Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Chương 27: Mình anh quan sát em là đủ

/33


10h tối,

Sau khi giải quyết các công việc trường đua ngựa và đưa Như Kỳ về nhà an toàn, Diêu Hưng mới lái xe đi đến thẳng nhà Khúc Thụy để gặp Tịnh Dương. Có lẽ có chuyện gì rất gấp nên Tịnh Dương phải đành bỏ dở trận chung kết của mình để đi giải quyết vấn đề. Diêu Hưng có chút suy đoán như vẫn muốn tăng tốc đến để rõ thực hư

“Tính tong…” tiếng chuông cửa vang lên, chưa đầy 5 phút sau thì cánh cổng lớn đã tự động mở khi xác định được người đang đứng ngoài cổng là Tịnh Dương, không lãng phí phút giây nào Tịnh Dương nhanh chóng điều khiển xe tiến vào sân rồi ngạo nghễ dựng chiếc i8 Spyder ngay cửa nhà chính. Một người đàn ông trung niên bước ra đón Tịnh Dương từ cửa và niềm nở nói

“Cậu Khúc Thụy đang chờ thiếu gia ở trong phòng đọc sách” quản gia của nhà Khúc Thụy thông báo với Tịnh Dương

“Được rồi, nhưng….Hôm nay tôi ở đây, nên chiếc xe, làm phiền tổng quản” Tịnh Dương cười xuề xòa nhìn tổng quản Lý cúi đầu như ái ngại.

“Thiếu gia yên tâm, tôi sẽ cất xe và sẽ chuẩn bị phòng cho thiếu gia nghỉ ngơi” tổng quản Lý mỉm cười gần gũi với Tịnh Dương

Nếu tính ra thì tổng quản của nhà Khúc Thụy cũng chẳng khác gì nhũ mẫu của Tịnh Dương vì ngay từ nhỏ cậu đã đến đây chơi đùa rồi ở lại đây ngủ rất nhiều lần. Dần dần thành thói quen Tịnh Dương cũng coi nhà này chẳng khác nhà của mình là mấy, tuy nhiên vài năm trước khi Khúc Thụy cưới Khánh Hà thì cậu cũng ít khi đến đây. Cũng bởi Khánh Hà rất nhiều lần nói bóng gió Tịnh Dương tùy tiện, đi lại tự nhiên sống cũng thoải mái trong biệt thự, điều đó làm Khánh Hà không ngớt lời phàn nàn. Khúc Thụy không lên tiếng bênh vực Khánh Hà cũng chẳng cấm Tịnh Dương làm điều gì mà cậu thích, vì thế nghiễm nhiên cuộc chiến trong nhà của Khúc Thụy dành cho Tịnh Dương và Khánh Hà. Mặc dù thế Khúc Thụy lại có một điều cấm kị đó chính là phòng riêng của mình, không có sự cho phép của anh bất kì ai cũng không được tự ý ra vào kể cả Khánh Hà và không có ngoại lệ ít nhất là cho đến bây giờ.

Tuy nhiên điều Tịnh Dương không ngờ nhất là chỉ trong vòng chưa đầy 2 tháng sau khi cậu trở về thì Khúc Thụy đã chính thức li dị với Khánh Hà. Đây là cuộc hôn nhân mà cậu cứ nghĩ là không có khả năng li dị nhất, không phải bởi tình yêu lớn lao của hai người mà đó là sự ràng buộc của chính trị và quyền lực. Những thứ liên quan đến quyền lợi cá nhân thì đâu phải chỉ nói một câu chấm dứt là mọi chuyện đều ổn thỏa. Nhưng bây giờ thì ngôi biệt thự cũng đã được trả tự do, điều đó khiến Tịnh Dương cũng chẳng ái ngại gì mà bám rễ ở đây. Nghĩ lung tung một lúc sau thì Tịnh Dương đã có mặt trước cửa phòng đọc sách của Khúc Thụy

“Cốc cốc…. Anh hai, là em Tịnh Dương”

“Vào đi” Khúc Thụy buông tập tài liệu trên tay mình xuống, rồi đi về phía Diêu Hưng đang ngồi xem tạp chí

“Oh, cậu cũng đến rồi à ? Nhanh đấy” Tịnh Dương khá bất ngờ khi nhìn thấy Diêu Hưng đã ở sẵn trong phòng ngồi đọc tạp chí thế này

“Cậu đừng nghĩ cứ đua ngựa cậu thắng tôi thì kể cả đua xe cậu cũng thắng tôi nốt” Diêu Hưng mỉm cười đáp lại

“Tôi nào dám, nào dám. Nhưng có thật là cậu đã đưa Như Kỳ về không đấy ?” Tịnh Dương mỉm cười trêu chọc Diêu Hưng rồi vứt áo khoác trên salon, bước đến bên bàn nước rót cho mình một cốc nước lọc, cứ thế uống cạn

