Nguồn điện bị tắt đi, căn phòng không còn tiếng ồn từ thùng máy, lập tức chìm vào yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Lộc Nhung mới nhận ra dường như mình vừa làm một chuyện rất táo bạo.
Người đàn ông bắt được chiếc gối ôm ném tới, thần sắc đầy thú vị, ánh mắt nửa cười nửa không chăm chú nhìn cô.
“Tôi sai rồi…” Không dám đối diện, cô gái cúi đầu giọng nhỏ nhẹ lí nhí. Cô lén lút đưa tay ra, định lấy lại chiếc gối.
Hình như chỉ cần lấy lại chiếc gối, có thể coi như chuyện chưa từng xảy ra, mình chưa từng cả gan ném vào mặt anh ấy.
“Sai ở đâu?” Tần Bắc Phong cũng hạ thấp giọng theo cô.
“Tôi không nên ném vào người anh.” Lộc Nhung nắm lấy một góc chiếc gối, thử kéo nó về phía mình. Đôi tay trắng ngần siết chặt, hơi run rẩy.
Giây phút này, cô trở thành mồi nhử trôi nổi, dẫn dụ con quái vật ẩn mình dưới đáy biển sâu, không để lộ hình dạng.
“Lá gan lớn quá nhỉ.” Tần Bắc Phong mỉm cười buông bỏ vật đáng thương vừa bị đôi bên giằng co. Khi cô gái theo đà mà ngả về phía sau, anh lại túm lấy cổ tay cô.
Chiếc gối lăn ra một bên, không còn cản trở.
Lộc Nhung đứng bối rối giữa đôi chân đang dang ra của anh. Khi cô định chạy trốn thì bắp chân vô tình va vào chân đối phương.
Đôi chân rắn chắc, mạnh mẽ của anh thoải mái duỗi ra, tạo thành một góc tam giác giam hãm. Chất liệu thô ráp của quần bò cọ vào lớp tất mỏng manh trên da, như có dòng điện chạy qua, khiến cô suýt hét lên vì sợ hãi.
“Tôi mời anh ăn cơm được không?” Lộc Nhung gần như muốn khóc.
“Nhưng anh không muốn ăn cơm.” Tần Bắc Phong lười biếng nghịch dải nơ phía sau váy cô.
Lời nói chỉ nửa vời, cái bẫy quá rõ ràng.
Không thể hỏi, nếu hỏi chắc chắn sẽ có chuyện, trong lòng Lộc Nhung chuông báo động reo vang, đèn đỏ nhấp nháy liên tục.
Khuôn mặt xinh xắn trông thật khổ sở, biểu cảm lưỡng lự đầy phân vân của cô lọt vào mắt anh, chẳng khác nào liều thuốc kích thích.
Quá rõ ràng điểm yếu của cô gái, Tần Bắc Phong thở dài, giọng nói trầm thấp: “Em không muốn biết… anh muốn ăn gì sao?”
Anh vốn không thích dùng thủ đoạn, vì như thế vừa vô liêm sỉ vừa kém cỏi. Nhưng nếu là với cô gái trước mặt này, anh không ngại trở thành kẻ vô liêm sỉ lẫn kém cỏi.
Lại phạm quy, còn gọi cả tên cô.
Ý chí vốn đã yếu ớt của Lộc Nhung hoàn toàn tan rã trước mặt anh. Cô mềm mỏng hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
“Vú.” Người đàn ông đạt được mục đích không muốn giả vờ thêm giây nào.
“…” Tôi biết mà!
Mặt Lộc Nhung lập tức đỏ bừng.
Thực ra, thứ mà Tần Bắc Phong muốn hơn là chỗ khác. Anh đã chạm qua, nghĩ đến nó suốt hai ngày, trong mơ thấy mình dồn ép nơi ấy đến mức nước nôi lênh láng.
Chỉ là, nếu nói thẳng ra, cô gái có lẽ sẽ ngất đi ngay tại chỗ.
“Chỉ ăn một chút thôi.”
Giọng điệu nhàn nhã như thể không phải đang bàn về chuyện thô tục, Lộc Nhung choáng váng, người này hoàn toàn không có lòng tự trọng sao?
“Không.” Cô phản đối, không muốn cùng anh làm chuyện vượt quá quan hệ hàng xóm.
Cảm giác khoái lạc đáng sợ đến tận xương tủy đó, một lần là đủ, nếu thêm nữa… cô thực sự sẽ hỏng mất.
Sau hôm bị anh dùng ngón tay chơi đùa với đâm vào đùi, Lộc Nhung đi lại vô cùng khó khăn. Chỉ cần cử động, sẽ cảm thấy ma sát, cởi quần lót ra tất cả đều là chất lỏng dính dớp.
Anh đã cho cô cơ hội rồi.
Tần Bắc Phong tự nhận đã có lòng tốt. Chuyện tiếp theo xảy ra, hoàn toàn là do cô tự chuốc lấy.
