Hắc Thử Vương rùng mình, Dương Thiên có thể phát hiện được hắn truyền 4 đạo tin tức, lẽ nào cường độ thần thức đã vượt xa hắn. Phải biết Hắc Thử Vương chính là Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, thần thức muốn vượt xa hắn thì chỉ có thể là Phân Thần kỳ đại tu sĩ mà thôi.
Thần thức của Dương Thiên mạnh hơn Hắc Thử Vương, nhưng còn chưa đạt đến trình độ biến đổi của Phân Thần kỳ. Hắn cảm nhận được 4 đạo tin tức kia chẳng qua là nhờ một pháp môn sử dụng thần thức đặc biệt. Dĩ nhiên, với kiến thức của đám người Hắc Thử Vương thì không thể nào hiểu được.
Dạ Miêu Vương thì không có tâm cơ sâu như Hắc Thử Vương. Hắn cho rằng, với thực lực của ba người hợp sức đối phó với một kẻ lạ mặt, cho dù hắn có là ai thì cũng chỉ còn một con đường chết.
Mang theo suy nghĩ đó, Dạ Miêu Vương lập tức phát động công kích. Hắn phân ra thành ba người giống nhau như đúc, từ ba hướng khác nhau lao đến chỗ Dương Thiên. Hắc Thử Vương cùng Huyền Hạc Vương vẫn không hề có động tĩnh gì. Nếu Dạ Miêu Vương đã ra tay, bọn hắn cũng muốn lợi dụng tên ngốc này để thử Dương Thiên.
Ba người khí tức y hệt, không thể phân biệt được thật giả, tốc độ lại rất nhanh khiến người ta không kịp phản ứng lại. Ngay lúc Dạ Miêu Vương áp sát được Dương Thiên, bàn tay của hắn biến thành một bộ vuốt mèo, phía trên mang theo khí tức hắc ám quạt mạnh xuống, dường như muốn cắt nát Dương Thiên thành nhiều mảnh.
Móng vuốt chạm vào Dương Thiên thì dễ dàng đi qua, đem cơ thể hắn cắt nát. Trên mặt Dạ Miêu Vương không hề có chút vui mừng nào. Là một kẻ chuyên về tốc độ, hắn hiểu được vừa rồi chỉ là dư ảnh mà Dương Thiên để lại mà thôi. Dạ Miêu Vương còn chưa xác định Dương Thiên đang ở đâu thì bên tai đã vang lên âm thanh:
- Tốc độ không tệ. Nếu vài tháng trước người đuổi theo ta là ngươi mà không phải Khổng Tước Vương, có lẽ ta đã không thể trốn thoát được.
Dạ Miêu Vương quay người lại, phát hiện Dương Thiên đang đứng cách mình không quá 1 mét liền vội nhảy lùi ra xa để giữ khoảng cách.
- Ngươi có thể theo kịp tốc độ của ta?
Dương Thiên lắc đầu:
- Đương nhiên không phải.
- Vậy…
- Ta nhanh hơn người nhiều.
Dạ Miêu Vương cứng họng, hắn quả thực không theo kịp tốc độ của Dương Thiên. Đúng lúc này, Hắc Thử Vương mới lên tiếng:
- Ngươi nói rằng vài tháng trước mình đã bị Khổng Tước Vương truy sát. Cộng thêm những gì ngươi thể hiện nãy giờ, có lẽ ta nên gọi ngươi là Dương Thiên, có phải không?
Dương Thiên quay đầu lại nhìn Hắc Thử Vương, vỗ tay tán thưởng:
- Không tệ, chỉ cần thông qua vài chi tiết nhỏ liền đoán được thân phận của ta. Tuy nói thực lực của ngươi là yếu nhất trong mười vị Yêu Vương, nhưng ta thấy ngươi mới là kẻ nguy hiểm nhất.
Hắc Thử Vương mỉm cười:
- Quá khen, ngươi thực sự khiến ta kinh ngạc. Phải biết đây là một trong những khu vực trọng yếu nhất của Yêu Tộc. Ngươi lại dám đơn thân độc mã xông vào. Ta thật không biết nên gọi ngươi là can đảm hay ngu ngốc a.
Dương Thiên nhún vai:
- Đều không phải. Đơn giản là vì ta mạnh hơn tất cả các ngươi cộng lại. Cho dù tất cả chín tên Yêu Vương cùng xuất hiện cũng không làm gì được ta.
- Ngông cuồng.
