Bốn nàng chậm rãi lướt tới, tất cả đều thuộc dạng quốc sắc thiên hương, mỗi người một vẻ, chân dài khêu gợi, hấp dẫn vô vàn ánh mắt xung quanh.
Dĩ nhiên ánh mắt đàn ông và phụ nữ nhìn mấy nàng hoàn toàn khác biệt. Ánh mắt phụ nữ thì tràn đầy hâm mộ cùng ghen ghét, còn ánh mắt của mấy gã đàn ông thì cứ hau háu, chỉ hận không thể lột sạch mấy nàng ra mà khám phá.
Ngoài cùng bên trái là một mỹ nữ cao gầy chừng 1m75, thân hình thon gầy, nhưng bộ ngực không kém phần đồ sộ. Từ xa nhìn lại, nàng không khác gì băng sơn mỹ nhân, không lấm bụi trần.
Nàng mặc chiếc quần short, khoe ra đôi chân trắng dài miên man. Nếu chỉ xét riêng đôi chân thì đây là đôi chân đẹp thứ hai mà Thiên Lộc Tử từng được chiêm ngưỡng. Đẹp nhất vẫn là đôi chân dài của Nhâm Oanh Oanh, chẳng biết có phải quy luật không mà mỹ nữ chân dài nào cũng lạnh lùng hết.
Bên cạnh nàng là một mỹ nữ yếu ớt, sắc mặt cùng đôi môi hơi tái, đôi mắt trong suốt nhưng lộ vẻ vô thần. Nhưng nàng không gầy, bộ ngực lại càng không thể xem nhẹ, mặc dù thấp hơn cô đầu tiên nhưng cũng khoảng 1m70. Nói thế nào nhỉ, có thể xem nàng là phiên bản của Lâm Đại Ngọc, người gặp người thương.
Bên cạnh đấy lại là một mỹ nhân tiêu chuẩn, cao khoảng 1m68, màu da hồng hào khỏe mạnh, mắt phượng mày ngài, môi hồng đầy đặn. Dáng nàng không mập không gầy, hoàn toàn phù hợp gu thẩm mỹ của đại đa số đàn ông.
Cuối cùng chính là mỹ nữ từng bị Thiên Lộc Tử bắt meo meo. Lông mày nàng không dày không mỏng, đôi mắt to tròn lộ vẻ tinh quái, mũi nhỏ run run đầy khả ái, cái miệng anh đào nhỏ nhắn chỉ cần khẽ nhếch là người gặp người yêu. Làn da trắng hồng xinh đẹp kèm theo nụ cười xấu xa của nàng làm ai nhìn cũng thấy nàng là một tiểu thư tinh quái.
Khuyết điểm duy nhất là nàng chỉ cao 1m65, nhưng trái lại, nàng sở hữu bộ ngực khủng không hề tương xứng với thân hình và dung mạo, xứng đáng với câu mặt học sinh, ngực phụ huynh. Theo đánh giá của Thiên Lộc Tử, chỉ có ngực Miêu Nhạc Doanh mới có thể so sánh được với nàng.
- Ngài chính là Nam Thiên Như lão gia tử?
Mỹ nữ cao gầy Liễu Ánh Hàn hỏi, thanh âm lạnh lùng hệt như khí chất của nàng.
Trong lúc Liễu Ánh Hàn hỏi, cô nàng mặt học sinh ngực phụ huynh Tiết Chỉ Hinh đang hằm hằm nhìn Thiên Lộc Tử làm tên này chột dạ, không dám nhìn thẳng, chỉ biết cúi đầu nhìn ngón chân, ngoan như con cún con vậy.
Xung quanh thấy thế lập tức quăng những cái nhìn đầy thù hận về phía hắn, tựa như muốn nói: mày thật sự không bằng cầm thú, dám nhẫn tâm chọc tiểu la lỵ đáng yêu như vậy không vui.
- Đúng rồi, chính là lão.
