Không gian sụp đổ, tạo thành thần-ma-nhân tam giới liên thông. Ngươi có thể cất một bước liền đạp nhập ma giới. Do đó vô số hung ác ma thú tại ma giới xung quanh tán loạn. Một ít viễn cổ mãnh thú cũng theo không gian hỗn độn mà xuất diện. Nơi bọn chúng đi qua đều biến thành địa ngục, tam giới lâm vào cực độ hỗn loạn.
Long Nhất mò mẫm tìm kiếm Mạt nhật cốc, vô số lần vào ra tam giới. Thủy chung vẫn chưa tìm được Mạt nhật cốc ở tại nơi đâu. Cũng không tìm thấy thân nhân bằng hữu tại Đằng Long thành. Nạp Lan Như Nguyệt thân thể suy yếu, căn bản không chịu được năng lượng trùng kích khi tiến nhập không gian khác, lúc này đã hôn mê.
"Tiểu tử, đây là nơi đâu?" Một thanh âm thanh thúy vang lên.
"Mặc Vận! Ngươi cuối cùng cũng chịu chui ra. Mau nói cho ta biết, ma giới Mạt nhật cốc ở đâu?" Long Nhất vẫn cắn chặt răng kiên trì. Trên đường nhìn thấy tam giới thảm trạng khiến hắn đau nhói nhưng không thể làm gì khác. Nạp Lan Như Nguyệt lại hôn mê bất tỉnh, điều này làm cho hắn cực độ thống khổ. Hơn nữa vì hắn mà không gian hỗn độn đến mức này. Hắn bắt đầu hoài nghi chính mình có thật là cứu thế chủ? Hắn có thể ngăn cơn sóng diệt vong sao?
Một đạo hắc ảnh nhàn nhạt thành hình bên người Long Nhất. Mặc Vận nhìn Long Nhất tái nhợt mà tiều tụy. Nàng có thể cảm nhận được hắn đang thống khổ do quá nhiều áp lực. Điều này khiến nàng kinh hãi. Nếu hắn không có kinh người thừa nhận lực thì sớm đã hỏng mất.
"Đừng vội. Nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Mặc Vận đưa cánh tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt lên thái dương Long Nhất. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà mái tóc hắn đã có chút hoa râm.
Long Nhất mở to đôi mắt tràn ngập tơ máu, cánh tay vươn ra, muốn ôm lấy Mặc Vận. Nhưng tay hắn lại xuyên qua một khoảng hư không.
Mặc Vận nao nao, thân thể hắc yên chợt nồng đậm, dần ngưng tụ thành thật chất năng lượng. Nàng mở đôi tay ôm Long Nhất vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của hắn. (Nạp Lan Như Nguyệt ở đâu nhỉ???)
Long Nhất trong lòng nhất an. Hắn-một truyền kỳ nhân vật, một kẻ tâm vững như bàn thạch, giờ phút này trang hán tử lại trong lồng ngực Mặc Vận, hưởng thụ sự ấp áp từ nàng. Long Nhất cảm thấy hắn như một người bình thường. Hắn có đủ thất tình lục dục. Hắn không thể làm những chuyện tuyệt tình tuyệt nghĩa. Trải qua nhiều việc như vậy, hắn cũng cần một cái ôm đủ ấm áp, đủ ôn nhu để bình phục áp lực tinh thần.
Thật lâu sau, Long Nhất chậm rãi phun ra một hơi trọc khí. Tựa vào ngực nàng giảng thuật lại từ lúc tới thần giới cho đến các mốc quan trọng phát sinh những chuyện kinh thiên đại sự. Từ cấm địa vực sâu đến thập dực đọa thiên sứ Á Lịch Sơn Đại, từ Hỏa thần chi đô đến Lạc nhật phong Sáng Thế Thần điện, từ Thiên ma vương cho tới bây giờ xâm chiếm Thiên ma vương thân thể-Địch Bỉ Á, ở giữa phức tạp tình huống cùng mạo hiểm trình độ cho dù là ai cũng không dám tưởng tượng .
Mặc Vận ngây người, thật lâu không thể phục hồi tinh thần. Từ khi Sáng Thế Thần tọa hạ thất đại chủ thần, nàng có một niềm tin vô cùng vững chắc. Thế nhưng giờ đây niềm tin đó đã bị hoàn toàn phủ định. Cái gọi là Sáng Thế Thần bất quá chỉ là một cái kinh thiên đại nói dối. Bọn họ thất đại chủ thần chỉ là con rối của Địch Bỉ Á dùng để thống ngự thần giới mà thôi.
