Đêm hè trôi dần, bóng tối chầm chậm buông xuống.
Người đàn ông cùng cô gái ăn xong bữa tối, nghịch qua điện thoại, trò chuyện vài câu rồi dọn dẹp bàn ăn trước khi rời đi.
Anh vừa đi, trái tim Lộc Nhung mới dần lắng lại, lý trí cũng hồi phục. Cô tự trách bản thân vì những ý nghĩ viển vông khi nãy, đổ lỗi cho sự mê hoặc của cơn say nắng.
“Không được nghĩ nữa.”
Cô nhắc nhở bản thân, dù trong lòng biết rõ chẳng mấy kiên định. Sau đó, cô nỗ lực chỉnh đốn tâm trạng, bắt đầu chuẩn bị những vật dụng cần thiết cho buổi ASMR.
Một cốc nước đá, một quả táo, một hộp đất sét slime cùng nhiều đồ vật phát ra âm thanh kỳ lạ khác. Đây là phong cách đặc trưng của kênh cô, nơi cô thường tương tác với khán giả và để họ đoán xem âm thanh phát ra từ vật gì.
Sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, cô kiểm tra vị trí micro, cố gắng giảm tiếng ồn nền sau đó kiểm tra vài lần để tránh tiếng nổ bất ngờ.
Cuối cùng, cô chuyển chế độ kênh sang phát thanh, chỉ có âm thanh mà không lộ mặt, không ai có thể thấy những dấu vết mờ ám trên da cô.
Đến giờ phát sóng, Lộc Nhung nhấn nút bắt đầu buổi livestream.
“Ting, ting.”
m thanh trong trẻo của vật cứng va chạm vang lên, kèm theo đó là tiếng nuốt chậm và trầm.
“Ục ục.”
“Là nước đá!” Một fan đã nhanh chóng đoán đúng và để lại dòng bình luận.
“Đúng rồi.” Giọng nói dịu dàng của Lộc Nhung làm dịu đi cái nóng của mùa hè.
“Yeah, tôi cũng đang uống nước đá đây.” Một fan tên Đường Đường hò reo rồi tặng cô một món quà nhỏ.
[Đường Đường tặng một bông hoa]
“Cảm ơn Đường Đường đã tặng hoa.” Cô khẽ mỉm cười cảm ơn, rồi đặt ly nước đã uống hơn nửa xuống và cầm lấy quả táo. Ánh mắt cô thoáng nhìn qua danh sách người xem.
Anh không đến sao? Chẳng phải đã hẹn sẽ tới?
“Cách!”
Lộc Nhung cắn một miếng táo. Không biết có phải do mua đã lâu, quả táo không còn giòn như mong đợi, nhưng vẫn còn mọng nước. Nước táo suýt nữa tràn ra khỏi môi cô, khiến cô phải cẩn thận mút lấy.
“Cảm giác như ăn lê vậy.”
“Đào giòn luôn là nhất.”
“Đào mềm không ai sánh bằng, ai dám thách đấu nào!”
Lại đến lúc mọi người tranh luận sôi nổi. Lộc Nhung nhai chậm rãi, mỉm cười nhìn những bình luận, rồi định cắn thêm miếng nữa thì ánh mắt cô sáng lên khi thấy một tài khoản cấp 1 xuất hiện.
“Táo.” Người dùng Tần.
Quả táo rõ ràng là anh đã nhìn thấy trên bàn lúc nãy.
Gian lận chứ gì, cô khẽ cắn môi. Chưa kịp vui mừng vì sự xuất hiện của anh, một thông báo hệ thống đã làm nổ tung cả phòng livestream.
[Tần tặng một tên lửa]
Trên nền tảng IK, giá trị quy đổi là 1:1, một bông hoa tương đương sáu đồng, còn tên lửa thì đáng giá tận một nghìn (~3 triệu 4).
“?????”
Cả phòng chat ngập tràn dấu chấm hỏi, thi thoảng lại xen lẫn những câu cảm thán như “Wow”, “Ngầu thật!”
Anh nhấn nhầm sao? Lộc Nhung hoảng hốt, run rẩy cầm điện thoại định nhắn tin cho anh, nhưng vừa gõ được nửa chừng—
[Tần tặng hai tên lửa]
“Có ai cảm thấy tên Tần này nghe quen không?”
“1”
“10086.”
“Có phải giọng trầm ấm lần trước không?”
