Nàng đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông, tựa như Cửu Thiên Tiên Nữ hạ phàm. Mái tóc dài màu lam nhạt, da trắng như tuyết, hai mắt tỏa ra ánh sáng màu tím yêu dị. Không tu luyện Mị Thuật nhưng lại khiến những người xung quanh không thể nào rời mắt ra được. Nàng chính là Thánh Nữ của Hồ Điệp tộc, Hàn Sương.
Dương Thiên ngẩn ra vài giây, trong mắt hiện lên vẻ thống khổ nhưng rất nhanh thay bằng sự cương quyết. Hắn khẽ lắc đầu:
- Cuối cùng vẫn là ngươi tự mình đến sao?
Hàn Sương lạnh nhạt đáp:
- Thứ do ta đánh mất, tất nhiên ta phải tự mình thu hồi.
Vào lúc này, vẻ mặt Dương Thiên đột nhiên trở nên nghiêm túc:
- Hàn Sương, ta nợ ngươi quá nhiều, hiện ta tại không cách nào trả được. Nhưng rất nhanh ta sẽ đến Tiên Giới, đến khi đó ngươi muốn thế nào liền là thế ấy.
Hàng ngàn tu sĩ ngẩn ra, kể cả Hàn Sương trên mặt cũng là một vẻ mù mịt khó hiểu. Nơi này không phải là Tiên Giới sao, Dương Thiên rốt cuộc đang muốn nói gì?
Dương Thiên khẽ lắc đầu:
- Huyễn cảnh chung quy vẫn chỉ là huyễn cảnh, đến cuối cùng vẫn không thể so được với thực tế. Bất quá vẫn phải cảm ơn ngươi vì đã để ta gặp lại Hàn Sương, cho dù chỉ là huyễn ảnh của nàng. Nhưng là hai từ “xin lỗi” có lẽ vẫn nên để ta trực tiếp nói với nàng thì tốt hơn.
Dương Thiên nói xong liền đưa tay về phía trước nắm lại, huyễn cảnh trước mặt giống như một tấm kính bị vỡ tan thành nhiều mảnh, rơi vỡ rồi tan biến. Huyễn cảnh biến mất, trước mặt Dương Thiên là Hắc Ám Hoa Vương cùng hai tên thủy quái đang nằm bất tỉnh. Cưỡng ép sử dụng Huyễn Linh Châu đã khiến nàng phải trả một cái giá rất lớn, cộng thêm việc huyễn cảnh bị phá, sức mạnh phản phệ trở lại trực tiếp khiến Hắc Ám Hoa Vương hôn mê.
Dương Thiên không nói tiếng nào, hắn nhanh chóng đem mối liên hệ giữa Hắc Ám Hoa Vương và Huyễn Linh Châu cắt đứt. Tuy nói nàng đã đem thứ này luyện hóa, nhưng do sức mạnh không đáp ứng được yêu cầu nên liên kết này khá mong manh. Quan trọng hơn, Hắc Ám Hoa Vương dùng sức mạnh cưỡng chế luyện hóa, bản thân Huyễn Linh Châu không tán thành nàng là chủ nhân của nó. Thu hồi Huyễn Linh Châu xong, hắn liền dùng một thủ pháp đặc biệt rút lấy một phần bản mệnh tính huyết trong người hai tên thủy quái kia. Mọi việc xong xuôi, cả người Dương Thiên lóe lên một cái liền biến mất.
Huyễn Hoa ban đầu vốn dự định rời đi, nhưng sau khi nhìn thấy uy lực khủng bố của Cửu Tinh Diệu Nhật, nàng quyết định nán lại một lát nhìn xem kết quả. Nếu Dương Thiên dính phải huyễn thuật, chắc chắn không thể thi triển được bất kỳ pháp thuật hay thần thông gì. Vì vậy, hắn còn sử dụng được một chiêu kia liền chứng tỏ Dương Thiên quả thực có một chút phần thắng.
