Mộc Phong tung mình bay tới gần, nhìn thấy một thiếu nữ tuổi rất trẻ đang nằm trong thuyền, hai mắt nhắm chặt hệt như là đã chết rồi.
Mộc Phong nhẹ nhàng nhảy lên chiếc thuyền nhỏ, đưa tay lên mũi thăm dò hơi thở của thiếu nữ thấy nàng vẫn còn một chút hô hấp yếu ớt, liền vận công kiểm tra một lượt, nguyên lai thiếu nữ này là người tu chân, y phục trên người đã bị nước sông bắn ướt đẫm, kinh mạch trong người cực loạn, nguyên anh suy yếu, viên nội đan màu cam không chút ánh sáng tựa như đang ngủ, có thể đã bị kẻ nào đó dùng đại lực chấn tan tâm mạch.
Mộc Phong đang định chuyển một ít chân khí sang nhưng nghĩ đến bản thân tu luyện công pháp quái dị, sợ rằng không cẩn thận còn làm cho thể trạng của thiếu nữ kia thêm xấu đi, nhất thời không có giải pháp, trong lòng âm thầm nhớ lại những y học điển tịch mà hắn đã đọc qua lúc trước, biện pháp tốt nhất là tìm thiên niên nhân sâm cho nàng ăn, để nàng hồi tỉnh xong tự mình chăm sóc.
Đưa tay bế nàng lên rồi phi vào bờ sông nhưng bạch mã không biết đã chạy đến nơi nào. Mộc Phong đành phải ôm nàng quay về thành, định trước tiên tìm một khách điếm để ở, rồi mới đi mua một ít quần áo và thiên niên nhân sâm.
Trời đã tối, người đi trên đường thưa thớt, bên đường có một khách điếm phía trên cao có treo đèn lồng. Mộc Phong sải chân bước vào trong, vừa vào tới đã nghe thấy một chưởng quỹ trung niên niềm nở nghênh đón nói:
- Khách quan, ở trọ hay sao?
Mộc Phong nghĩ thầm: “Không ở trọ thì vào đây làm cái gì? Câu hỏi này có phần hơi thừa.” Nhưng mồm lại nói:
- Phiền chưởng quỹ mau cho ta một gian phòng thượng hạng.
Chưởng quỹ trung niên đó kinh ngạc nhìn Mộc Phong đang ôm một thiếu nữ, cũng không hỏi nhiều, nói một câu:
- Tôn phu nhân bệnh sao? Có cần mời đại phu đến không?
Sau đó ra hiệu cho tiểu nhị ở bên cạnh dẫn Mộc Phong đến phòng.
Mộc Phong đáp:
- Chuyện này không cần phiền đến đại phu, xin hỏi chưởng quỹ ở đâu có thể mua được y phục và thiên niên nhân sâm?
Chưởng quỹ trung niên đó nói với Mộc Phong:
- Ra cửa rẽ phải, đi qua một con đường, ở đó có tiệm bán y phục, rồi đi về phía trước khoảng trăm thước, có một hiệu thuốc, không biết hiện giờ đã đóng cửa hay chưa?
Mộc Phong cảm ơn chưởng quỹ rồi ôm thiếu nữ tiến vào phòng. Khép chặt cửa lại, Mộc Phong thò tay cởi ngoại y của nàng ra, bên trong lộ ra một chiếc áo yếm màu trắng nhạt, khuôn ngực cao cao nhồ lên, Mộc Phong cảm thấy mặt nóng bừng tim đập dồn dập, thuận tay đặt nàng lên giường, đắp chăn cẩn thận cho nàng, quay người khóa cửa phòng lại rồi vội vã đi ra bên ngoài.
Tìm đến tiệm y phục thì chủ tiệm đang định đóng cửa, Mộc Phong liền bước ngay vào tùy ý lấy vài bộ, trả ngân lượng rồi thu vào trong ngọc trạc. Sau đó lại đi đến hiệu thuốc. Bên trong cửa hàng hãy còn lóe lên ánh đèn cầy sáng, một lão già đang ngồi bên trong quầy hàng, Mộc Phong bước tới nói:
- Xin hỏi lão nhân gia có thiên niên nhân sâm không?