"Không có khả năng. Không có khả năng..." Mặc Vận thì thào. Nàng không thể tin. Tín ngưỡng bị sụp đổ, nàng làm sao có thể tiếp thu.
Lúc này, bên cạnh lại có thêm hai trận năng lượng ba động. Thổ thần Huyền Thiên cùng Hỏa thần Sí Diễm đều tự hình thành năng lượng thật thể hiện thân. Hai người im lặng không nói. Bọn họ biết Long Nhất không nói sai. Nhưng lại không thể thừa nhận sự thật.
"Vì cái gì lại biến thành như vậy? Phụ thần hắn như thế nào có thể..." Hỏa thần sí diễm gian nan nói.
"Ta biết các ngươi rất khó tiếp thu. Nhưng đây là sự thật. Bây giờ chúng ta phải tìm cách đi đến Ma giới Mạt nhật cốc." Long Nhất từ lồng ngực Mặc Vận đi ra. Tinh thần hắn đã khôi phục bình thường. Ít nhất hiện tại hắn không còn độc hành. Còn có người cùng hắn chiến đấu. Tam vị chủ thần này trong lúc nhất thời vẫn chưa thể chấp nhận sự thật, nhưng hắn biết bọn họ vẫn phải thừa nhận bởi vì không còn cách nào khác.
Một trận trầm mặc làm người khác hít thở không thông. Thổ thần Huyền Thiên mở miệng nói: "Long Nhất. Ngươi hiện tại thất hệ thần thể đã thành. Chỉ cần biết Mạt nhật cốc không gian tọa độ. Hoàn toàn có thể dùng hỗn độn thần công làm vật dẫn kích phát thần bài lực lượng phá vỡ không gian."
…
Bên trong Ma giới mạt nhật cốc, vẫn như xưa cổ thụ già thiên, vô cùng âm ám.
Huyết thủy trong Bích huyết hàn đàm phát ra những tiếng "cô đông", dưới đáy hàn đàm, một cự đại thân ảnh nằm ngửa, vô tận sát khí trong huyết thủy điên cuồn nhập vào cơ thể hắn.
Bỗng nhiên, nhân ảnh mở ra huyết sắc mâu tử, hắc hắc cười lạnh: "Tới thật nhanh."
Bên ngoài Mạt nhật cốc, thân ảnh Long Nhất đứng thẳng, hắn nhìn Mạt nhật cốc sát khí kinh người, ánh mắt nhất ngưng, hai tay nắm chặt.
Mạt nhật cốc tọa độ hắn từ một tên thần giới tiểu tướng lĩnh biết được. Tên tướng lĩnh này là một trong những tướng lĩnh tiên phong Duy Nhĩ Bối Lạp phái đi ma giới. Long Nhất dùng thất thần bài phá vỡ không gian đem Nạp Lan Như Nguyệt đặt vào một mảnh hoang vu bình nguyên, mất mấy ngày mới đến được Mạt nhật cốc.
"Long Nhất, ta nghĩ Thiên ma vương sắp trở lại. Khả năng của hắn chúng ta không thể tưởng tượng được." Thanh âm Hỏa thần Sí Diễm vang lên trong ý thức hải Long Nhất. Mặc dù bọn họ biết Thiên ma vương chính là Địch Bỉ Á-kẻ tự xưng sáng thế thần. Nhưng bọn họ vẫn xưng hô "Thiên ma vương" là Thiên ma vương. Có lẽ bọn họ vẫn không thể đối mặt được với sự thật.
Long Nhất thở dài một hơi. Trận chiến trước hắn dùng đầu lâu Địch Bỉ Á khiến Thiên ma vương thụ thương. Hắn không nghĩ đến giờ đây lại phải đem toàn bộ thân thể hắn hoàn toàn hủy diệt. Hắn không còn lựa chọn nào khác.
Nhìn Mạt nhật cốc một lúc lâu, Long Nhất quyết tâm tiến vào bên trong Mạt nhật cốc.