Nam Thiên Như không nhiều lời, hắn cũng là lão hồ ly rồi, chỉ yên lặng theo dõi kỳ biến.
- Nghe nói lão gia tử ngài là người nổi bật trong giới đua xe ở Dương Thành, tiểu nữ tử mạo muội tới khiêu chiến, lão gia tử ngài không trách chứ?
- Liễu cô nương nói đùa rồi, có thể được cô khiêu chiến chính là vinh hạnh của lão già này.
- Ha ha, lúc mới nghe thấy tiếng tăm của lão gia tử, cháu còn không thể tin
Mạc Dĩ Lăng chỉ vào chiếc xe GT-R ở bên cạnh, nói tiếp:
- Nhưng đến lúc cháu tận mắt thấy xế yêu của ngài xong, cháu không thể không tin rồi.
- Đúng vậy, có thể lái chiếc GT-R cải tiến này chạy đường núi, quả thật lão gia tử ngài là cao thủ trong hàng cao thủ.
Lạc Túy Điệp vừa che miệng cười duyên vừa nói.
Nam Thiên Như cũng không lộ vẻ kiêu ngạo khi được ba nàng tán thưởng, chỉ cười hiền lành nói:
- Ba tiểu nha đầu các cô thật biết cách tâng bốc, nói đến mức lão già này cũng thấy phổng cả mũi. Thôi thì chúng ta vào vấn đề chính nhé!
- Lão gia tử ngài muốn nhanh chóng đánh bại chúng tôi đến vậy ư?
Lạc Túy Điệp cười duyên nói.
- Ha ha, quả là có chút cảm giác đó. Nghe nói mấy người các cô trên đường khiêu chiến chưa từng bị thua, có thể thấy nghị lực cùng kỹ thuật hơn người, lâu lắm không gặp hảo thủ như vậy, đúng thật lão đây có chút nóng vội.
Nam Thiên Như nói.
- Đã như vậy, chúng ta bắt đầu luôn thôi. Ngài là chủ nhà, ngài có ý tưởng gì cứ nói.
Đây là quy củ của giới đua xe phi pháp rồi, thân là chủ nhà, bị khiêu chiến sẽ có quyền ưu tiên đưa ra quy tắc. Ví dụ như phương thức tranh tài, luật lệ hay tiền cược vân vân...
- Ok!!
Nam Thiên Như cũng không khách khí, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Lão đây cũng không lo ấm no, không tranh danh lợi, trong người cũng không có nhiều tiền mặt để cược, hay chúng ta thi đấu đơn thuần, thế nào?
- Cũng tốt, không dính lợi ích lại càng thêm công bằng.
Cả ba nàng gật đầu đồng ý.
Chỉ có Tiết Chỉ Hinh vẫn hằm hằm nhìn Thiên Lộc Tử, nếu ánh mắt có thể giết người thì tên này đã chết đến ngàn vạn lần.
- Các cô đồng ý là được rồi. Về phương thức tranh tài, vì công bằng, chúng ta xuất phát từ đây, vòng lên đỉnh Hắc Vân Sơn rồi vòng lại. Ai nhanh hơn thì thắng, ok?
- Ok!
Phương thức đua xe Nam Thiên Như đưa ra quả thật vô cùng công bằng, cả ba nàng không có lý do gì để từ chối cả.
Xe mã lực lớn lên núi tốt hơn xe mã lực nhỏ rất nhiều nhưng thường những xe như vậy thân xe sẽ nặng hơn, khi xuống núi lại bất lợi hơn. Ngược lại, xe mã lực nhỏ xuống núi lại thuận lợi hơn.
Chạy lên rồi về có nghĩa phải lên rồi xuống núi, điều này sẽ hạn chế tối đa chênh lệch của xe, càng hướng tới mục đích công bằng.
- Để công bằng hơn, mấy cô có thể làm quen đường đua một chút.
Nam Thiên Như đề nghị.
