Nham Tài Trát nước mắt tuôn đầy mặt, nằm rạp trên mặt đất đỡ Tần Tiêu dậy nói:
- Khâm sai đại nhân ah, lão hủ hổ thẹn, hổ thẹn! Rõ ràng để cho khâm sai đại nhân cùng vị đại gia này giúp chúng ta hái thuốc đào giếng, mà ngay cả chiêu đãi hiếu kính cũng không có.
Tần Tiêu chậm rãi đứng dậy, đỡ Nham Tài Trát lên, vẻ mặt hắn ngưng trọng nhìn Nham Tài Trát, trịnh trọng nói:
- Tộc trưởng, Tần Tiêu ta thề với trời, nhất định nghiêm trị quan ác trả lại cho các ngươi một cái công đạo. Các ngươi nhận hết bất bình đẳng, Tần Tiêu cũng nhất định đem nó huỷ bỏ từng cái cho mọi người hoàn cảnh an cư lạc nghiệp thật là tốt.
Nham Tài Trát nước mắt rơi như mưa kích động vạn phần, khàn giọng hô:
- Tất cả mọi người mau ra đây, bái tạ khâm sai đại nhân, bái tạ ân nhân cứu mạng, bái tạ lạt ma từ thượng thiên tới.
Mười hai nha sai cởi trần, nha sai đầu lĩnh gãy răng cửa bị Lý Tự Nghiệp bắt làm cu li. Lý Tự Nghiệp gác chân lên một đống củi, trên vai làm khiêng phá phong trường đao, hai tiểu nam hài dân tộc Thái ngồi trên đùi hắn đùa giỡn chòm râu.
Lý Tự Nghiệp thỉnh thoảng quát to đám nha sai:
- Con mẹ nó, dùng sức mạnh lên cho lão tử. Khâm sai đại nhân nói rồi, trong vòng hai ngày đào được ba cái giếng thì tạm tha cho các ngươi. Bằng không thì sung quân toàn bộ đến biên cương Mã Tu Thành Lâu, đến lúc đó các ngươi có muốn sống cũng không được.
Mười hai nha sai trong lòng thẳng kêu khổ, thực sự đều không có biện pháp, chỉ đành nén giận nơm nớp lo sợ, mỗi người cố gắng tăng thêm sức lực. Mùa xuân ba tháng thời tiết còn hơi có chút rét lạnh, nhưng mà đám người này mồ hôi rơi như mưa, miệng thở hổn hển.
Nham Tài Trát đã để mọi người ở bên trong trại tử uống xong nước giải độc của Tần Tiêu, lúc này đang mang theo một đám thanh niên cường tráng chặt cây ở phụ cận tu sửa phòng ốc. Nữ nhân cùng các lão nhân tức thì vội vàng chuẩn bị cơm trưa, cùng thu thập lấy những vật ngổn ngang trong trại tử.
Toàn bộ dân tộc Thái đang hưởng thụ khí thế đông vui ngất trời, cùng hướng tới cảnh quang vinh, Lý Tự Nghiệp rảnh rỗi nhất đang chơi năm mười với mấy đứa nhóc.
Tần Tiêu phong cho Lý Tự Nghiệp chức vụ giám sát ở trong trại tử dân tộc Thái, chính mình thì một thân một ngựa tiến vào sơn cốc, mục tiêu trực chỉ Quỷ Khốc Sơn Cốc.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Tần Tiêu đã đi qua ngọn núi nhỏ ngày hôm qua hái thuốc, đập vào mắt hắn là một mảnh núi non trùng điệp mênh mông, mây mù quanh quẩn lộ ra vẻ huyền bí và vô cùng quỷ dị.
Cách đó không xa, quả nhiên nhìn thấy một sơn cốc sâu thẳm như là một ngọn núi bị cây búa bổ xuống trở thành một cái khe hở cực lớn. Chiều cao từ trên xuống chừng trăm trượng hiện lên hình dáng của hồ lô, nhưng không rộng lắm, ánh mặt trời rất khó len vào, cả cái sơn cốc đều lộ ra vẻ u ám.
/864
|