổ tung ra. Máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Dương Thiên người vẫn sạch sẽ, không có bất kỳ giọt máu nào chạm được vào người hắn.
- Ài, xem như đã từng quen biết, để ta giúp ngươi giải thoát.
Rất nhiều đốm lửa từ trong không trung hiện ra. Mỗi một đốm đều rất nhỏ, tưởng chừng chỉ cần một cơn gió thổi nhẹ sẽ bị thổi tắt. Từng đốm lửa nhỏ rơi vào những cổ thi đang nắm la liệt trên mặt đất. Không một tiếng động, không có khung cảnh hoành tráng nào, tất cả lặng im trở thành tro tàn.
Tiêu Viễn dường như cảm nhận được tử vong đang đến gần, hắn bất chấp đau đớn, dập đầu vang xin:
- Tha mạng cho ta. Ta sẽ không bao giờ làm việc xấu nữa. Từ nay về sau sẽ ăn chay niệm phật, cắt tóc đi tu…
- Không có về sau.
/650
|