Nhàn nhạt huyết vụ bao phủ Mạt nhật cốc, những căn cổ thụ bên trong không có sinh mệnh đột nhiên toát ra đạm đạm huyết mang. Long Nhất nhìn như không thấy, vẫn tiếp tục tiến đến.
Đột nhiên, vô số nhánh cây đánh về phía hắn, không lưu một đường lui.
Long Nhất ngừng cước bộ một chút, phất tay họa xuất một vòng thất thải thần quang. Chỉ nghe "oanh"một tiếng, toàn bộ những thứ đánh về phía hắn bị tạc thành tê phấn.
Mạt nhật cốc hồng mang đột nhiên đại thịnh. Từng cây cổ thụ vạn năm như sống lại, bắt đầu điên cuồng nẩy mầm. Rất nhiều cổ thụ sinh ra ngũ quan như nhân loại, tiếng cười chói tai vang vọng Mạt nhật cốc.
"Bá" "Bá" "Bá" cổ thụ bắt đầu di động, như ảo ảnh xoay tròn quanh Long Nhất, như thể cả thế giới đều bắt đầu xoay.
Long Nhất cắn răng. Thất thần bài từ mi tâm bắn nhanh ra, thất chủng thần mang theo ý niệm của Long Nhất bắt đầu dung hợp, dần dần hình thành hư vô hỗn độn lực, như pháo đạn thành từng tầng huyễn ảnh bắn ra ngoài.
"Oanh…" Thế giới đang xoay tròn bị đình chỉ, chỉ thấy vài trăm thước xung quanh thất đại thần bài không còn dù chỉ một chiếc lá. Long Nhất đã có thể nhìn thấy huyết lãng cao hơn mười thước bên trong Bích huyết hàn đàm.
Long Nhất tiến đến bên bờ Bích huyết hàn đàm, thanh âm khàn khàn nói: "Địch Bỉ Á, xuất hiện đi."
Một đạo huyết ảnh từ bên trong hàn đàm phóng lên cao. Địch Bỉ Á huyết sắc mâu tử nhìn chằm chằm Long Nhất, cười quái dị: "Muốn lấy bản thể thi hài của ta, ngươi cho rằng bổn thần sẽ để cho ngươi làm được sao?"
Địch Bỉ Á dừng một chút, nói: "Là nha đầu Na Duy Kỳ ăn cây táo rào cây sung nói cho ngươi biết phải không?"
"Hắc hắc, ta có thể tượng tượng được ngươi có bao nhiêu bi ai. Ngay cả nữ nhi của mình cũng đứng bên người khác. Thật sự là buồn cười. Ngươi một lòng muốn làm sáng thế thần, kết quả khiến cho thế giới hỗn loạn tới chừng này. Tất cả đều là công lao Địch Bỉ Á ngươi đó." Long Nhất cười lạnh.
"Thế giới này quá dơ bẩn, ta phải thanh trừ." Địch Bỉ Á thản nhiên nói.
"Cho dù có dơ bẩn hơn nữa cũng không tới lượt ngươi nói. Một kẻ thí huynh thí thê, khi tông diệt tổ, bán đứng bằng hữu, trên đời mọi thứ dơ bẩn ngươi đều chiếm hết , có cái gì tư cách nói thế giới này dơ bẩn."Long Nhất lạnh lùng nói.
Long Nhất nhớ tới tam giới sinh linh đồ thán, trong lòng hắn nộ khí xung thiên.
« Ha ha ha. Ha ha ha. Đúng, ngươi nói rất đúng, ta thí huynh sát thê, khi tông diệt tổ, ta Địch Bỉ Á chính là như thế, nếu sáng thế không được, vậy thì diệt thế đi. » Địch Bỉ Á điên cuồng cười nói. Toàn thân huyết mang vạn trượng, tê lợi huyết sát chi khí hướng tới Long Nhất.
Long Nhất trên người phát ra thất thải thần quang, đứng yên bất động, hỗn độn thần lực trong tay ngưng tụ thành hậu bối cự nhận.
"Hỗn độn trảm." Long Nhất điên cuồng hét lên một tiếng, thất thải thần quang tăng vọt, thân thể cung khởi, song thủ cử nhận, trong một giây bỗng nhiên chém ra.
Hỗn độn cự nhận bạo trướng thành hơn ngàn trượng trường khoan, huyết mang như bọt biển bị tan ra, toàn bộ không gian trong phút chốc bị xé thành mảnh nhỏ.