- Không cần, đợi vòng tranh tài này kết thúc, chúng ta bắt đầu đua luôn.
Liễu Ánh Hàn nói xong, lập tức dẫn đầu đi tới xe của mình, Mạc Dĩ Lăng cùng Lạc Túy Điệp đi ngay phía sau.
Duy chỉ có Tiết Chỉ Hinh vẫn không nhúc nhích, nàng bất ngờ chỉ thẳng Thiên Lộc Tử nói:
- Thằng nhóc khốn kiếp, bà muốn khiêu chiến mày, mày có dám ứng chiến không?
Thiên Lộc Tử toát mồ hôi hột, hắn chưa từng bị một tiểu la lỵ khả ái nào chỉ thẳng mặt kêu thằng nhóc như vậy cả. Đến lúc hắn nghe cô nàng khiêu chiến, thiếu chút nữa hắn ngã phịch xuống đất.
Dù sao hắn cũng hiểu rõ năng lực bản thân, thật sự không biết phải xử trí trường hợp này ra sao nữa.
Nếu như trước mặt mọi người, đến lời khiêu chiến của một con quỷ cái hắn cũng không chấp nhận thì sau này làm sao hắn có thể ngóc đầu lên để đi cua gái nữa chứ. Thế nhưng nếu dại dột ứng chiến, thì khỏi phải nói, hắn sẽ thua, thua thảm, cực kỳ thảm luôn. Ít ra thì đây là những gì hắn đang nghĩ.
Vậy nên hắn quyết định giả ngu, giả vờ im lặng, hy vọng vượt qua cửa ải khó khăn này.
Nhưng căn bản Tiết Chỉ Hinh không có ý định bỏ qua cho hắn, cô ta lấn tới, ép sát hắn nói:
- Sao nào? Đàn ông đàn ang mà không dám nhận lời khiêu chiến của bà sao?
Thiên Lộc Tử tiếp tục giả ngu.
- Mày có phải đàn ông không vậy?”
Hắn lại im lặng giả ngu tiếp.
- Hay mày sợ không có gì đặt cược thì không hấp dẫn? Dễ thôi, chúng ta cược bảy cái bạt tai được không?
Thua sẽ bị bạt tai, thú vị lắm đó nha. Những người có mặt ở đây, không phú thì quý, đối với bọn họ, tiền bạc chỉ là phù du, quan trọng nhất đó là mặt mũi.
Cho nên, nếu không phải thâm cừu đại hận thì tiền cược khi đua xe tuyệt đối không phải là bạt tai.
Giống đời vẫn thế, cứ có trò hay là mọi người lại bu vào, người xem càng lúc càng đông. Bọn họ không thích bị bạt tai, nhưng tuyệt đối không có nghĩa là không thích nhìn người khác bị bạt tai.
Không đợi Thiên Lộc Tử kịp phản ứng, Liễu Ánh Hàn mới đi vài bước đã sợ hãi quay lại khuyên nhủ:
- Hinh Nhi, cậu điên à, nếu bị thua thì sao?
- Đúng vậy đó, hay đổi tiền cược đi.
Mạc Dĩ Lăng cùng Lạc Túy Điệp cũng đồng thời khuyên nhủ.
- Mấy người đừng có nói nữa, tôi với thằng này có thù oán sẵn rồi, nói gì thì nói, hôm nay bà đây nhất định phải tát chết hắn!
Tiết Chỉ Hinh chỉ thẳng mặt Thiên Lộc Tử và gào lên.
Bây giờ thì em đã hiểu! Rốt cuộc tất cả đều hiểu được. Thì ra không phải tiểu la lỵ này lên cơn cắn người mà là do thằng nhóc kia có lỗi với người ta trước.
Nam Thiên Như thấy vậy nhíu mày, chuyện này hơi rách việc rồi. Tình huống bây giờ hoàn toàn không giống như Thiên Lộc Tử đã nói là hắn và Lâm Chỉ Hinh mới chỉ gặp mặt đơn giản như vậy.
