Phong Lưu Thánh Vương

Chương 170 - Thú Triều!

/340


Hai ngày sau, cách lối ra khỏi Man Hoang Sơn Mạch một ngày đi đường, một gã thiếu niên trên người mặc mặc trường bào, trong miệng ngậm lấy một cây cỏ khô, dưới thân cưỡi một con Hỏa sắc Kim Lang thần tuấn, đáng tiếc duy nhất chính là đuôi của con Hỏa Sắc Kim Lang này bị chặt đứt một đoạn, trên người còn có nhiều vết thương, vết thương đã đóng vảy, nhưng vẫn ảnh hưởng tới mỹ cảnh toàn thân.

Một người một lang này đương nhiên là Lang Vương và Lý Hàn. Và nếu để ý kỹ thì trên đầu Lang Vương có một con mèo đang ngồi trên đó, nó hết nằm rồi làm loạn xung quanh nhưng Hỏa Sắc Kim Lang lại tuyệt không hề có chút phản ứng gì, giống như chú mèo này không có tồn tại vậy. Đương nhiên đường đường Lang Vương làm sao có thể cho một con mèo nhỏ làm loạn trên đầu mình được.

Nhưng Lang Vương lại để mặc chú mèo nhỏ làm vậy, giống như chú méo nhỏ kia mới là vương còn Lang Vương phía dưới chỉ là nô tài của nó mà thôi. Lý Hàn cũng cảm thấy kỳ lạ nên từng truyền âm hỏi Lang Vương nhưng cho dù Lý Hàn có hỏi thế nào thì Hỏa Sắc Kim Lang cũng không chịu nói rõ lý do, thấy nó không chịu nói thì Lý Hàn cũng không ép.

Khi Lý Hàn đem Lang Vương về, điều này làm cho tất cả các nàng đều phải kinh ngạc khi nhìn thấy một con sói to lớn như vậy. Nhưng khi biết con sói này đã bị Lý Hàn hàng phục thì các nàng từ kinh ngạc chuyển sang thán phục và tự hào vì muốn thuần phục một linh thú hoang dã thì Lý Hàn phải có bản lĩnh lắm mới có thể làm được.

Sau khi có Lang Vương gia nhập, trên đường về thì các linh thú nhỏ yếu vừa ngửi được khí tức của Hỏa Sắc Kim Lang bị dọa cho tháo chạy bốn phía nên khiến cho các nàng không có cớ hội để lịch lãm. Lý Hàn cũng không có cách nào bảo Hỏa Sắc Kim Lang thu khí tức của mình lại, vì làm vậy giống như nhịn thở vậy, không thể nhịn lâu được. Các nàng thấy không còn cách nào lịch lãm được liền quay vào Âm Dương tháp để tu luyện.

Ngao......

Một người một méo một sói đang nghênh ngang mà đi thì một tiếng tiếng thú rống chấn liệt thiên địa truyền đến, trong thanh âm mang theo uy áp vô thượng! Phụt, Lý Hàn vậy mà phun ra một ngụm máu tươi, còn Hỏa Sắc Kim Lang thì phủ phục xuống đất, toàn thân phát run, tựa như gặp thú trung chi Vương, hoàn toàn mất đi ý chống cự.

Đây là tu vi cường đại cở nào!

Tuy Lý Hàn vừa mới bước vào Linh Hải Cành nhưng dù sao cũng là Linh Hải Cảnh, vậy mà chỉ với một tiếng thú rống đã có thể khiến hắn phun máu tươi. Hơn nữa, thanh âm kia ít nhất là từ vài trăm dặm truyền tới, nhưng cư nhiên còn có uy thế như thế, cái này không thể không giật mình được.

Sau tiếng thú rống này, trong sơn mạch hồi âm không dứt, lại có vài tiếng hô bất đồng liên tiếp, từng cái đều có khí thế không kém tiếng đầu, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng thú rống kinh thiên động địa, tựa hồ cả Man Hoang sơn mạch đều rối loạn!