Kẹo và roi, luôn song hành với nhau.
“Chỉ ăn một chút thôi.” Tay anh ngày càng quá đáng, vượt qua dải nơ, luồn qua váy hoa mà siết chặt cặp mông căng tròn, ngón tay khẽ trượt dọc khe mông, ngầm ra hiệu anh có thể xuống phía dưới bất cứ lúc nào.
“Không chạm vào chỗ đó, không đụng em.”
Lộc Nhung hiểu rõ, không phải anh đang thương lượng, mà là đe dọa.
Hoặc ngoan ngoãn để anh ăn vú, hoặc sẽ bị chơi, bị đụng chạm.
“Không… tôi không muốn.” Cô cố tránh né, hai tay chống lên ngực anh.
Nhưng cô càng lùi, lực tay của anh càng mạnh. Bàn tay anh siết chặt khiến mông cô đau nhức, hai chân run rẩy. Cuối cùng, anh dứt khoát kéo cô ôm chặt vào lòng.
Đầu anh tựa vào ngực cô, cằm chạm vào rãnh sâu, cảm giác mềm mại khiến Tần Bắc Phong nhắm mắt lại, đầy vẻ hưởng thụ thoải mái. Nhưng giọng điệu thì lại không cho phép phản kháng: “Chọn đi, hoặc để anh chọn.”
Anh sẽ chọn gì, Lộc Nhung không cần nghĩ cũng biết.
Lý thuyết chọn cái hại nhẹ hơn, cô hiểu.
“Cho anh ăn, thật sự không làm gì tôi chứ?” Cô vẫn còn nhớ anh hay nói mà không giữ lời.
“Thật.”
“Không được đụng… chỗ đó.” Lộc Nhung ngượng ngùng, không thể nói ra từ đó.
“Ừ, không dùng dương v*t, không dùng tay.” Tần Bắc Phong đồng ý ngay lập tức.
Cảm giác có điều gì đó không đúng, nhưng anh không để cô có thời gian suy nghĩ kỹ, bàn tay anh thúc giục bằng cách vỗ vào mông cô.
m thanh vang dội, Lộc Nhung vô thức kẹp chặt chân lại. Cô nhắm mắt thật chặt, ưỡn ngực lên, quyết tâm nói: “Anh ăn đi.”
“Yên tâm, anh sẽ ăn đến khi em bắn ra.”
Giọng anh khàn khàn, như vừa tôi qua ngọn lửa rực cháy.
Một lúc lâu sau, Lộc Nhung mới nhận ra dường như mình vừa làm một chuyện rất táo bạo.
Người đàn ông bắt được chiếc gối ôm ném tới, thần sắc đầy thú vị, ánh mắt nửa cười nửa không chăm chú nhìn cô.
“Tôi sai rồi…” Không dám đối diện, cô gái cúi đầu giọng nhỏ nhẹ lí nhí. Cô lén lút đưa tay ra, định lấy lại chiếc gối.
Hình như chỉ cần lấy lại chiếc gối, có thể coi như chuyện chưa từng xảy ra, mình chưa từng cả gan ném vào mặt anh ấy.
“Sai ở đâu?” Tần Bắc Phong cũng hạ thấp giọng theo cô.
“Tôi không nên ném vào người anh.” Lộc Nhung nắm lấy một góc chiếc gối, thử kéo nó về phía mình. Đôi tay trắng ngần siết chặt, hơi run rẩy.
Giây phút này, cô trở thành mồi nhử trôi nổi, dẫn dụ con quái vật ẩn mình dưới đáy biển sâu, không để lộ hình dạng.
“Lá gan lớn quá nhỉ.” Tần Bắc Phong mỉm cười buông bỏ vật đáng thương vừa bị đôi bên giằng co. Khi cô gái theo đà mà ngả về phía sau, anh lại túm lấy cổ tay cô.
Chiếc gối lăn ra một bên, không còn cản trở.
Lộc Nhung đứng bối rối giữa đôi chân đang dang ra của anh. Khi cô định chạy trốn thì bắp chân vô tình va vào chân đối phương.
Đôi chân rắn chắc, mạnh mẽ của anh thoải mái duỗi ra, tạo thành một góc tam giác giam hãm. Chất liệu thô ráp của quần bò cọ vào lớp tất mỏng manh trên da, như có dòng điện chạy qua, khiến cô suýt hét lên vì sợ hãi.
“Tôi mời anh ăn cơm được không?” Lộc Nhung gần như muốn khóc.
“Nhưng anh không muốn ăn cơm.” Tần Bắc Phong lười biếng nghịch dải nơ phía sau váy cô.
Lời nói chỉ nửa vời, cái bẫy quá rõ ràng.
Không thể hỏi, nếu hỏi chắc chắn sẽ có chuyện, trong lòng Lộc Nhung chuông báo động reo vang, đèn đỏ nhấp nháy liên tục.