Dạ Miêu Vương đột nhiên hét to một tiếng rồi hiện nguyên hình là một con mèo cao hơn 10 mét. Bộ lông màu đen kịt, từng sợi khí màu đen như một ngọn lửa từ trên đó tỏa ra. Trở về nguyên hình, Dạ Miêu Vương chính thức sử dụng được toàn bộ sức mạnh.
Chỉ thấy thân hình to lớn của Dạ Miêu Vương dường như đã dung hợp vào trong màng đêm, không cách nào phát hiện ra được. Ngay lúc mọi người còn đang ngước nhìn để tìm kiếm hắn thì một cái vuốt mèo khổng lồ đã quét ngang qua. Cây cối bên dưới một vuốt này đều bị cắt nát, mặt đất lưu lại ba cái rảnh dài thật sâu.
Công kích vừa kết thúc, vuốt mèo lại biến mất. Dạ Miêu Vương vẫn không thấy bóng dáng, giống như đã cùng màn đêm hòa thành một thể.
Dương Thiên dễ dàng né được công kích của Dạ Miêu Vương, có chút nhàm chán nói:
- Chút tiểu xảo rẻ tiền. Muốn tìm được ngươi có rất nhiều cách, nhưng ta muốn chọn cách thô bạo nhất.
Dương Thiên vừa dứt lời, trên không trung bắt đầu xuất hiện rất nhiều vòng tròn màu đỏ nằm ngang dọc ở đủ mọi vị trí. Hàng ngàn cột lửa từ bên trong bắn ra, đan xen vào nhau thành một cái lưới khổng lồ từ trên cáo úp xuống.
Lười lửa bao trùm một phạm vi rất lớn, tốc độ lại nhanh. Dạ Miêu Vương không còn đường lui đành phải hiện hình, phun ra một cột khói màu đen ngăn chặn cột lửa kia. Hai bên giằng co, lưới lửa có xu hướng bị đẩy lùi. Dương Thiên tỏ vẻ không chút bận tâm, nhìn qua hai người Hắc Thử Vương cùng Huyền Hạt Vương:
- Đến lượt hai người các ngươi. Muốn độc chiến, cùng xông lên hai đợi hai tên còn lại cùng tới.
Huyền Hạt Vương nheo mày:
- Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy. Dạ Miêu hắn còn…
Huyền Hạt Vương còn chưa nói hết câu, lưới lửa bất ngờ thu lại, biến thành một cột lửa rất lớn phóng thẳng về phía Dạ Miêu Vương. Khói đen khi nãy nhìn như rất lợi hại nhưng khi động vào cột lừa này lập tức bị nó đốt thành hư vô. Cột lửa một đường đâm xuống, Dạ Miêu Vương không có cách nào ngăn cản, thân thể bị nó nuốt gọn vào trong.
Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng một hồi lâu, cột lừa dần thu nhỏ lại rồi biến mất, Dạ Miêu Vương cũng không còn xuất hiện nữa. Vẻ mặt của Hắc Thử Vương cùng Huyền Hạt Vương vô cùng khó coi. Dương Thiên chỉ dùng một chiêu liền giết chết Dạ Miêu Vương, hơn nữa còn rất đơn giản. Thủ đoạn bậc này, lẽ nào là Phân Thần kỳ đại tu sĩ.
Suy nghĩ này thật sự quá điên rồ. Cách đây không lâu, khi Dương Thiên chém giết Hổ Vương, Khổng Tước Vương có nói hắn đã dùng hết sức, thậm chí phải trả giá lớn mới làm được. Tuy nói Dạ Miêu Vương yếu hơn Hổ Vương, nhưng khoảng cách giữa cả hai cũng không quá lớn. Điều này chứng tỏ Dương Thiên so với khi đó đã mạnh hơn rất nhiều lần.
Tu Tiên Lộ mỗi bước đều vô cùng gian khổ, muốn đạt được tu vị cao chưa bao giờ là chuyện ngày một ngày hai. Có những tu sĩ tu luyện hàng trăm, hàng ngàn năm vẫn không đột phá được, nói gì chỉ vài ba ngày?
- Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì. Hiện tại ta cho các ngươi hai sự lựa chọn, một là mở cái linh phù này ra cho ta vào trong cứu người, hai là cùng với ta đánh một trận. Tất nhiên, các ngươi có thể lựa chọn cách thứ hai, nhưng ta phải nói trước, dù hai tên còn lại có đến, các ngươi vẫn không có phần thắng.