Chỉ là một chút đó rất nhanh liền trở thành chắc chắn. Bóng người Dương Thiên hiện ra ngay trước mặt Huyễn Hoa, tiện tay ném Huyễn Linh Châu về phía nàng:
- Cho ngươi.
Đón lấy Huyễn Linh Châu từ tay Dương Thiên, cho dù tính khí lãnh đạm như Huyễn Hoa cũng không khỏi run lên, hai mắt đỏ hoe. Dương Thiên mỉm cười:
- Hình như thứ này đối với ngươi không đơn thuần chỉ là một món pháp bảo?
Huyễn Hoa khẽ gật đầu:
- Đây là di vật mẹ ta để lại.
Dương Thiên nhìn quanh:
]var abd_media= media.adnetwork.vn ;var abd_width=500;var abd_height=281;var abd_skip=7;var abd_flash=true;var abd_popup=true;var abd_wid=1515641312;var abd_zid=1515641399;var abd_content_id= #abd_itvcplayer ;var abd_position=0;
- Huyễn Linh Châu đã đoạt lại, chúng ta cũng nên rời đi rồi.
Huyễn Hoa vẫn có điểm chưa an tâm:
- Hắc Ám Hoa Vương nàng…
Dương Thiên không cần nghe hết câu liền biết Huyễn Hoa đang muốn hỏi gì, hắn bình thản đáp:
- Cưỡng ép sử dụng Huyễn Linh Châu, sau đó bị huyễn cảnh tan vỡ cắn trả, cuối cùng bị ta cắt đứt liên kết với Huyễn Linh Châu. Thương thế tương đối nghiêm trọng, thế nhưng còn chưa nguy hiểm đến tính mạng, đoán chừng vài ngàn năm liền có thể khôi phục.
Dương Thiên nói nghe thì đơn giản, nhưng thương thế phải mất vài ngàn năm mới khôi phục lại được, chỉ nhiêu đó cũng đủ hiểu tình trạng Hắc Ám Hoa Vương hiện tại. Đó là chưa kể đến những di chứng không thể khôi phục được. Bất quá, đây xem như cái giá Hắc Ám Hoa Vương phải trả cho hành động của mình, còn giữ được mạng sống đã là rất tốt rồi. Huyễn Hoa cũng không tỏ ra thương tiếc gì, nàng xoay người:
- Nếu đã như vậy, chúng ta đi thôi.
Huyễn Hoa đã khống chế toàn bộ Hắc Ám Hoa bên trong Hắc Ám Hoa Hải, vì vậy con đường trở về của hai người hầu như khá thuận lợi. Thỉnh thoảng xuất hiện một vài con thủy quái cản đường nhưng rất nhanh đều bị tiêu diệt.
Vừa ra khỏi Hắc Ám Hoa Hải, Huyễn Hoa trực tiếp mở ra một vết nứt không gian. Dương Thiên nhanh chóng theo sát phía sau. Không tốn bao nhiêu thời gian, xuất hiện trước mặt hai người là một cái thảo nguyên xanh mượt. Tại nơi này đa số cấp thấp, không có chút nguy hiểm nào.
Huyễn Hoa cong tay búng ta một tia sáng nhỏ, không gian trước mặt xuất hiện từng gợn sóng, sau đó một cung điện tráng lệ rất nhanh hiện ra. Huyễn Hoa chỉ nói hai tiếng vào đi liền biến mất. Dương Thiên nhún vai, cởi bỏ cái nón kỳ dị trên đầu, chậm rãi đi vào bên trong.
Dương Thiên vừa tiến vào, cung điện lại một lần nữa biến mất. Hắn ngắm nhìn cảnh vật bên trong, không khỏi tấm tắc khen ngợi:
- Cảnh vật bài trí rất đẹp, hơn nữa đều là bảo vật quý hiếm. Giá trị của cung điện này hẳn là không thua gì một món Thánh Bảo. Không, phải nói bản thân nó cũng là một món Thánh Bảo mới đúng.