- Đến tột cùng xảy ra chuyện gì!

Lý Hàn lấy tay lau máu trên miệng nói.

- Chủ nhân, linh thú chí ít ngàn dặm phụ cận đều đối với tất cả nhân loại phát động công kích, chúng ta mau chạy nếu không sẽ phiền phức to.

Lang Vương truyền âm nói. Lúc này Hỏa Sắc Kim Lang đã đứng lên, mặc dù toàn thân vẫn run lên nhưng ít nhất đã có thể di chuyển được.

Nếu theo cách Lang Vương nói thì chẳng phải sẽ phát sinh thú triều sao? Nhưng Lý Hàn biết Lang Vương không nói bậy vì càng ngày càng nhiều thú rống gia nhập tiến đến, tuy không phải uy thế từng tiếng thú hô đều có thể đánh đồng vài đạo lúc trước, nhưng thập phần cường đại, hơn nữa số lượng này rất khủng bố!

Trong vòng ngàn dặm linh thú thực sự toàn bộ đã sôi trào!

Lúc này, trong sơn mạch, thanh âm thú chạy nổ vang, đại địa chấn như sóng triều, giống như cả Man Hoang sơn mạch đều muốn sụp đổ!

- Đi!

Lý Hàn hét lớn.

Lang Vương phóng đi như một cơn gió. Lý Hàn do ngồi trên lưng Hỏa Sắc Kim Lang nên đỡ được rất nhiều, hắn quay đầu nhìn thử thì khung cảnh phía sau dọa cho phải hết hồn. Ở phía xa xa, rất nhiều linh thú giống như ăn xuân dược đang điên cuồng chạy ra, đại thụ chọc trời ở dưới đàn linh thú trùng kích liền ầm ầm ngã lăn, ở phía xa nhìn tới mà nói, có thể chứng kiến thành từng mảnh cây cối giống như thu hoạch lúa mạch khuynh đảo, tốc độ nhanh hiếm thấy, như biển gầm chạy tiến.

Đàn mãnh thú này thật sự nhiều lắm, hơn nữa linh thú cường đại đếm không hết!

Cái Thú triều vô cùng khủng bố này, cuối cùng triệt để bạo phát!

Tiếng thú rống kinh thiên động địa, nếu không phải Hỏa Sắc Kim Lang là Lang Vương, đổi thành linh thú khác thì ngay cả đứng cũng không yên, còn có thể chạy trốn sao?

Một giờ sau, Lý Hàn lại gặp vài đội ngũ chạy trốn, tuy chiến lực tăng nhiều, nhưng cùng đàn linh thú đằng sau vừa so sánh lại căn bản không đủ xem! Hơn nữa, vài sóng người này bị đàn thú khác bức về, hiện tại đàn mãnh thú này cũng tụ hợp lại với nhau, hình thành một đàn mãnh thú càng thêm khủng bố, cái này rậm rạp chằng chịt giống như con kiến, khắp núi khắp đồng!

Chỉ thấy đàn mãnh thú quần, cây cối đánh ngã, đá vụn thành tro, một cảnh tượng hủy thế!

Trốn trốn trốn!

Lý Hàn thì ngồi trên lưng lang vừa hét lớn hai chữ Thú triều, thú triều...... để thông báo cho những người khác biết. Hắn dù sao cũng là nhân loại, hắn không muốn đồng loại của mình phải tán thân dưới chân thú.

Lúc này, đoàn người chạy ra khỏi Man Hoang sơn mạch ít nhất lên đến gần 5000 người nhưng đàn linh thú cũng càng cường đại hơn, có trên năm vạn, đầy khắp núi đồi, xu thế làm cho người ta xem xét mà đáy lòng phát lạnh.

Rốt cuộc, bên nhân loại thối lui đến địa phương tiến vào sơn mạch, nơi này có đại trận phong khóa, chỉ cần vượt qua sẽ an toàn!