Lão giả đó đáp một tiếng, quay đầu từ trong tủ lấy ra một hộp rất dài, mở ra nhìn vào bên trong thấy đặt một rễ nhân sâm rất lớn. Lão già giới thiệu:
- Nhân sâm này mới thu được, đoán chừng đã mọc lâu đến vạn năm, ngoại hình nó càng có chỗ kinh người, gốc nhân sâm này có ba cái đầu tròn và sáu cánh tay, hai đầu tròn này chồng lên thành hình bông hoa, còn cái đầu này thì hình giống như răng ngựa, thưa mà to lớn, xứng đáng được gọi là hình dáng ưu tú nhất trong các đầu sâm “mã nha lô”. Thân của cây sâm to chắc tự nhiên nhô ra sáu cánh tay. Khiến người ta ngạc nhiên nhất là độ dài một nhánh trong đó vượt quá chủ thể nhân sâm này, tựa hồ dài đến hai xích, thực là loại hiếm thấy, chính là loại nhân sâm chất lượng tốt nhất. Nhưng giá cả cũng hơi đắt một chút.
Mộc Phong bình tĩnh hỏi:
- Lão nhân gia, nhân sâm này muốn bán bao nhiêu tiền?
Lão giả đưa năm ngón tay ra. Mộc Phong hỏi:
- Năm mươi lượng bạc?
Lão giả cười một cái rồi nói như đinh đóng cột:
- Năm mươi lượng hoàng kim, thiếu một lượng cũng không thể bán!
Mộc Phong thầm nghĩ: “Gia đình bình thường năm mươi lượng bạc cũng đủ để sinh sống một năm, năm mươi lượng hoàng kim e là giá trên trời.” Nhưng nghĩ đến cứu người quan trọng nên Mộc Phong lấy ra một thỏi hoàng kim vừa đủ năm mươi lượng đặt lên quầy hàng.
Lão già thu lấy hoàng kim rồi dùng miệng cắn, nói:
- Công tử gia, thu của ngài năm mươi lượng hoàng kim cũng không đắt chút nào, rễ nhân sâm này xem như là ngài đã mua, người già ăn vào nhất định có thể kéo dài tuổi thọ, người trẻ ăn…
Mộc Phong lấy nhân sâm, không muốn nói nhiều với lão già này, sớm đã quay ra ngoài cửa, người như làn gió bay trở về khách điếm.
Mở cửa phòng ra, thiếu nữ kia vẫn nằm im lặng trên giường, không có chút động tĩnh gì. Mộc Phong tìm điếm gia hỏi xin một cái chén và thìa canh, lấy nhân sâm ra, xé một nhánh sâm, sau đó hai tay vận khởi chân khí bao bọc lấy nhánh sâm đó, một lúc sau nó liền hóa ra một chén sâm lỏng.
Mộc Phong bước đến bên giường, nhẹ nhàng ôm nàng dựa vào người mình, cầm thìa canh múc từng chút sâm lỏng cho vào miệng nàng. Cho nàng ăn xong, Mộc Phong cẩn thận đặt nàng lên giường, đắp chăn lại, tự mình ngồi bên cạnh giường, yên lặng nhìn.
Đã qua rất lâu, thiếu nữ kia vẻ mặt dần dần có chút huyết sắc, hơi thở cũng rõ hơn một chút, Mộc Phong mới hơi yên tâm.
Dưới ánh đèn cầy yếu ớt, Mộc Phong tỉ mỉ quan sát thiếu nữ trên giường, chỉ thấy nàng khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, chân mày lá liễu uốn cong, khuôn mặt bầu bĩnh lanh lợi, chiếc mũi nho nhỏ lộ ra vẻ thanh tú, đôi môi anh đào khép chặt, mái tóc tán loạn khẽ che lấy đuôi lông mày. Mộc Phong trìu mến giúp nàng chỉnh lại tóc ở trước trán, lòng thầm nghĩ cô bé này và mình đều là những kẻ cô khổ như nhau.
Mộc Phong cứ như vậy ngồi bên giường xuất thần nhìn thiếu nữ đó, đêm đã khuya, cửa sổ thỉnh thoảng truyền đến tiếng côn trùng ếch nhái kêu. Mộc Phong vận hành chân khí, dần dần tiến vào trạng thái vô ngã, những đốm nhỏ trong kinh mạch lóe sáng, Thiên Tâm công pháp trong mấy ngày Mộc Phong tâm tình bất ổn chẳng biết lúc nào lại tăng thêm một tầng.
Trời vừa hửng sáng, Mộc Phong mở mắt, quay đầu vô thức nhìn sang thiếu nữ trên giường, thấy nàng đang mở to đôi mắt đen nhánh nhìn mình. Mộc Phong mỉm cười nói:
- Nàng tỉnh rồi à?
Thiếu nữ kia thấy Mộc Phong mang theo nụ cười nhìn nàng, trên mặt lập tức hiện lên vài nét ửng hồng, nàng yếu ớt nói:
- Đa tạ công tử đã cứu Hàn Yên.