[Tần tặng ba tên lửa]
[Tần tặng bốn tên lửa]
[Tần tặng năm tên lửa]
Lần lượt các thông báo tiếp theo xuất hiện, phòng livestream chợt rơi vào im lặng kỳ lạ, như thể mọi người đều nín thở chờ xem màn tặng quà điên cuồng này khi nào sẽ dừng lại.
Phòng livestream gần cả ngàn người, nhưng giờ chỉ còn lại duy nhất Tần Bắc Phong chiếm trọn sự chú ý của cô.
Nhấn nhầm một lần thì bình thường, nhưng mỗi lần sau đều tặng nhiều hơn một chút, rõ ràng là không bình thường.
Anh làm điều này có chủ đích, anh biết mình đang làm gì.
Chỉ vài từ, nhưng Lộc Nhung lại gõ một cách khó khăn, xóa đi rồi sửa lại.
“Anh đừng tặng nữa.”
Khi tin nhắn gửi đi, số tên lửa đã lên đến vài chục, tổng cộng 5,5 vạn (189 triệu)*, và vẫn không ngừng lại.
Tần Bắc Phong không trả lời, vẫn tiếp tục tặng quà.
Phần táo bị cắn dở trên bàn đã bắt đầu chuyển sang màu vàng, quá trình oxy hóa khiến lòng cô như sôi lên, căng thẳng đến phát ngộp.
Khi số tiền sắp chạm mốc 10 vạn (345 triệu), cô không thể giữ bình tĩnh được nữa. Cuối cùng, cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc tắt nguồn điện thoại.
“Xin lỗi mọi người, khu nhà bị cúp điện, buổi livestream hôm nay tạm dừng, mai tôi sẽ tặng quà đền bù nhé.” Cô lập tức đăng thông báo lên điện thoại.
Lộc Nhung thở dốc liên tục, cố gắng nghĩ cách nói chuyện với anh về vụ việc này.
Không phải là quần áo, không phải là tiền ăn, mà là tiền thật, gần mười vạn, bằng cả năm thu nhập của cô.
Trong khi cô lo lắng đến mức đau đầu, mục tin nhắn cá nhân nổ tung, không chỉ từ fan mà còn từ các streamer khác.
“Được đấy, khổ tận cam lai, sắp nổi tiếng rồi.” Đó là một streamer đồng nghiệp thân quen.
“Giới thiệu anh ta cho chị đi, lần sau ta có thể hợp tác chung?” Đây là một nữ streamer hoàn toàn xa lạ.
Kỳ lạ nhất là quản trị viên cũng tham gia, “Không ngờ tới đấy Lộc Nhung, một lần lên top luôn. Từ giờ chỉ cần chăm sóc tốt người đứng top một thôi.”
Lộc Nhung không biết phải nói gì. Không phải cô trở nên nổi tiếng, mà là anh bị “t*ng trùng chạy lên não”, vung tiền lung tung.
Đang mệt mỏi suy nghĩ thì “người vung tiền” đã chủ động gọi điện tới.
“Sao tắt sớm thế, chưa đến giờ mà?”
“Anh làm cái gì vậy?” Vừa nghe thấy giọng anh, Lộc Nhung đã suýt bật khóc.
“Anh làm sao?” Tần Bắc Phong vô tội hỏi lại, dường như không hiểu mình đã làm gì sai.
“Anh cứ tặng quà liên tục, nhiều tiền như thế dù em có trả lại hết thì nền tảng cũng sẽ trừ mất ba phần rồi!” Giọng cô nghẹn ngào.
“Ba phần?” Tần Bắc Phong ngừng lại.
Cô tưởng anh hối hận, nhưng không ngờ điện thoại lại rung lên.
[Thông báo từ Alipay: Nhận được 20.000 tệ (70 triệu)]
“Alipay không trừ phí chứ?”
“…” Anh đang làm cái quái gì thế này? Rửa tiền sao? Hay đây là số tiền cất giấu trước khi ngồi tù? Những suy nghĩ hỗn loạn không ngừng xoay quanh trong đầu Lộc Nhung.
Bên kia, giọng khàn khàn của anh vang lên, có lẽ anh đang đứng bên cửa sổ, gió đêm thổi qua.
“Trước khi tiêu cho em, tiền đối với anh chỉ là những con số.”
“Hơn nữa, anh nhận ra… có quá nhiều người đang nhìn em.” Giọng anh như mọi khi, trầm ấm và chững chạc, khiến người nghe khó đoán được cảm xúc thật, chỉ có mấy từ cuối mang theo một sự khàn đục, “Sợ em không nhìn thấy anh.”