- Tiết cô nương, lần này mấy cô đến khiêu chiến lão đây, để người khác tham gia cùng cũng không tốt lắm!
Nam Thiên Như cố gắng đè chuyện này xuống.
Bất kể có chuyện gì đã xảy ra giữa Thiên Lộc Tử và Tiết Chỉ Hinh, ai sai ai đúng thì hắn cũng muốn giúp Thiên Lộc Tử, ai bảo hắn quen thằng này chứ.
- Lão gia tử, việc này không quan hệ tới ngài, đây là ân oán cá nhân giữa tôi và thằng khống kiếp này, ngài không cần bận tâm làm gì.
Tiết Chỉ Hinh cau có nói.
- Nhưng…
Nam Thiên Như đang định nói tiếp thì đã bị Thiên Lộc Tử cản lại.
- Nam lão, chuyện này do tôi gây ra, tôi sẽ xử lý, ngài không cần quản đâu.
Thiên Lộc Tử vỗ vỗ vai Nam Thiên Như, quay ra nói với Tiết Chỉ Hinh:
- Tiết Chỉ Hinh phải không? Vốn dĩ tôi định xin lỗi cô về chuyện lần trước, nhưng hôm nay cô đã bức bách tôi như thế, tôi nghĩ xin lỗi cũng không cần thiết nữa. Cứ như cô nói đi, tôi với cô đua một lần, ai thua bị bảy cái bạt tai.
- Tốt! Tốt! Xem ra thì mày vẫn coi như là đàn ông.
Tiết Chỉ Hinh nói lạnh lùng.
Thiên Lộc Tử mặc kệ nàng, tiếp tục nói:
- Thế nhưng tôi cần có thời gian làm quen với cách đua.
Tiết Chỉ Hinh nhìn hắn khinh bỉ, hoàn toàn thất vọng:
- Cũng được! Khi vòng tranh tài tiếp theo bắt đầu, mày cứ làm quen với đường đua đi, khi kết thúc cuộc tranh tài kia cũng là lúc chúng ta quyết chiến!
Nói xong, cô nàng cùng ba nàng khác tiến tới xe của bọn họ.
- Tiểu Lộc, sao cậu lại đồng ý vậy, cậu chưa từng đua xe, cơ hội để thắng các nàng hầu như không có đó.
Nam Thiên Như nhìn bóng lưng xinh đẹp xa dần của các nàng, lo âu nói.
- Yên tâm đi, tôi không thua đâu.
Thiên Lộc Tử nói đầy tự tin.
- Haiz, lão cũng không biết cậu lấy tự tin như vậy ở đâu ra nữa.”
- Không phải là tôi còn một chút thời gian để học sao?
- Giờ mới học? Nước đến cổ rồi cậu mới chịu bơi? Cậu cảm thấy có thể được sao?
- Tại sao không?
Thanh âm của Nam Như Hân bất ngờ vang lên, nàng vừa đi tới vừa nói:
- Vòng tranh tài tiếp theo sắp bắt đầu rồi, lên xe đi, để chị dạy cậu biết thế nào là đua xe.
Nói xong, Nam Như Hân đi tới chiếc BMW 760li của nàng, Thiên Lộc Tử gật đầu trấn an Nam Thiên Như xong xoay người đi theo sau.
- Đợi đã, mấy đứa định lấy BMW 760li đua với Porsche 911 GT3 sao?
Nam Thiên Như nhìn hai người sợ hãi như gặp phải quỷ giữa ban ngày.
- Đúng rồi đó! Có vấn đề gì không?
Thiên Lộc Tử không hiểu về xe, trong nhận thức của hắn, 760li và GT3 cũng chẳng khác gì nhau cả. Thật ra, nếu xét về giá tiền thì cả hai đúng là không phân cao thấp.
Nam Thiên Như có cảm giác muốn lao vào bóp chết thằng này, quả thật ngu không có tội, nhưng đã ngu còn cố tỏ ra nguy hiểm thì có chết vạn lần cũng không hết tội.
