Bỗng chốc con ngựa như mất đi sự kiểm soát mà liên tục hí vang. Con vật nhảy từng hồi gấp gáp trên 4 chân của mình, hai chân trước giơ cao giữa không trung, hai chân sau giậm xuống đất từng hồi. Sự vận động liên tục của con ngựa khiến cô gái trở nên hoảng loạn. Buông cả dây cương cô gái gì chặt mình ôm lấy chiếc cổ con ngựa mà thét lớn, chính hành động đó đã khiến con ngựa càng lồng lộn mà dựng đứng thân mình như vuông góc với mặt cỏ.
Thấy cảnh nguy hiểm trước mắt Khúc Thụy có phần suy đoán con ngựa vừa gặp phải thứ gì đó đáng sợ nên mới lồng lộn mà phản ứng như thế, nên sẵn ngồi trên lưng ngựa anh thúc ngựa chạy về phía trước hy vọng sẽ giúp cô gái giữ lại dây cương và trấn tĩnh lại con Bạch Linh Châu. Con ngựa vẫn liên tục hí vang giơ cả chân trước rồi đá chân sau, làm cô gái cũng ngã nghiêng mà đánh rơi cả mũ. Thấp thoáng sau vẻ hoảng hốt, Khúc Thụy thấy khuôn mặt Như Kỳ. Anh chẳng kịp nghĩ gì thêm cứ thế thúc con ngựa mình lao về phía trước, chỉ hận rằng cách một đoạn không xa nhưng sao con chiến mã của anh phi lâu như thế
“Cứu…cứu tôi với” Như Kỳ hét ầm ĩ mà hai tay vẫn ôm ghì lấy cỗ chú ngựa bỗng dưng trở chứng
“Như Kỳ, buông con ngựa ra” Khúc Thụy vừa chạy đến gần liền thét lên như ra lệnh
Như Kỳ sợ hãi nhìn sang nơi có tiếng nói vừa phát ra, là Khúc Thụy, chính xác anh vừa bảo cô buông con ngựa ra, nhưng nếu buông ra cô sẽ té mất, con ngựa cứ lồng lộn rồi dựng đứng cả cơ thể như sẽ không có gì có thể ngăn nó đứng im lại như lúc đầu. Cô thực không có can đảm buông ra, nên cứ thế mà hét lại
“Khúc…..Khúc Thụy…….Anh dừng nó lại đi” cô lắp bắp không thành tiếng
Khúc Thụy cố gắng ép sát con ngựa của mình vào con ngựa của Như Kỳ mà ghì chặt dây cương, miệng vẫn nói không ngừng
“Huơ huơ…bình tĩnh em đừng hét lên làm nó sợ ”
“……….Sao nó không dừng lại……. Anh bảo nó bình tĩnh đừng làm tôi sợ thì hơn” Như Kỳ nói trong cơn hoảng hốt mà không biết mình vừa nói những gì
“Huơ huơ….thôi nào thôi nào” Khúc Thụy dùng tay vuốt ve trấn tĩnh con ngựa của Như Kỳ
Như Kỳ khó nhọc mà thở không thành hơi, cô không còn biết gì ngoài hy vọng là Khúc Thụy sẽ trấn tĩnh được con vật hung hăng này
Vài phút trôi qua, con Bạch Linh Châu cuối cùng cũng được Khúc Thụy giữ chặt lại không lồng lộn hí vang mà đã đứng im lại, chỉ thỉnh thoảng thở hắt ra, rồi đạp đạp chân vài cái như thể nó cũng đang cố giải tỏa nỗi sợ của mình, Khúc Thụy vẫn còn luôn tay vỗ về con ngựa rồi nhẹ nhàng nói chuyện với nó
Nhìn sang Như Kỳ, anh thấy cô đang run rẩy, tay nắm chặt lấy yên ngựa, hít thở dồn dập, khuôn mặt trắng hồng của cô như thể càng lúc càng đỏ hơn vì hoảng hốt. Trong lòng có chút sót xa, anh lay lay vai Như Kỳ để cô bình tĩnh trở lại. Anh chỉ muốn truyền đi một thông điệp qua động tác của mình - “mọi chuyện đã được kiểm soát, em không sao rồi”
“Tôi….. tôi muốn xuống” Như Kỳ khó nhọc nhìn sang Khúc Thụy nước mắt như chực chào ra để nói cho anh biết mong muốn của mình
“Được rồi, anh đã giữ con ngựa, em bình tĩnh từ từ xuống” Khúc Thụy chắc chắn nhìn Như Kỳ khẳng định. Anh quả thật chẳng muốn để Như Kỳ ngồi lâu hơn trên con ngựa này nữa, điều đó chỉ làm cô thêm run rẩy hoảng loạn mà thôi, mà anh thì không đành lòng nhìn cô sợ hãi thêm nữa
“…” Như Kỳ im lặng gật đầu
Như Kỳ rút chân ra khỏi bàn đạp, rồi đưa qua lưng con ngựa định tuột xuống, nhưng chẳng hiểu con ngựa lại dở chứng thế nào lại bỗng dưng hí vang, hai chân sau bỗng chốc đá lên khiến Như Kỳ hoảng loạn mà hụt một chân xuống đất làm cơ thể cô thay vì chạm đất bằng chân thì cô đang có xu hướng đánh rơi cơ thể khỏi lưng con ngựa và tiếp đất bằng cả cơ thể.
