Phong Lưu Pháp Sư

Chương 632: Mỹ nhân nặng tình

/674


 
Long Nhất không có tiếp tục lằng nhằng về cái vấn đề này với Hải Hoàng, chỉ là hơi động chạm đến Hải Hoàng một tí, để cho ông ta nghi thần nghi quỷ một phen.
Bọn họ mật nghị về các chi tiết của cuộc tập kích, tử tế suy nghĩ hết lần này tới lần khác, nói chung là tất cả đều đã định rồi, tiếp sau đây là tập hợp toàn bộ lực lượng để đánh một quả hữu hiệu.
"Long Nhất, xem ra ngươi quay về Thương Lan đại lục một chuyến mang toàn bộ cao thủ bên đó qua đây, ngươi cũng biết sau khi Thiên Ma vương phá bỏ được phong ấn sẽ sinh ra hậu quả gì." Hải Hoàng vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Đó là tất nhiên, cũng hi vọng khi hạo kiếp giáng xuống thế giới, bệ hạn vạ lận không thể tàng tư đó." Long Nhất không mềm không cứng cãi lại Hải Hoàng một câu.
Long Nhất ra khỏi Hải Hoàng cung, những con phố xưa vì hải tộc đại hội mà chật ních đã rộng rãi hơn không ít, không cũng náo nhiệt như xưa. Có thể nói cục thể hải tộc là rút giây động rừng. Thế lực của phe Hải Hoàng và tam đại thế lực tại hải tộc đều có không ít, song phương đều tự bày binh bố trận, đại hội hải tộc tự nhiên là sớm xuất hiện trạng thái hành quân lặng lẽ rồi.
Long Nhất vốn muốn tới Mễ Lạc xem Bích Phỉ và Tiểu Mễ một chút, nhưng vừa nghĩ tới tình trạng hôm nay liền bỏ đi, hắn vội chạy tới ma pháp phân trận ở cái mỏ bỏ hoang ngoài thành, một lần nữa truyền tống vào trong thể nội của Lục thiên ô tặc bị phong ấn trong Hải Để sâm lâm, sau đó cẩn thận tìm đường quay về lúc đến, xuyên qua cánh cửa không gian về tới thông đạo, thay bộ giáp của trọng khải vệ sĩ rồi ra khỏi kết giới cảm ứng ở động khẩu, liền nhìn thấy Thiết Sa đang canh ở cửa động như trút được gánh nặng thở phào một hơi.
Mà Long Nhất sở dị quay lại cứ điểm dưới lòng đất ở nơi Thánh Linh, tất nhiên là có việc cần phân phó cho Thiết Sa và Kim Sa, nhưng lại cứ quên chỗ Thiết Sa xây ma pháp trận. Mà nếu không phải là dùng Bạch Vũ từ Hải Hoàng đà trở hắn tới nơi Thánh Linh, thời gian tìm kiếm cũng phí rất nhiều. Cho nên mới từ đường cũ trong thể nội Lục thiên ô tặc mà quay lại.
"Thiết Sa, sa vệ của ngươi đều phải quản tốt cho ta, nếu không có nắm chắc khống chế được thì cứ giết tận sát tuyệt." Quay về chỗ ở của Thiết xa, Long Nhất híp mắt phân phó.
"Bẩm chủ nhân, sa vệ thủ tại nơi đây đều là thân tín của thuộc hạ, cho dù thuộc hạ bắt chúng tự sát cũng không có tên nào nhíu mày." Thiết Sa tự tin nói.
"Thế thì tốt." Long Nhất cười ha ha, hai tròng mắt lấp lóe sát khí. Đã lâu không có cảm giác xúc động như thế này rồi.
"Chủ nhân, Hải Để công chúa cần phải xử lý thế nào?" Thiết Sa chỉ vào Mã Toa đang bỉ cách ly bởi kết giới nói.
"Giữ lại ả, về phần phương thức tổ hợp ma tinh hạch để khởi động thôn hải thú, ha ha, sau này hãy nói." Long Nhất cười, ánh mặt lại không có lấy nửa điểm tiếu ý, Hải Hoàng chỉ tính toán mặt tốt theo ý mình muốn, nói không chừng là để may áo cưới cho người khác đây?
Tại thạch thất nơi Thiết Sa ở thiết lập một cái truyền tống ma pháp trận, sau đó đi thông báo cho Kim Sa
Ra khỏi thông đạo tại chỗ ở của Thiết Sa, Long Nhất nhìn thấy có một tên sa vệ áp giải hơn trăm hải tộc tới trước hố sâu, không chút do dự đẩy toàn bộ bọn họ vào hướng ma pháp trận quỷ dị phát ra tử mang.
Long Nhất đột nhiên dừng bước, cảm giác thấy mình quên mất một việc quan trọng.
"Thiết Sa, cái ma pháp trận này là để làm gì, mới cả vì sao lại ném đám hải tộc này vào hướng ma pháp trận kia?" Long Nhất nhíu mày hỏi.
"Thưa chủ nhân. Cái ma pháp trận này gọi là tụ năng ma pháp trận, đùng để hấp thu năng lượng âm hàn trên thân thể hại tộc để cấp cho Thiên Ma vương hấp thụ." Thiết Sa hồi đáp.