Dĩ nhiên ánh mắt đàn ông và phụ nữ nhìn mấy nàng hoàn toàn khác biệt. Ánh mắt phụ nữ thì tràn đầy hâm mộ cùng ghen ghét, còn ánh mắt của mấy gã đàn ông thì cứ hau háu, chỉ hận không thể lột sạch mấy nàng ra mà khám phá.
Ngoài cùng bên trái là một mỹ nữ cao gầy chừng 1m75, thân hình thon gầy, nhưng bộ ngực không kém phần đồ sộ. Từ xa nhìn lại, nàng không khác gì băng sơn mỹ nhân, không lấm bụi trần.
Nàng mặc chiếc quần short, khoe ra đôi chân trắng dài miên man. Nếu chỉ xét riêng đôi chân thì đây là đôi chân đẹp thứ hai mà Thiên Lộc Tử từng được chiêm ngưỡng. Đẹp nhất vẫn là đôi chân dài của Nhâm Oanh Oanh, chẳng biết có phải quy luật không mà mỹ nữ chân dài nào cũng lạnh lùng hết.
Bên cạnh nàng là một mỹ nữ yếu ớt, sắc mặt cùng đôi môi hơi tái, đôi mắt trong suốt nhưng lộ vẻ vô thần. Nhưng nàng không gầy, bộ ngực lại càng không thể xem nhẹ, mặc dù thấp hơn cô đầu tiên nhưng cũng khoảng 1m70. Nói thế nào nhỉ, có thể xem nàng là phiên bản của Lâm Đại Ngọc, người gặp người thương.
Bên cạnh đấy lại là một mỹ nhân tiêu chuẩn, cao khoảng 1m68, màu da hồng hào khỏe mạnh, mắt phượng mày ngài, môi hồng đầy đặn. Dáng nàng không mập không gầy, hoàn toàn phù hợp gu thẩm mỹ của đại đa số đàn ông.
Cuối cùng chính là mỹ nữ từng bị Thiên Lộc Tử bắt meo meo. Lông mày nàng không dày không mỏng, đôi mắt to tròn lộ vẻ tinh quái, mũi nhỏ run run đầy khả ái, cái miệng anh đào nhỏ nhắn chỉ cần khẽ nhếch là người gặp người yêu. Làn da trắng hồng xinh đẹp kèm theo nụ cười xấu xa của nàng làm ai nhìn cũng thấy nàng là một tiểu thư tinh quái.
Khuyết điểm duy nhất là nàng chỉ cao 1m65, nhưng trái lại, nàng sở hữu bộ ngực khủng không hề tương xứng với thân hình và dung mạo, xứng đáng với câu mặt học sinh, ngực phụ huynh. Theo đánh giá của Thiên Lộc Tử, chỉ có ngực Miêu Nhạc Doanh mới có thể so sánh được với nàng.
- Ngài chính là Nam Thiên Như lão gia tử?
Mỹ nữ cao gầy Liễu Ánh Hàn hỏi, thanh âm lạnh lùng hệt như khí chất của nàng.
Trong lúc Liễu Ánh Hàn hỏi, cô nàng mặt học sinh ngực phụ huynh Tiết Chỉ Hinh đang hằm hằm nhìn Thiên Lộc Tử làm tên này chột dạ, không dám nhìn thẳng, chỉ biết cúi đầu nhìn ngón chân, ngoan như con cún con vậy.
Xung quanh thấy thế lập tức quăng những cái nhìn đầy thù hận về phía hắn, tựa như muốn nói: mày thật sự không bằng cầm thú, dám nhẫn tâm chọc tiểu la lỵ đáng yêu như vậy không vui.
- Đúng rồi, chính là lão.
Nam Thiên Như không nhiều lời, hắn cũng là lão hồ ly rồi, chỉ yên lặng theo dõi kỳ biến.