Nhìn thấy Như Kỳ đang có xu hướng rơi tự do xuống đất, Khúc thụy hoảng loạn chẳng kịp suy nghĩ gì thêm cứ thế mà phóng theo ôm lấy cô thể Như Kỳ, rồi cả hai cùng té rồi lăn vài vòng dưới đất. Mặc dù cảnh tượng thật chẳng khác trên phim lãng mạng là mấy, nhưng kết quả thì không giống như trên phim vẫn chiếu chút nào
Thấy cảnh nguy hiểm trước mắt Khúc Thụy có phần suy đoán con ngựa vừa gặp phải thứ gì đó đáng sợ nên mới lồng lộn mà phản ứng như thế, nên sẵn ngồi trên lưng ngựa anh thúc ngựa chạy về phía trước hy vọng sẽ giúp cô gái giữ lại dây cương và trấn tĩnh lại con Bạch Linh Châu. Con ngựa vẫn liên tục hí vang giơ cả chân trước rồi đá chân sau, làm cô gái cũng ngã nghiêng mà đánh rơi cả mũ. Thấp thoáng sau vẻ hoảng hốt, Khúc Thụy thấy khuôn mặt Như Kỳ. Anh chẳng kịp nghĩ gì thêm cứ thế thúc con ngựa mình lao về phía trước, chỉ hận rằng cách một đoạn không xa nhưng sao con chiến mã của anh phi lâu như thế
“Cứu…cứu tôi với” Như Kỳ hét ầm ĩ mà hai tay vẫn ôm ghì lấy cỗ chú ngựa bỗng dưng trở chứng
“Như Kỳ, buông con ngựa ra” Khúc Thụy vừa chạy đến gần liền thét lên như ra lệnh
Như Kỳ sợ hãi nhìn sang nơi có tiếng nói vừa phát ra, là Khúc Thụy, chính xác anh vừa bảo cô buông con ngựa ra, nhưng nếu buông ra cô sẽ té mất, con ngựa cứ lồng lộn rồi dựng đứng cả cơ thể như sẽ không có gì có thể ngăn nó đứng im lại như lúc đầu. Cô thực không có can đảm buông ra, nên cứ thế mà hét lại
“Khúc…..Khúc Thụy…….Anh dừng nó lại đi” cô lắp bắp không thành tiếng
Khúc Thụy cố gắng ép sát con ngựa của mình vào con ngựa của Như Kỳ mà ghì chặt dây cương, miệng vẫn nói không ngừng
“Huơ huơ…bình tĩnh em đừng hét lên làm nó sợ ”
“……….Sao nó không dừng lại……. Anh bảo nó bình tĩnh đừng làm tôi sợ thì hơn” Như Kỳ nói trong cơn hoảng hốt mà không biết mình vừa nói những gì
“Huơ huơ….thôi nào thôi nào” Khúc Thụy dùng tay vuốt ve trấn tĩnh con ngựa của Như Kỳ
Như Kỳ khó nhọc mà thở không thành hơi, cô không còn biết gì ngoài hy vọng là Khúc Thụy sẽ trấn tĩnh được con vật hung hăng này
Vài phút trôi qua, con Bạch Linh Châu cuối cùng cũng được Khúc Thụy giữ chặt lại không lồng lộn hí vang mà đã đứng im lại, chỉ thỉnh thoảng thở hắt ra, rồi đạp đạp chân vài cái như thể nó cũng đang cố giải tỏa nỗi sợ của mình, Khúc Thụy vẫn còn luôn tay vỗ về con ngựa rồi nhẹ nhàng nói chuyện với nó
Nhìn sang Như Kỳ, anh thấy cô đang run rẩy, tay nắm chặt lấy yên ngựa, hít thở dồn dập, khuôn mặt trắng hồng của cô như thể càng lúc càng đỏ hơn vì hoảng hốt. Trong lòng có chút sót xa, anh lay lay vai Như Kỳ để cô bình tĩnh trở lại. Anh chỉ muốn truyền đi một thông điệp qua động tác của mình - “mọi chuyện đã được kiểm soát, em không sao rồi”
“Tôi….. tôi muốn xuống” Như Kỳ khó nhọc nhìn sang Khúc Thụy nước mắt như chực chào ra để nói cho anh biết mong muốn của mình
“Được rồi, anh đã giữ con ngựa, em bình tĩnh từ từ xuống” Khúc Thụy chắc chắn nhìn Như Kỳ khẳng định. Anh quả thật chẳng muốn để Như Kỳ ngồi lâu hơn trên con ngựa này nữa, điều đó chỉ làm cô thêm run rẩy hoảng loạn mà thôi, mà anh thì không đành lòng nhìn cô sợ hãi thêm nữa
“…” Như Kỳ im lặng gật đầu
Như Kỳ rút chân ra khỏi bàn đạp, rồi đưa qua lưng con ngựa định tuột xuống, nhưng chẳng hiểu con ngựa lại dở chứng thế nào lại bỗng dưng hí vang, hai chân sau bỗng chốc đá lên khiến Như Kỳ hoảng loạn mà hụt một chân xuống đất làm cơ thể cô thay vì chạm đất bằng chân thì cô đang có xu hướng đánh rơi cơ thể khỏi lưng con ngựa và tiếp đất bằng cả cơ thể.
Nhìn thấy Như Kỳ đang có xu hướng rơi tự do xuống đất, Khúc thụy hoảng loạn chẳng kịp suy nghĩ gì thêm cứ thế mà phóng theo ôm lấy cô thể Như Kỳ, rồi cả hai cùng té rồi lăn vài vòng dưới đất. Mặc dù cảnh tượng thật chẳng khác trên phim lãng mạng là mấy, nhưng kết quả thì không giống như trên phim vẫn chiếu chút nào
/33
|