Khổng Tước Vương đe dọa xong liền hóa thành một dải sáng ngũ sắc bay đi. Dương Thiên một tay ôm ngực, lui lại phía sau mấy bước thì được Chu Hân Dao đỡ lấy, lo lắng hỏi:
- Ngươi có sao không?
Dương Thiên mỉm cười:
- Chỉ một kiếm mà thôi, ta còn chịu được.
Chu Hân Dao lắc đầu:
- Một kiếm kia quá mạnh, chắc chắn ngươi đã bị thương không nhẹ.
Sử dụng sức mạnh vượt quá khả năng của mình tất sẽ bị cắn trả, chuyện này tất cả Tu Chân Giả đều biết rõ.
Tình hình của Dương Thiên hiện tại thực sự không được tốt cho lắm. Uy lực của một kiếm kia đang cắn trả, nếu không chữa trị, hắn có nguy cơ bị đánh rớt xuống Kim Đan kỳ. Hắn quay lại nói với Chu Hân Dao:
- Chuyện này để sau hẳn nói, nơi này là lãnh địa của Yêu Tộc, chúng ta phải nhanh chóng rời đi.
Chu Hân Dao là người hiểu chuyện, nàng biết Dương Thiên nói đúng. Dải lụa màu hồng lập tức cuốn lấy hai người, hóa thành một vệt sáng, rời khỏi Lạc Nhạn Cốc. Chu Hân Dao không trở về Cực Linh Thành mà tìm đến một thành trì nhỏ ở gần đó, thuê một căn phòng rồi đưa Dương Thiên vào trong dưỡng thương.
Dương Thiên ngồi trên giường, hai chân xếp bằng, khí tức cực kỳ hỗn loạn. Có lúc mạnh đến mức khiến Chu Hân Dao cũng phải sợ hãi, lại có lúc trở nên rất yếu ớt, chỉ tương đương với Kim Đan kỳ.
Chu Hân Dao đứng ở một bên trầm tư, nàng đã dùng thần thức kiểm tra thì không phát hiện ra bất kỳ vết thương nào. Chỉ có một điểm kỳ lạ là, bên trong cơ thể Dương Thiên hoàn toàn không có chút linh lực nào. Chu Hân Dao rất hiếu kỳ với công pháp tu luyện của hắn, nhưng trước mắt thương thế của hắn mới là chuyện đáng quan tâm hơn.
Không tìm ra nguyên nhân, Chu Hân Dao cũng không có cách nào chữa trị. Tất cả đan dược trị thương nàng mang theo trên người đều đã đưa cho hắn, hi vọng Dương Thiên có thể vượt qua được.
Lúc này Dương Thiên đang mượn dược lực để áp chế một kiếm kia cắn trả nhưng tình hình lại không mấy khả quan. Kiếm chiêu chỉ có Hợp Thể kỳ mới có thể sử dụng, Dương Thiên lại dám đem ra, cho dù chỉ là một chút cũng rất khó để khống chế.
Cũng không trách được hắn, tình hình lúc đó rất nguy cấp, bắt buộc phải sử dụng một chiêu giết gà dọa khỉ. Bằng không nếu Khổng Tước Vương ra tay, Dương Thiên chắc chắn còn mất nhiều hơn hiện tại. Quan trọng hơn là, hắn không muốn giết nàng. Mỹ nữ a, giết một cái lại thiếu một cái, thực sự rất đáng tiếc.
Dược lực sắp tiêu hết, Dương Thiên trong đầu không ngừng suy tính biện pháp giải quyết. Một tia linh quang lóe lên, Dương Thiên chợt nhớ đến bảo rương mà hắn vừa cướp được, bên trong chắc chắn có thứ hữu dụng. Bảo rương theo sự điều khiển của Dương Thiên mà bay đến trước mặt hắn, bảo vật bên trong rơi ra, phân biệt là một cái không gian giới chỉ, một đóa Ngũ Thải Băng Liên cùng một viên yêu hạch màu đỏ.
Vật phẩm bên trong không gian giới chỉ Dương Thiên tạm thời không để mắt đến, hắn nhìn Chu Hân Dao, hỏi:
- Ngươi có mang theo dược đỉnh bên mình hay không?
Chu Hân Dao hơi ngạc nhiên, rất nhanh lấy ra một cái đỉnh to màu đen:
- Đây là một món Linh Bảo do một vị Nguyên Anh kỳ gửi bán ở Thiên Bảo Các. Ta đã kiểm tra, phẩm chất rất tốt, ngươi có thể sử dụng nó.
