Phong Nhập
Chương 120 - Anh mèo lớn và cô nàng trợ thủ xinh đẹp ngoài nhan sắc ra thì chẳng còn gì
/177
|
Vì sợ anh đổi ý, Lộc Nhung lập tức rút điện thoại ra, mở ngay tựa game đấu trường phổ biến nhất hiện nay.
Vì nghĩ rằng Tần Bắc Phong là người mới, lần đầu chơi, cô chọn một nhân vật hỗ trợ đơn giản dễ hiểu để vào phòng huấn luyện, rồi nắm tay anh giải thích từng kỹ năng một.
Nhân vật nữ có sừng hươu trên đầu vung pháp trượng theo từng thao tác của cô.
“Kỹ năng đầu tiên là khống chế, có thể đẩy lùi kẻ địch, kỹ năng thứ hai là gây sát thương.”
“Còn cái này thì sao?” Dù ban đầu không có hứng thú gì, nhưng nếu đã chơi thì phải học cho kỹ, Tần Bắc Phong, lúc này như một chiếc đệm, hỏi.
“À, đây là lá chắn, bảo vệ đồng đội. Lát nữa mình vào trận là anh sẽ biết ngay.”
Chỉ một lát sau, âm thanh quen thuộc vang lên, cả hai cùng bước vào game.
Cuối cùng, Tần Bắc Phong cũng hiểu kỹ năng thứ ba dùng để làm gì. Anh cúi đầu, cằm chạm vào đỉnh đầu của cô gái trong lòng, nụ cười của anh mang chút tinh quái: “Ừm, cưỡi lên đầu bé cưng.”
“…” Lộc Nhung định nhắn với đồng đội rằng trợ thủ là người mới, nhưng nghe câu nói của anh, cô cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
Điều đáng nói là, Lộc Nhung đã chơi trò này nhiều năm, từ khi game mở, cô đã chuyên chơi vị trí đi rừng, và trong giới game thủ cô được biết đến là một “vị vua đi rừng” đích thực.
Trận này cũng không ngoại lệ. Cô dẫn Tần Bắc Phong từ đường trên xuống đường dưới, lợi thế kinh tế vượt trội, thành tích đẹp mắt, thông báo hạ gục vang lên liên tục. Ngược lại, Tần Bắc Phong chẳng khác gì một trợ thủ ngoài nhan sắc chẳng còn gì đáng kể.
“Trợ thủ này tệ quá, không biết dùng kỹ năng khống chế.” Xạ thủ bị chết dưới trụ vì sai lầm của Tần Bắc Phong nên bực tức bật mic lên phàn nàn.
Anh chàng xạ thủ bị thua nhiều trận hạng, muốn vào chơi giải trí một chút, lúc màn hình tải trận thấy có “vua đi rừng” trong đội còn rất vui, ai ngờ lại gặp phải một trợ thủ kém cỏi như thế. Điều khiến cậu ta bực mình hơn là người chơi tệ như vậy lại có “vua đi rừng” dẫn dắt, lòng đố kỵ nổi lên, cậu ta tức giận bật mic chỉ trích.
“Anh mèo lớn, kỹ năng khống chế là… nếu đồng đội muốn băng trụ giết địch, anh có thể…” Lộc Nhung nhẹ nhàng giải thích thêm cho anh.
Tần Bắc Phong tuy không có năng khiếu về game, nhưng anh lắng nghe rất chăm chú. Dù vậy, tiếng xạ thủ vẫn không dứt vang lên qua loa, khiến anh nhíu mày, bật mic lên, giọng trầm vang: “Giờ biết rồi, thử lại lần nữa đi.”
“Xin lỗi, lần đầu chơi, thực sự rất ngại.” Lộc Nhung cũng bật mic theo.
“Dạy bạn gái chơi game à?” Xạ thủ lúc này đang đánh bùa đỏ, không để ý người vừa bật mic, liền lên tiếng đầy thành kiến: “Trợ thủ từ đầu đến cuối chỉ biết phá game. Bạn gái rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi làm công nhân vặn ốc vít đi, chơi game làm gì, có giỏi thì cũng chỉ dựa vào ‘vua đi rừng’ mà thôi. Nghe giọng là biết…”
“Thực ra, tôi mới là người đi rừng.” Lộc Nhung mím môi, ngập ngừng nói.
“Ồ, mạnh đấy, chị giỏi quá, giọng chị nghe dễ thương thật. Chị ơi, trận sau chị cho em chơi trợ thủ cho chị nhé.” Xạ thủ lập tức thay đổi thái độ.
Sau khi dẫn dắt vài trận thắng liên tiếp với những người chơi ngẫu nhiên, mắt Lộc Nhung mỏi nhừ, cô giải thích một chút rồi đặt điện thoại xuống, xoay người chui vào lòng anh, kêu lên thoải mái.