Hai người đồng thời do dự, bọn hắn vẫn tin rằng, nếu hai người còn lại đến, bốn người liên thu chắc chắn có thể giết chết Dương Thiên. Nhưng cái giá phải trả lớn đến mức nào, bọn hắn không dám đưa ra quyết định thiếu suy nghĩ. Mười vị Yêu Vương hiện tại chỉ còn lại tám, thực lực của Yêu Tộc đã suy giảm mạnh. Yêu Vương chết đi, thuộc hạ sẽ nổi lên tranh giành địa bàn, rất khó để áp chế. Hai vị chết đã là quá nhiều, lỡ như chết thêm bất kỳ vị nào nữa cũng đủ khiến Yêu Tộc trở thành một mớ hỗn loạn.
Tính toán thiệt hơn, Hắc Thử Vương cay đắng lấy ra một tấm lệnh bài màu đen ném về phía trước. Thiên Trọng Phong cảm ứng được lệnh bài, lập tức hiện ra, biến nhỏ lại rồi bị hút vào bên trong. Lệnh bài trở về tay Hắc Thử Vương, hắn chắp tay:
- Dương Thiên, lần này bọn ta chấp nhận chịu thua. Lần sau gặp lại, hi vọng ngươi vẫn có thể giữ được sự tự tin ngày hôm nay.
Hắc Thử Vương nói xong liên muốn cùng Huyền Hạt Vương rời đi thì Dương Thiên đã vội ngăn lại:
- Khoan đã.
Hắc Thử Vương quay đầu lại:
- Dương Thiên, người đừng cho là rk9WSSB hai chúng ta sợ ngươi.
Linh lực trên người Huyền Hạt Vương cũng bắt đầu vận chuyển, phía sau hắn mọc ra một cái đuôi bò cạp màu vàng, dường như chỉ cần một lời không hợp liền động thủ.
Dương Thiên bật cười:
- Các ngươi cần gì phải lo lắng đến như vậy.
Hắc Thử Vương hừ lạnh:
- Có chuyện gì thì mau nói.
Dương Thiên chỉ tay vào Thiên Tâm đang ngồi ở dưới:
- Ta đến đây để cứu nàng, những kẻ khác không liên quan gì đến ta. Vì vậy, ta sẽ mang theo nàng rời đi, những kẻ còn lại, các ngươi muốn xử trí như thế nào ta cũng mặc kệ.
Thần thức của Dương Thiên mạnh hơn Hắc Thử Vương, nhưng còn chưa đạt đến trình độ biến đổi của Phân Thần kỳ. Hắn cảm nhận được 4 đạo tin tức kia chẳng qua là nhờ một pháp môn sử dụng thần thức đặc biệt. Dĩ nhiên, với kiến thức của đám người Hắc Thử Vương thì không thể nào hiểu được.
Dạ Miêu Vương thì không có tâm cơ sâu như Hắc Thử Vương. Hắn cho rằng, với thực lực của ba người hợp sức đối phó với một kẻ lạ mặt, cho dù hắn có là ai thì cũng chỉ còn một con đường chết.
Mang theo suy nghĩ đó, Dạ Miêu Vương lập tức phát động công kích. Hắn phân ra thành ba người giống nhau như đúc, từ ba hướng khác nhau lao đến chỗ Dương Thiên. Hắc Thử Vương cùng Huyền Hạc Vương vẫn không hề có động tĩnh gì. Nếu Dạ Miêu Vương đã ra tay, bọn hắn cũng muốn lợi dụng tên ngốc này để thử Dương Thiên.
Ba người khí tức y hệt, không thể phân biệt được thật giả, tốc độ lại rất nhanh khiến người ta không kịp phản ứng lại. Ngay lúc Dạ Miêu Vương áp sát được Dương Thiên, bàn tay của hắn biến thành một bộ vuốt mèo, phía trên mang theo khí tức hắc ám quạt mạnh xuống, dường như muốn cắt nát Dương Thiên thành nhiều mảnh.
Móng vuốt chạm vào Dương Thiên thì dễ dàng đi qua, đem cơ thể hắn cắt nát. Trên mặt Dạ Miêu Vương không hề có chút vui mừng nào. Là một kẻ chuyên về tốc độ, hắn hiểu được vừa rồi chỉ là dư ảnh mà Dương Thiên để lại mà thôi. Dạ Miêu Vương còn chưa xác định Dương Thiên đang ở đâu thì bên tai đã vang lên âm thanh:
- Tốc độ không tệ. Nếu vài tháng trước người đuổi theo ta là ngươi mà không phải Khổng Tước Vương, có lẽ ta đã không thể trốn thoát được.