Người đàn ông cùng cô gái ăn xong bữa tối, nghịch qua điện thoại, trò chuyện vài câu rồi dọn dẹp bàn ăn trước khi rời đi.
Anh vừa đi, trái tim Lộc Nhung mới dần lắng lại, lý trí cũng hồi phục. Cô tự trách bản thân vì những ý nghĩ viển vông khi nãy, đổ lỗi cho sự mê hoặc của cơn say nắng.
“Không được nghĩ nữa.”
Cô nhắc nhở bản thân, dù trong lòng biết rõ chẳng mấy kiên định. Sau đó, cô nỗ lực chỉnh đốn tâm trạng, bắt đầu chuẩn bị những vật dụng cần thiết cho buổi ASMR.
Một cốc nước đá, một quả táo, một hộp đất sét slime cùng nhiều đồ vật phát ra âm thanh kỳ lạ khác. Đây là phong cách đặc trưng của kênh cô, nơi cô thường tương tác với khán giả và để họ đoán xem âm thanh phát ra từ vật gì.
Sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, cô kiểm tra vị trí micro, cố gắng giảm tiếng ồn nền sau đó kiểm tra vài lần để tránh tiếng nổ bất ngờ.
Cuối cùng, cô chuyển chế độ kênh sang phát thanh, chỉ có âm thanh mà không lộ mặt, không ai có thể thấy những dấu vết mờ ám trên da cô.
Đến giờ phát sóng, Lộc Nhung nhấn nút bắt đầu buổi livestream.
“Ting, ting.”
m thanh trong trẻo của vật cứng va chạm vang lên, kèm theo đó là tiếng nuốt chậm và trầm.
“Ục ục.”
“Là nước đá!” Một fan đã nhanh chóng đoán đúng và để lại dòng bình luận.
“Đúng rồi.” Giọng nói dịu dàng của Lộc Nhung làm dịu đi cái nóng của mùa hè.
“Yeah, tôi cũng đang uống nước đá đây.” Một fan tên Đường Đường hò reo rồi tặng cô một món quà nhỏ.
[Đường Đường tặng một bông hoa]
“Cảm ơn Đường Đường đã tặng hoa.” Cô khẽ mỉm cười cảm ơn, rồi đặt ly nước đã uống hơn nửa xuống và cầm lấy quả táo. Ánh mắt cô thoáng nhìn qua danh sách người xem.
Anh không đến sao? Chẳng phải đã hẹn sẽ tới?
“Cách!”
Lộc Nhung cắn một miếng táo. Không biết có phải do mua đã lâu, quả táo không còn giòn như mong đợi, nhưng vẫn còn mọng nước. Nước táo suýt nữa tràn ra khỏi môi cô, khiến cô phải cẩn thận mút lấy.
“Cảm giác như ăn lê vậy.”
“Đào giòn luôn là nhất.”
“Đào mềm không ai sánh bằng, ai dám thách đấu nào!”
Lại đến lúc mọi người tranh luận sôi nổi. Lộc Nhung nhai chậm rãi, mỉm cười nhìn những bình luận, rồi định cắn thêm miếng nữa thì ánh mắt cô sáng lên khi thấy một tài khoản cấp 1 xuất hiện.
“Táo.” Người dùng Tần.
Quả táo rõ ràng là anh đã nhìn thấy trên bàn lúc nãy.
Gian lận chứ gì, cô khẽ cắn môi. Chưa kịp vui mừng vì sự xuất hiện của anh, một thông báo hệ thống đã làm nổ tung cả phòng livestream.
[Tần tặng một tên lửa]
Trên nền tảng IK, giá trị quy đổi là 1:1, một bông hoa tương đương sáu đồng, còn tên lửa thì đáng giá tận một nghìn (~3 triệu 4).
“?????”
Cả phòng chat ngập tràn dấu chấm hỏi, thi thoảng lại xen lẫn những câu cảm thán như “Wow”, “Ngầu thật!”
Anh nhấn nhầm sao? Lộc Nhung hoảng hốt, run rẩy cầm điện thoại định nhắn tin cho anh, nhưng vừa gõ được nửa chừng—
[Tần tặng hai tên lửa]
“Có ai cảm thấy tên Tần này nghe quen không?”
“1”
“10086.”
“Có phải giọng trầm ấm lần trước không?”