"Tiểu tử, với thực lực của ngươi mà muốn diệt ta, vẫn còn non lắm, hay là nếm thử một chút thiên ma thần công đi." Thanh âm Địch Bỉ Á phát ra sau lưng Long Nhất.
Long Nhất còn chưa xoay đầu lại, không gian đã bị giam cầm, trước mắt hình thành một mảnh huyết sắc, đầy trời huyết sắc đột nhiên mở ra một cái cự đại huyết chủy (miệng) hướng Long Nhất phôn thệ.
Long Nhất ý niệm vừa động, thất thần bài xoay tròn, hình thành một thất thải quang quyển phía trước.
"Thiên ma phệ thiên." Địch Bỉ Á gầm nhẹ một tiếng, huyết quang đột nhiên trở nên mãnh liệt, huyết chủy cũng rõ ràng mở rộng, đại đắc vô biên vô hạn, tựa hồ đem cả thiên địa đều phôn thệ, Long Nhất cùng thất đại thần bài trở nên vô cùng nhỏ bé.
"Triệu hoán thần thú, dùng thần bài hợp thể."
Đúng lúc này, một thanh âm xa lạ không rõ nam nữ vang lên trong não hải Long Nhất.
"Quang Minh thần Thánh Ảnh." Hắc ám thần Mặc Vận, thổ thần Huyền Thiên còn có Hỏa thần Sí Diễm đồng thời kêu lên.
Long Nhất không có thời gian do dự, Phong Thần thú bạch vũ, lôi thần thú cuồng lôi thú, Hỏa thần thú hỏa kỳ lân… đều được triệu ra.
"Hắn không hề có ân tái tạo chúng ta. Chúng ta đều là con rối của hắn để khống chế thần giới. Thần giới vì sao lưu lạc đến lúc này, tam giới vì sao có diệt thế tai ương… Nguyên nhân tất cả đều do Địch Bỉ Á. Do hắn không chịu buông tha chính mình ảo tưởng. Hãy dùng sinh mệnh của chúng ta ngăn cản trường khuynh thế hạo kiếp này lại." Quang Minh thần Thánh Ảnh lớn tiếng nói.
"Quang minh thần Thánh Ảnh, dĩ vũ trụ chi danh nghĩa, ngưng thiên địa chi tinh hoa, phá linh!" Quang Minh thần Thánh Ảnh giơ lên hai tay, sau lưng tám cánh đột nhiên phiến động, nhất điểm bạch sắc thần linh chi quang dật ra khỏi thiên linh, bắn vào trong ngực Long Nhất.
"Mặc ám thần Mặc Vận, dĩ vũ trụ chi danh nghĩa, ngưng thiên địa chi tinh hoa, phá linh!" Hắc ám thần Mặc Vận đưa lên ngọc thủ, nhìn thật sâu vào đôi mắt Long Nhất, nhất điểm hắc sắc thần linh chi quang từ đầu ngón tay bắn vào thân thể Long Nhất.
"Thổ thần Huyền Thiên. Phá linh!"
"Hỏa thần Sí Diễm. Phá linh!"
Thuỷ thần Tỳ Nhã linh hồn năng lượng bình tĩnh nhìn Long Nhất. Tuy thủy thần ấn ký của nàng đã đã ở trên người tình lang, nhưng linh hồn ấn ý vẫn độc lập tồn tại, không cùng Thủy thần ấn ký dung hợp làm một. Như vậy thủy hệ thần lực cũng không thể đạt tới tối đỉnh phong.
« Hỡi người ta yêu, vĩnh biệt. » Tỳ Nhã nhìn đôi mắt mở to của Long Nhất. Linh hồn của nàng từ sau khi được Quang Minh thần Thánh Ảnh kéo vào Quang Minh thần bài, nàng vẫn mong có một ngày cùng hắn vĩnh viễn không rời. Giờ đây xem ra mong ước ấy không thể thực hiện rồi.
"Thủy thần tỳ nhã, dĩ vũ trụ chi danh nghĩa, ngưng thiên địa chi tinh hoa, phá linh!" Tỳ nhã cắn răng, toàn thân hóa thành một lũ lam quang dung nhập vào thủy thần ấn ký trên cơ thể Long Nhất.