"Cái ma pháp trận này nối trực tiếp với Thiên Ma vương?" Long Nhất đột nhiên khẩn trương, hỏi.
"Không biết. Bất quá thuộc hạ đoán chắc là như vậy." Thiết Sa đáp.
"Trước khi phát động công kích, vô luận là thế nào cũng phải hủy nó đi." Long Nhất lãnh đạm nói, mang theo khẩu khí không thể nghi ngờ, vì để đề phòng vạn nhất, cái ma pháp trận này tuyệt đối không thể lưu lại.
"Vâng, chủ nhân." Thiết Sa cung kính nói.
Sau khi thông báo cho Kim Sa, Long Nhất thông qua truyền tống ma pháp trận về tới truyền tống phân trận nối với chủ trận ở mỏ hoang, trong một trận bạch quang liền truyền tống về Đằng Long thành.
Long tộc đại hội đã gần kết thúc, vô luận là Ma Long tộc hay Thần Long tộc cũng đều đã quên cách xưng hô trước kia. Thống nhất gọi là Long tộc, cũng không còn phân chia Thần Long và Ma Long,
Mà ma vũ đại hội đang tiến hành lần đầu tiên tại Thương Lan đại lục thì như hỏa như đồ. Toàn bộ cao thủ trên đại lục đều tập trung tại Đằng Long thành, thậm chí đến cả một vài lão quái vật ẩn cư lâu năm cũng xuất hiện không ít.
Khi Long Nhất về tới Đằng Long thành, Tây Môn Nộ và các con dâu đều đang xem trận chung kết của ma vũ đại hội.
Không thể không nói về sự kì diệu của ý nghĩ về ma vũ đại hội toàn đại lục, nhìn chung pháp sư võ giả trong thiên hạ, không ai không thích danh lợi. Ma vũ đại hội lần này không chỉ có tranh phong giữa thanh niên, còn có các tiền bối đã thành danh lâu năm phân tài cao thấp, bởi vì ma vũ đại hội lần này được cử hàng với danh nghĩa chung của đại lục, ai mà không muốn tranh ngai vàng thiên hạ đệ nhất chứ? Trước kia thiên hạ chia ba, cùng nhau minh tranh ám đấu, căn bản không có ai có năng lực để tổ chức cử hành cái ma vũ đại hội toàn đại lục này, hiện tại Tây Môn Nộ đã làm được rồi, không có cao thủ nào muốn người ta dẫm đạp lên mình, cho nên đại hội lần này náo nhiệt hơn bao giờ hết. Những người tham gia,, không chỉ có nhân loại, các chủng tộc khác đều có cao thủ tham gia, có thể tưởng tượng quy mô của đại hội lần này khổng lồ như thế nào.
Trong một góc hoa viên tại hoàng cung, một nữ tử toàn thân áo trắng đang phiêu nhiên đứng trong đình, nhìn những hạt mưa bụi li ti tới xuất thần. Mưa phùn nhẹ như sầu, cắt không được, buộc không được, sự nào nhiệt của thế giới bên ngoài không có quan hệ gì với nàng.
"Từ nay về sau nhà của ta cũng là nhà của nàng." Đột nhiên, trong đầu nữ tử hiện lên Hoang Mãng thảo nguyên mênh mông không bờ không bến, tên nam nhân kia đã kiên định nói như vậy.
"Nhà của ngươi ở đâu?"
"Chim ưng bay có cao, sinh con nơi đâu nơi đó chính là nhà, con gái đi có xa chăng nữa, nơi nào có cha mẹ thì nơi đó chính là nhà, còn nhà của ta, chính là ở chân trời."
Nữ tử bỗng nhiên như nằm mộng, đưa tay ra hứng những giọt mưa li ti, lẩm bẩm nói :" không có chàng chân trời cũng không phải là nhà, không có chàng Vô Song chỉ là bèo dạt mây trôi."
"Vô Song tỷ tỷ." Đúng lúc này, một tiếng kêu dịu dang vang tới.
Con mắt mê ly của Vô Song trong nháy mắt khôi phục lại vẻ thanh lãnh, nàng quay người lại, lạnh lùng nhìn hai thân ảnh uyển chuyển đang bay tới, đó là tỷ muội Mộc Hàm Yên và Mộc Tinh Tinh.
Mộc Hàm Yên mặc một cái váy đen, mà Mộc Tinh Tinh lại mặc một cái váy đỏ bó sát người, một người cao ngạo một người nóng bỏng.
Hai tỷ muội bọn họ tới nơi đây cũng đã nửa tháng rồi, cũng không biết tình hình chiến sự Thương Nguyệt đại lục như thế nào rồi? Thanh Phong đế quốc còn trụ được không? Phụ hoàng có mạnh khỏe không?
