Lộc Nhung không muốn thừa nhận, sau khi nghe những lời thô tục từ miệng Tần Bắc Phong, phía dưới của cô càng thêm ẩm ướt, bụng dưới co thắt liên hồi, đau nhức không chịu nổi. Cô chỉ muốn có thứ gì đó to lớn và cứng rắn đâm vào ngay, giày vò cô một cách tàn bạo.
“Không được, bố và con gái…” Cô biết rõ người trước mặt là một kẻ biến thái không có giới hạn, nhưng vẫn cố gắng dùng đạo lý để khuyên ngăn.
Chỉ nghĩ đến việc mình đóng vai con gái, bị người bố giả dối dùng dương v*t cưỡng hiếp, cô cảm giác lý trí sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Sự kích thích từ việc đóng vai trái đạo đức khiến ham muốn tình dục bị đẩy lên đỉnh điểm.
“Không được, không được…” Lộc Nhung lo sợ mọi chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát, cô vặn vẹo người từ chối, đôi chân nhỏ liên tục giãy dụa. Mông cô theo nhịp chuyển động trước sau, đôi lúc đầu dương v*t vô tình chạm vào.
Chiếc tất lụa trơn mượt cọ xát mang lại cảm giác mới lạ. Tần Bắc Phong bỏ ngoài tai lời từ chối của cô, nhất quyết muốn chơi trò bố con này đến cùng.
Anh thẳng tay rút dây nịt ra, vô tình quẹt qua má cô.
Sự đau rát khiến Lộc Nhung giật mình tỉnh giấc. Cô cố gắng mở to đôi mắt đỏ hoe vì khóc, ký ức về lần bị người đàn ông dùng dây nịt đánh vào chỗ ấy chợt ùa về.
“Đừng đánh vào chỗ ấy…” Cô hoảng sợ hét lên.
“Bố cũng không nỡ đánh con đâu.” Tần Bắc Phong sững lại một chút, nhớ về hành vi bạo lực của mình trước kia, rồi gập đôi dây nịt, vỗ nhẹ vào má cô để trấn an.
Nhưng chưa kịp để cô thở phào, bàn tay to lớn của anh đã nhanh chóng nâng một chân cô đặt lên vai, vài động tác gọn gàng quấn dây nịt quanh cổ chân mảnh mai, đầu kia của dây cột vào tay cầm ghế. “Chỉ muốn trói bé lại thôi mà.”
Bị ép phải tạo tư thế xấu hổ, Lộc Nhung trông như một con cừu non chờ bị làm thịt, không còn cơ hội để giãy giụa.
Cô rất sợ hãi, cảm giác như toàn thân đang chìm sâu vào vũng lầy của nỗi sợ hãi, miệng không ngừng rên rỉ. “Ư…”
“Thế này thì dễ rồi.” Tần Bắc Phong vẫn cười, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ có nhịp thở gấp gáp hơn cho thấy anh đang vô cùng phấn khích.
Anh nhìn vào vùng kín của cô qua lớp vải đã thấm đẫm, hình dạng căng đầy của nơi ấy hiện rõ, đôi tất lụa bị kẹt lại giữa khe, co thắt theo từng nhịp thở, liên tục khơi gợi ham muốn tra tấn trong anh.
“A!”
Lộc Nhung hét lên trong đau đớn. Người đàn ông đã xé toạc quần áo dưới của cô, vùng kín hở ra dưới không khí lạnh lẽo, co rúm lại, từng giọt nước mỏng manh chảy ra.
Nước tràn xuống đùi, ướt cả quần Tần Bắc Phong. Anh hiểu lầm tiếng hét của cô, tự nhiên kéo váy lên chất đống trên bụng. “Đừng khóc, bố sẽ mua cho bé cái mới, cái đắt nhất luôn.”
Vùng kín của cô sau một đêm nghỉ ngơi đã trở lại màu hồng phớt, căng tràn và mịn màng, không thể nào nhận ra dấu vết của việc bị phá trinh và cưỡng bức bạo lực ngày hôm qua.
Tần Bắc Phong dùng hai ngón tay tách môi nhỏ ra, cảm nhận sự kháng cự nhẹ nhàng, yết hầu anh khẽ động, nhẫn nhịn đưa dương v*t vào, chầm chậm cọ xát lên vành cửa nhỏ, đầu khất liên tục nghiền ép điểm nhạy cảm của cô.
“Ư ư… đừng mua cái đắt.” Nơi ấy của cô bị tra tấn không ngừng, khoái cảm trào dâng xâm chiếm lý trí. Buồn cười là, trong hoàn cảnh này, cô vẫn lo không muốn lãng phí tiền bạc.