Dương Thiên gật đầu:
- Không tệ, ngươi ra ngoài một lát, ta muốn khai lò luyện đan, cần sự tập trung.
Chu Hân Dao không nói gì, yên lặng lùi ra ngoài. Nàng dựng lên vài đạo cấm chế cách âm, sau đó ngồi ngay trước cửa canh gác cho hắn. Dương Thiên không ở trạng thái tốt nhất, cần có dược đỉnh phụ trợ luyện đan. Bên trong yêu hạch kia có ẩn chứa một tia huyết mạch của cao cấp yêu thú, cộng thêm Ngũ Thải Băng Liên cùng vài loại linh dược phụ trợ, Dương Thiên có thể miễn cưỡng luyện chế ra được Huyền Băng Đan phiên bản hạ cấp. Không có Long Huyết, hạ cấp đã là rất tốt rồi.
Thơi gian chậm rãi trôi qua, đến sáng ngày hôm sau, Chu Hân Dao nhận được Truyền Âm Phù của Thiên Bảo Các. Nội dung bên trong rất ngắn gọn, yêu cầu nàng mau chóng trở về, có việc quan trọng cần phải giải quyết.
Mệnh lệnh của Các Chủ, Chu Hân Dao bắt buộc phải nghe theo. Nàng nhìn về phía căn phòng, Dương Thiên vẫn chưa có dấu hiệu sắp đi ra. Chu Hân Dao để lại một đạo Truyền Âm Phù, gia trì thêm vài cái cấm chế rồi rời đi.
Lúc này Dương Thiên hoàn toàn không biết gì về những chuyện đang xảy ra bên ngoài. Bằng vào tạo nghệ đan thuật của hắn, Huyền Băng Đan đã sớm luyện xong. Hiện tại Dương Thiên đang hấp thu dược lực, đem kiếm khí cắn trả bài trừ, đồng thời khôi phục một phần thương thế.
Kiếm khí bị đánh tan, dược lực không ngừng thông qua Sinh Mệnh Bản Nguyên truyền vào không gian kia, tiến hành chữa trị. Một tuần sau, hai mắt Dương Thiên mở ra, hắn đưa tay về phía trước nắm lại, cảm nhận sức mạnh.
- Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, còn kém một chút nữa là bước vào Nguyên Anh hậu kỳ. Không tệ, thêm một thời gian nữa, khi ta khôi phục đến Nguyên Anh hậu kỳ, đến Tịnh Thổ cũng không sợ bị người khác đuổi giết.
Mở cửa bước ra ngoài, lập tức có một tấm Truyền Âm Phù bay đến trước mặt hắn. Chu Hân Dao nói nàng có việc cần phải trở về Thiên Bảo Các, nhắc hắn khi nào khỏi hẳn thì đến gặp nàng.
Dương Thiên do dự một lát liền quyết định trở về Thanh Linh Môn. Hắn rời đi cũng đã được một thời gian, không biết Tiểu Sư đã tỉnh lại chưa, còn có Hạ Chỉ Nghiên, hi vọng nàng đã quên chuyện xảy ra ngày hôm đó.
So với thời điểm rời đi, Dương Thiên đã mạnh hơn rất nhiều. Với mức độ khôi phục hiện tại, cho dù tất cả cao thủ của Thanh Linh Môn hợp sức lại cũng không làm gì được hắn. Cảnh giới khác, suy nghĩ cũng khác, Dương Thiên không có nhiều hứng thú với bảo vật của Thanh Linh Môn nữa. Hắn dự định trở về lần này, mang đi Tiểu Sư cùng dụ dỗ Hạ Chỉ Nghiên xong liền rời đi.
Dùng nửa ngày thời gian, Dương Thiên đã về đến Thanh Linh Môn. Lần này không cần thuốc, hắn dễ dàng sử dụng Dịch Dung Thuật hóa thành tên gOo6nkN Dương Thiên kia, mang theo lệnh bài thân phận đi vào.
Khi rời đi, thân phận của Dương Thiên chỉ là một tên đệ tử tu vị Luyện Khí sơ kỳ, hắn có mất tích một thời gian dài cũng không ai thèm để ý. Đến Nhiệm Vụ Đường thông báo nhiệm vụ thất bại, nghe một vài lời quở trách xong, Dương Thiên nhanh chóng trở lại phòng.
