Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ

Chương 55: Đại công sơ thành

/70


"Nhưng các ngươi có thể yên tâm, ta tuyệt sẽ không bắt buộc các ngươi gia nhập Võ lâm minh. Chỉ cần các ngươi không làm ra chuyện thương thiên hại lý, không làm hại võ lâm đồng đạo, các ngươi vẫn có thể sinh tồn. Nếu không, ta tuyệt đối sẽ không nương tay! Các ngươi hãy cứ cân nhắc cho kỹ. Trong vòng một tháng nếu muốn gia nhập thì hãy tới Võ lâm minh ở Tuệ thành gặp phó minh chủ Võ lâm minh ‘Ưng vương’ Cừu Tích Bá để đăng ký. Một tháng sau sẽ cử hành nghi thức thành lập Nam Việt võ lâm minh tại Tuệ thành.”

Phía dưới cao thủ hắc bạch lưỡng đạo đang thì thầm với nhau, hiển nhiên rất hứng thú với đề nghị của Âu Dương Quốc Vĩ. Ai mà không muốn có một môi trường võ lâm tốt chứ. Dù sao gia nhập vào chốn giang hồ hỗn loạn này là vì cầu tài chứ không phải cầu oán. Ai cũng không muốn kiếm sống trên đao nhọn. Nếu thật có thể làm như Âu Dương Quốc Vĩ nói, như vậy thật sự quá tốt. Lấy võ công và thực lực hắn bây giờ, ai cũng không dám đối địch với hắn chứ không cần nói lực lượng sau lưng hắn nữa.

Đúng vậy, mỗi phu nhân của Âu Dương Quốc Vĩ sau lưng đều có lực lượng rất mạnh. Nếu có thể liên hợp những lực lượng này lại thì việc chấn nhiếp Nam Việt võ lâm thực sự quá đơn giản.

Ngay lập tức “Thần quyền vô địch” Diêm Lập Hùng, chưởng môn “Vân vụ sơn phái”, được xưng ngũ ấp địa khu đệ nhất đại bang phái đứng lên tỏ thái độ. Hắn liền ôm quyền rồi nói với Âu Dương Quốc Vĩ:

“Vân Vụ Sơn phái chúng ta nguyện theo Âu Dương thiếu hiệp. Sau này Võ lâm minh có gì sai sử, dù phải vào nơi nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ!”

“Thần quyền vô địch” Diêm Lập Hùng có đại môn phái thực lực mạnh như vậy cũng dẫn đầu tỏ thái độ, các thế lực khác nhỏ yếu hơn sao còn có thể do dự. Thoáng chốc mọi người đều đứng lên, tỏ thái độ ủng hộ Âu Dương Quốc Vĩ, gia nhập Nam Việt võ lâm minh. Tình cảnh vô cùng náo nhiệt.

Mấy vị phu nhân không ngờ Vĩ ca có nước cờ này. Thấy Vĩ ca được nhiều nhân vật võ lâm ủng hộ như vậy, các nàng tự hào ra mặt, đôi mắt mang theo vẻ mê say thật sâu nhìn Vĩ ca. Sắc mặt Lăng Tâm Như không những tỏ vẻ tự hào mà còn ẩn hàm tâm tình phức tạp không thể nói rõ.

Vẻ mặt Âu Dương Quốc Vĩ tươi cười nghe mọi người tỏ thái độ. Hắn liên tiếp gật đầu, rất hài lòng với phản ứng của mọi người. Xem ra cũng không khác với dự tính của hắn cho lắm. Thanh âm hùng hậu của hắn lại vang lên trên toàn trường:

“Tốt lắm, nếu mọi người đều có thành ý gia nhập Võ lâm minh, vậy mời mọi người trong một tháng đến Võ lâm Minh Tuệ thành gặp phó minh chủ ‘Ưng vương’ Cừu Tích Bá đăng ký một chút. Một tháng sau, Nam Việt Võ lâm minh chính thức thành lập! Đồng thời, xin các vị đang có mặt tuyên truyền những điều ta nói ra ở đây hôm nay ra giang hồ một chút, hoan nghênh võ lâm nhân sĩ nguyện ý gia nhập võ lâm minh. Mặc kệ hắc bạch lưỡng đạo, chỉ cần không làm việc ác người thần công phẫn, chỉ cần sau này nguyện ý sửa đổi, chuyện cũ đều sẽ bỏ qua.”