Mộc Phong vẫn mỉm cười nói:
- Nàng tên Hàn Yên ư, cái tên này rất dễ nghe, ta thấy nàng là người tu chân, tu vi cũng không thấp, nguyên anh trong cơ thể đã kết dạng nhưng sao lại bị thương đến như thế?
Hàn Yên khẽ nhăn mày, nhẹ giọng nói:
- Muội là đệ tử của Vân Hạc Môn, từ nhỏ đã theo sư phụ tu luyện ở Phi Vân Sơn, mấy ngày trước đây, nguyên anh của muội bắt đầu sơ kết, sư phụ bèn cho muội đi theo sư tỷ xuống núi để có thêm kinh nghiệm, không ngờ ở thượng du Thương Giang thì gặp phải người của Ma Môn, từ xưa chánh tà vốn bất lưỡng lập, muội và sư tỷ cũng giống bọn chúng liều một trận. Nhưng mấy gã ma nhân đó tu vi không kém, không lâu sau muội và sư tỷ bị bức ép đành phải tách ra, muội với một gã tên Huyết Ma Sát liều mạng tỉ thí nội lực, rồi bị hắn chấn tan kinh mạch rơi xuống vách núi, muội dùng một hơi chân khí cuối cùng mới chịu nổi đáp được lên chiếc thuyền nhỏ đó, dùng kiếm chém đứt nút thắt ở mạn thuyền rồi cứ thế theo dòng chảy mà xuôi xuống, chẳng biết lúc nào thì hôn mê, nếu không gặp được công tử cứu giúp, Hàn Yên lúc này có thể đã vùi thân trong bụng cá rồi. Cảm ơn công tử đã có ân tái tạo đối với Hàn Yên.
Mộc Phong lắc đầu nói:
- Chúng ta vốn là người đồng đạo, chỉ một chút chuyện nhỏ không cần phải cảm ơn. Ta biết Vân Hạc Môn chính là chánh đạo đệ tam môn phái, trừ ma vệ đạo cũng có nhiều chiến tích. Ta lúc đầu cũng đã từng gia nhập Hỗn Nguyên Môn, tiếc rằng tư chất ngu đần không hợp với tu chân, nói đến việc này quả thực thấy xấu hổ.
Vẻ mặt Hàn Yên hơi lộ chút thất vọng, thầm nghĩ: “Công tử này vậy mà không biết phương pháp tu chân, nhưng thấy chàng ta ban nãy tựa như đang hành công, đúng là làm người ta cảm thấy kì quái bội phần.” Liền hỏi:
- Vừa mới thấy công tử hình như cũng đang tu luyện một môn công pháp, lẽ nào không phải là phương pháp tu tiên sao?
Mộc Phong khẽ thở dài nói:
- Công phu này của ta không biết vì sao lại không kết thành nguyên anh, chắc chỉ dùng để cường thân kiện thể thôi.
Hàn Yên ấp úng nói:
- Chẳng trách muội nhìn không ra tu vi của công tử, còn tưởng rằng… tưởng rằng công tử cảnh giới cao thâm, cho nên Hàn Yên nhìn không ra thì ra là như vậy.
Nét mặt Hàn Yên lộ ra vẻ lúng túng.
Mộc Phong thì lại không cho rằng như vậy.
Hàn Yên vội vàng chuyển chủ đề nói:
- Xin hỏi công tử cao tính đại danh?
Mộc Phong cười nói:
- Ta họ Trương, tên Mộc Phong, mọi người đều quen gọi ta là Mộc Phong, nàng cũng gọi ta vậy đi.
Hàn Yên lộ ra vẻ tươi cười nói:
- Hàn Yên năm nay mười sau, chắc công tử lớn hơn muội một chút, muội gọi huynh là Phong ca ca nha?
Mộc Phong gật đầu nói:
- Hay lắm.
Hàn Yên lại nói:
- Phong ca ca, huynh sao vừa khéo như vậy đến bờ sông, đúng lúc cứu được Hàn Yên vậy?
Trên mặt Mộc Phong chợt hiện lên chút hổ thẹn, thầm nghĩ “Không thể nói cho nha đầu này là mình ái mộ Yên Nhiên nhưng không thể theo đuổi, trong lòng buồn khổ mới chạy đến bờ sông uống rượu.” Thế là cố ý nói tránh:
- Ta vốn là tú tài ở Tây Lĩnh quận, đến kinh đô này tham gia cử nhân đại khảo. Vì ở kinh đô này không có bằng hữu, nhàn rỗi không có việc gì mới đi đến bờ sông, vừa đúng lúc gặp phải muội đang nằm trong thuyền.