Vì Tịnh Dương biết rằng từ trường đua đến nhà Như Kỳ đã hơn 30 phút, hơn nữa còn phải quay ngược lại để về biệt thự của Khúc Thụy thì nhanh nhất cũng phải 45 phút, vậy mà từ lúc điện cho Diêu Hưng đến giờ chỉ tầm hơn 1 tiếng đồng hồ. Thế nên có thể suy đoán tốc độ chạy xe của Diêu Hưng là không hề nhỏ

“Tất nhiên, cả cậu và anh hai đều dặn dò tớ rất kĩ , nên tớ đâu dám tắc trách. Không tin cậu cứ điện đến kiểm tra” Diêu Hưng không khách khí mà thách thức lại Tịnh Dương

“ hì hì, tôi tin, tôi tin” Tịnh Dương cười cợt trở lại, gật đầu rồi uống thêm một ngụm nước nữa mới đi đến bên cạnh Khúc Thụy ngồi xuống sau đó nghiêm chỉnh trình bày vấn đề, trên khuôn mặt cũng hiện lên điều gì phức tạp nói

“Anh hai, người của mình bị phát hiện rồi”

Tịnh Dương chỉ nói ngắn gọn nhưng nhận lại từ phía Khúc Thụy là ánh mắt suy nghĩ xa săm, còn Diêu Hưng là ngạc nhiên đến độ khó tin.

“Bằng cách nào mà ông ta biết được ?” Diêu Hưng nhanh miệng hỏi trước

“Có vẻ như lần trước khi mình phá đường dây kinh doanh của lão, lão đã có sự nghi ngờ. Nên trong hành động lần này, anh em có chút vội vã nên bị lão đó phát hiện. Bây giờ lão đang gắt gao kiểm soát nên chúng ta không thể có thêm thông tin gì nữa về vụ vận chuyển hàng lần này của lão” Tịnh Dương nghiêm trọng trình bày tình hình

“Người bị phát hiện giờ như thế nào rồi ?” Khúc Thụy sau một hồi lâu im lặng cũng bình tĩnh lên tiếng

“Lúc đầu bọn họ đánh đập, nhưng người đó nhất quyết không khai, sau đó chúng nó quyết định chôn sống để giết người diệt khẩu” nói tới đây Tịnh Dương có chút buồn bã, nhưng sau đó cũng bình tĩnh mà nói tiếp

“Sau đó chúng em nhận được tin báo nên đã huy động lực lượng đến cứu người, nhưng không kịp vì thế chúng em chỉ có thể mang xác về cùng gia đình ang táng”

Diêu Hưng bất lực dựa vào thành ghế mà không nói nổi câu nào, Khúc Thụy trầm mặc im lặng, Tịnh Dương chỉ có thể thở dài ngao ngán. Im lặng một lúc sau Khúc Thụy bèn nói trước

“Thay anh gửi lời chia buồn đến gia đình” Khúc Thụy nhìn sang Tịnh Dương bày tỏ

“Em biết rồi anh hai” Tịnh Dương gật đầu đồng ý

“Bây giờ phải làm sao ? Chuyến hàng này rất lớn, nếu để lão trót lọt vận chuyển e rằng sắp tới chúng ta càng khó điều tra và bắt lão” Diêu Hưng lo lắng nhìn Khúc Thụy

Khúc Thụy vẫn chưa vội trả lời, anh hiểu lo lắng của Diêu Hưng bởi lẽ để cài được 2 người vào trong đường dây buôn bán hàng cấm của chủ tịch Phó Hồng đã là một việc rất khó khăn, vậy mà giờ đây lại bị phát hiện ra một người. Chỉ còn một người tất nhiên là công tác điều tra và phá án của Tịnh Dương và Diêu Hưng sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Hơn nữa nó còn ảnh hưởng rất nhiều đến kế hoạch lật đổ tập đoàn Phó Hồng của anh. Nhưng anh không thể chỉ vì mục đích của mình mà bất chấp mọi thủ đoạn. Anh cần tìm cách khác an toàn và hiệu quả hơn.

Lúc này quả không phải là lúc thích hợp để đánh trực diện vào chủ tịch Phó Hồng, có lẽ đi đường vòng với chiêu “đánh rắn động cỏ” sẽ thích hợp nhất. Nghĩ đến đây, người đầu tiên anh nghĩ đến đó là nghị trưởng Phương, một người mà khi nhắc đến thì đầy những thông tin về việc tiếp tay cho vận chuyển hàng cấm thông quan. Mặc dù nói ra ai cũng có thể biết, nhưng lại chưa ai từng bắt quả tang lão giao dịch, vì thế mà đến giờ lão vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật. Giữa nghị trưởng Phương và chủ tịch Phó Hồng luôn có một mối quan hệ làm ăn khắng khít mà chưa có mấy người được biết, có thể nói chính nghị trưởng Phương đã tiếp tay bơm tài chính hùng hậu cho chủ tịch Phó Hồng tự tung tự tác. Nếu bắt được nghị trưởng Phương thì chủ tịch Phó Hồng sẽ như bị tê liệt, phần còn lại việc đối phó không phải là một chuyện gì quá phức tạp