Khuôn mặt xinh xắn trông thật khổ sở, biểu cảm lưỡng lự đầy phân vân của cô lọt vào mắt anh, chẳng khác nào liều thuốc kích thích.
Quá rõ ràng điểm yếu của cô gái, Tần Bắc Phong thở dài, giọng nói trầm thấp: “Em không muốn biết… anh muốn ăn gì sao?”
Anh vốn không thích dùng thủ đoạn, vì như thế vừa vô liêm sỉ vừa kém cỏi. Nhưng nếu là với cô gái trước mặt này, anh không ngại trở thành kẻ vô liêm sỉ lẫn kém cỏi.
Lại phạm quy, còn gọi cả tên cô.
Ý chí vốn đã yếu ớt của Lộc Nhung hoàn toàn tan rã trước mặt anh. Cô mềm mỏng hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
“Vú.” Người đàn ông đạt được mục đích không muốn giả vờ thêm giây nào.
“…” Tôi biết mà!
Mặt Lộc Nhung lập tức đỏ bừng.
Thực ra, thứ mà Tần Bắc Phong muốn hơn là chỗ khác. Anh đã chạm qua, nghĩ đến nó suốt hai ngày, trong mơ thấy mình dồn ép nơi ấy đến mức nước nôi lênh láng.
Chỉ là, nếu nói thẳng ra, cô gái có lẽ sẽ ngất đi ngay tại chỗ.
“Chỉ ăn một chút thôi.”
Giọng điệu nhàn nhã như thể không phải đang bàn về chuyện thô tục, Lộc Nhung choáng váng, người này hoàn toàn không có lòng tự trọng sao?
“Không.” Cô phản đối, không muốn cùng anh làm chuyện vượt quá quan hệ hàng xóm.
Cảm giác khoái lạc đáng sợ đến tận xương tủy đó, một lần là đủ, nếu thêm nữa… cô thực sự sẽ hỏng mất.
Sau hôm bị anh dùng ngón tay chơi đùa với đâm vào đùi, Lộc Nhung đi lại vô cùng khó khăn. Chỉ cần cử động, sẽ cảm thấy ma sát, cởi quần lót ra tất cả đều là chất lỏng dính dớp.
Anh đã cho cô cơ hội rồi.
Tần Bắc Phong tự nhận đã có lòng tốt. Chuyện tiếp theo xảy ra, hoàn toàn là do cô tự chuốc lấy.
Kẹo và roi, luôn song hành với nhau.
“Chỉ ăn một chút thôi.” Tay anh ngày càng quá đáng, vượt qua dải nơ, luồn qua váy hoa mà siết chặt cặp mông căng tròn, ngón tay khẽ trượt dọc khe mông, ngầm ra hiệu anh có thể xuống phía dưới bất cứ lúc nào.
“Không chạm vào chỗ đó, không đụng em.”
Lộc Nhung hiểu rõ, không phải anh đang thương lượng, mà là đe dọa.
Hoặc ngoan ngoãn để anh ăn vú, hoặc sẽ bị chơi, bị đụng chạm.
“Không… tôi không muốn.” Cô cố tránh né, hai tay chống lên ngực anh.
Nhưng cô càng lùi, lực tay của anh càng mạnh. Bàn tay anh siết chặt khiến mông cô đau nhức, hai chân run rẩy. Cuối cùng, anh dứt khoát kéo cô ôm chặt vào lòng.
Đầu anh tựa vào ngực cô, cằm chạm vào rãnh sâu, cảm giác mềm mại khiến Tần Bắc Phong nhắm mắt lại, đầy vẻ hưởng thụ thoải mái. Nhưng giọng điệu thì lại không cho phép phản kháng: “Chọn đi, hoặc để anh chọn.”
Anh sẽ chọn gì, Lộc Nhung không cần nghĩ cũng biết.
Lý thuyết chọn cái hại nhẹ hơn, cô hiểu.
“Cho anh ăn, thật sự không làm gì tôi chứ?” Cô vẫn còn nhớ anh hay nói mà không giữ lời.
“Thật.”
“Không được đụng… chỗ đó.” Lộc Nhung ngượng ngùng, không thể nói ra từ đó.
“Ừ, không dùng dương v*t, không dùng tay.” Tần Bắc Phong đồng ý ngay lập tức.
Cảm giác có điều gì đó không đúng, nhưng anh không để cô có thời gian suy nghĩ kỹ, bàn tay anh thúc giục bằng cách vỗ vào mông cô.
m thanh vang dội, Lộc Nhung vô thức kẹp chặt chân lại. Cô nhắm mắt thật chặt, ưỡn ngực lên, quyết tâm nói: “Anh ăn đi.”
“Yên tâm, anh sẽ ăn đến khi em bắn ra.”
Giọng anh khàn khàn, như vừa tôi qua ngọn lửa rực cháy.
/177
|