Trong mắt Hàn Yên chớp lên một tia giảo hoạt nhưng nàng lại không nói ra.
Mộc Phong thầm nghĩ “Nha đầu này cực kỳ giảo hoạt.” Rồi làm ra vẻ không có gì nói:
- Muội uống nước sâm có cảm thấy khỏe hơn không?
Hàn Yên mím môi, mang chút tiếu ý nói:
- Muội đã khỏe nhiều rồi, chắc vận công thêm mấy ngày nữa có thể khôi phục được phần lớn, cảm ơn Phong ca ca đã quan tâm Hàn Yên.
Mộc Phong liền nghiêm mặt nói:
- Ngày mai là cử nhân đại khảo nên bây giờ ta cần vào trong cung xem khảo trường để hiểu rõ hoàn cảnh, nếu không ngày mai vội vàng đi sẽ chậm trễ thời gian. Hàn Yên, muội ở trong phòng điều dưỡng, ta quay về sẽ làm cho muội một chút nước sâm.
Hàn Yên cười đáp lại một tiếng. Mộc Phong đứng dậy kéo cửa phòng lại rồi tiếp tục bước ra ngoài.
Cử nhân đại khảo chính là đại sự của Thiên Nam quốc, Mộc Phong tới gần hoàng cung, đưa ra thư tiến cử mà huyện quận đã phát rồi ung dung bước vào. Khảo trường bố trí ở ngoại viện hoàng cung, binh sĩ xung quanh rất đông, như dàn trận đánh địch. Mộc Phong đưa mắt nhìn rồi lui trở ra, chỉ cần biết để ngày mai tìm thấy là được, hiện giờ còn phải về khách điếm xem Hàn Yên đã đỡ hơn hay chưa.
Về đến khách điếm, Hàn Yên ở trong phòng vừa mới thu công, Mộc Phong bước vào trong nhìn thấy khí sắc Hàn Yên đã trở lại bình thường, thầm nghĩ: “Vạn niên nhân sâm này mặc dù đắt một chút nhưng quả thực là vật tốt.”
Hàn Yên nhìn thấy Mộc Phong quay lại, liền nhoẻn miệng cười nói:
- Phong ca ca, huynh xem muội có phải là đã tốt hơn nhiều rồi không?
Mộc Phong thấy Hàn Yên cười lên như hoa lan hé mở, thanh nhã, thơm dịu. Bèn cười trêu:
- Tiểu cô nương khôi phục rất nhanh, thân thể cũng lớn hơn một chút a.
Hàn Yên thấy Mộc Phong trêu, nàng liền quở trách nói:
- Phong ca ca dám cười muội, đúng là không nghiêm chỉnh chút nào, tối qua có phải huynh đã cởi ngoại y của muội không?
Nói xong không khỏi đỏ mặt xấu hổ.
Mộc Phong “ừ” một tiếng, không giải thích thêm, sau đó nghiêm mặt nói:
- Ta làm cho muội thêm một chút nước sâm, cố gắng ăn cho mau khỏe.
Nói xong, lấy thiên niên nhân sâm ra, lại xé một nhánh sâm, vận khởi công pháp, trong nháy mắt đã đầy chén nước sâm.
Hàn Yên kinh ngạc nhìn Mộc Phong, lẩm bẩm nói:
- Công pháp này của Phong ca ca thật kì quái, mình nguyên anh đã kết nhưng cũng không dễ dàng ép ra được nước sâm như vậy, thật là quái lạ, quái lạ mà.
Mộc Phong cũng có chút cao hứng nói:
- Xem ra công pháp này của ta vẫn có chỗ đáng học phải không?
Hàn Yên mở to mắt nói:
- Phong ca ca, công pháp quái dị này của huynh tên gọi là gì?
Mộc Phong mù mờ nói:
- Ta học từ trong một quyển sách tên “Thiên Tâm Bảo Điển”, đã từng đối chiếu với “Kì Kinh Bát Mạch Khảo” xem kĩ kinh mạch của bản thân, phát hiện kinh mạch của ta rất lớn, vị trí cũng không bình thường, sở dĩ tu tiên không được cũng là vì lý do này.
Hàn Yên nghe cái tên “Thiên Tâm Bảo Điển”, vẻ mặt cũng ngỡ ngàng chỉ đành lắc đầu. Nhìn sắc trời tối dần, Mộc Phong đi xuống lầu lấy một ít hoa quả mang về, cùng Hàn Yên tùy ý ăn một ít, hai người vốn là người tu hành nên ngay sau đó mỗi người đều tự hành công trong cùng một phòng không hề câu nệ.