Hạo kiếp giáng xuống Thương Lan đại lục, Long Nhất thân mình còn lo chưa xong, nào có thời gian mà quản tới sự tồn vong của Thanh Phong đế quốc tại Thương Nguyệt đại lục, các nàng ngoài chờ đợi ra thì không còn biết làm gì khác. Bên ngoài mặc dù náo nhiệt, nhưng các nàng lại không có lòng nào mà tham dự vào đó.
Vô Song xuất thân từ Di Thất thành, thánh điện ở đó cơ hồ giống với thánh điện tại Thanh Phong đế quốc Thương Nguyệt đại lục, đến cả văn tự cũng giống nhau, Mộc Hàm Yên vô cùng khẳng định người xây dựng nên Di Thất thành chính là người từ Thương Nguyệt đại lục, chỉ là mỗi lần hỏi Vô Song, nàng ta đều thản nhiên nói nàng cũng không biết, cũng không muốn biết.
"Tìm ta có việc gì sao?" Vô Song lạnh lùng hỏi.
Mộc Hàm Yên lắc đầu, nói:" nhóm Hương Vân đều đi xem cuộc thi rồi, ta và Tinh Tinh chỉ đi dạo chung quanh, vừa đúng lực gặp ngươi ở đây, liền đi qua chào hỏi."
Vô Song gật đầu không nói gì cả, vẫn cứ ngắm nhìn cơn mưa ngoài đình. Nghĩ lại toàn bộ những việc phát sinh với Long Nhất mấy năm nay, như thể đang chìm vào trong một giấc mộng dài.
"Vô Song tỷ tỷ, tỷ nhớ Long Nhất sao." Mộc Tinh Tinh nói.
"Chàng là tất cả của ta." Trong mắt Vô Song hiện lên một tia ôn tình, tựa hồ như nhớ tới những lời nói Long Nhất lúc trước, từ nay về sau nàng tên là Vô Song, Vô Song trong Thiên Hạ Vô Song.
Cũng là tất cả của ta, Mộc Hàm Yên thầm nói trong lòng.
Ba nàng không nói thêm lời nào, an tĩnh chìm đắm vào bầu tâm sự của mình, xoay quanh tên nam nhân diễm phúc tề thiên tập hợp toàn bộ mỹ nữ thiên hạ về bên mình kia.
"Thình thịch" " Thình thịch"
Đột nhiên, Vô Song che ngực mình, khuôn mặt lãnh đạm giống như sống lại mà bay bổng, trong mắt lóe lên thấn thái kích động.
Cho dù thế gian này có nước cạn đá mòn, thế sự xoay vần, tim của thiếp cũng chỉ vì đập vì chàng mà thôi.
"Long Nhất." Vô Song hóa thành một làn khói phi vào trong màn mưa, tìm theo cái cảm ứng kỳ lạ kia, sà vào trong lòng của bóng người vừa mới từ từ ngưng kết lại.
"Thình thịch" " thình thịch" ngực hai người áp sát vào nhau, giống như có thứ gì đó làm cho hai trái tim của hai người sát lại với nhau, đối với Vô Song mà nói, tiếng tim đập hai người như một này, chính là tính mạng của nàng, là tình yêu mà nàng mong chờ đã ngàn năm.
Long Nhất ôm lấy Vô Song, dịu dàng hôn lên mái tóc nàng, mắt vọng hướng tỷ muội Mộc Hàm Yên và Mộc Tinh Tinh đang đứng trong đình.
Đối với Mộc Hàm Yên, Long NHất cảm thấy mắc nợ rất nhiều, tình yêu nàng dành cho hắn không hề kém tình yêu hắn dành cho những người khác, nàng trao thân cho mình, trao cả Bạch Vũ cho mình, đến cả Phong thần ấn ký cũng trao cho mình, thậm chí thiếu chút nữa đến cả tính mạng cũng trao cho mình.
Mỹ nhân nặng tình, có một tuyệt sắc hồng nhan như vậy, Long Nhất rất tự hào, rất thỏa mãn, chỉ là hắn thì chỉ có một, mỹ nhân thì lại nhiều, có lúc cũng khó tránh khỏi không thể quan tấm hết được, luôn luôn cảm thấy rât là áy náy.
Rất lâu sau, Vô Song từ trong ngực Long Nhất ngẩng đầu lên, tách người ra. Đối với nàng mà nói, có Long Nhất bên cạnh, chỉ cần cảm thấy được nhịp tim chung tiết tấu với tình lang, nàng đã cảm thấy đủ lắm rồi.
Mộc Hàm Yên hướng Long Nhất nở một nụ cười ngập tràn mị ý.
"Tiểu nữ tham kiến thái tử điện hạ." Mộc Hàm Yên hành lễ như một tiểu nữ, khóe miệng nhích lên vừa một góc độ vô cùng dụ người, tựa hồ như đã quay trở về với cuộc tình ái muỗi giữa hai người lúc trước, thời khắc này, nàng không còn nghĩ thế nào mới có thể nhờ Long Nhất tới Thanh Phong đế quốc trợ lực, nàng chỉ muốn tìm lại cảm giác lúc xưa, mặc dù chỉ là ngắn ngủi như vậy.
 

/674

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status