Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 92: Giả đùa thành thật

/864


Ngô Hưng Quốc cuống quít xoay người lại, lắc đầu tay:

- Đại nhân nhỏ giọng một chút! Chuyện này cũng không thể tùy tiện nói!

Tần Tiêu trừng mắt:

- Như thế nào, đại nhân còn sợ hãi? Xem ra dũng khí của ngươi còn kém nữ lưu như Phượng tỷ đấy! Người ta thân là con gái còn giãi bày tâm can một lòng đền nợ nước. Tần Tiêu ta chỉ hận không gặp mặt nàng sớm hơn, vô duyên tương kiến, bằng không nhất định có thể trở thành tri kỷ bình sinh!

Ngô Hưng Quốc nháy mắt mấy cái, có chút khó tin nhìn qua Tần Tiêu:

- Đại nhân, thật sự có ý nghĩ này?

- Ngươi cho rằng không phải như vậy?

Tần Tiêu kéo dài âm thanh, giả bộ vẻ mặt khinh thường nhìn qua Ngô Hưng Quốc, nói:

- Ngươi cho rằng ta thật sự vì chút sắc đẹp và tiền tài mới đáp ứng lấy con gái giả của ngươi sáo, Vĩnh Thái quận chúa sao? Các ngươi cũng quá coi thường con người của Tần mỗ rồi. Tuy Tần mỗ ta không được xem là đại anh hùng, nhưng thân là hậu nhân danh môn thì vẫn hiểu được liêm sỉ lễ nghĩa. Mắt thấy giang sơn bị Võ gia chiếm lấy mấy chục năm, ngươi cho rằng ta thân là hậu nhân khai quốc công thần đại Đường trong nội tâm thật sự không nghĩ tới sao? Hừ! Ngô đại nhân, ta giờ phút này nói ra lời tận tâm can của mình cho ngươi biết, nếu như không tin tưởng Tần mỗ thì đạo bất đồng bất tương vi mưu, chuyện gả dâu này cũng không cần bàn tiếp! Ngày mai Tần mỗ sẽ rời khỏi Ngạc Châu, xem như không có chuyện gì xảy ra.

Dứt lời, Tần Tiêu "Hừ" một cái đứng lên, làm bộ muốn đi ra ngoài.

Ngô Hưng Quốc vội vàng nhảy dựng lên, bắt lấy cánh tay của Tần Tiêu, nói:

- Đại nhân dừng bước, đại nhân dừng bước ah! Có việc gì từ từ nói chuyện, ngàn vạn đừng xúc động!

Vẻ mặt Tần Tiêu không kiên nhẫn nhìn qua Ngô Hưng Quốc:

- Có gì mà bàn nữa? Phượng tỷ kia một chút thành ý cũng không có, cũng quá coi thường Tần mỗ ta rồi! Trong mắt nàng, ta cùng lắm chỉ là người tham tài háo sắc mà thôi.

Trong nội tâm nhịn không được muốn cười to: trời ơi, không ngờ ta có thể nói ra một đống lời buồn nôn ma quỷ thế này, ta thật sự rất có tài hoa nha!

Ngô Hưng Quốc nài ép lôi kéo Tần Tiêu ngồi xuống, thở dài một hơi, vẻ mặt phiền muộn nói ra:

- Nghĩ tới Ngô mỗ làm người, làm quan cả đời thì nguyện vọng lớn nhất chính là đền đáp quốc gia, giúp đỡ giang sơn Lý Đường. Không nghĩ tới kết quả là bởi vì nguyện vọng này, không muốn làm loạn thần tặc tử.

Tần Tiêu nháy mắt mấy cái, kinh nghi nhìn qua Ngô Hưng Quốc:

- Ngô đại nhân, Tần mỗ cũng rất hiếu kỳ tại sao ngươi lại bị người của Hỏa Phượng vừa ý, không bằng nói cho bổn quan nghe một chút.

- Ai!

Ngô Hưng Quốc lại thở dài một hơi, nói ra:

- Đại nhân có chỗ không biết. Ước chừng mười tám năm trước khi hạ quan vừa đi lên con đường làm quan ở phủ Dương Châu này làm một tiểu quan. Từ Kính Nghiệp khởi binh mưu phản thì hạ quan nhất thời ý mông muội cũng vụng trộm đi theo bọn chúng phản nghịch. Không lâu sau Từ Kính Nghiệp bại vong, hạ quan là một tiểu nhân vật hơn nữa còn không được lên mặt bàn, may mắn tránh được khiển trách. Những năm này cũng an an ổn ổn vượt qua, Ngô mỗ khi lên làm tam phẩm Thứ Sử thì cho rằng chuyện năm đó không còn người nào biết. Không nghĩ tới, hai năm trước...

Tần Tiêu nhíu mày, nói:

- Người Hỏa Phượng tới tìm ngươi?

- Đúng vậy!

Ngô Hưng Quốc oán hận gật gật đầu, nói:


/864

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status