Mộc Phong nhẹ nhàng nhảy lên chiếc thuyền nhỏ, đưa tay lên mũi thăm dò hơi thở của thiếu nữ thấy nàng vẫn còn một chút hô hấp yếu ớt, liền vận công kiểm tra một lượt, nguyên lai thiếu nữ này là người tu chân, y phục trên người đã bị nước sông bắn ướt đẫm, kinh mạch trong người cực loạn, nguyên anh suy yếu, viên nội đan màu cam không chút ánh sáng tựa như đang ngủ, có thể đã bị kẻ nào đó dùng đại lực chấn tan tâm mạch.
Mộc Phong đang định chuyển một ít chân khí sang nhưng nghĩ đến bản thân tu luyện công pháp quái dị, sợ rằng không cẩn thận còn làm cho thể trạng của thiếu nữ kia thêm xấu đi, nhất thời không có giải pháp, trong lòng âm thầm nhớ lại những y học điển tịch mà hắn đã đọc qua lúc trước, biện pháp tốt nhất là tìm thiên niên nhân sâm cho nàng ăn, để nàng hồi tỉnh xong tự mình chăm sóc.
Đưa tay bế nàng lên rồi phi vào bờ sông nhưng bạch mã không biết đã chạy đến nơi nào. Mộc Phong đành phải ôm nàng quay về thành, định trước tiên tìm một khách điếm để ở, rồi mới đi mua một ít quần áo và thiên niên nhân sâm.
Trời đã tối, người đi trên đường thưa thớt, bên đường có một khách điếm phía trên cao có treo đèn lồng. Mộc Phong sải chân bước vào trong, vừa vào tới đã nghe thấy một chưởng quỹ trung niên niềm nở nghênh đón nói:
- Khách quan, ở trọ hay sao?
Mộc Phong nghĩ thầm: “Không ở trọ thì vào đây làm cái gì? Câu hỏi này có phần hơi thừa.” Nhưng mồm lại nói:
- Phiền chưởng quỹ mau cho ta một gian phòng thượng hạng.
Chưởng quỹ trung niên đó kinh ngạc nhìn Mộc Phong đang ôm một thiếu nữ, cũng không hỏi nhiều, nói một câu:
- Tôn phu nhân bệnh sao? Có cần mời đại phu đến không?
Sau đó ra hiệu cho tiểu nhị ở bên cạnh dẫn Mộc Phong đến phòng.
Mộc Phong đáp:
- Chuyện này không cần phiền đến đại phu, xin hỏi chưởng quỹ ở đâu có thể mua được y phục và thiên niên nhân sâm?
Chưởng quỹ trung niên đó nói với Mộc Phong:
- Ra cửa rẽ phải, đi qua một con đường, ở đó có tiệm bán y phục, rồi đi về phía trước khoảng trăm thước, có một hiệu thuốc, không biết hiện giờ đã đóng cửa hay chưa?
Mộc Phong cảm ơn chưởng quỹ rồi ôm thiếu nữ tiến vào phòng. Khép chặt cửa lại, Mộc Phong thò tay cởi ngoại y của nàng ra, bên trong lộ ra một chiếc áo yếm màu trắng nhạt, khuôn ngực cao cao nhồ lên, Mộc Phong cảm thấy mặt nóng bừng tim đập dồn dập, thuận tay đặt nàng lên giường, đắp chăn cẩn thận cho nàng, quay người khóa cửa phòng lại rồi vội vã đi ra bên ngoài.
Tìm đến tiệm y phục thì chủ tiệm đang định đóng cửa, Mộc Phong liền bước ngay vào tùy ý lấy vài bộ, trả ngân lượng rồi thu vào trong ngọc trạc. Sau đó lại đi đến hiệu thuốc. Bên trong cửa hàng hãy còn lóe lên ánh đèn cầy sáng, một lão già đang ngồi bên trong quầy hàng, Mộc Phong bước tới nói:
- Xin hỏi lão nhân gia có thiên niên nhân sâm không?