Bốn vị chủ thần còn lại đều hóa thành căn nguyên linh hồn ấn ký dung nhập vào thần chi lạc ấn đối ứng trên thân thể Long Nhất.
"A..." Long Nhất chỉ cảm thấy thân thể một trận bạo trướng. Khổng lồ lực lượng khiến ngạo thiên quyết rốt cục đột phá tới rồi cửu tầng đỉnh phong. Linh hồn hắn lúc này cũng vô cùng cường đại. Loại cảm giác đó, bi thương đó đan hòa cùng nhau, khiến hắn nhịn không được ngửa mặt lên trời thét dài.
…
Đằng Long Thành, toàn bộ thành nội đã là một mảnh hỗn loạn.
Hoàng cung đại nội, một đội cấm vệ quân nghiêm thần bảo vệ xung quanh , đối diện tận thế, trải qua tinh huyết cùng kinh nghiệm sống, binh lính quan quân vẫn như cũ duy trì kỷ luật bình thường, bọn họ đều có một loại tín niệm: thái tử điện hạ sẽ trở về , hết thảy đều sẽ thay đổi.
"A. Phu quân. Phu quân..." Nam Cung Hương Vân đổ mồ hôi đầm đìa, hai tay cầm lấy áo ngủ bằng gấm, lớn tiếng đau hô .
"Thái tử phi, không nên gấp gáp, hít vào, thở ra, dùng sức..." Bà đỡ ra sức cổ vũ. Chúng nữ đều vô cùng khẩn trương đứng kế bên, đều vì Nam Cung Hương Vân mà nín thở.
Trước ngày tận thế, hài tử đầu tiên của Long Nhất lại giáng sinh.
Bên trong viện, hoàng đế Tây Môn Nộ, thái thượng hoàng Tây Môn Cuồng đứng bên ngoài mà vạn phần sốt ruột.
"Sao còn chưa sinh, ây da..." Tây Môn Nộ đi tới đi lui một vòng lại một vòng.
"Được rồi được rồi, gấp cái gì. Tây Môn gia há dễ dàng gặp chuyện gì không may! Hài tử này một khi sinh ra, nhất định là thiên hạ đại hỉ, long tôn hàng thế, cũng có thể bình an dân chúng." Tây Môn Cuồng nói.
…
"Thất thần thú, hợp thể!" Long Nhất điên cuồng hét lên một tiếng, đem đôi mắt ngấn lệ ngạnh sang bức trở về.
Long nhất thân thể thất khối thần chi lạc ấn quang mang đại phóng, thất thần bài đột nhiên nhập vào thân thể thất thần thú.
Thất thần thú thân thể lớn lên đến mấy trăm trượng, lấy bảy phương vị định đỉnh thiên địa, huyết chủy phệ thiên địa bị thu nhỏ lại, duy trì mấy canh giờ liền bị kích thành phấn toái.
Địch Bỉ Á ngơ ngác nhìn Long Nhất phiêu vu trong không trung, lúc này Long Nhất thần thể thất hệ năng lượng mới tính là chân chính dung hợp, thành chân chính hỗn độn thần thể.
"Ha ha ha. Đáng tiếc, đáng tiếc, cùng thế giới này đồng táng đi, thiên ma cửu biến chi diệt thế." Địch Bỉ Á cười to, đột nhiên quát lên một tiếng lớn, mấy trăm trượng thân hình bắt đầu hòa tan, từng chút phân tán vào trong vũ trụ. Toàn bộ thế giới bắt đầu kịch liệt chấn động, động đất, núi lửa phun trào, mãnh liệt hồng thủy, bắt đầu xuất hiện tại mỗi ngõ ngách tam giới.
Thất thần thú đứng bên người Long Nhất, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nhìn thấy hết thảy. hắn thấy được trên mặt đất hiện lên những khe hở sâu không lường được, vô số phòng ốc sụp đổ, vô số người bị vùi lấp. Hắn thấy được hồng thủy cao trăm trượng quét vào đất liền, một tòa thành thị trong nháy mắt bị bao phủ. Hắn thấy được nham thạch nóng chảy từ lòng đất vọt lên, hòa tan hết thảy những thứ cản đường nó.
Long Nhất mở ra song chưởng, nhắm lại hai tròng mắt, thất đại thần thú xung quanh hắn điên cuồng hét lên một tiếng hóa thành thần quang nhảy vào cơ thể hắn.