- Hừ, mãnh thú lớn mật, dám phạm quốc gia của ta!

Gia chủ Dương gia Dương Thiên Tuấn phi thân mà ra, chắn trước mặt mọi người, phía sau hắn là khoảng hai mươi ba người trong đó có Đỗ Ngọc Trang. Xem ra các Linh Thiên Cảnh của các thế lực trong Thiên Long Thành đã tụ tập đến đây. Mặc dù chỉ hơn hai mươi người nhưng phát ra khí thế hùng vĩ lại vượt qua trăm vạn linh thú đối diện.

Ngang…

Đàn linh thú rống to, nhưng đối mặt lực lượng đỉnh cấp như Linh Thiên Cảnh, tất cả mãnh thú cũng hiện ra vẻ chần chừ, chỉ dám tại nguyên chỗ hư vung móng vuốt, thấp giọng rít gào, không có một con nào dám thực sự xông lên.

Trăm vạn thú quân ở trước mặt hai mươi bốn người liền ngừng cước bộ như thủy triều!

Linh Thiên Cảnh cường giả quả nhiên lợi hại!

Nhưng mà, trong đàn linh thú lại chậm rãi đi ra ba mươi đầu linh thú. Ánh mắt Dương Thiên Tuấn không khỏi ngưng tụ, lập tức nói:

- Tất cả mọi người thối lui đến bên ngoài trận pháp!

Lý Hàn ngược lại hít một hơi lãnh khí, ba mươi đầu linh thú này đều là cấp bậc Linh Thiên cảnh, trách không được Dương Thiên Tuấn cũng phải biến sắc!

Trừ khi là vương giả trong đám người, không có một người nào, không có một linh giả nào có thể cùng mãnh thú cùng giai giao chiến thủ thắng!

Ngao! Ngao! Ngao!

Đàn Linh thú lại bắt đầu trùng kích, nhưng mà pháp trận rốt cục phát huy tác dụng, tất cả mãnh thú đều bị một đạo bình chướng vô hình ngăn cản, không cách nào vượt qua một bước!

Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, nếu những thú dữ này lao tới, cái này thật là vọt tới đâu, nới đó sẽ trở thành một mảnh phế tích, lực phá hoại này thật sự quá cường đại!

Nhưng mà còn không có đợi bọn họ cao hứng quá lâu, ba mươi đầu linh thú Linh Thiên Cảnh đã sắp xếp mà ra, đối với bình chướng vô hình phát khởi trúng kích!

Đương nhiên Linh Thiên Cảnh bên nhân loại sẽ không để yên cho linh thú phá tan đại trận được, tất cả liền nhao nhao ra tay. Nhưng linh thú cũng không vừa, ngay lập tức mỗi một con chặn lại một người, số còn lại tiếp tục trùng kích trận pháp.

Linh Thiên Cảnh chính là lợi hại như vậy, linh thú khác đều là trực tiếp bắn trở về, mà những đầu linh thú Linh Thiên Cảnh này đụng qua, trong không khí lại thình lình hiện hóa ra hào quang vàng nhạt, ở trong va đập phát ra một hồi run run, quang hoa loạn thiểm.

Bùm! Bùm! Bùm!

Các linh thú vương giả này vậy mà không ngại hao tổn mệnh lực, duy trì liên tục không ngừng phát động đánh sâu vào thành lũy, cho dù bị đâm cho toàn thân máu tươi đầm đìa vẫn như cũ mục hung sáng quắc!

Đây là cục diện không chết không ngớt a!

Lý Hàn không khỏi kỳ quái, những thú dữ này vì cái gì không hề dấu hiệu khởi xướng trùng kích, muốn nói nhân loại săn bắn linh thú cũng không phải chuyện tình một năm nửa năm, hơn nữa linh thú cũng đồng dạng săn bắt nhân loại, chưa nói tới ai thiệt thòi ai được lợi, như thế nào hôm nay lại đột nhiên nổi điên?

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


/340

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status