Kiểm tra tình trạng của Tiểu Sư, Dương Thiên có thể cảm nhận được, thời gian để nó thức tỉnh không còn xa nữa. Khi đó Dương Thiên sẽ có thêm một trợ thủ cực mạnh. Không nói đến tu vị, chỉ riêng khí thế của siêu cấp Thần Thú Bách Biến Thần Sư đã đủ đè bẹp mười vị Yêu Vương. Đó là chưa kể đến Tiểu Sư là Bách Biến Thần Sư biến dị, so với đồng tộc còn mạnh hơn một bậc. Đối với sự thức tỉnh của nó, Dương Thiên cũng có chút chờ mong.
Để Tiểu Sư lại chỗ cũ, Dương Thiên bắt đầu lấy hết đồ vật bên trong không gian giới chỉ ra để đánh giá. Bên trong là rất nhiều bảo vật trân quý, từ linh thảo cho đến tài liệu luyện chế pháp bảo. Dương Thiên liếc sơ qua rồi thu lại vào trong, hiện tại hắn không còn gấp rút khôi phục nữa, những linh thảo này nếu để luyện chế thành đan dược sẽ đạt được hiệu quả cao hơn. Còn về phần những tài liệu luyện chế kia, Dương Thiên có thể dùng nó để trao đổi những vật phẩm cần thiết khác.
Đang muốn thu hồi không gian giới chỉ, Dương Thiên phát hiện ra một đoạn xương ngắn. Khi nãy hắn đã vô tình bỏ xót. Đoạn xương màu trắng xám không có gì nổi bật, được vứt một cách tùy tiện trong góc. Dương Thiên đem nó ra, cẩn thận quan sát.
- Đây là… xương đốt ngón tay của Bạch Hổ?
Bạch Hổ, một trong tứ đại thánh thú lừng danh. Từ thời xa xưa, uy danh của bọn chúng rất lớn. Xét trong hàng ngũ yêu thú, Bạch Hổ không thể tính vào Thần Thú hàng đầu, thậm chí so với Bách Biến Thần Sư còn kém xa. Nhưng lùi về trước kia thêm vài triệu năm, khi bọn chúng còn là một cá thể hoàn chỉnh, danh xưng Tứ Thánh Thú.
Tứ Thánh Thú tại viễn cổ cực kỳ nổi danh, nó đứng đầu trong hàng ngũ Thần Thú, sánh ngang với Khổng Tước Đại Thánh Vương cùng Hỗn Nguyên Thần Long. Bất quá, đó là chuyện của rất lâu rồi. Tứ Thánh Thú tuy mạnh, nhưng nó đã làm một việc vô cùng ngu ngốc, khiêu chiến một trong thập đại Thượng Cổ Thần Thú, Vô.
- Ngươi có sao không?
Dương Thiên mỉm cười:
- Chỉ một kiếm mà thôi, ta còn chịu được.
Chu Hân Dao lắc đầu:
- Một kiếm kia quá mạnh, chắc chắn ngươi đã bị thương không nhẹ.
Sử dụng sức mạnh vượt quá khả năng của mình tất sẽ bị cắn trả, chuyện này tất cả Tu Chân Giả đều biết rõ.
Tình hình của Dương Thiên hiện tại thực sự không được tốt cho lắm. Uy lực của một kiếm kia đang cắn trả, nếu không chữa trị, hắn có nguy cơ bị đánh rớt xuống Kim Đan kỳ. Hắn quay lại nói với Chu Hân Dao:
- Chuyện này để sau hẳn nói, nơi này là lãnh địa của Yêu Tộc, chúng ta phải nhanh chóng rời đi.
Chu Hân Dao là người hiểu chuyện, nàng biết Dương Thiên nói đúng. Dải lụa màu hồng lập tức cuốn lấy hai người, hóa thành một vệt sáng, rời khỏi Lạc Nhạn Cốc. Chu Hân Dao không trở về Cực Linh Thành mà tìm đến một thành trì nhỏ ở gần đó, thuê một căn phòng rồi đưa Dương Thiên vào trong dưỡng thương.
Dương Thiên ngồi trên giường, hai chân xếp bằng, khí tức cực kỳ hỗn loạn. Có lúc mạnh đến mức khiến Chu Hân Dao cũng phải sợ hãi, lại có lúc trở nên rất yếu ớt, chỉ tương đương với Kim Đan kỳ.
Chu Hân Dao đứng ở một bên trầm tư, nàng đã dùng thần thức kiểm tra thì không phát hiện ra bất kỳ vết thương nào. Chỉ có một điểm kỳ lạ là, bên trong cơ thể Dương Thiên hoàn toàn không có chút linh lực nào. Chu Hân Dao rất hiếu kỳ với công pháp tu luyện của hắn, nhưng trước mắt thương thế của hắn mới là chuyện đáng quan tâm hơn.