Dạ Miêu Vương quay người lại, phát hiện Dương Thiên đang đứng cách mình không quá 1 mét liền vội nhảy lùi ra xa để giữ khoảng cách.
- Ngươi có thể theo kịp tốc độ của ta?
Dương Thiên lắc đầu:
- Đương nhiên không phải.
- Vậy…
- Ta nhanh hơn người nhiều.
Dạ Miêu Vương cứng họng, hắn quả thực không theo kịp tốc độ của Dương Thiên. Đúng lúc này, Hắc Thử Vương mới lên tiếng:
- Ngươi nói rằng vài tháng trước mình đã bị Khổng Tước Vương truy sát. Cộng thêm những gì ngươi thể hiện nãy giờ, có lẽ ta nên gọi ngươi là Dương Thiên, có phải không?
Dương Thiên quay đầu lại nhìn Hắc Thử Vương, vỗ tay tán thưởng:
- Không tệ, chỉ cần thông qua vài chi tiết nhỏ liền đoán được thân phận của ta. Tuy nói thực lực của ngươi là yếu nhất trong mười vị Yêu Vương, nhưng ta thấy ngươi mới là kẻ nguy hiểm nhất.
Hắc Thử Vương mỉm cười:
- Quá khen, ngươi thực sự khiến ta kinh ngạc. Phải biết đây là một trong những khu vực trọng yếu nhất của Yêu Tộc. Ngươi lại dám đơn thân độc mã xông vào. Ta thật không biết nên gọi ngươi là can đảm hay ngu ngốc a.
Dương Thiên nhún vai:
- Đều không phải. Đơn giản là vì ta mạnh hơn tất cả các ngươi cộng lại. Cho dù tất cả chín tên Yêu Vương cùng xuất hiện cũng không làm gì được ta.
- Ngông cuồng.
Dạ Miêu Vương đột nhiên hét to một tiếng rồi hiện nguyên hình là một con mèo cao hơn 10 mét. Bộ lông màu đen kịt, từng sợi khí màu đen như một ngọn lửa từ trên đó tỏa ra. Trở về nguyên hình, Dạ Miêu Vương chính thức sử dụng được toàn bộ sức mạnh.
Chỉ thấy thân hình to lớn của Dạ Miêu Vương dường như đã dung hợp vào trong màng đêm, không cách nào phát hiện ra được. Ngay lúc mọi người còn đang ngước nhìn để tìm kiếm hắn thì một cái vuốt mèo khổng lồ đã quét ngang qua. Cây cối bên dưới một vuốt này đều bị cắt nát, mặt đất lưu lại ba cái rảnh dài thật sâu.
Công kích vừa kết thúc, vuốt mèo lại biến mất. Dạ Miêu Vương vẫn không thấy bóng dáng, giống như đã cùng màn đêm hòa thành một thể.
Dương Thiên dễ dàng né được công kích của Dạ Miêu Vương, có chút nhàm chán nói:
- Chút tiểu xảo rẻ tiền. Muốn tìm được ngươi có rất nhiều cách, nhưng ta muốn chọn cách thô bạo nhất.
Dương Thiên vừa dứt lời, trên không trung bắt đầu xuất hiện rất nhiều vòng tròn màu đỏ nằm ngang dọc ở đủ mọi vị trí. Hàng ngàn cột lửa từ bên trong bắn ra, đan xen vào nhau thành một cái lưới khổng lồ từ trên cáo úp xuống.
Lười lửa bao trùm một phạm vi rất lớn, tốc độ lại nhanh. Dạ Miêu Vương không còn đường lui đành phải hiện hình, phun ra một cột khói màu đen ngăn chặn cột lửa kia. Hai bên giằng co, lưới lửa có xu hướng bị đẩy lùi. Dương Thiên tỏ vẻ không chút bận tâm, nhìn qua hai người Hắc Thử Vương cùng Huyền Hạt Vương:
- Đến lượt hai người các ngươi. Muốn độc chiến, cùng xông lên hai đợi hai tên còn lại cùng tới.