Lão giả đó đáp một tiếng, quay đầu từ trong tủ lấy ra một hộp rất dài, mở ra nhìn vào bên trong thấy đặt một rễ nhân sâm rất lớn. Lão già giới thiệu:
- Nhân sâm này mới thu được, đoán chừng đã mọc lâu đến vạn năm, ngoại hình nó càng có chỗ kinh người, gốc nhân sâm này có ba cái đầu tròn và sáu cánh tay, hai đầu tròn này chồng lên thành hình bông hoa, còn cái đầu này thì hình giống như răng ngựa, thưa mà to lớn, xứng đáng được gọi là hình dáng ưu tú nhất trong các đầu sâm “mã nha lô”. Thân của cây sâm to chắc tự nhiên nhô ra sáu cánh tay. Khiến người ta ngạc nhiên nhất là độ dài một nhánh trong đó vượt quá chủ thể nhân sâm này, tựa hồ dài đến hai xích, thực là loại hiếm thấy, chính là loại nhân sâm chất lượng tốt nhất. Nhưng giá cả cũng hơi đắt một chút.
Mộc Phong bình tĩnh hỏi:
- Lão nhân gia, nhân sâm này muốn bán bao nhiêu tiền?
Lão giả đưa năm ngón tay ra. Mộc Phong hỏi:
- Năm mươi lượng bạc?
Lão giả cười một cái rồi nói như đinh đóng cột:
- Năm mươi lượng hoàng kim, thiếu một lượng cũng không thể bán!
Mộc Phong thầm nghĩ: “Gia đình bình thường năm mươi lượng bạc cũng đủ để sinh sống một năm, năm mươi lượng hoàng kim e là giá trên trời.” Nhưng nghĩ đến cứu người quan trọng nên Mộc Phong lấy ra một thỏi hoàng kim vừa đủ năm mươi lượng đặt lên quầy hàng.
Lão già thu lấy hoàng kim rồi dùng miệng cắn, nói:
- Công tử gia, thu của ngài năm mươi lượng hoàng kim cũng không đắt chút nào, rễ nhân sâm này xem như là ngài đã mua, người già ăn vào nhất định có thể kéo dài tuổi thọ, người trẻ ăn…
Mộc Phong lấy nhân sâm, không muốn nói nhiều với lão già này, sớm đã quay ra ngoài cửa, người như làn gió bay trở về khách điếm.
Mở cửa phòng ra, thiếu nữ kia vẫn nằm im lặng trên giường, không có chút động tĩnh gì. Mộc Phong tìm điếm gia hỏi xin một cái chén và thìa canh, lấy nhân sâm ra, xé một nhánh sâm, sau đó hai tay vận khởi chân khí bao bọc lấy nhánh sâm đó, một lúc sau nó liền hóa ra một chén sâm lỏng.
Mộc Phong bước đến bên giường, nhẹ nhàng ôm nàng dựa vào người mình, cầm thìa canh múc từng chút sâm lỏng cho vào miệng nàng. Cho nàng ăn xong, Mộc Phong cẩn thận đặt nàng lên giường, đắp chăn lại, tự mình ngồi bên cạnh giường, yên lặng nhìn.
Đã qua rất lâu, thiếu nữ kia vẻ mặt dần dần có chút huyết sắc, hơi thở cũng rõ hơn một chút, Mộc Phong mới hơi yên tâm.
Dưới ánh đèn cầy yếu ớt, Mộc Phong tỉ mỉ quan sát thiếu nữ trên giường, chỉ thấy nàng khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, chân mày lá liễu uốn cong, khuôn mặt bầu bĩnh lanh lợi, chiếc mũi nho nhỏ lộ ra vẻ thanh tú, đôi môi anh đào khép chặt, mái tóc tán loạn khẽ che lấy đuôi lông mày. Mộc Phong trìu mến giúp nàng chỉnh lại tóc ở trước trán, lòng thầm nghĩ cô bé này và mình đều là những kẻ cô khổ như nhau.
Mộc Phong cứ như vậy ngồi bên giường xuất thần nhìn thiếu nữ đó, đêm đã khuya, cửa sổ thỉnh thoảng truyền đến tiếng côn trùng ếch nhái kêu. Mộc Phong vận hành chân khí, dần dần tiến vào trạng thái vô ngã, những đốm nhỏ trong kinh mạch lóe sáng, Thiên Tâm công pháp trong mấy ngày Mộc Phong tâm tình bất ổn chẳng biết lúc nào lại tăng thêm một tầng.
Trời vừa hửng sáng, Mộc Phong mở mắt, quay đầu vô thức nhìn sang thiếu nữ trên giường, thấy nàng đang mở to đôi mắt đen nhánh nhìn mình. Mộc Phong mỉm cười nói:
- Nàng tỉnh rồi à?
Thiếu nữ kia thấy Mộc Phong mang theo nụ cười nhìn nàng, trên mặt lập tức hiện lên vài nét ửng hồng, nàng yếu ớt nói:
- Đa tạ công tử đã cứu Hàn Yên.