Huyễn Hoa đang ngồi ngay vị trí phòng khách pha trà, nghe Dương Thiên nói cũng có chút ngạc nhiên:
- Ngươi nhìn ra?
Dương Thiên cười nhạt:
- Ta từng thấy qua vô số các loại đỉnh cấp pháp bảo. Pháp bảo dạng này tuy có chút hiếm có nhưng không phải chưa từng thấy qua.
Huyễn Hoa chậm rãi nói:
- Pháp bảo này gọi là Huyễn Linh Điện. Nói cho cùng Huyễn Linh Châu chính là một phần của nó.
Dương Thiên hỏi:
- Huyễn Linh Châu cũng là một phần của nó? Lẽ nào thứ này cũng có tên trên Phàm Bảng?
Huyễn Hoa gật đầu:
- Huyễn Linh Điện xếp thứ 9 trên Phàm Bảng, là đỉnh cấp Thánh Bảo sở hữu huyễn thuật mạnh mẽ nhất. Rất lâu trước kia, mẹ ta đã dùng nó ngăn chặn cường giả của Vực Ngoại Thiên Ma, mang lại bình an cho Linh Giới. Khi đó, nàng được người đời tôn xưng là Huyễn Thánh hay Huyễn Linh Thánh Giả.
Dương Thiên kinh ngạc:
- Thánh Giả? Đây vốn là danh xưng chỉ dành cho tu sĩ Thánh Thể kỳ a. Lẽ nào mẹ của ngươi đã đạt đến Thánh Thể kỳ. Chuyện này lại càng vô lý, pháp tắc tại Linh Giới cực kỳ nghiêm ngặt, tuyệt đối không có chuyện để cho một tên Thánh Thể kỳ tồn tại.
Huyễn Hoa dụng giọng điệu mang theo chút nhớ nhưng giải thích:
- Mẹ ta không phải Thánh Thể kỳ. Thế nhưng thiên phú của nàng về huyễn thuật có thể xem là Linh Giới đệ nhất, từ trước đến nay chưa từng có ai có thể vượt qua được. Phối hợp với Huyễn Linh Điện, nàng đã thành công sáng tạo ra một huyễn thuật thậm chí có thể tác động đến cường giả Thánh Thể kỳ. Chính vì chiến lực nghịch thiên này, mẹ ta được xem như một vị Thánh Thể kỳ, nhận lấy danh xưng Thánh Giả.
Dương Thiên thở ra một hơi:
- Đúng là có đôi chút khó tin. Thánh Thể kỳ và Độ Kiếp kỳ chênh lệch vô cùng lớn. Nàng có thể ở Độ Kiếp kỳ sử dụng huyễn thuật đủ để mê hoặc Thánh Thể kỳ, cho dù là có mượn sức của Huyễn Linh Điện cũng khiến ta cảm thấy rất bất ngờ.
Huyễn Hoa không khỏi có chút khinh thường:
- Những lời này ngươi có tư cách nói hay sao. Sát Thần Dương Thiên ngàn năm trước một mình chặn đứng Vực Ngoại Thiên Ma. Dựa theo tính toán của những đại năng tại Linh Giới khi đó, ngươi so với Thánh Thể kỳ cũng không hề yếu hơn chút nào.
Dương Thiên ra vẻ khiêm tốn:
- Ta có lợi hại như vậy sao?
- Ngươi nói?
Dương Thiên nhún vai:
- Tình cảnh của ta khi đó không giống. Hơn nữa pháp bảo sử dụng khá đặc thù. Nếu chỉ bàn về đẳng cấp, nó mạnh hơn Huyễn Linh Điện này rất nhiều, căn bản là không cùng một đẳng cấp. Nói chung lý do của ta có chút đặc biệt. Không giống như mẹ ngươi, nàng chân chính là thiên tài a.
Huyễn Hoa cười mà như không cười:
- Thiên tài thì sao? Cuối cùng nàng cũng vì bảo vệ Linh Giới mà trọng thương. Sau cùng vẫn lạc tại Hắc Ám Hoa Hải. Hàng chục vạn năm sau còn có ai nhớ đến. Ta là con gái của nàng, nguyện vọng cuối cùng chỉ có đem Huyễn Linh Điện trả về trạng thái vốn có của nó. Hiện tại, ta làm được rồi.
