Sau khi trải qua một loạt khó khăn, Lộc Nhung cuối cùng cũng chạy về đến nhà, ngồi xoa xoa đầu gối đã tím bầm, miệng thì thầm cầu nguyện cho Triệu Tinh Tinh nhanh chóng tan làm về nhà.
Như thể nghe thấy lời cầu nguyện của cô, chuông cửa vang lên.
“Đồ uống và kem của cô đây.” Giọng đàn ông cất lên từ bên ngoài cửa.
Sự thật là, người đáp lại lời cầu nguyện của cô không chỉ có Chúa mà còn có cả quái vật từ địa ngục.
Lộc Nhung áp người lên cánh cửa, mắt dán vào mắt mèo để nhìn ra ngoài.
Người đàn ông quá cao, cô chỉ nhìn thấy phần dưới của khuôn mặt, đôi môi mỏng khẽ mím lại, như thể sắp nói ra điều gì đó khiến cô lúng túng.
Ánh mắt cô không ổn định, lướt qua đường viền cằm góc cạnh của anh, rồi dừng lại ở chiếc yết hầu nhô lên rõ ràng.
“Để tôi đến cửa hàng trả tiền sau.” Lộc Nhung nghĩ mình đã chọn quá nhiều món nhưng cuối cùng lại không lấy, khiến chủ tiệm gặp rắc rối.
Có lẽ vì cảm giác áy náy, giọng cô trở nên mềm mại hơn, nghe thật đáng thương.
Tần Bắc Phong dường như có thể đoán được sự sợ hãi trong ánh mắt cô, cách cô cẩn thận lẩn tránh. Anh đặt đồ xuống, không nói thêm câu nào, rồi quay lưng đi về nhà.
Anh vừa định đi, lòng Lộc Nhung càng lúc càng bất an.
Kẻ đã khiến cô trằn trọc suốt đêm qua giờ đây chỉ cách một cánh cửa, rất gần.
Tim cô đập mạnh, như tàu lượn đang chuẩn bị lao xuống dốc với tốc độ chóng mặt.
Trong tiếng gió rít, hai giọng nói đang tranh cãi trong đầu cô.
“Cậu không nghe Tinh Tinh nói à? Anh ta từng ngồi tù, đừng có mà dính vào.” Tiếng của ác quỷ đầy khó chịu.
“Nhưng anh ấy đã giúp cậu chuyển thùng đồ mà.” Thiên thần đáp lại.
“Anh ta cố tình dọa cậu, nói những lời thô tục, cậu quên rồi sao?”
“Nhưng anh ấy đã giúp cậu chuyển thùng đồ mà.”
“Có thể đừng nhắc đến cái thùng được không?” Ác quỷ bực bội càu nhàu: “Chỉ là giúp một việc nhỏ thôi mà.”
“Việc nhỏ nhưng vẫn là giúp đỡ.”
Thiên thần hít một hơi thật sâu, đấm bay ác quỷ, hạ gục ngay lập tức.
Dù sao đi nữa người đàn ông đó đã giúp cô, cô không muốn trốn tránh chỉ vì sợ hãi.
Những lời cảm ơn, những lời xin lỗi, tất cả đều cần phải nói ra, để giải quyết sự ngượng ngùng vàp ngay lúc này.
“Đợi đã!”
Tiếng gọi vang lên từ phía sau, nhưng Tần Bắc Phong không dừng tay đang mở cửa.
“Anh đợi đã!” Lộc Nhung gọi lần thứ hai.
Cô bước ra khỏi căn hộ, đối diện với lưng thẳng của anh, cúi gập người chín mươi độ.
“Chuyện hôm trước khi chuyển nhà, tôi xin lỗi vì đã hiểu lầm anh. Và… còn nữa… về việc tôi không may… chạm vào… cái đó của anh…”
Nói đến đây, mặt Lộc Nhung bắt đầu nóng bừng, không biết là do cúi đầu quá lâu hay vì điều khác.
Nếu không phải vì ngày tháng trên đồng hồ khác nhau, Tần Bắc Phong đã nghĩ rằng thời gian bị đảo lộn.
Cái đầu cúi gằm, lẩm bẩm xin lỗi, mọi thứ giống hệt hôm qua.
Anh từng gặp nhiều người, nam nữ, già trẻ, đủ màu da, nhưng chỉ có cô gái trước mặt này là luôn thích xin lỗi.
Tần Bắc Phong không hiểu được, cũng không biết tại sao mỗi khi gặp cô, anh lại muốn trêu chọc cô.
Chẳng hạn như bây giờ.
“Ngẩng đầu lên.”
Lộc Nhung tập trung cao độ, nghe anh nói liền làm theo ngay.
“Đứng thẳng lại.”
“Dạ!” Sau khi hét lên, cô chợt khựng lại.
“Không tệ.” Anh cười khẽ, đánh giá thấy thật thú vị.
“Người gì mà lạ thế này?” Lộc Nhung bực bội, liếc mắt nhìn anh với chút trách móc.