Phía dưới lại là một trận hoa nhiên. Nhân vật hắc đạo vốn trong lòng có chút bất an, nghe Âu Dương Quốc Vĩ nói như vậy, cũng tiêu tan hết. Bọn họ cũng thêm phần kính nể Âu Dương Quốc Vĩ.

“Được rồi, bây giờ mọi người hãy thoải mái, thoải mái uống rượu đi. Bây giờ, vì Nam Việt võ lâm minh, ta kính mọi người một chén.”

Chuyện phát triển thuận lợi khiến tâm tình Âu Dương Quốc Vĩ cực kỳ vui vẻ.

Bữa cơm này ăn lâu gấp hai lần. Nam Việt võ lâm minh là Âu Dương Quốc Vĩ dày công trù tính, đã dần xuất hiện hình thức ban đầu. Ngay cả đám người Thần Binh cùng Mẫn Úy cũng không biết minh chủ có kế hoạch lớn như vậy. Họ không khỏi tỏ ra thán phục hắn, cảm giác minh chủ có chút cao thâm mặc trắc. Thực ra kế hoạch này lúc ở Tuệ thành Âu Dương Quốc Vĩ đã cùng “Ưng vương” Cừu Tích Bá thương lượng, nhưng vì thời cơ chưa chín mùi nên vẫn giấu ở trong lòng.

Cơm no rượu say, các lộ hào kiệt đều nhất nhất tới nói lời từ biệt với minh chủ tương lai của Nam Việt võ lâm minh, ước hẹn một tháng sau sẽ tới Tuệ thành.

Âu Dương Quốc Vĩ mang theo mọi người trở lại Thính Đào sơn trang. Hắn vẫn còn đang hưng phấn nên không thấy buồn ngủ. Gọi Thần Binh cùng Mẫn Úy tới uống trà nói chuyện, mấy người bắt đầu hàn huyên. Mấy vị phu nhân nhìn Vĩ ca hăng hái như vậy, cũng chạy tới vây quanh tham gia náo nhiệt.

Thần Binh đã chứng kiến Âu Dương Quốc Vĩ từng bước đi tới, trước thu Châu Giang bang, lại diệt Phi Hổ bang, lại thành lập Tuệ thành võ lâm minh, bây giờ lại muốn thành lập Nam Việt võ lâm minh, thật không biết công tử trẻ tuổi này còn có đại động tác gì trong lòng.

Âu Dương Quốc Vĩ thấy ánh mắt muốn hỏi của Thần Binh, cười nói: “Ta bây giờ đã suy nghĩ cẩn thận rồi, người mang một thân võ học cao tuyệt, nếu chỉ báo gia cừu không khỏi quá đáng tiếc, cho nên ta muốn làm phen đại sự oanh oanh liệt liệt trên đời, về phần làm được đúng hay không ta không biết, ta nghĩ dựa vào lương tri của mình đi làm, người đời sau bình luận ta thế nào ta không quản được, chỉ cần đương thời không ai mắng ta là được.”

Mẫn Úy sùng kính nói: “Minh chủ, ta nghĩ ngươi sẽ không làm sai, các huynh đệ cũng vậy. Có minh chủ như ngươi, là phúc của võ lâm.” Đây là lời thật lòng của hắn, tuyệt không nịnh nọt.

“Đúng vậy, nếu làm như vậy, giảm thiểu đi tàn sát lưu huyết giữa các bang phái trong võ lâm, mang đến cho võ lâm một thời kỳ hòa bình, cũng là một công đức lớn lao.” Thần Binh tiếp lời.

“Vĩ ca, ta cũng hiểu được ngươi làm là đúng! Ta ủng hộ ngươi.” Phỉ Phỉ nghe xong nói.

“Mấy người các ngươi chẳng lẽ còn có thể không ủng hộ ta sao?” Âu Dương Quốc Vĩ nhìn mấy vị phu nhân cười nói. Đúng vậy, mấy vị phu nhân này của hắn, chính là hắn làm gì, các nàng đều cảm thấy đúng. Có thể nói, các nàng lấy việc làm của hắn làm tiêu chuẩn phân biệt thị phi.