"Hỗn độn. Hư vô..." Long Nhất thì thào niệm đến.
Hỗn độn vốn là là hư vô, vũ trụ khởi nguyên chính là hư vô, tiếp theo mới có các loại năng lượng, rồi sau đó sinh mệnh mới bắt đầu tồn tại.
Long Nhất ý thức dần dần tan biến, tại thời điểm trước khi hoàn toàn tan vào hư vô, hắn không khỏi toát ra một ý niệm trong đầu, nếu lữ trình đến dị thế này là một giấc mộng, ta hy vọng ta vĩnh viễn cũng không hồi tỉnh.
.
"Oa. Oa. Oa..." Tiếng trẻ con khóc vang vọng bên trong Đằng Long thành.
"Sinh rồi, sinh rồi, thái tử phi đã sinh ra hoàng tử." Bà mụ kinh hỉ địa hét lớn.
Lúc này, huyết sắc trên bầu trời dần rút đi, đại địa khép lại không còn rung động, nham thạch ngừng phun.
Mọi thứ dần trở nên bình tĩnh, hồng thủy đang tàn sát bừa bãi cũng thối lui.
Nam Cung Hương Vân suy yếu nhìn nhi tử bên cạnh, tựa hồ như nhìn thấy gương mặt tuấn tú đang cười xấu xa năm nào. Không biết vì sao, nàng lệ rơi đầy mặt.
"Giống, thật giống Vũ nhi trước đây." Đông Phương Uyển ngồi ở mép giường, ngọc thủ run rẩy vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng mịn màng của tiểu tôn tử, trong lòng đau xót không sao giải thích, cũng lệ rơi đầy mặt.
Còn lại chúng nữ trong lúc nhất thời đều khóc nức nở, là vui hay đau khổ, các nàng cũng không biết, chỉ cảm thấy trong lòng có một cái gì đó rất quý giá tựa hồ bị chặt đứt.
Tây Môn Nộ cùng Tây Môn Cuồng lưỡng phụ tử tiến đến, thấy chúng nữ nhân cùng tôn nhi vừa mới xuất thế đã khóc, còn tưởng xảy ra chuyện gì.
Đến khi phát hiện tiểu tôn nhi cũng không có gì dị thường, Tây Môn Nộ không khỏi hỏi: "Uyển nhi, các ngươi đây là..."
"Không biết, chỉ muốn khóc thôi." Đông Phương Uyển đáp, càng thêm thương tâm.
Tây Môn Nộ giật mình, phát giác trong lòng có gì đó từng đợt quặng đau.
…
Ánh nắng một lần nữa chiếu rọi Thương Lan đại lục, tất cả những kẻ may mắn còn tồn tại như muốn nổi điên. Có người quỳ trên mặt đất khóc rống lưu thế, có người ngửa đầu chỉ thiên cuồng tiếu.
Lúc này, tin tức hoàng tôn đản sanh cũng được truyền ra. Ngay thời khắc mọi người hay tin, ai ai đều ca tụng công đức, cho rằng trưởng hoàng tôn giáng sinh đã xua đi tai nạn.
Ngày này được định làm ngày quốc tang. Mỗi năm toàn quốc đều phải đồng ai (cùng nhau đau buồn) trong mười ngày, tương tiếc những sinh linh mất đi trong tràng diệt thế tai ương. Nhi hoàng trưởng tôn Tây Môn Long được xưng làm Phúc vương, ý nghĩa hắn là người mang lại Phúc âm cho cả thế giới, xua đi tai nạn.
Chỉ có một điều làm cho mọi người đều cảm thấy khổ sở chính là Thương Lan đế quốc thái tử điện hạ vẫn không trở về. Sau khi cả tam giới khôi phục trật tự, tràng quyết chiến truyền thuyết của Thiên ma vương cùng Thái tử điện hạ mới truyền đến Thương Lan đại lục.
Vì thế, mỗi khi trời chiều ngã về tây, ở Thương Lan đại lục rất nhiều nơi có một số lão nhân bắt đầu kể chuyện xưa:
"Truyền thuyết thái tử điện hạ..."
Một kết cục khác - Happy Ending:
Xuyên qua hồng hoang vũ trụ, cô đọng thiên địa huyền hoàng. Cho dù đảo điên lục đạo luân hồi, cũng khó trốn được thần ma hạo kiếp.