Ánh mắt của cô nhẹ nhàng không chút uy hiếp, như một con vật nhỏ vô tình dẫm lên trái tim anh. Lồng ngực Tần Bắc Phong rung lên, anh bật cười khẽ.
Lộc Nhung là một streamer, từng tham gia nhiều hoạt động, đã gặp không ít người có giọng nói hay, đặc biệt là giọng trầm ấm đang rất thịnh hành. Nhưng cô phải thừa nhận rằng giọng của Tần Bắc Phong là giọng hay nhất cô từng nghe.
Trầm ấm, trong trẻo, không hề giả tạo, âm thanh ấy như mài mòn đôi tai cô, khiến chúng đỏ lên.
Tần Bắc Phong cười xong, hiếm khi có tâm trạng nói thêm vài câu: “Đồ là do chủ tiệm tặng, cứ nhận đi. Mỗi người mới chuyển đến đều có phần.”
Một thùng nước chanh, thêm một túi kem lớn, không ít tiền đâu.
Lộc Nhung khẽ lẩm bẩm: “Không sợ lỗ vốn sao?”
“Niềm vui của ông ấy là lỗ vốn.” Tần Bắc Phong thản nhiên đáp.
“…”
“Hay là cô vẫn muốn nhận món quà chuyển nhà tôi đã tặng, không mất phí…” Ác ý trỗi dậy, anh lại trêu cô thêm lần nữa.
“Rầm!”
Anh đóng cửa một lần, cô đóng hai lần, thế là thắng.
Tần Bắc Phong giải khuây xong liền về nhà.
Trong nhà, ngoài chiếc giường lớn đặt giữa phòng khách và những dụng cụ tập thể hình chất ở góc thì chẳng còn món đồ nào khác. Không gian trống rỗng, tạo cảm giác hoang sơ không phù hợp với xã hội hiện đại.
Điện thoại trong túi rung lên, anh nhấc máy.
“Sao rồi, cô gái nhỏ có thay đổi suy nghĩ về cậu không? Mức độ thiện cảm ấp ấp vùn vụt chứ?” Chủ tiệm háo hức hỏi thăm.
Ông ấy có cô con gái học cấp ba, gần đây mê mẩn mấy trò chơi hẹn hò, suốt ngày nhắc đến việc nhân vật nào đó đã tăng mức độ thiện cảm.
“Là ‘up’.” Tần Bắc Phong sửa cách phát âm của ông chủ, nghĩ lại dáng vẻ cô gái giống như con nai nhỏ chạy trốn, anh lại bật cười lần nữa: “Còn thay đổi suy nghĩ nữa hả? Không có đâu, cô ấy còn sợ tôi hơn.”
“…”
“Giới trẻ bây giờ, thật kỳ lạ.”
Như thể nghe thấy lời cầu nguyện của cô, chuông cửa vang lên.
“Đồ uống và kem của cô đây.” Giọng đàn ông cất lên từ bên ngoài cửa.
Sự thật là, người đáp lại lời cầu nguyện của cô không chỉ có Chúa mà còn có cả quái vật từ địa ngục.
Lộc Nhung áp người lên cánh cửa, mắt dán vào mắt mèo để nhìn ra ngoài.
Người đàn ông quá cao, cô chỉ nhìn thấy phần dưới của khuôn mặt, đôi môi mỏng khẽ mím lại, như thể sắp nói ra điều gì đó khiến cô lúng túng.
Ánh mắt cô không ổn định, lướt qua đường viền cằm góc cạnh của anh, rồi dừng lại ở chiếc yết hầu nhô lên rõ ràng.
“Để tôi đến cửa hàng trả tiền sau.” Lộc Nhung nghĩ mình đã chọn quá nhiều món nhưng cuối cùng lại không lấy, khiến chủ tiệm gặp rắc rối.
Có lẽ vì cảm giác áy náy, giọng cô trở nên mềm mại hơn, nghe thật đáng thương.
Tần Bắc Phong dường như có thể đoán được sự sợ hãi trong ánh mắt cô, cách cô cẩn thận lẩn tránh. Anh đặt đồ xuống, không nói thêm câu nào, rồi quay lưng đi về nhà.
Anh vừa định đi, lòng Lộc Nhung càng lúc càng bất an.
Kẻ đã khiến cô trằn trọc suốt đêm qua giờ đây chỉ cách một cánh cửa, rất gần.
Tim cô đập mạnh, như tàu lượn đang chuẩn bị lao xuống dốc với tốc độ chóng mặt.
Trong tiếng gió rít, hai giọng nói đang tranh cãi trong đầu cô.
“Cậu không nghe Tinh Tinh nói à? Anh ta từng ngồi tù, đừng có mà dính vào.” Tiếng của ác quỷ đầy khó chịu.
“Nhưng anh ấy đã giúp cậu chuyển thùng đồ mà.” Thiên thần đáp lại.
“Anh ta cố tình dọa cậu, nói những lời thô tục, cậu quên rồi sao?”
“Nhưng anh ấy đã giúp cậu chuyển thùng đồ mà.”