- Nghe nói lão gia tử ngài là người nổi bật trong giới đua xe ở Dương Thành, tiểu nữ tử mạo muội tới khiêu chiến, lão gia tử ngài không trách chứ?
- Liễu cô nương nói đùa rồi, có thể được cô khiêu chiến chính là vinh hạnh của lão già này.
- Ha ha, lúc mới nghe thấy tiếng tăm của lão gia tử, cháu còn không thể tin
Mạc Dĩ Lăng chỉ vào chiếc xe GT-R ở bên cạnh, nói tiếp:
- Nhưng đến lúc cháu tận mắt thấy xế yêu của ngài xong, cháu không thể không tin rồi.
- Đúng vậy, có thể lái chiếc GT-R cải tiến này chạy đường núi, quả thật lão gia tử ngài là cao thủ trong hàng cao thủ.
Lạc Túy Điệp vừa che miệng cười duyên vừa nói.
Nam Thiên Như cũng không lộ vẻ kiêu ngạo khi được ba nàng tán thưởng, chỉ cười hiền lành nói:
- Ba tiểu nha đầu các cô thật biết cách tâng bốc, nói đến mức lão già này cũng thấy phổng cả mũi. Thôi thì chúng ta vào vấn đề chính nhé!
- Lão gia tử ngài muốn nhanh chóng đánh bại chúng tôi đến vậy ư?
Lạc Túy Điệp cười duyên nói.
- Ha ha, quả là có chút cảm giác đó. Nghe nói mấy người các cô trên đường khiêu chiến chưa từng bị thua, có thể thấy nghị lực cùng kỹ thuật hơn người, lâu lắm không gặp hảo thủ như vậy, đúng thật lão đây có chút nóng vội.
Nam Thiên Như nói.
- Đã như vậy, chúng ta bắt đầu luôn thôi. Ngài là chủ nhà, ngài có ý tưởng gì cứ nói.
Đây là quy củ của giới đua xe phi pháp rồi, thân là chủ nhà, bị khiêu chiến sẽ có quyền ưu tiên đưa ra quy tắc. Ví dụ như phương thức tranh tài, luật lệ hay tiền cược vân vân...
- Ok!!
Nam Thiên Như cũng không khách khí, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Lão đây cũng không lo ấm no, không tranh danh lợi, trong người cũng không có nhiều tiền mặt để cược, hay chúng ta thi đấu đơn thuần, thế nào?
- Cũng tốt, không dính lợi ích lại càng thêm công bằng.
Cả ba nàng gật đầu đồng ý.
Chỉ có Tiết Chỉ Hinh vẫn hằm hằm nhìn Thiên Lộc Tử, nếu ánh mắt có thể giết người thì tên này đã chết đến ngàn vạn lần.
- Các cô đồng ý là được rồi. Về phương thức tranh tài, vì công bằng, chúng ta xuất phát từ đây, vòng lên đỉnh Hắc Vân Sơn rồi vòng lại. Ai nhanh hơn thì thắng, ok?
- Ok!
Phương thức đua xe Nam Thiên Như đưa ra quả thật vô cùng công bằng, cả ba nàng không có lý do gì để từ chối cả.
Xe mã lực lớn lên núi tốt hơn xe mã lực nhỏ rất nhiều nhưng thường những xe như vậy thân xe sẽ nặng hơn, khi xuống núi lại bất lợi hơn. Ngược lại, xe mã lực nhỏ xuống núi lại thuận lợi hơn.
Chạy lên rồi về có nghĩa phải lên rồi xuống núi, điều này sẽ hạn chế tối đa chênh lệch của xe, càng hướng tới mục đích công bằng.
- Để công bằng hơn, mấy cô có thể làm quen đường đua một chút.
Nam Thiên Như đề nghị.
- Không cần, đợi vòng tranh tài này kết thúc, chúng ta bắt đầu đua luôn.
