Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ

Chương 65: Tầm cừu chi hành

/70


Âu Dương Quốc Vĩ trắng đêm suy nghĩ, cũng là không có biện pháp, sau khi đứng lên, quyết định trước tiến sơn tìm kiếm, đợi bắt được Cung Bằng Phong rồi hãy nói đi, có lẽ, đến lúc đó linh cơ nhất động, không biết chừng sẽ có biện pháp chứ. Tiền nhân không phải nói: xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng sao? Tiền nhân nói như thế nào cũng sẽ có điểm đạo lý chứ, lần này hãy nghe tiền nhân vậy, xem bọn họ có hay không lừa gạt hậu nhân. Âu Dương Quốc Vĩ quyết định chủ ý, nói cùng Tâm Như, nhưng bảo nàng ở trước mặt những tỷ muội khác trước mắt phải như không có chuyện gì, khỏi khiến mọi người suy nghĩ lung tung. Tâm Như thấy chuyện đã như thế, cũng không lên tiếng mà gật đầu một cái. Nàng thật sự không nỡ rời đi Vĩ ca của nàng.

Mọi người cười nói ăn xong điểm tâm, đều nghĩ đại cừu của Vĩ ca hôm nay có thể báo rồi. Thần Binh cũng rất hưng phấn, có công tử ở đây, mặc kệ võ công của Cung Bằng Phong lợi hại thế nào, hắn đều là không thể chạy thoát, nợ máu một nhà nhi tử của mình có thể đòi lại. Tâm Như ở giữa sự hưng phấn của mọi người, yên lặng không nói gì, khuôn mặt nàng bình lặng như mặt nước làm người ta nhìn không ra nàng suy nghĩ gì trong lòng? Tối hôm qua, sau khi đem bí mật là nữ nhi của Cung Bằng Phong nói với Vĩ ca, trong lòng Tâm Như cảm thấy tốt hơn rất nhiều, không còn buồn bực cùng bất an như mấy ngày trước. Mấy vị phu nhân thấy vậy trong lòng đều cảm thấy kì quái, không biết tối qua Vĩ ca cùng nàng làm cái gì mà kết quả như vậy. Trong khoảng thời gian này tới nay, trên cơ bản là Vĩ ca cùng các nàng cộng độ lương tiêu, duy có tối hôm qua, là một mình đi tới phòng Tâm Như, trong lòng mang theo nghi hoặc không giải thích được, chuẩn bị bắt đầu hành trình tiến sơn.

Ngũ Chỉ sơn là núi cao nhất đảo Hải Nam, cũng là tượng trưng của đảo Hải Nam. Ngũ Chỉ Sơn ở nam trung bộ của đảo Hải Nam, nó là một dãy núi hình cung, từ năm ngọn núi chính không đồng nhất về độ cao, độ lớn nhỏ tạo thành, giống như năm ngón trên bàn tay. Nó còn là vùng núi mà dân tộc thiểu số Lê tộc, Miêu tộc nước ta sinh sống.

Bởi vì đỉa ở trên núi vô cùng hung hăng, Âu Dương Quốc Vĩ bảo mọi người làm ướt giày và tất, để ngăn đỉa tấn công vào chân. Hơn nữa, lúc ăn điểm tâm thì, lại mua từ lão bản phạn điếm một vốc lá Lôi Công Căn (một loại rau dại) tươi, nếu bị đỉa cắn, đem lá cây vò nát đắp lên miệng vết thương, có thể lập tức cầm máu. Hết thảy chuẩn bị xong, mọi người bắt đầu tiến sơn.

Âu Dương Quốc Vĩ bảo mọi người không nên đi cách nhau quá xa, tuy nói ngày đó Cung Bằng Phong bị mình đánh thê thảm, nhưng hắn còn lại bao nhiêu phần võ công, trong lòng Âu Dương Quốc Vĩ một điểm cũng không biết, hắn ngày đó hoàn toàn bị vùi lấp trong trạng thái mê loạn. Hắn sợ Cung Bằng Phong chó cùng rứt giậu, thương hại bất cứ người nào bên cạnh mình, đến lúc đó dù đem Cung Bằng Phong bầm thây vạn đoạn cũng vô dụng.

Trong lòng Tâm Như kỳ thật cũng là phức tạp cùng mâu thuẫn, nàng rất hy vọng phụ thân nàng sẽ không xuất hiện, như vậy sẽ không có nhiều phiền phức cùng xấu hổ như thế, nhưng vừa nghĩ đến Vĩ ca đến lúc đó có thể sẽ thất vọng, nàng lại rất muốn phụ thân sẽ xuất hiện, như thế nào lại có ý nghĩ kỳ quái như vậy, ngay cả nàng tự mình cũng không hiểu.

Bọn họ ở trong núi một chuyến hỏi rất nhiều sơn dân bản địa, có gặp qua Cung Bằng Phong hay không, sau khi đem đặc thù tướng mạo nói ra, những người này không cùng ngôn ngữ với bọn họ nên không hiểu họ nói gì, căn bản là không hỏi được gì, mọi người dứt khoát không hỏi nữa, mời một người dân bản xứ ở trong núi là người dẫn đường.