Dương Thiên ngẩn ra vài giây, trong mắt hiện lên vẻ thống khổ nhưng rất nhanh thay bằng sự cương quyết. Hắn khẽ lắc đầu:
- Cuối cùng vẫn là ngươi tự mình đến sao?
Hàn Sương lạnh nhạt đáp:
- Thứ do ta đánh mất, tất nhiên ta phải tự mình thu hồi.
Vào lúc này, vẻ mặt Dương Thiên đột nhiên trở nên nghiêm túc:
- Hàn Sương, ta nợ ngươi quá nhiều, hiện ta tại không cách nào trả được. Nhưng rất nhanh ta sẽ đến Tiên Giới, đến khi đó ngươi muốn thế nào liền là thế ấy.
Hàng ngàn tu sĩ ngẩn ra, kể cả Hàn Sương trên mặt cũng là một vẻ mù mịt khó hiểu. Nơi này không phải là Tiên Giới sao, Dương Thiên rốt cuộc đang muốn nói gì?
Dương Thiên khẽ lắc đầu:
- Huyễn cảnh chung quy vẫn chỉ là huyễn cảnh, đến cuối cùng vẫn không thể so được với thực tế. Bất quá vẫn phải cảm ơn ngươi vì đã để ta gặp lại Hàn Sương, cho dù chỉ là huyễn ảnh của nàng. Nhưng là hai từ “xin lỗi” có lẽ vẫn nên để ta trực tiếp nói với nàng thì tốt hơn.
Dương Thiên nói xong liền đưa tay về phía trước nắm lại, huyễn cảnh trước mặt giống như một tấm kính bị vỡ tan thành nhiều mảnh, rơi vỡ rồi tan biến. Huyễn cảnh biến mất, trước mặt Dương Thiên là Hắc Ám Hoa Vương cùng hai tên thủy quái đang nằm bất tỉnh. Cưỡng ép sử dụng Huyễn Linh Châu đã khiến nàng phải trả một cái giá rất lớn, cộng thêm việc huyễn cảnh bị phá, sức mạnh phản phệ trở lại trực tiếp khiến Hắc Ám Hoa Vương hôn mê.
Dương Thiên không nói tiếng nào, hắn nhanh chóng đem mối liên hệ giữa Hắc Ám Hoa Vương và Huyễn Linh Châu cắt đứt. Tuy nói nàng đã đem thứ này luyện hóa, nhưng do sức mạnh không đáp ứng được yêu cầu nên liên kết này khá mong manh. Quan trọng hơn, Hắc Ám Hoa Vương dùng sức mạnh cưỡng chế luyện hóa, bản thân Huyễn Linh Châu không tán thành nàng là chủ nhân của nó. Thu hồi Huyễn Linh Châu xong, hắn liền dùng một thủ pháp đặc biệt rút lấy một phần bản mệnh tính huyết trong người hai tên thủy quái kia. Mọi việc xong xuôi, cả người Dương Thiên lóe lên một cái liền biến mất.
Huyễn Hoa ban đầu vốn dự định rời đi, nhưng sau khi nhìn thấy uy lực khủng bố của Cửu Tinh Diệu Nhật, nàng quyết định nán lại một lát nhìn xem kết quả. Nếu Dương Thiên dính phải huyễn thuật, chắc chắn không thể thi triển được bất kỳ pháp thuật hay thần thông gì. Vì vậy, hắn còn sử dụng được một chiêu kia liền chứng tỏ Dương Thiên quả thực có một chút phần thắng.
Chỉ là một chút đó rất nhanh liền trở thành chắc chắn. Bóng người Dương Thiên hiện ra ngay trước mặt Huyễn Hoa, tiện tay ném Huyễn Linh Châu về phía nàng:
- Cho ngươi.