Một kiện tuyết trắng trường bào, cùng mái tóc ngân bạch phiêu vũ trong từng cơn gió. Tiểu Y cứ như thế lặng lẽ tiến nhập bờ biển hoang vắng Luân hồi chi hải tại ma giới. Biển rộng rít gào, gương mặt nàng vô cùng điềm đạm. Chỉ có sâu thẳm trong đôi mắt nàng ngẫu nhiên hiện lên một tia tưởng niệm…
Luân hồi chi hải, cũng Ma giới Mạt nhật cốc khi xưa. Long Nhất cùng Thiên ma vương một trận kinh thế nhất chiến đồng thời yên diệt. Mạt nhật cốc trở thành đại dương mênh mông. Luân hồi chi hải, đó là tên mà nàng đặt ra. Dự ngôn của nàng đối với long nhất mất đi tác dụng. Thông thường tình huống này chứng tỏ mục tiêu đã tử vong. Thương Lan đại lục xuất hiện một loại tôn giáo mới, bọn họ chủ trương giúp mọi người làm điều tốt, đưa ra quan niệm nhân sinh chỉ là luân hồi không có kết thúc, tử vong không có nghĩa là tiêu vong, có lẽ có một ngày, lại một lần nữa luân hồi đến thế giới này. Tiểu y tin tưởng. Do đó nàng đem đại hải này gọi là luân hồi chi hải.
Mười năm , suốt mười năm , Tiểu Y cùng Long Nhất chúng hồng nhan mỗi một năm đều kiên trì đến nơi đây, trên bờ biển này đứng chờ suốt một tháng, vô luận thủy triều lên xuống hoặc là trăng tròn hay khuyết.
"Long Nhất, đừng làm ta thất vọng thêm nữa được không? Trở về đi, Thương Lan đại lục con dân cần ngươi, phụ mẫu ngươi cần ngươi, còn có. Ta cũng cần ngươi." Tiểu y nỉ non, phấn hồng đôi môi khẽ cười, ngay cả gió biển cũng dừng cước bộ mà trầm mặc.
Nhất chúng nhân xa gần đều chờ đợi. Trong đó có Vô Song, Ti Bích, Ngu Phượng, Lộ Thiến Á, Mộc Hàm Yên, Mộc Tinh Tinh, Tinh Linh Nữ Vương, Lãnh U U, Phong Linh, Thủy Nhược Nhan, Lâm Na, Tây Môn Vô Hận, Bắc Đường Vũ, Nam Cung Hương Vân, Nhân Nhân, Nạp Lan Như Nguyệt, Nạp Lan Như Mộng, Bối Toa, cùng Mễ Á hoàng hậu vừa từ băng quan hồi phục, Duy Nhĩ Bối Lạp, Mễ Tây Ny, còn có ba đứa hài tử khoảng mười tuổi. Về phía sau nữa chính là Man Ngưu cầm trong tay Lục ngọc tài quyết cùng hàn băng trách kiếm Lệ Thanh.
"Mẫu thân, phụ thân năm nay sẽ trở về sao?" Một tiểu cô nương như được tạc ra từ ngọc thạch hỏi Nạp Lan Như Nguyệt.
"Ừ." Nạp Lan Như Nguyệt xoa đầu nữ nhi khẳng định.
"Nhưng mà mẫu thân, người hàng năm đều là nói như vậy , thế nhưng phụ thân mỗi lần đều không trở về." Tiểu cô nương chu cái miệng nhỏ nhắn nói, nàng là đứa nhỏ nhất trong ba đứa, tên là Tây Môn Y Nhất, so với nhi tử Ti Bích Tây Môn Niệm Nhất kém hai ngày, so với nhi tử Nam Cung Hương Vân Tây Môn Long kém nửa tuổi.
"Muội muội, phụ thân nhất định sẽ trở về, người là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, sẽ không bỏ lại chúng ta ." Tây Môn Long nói, theo ngữ khí của hắn cùng thái độ có thể thấy được hắn đối với phụ thân còn chưa gặp mặt sùng bái đến mức nào.
"Đại ca nói đúng, phụ thân chính là anh hùng, về sau ta cũng muốn trở thành một người như phụ thân vậy." Tây Môn Niệm Nhất nói.