Anh dường như đã có quyết định của mình, tuy nhiên còn một việc mà anh không đảm bảo đó là anh đã giao bài báo viết về nghị trưởng Phương cho Như Kỳ tìm hiểu. Để lật tẩy một người của chính phủ không phải chỉ dựa vào lực lượng điều tra mà phải có sự cộng tác từ phía truyền thông đại chúng, như thế thì mới nhanh chóng thu được kết quả như mong muốn. Để đối phó với chủ tịch Phó Hồng, anh đã chuẩn bị rất nhiều mới có được như ngày hôm nay, nên không thể vì một số chuyện gọi là không yên tâm mà làm hỏng hết tất cả mọi nổ lực của anh và cả những đồng đội khác. Còn riêng Như Kỳ anh sẽ chú ý nhiều hơn.

Cứ thế Khúc Thụy cùng Tịnh Dương và Diêu Hưng lên kế hoạch tỉ mỉ cho việc điều tra về nghị trưởng Phương, duy chỉ có việc bài báo viết về nghị trưởng Phương của Như Kỳ là anh không thông báo cho Tịnh Dương và Diêu Hưng biết. Vì qua vụ việc ở trường đua, anh không đảm bảo rằng cả hai sẽ không nhảy vào tiếp tay với Như Kỳ, nếu như thế chẳng khác nào càng giúp càng rối việc. Hơn nữa để Như Kỳ ở gần hai chàng trai này đúng là anh cũng không mấy tán thành, thôi thì cứ để mình anh quan sát là đủ rồi.

5h sáng, Tịnh Dương và Diêu Hưng đang mệt mỏi sắp xếp đống tài liệu trên bàn sau một đêm vất vả bàn bạc với Khúc Thụy. Còn Khúc Thụy thì dựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi đôi chút trước khi đến giờ vào tòa soạn , trong lúc đó anh nghe Tịnh Dương nói chuyện với Diêu Hưng

“Ê, cậu thấy Như Kỳ thế nào ?”

“ Cô ấy lớn tuổi hơn chúng ta ?” Diêu Hưng bày tỏ thắc mắc của mình

“Uhm, năm nay cô ấy 28 tuổi, nhưng nhìn kiểu nào tôi cũng thấy cô ấy chừng 23 là cùng” Tịnh Dương vội vàng khẳng định

“Cậu định giới thiệu bà cô ấy cho tôi sao ?” Diêu Hưng tinh nghịch trêu chọc Tịnh Dương

“Tình yêu là không phân biệt tuổi tác, huống chi chỉ hơn nhau có 3 tuổi. Nếu cậu không thích thì tôi sẽ tìm hiểu cô ấy. Tôi đã nói rồi đấy, không được đổi ý đâu” Tịnh Dương nhanh nhẹn nói hết suy nghĩ của mình mà không cho Diêu Hưng bất kì cơ hội suy nghĩ nào.

“Cậu tự tin nhỉ, biết đâu cô ấy đã có bạn trai hay đã có chồng ở quê sinh vài đứa con rồi chẳng hạn, lúc đó để xem cậu còn có đủ tự tin như thế không ?” Diêu Hưng vừa nói vừa cầm đống tài liệu đứng dậy mà không chú ý tới sắc mặt suy nghĩ của Tịnh Dương

Tịnh Dương trầm mặc về những gì mà Diêu Hưng vừa nói, cậu có chút liên tưởng đến một người ở cùng với Như Kỳ mà cô không chịu nói cho cậu biết đó là ai, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là mới tìm hiểu chưa yêu đương gì nên nhanh chóng Tịnh Dương mỉm cười đáp lại rồi cũng nối gót theo Diêu Hưng ra khỏi phòng Khúc Thụy

Sau khi xác định Tịnh Dương và Diêu Hưng đã ra khỏi phòng, lúc này Khúc Thụy mới từ từ mở mắt, anh bỗng nhếch môi cười khổ. Đúng như anh dự đoán nếu để 2 chàng trai này ở cạnh Như Kỳ thì đúng là chuyện lớn chưa xong mà rắc rối đã kéo đến đầy, hơn nữa Như Kỳ để mình anh quan sát là đủ rồi, không cần thêm 4 con mắt sát thủ của họ thêm vào nữa. Nghĩ thế xong, anh nhanh chóng bước đến bên bàn soạn thảo gấp một quyết định sẽ công bố ngay vào sáng hôm nay đi làm


/33

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status