Đón lấy Huyễn Linh Châu từ tay Dương Thiên, cho dù tính khí lãnh đạm như Huyễn Hoa cũng không khỏi run lên, hai mắt đỏ hoe. Dương Thiên mỉm cười:
- Hình như thứ này đối với ngươi không đơn thuần chỉ là một món pháp bảo?
Huyễn Hoa khẽ gật đầu:
- Đây là di vật mẹ ta để lại.
Dương Thiên nhìn quanh:
]var abd_media= media.adnetwork.vn ;var abd_width=500;var abd_height=281;var abd_skip=7;var abd_flash=true;var abd_popup=true;var abd_wid=1515641312;var abd_zid=1515641399;var abd_content_id= #abd_itvcplayer ;var abd_position=0;
- Huyễn Linh Châu đã đoạt lại, chúng ta cũng nên rời đi rồi.
Huyễn Hoa vẫn có điểm chưa an tâm:
- Hắc Ám Hoa Vương nàng…
Dương Thiên không cần nghe hết câu liền biết Huyễn Hoa đang muốn hỏi gì, hắn bình thản đáp:
- Cưỡng ép sử dụng Huyễn Linh Châu, sau đó bị huyễn cảnh tan vỡ cắn trả, cuối cùng bị ta cắt đứt liên kết với Huyễn Linh Châu. Thương thế tương đối nghiêm trọng, thế nhưng còn chưa nguy hiểm đến tính mạng, đoán chừng vài ngàn năm liền có thể khôi phục.
Dương Thiên nói nghe thì đơn giản, nhưng thương thế phải mất vài ngàn năm mới khôi phục lại được, chỉ nhiêu đó cũng đủ hiểu tình trạng Hắc Ám Hoa Vương hiện tại. Đó là chưa kể đến những di chứng không thể khôi phục được. Bất quá, đây xem như cái giá Hắc Ám Hoa Vương phải trả cho hành động của mình, còn giữ được mạng sống đã là rất tốt rồi. Huyễn Hoa cũng không tỏ ra thương tiếc gì, nàng xoay người:
- Nếu đã như vậy, chúng ta đi thôi.
Huyễn Hoa đã khống chế toàn bộ Hắc Ám Hoa bên trong Hắc Ám Hoa Hải, vì vậy con đường trở về của hai người hầu như khá thuận lợi. Thỉnh thoảng xuất hiện một vài con thủy quái cản đường nhưng rất nhanh đều bị tiêu diệt.
Vừa ra khỏi Hắc Ám Hoa Hải, Huyễn Hoa trực tiếp mở ra một vết nứt không gian. Dương Thiên nhanh chóng theo sát phía sau. Không tốn bao nhiêu thời gian, xuất hiện trước mặt hai người là một cái thảo nguyên xanh mượt. Tại nơi này đa số cấp thấp, không có chút nguy hiểm nào.
Huyễn Hoa cong tay búng ta một tia sáng nhỏ, không gian trước mặt xuất hiện từng gợn sóng, sau đó một cung điện tráng lệ rất nhanh hiện ra. Huyễn Hoa chỉ nói hai tiếng vào đi liền biến mất. Dương Thiên nhún vai, cởi bỏ cái nón kỳ dị trên đầu, chậm rãi đi vào bên trong.
Dương Thiên vừa tiến vào, cung điện lại một lần nữa biến mất. Hắn ngắm nhìn cảnh vật bên trong, không khỏi tấm tắc khen ngợi:
- Cảnh vật bài trí rất đẹp, hơn nữa đều là bảo vật quý hiếm. Giá trị của cung điện này hẳn là không thua gì một món Thánh Bảo. Không, phải nói bản thân nó cũng là một món Thánh Bảo mới đúng.
Huyễn Hoa đang ngồi ngay vị trí phòng khách pha trà, nghe Dương Thiên nói cũng có chút ngạc nhiên:
- Ngươi nhìn ra?
Dương Thiên cười nhạt:
- Ta từng thấy qua vô số các loại đỉnh cấp pháp bảo. Pháp bảo dạng này tuy có chút hiếm có nhưng không phải chưa từng thấy qua.