Liễu Ánh Hàn nói xong, lập tức dẫn đầu đi tới xe của mình, Mạc Dĩ Lăng cùng Lạc Túy Điệp đi ngay phía sau.
Duy chỉ có Tiết Chỉ Hinh vẫn không nhúc nhích, nàng bất ngờ chỉ thẳng Thiên Lộc Tử nói:
- Thằng nhóc khốn kiếp, bà muốn khiêu chiến mày, mày có dám ứng chiến không?
Thiên Lộc Tử toát mồ hôi hột, hắn chưa từng bị một tiểu la lỵ khả ái nào chỉ thẳng mặt kêu thằng nhóc như vậy cả. Đến lúc hắn nghe cô nàng khiêu chiến, thiếu chút nữa hắn ngã phịch xuống đất.
Dù sao hắn cũng hiểu rõ năng lực bản thân, thật sự không biết phải xử trí trường hợp này ra sao nữa.
Nếu như trước mặt mọi người, đến lời khiêu chiến của một con quỷ cái hắn cũng không chấp nhận thì sau này làm sao hắn có thể ngóc đầu lên để đi cua gái nữa chứ. Thế nhưng nếu dại dột ứng chiến, thì khỏi phải nói, hắn sẽ thua, thua thảm, cực kỳ thảm luôn. Ít ra thì đây là những gì hắn đang nghĩ.
Vậy nên hắn quyết định giả ngu, giả vờ im lặng, hy vọng vượt qua cửa ải khó khăn này.
Nhưng căn bản Tiết Chỉ Hinh không có ý định bỏ qua cho hắn, cô ta lấn tới, ép sát hắn nói:
- Sao nào? Đàn ông đàn ang mà không dám nhận lời khiêu chiến của bà sao?
Thiên Lộc Tử tiếp tục giả ngu.
- Mày có phải đàn ông không vậy?”
Hắn lại im lặng giả ngu tiếp.
- Hay mày sợ không có gì đặt cược thì không hấp dẫn? Dễ thôi, chúng ta cược bảy cái bạt tai được không?
Thua sẽ bị bạt tai, thú vị lắm đó nha. Những người có mặt ở đây, không phú thì quý, đối với bọn họ, tiền bạc chỉ là phù du, quan trọng nhất đó là mặt mũi.
Cho nên, nếu không phải thâm cừu đại hận thì tiền cược khi đua xe tuyệt đối không phải là bạt tai.
Giống đời vẫn thế, cứ có trò hay là mọi người lại bu vào, người xem càng lúc càng đông. Bọn họ không thích bị bạt tai, nhưng tuyệt đối không có nghĩa là không thích nhìn người khác bị bạt tai.
Không đợi Thiên Lộc Tử kịp phản ứng, Liễu Ánh Hàn mới đi vài bước đã sợ hãi quay lại khuyên nhủ:
- Hinh Nhi, cậu điên à, nếu bị thua thì sao?
- Đúng vậy đó, hay đổi tiền cược đi.
Mạc Dĩ Lăng cùng Lạc Túy Điệp cũng đồng thời khuyên nhủ.
- Mấy người đừng có nói nữa, tôi với thằng này có thù oán sẵn rồi, nói gì thì nói, hôm nay bà đây nhất định phải tát chết hắn!
Tiết Chỉ Hinh chỉ thẳng mặt Thiên Lộc Tử và gào lên.
Bây giờ thì em đã hiểu! Rốt cuộc tất cả đều hiểu được. Thì ra không phải tiểu la lỵ này lên cơn cắn người mà là do thằng nhóc kia có lỗi với người ta trước.
Nam Thiên Như thấy vậy nhíu mày, chuyện này hơi rách việc rồi. Tình huống bây giờ hoàn toàn không giống như Thiên Lộc Tử đã nói là hắn và Lâm Chỉ Hinh mới chỉ gặp mặt đơn giản như vậy.
- Tiết cô nương, lần này mấy cô đến khiêu chiến lão đây, để người khác tham gia cùng cũng không tốt lắm!