Mộc Phong vẫn mỉm cười nói:
- Nàng tên Hàn Yên ư, cái tên này rất dễ nghe, ta thấy nàng là người tu chân, tu vi cũng không thấp, nguyên anh trong cơ thể đã kết dạng nhưng sao lại bị thương đến như thế?
Hàn Yên khẽ nhăn mày, nhẹ giọng nói:
- Muội là đệ tử của Vân Hạc Môn, từ nhỏ đã theo sư phụ tu luyện ở Phi Vân Sơn, mấy ngày trước đây, nguyên anh của muội bắt đầu sơ kết, sư phụ bèn cho muội đi theo sư tỷ xuống núi để có thêm kinh nghiệm, không ngờ ở thượng du Thương Giang thì gặp phải người của Ma Môn, từ xưa chánh tà vốn bất lưỡng lập, muội và sư tỷ cũng giống bọn chúng liều một trận. Nhưng mấy gã ma nhân đó tu vi không kém, không lâu sau muội và sư tỷ bị bức ép đành phải tách ra, muội với một gã tên Huyết Ma Sát liều mạng tỉ thí nội lực, rồi bị hắn chấn tan kinh mạch rơi xuống vách núi, muội dùng một hơi chân khí cuối cùng mới chịu nổi đáp được lên chiếc thuyền nhỏ đó, dùng kiếm chém đứt nút thắt ở mạn thuyền rồi cứ thế theo dòng chảy mà xuôi xuống, chẳng biết lúc nào thì hôn mê, nếu không gặp được công tử cứu giúp, Hàn Yên lúc này có thể đã vùi thân trong bụng cá rồi. Cảm ơn công tử đã có ân tái tạo đối với Hàn Yên.
Mộc Phong lắc đầu nói:
- Chúng ta vốn là người đồng đạo, chỉ một chút chuyện nhỏ không cần phải cảm ơn. Ta biết Vân Hạc Môn chính là chánh đạo đệ tam môn phái, trừ ma vệ đạo cũng có nhiều chiến tích. Ta lúc đầu cũng đã từng gia nhập Hỗn Nguyên Môn, tiếc rằng tư chất ngu đần không hợp với tu chân, nói đến việc này quả thực thấy xấu hổ.
Vẻ mặt Hàn Yên hơi lộ chút thất vọng, thầm nghĩ: “Công tử này vậy mà không biết phương pháp tu chân, nhưng thấy chàng ta ban nãy tựa như đang hành công, đúng là làm người ta cảm thấy kì quái bội phần.” Liền hỏi:
- Vừa mới thấy công tử hình như cũng đang tu luyện một môn công pháp, lẽ nào không phải là phương pháp tu tiên sao?
Mộc Phong khẽ thở dài nói:
- Công phu này của ta không biết vì sao lại không kết thành nguyên anh, chắc chỉ dùng để cường thân kiện thể thôi.
Hàn Yên ấp úng nói:
- Chẳng trách muội nhìn không ra tu vi của công tử, còn tưởng rằng… tưởng rằng công tử cảnh giới cao thâm, cho nên Hàn Yên nhìn không ra thì ra là như vậy.
Nét mặt Hàn Yên lộ ra vẻ lúng túng.
Mộc Phong thì lại không cho rằng như vậy.
Hàn Yên vội vàng chuyển chủ đề nói:
- Xin hỏi công tử cao tính đại danh?
Mộc Phong cười nói:
- Ta họ Trương, tên Mộc Phong, mọi người đều quen gọi ta là Mộc Phong, nàng cũng gọi ta vậy đi.
Hàn Yên lộ ra vẻ tươi cười nói:
- Hàn Yên năm nay mười sau, chắc công tử lớn hơn muội một chút, muội gọi huynh là Phong ca ca nha?
Mộc Phong gật đầu nói:
- Hay lắm.
Hàn Yên lại nói:
- Phong ca ca, huynh sao vừa khéo như vậy đến bờ sông, đúng lúc cứu được Hàn Yên vậy?
Trên mặt Mộc Phong chợt hiện lên chút hổ thẹn, thầm nghĩ “Không thể nói cho nha đầu này là mình ái mộ Yên Nhiên nhưng không thể theo đuổi, trong lòng buồn khổ mới chạy đến bờ sông uống rượu.” Thế là cố ý nói tránh:
- Ta vốn là tú tài ở Tây Lĩnh quận, đến kinh đô này tham gia cử nhân đại khảo. Vì ở kinh đô này không có bằng hữu, nhàn rỗi không có việc gì mới đi đến bờ sông, vừa đúng lúc gặp phải muội đang nằm trong thuyền.
