Phong Nhập

Chương 150 - Cười chết mất, xe tải trộn bê tông

/177


Tết Trung Thu vừa qua, thời tiết đột ngột trở lạnh, nhưng tâm trạng của Lộc Nhung không hề bị ảnh hưởng, vẫn vui tươi như ngày hè, rạng rỡ như ánh mặt trời.

Ở cùng với Tần Bắc Phong một thời gian dài, thói quen sinh hoạt dần trở nên giống nhau. Cô dậy sớm, rửa mặt xong thì đeo chiếc camera nhỏ lên cổ cho mèo con.

Gần đây, tag thú cưng trên nền tảng đang rất hot, cô liền mở một buổi phát trực tiếp buổi sáng, gọi là “Chuyến tàu của sư phụ mèo”. Từ góc nhìn của mèo con, cả thế giới hiện ra qua ống kính, và người lái tàu chính là “phương tiện di chuyển” Tần Bắc Phong. Dù sao thì mỗi ngày hai người cũng cùng nhau tập thể dục buổi sáng.

Tần Bắc Phong từng gọi cô đi cùng, chê bai cô yếu ớt, mỗi lần vừa mới “yêu” sơ sơ đã ngất xỉu. Anh nói tập thể dục nhiều sẽ cải thiện thể lực.

Thể lực của em kém sao? Nhà ai mà “yêu” sơ sơ thôi mà kéo dài đến vài tiếng đồng hồ, hết lật qua lật lại rồi cứ thế mãi không dừng chứ? Lộc Nhung xấu hổ và tức giận, không thèm để ý đến anh, dùng dấu răng để thay lời muốn nói.

Cô mở camera, trước tiên để Lộ Lộ đi quanh nhà một vòng để điều chỉnh góc quay, còn mình thì dựa vào cửa bếp nhìn Tần Bắc Phong nấu bữa sáng.

Anh cúi đầu, dáng vẻ điềm tĩnh, hơi nước từ nồi bốc lên làm dịu đi những đường nét cứng rắn trên khuôn mặt anh, toát lên vẻ trưởng thành và trầm ổn.

Chẳng bao lâu, tô mì trứng chiên vàng ươm được đặt lên bàn, hành lá xanh mướt nổi bật, ăn kèm với vài đĩa dưa chua tự tay làm, dưa leo chua cay, củ cải muối giấm, và trứng cút ngũ vị hương.

“Nhìn ngon chưa, em cũng có tham gia làm đó nha.” Lộc Nhung thừa dịp khoe khoang với các fan trong phòng livestream đã vào chờ sẵn từ sớm.

“Em có tham gia làm hả?” Tần Bắc Phong bước ra khỏi bếp, thuận tay tháo chiếc tạp dề ra.

“…” Lộc Nhung bị bắt tại trận, lúng túng không nói được gì.

“Nói xem, em đã tham gia vào phần nào?” Tần Bắc Phong chậm rãi hỏi, không vội không gấp.

“À thì… em… em có nhìn anh làm mà, từ lúc anh đi chợ mua nguyên liệu, đến lúc gọt vỏ, rồi ngâm vào hũ, em đều nhìn hết, nhìn mãi không rời mắt khỏi mèo lớn.” Lộc Nhung lập tức trổ tài dỗ ngọt của mình, vừa nói vừa bế Lộ Lộ xuống khỏi bàn, nhân lúc camera không quét tới cô ôm lấy eo anh, tựa sát vào người.



Từ góc nhìn sát mặt đất, các fan trong phòng livestream không nhìn thấy toàn cảnh, chỉ thấy đôi dép bông màu hồng của cô nhẹ nhàng giẫm lên mu bàn chân rộng lớn của anh, trí tưởng tượng lập tức được kích hoạt đến mức tối đa, hàng loạt bình luận đầy phấn khích và hú hét vang lên.