Nam Thiên Như cố gắng đè chuyện này xuống.
Bất kể có chuyện gì đã xảy ra giữa Thiên Lộc Tử và Tiết Chỉ Hinh, ai sai ai đúng thì hắn cũng muốn giúp Thiên Lộc Tử, ai bảo hắn quen thằng này chứ.
- Lão gia tử, việc này không quan hệ tới ngài, đây là ân oán cá nhân giữa tôi và thằng khống kiếp này, ngài không cần bận tâm làm gì.
Tiết Chỉ Hinh cau có nói.
- Nhưng…
Nam Thiên Như đang định nói tiếp thì đã bị Thiên Lộc Tử cản lại.
- Nam lão, chuyện này do tôi gây ra, tôi sẽ xử lý, ngài không cần quản đâu.
Thiên Lộc Tử vỗ vỗ vai Nam Thiên Như, quay ra nói với Tiết Chỉ Hinh:
- Tiết Chỉ Hinh phải không? Vốn dĩ tôi định xin lỗi cô về chuyện lần trước, nhưng hôm nay cô đã bức bách tôi như thế, tôi nghĩ xin lỗi cũng không cần thiết nữa. Cứ như cô nói đi, tôi với cô đua một lần, ai thua bị bảy cái bạt tai.
- Tốt! Tốt! Xem ra thì mày vẫn coi như là đàn ông.
Tiết Chỉ Hinh nói lạnh lùng.
Thiên Lộc Tử mặc kệ nàng, tiếp tục nói:
- Thế nhưng tôi cần có thời gian làm quen với cách đua.
Tiết Chỉ Hinh nhìn hắn khinh bỉ, hoàn toàn thất vọng:
- Cũng được! Khi vòng tranh tài tiếp theo bắt đầu, mày cứ làm quen với đường đua đi, khi kết thúc cuộc tranh tài kia cũng là lúc chúng ta quyết chiến!
Nói xong, cô nàng cùng ba nàng khác tiến tới xe của bọn họ.
- Tiểu Lộc, sao cậu lại đồng ý vậy, cậu chưa từng đua xe, cơ hội để thắng các nàng hầu như không có đó.
Nam Thiên Như nhìn bóng lưng xinh đẹp xa dần của các nàng, lo âu nói.
- Yên tâm đi, tôi không thua đâu.
Thiên Lộc Tử nói đầy tự tin.
- Haiz, lão cũng không biết cậu lấy tự tin như vậy ở đâu ra nữa.”
- Không phải là tôi còn một chút thời gian để học sao?
- Giờ mới học? Nước đến cổ rồi cậu mới chịu bơi? Cậu cảm thấy có thể được sao?
- Tại sao không?
Thanh âm của Nam Như Hân bất ngờ vang lên, nàng vừa đi tới vừa nói:
- Vòng tranh tài tiếp theo sắp bắt đầu rồi, lên xe đi, để chị dạy cậu biết thế nào là đua xe.
Nói xong, Nam Như Hân đi tới chiếc BMW 760li của nàng, Thiên Lộc Tử gật đầu trấn an Nam Thiên Như xong xoay người đi theo sau.
- Đợi đã, mấy đứa định lấy BMW 760li đua với Porsche 911 GT3 sao?
Nam Thiên Như nhìn hai người sợ hãi như gặp phải quỷ giữa ban ngày.
- Đúng rồi đó! Có vấn đề gì không?
Thiên Lộc Tử không hiểu về xe, trong nhận thức của hắn, 760li và GT3 cũng chẳng khác gì nhau cả. Thật ra, nếu xét về giá tiền thì cả hai đúng là không phân cao thấp.
Nam Thiên Như có cảm giác muốn lao vào bóp chết thằng này, quả thật ngu không có tội, nhưng đã ngu còn cố tỏ ra nguy hiểm thì có chết vạn lần cũng không hết tội.
/93
|