Người dẫn đường đặc biệt hướng bọn họ đề xuất, lúc lên núi không nên lớn tiếng ca hát, hô, kêu. Bởi vì trên núi Ngũ Chỉ sơn độ ẩm rất lớn, thanh âm của ngươi chấn động không khí chung quanh, rất dễ dàng khiến hơi nước ngưng kết thành hạt mưa rơi xuống thành mưa to. Khi đó, ngươi liền thảm rồi, hậu quả có thể tưởng tượng biết! Người Lê tộc bản địa nhìn thấy cho rằng ngươi vô lễ với sơn thần, nên bị trừng phạt. Người dẫn đường còn nói, đỉa trên núi bình thường trốn trong lá cỏ và cành mục trên mặt đất, bình thường thì ít, vào ngày trời mưa mới nhiều. Càng phải đề phòng đỉa cắn! Nói một phen, làm chúng nữ nghe được không ngừng than thở, nếu không được nhắc nhở như vậy, vạn nhất lớn tiếng quát gọi, làm mưa nổi lên, không phải liền ướt sũng sao? A a.

Mọi người đặc biệt tìm kỹ ở những hang động, khe rãnh người có thể ở. Tìm hơn nửa ngày kết quả cũng là chưa có phát hiện tung tích của Cung Bằng Phong.

Thấy mọi người tìm lâu như vậy cũng không có manh mối của Cung Bằng Phong, người dẫn đường đề xuất, không bằng trước đi Nương Mẫu động bái lạy Quan Âm nương nương, người Lê tộc bản địa thờ cúng Nương Mẫu (Quan Âm) cũng ở nơi này, nghe nói cũng rất hiển linh, Âu Dương Quốc Vĩ vốn không tin lắm những chuyện như vậy, nhưng bây giờ không có đầu mối, nghĩ thầm phải đi bác một chút vận khí, dù sao cũng không xấu, vì vậy, đoàn người liền đi tới Nương Mẫu động. Âu Dương Quốc Vĩ rất thành kính đốt ba cây hương, cung kính lạy ba lạy, trong miệng nói lẩm bẩm, chúng nữ nhìn hắn như vậy, cũng đều y dạng làm theo.

Âu Dương Quốc Vĩ cầu khẩn Quan Âm nương nương có thể hiển linh, làm cho mình tìm được Cung Bằng Phong, mặc kệ dụng phương thức gì cũng tốt, kết thúc đoạn thù oán này. Nếu thật hiển linh, sau này hễ là mùng một, mười lăm đều thắp hương, cúng bái người.

Âu Dương Quốc Vĩ đứng ở trước sơn động, dõi mắt trông về rừng mưa nhiệt đới xa phía trước cùng dốc đá cao vút, trong lòng không thể bình lặng, thật muốn tìm được Cung Bằng Phong, hắn còn không nghĩ tới xử lí đoạn cừu oán này như thế nào, hơn nữa, Cung Bằng Phong cũng là hung thủ sát hại một nhà Thần Binh, cho dù mình muốn buông tha, Thần Binh cũng không thể buông tha, hơn nữa tự mình cũng sẽ không buông tha, nhưng làm như vậy, chẳng phải sẽ khiến Tâm Như rất thương tâm sao, tuy nói bọn họ không có tình cảm phụ - nữ, nhưng nói thế nào hắn cũng là thân sinh phụ thân của nàng a. Trái lo phải nghĩ, không có kết quả, thật sự chỉ có nghe theo ý trời.

Đột nhiên, vách đá đối diện có một mảnh quyền mộc bụi rậm khiến hắn chú ý, nơi đó rõ ràng từng để người ta di chuyển qua, hơn nữa dấu vết còn mới. Bên dưới vách đá là một con sông nhỏ nước chảy rất xiết. Hắn nói lại với mọi người, đoàn người liền hướng bên đó đi tới.

Đi mất một vòng tròn, đã tới dưới vách núi, mọi người bước đi cẩn thận trên bờ sông, vừa sợ ngã xuống nước, cũng sợ nơi này ẩm ướt sẽ có đỉa xuất hiện, bị nó cắn một cái thì thật không tốt, đau thì không có gì, nhưng hình thù kì quái của nó khiến người khác buồn nôn. Rốt cục, đã tới chỗ Âu Dương Quốc Vĩ phát hiện tình huống khả nghi. Quả nhiên, tại độ cao ba trượng trên vách đá, có một cái động khẩu bị một ít quyền mộc bụi rậm che lấp, từ xa nhìn không kĩ thật đúng là nhìn không ra, trên vách đá còn có bậc thang do người tạc cũng đã được dùng để trèo lên quá. Âu Dương Quốc Vĩ trong lòng có chút nghi hoặc, nếu Cung Bằng Phong thật ở chỗ này, bằng võ công của hắn không cần tạc bậc thang này, chỉ cần vận khinh công lên, nhún nhẹ một cái liền lên đến nơi, nghĩ vậy, trong lòng không khỏi xẹt qua một tia cảm giác thất vọng.

Nhưng sau khi Tâm Như đến dưới sơn động, trong lòng không biết như thế nào có loại cảm giác kỳ quái, cản giác trong sơn động này có thứ mọi người muốn, có lẽ thật là phụ - nữ liên tâm. Lập tức, không chút nghĩ ngợi, nhún người nhảy, thì nhảy lên đi vào sơn động.

“Tâm Như, cẩn thận!” Âu Dương Quốc Vĩ thấy Tâm Như lỗ mãng như vậy, không khỏi vội kêu lên.

“A ……” Đột nhiên, trong sơn động phía trước truyền đến một kêu thê lương của Tâm Như.

/70

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status