Trong mắt Hàn Yên chớp lên một tia giảo hoạt nhưng nàng lại không nói ra.
Mộc Phong thầm nghĩ “Nha đầu này cực kỳ giảo hoạt.” Rồi làm ra vẻ không có gì nói:
- Muội uống nước sâm có cảm thấy khỏe hơn không?
Hàn Yên mím môi, mang chút tiếu ý nói:
- Muội đã khỏe nhiều rồi, chắc vận công thêm mấy ngày nữa có thể khôi phục được phần lớn, cảm ơn Phong ca ca đã quan tâm Hàn Yên.
Mộc Phong liền nghiêm mặt nói:
- Ngày mai là cử nhân đại khảo nên bây giờ ta cần vào trong cung xem khảo trường để hiểu rõ hoàn cảnh, nếu không ngày mai vội vàng đi sẽ chậm trễ thời gian. Hàn Yên, muội ở trong phòng điều dưỡng, ta quay về sẽ làm cho muội một chút nước sâm.
Hàn Yên cười đáp lại một tiếng. Mộc Phong đứng dậy kéo cửa phòng lại rồi tiếp tục bước ra ngoài.
Cử nhân đại khảo chính là đại sự của Thiên Nam quốc, Mộc Phong tới gần hoàng cung, đưa ra thư tiến cử mà huyện quận đã phát rồi ung dung bước vào. Khảo trường bố trí ở ngoại viện hoàng cung, binh sĩ xung quanh rất đông, như dàn trận đánh địch. Mộc Phong đưa mắt nhìn rồi lui trở ra, chỉ cần biết để ngày mai tìm thấy là được, hiện giờ còn phải về khách điếm xem Hàn Yên đã đỡ hơn hay chưa.
Về đến khách điếm, Hàn Yên ở trong phòng vừa mới thu công, Mộc Phong bước vào trong nhìn thấy khí sắc Hàn Yên đã trở lại bình thường, thầm nghĩ: “Vạn niên nhân sâm này mặc dù đắt một chút nhưng quả thực là vật tốt.”
Hàn Yên nhìn thấy Mộc Phong quay lại, liền nhoẻn miệng cười nói:
- Phong ca ca, huynh xem muội có phải là đã tốt hơn nhiều rồi không?
Mộc Phong thấy Hàn Yên cười lên như hoa lan hé mở, thanh nhã, thơm dịu. Bèn cười trêu:
- Tiểu cô nương khôi phục rất nhanh, thân thể cũng lớn hơn một chút a.
Hàn Yên thấy Mộc Phong trêu, nàng liền quở trách nói:
- Phong ca ca dám cười muội, đúng là không nghiêm chỉnh chút nào, tối qua có phải huynh đã cởi ngoại y của muội không?
Nói xong không khỏi đỏ mặt xấu hổ.
Mộc Phong “ừ” một tiếng, không giải thích thêm, sau đó nghiêm mặt nói:
- Ta làm cho muội thêm một chút nước sâm, cố gắng ăn cho mau khỏe.
Nói xong, lấy thiên niên nhân sâm ra, lại xé một nhánh sâm, vận khởi công pháp, trong nháy mắt đã đầy chén nước sâm.
Hàn Yên kinh ngạc nhìn Mộc Phong, lẩm bẩm nói:
- Công pháp này của Phong ca ca thật kì quái, mình nguyên anh đã kết nhưng cũng không dễ dàng ép ra được nước sâm như vậy, thật là quái lạ, quái lạ mà.
Mộc Phong cũng có chút cao hứng nói:
- Xem ra công pháp này của ta vẫn có chỗ đáng học phải không?
Hàn Yên mở to mắt nói:
- Phong ca ca, công pháp quái dị này của huynh tên gọi là gì?
Mộc Phong mù mờ nói:
- Ta học từ trong một quyển sách tên “Thiên Tâm Bảo Điển”, đã từng đối chiếu với “Kì Kinh Bát Mạch Khảo” xem kĩ kinh mạch của bản thân, phát hiện kinh mạch của ta rất lớn, vị trí cũng không bình thường, sở dĩ tu tiên không được cũng là vì lý do này.
Hàn Yên nghe cái tên “Thiên Tâm Bảo Điển”, vẻ mặt cũng ngỡ ngàng chỉ đành lắc đầu. Nhìn sắc trời tối dần, Mộc Phong đi xuống lầu lấy một ít hoa quả mang về, cùng Hàn Yên tùy ý ăn một ít, hai người vốn là người tu hành nên ngay sau đó mỗi người đều tự hành công trong cùng một phòng không hề câu nệ.
/229
|