Không tìm ra nguyên nhân, Chu Hân Dao cũng không có cách nào chữa trị. Tất cả đan dược trị thương nàng mang theo trên người đều đã đưa cho hắn, hi vọng Dương Thiên có thể vượt qua được.
Lúc này Dương Thiên đang mượn dược lực để áp chế một kiếm kia cắn trả nhưng tình hình lại không mấy khả quan. Kiếm chiêu chỉ có Hợp Thể kỳ mới có thể sử dụng, Dương Thiên lại dám đem ra, cho dù chỉ là một chút cũng rất khó để khống chế.
Cũng không trách được hắn, tình hình lúc đó rất nguy cấp, bắt buộc phải sử dụng một chiêu giết gà dọa khỉ. Bằng không nếu Khổng Tước Vương ra tay, Dương Thiên chắc chắn còn mất nhiều hơn hiện tại. Quan trọng hơn là, hắn không muốn giết nàng. Mỹ nữ a, giết một cái lại thiếu một cái, thực sự rất đáng tiếc.
Dược lực sắp tiêu hết, Dương Thiên trong đầu không ngừng suy tính biện pháp giải quyết. Một tia linh quang lóe lên, Dương Thiên chợt nhớ đến bảo rương mà hắn vừa cướp được, bên trong chắc chắn có thứ hữu dụng. Bảo rương theo sự điều khiển của Dương Thiên mà bay đến trước mặt hắn, bảo vật bên trong rơi ra, phân biệt là một cái không gian giới chỉ, một đóa Ngũ Thải Băng Liên cùng một viên yêu hạch màu đỏ.
Vật phẩm bên trong không gian giới chỉ Dương Thiên tạm thời không để mắt đến, hắn nhìn Chu Hân Dao, hỏi:
- Ngươi có mang theo dược đỉnh bên mình hay không?
Chu Hân Dao hơi ngạc nhiên, rất nhanh lấy ra một cái đỉnh to màu đen:
- Đây là một món Linh Bảo do một vị Nguyên Anh kỳ gửi bán ở Thiên Bảo Các. Ta đã kiểm tra, phẩm chất rất tốt, ngươi có thể sử dụng nó.
Dương Thiên gật đầu:
- Không tệ, ngươi ra ngoài một lát, ta muốn khai lò luyện đan, cần sự tập trung.
Chu Hân Dao không nói gì, yên lặng lùi ra ngoài. Nàng dựng lên vài đạo cấm chế cách âm, sau đó ngồi ngay trước cửa canh gác cho hắn. Dương Thiên không ở trạng thái tốt nhất, cần có dược đỉnh phụ trợ luyện đan. Bên trong yêu hạch kia có ẩn chứa một tia huyết mạch của cao cấp yêu thú, cộng thêm Ngũ Thải Băng Liên cùng vài loại linh dược phụ trợ, Dương Thiên có thể miễn cưỡng luyện chế ra được Huyền Băng Đan phiên bản hạ cấp. Không có Long Huyết, hạ cấp đã là rất tốt rồi.
Thơi gian chậm rãi trôi qua, đến sáng ngày hôm sau, Chu Hân Dao nhận được Truyền Âm Phù của Thiên Bảo Các. Nội dung bên trong rất ngắn gọn, yêu cầu nàng mau chóng trở về, có việc quan trọng cần phải giải quyết.
Mệnh lệnh của Các Chủ, Chu Hân Dao bắt buộc phải nghe theo. Nàng nhìn về phía căn phòng, Dương Thiên vẫn chưa có dấu hiệu sắp đi ra. Chu Hân Dao để lại một đạo Truyền Âm Phù, gia trì thêm vài cái cấm chế rồi rời đi.
Lúc này Dương Thiên hoàn toàn không biết gì về những chuyện đang xảy ra bên ngoài. Bằng vào tạo nghệ đan thuật của hắn, Huyền Băng Đan đã sớm luyện xong. Hiện tại Dương Thiên đang hấp thu dược lực, đem kiếm khí cắn trả bài trừ, đồng thời khôi phục một phần thương thế.
Kiếm khí bị đánh tan, dược lực không ngừng thông qua Sinh Mệnh Bản Nguyên truyền vào không gian kia, tiến hành chữa trị. Một tuần sau, hai mắt Dương Thiên mở ra, hắn đưa tay về phía trước nắm lại, cảm nhận sức mạnh.
- Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, còn kém một chút nữa là bước vào Nguyên Anh hậu kỳ. Không tệ, thêm một thời gian nữa, khi ta khôi phục đến Nguyên Anh hậu kỳ, đến Tịnh Thổ cũng không sợ bị người khác đuổi giết.