“Công tử, bước tiếp theo ngươi có tính toán gì không?” Thần Binh tiếp theo lại hỏi, trực giác nói cho hắn, hết thảy việc làm của Âu Dương Quốc Vĩ bây giờ chỉ là làm nền, khẳng định sau này còn có cử chỉ kinh người.

Âu Dương Quốc Vĩ nhìn hắn một cái, thần sắc thoải mái nói: “Cơm phải ăn từng chút một, đường phải đi từng bước, chỉ khi chúng ta làm nền móng vững chắc rồi, mới có thể phát triển bền vững, mọi việc không thể chỉ vì cái trước mắt, thời cơ đến rồi các ngươi tự mình sẽ biết, a a.” Không nắm chắc mười phần, hắn không muốn nói ra kế hoạch của mình.

Tiếp theo còn nói: “Đợi sau khi Nam Việt võ lâm minh thành lập, mặc kệ tình hình truy tung Cung Bằng Phong thế nào, ta muốn mang mấy vị phu nhân hồi sơn thăm ân sư lão nhân gia một chút, ra ngoài lâu như vậy, có chút nhớ nhung ân sư người.” Trong mắt tràn ngập tôn kính. Từ nhỏ đến lớn, ân sư đều tại bên cạnh hắn, rời đi lâu như vậy, còn là lần đầu tiên. Ngoài chút nhớ nhung ra, hắn còn muốn nghe ý kiến của lão nhân gia.

Chúng phu nhân nghe hắn muốn dẫn các nàng hồi sơn gặp ân sư, trong lòng đều rất kích động, tuy nói các nàng sớm có vợ chồng chi thật, nhưng muốn sau khi bái kiến “Ba thánh chi tôn” lão nhân, chờ lão nhân gia đồng ý, chẳng khác nào liền có danh phận vợ chồng. Danh phận, tại thời kỳ này được coi trọng cực kỳ.

“Vĩ ca, ta cũng muốn hồi sơn thăm sư phụ, được không?” Phỉ Phỉ ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi. Nàng cũng nhớ sư phụ.

Nga, sư phụ của Phỉ Phỉ tu hành trên đỉnh Hồ sơn tại Đoan châu, trên đường hồi Tuệ thành chỉ cần bỏ thêm một ngày là được.

“Hảo, đi, mọi người chúng ta đều đi thăm sư phụ của ngươi. Ngày mai liền lên đường.” Vĩ ca sảng khoái nói.

“Vĩ ca, ngươi thật tốt ….” Phỉ Phỉ chui vào trong ngực Vĩ ca. Mọi người một trận cười khẽ, thật ấm áp và yên bình.

Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ

Tác giả: Trường Phát Lãng Tử

Quyển 4 - Ngăn Chặn Dụ Hoặc Khó Cưỡng

Chương 15 : Mật ý kích tình

Dịch: abcd

Nguồn: Hoanguyettaodan

Mọi người lại cùng một chỗ ngồi hàn huyên một hồi, rồi mới tự trở về phòng của mình để nghỉ ngơi. Đêm nay, Mỹ Mỹ và Khiết Văn thân thể không tiện, cũng trở về phòng nghỉ ngơi. Phỉ Phỉ, Ngọc Khanh, San San và Tâm Như đều tới phòng của Vĩ ca.

Trên một cái giường rộng lớn, Vĩ ca và các nàng vẫn chưa nhập vào chánh đề, mà đang nói đâu đâu.

Lúc này, hắn đang ôm San San, ôn nhu hỏi: "San San, nàng nói người nhà của nàng có để nàng gả cho ta không?"

Điều này thật ra cũng chính là tâm bệnh tồn tại đã lâu trong lòng của nàng. Thấy Vĩ ca hỏi liền ngẩn người, suy nghĩ hồi lâu rồi mới yếu ới trả lời: "Thiếp... thiếp cũng không biết."

"Đừng lo, ta ngày mai liền viết một phong thư để cho người mang đến cho phụ thân của nàng, rồi đi gặp phụ thân nàng để cầu hôn. Nếu ông ta không chịu, chờ việc bên này của xong xuôi ta sẽ tự mình tới Giang Nam, đến nhà của nàng và hướng phụ thân nàng cầu hôn để ông ta đáp ứng đem nàng gả cho ta. Ta tin rằng, ông sẽ bị thành ý của ta đả động. Nàng nghĩ như vậy có được không?"