“Có thể đừng nhắc đến cái thùng được không?” Ác quỷ bực bội càu nhàu: “Chỉ là giúp một việc nhỏ thôi mà.”
“Việc nhỏ nhưng vẫn là giúp đỡ.”
Thiên thần hít một hơi thật sâu, đấm bay ác quỷ, hạ gục ngay lập tức.
Dù sao đi nữa người đàn ông đó đã giúp cô, cô không muốn trốn tránh chỉ vì sợ hãi.
Những lời cảm ơn, những lời xin lỗi, tất cả đều cần phải nói ra, để giải quyết sự ngượng ngùng vàp ngay lúc này.
“Đợi đã!”
Tiếng gọi vang lên từ phía sau, nhưng Tần Bắc Phong không dừng tay đang mở cửa.
“Anh đợi đã!” Lộc Nhung gọi lần thứ hai.
Cô bước ra khỏi căn hộ, đối diện với lưng thẳng của anh, cúi gập người chín mươi độ.
“Chuyện hôm trước khi chuyển nhà, tôi xin lỗi vì đã hiểu lầm anh. Và… còn nữa… về việc tôi không may… chạm vào… cái đó của anh…”
Nói đến đây, mặt Lộc Nhung bắt đầu nóng bừng, không biết là do cúi đầu quá lâu hay vì điều khác.
Nếu không phải vì ngày tháng trên đồng hồ khác nhau, Tần Bắc Phong đã nghĩ rằng thời gian bị đảo lộn.
Cái đầu cúi gằm, lẩm bẩm xin lỗi, mọi thứ giống hệt hôm qua.
Anh từng gặp nhiều người, nam nữ, già trẻ, đủ màu da, nhưng chỉ có cô gái trước mặt này là luôn thích xin lỗi.
Tần Bắc Phong không hiểu được, cũng không biết tại sao mỗi khi gặp cô, anh lại muốn trêu chọc cô.
Chẳng hạn như bây giờ.
“Ngẩng đầu lên.”
Lộc Nhung tập trung cao độ, nghe anh nói liền làm theo ngay.
“Đứng thẳng lại.”
“Dạ!” Sau khi hét lên, cô chợt khựng lại.
“Không tệ.” Anh cười khẽ, đánh giá thấy thật thú vị.
“Người gì mà lạ thế này?” Lộc Nhung bực bội, liếc mắt nhìn anh với chút trách móc.
Ánh mắt của cô nhẹ nhàng không chút uy hiếp, như một con vật nhỏ vô tình dẫm lên trái tim anh. Lồng ngực Tần Bắc Phong rung lên, anh bật cười khẽ.
Lộc Nhung là một streamer, từng tham gia nhiều hoạt động, đã gặp không ít người có giọng nói hay, đặc biệt là giọng trầm ấm đang rất thịnh hành. Nhưng cô phải thừa nhận rằng giọng của Tần Bắc Phong là giọng hay nhất cô từng nghe.
Trầm ấm, trong trẻo, không hề giả tạo, âm thanh ấy như mài mòn đôi tai cô, khiến chúng đỏ lên.
Tần Bắc Phong cười xong, hiếm khi có tâm trạng nói thêm vài câu: “Đồ là do chủ tiệm tặng, cứ nhận đi. Mỗi người mới chuyển đến đều có phần.”
Một thùng nước chanh, thêm một túi kem lớn, không ít tiền đâu.
Lộc Nhung khẽ lẩm bẩm: “Không sợ lỗ vốn sao?”
“Niềm vui của ông ấy là lỗ vốn.” Tần Bắc Phong thản nhiên đáp.
“…”
“Hay là cô vẫn muốn nhận món quà chuyển nhà tôi đã tặng, không mất phí…” Ác ý trỗi dậy, anh lại trêu cô thêm lần nữa.
“Rầm!”
Anh đóng cửa một lần, cô đóng hai lần, thế là thắng.
Tần Bắc Phong giải khuây xong liền về nhà.
Trong nhà, ngoài chiếc giường lớn đặt giữa phòng khách và những dụng cụ tập thể hình chất ở góc thì chẳng còn món đồ nào khác. Không gian trống rỗng, tạo cảm giác hoang sơ không phù hợp với xã hội hiện đại.
Điện thoại trong túi rung lên, anh nhấc máy.
“Sao rồi, cô gái nhỏ có thay đổi suy nghĩ về cậu không? Mức độ thiện cảm ấp ấp vùn vụt chứ?” Chủ tiệm háo hức hỏi thăm.
Ông ấy có cô con gái học cấp ba, gần đây mê mẩn mấy trò chơi hẹn hò, suốt ngày nhắc đến việc nhân vật nào đó đã tăng mức độ thiện cảm.
“Là ‘up’.” Tần Bắc Phong sửa cách phát âm của ông chủ, nghĩ lại dáng vẻ cô gái giống như con nai nhỏ chạy trốn, anh lại bật cười lần nữa: “Còn thay đổi suy nghĩ nữa hả? Không có đâu, cô ấy còn sợ tôi hơn.”
“…”
“Giới trẻ bây giờ, thật kỳ lạ.”
/177
|