Vốn chỉ chơi để làm cô vui, Tần Bắc Phong đưa tay xoa nhẹ gáy cô. Vết cắn trên cổ cô đã mờ đi, không còn dấu vết nữa.
Anh nghĩ, lát nữa sẽ cắn lại một cái mới. Anh dang đôi chân dài, ép cô gái nhỏ vào giữa: “Bé cưng sao mà hiền thế, người ta trêu chọc giọng của em mà em vẫn không hề giận dữ.”
“Họ cũng không có ác ý mà.” Lộc Nhung hít hà mùi hương từ cơ thể anh, cảm thấy an yên, cô nói nhẹ nhàng: “Em quen rồi.”
Cô đã quen với việc giọng mình bị người ta gán cho những từ như “giả tạo”: “trà xanh” hay “bitch”… Cũng giống như cách người ta xa lánh và thù ghét anh chỉ vì vài lời đồn vô căn cứ.
Nghĩ đến đây, cảm giác ấm ức dần dâng lên, Lộc Nhung ôm anh chặt hơn: “Họ không hiểu em, họ cũng không hiểu anh mèo lớn, anh mèo của em là người tuyệt nhất.”
Hai lần “họ” mà cô nhắc đến, Tần Bắc Phong hiểu rõ ý nghĩa của nó. Lửa dục vọng trong anh bừng cháy, anh không thể chống lại lòng tốt của cô, chỉ một chút dịu dàng của cô cũng đủ để lột bỏ vẻ ngoài lạnh lùng mà anh cố tạo ra.
“Tuyệt nhất ở chỗ nào?” Giọng anh khàn đặc, định đè cô xuống để cùng chơi một trò chơi mà người lớn nên chơi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc, phá tan bầu không khí đầy ham muốn.
Lộc Nhung kéo cổ áo lỏng lẻo, ngồi dậy, trong khi liếc mắt thấy khuôn mặt đen thẫm của anh. Cô nhấn nút nghe, tay nhẹ nhàng gãi gãi cằm anh để xoa dịu.
“Nhung Nhung, dự án của mình hoàn thành rồi, được nghỉ dài hạn đây!”
Người vui thì có, kẻ buồn thì cũng có. Giữa tiếng cười đầy hào hứng của cô bạn cùng phòng, Tần Bắc Phong biết những ngày tháng “muốn làm gì thì làm” của mình đã kết thúc.
Vì nghĩ rằng Tần Bắc Phong là người mới, lần đầu chơi, cô chọn một nhân vật hỗ trợ đơn giản dễ hiểu để vào phòng huấn luyện, rồi nắm tay anh giải thích từng kỹ năng một.
Nhân vật nữ có sừng hươu trên đầu vung pháp trượng theo từng thao tác của cô.
“Kỹ năng đầu tiên là khống chế, có thể đẩy lùi kẻ địch, kỹ năng thứ hai là gây sát thương.”
“Còn cái này thì sao?” Dù ban đầu không có hứng thú gì, nhưng nếu đã chơi thì phải học cho kỹ, Tần Bắc Phong, lúc này như một chiếc đệm, hỏi.
“À, đây là lá chắn, bảo vệ đồng đội. Lát nữa mình vào trận là anh sẽ biết ngay.”
Chỉ một lát sau, âm thanh quen thuộc vang lên, cả hai cùng bước vào game.
Cuối cùng, Tần Bắc Phong cũng hiểu kỹ năng thứ ba dùng để làm gì. Anh cúi đầu, cằm chạm vào đỉnh đầu của cô gái trong lòng, nụ cười của anh mang chút tinh quái: “Ừm, cưỡi lên đầu bé cưng.”
“…” Lộc Nhung định nhắn với đồng đội rằng trợ thủ là người mới, nhưng nghe câu nói của anh, cô cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
Điều đáng nói là, Lộc Nhung đã chơi trò này nhiều năm, từ khi game mở, cô đã chuyên chơi vị trí đi rừng, và trong giới game thủ cô được biết đến là một “vị vua đi rừng” đích thực.
Trận này cũng không ngoại lệ. Cô dẫn Tần Bắc Phong từ đường trên xuống đường dưới, lợi thế kinh tế vượt trội, thành tích đẹp mắt, thông báo hạ gục vang lên liên tục. Ngược lại, Tần Bắc Phong chẳng khác gì một trợ thủ ngoài nhan sắc chẳng còn gì đáng kể.
“Trợ thủ này tệ quá, không biết dùng kỹ năng khống chế.” Xạ thủ bị chết dưới trụ vì sai lầm của Tần Bắc Phong nên bực tức bật mic lên phàn nàn.