"Vĩ ca...." San San nghe xong, còn có thể nói gì nữa, chỉ là ôm Vĩ ca chặc hơn. Chỉ cần Vĩ ca yêu nàng, nàng cái gì cũng mặc kệ. Đương nhiên, nếu người trong nhà đồng ý, nàng sẽ vui vẻ hơn. Nàng không muốn người nhà không nhận nàng cái nữ nhi này.

"Vậy ngày mai từ trong mười bai nữ sát chọn vài người về Giang Nam đưa tin. Khi có tin tức, lập tức hồi báo! Sính lễ chính là bí kíp Phiêu Miểu thần công. Nàng xem đủ chưa?" Vĩ ca dùng ánh mắt yêu thương nhìn San San.

"A, Vĩ ca, sính lễ này quá lớn rồi." San San bất ngời, bí kíp Phiêu Miểu thần công chính là bảo bối mà mỗi người trong võ lâm đều muốn.

"T lại lớn, bọn họ là người nhà của nàng, cũng chính là người nhà của ta. Sính lễ này bọn họ phải nhận được. Ta đã cho Thần Binh phục chế một phần, ngày mai liền sẽ kèm với thư đưa trở về." Vĩ ca nói rất nghiêm chỉnh.

"Vĩ ca...." San San thật sự cảm động, được phu quân như thế còn cầu gì nữa. Trong lòng này yên lặng cầu khẩn, hy vọng phụ thân có thể hiểu được một phen khổ tâm của Vĩ ca.

Mấy vị phu nhân khác đều giống như San San, bị hắn làm cảm động. Tất cả đều say mê nhìn khuôn mặt phong thần như ngọc của Vĩ ca, đắm đuối trong đó.

"Tâm Như, ta thấy nàng thường xuyên thất thần. Nàng có tâm sự gì có thể nói ra cho chúng ta được không? Nói không chừng chúng ta có thể giúp nàng." Vĩ ca quay lại nói với Tâm Như.

Tâm Như nghe Vĩ ca nói như vậy, trái tim liền nhảy nhót. Mấy vị phu nhân đồng cảm nhìn nàng. Cái này mọi người sớm đã phát hiện rồi, nhưng nàng không nói, cũng không thể mở miệng đi hỏi. Hiện tại khi nghe Vĩ ca lên tiếng hỏi tất cả đều rất muốn biết trong lòng của Tâm Như rốt cuộc có sự không vui gì.

Tâm Như cúi đầu xuống. Nàng thật sự rất muốn nói toàn bộ, nhưng cảm giác được không ổn, chỉ nói qua loa: "Vĩ ca, thiếp không phải muốn dấu các người cái gì, nhưng thiếp thật sự chẳng biết nên mở miệng như thế nào đây?"

"À, Tâm Như, nàng cảm giác không tiện thì cũng đừng nói ra. Sau này lúc nàng muốn nói thì tùy thời đều có thể nói." Vĩ ca thông cảm nói.

"Vĩ ca, chàng sẽ không trách thiếp ư?" Tâm Như yếu ớt hỏi. Đây là lo lắng nhất của Tâm Như lúc này.

"Ta tại sao lại phải trách nàng. Nàng không muốn nói thì nhất định sẽ có lý do nào đó, đúng không? Nhưng ta hy vọng các nàng bên cạnh ta, mỗi ngày đều có thể vui vui vẻ vẻ, sung sướng sinh sống. Các nàng không vui, ta cũng sẽ không vui." Vĩ ca nói rất động tâm.

Âu Dương Quốc Vĩ là một người yêu sự nghiệp của chính mình, nhưng là một nam nhân càng yêu nữ nhân của chính mình hơn. Nam nhân đang thu được thành công lớn trên đường sự nghiệp, nếu bên cạnh không có người yên mến của mình cùng chia sẽ, thậm chí người yêu của mình rời xa mình, như vậy cái thành công này còn có ý nghĩa và giá trị gì?

Mọi người đều không nói gì nữa, đều đắm chìm trong nhu tình mật ý nồng đậm....

Phỉ Phỉ và Ngọc Khanh đôi bảo vật này từ từ quấn lấy Vĩ ca. Các nàng đều là người không lòng dạ nào khác, chỉ cần Vĩ ca vui, các nàng sẽ vui.