Mở cửa bước ra ngoài, lập tức có một tấm Truyền Âm Phù bay đến trước mặt hắn. Chu Hân Dao nói nàng có việc cần phải trở về Thiên Bảo Các, nhắc hắn khi nào khỏi hẳn thì đến gặp nàng.
Dương Thiên do dự một lát liền quyết định trở về Thanh Linh Môn. Hắn rời đi cũng đã được một thời gian, không biết Tiểu Sư đã tỉnh lại chưa, còn có Hạ Chỉ Nghiên, hi vọng nàng đã quên chuyện xảy ra ngày hôm đó.
So với thời điểm rời đi, Dương Thiên đã mạnh hơn rất nhiều. Với mức độ khôi phục hiện tại, cho dù tất cả cao thủ của Thanh Linh Môn hợp sức lại cũng không làm gì được hắn. Cảnh giới khác, suy nghĩ cũng khác, Dương Thiên không có nhiều hứng thú với bảo vật của Thanh Linh Môn nữa. Hắn dự định trở về lần này, mang đi Tiểu Sư cùng dụ dỗ Hạ Chỉ Nghiên xong liền rời đi.
Dùng nửa ngày thời gian, Dương Thiên đã về đến Thanh Linh Môn. Lần này không cần thuốc, hắn dễ dàng sử dụng Dịch Dung Thuật hóa thành tên gOo6nkN Dương Thiên kia, mang theo lệnh bài thân phận đi vào.
Khi rời đi, thân phận của Dương Thiên chỉ là một tên đệ tử tu vị Luyện Khí sơ kỳ, hắn có mất tích một thời gian dài cũng không ai thèm để ý. Đến Nhiệm Vụ Đường thông báo nhiệm vụ thất bại, nghe một vài lời quở trách xong, Dương Thiên nhanh chóng trở lại phòng.
Kiểm tra tình trạng của Tiểu Sư, Dương Thiên có thể cảm nhận được, thời gian để nó thức tỉnh không còn xa nữa. Khi đó Dương Thiên sẽ có thêm một trợ thủ cực mạnh. Không nói đến tu vị, chỉ riêng khí thế của siêu cấp Thần Thú Bách Biến Thần Sư đã đủ đè bẹp mười vị Yêu Vương. Đó là chưa kể đến Tiểu Sư là Bách Biến Thần Sư biến dị, so với đồng tộc còn mạnh hơn một bậc. Đối với sự thức tỉnh của nó, Dương Thiên cũng có chút chờ mong.
Để Tiểu Sư lại chỗ cũ, Dương Thiên bắt đầu lấy hết đồ vật bên trong không gian giới chỉ ra để đánh giá. Bên trong là rất nhiều bảo vật trân quý, từ linh thảo cho đến tài liệu luyện chế pháp bảo. Dương Thiên liếc sơ qua rồi thu lại vào trong, hiện tại hắn không còn gấp rút khôi phục nữa, những linh thảo này nếu để luyện chế thành đan dược sẽ đạt được hiệu quả cao hơn. Còn về phần những tài liệu luyện chế kia, Dương Thiên có thể dùng nó để trao đổi những vật phẩm cần thiết khác.
Đang muốn thu hồi không gian giới chỉ, Dương Thiên phát hiện ra một đoạn xương ngắn. Khi nãy hắn đã vô tình bỏ xót. Đoạn xương màu trắng xám không có gì nổi bật, được vứt một cách tùy tiện trong góc. Dương Thiên đem nó ra, cẩn thận quan sát.
- Đây là… xương đốt ngón tay của Bạch Hổ?
Bạch Hổ, một trong tứ đại thánh thú lừng danh. Từ thời xa xưa, uy danh của bọn chúng rất lớn. Xét trong hàng ngũ yêu thú, Bạch Hổ không thể tính vào Thần Thú hàng đầu, thậm chí so với Bách Biến Thần Sư còn kém xa. Nhưng lùi về trước kia thêm vài triệu năm, khi bọn chúng còn là một cá thể hoàn chỉnh, danh xưng Tứ Thánh Thú.
Tứ Thánh Thú tại viễn cổ cực kỳ nổi danh, nó đứng đầu trong hàng ngũ Thần Thú, sánh ngang với Khổng Tước Đại Thánh Vương cùng Hỗn Nguyên Thần Long. Bất quá, đó là chuyện của rất lâu rồi. Tứ Thánh Thú tuy mạnh, nhưng nó đã làm một việc vô cùng ngu ngốc, khiêu chiến một trong thập đại Thượng Cổ Thần Thú, Vô.
/650
|