“Được rồi, không mua.” Tần Bắc Phong bất lực trước tính cách nhút nhát của cô, bỗng nhiên ý muốn chiếm hữu trong anh càng mạnh mẽ hơn. Cô ngoan ngoãn như vậy, nghe lời đến thế, nhất định phải thưởng cho cô. Anh bóp chặt cặp mông mềm mại, thì thầm: “Bé không cần mặc quần lót nữa, thế này sẽ tiết kiệm hơn.”
“Phải mặc chứ…” Lộc Nhung khóc nấc lên từng cơn. Cô không muốn bị anh chà đạp, nhưng cơ thể phản bội chính mình, chỉ sau vài động tác của đầu khất, một luồng khoái cảm lan tỏa sâu bên trong khiến cô không thể kìm nén, rên lên khe khẽ. “Ưm… đừng, đừng chơi em…”
Giọng cô lúc này mềm mại và thân thương vô cùng. Cách cô gọi “bố” đầy tự nhiên, ngọt ngào, không còn chút phản kháng. Tần Bắc Phong hưng phấn đến mức không thể chịu thêm nữa, dương v*t chỉ muốn lao vào, xuyên thủng nơi chật hẹp, nhấn sâu vào trong tử cung.
Anh nắm chặt đầu khất, cố gắng nhét vào bên trong. Nhưng nơi ấy của cô quá nhỏ và chặt chẽ, hơn nữa cô vẫn đang cố gắng giữ chặt mông, không cho anh vào. Sau một hồi cọ xát, mạch máu ở thái dương anh nổi lên, mồ hôi rịn ra, vẫn không thể đưa vào.
Nếu không sợ làm rách cô, anh đã không phải kiên nhẫn thế này.
Được rồi, con gái đáng yêu, giờ phải dỗ dành đã, để khi nào đưa được vào rồi tính sau, lúc đó muốn chơi thế nào cũng được.
Tần Bắc Phong cúi thấp người, chạm vào cổ áo thủy thủ của Lộc Nhung, hít sâu mùi hương ngọt ngào pha lẫn chút mồ hôi từ cơ thể cô.
Giọng anh trầm thấp, mang theo sự dụ dỗ: “Bé biết không, thật ra bố không muốn làm đau bé đâu. Chỉ là vì dương v*t bố lớn quá… căng cứng khó chịu, nên muốn nhờ bé giúp đỡ, dùng nơi đó của bé để giữ một chút thôi.”
“Chỉ cần để bố đặt vào trong đó một chút thôi, bé yêu nhé.” Giọng anh khẽ khàng dụ dỗ. “Bố hứa chỉ ở lại một lúc, sau đó sẽ ra ngay.”
“Bé yêu cứ mở rộng ra một chút, để bố vào, hôn nhẹ tử cung của bé… Nhung Nhung, bảo bối của bố… cô bé ngoan của bố.”
“Không được, bố và con gái…” Cô biết rõ người trước mặt là một kẻ biến thái không có giới hạn, nhưng vẫn cố gắng dùng đạo lý để khuyên ngăn.
Chỉ nghĩ đến việc mình đóng vai con gái, bị người bố giả dối dùng dương v*t cưỡng hiếp, cô cảm giác lý trí sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Sự kích thích từ việc đóng vai trái đạo đức khiến ham muốn tình dục bị đẩy lên đỉnh điểm.
“Không được, không được…” Lộc Nhung lo sợ mọi chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát, cô vặn vẹo người từ chối, đôi chân nhỏ liên tục giãy dụa. Mông cô theo nhịp chuyển động trước sau, đôi lúc đầu dương v*t vô tình chạm vào.
Chiếc tất lụa trơn mượt cọ xát mang lại cảm giác mới lạ. Tần Bắc Phong bỏ ngoài tai lời từ chối của cô, nhất quyết muốn chơi trò bố con này đến cùng.
Anh thẳng tay rút dây nịt ra, vô tình quẹt qua má cô.
Sự đau rát khiến Lộc Nhung giật mình tỉnh giấc. Cô cố gắng mở to đôi mắt đỏ hoe vì khóc, ký ức về lần bị người đàn ông dùng dây nịt đánh vào chỗ ấy chợt ùa về.
“Đừng đánh vào chỗ ấy…” Cô hoảng sợ hét lên.
“Bố cũng không nỡ đánh con đâu.” Tần Bắc Phong sững lại một chút, nhớ về hành vi bạo lực của mình trước kia, rồi gập đôi dây nịt, vỗ nhẹ vào má cô để trấn an.
Nhưng chưa kịp để cô thở phào, bàn tay to lớn của anh đã nhanh chóng nâng một chân cô đặt lên vai, vài động tác gọn gàng quấn dây nịt quanh cổ chân mảnh mai, đầu kia của dây cột vào tay cầm ghế. “Chỉ muốn trói bé lại thôi mà.”
Bị ép phải tạo tư thế xấu hổ, Lộc Nhung trông như một con cừu non chờ bị làm thịt, không còn cơ hội để giãy giụa.