Nghe huynh muội bọn chúng nói chuyện với nhau, chúng nữ trong lòng đau xót. Trong lòng mọi người đều nói: "Phu quân a phu quân, nhìn xem hài tử của ngươi sùng bái ngươi bao nhiêu, nhìn xem bọn tỷ muội tưởng niệm ngươi như thế nào, mau trở lại đi."
Thời hạn một tháng rất nhanh trôi qua, Long Nhất như chín năm trước vẫn như cũ bặt vô âm tín. Chúng nữ cùng ba hài tử trong lòng tràn đầy thất vọng, từng bước xoay lưng bắt đầu trở về.
"Đi thôi." Tinh linh nữ vương than nhẹ, quay đầu nhìn một lần nữa về phương xa, chuẩn bị tiến nhập truyền tống ma pháp trận đến hoàng cung Đằng Long thành.
Chúng nữ lưu luyến nhìn đại hải, không ai muốn rời đi.
Truyền tống Ma pháp trận khởi động, tỏa ra từng đạo bạch quang.
Bỗng nhiên luân hồi chi hải nổ mạnh một tiếng kinh thiên động địa. Sóng biển cuồn cuộn dâng lên mấy trăm trượng. Trên đỉnh ngọn sóng, một mái tóc đen đang cuồn loạn phi vũ.
"Phụ thân, là phụ thân."
Ba đứa nhỏ kêu to liền xông ra ngoài.
Tinh linh nữ vương như tỉnh lại từ trong mộng, triệt tiêu truyền tống ma pháp trận, cùng chúng nữ đồng thời xông ra.
"Lão Đại." "Thiếu gia." Man ngưu cùng Lệ Thanh đồng thời quát to một tiếng, đi theo phía sau.
Long Nhất khẽ cười nụ cười xấu xa quen thuộc, ánh mắt nhu hòa vô hạn.
"Đi thôi, biểu ca." Phía sau Long Nhất đi ra một thân ảnh yểu điệu, chính là Đông Phương Khả Hinh biến mất nhiều năm trước. Nàng cổ vũ Long Nhất, lòng không còn cố kỵ. Nàng đã hiểu thế nào là tình yêu.
"Đi thôi, tiểu tử." Một thân ảnh khác lại hiện ra bên người Long Nhất, đó là một thân hắc bào-Mặc Vận. Lúc này nàng không còn dùng áo choàng che lại gương mặt, vô cùng tuyệt mỹ.
Quang Minh thần Thánh Ảnh, Hỏa thần Sí Diễm, thuỷ thần Tỳ Nhã, thổ thần Huyền Thiên, còn có một nam tử xa lạ vài phần giống Long Nhất, hắn cầm trong tay huyết sắc liêm đao, tự xưng Long Nhị. Thất đại thần thú cũng xoay quanh Long Nhất. Nữ tử còn lại là Tư Yên-tiểu yêu nữ bị Địch Bỉ Á giết chết.
Mọi người vì cái gì ở đây? Lời này giải thích thật dài dòng. Tóm lại cùng Thiên ma vương có liên quan. Tại thời khắc cuối cùng Long Nhất mới biết được Địch Bỉ Á xâm chiếm thân thể Thiên ma vương, nhưng ý thức Thiên ma vương vẫn không hoàn toàn biến mất. Tại thời khắc tối hậu giúp Long Nhất một phần đại ân.
Long Nhất nhún chân, cả người bay về phía chúng nữ cùng hài tử. Hắn lập tức bị bao phủ trong những son cùng phấn.
"Về nhà, chúng ta về nhà." Long Nhất mỗi tay ôm một đứa, trên lưng lại cõng một đứa, vừa cười vừa hướng đến truyền tống trận.
Đột nhiên, Long Nhất cảm giác xa xa có một người chăm chú nhìn hắn. Quay đầy lại hắn thấy Na Duy Kỳ ở phía xa xa, bên cạnh nàng còn có một cô nương như chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi.
"An cát lạp..." Long Nhất nhìn ánh mắt của nàng, cước bộ dừng lại, đột nhiên nhớ đến câu cuối cùng của An Cát Lạp:
"Nếu có kiếp sau, xin nắm lấy tay của ta, vĩnh viễn đừng buông ra..."
HẾT
/674
|