Rất nhanh, Vĩ ca bị các nàng đẩy lên giường, rất ôn nhu xoa bóp tứ chi của hắn. Vĩ ca nhìn thấy các nàng đang xoa bóp, không khỏi nhớ đến tình cảnh lần đầu San San xoa bóp cho hắn, liền nhịn không được mà cười "hắc hắc".

"Vĩ ca... chàng cười gì vậy? Là chúng tỷ muội xoa bóp không được tốt ư?" Phỉ Phỉ mặt hờn dỗi hỏi.

"Không phải, ta nhớ tới lúc San San muội của các nàng lần đầu tiên xoa bóp cho ta...." nói còn chưa dứt lời, liền bị San San bịt miệng lại.

"Vĩ ca, thiếp không cho càng nói ra." San San mặt đỏ sẳng giọng. Vừa nhớ tới màn đó, tim nàng đều đập nhanh hơn. Lần đó bị Vĩ ca làm đến thảm, đến tận mấy ngày bước đi không có tiện lợi.....

"Được, được, được. Ta không không nói, được chưa? Ha ha." Vĩ ca cởi tay của San San ra, cười nói.

Mà ba vị phu nhân khác đều cũng tò mò nhìn bọn họ, chẳng biết tại sao mặt của San San đột nhiên ửng đỏ đến như vậy, bên trong nhất định có cổ quái, sau nay có cơ hội phải gặp riêng San San muội hỏi một chút, a a.

Tay của Vĩ ca đã lên tới ngọn ngọc nữ phong của San San. Chẳng biết có phải nghĩ đến tình cảnh xoa bóp cho Vĩ ca ở Tuệ thành hay không, San San rất nhanh đã động tình, hơi thở càng gấp hơn. Cứu người như cứu hỏa, Vĩ ca quyết định rất nhanh tiến vào bên trong thân thể của San San. Rất nhanh, San San trong lúc cuồng phong bạo vũ với Vĩ ca đạt tới mấy lần cao triều, nằm dưới thân thể của hắn mà thở gấp không ngừng.

Trải qua mấy ngày tiêm nhiễm ma luyện, Tâm Như cũng đã luyện thành, lập tức không hề do dự, xung phong đứng ra nghênh đón. Vĩ ca buông San San ra, cùng Tâm Như lại đại chiến mấy trăm hiệp. Phỉ Phỉ và Ngọc Khanh đôi bảo vậy này, không cam lòng tịch mịch, tự nhiên một người ở sau Vĩ ca mà đẩy thân thể hắn, người kia thì lấy tay đặt lên song phong của Tâm Như mà hoạt động. Tâm Như bị làm đến nỗi rên rỉ "ân..... ân... a..." không ngừng.....

Dưới nhiều mũi công kích, Tâm Như rất nhân toàn quân không phúc, hoàn toàn bại trận.

Lúc này, đến phiên Phỉ Phỉ và Ngọc Khanh đôi bảo vật này thượng trận. Vĩ ca đè lên người của Phỉ Phỉ mà tiến hành động tác, còn tay thì không ngừng hoạt động trên người Ngọc Khanh, mà hoạt động mạnh nhất tại những nơi mẫn cảm của nàng. Âm thanh rên rỉ của hai người so với lúc nãy, chỉ có hơn mà không kém.

"A... thiếp không được nữa. Vĩ ca, chàng tha cho thiếp đi. A..... " Ngọc Khanh còn chưa có chính thức lên chiến trường, đã liền đầu hàng rồi.

Lúc này tại sao lại có thể lâm trận bỏ chạy được. Vĩ ca cũng mặc kệ nàng, hai bên đồng thời dùng sức.

"A... nga.... thiếp muốn chết... Nga.." Thanh âm cơ hồ không rõ là của ai.

Tiếng rên rĩ như thể đang cùng với âm thanh của sóng biển không biết mệt mỏi ngoài phòng như muốn trình diễn một khúc tính ái tuyệt xướng giao hưởng của bọn họ trên đảo Thưởng Xuyên. Trong lúc nhất thời, xuân sắc vô biên, ý cảnh trêu người....

Giai điệu chủ đạo rất nhanh kết thú, chỉ có sóng biển còn đang tạo những âm thanh "Dào dạt" ở bên ngoài.

Vĩ ca và bốn vị phu nhân có lẽ đều mệt mỏi, cùng ôm lấy nhau tiến vào mộng đẹp....


/70

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status