Cô rất sợ hãi, cảm giác như toàn thân đang chìm sâu vào vũng lầy của nỗi sợ hãi, miệng không ngừng rên rỉ. “Ư…”
“Thế này thì dễ rồi.” Tần Bắc Phong vẫn cười, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ có nhịp thở gấp gáp hơn cho thấy anh đang vô cùng phấn khích.
Anh nhìn vào vùng kín của cô qua lớp vải đã thấm đẫm, hình dạng căng đầy của nơi ấy hiện rõ, đôi tất lụa bị kẹt lại giữa khe, co thắt theo từng nhịp thở, liên tục khơi gợi ham muốn tra tấn trong anh.
“A!”
Lộc Nhung hét lên trong đau đớn. Người đàn ông đã xé toạc quần áo dưới của cô, vùng kín hở ra dưới không khí lạnh lẽo, co rúm lại, từng giọt nước mỏng manh chảy ra.
Nước tràn xuống đùi, ướt cả quần Tần Bắc Phong. Anh hiểu lầm tiếng hét của cô, tự nhiên kéo váy lên chất đống trên bụng. “Đừng khóc, bố sẽ mua cho bé cái mới, cái đắt nhất luôn.”
Vùng kín của cô sau một đêm nghỉ ngơi đã trở lại màu hồng phớt, căng tràn và mịn màng, không thể nào nhận ra dấu vết của việc bị phá trinh và cưỡng bức bạo lực ngày hôm qua.
Tần Bắc Phong dùng hai ngón tay tách môi nhỏ ra, cảm nhận sự kháng cự nhẹ nhàng, yết hầu anh khẽ động, nhẫn nhịn đưa dương v*t vào, chầm chậm cọ xát lên vành cửa nhỏ, đầu khất liên tục nghiền ép điểm nhạy cảm của cô.
“Ư ư… đừng mua cái đắt.” Nơi ấy của cô bị tra tấn không ngừng, khoái cảm trào dâng xâm chiếm lý trí. Buồn cười là, trong hoàn cảnh này, cô vẫn lo không muốn lãng phí tiền bạc.
“Được rồi, không mua.” Tần Bắc Phong bất lực trước tính cách nhút nhát của cô, bỗng nhiên ý muốn chiếm hữu trong anh càng mạnh mẽ hơn. Cô ngoan ngoãn như vậy, nghe lời đến thế, nhất định phải thưởng cho cô. Anh bóp chặt cặp mông mềm mại, thì thầm: “Bé không cần mặc quần lót nữa, thế này sẽ tiết kiệm hơn.”
“Phải mặc chứ…” Lộc Nhung khóc nấc lên từng cơn. Cô không muốn bị anh chà đạp, nhưng cơ thể phản bội chính mình, chỉ sau vài động tác của đầu khất, một luồng khoái cảm lan tỏa sâu bên trong khiến cô không thể kìm nén, rên lên khe khẽ. “Ưm… đừng, đừng chơi em…”
Giọng cô lúc này mềm mại và thân thương vô cùng. Cách cô gọi “bố” đầy tự nhiên, ngọt ngào, không còn chút phản kháng. Tần Bắc Phong hưng phấn đến mức không thể chịu thêm nữa, dương v*t chỉ muốn lao vào, xuyên thủng nơi chật hẹp, nhấn sâu vào trong tử cung.
Anh nắm chặt đầu khất, cố gắng nhét vào bên trong. Nhưng nơi ấy của cô quá nhỏ và chặt chẽ, hơn nữa cô vẫn đang cố gắng giữ chặt mông, không cho anh vào. Sau một hồi cọ xát, mạch máu ở thái dương anh nổi lên, mồ hôi rịn ra, vẫn không thể đưa vào.
Nếu không sợ làm rách cô, anh đã không phải kiên nhẫn thế này.
Được rồi, con gái đáng yêu, giờ phải dỗ dành đã, để khi nào đưa được vào rồi tính sau, lúc đó muốn chơi thế nào cũng được.
Tần Bắc Phong cúi thấp người, chạm vào cổ áo thủy thủ của Lộc Nhung, hít sâu mùi hương ngọt ngào pha lẫn chút mồ hôi từ cơ thể cô.
Giọng anh trầm thấp, mang theo sự dụ dỗ: “Bé biết không, thật ra bố không muốn làm đau bé đâu. Chỉ là vì dương v*t bố lớn quá… căng cứng khó chịu, nên muốn nhờ bé giúp đỡ, dùng nơi đó của bé để giữ một chút thôi.”
“Chỉ cần để bố đặt vào trong đó một chút thôi, bé yêu nhé.” Giọng anh khẽ khàng dụ dỗ. “Bố hứa chỉ ở lại một lúc, sau đó sẽ ra ngay.”
“Bé yêu cứ mở rộng ra một chút, để bố vào, hôn nhẹ tử cung của bé… Nhung Nhung, bảo bối của bố… cô bé ngoan của bố.”
/177
|