Huyễn Hoa chậm rãi nói:
- Pháp bảo này gọi là Huyễn Linh Điện. Nói cho cùng Huyễn Linh Châu chính là một phần của nó.
Dương Thiên hỏi:
- Huyễn Linh Châu cũng là một phần của nó? Lẽ nào thứ này cũng có tên trên Phàm Bảng?
Huyễn Hoa gật đầu:
- Huyễn Linh Điện xếp thứ 9 trên Phàm Bảng, là đỉnh cấp Thánh Bảo sở hữu huyễn thuật mạnh mẽ nhất. Rất lâu trước kia, mẹ ta đã dùng nó ngăn chặn cường giả của Vực Ngoại Thiên Ma, mang lại bình an cho Linh Giới. Khi đó, nàng được người đời tôn xưng là Huyễn Thánh hay Huyễn Linh Thánh Giả.
Dương Thiên kinh ngạc:
- Thánh Giả? Đây vốn là danh xưng chỉ dành cho tu sĩ Thánh Thể kỳ a. Lẽ nào mẹ của ngươi đã đạt đến Thánh Thể kỳ. Chuyện này lại càng vô lý, pháp tắc tại Linh Giới cực kỳ nghiêm ngặt, tuyệt đối không có chuyện để cho một tên Thánh Thể kỳ tồn tại.
Huyễn Hoa dụng giọng điệu mang theo chút nhớ nhưng giải thích:
- Mẹ ta không phải Thánh Thể kỳ. Thế nhưng thiên phú của nàng về huyễn thuật có thể xem là Linh Giới đệ nhất, từ trước đến nay chưa từng có ai có thể vượt qua được. Phối hợp với Huyễn Linh Điện, nàng đã thành công sáng tạo ra một huyễn thuật thậm chí có thể tác động đến cường giả Thánh Thể kỳ. Chính vì chiến lực nghịch thiên này, mẹ ta được xem như một vị Thánh Thể kỳ, nhận lấy danh xưng Thánh Giả.
Dương Thiên thở ra một hơi:
- Đúng là có đôi chút khó tin. Thánh Thể kỳ và Độ Kiếp kỳ chênh lệch vô cùng lớn. Nàng có thể ở Độ Kiếp kỳ sử dụng huyễn thuật đủ để mê hoặc Thánh Thể kỳ, cho dù là có mượn sức của Huyễn Linh Điện cũng khiến ta cảm thấy rất bất ngờ.
Huyễn Hoa không khỏi có chút khinh thường:
- Những lời này ngươi có tư cách nói hay sao. Sát Thần Dương Thiên ngàn năm trước một mình chặn đứng Vực Ngoại Thiên Ma. Dựa theo tính toán của những đại năng tại Linh Giới khi đó, ngươi so với Thánh Thể kỳ cũng không hề yếu hơn chút nào.
Dương Thiên ra vẻ khiêm tốn:
- Ta có lợi hại như vậy sao?
- Ngươi nói?
Dương Thiên nhún vai:
- Tình cảnh của ta khi đó không giống. Hơn nữa pháp bảo sử dụng khá đặc thù. Nếu chỉ bàn về đẳng cấp, nó mạnh hơn Huyễn Linh Điện này rất nhiều, căn bản là không cùng một đẳng cấp. Nói chung lý do của ta có chút đặc biệt. Không giống như mẹ ngươi, nàng chân chính là thiên tài a.
Huyễn Hoa cười mà như không cười:
- Thiên tài thì sao? Cuối cùng nàng cũng vì bảo vệ Linh Giới mà trọng thương. Sau cùng vẫn lạc tại Hắc Ám Hoa Hải. Hàng chục vạn năm sau còn có ai nhớ đến. Ta là con gái của nàng, nguyện vọng cuối cùng chỉ có đem Huyễn Linh Điện trả về trạng thái vốn có của nó. Hiện tại, ta làm được rồi.
/650
|