Lại nữa rồi. Tần Bắc Phong nhíu mày, nhớ đến lần trước bị cô dỗ ngọt rồi cùng tham gia một chương trình radio. Cô tưởng anh là loại người chỉ cần nghe vài câu ngon ngọt thì tai đã mềm nhũn sao?

“Anh mèo lớn, anh mèo lớn.” Không chờ được phản ứng từ anh, Lộc Nhung lại tiếp tục nũng nịu dụi đầu vào ngực anh.

Thôi được, đúng là anh như thế thật. Tần Bắc Phong cúi người, khẽ hôn lên má cô.

Ăn sáng xong, tiễn mèo lớn và mèo nhỏ ra cửa, Lộc Nhung bắt đầu chỉnh sửa những đoạn video có sẵn, đồng thời bật tài khoản phụ lên để vào phòng livestream trò chuyện với các fan.

Nói chuyện một hồi, thấy Lộ Lộ trong ống kính đang nhảy nhót trên bãi cỏ đầy vui vẻ, Lộc Nhung mỉm cười, dời sự chú ý trở lại màn hình, định tập trung làm việc.

Nhưng vừa chỉnh sửa xong một đoạn video bị cháy sáng, âm thanh thông báo của hệ thống bỗng vang lên liên tục, số lượng tin nhắn riêng tư tăng vọt, cô nhìn sang phòng livestream thì thấy toàn là biểu cảm cười ha ha ha.

[Cười chết mất, xe ben đầy bùn]

[Lộc Bảo, đại ca đã lái “tàu sư phụ mèo” vào hố bùn rồi]

Lộc Nhung hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì, sự ngọt ngào lúc ăn sáng liền tan thành mây khói. Cô tức tối không chịu nổi, cầm chìa khóa muốn chạy xuống tầng tìm người tính sổ.

Vừa mở cửa ra, đã đụng ngay Tần Bắc Phong đang xách theo Lộ Lộ – giờ đã thành mèo bùn. Tình trạng của anh cũng chẳng khá hơn là bao, giày và ống quần đều lấm lem bùn đất.

“Meo meo.” Lộ Lộ rũ rũ móng vuốt, lè lưỡi thở phì phò.

Fan trong phòng livestream cười không ngừng, nhìn qua góc quay từ chiếc camera trên cổ mèo con, thấy cô nàng streamer hàng ngày dịu dàng đáng yêu, giờ lại chống tay lên hông, gân cổ hét lớn:



“Tần Bắc Phong!”

“Anh nhìn xem anh làm ra cái trò gì đây!”

“Em đã nói bao nhiêu lần là đừng để Lộ Lộ đi vào vũng bùn mà!”

Tiếp đó, mọi người nhìn thấy đại ca thường ngày lạnh lùng ít nói, chỉ hiện lên với khuôn ngực và chiếc cằm rắn chắc, lại hơi nghiêng đầu, giọng nói thoáng chút bất đắc dĩ: “Nó muốn đi.”

“Nó muốn…” Lộc Nhung hít sâu một hơi, trong đầu hiện lên dòng chữ đậm to đùng: “Mẹ hiền dễ sinh con hư.” “Nó muốn đi thì anh cho nó đi sao? Lộ Lộ là mèo lông dài, chân lại ngắn, đạp vào là bẩn hết cả bụng!”

“Chân ngắn, giống em đấy.” Tần Bắc Phong đáp lời.

“…”

Bị nói trúng tim đen, Lộc Nhung càng tức giận, mạnh tay kéo lấy mặt anh: “Mau đi tắm cho Lộ Lộ đi!”

Mắng xong người đàn ông, tâm trạng mới khá hơn chút, cô vui vẻ quay lại nhà, nhưng rồi phát hiện fan trong phòng livestream lại đang thảo luận sôi nổi.

[Lộc Bảo mắng đại ca giống như mẹ tôi mắng bố tôi]

[Hai vợ chồng già rồi]

[Nhanh nào, Lộc Bảo nhảy lên đấm vào đầu gối đại ca đi]

[Wow wow, không ngờ đại ca lại là người sợ vợ đấy]

/177

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status