Anh chàng xạ thủ bị thua nhiều trận hạng, muốn vào chơi giải trí một chút, lúc màn hình tải trận thấy có “vua đi rừng” trong đội còn rất vui, ai ngờ lại gặp phải một trợ thủ kém cỏi như thế. Điều khiến cậu ta bực mình hơn là người chơi tệ như vậy lại có “vua đi rừng” dẫn dắt, lòng đố kỵ nổi lên, cậu ta tức giận bật mic chỉ trích.
“Anh mèo lớn, kỹ năng khống chế là… nếu đồng đội muốn băng trụ giết địch, anh có thể…” Lộc Nhung nhẹ nhàng giải thích thêm cho anh.
Tần Bắc Phong tuy không có năng khiếu về game, nhưng anh lắng nghe rất chăm chú. Dù vậy, tiếng xạ thủ vẫn không dứt vang lên qua loa, khiến anh nhíu mày, bật mic lên, giọng trầm vang: “Giờ biết rồi, thử lại lần nữa đi.”
“Xin lỗi, lần đầu chơi, thực sự rất ngại.” Lộc Nhung cũng bật mic theo.
“Dạy bạn gái chơi game à?” Xạ thủ lúc này đang đánh bùa đỏ, không để ý người vừa bật mic, liền lên tiếng đầy thành kiến: “Trợ thủ từ đầu đến cuối chỉ biết phá game. Bạn gái rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi làm công nhân vặn ốc vít đi, chơi game làm gì, có giỏi thì cũng chỉ dựa vào ‘vua đi rừng’ mà thôi. Nghe giọng là biết…”
“Thực ra, tôi mới là người đi rừng.” Lộc Nhung mím môi, ngập ngừng nói.
“Ồ, mạnh đấy, chị giỏi quá, giọng chị nghe dễ thương thật. Chị ơi, trận sau chị cho em chơi trợ thủ cho chị nhé.” Xạ thủ lập tức thay đổi thái độ.
Sau khi dẫn dắt vài trận thắng liên tiếp với những người chơi ngẫu nhiên, mắt Lộc Nhung mỏi nhừ, cô giải thích một chút rồi đặt điện thoại xuống, xoay người chui vào lòng anh, kêu lên thoải mái.
Vốn chỉ chơi để làm cô vui, Tần Bắc Phong đưa tay xoa nhẹ gáy cô. Vết cắn trên cổ cô đã mờ đi, không còn dấu vết nữa.
Anh nghĩ, lát nữa sẽ cắn lại một cái mới. Anh dang đôi chân dài, ép cô gái nhỏ vào giữa: “Bé cưng sao mà hiền thế, người ta trêu chọc giọng của em mà em vẫn không hề giận dữ.”
“Họ cũng không có ác ý mà.” Lộc Nhung hít hà mùi hương từ cơ thể anh, cảm thấy an yên, cô nói nhẹ nhàng: “Em quen rồi.”
Cô đã quen với việc giọng mình bị người ta gán cho những từ như “giả tạo”: “trà xanh” hay “bitch”… Cũng giống như cách người ta xa lánh và thù ghét anh chỉ vì vài lời đồn vô căn cứ.
Nghĩ đến đây, cảm giác ấm ức dần dâng lên, Lộc Nhung ôm anh chặt hơn: “Họ không hiểu em, họ cũng không hiểu anh mèo lớn, anh mèo của em là người tuyệt nhất.”
Hai lần “họ” mà cô nhắc đến, Tần Bắc Phong hiểu rõ ý nghĩa của nó. Lửa dục vọng trong anh bừng cháy, anh không thể chống lại lòng tốt của cô, chỉ một chút dịu dàng của cô cũng đủ để lột bỏ vẻ ngoài lạnh lùng mà anh cố tạo ra.
“Tuyệt nhất ở chỗ nào?” Giọng anh khàn đặc, định đè cô xuống để cùng chơi một trò chơi mà người lớn nên chơi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc, phá tan bầu không khí đầy ham muốn.
Lộc Nhung kéo cổ áo lỏng lẻo, ngồi dậy, trong khi liếc mắt thấy khuôn mặt đen thẫm của anh. Cô nhấn nút nghe, tay nhẹ nhàng gãi gãi cằm anh để xoa dịu.
“Nhung Nhung, dự án của mình hoàn thành rồi, được nghỉ dài hạn đây!”
Người vui thì có, kẻ buồn thì cũng có. Giữa tiếng cười đầy hào hứng của cô bạn cùng phòng, Tần Bắc Phong biết những ngày tháng “muốn làm gì thì làm” của mình đã kết thúc.
/177
|