Huyền Hạt Vương nheo mày:
- Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy. Dạ Miêu hắn còn…
Huyền Hạt Vương còn chưa nói hết câu, lưới lửa bất ngờ thu lại, biến thành một cột lửa rất lớn phóng thẳng về phía Dạ Miêu Vương. Khói đen khi nãy nhìn như rất lợi hại nhưng khi động vào cột lừa này lập tức bị nó đốt thành hư vô. Cột lửa một đường đâm xuống, Dạ Miêu Vương không có cách nào ngăn cản, thân thể bị nó nuốt gọn vào trong.
Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng một hồi lâu, cột lừa dần thu nhỏ lại rồi biến mất, Dạ Miêu Vương cũng không còn xuất hiện nữa. Vẻ mặt của Hắc Thử Vương cùng Huyền Hạt Vương vô cùng khó coi. Dương Thiên chỉ dùng một chiêu liền giết chết Dạ Miêu Vương, hơn nữa còn rất đơn giản. Thủ đoạn bậc này, lẽ nào là Phân Thần kỳ đại tu sĩ.
Suy nghĩ này thật sự quá điên rồ. Cách đây không lâu, khi Dương Thiên chém giết Hổ Vương, Khổng Tước Vương có nói hắn đã dùng hết sức, thậm chí phải trả giá lớn mới làm được. Tuy nói Dạ Miêu Vương yếu hơn Hổ Vương, nhưng khoảng cách giữa cả hai cũng không quá lớn. Điều này chứng tỏ Dương Thiên so với khi đó đã mạnh hơn rất nhiều lần.
Tu Tiên Lộ mỗi bước đều vô cùng gian khổ, muốn đạt được tu vị cao chưa bao giờ là chuyện ngày một ngày hai. Có những tu sĩ tu luyện hàng trăm, hàng ngàn năm vẫn không đột phá được, nói gì chỉ vài ba ngày?
- Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì. Hiện tại ta cho các ngươi hai sự lựa chọn, một là mở cái linh phù này ra cho ta vào trong cứu người, hai là cùng với ta đánh một trận. Tất nhiên, các ngươi có thể lựa chọn cách thứ hai, nhưng ta phải nói trước, dù hai tên còn lại có đến, các ngươi vẫn không có phần thắng.
Hai người đồng thời do dự, bọn hắn vẫn tin rằng, nếu hai người còn lại đến, bốn người liên thu chắc chắn có thể giết chết Dương Thiên. Nhưng cái giá phải trả lớn đến mức nào, bọn hắn không dám đưa ra quyết định thiếu suy nghĩ. Mười vị Yêu Vương hiện tại chỉ còn lại tám, thực lực của Yêu Tộc đã suy giảm mạnh. Yêu Vương chết đi, thuộc hạ sẽ nổi lên tranh giành địa bàn, rất khó để áp chế. Hai vị chết đã là quá nhiều, lỡ như chết thêm bất kỳ vị nào nữa cũng đủ khiến Yêu Tộc trở thành một mớ hỗn loạn.
Tính toán thiệt hơn, Hắc Thử Vương cay đắng lấy ra một tấm lệnh bài màu đen ném về phía trước. Thiên Trọng Phong cảm ứng được lệnh bài, lập tức hiện ra, biến nhỏ lại rồi bị hút vào bên trong. Lệnh bài trở về tay Hắc Thử Vương, hắn chắp tay:
- Dương Thiên, lần này bọn ta chấp nhận chịu thua. Lần sau gặp lại, hi vọng ngươi vẫn có thể giữ được sự tự tin ngày hôm nay.
Hắc Thử Vương nói xong liên muốn cùng Huyền Hạt Vương rời đi thì Dương Thiên đã vội ngăn lại:
- Khoan đã.
Hắc Thử Vương quay đầu lại:
- Dương Thiên, người đừng cho là rk9WSSB hai chúng ta sợ ngươi.
Linh lực trên người Huyền Hạt Vương cũng bắt đầu vận chuyển, phía sau hắn mọc ra một cái đuôi bò cạp màu vàng, dường như chỉ cần một lời không hợp liền động thủ.
Dương Thiên bật cười:
- Các ngươi cần gì phải lo lắng đến như vậy.
Hắc Thử Vương hừ lạnh:
- Có chuyện gì thì mau nói.
Dương Thiên chỉ tay vào Thiên Tâm đang ngồi ở dưới:
- Ta đến đây để cứu nàng, những kẻ khác không liên quan gì đến ta. Vì vậy, ta sẽ mang theo nàng rời đi, những kẻ còn lại, các ngươi muốn xử trí như thế nào ta cũng mặc kệ.
/650
|