[Tần tặng ba tên lửa]
[Tần tặng bốn tên lửa]
[Tần tặng năm tên lửa]
Lần lượt các thông báo tiếp theo xuất hiện, phòng livestream chợt rơi vào im lặng kỳ lạ, như thể mọi người đều nín thở chờ xem màn tặng quà điên cuồng này khi nào sẽ dừng lại.
Phòng livestream gần cả ngàn người, nhưng giờ chỉ còn lại duy nhất Tần Bắc Phong chiếm trọn sự chú ý của cô.
Nhấn nhầm một lần thì bình thường, nhưng mỗi lần sau đều tặng nhiều hơn một chút, rõ ràng là không bình thường.
Anh làm điều này có chủ đích, anh biết mình đang làm gì.
Chỉ vài từ, nhưng Lộc Nhung lại gõ một cách khó khăn, xóa đi rồi sửa lại.
“Anh đừng tặng nữa.”
Khi tin nhắn gửi đi, số tên lửa đã lên đến vài chục, tổng cộng 5,5 vạn (189 triệu)*, và vẫn không ngừng lại.
Tần Bắc Phong không trả lời, vẫn tiếp tục tặng quà.
Phần táo bị cắn dở trên bàn đã bắt đầu chuyển sang màu vàng, quá trình oxy hóa khiến lòng cô như sôi lên, căng thẳng đến phát ngộp.
Khi số tiền sắp chạm mốc 10 vạn (345 triệu), cô không thể giữ bình tĩnh được nữa. Cuối cùng, cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc tắt nguồn điện thoại.
“Xin lỗi mọi người, khu nhà bị cúp điện, buổi livestream hôm nay tạm dừng, mai tôi sẽ tặng quà đền bù nhé.” Cô lập tức đăng thông báo lên điện thoại.
Lộc Nhung thở dốc liên tục, cố gắng nghĩ cách nói chuyện với anh về vụ việc này.
Không phải là quần áo, không phải là tiền ăn, mà là tiền thật, gần mười vạn, bằng cả năm thu nhập của cô.
Trong khi cô lo lắng đến mức đau đầu, mục tin nhắn cá nhân nổ tung, không chỉ từ fan mà còn từ các streamer khác.
“Được đấy, khổ tận cam lai, sắp nổi tiếng rồi.” Đó là một streamer đồng nghiệp thân quen.
“Giới thiệu anh ta cho chị đi, lần sau ta có thể hợp tác chung?” Đây là một nữ streamer hoàn toàn xa lạ.
Kỳ lạ nhất là quản trị viên cũng tham gia, “Không ngờ tới đấy Lộc Nhung, một lần lên top luôn. Từ giờ chỉ cần chăm sóc tốt người đứng top một thôi.”
Lộc Nhung không biết phải nói gì. Không phải cô trở nên nổi tiếng, mà là anh bị “t*ng trùng chạy lên não”, vung tiền lung tung.
Đang mệt mỏi suy nghĩ thì “người vung tiền” đã chủ động gọi điện tới.
“Sao tắt sớm thế, chưa đến giờ mà?”
“Anh làm cái gì vậy?” Vừa nghe thấy giọng anh, Lộc Nhung đã suýt bật khóc.
“Anh làm sao?” Tần Bắc Phong vô tội hỏi lại, dường như không hiểu mình đã làm gì sai.
“Anh cứ tặng quà liên tục, nhiều tiền như thế dù em có trả lại hết thì nền tảng cũng sẽ trừ mất ba phần rồi!” Giọng cô nghẹn ngào.
“Ba phần?” Tần Bắc Phong ngừng lại.
Cô tưởng anh hối hận, nhưng không ngờ điện thoại lại rung lên.
[Thông báo từ Alipay: Nhận được 20.000 tệ (70 triệu)]
“Alipay không trừ phí chứ?”
“…” Anh đang làm cái quái gì thế này? Rửa tiền sao? Hay đây là số tiền cất giấu trước khi ngồi tù? Những suy nghĩ hỗn loạn không ngừng xoay quanh trong đầu Lộc Nhung.
Bên kia, giọng khàn khàn của anh vang lên, có lẽ anh đang đứng bên cửa sổ, gió đêm thổi qua.
“Trước khi tiêu cho em, tiền đối với anh chỉ là những con số.”
“Hơn nữa, anh nhận ra… có quá nhiều người đang nhìn em.” Giọng anh như mọi khi, trầm ấm và chững chạc, khiến người nghe khó đoán được cảm xúc thật, chỉ có mấy từ cuối mang theo một sự khàn đục, “Sợ em không nhìn thấy anh.”
/177
|