“Là Lưu huynh sao?”
Một tiếng nói khó nhọc cất lên. Dù là trong đêm vắng, phải miễn cưỡng lắm Lưu Hàn mới có thể nghe thấy được. Dường như đối phương đang bị thương tương đối nặng.
“Phải, chính là ta. Nguyệt quang chiếu. Hàn khí tiêu. Hỏa phần thiêu. Thượng thiên điêu. Bạch nguyệt giáo thiên thu muôn đời.”
Ngay khi Lưu Hàn vừa nói xong khẩu lệnh, từng cục đá tảng chặn đứng cửa hang như là mặt nước hồ rung động. Chỉ chừng vài giây sau, chúng chập chờn tách ra thành một lối đi sâu hun hút vào lòng núi. Đến khi Lưu Hàn bước vào bên trong, lối đi nhanh chóng biến ảo như cũ. Nếu có ai đi tới đây thử sờ và cảm nhận thì chỉ có thể thấy được những tảng đá to giống như bình thường mà thôi.
Vừa bước vào hang, cái không khí ẩm thấp của núi rừng sộc thẳng vào mặt Lưu Hàn. Hắn vội vã đi vào bên trong, nơi có ánh lửa lập lòe. Hắn bỗng cảm giác được yên ắng, yên lặng đến dọa người. Cái cảm giác này làm cho hắn thập phần khó chịu, dường như có điều gì đó không hay đã xảy ra.
“Lưu Hàn huynh.”
Trung tâm hang động, một lão đầu tầm 70 tuổi cất tiếng, mái tóc muối tiêu được cột đằng sau lưng theo kiểu văn nhân. Bộ râu lưa thưa mọc trên mép càng khiến lão có vẻ văn sĩ, yếu nhược. Trên cơ thể cao lớn gầy gò là bộ quần áo rách rưới đã đóng đầy máu khô. Lúc này, hắn đang ngồi khoanh chân nhập thần, mượn nguyên khí thiên địa để trị thương. Trước mặt, sau lưng, 4 phía trôi lơ lửng những cái nguyên phiến màu trắng bạc.
Lưu Hàn quét một vòng, cả người run run, hai hàm răng cắn chặt với nhau. Hắn không tưởng tượng được tại sao lại ra nông nỗi này. Không chỉ tất cả mọi người đều không thấy đâu, mà một người quan trọng nhất cũng mất tích.
Lưu Hàn không kìm được mà thét lên:
“Đông Minh Hỏa, Đông lão cẩu, chuyện gì sảy ra ? Ngươi nói cho ta ai làm ngươi ra nông nỗi này ? Tiểu thư đâu ?”
Phía trước mặt hắn, bên cạnh lão văn sĩ, có một tiểu cô nương 7, 8 tuổi. Khuôn mặt nàng đẹp tựa ngọc, tinh xảo như thiên nữ, da trắng tựa mây, hồng hào như ngọc thạch. Hai cánh môi nhỏ nhắn chúm chím đang run rẩy vì đau đớn, sợ hãi. Nàng giống như một con chim non lạc mẹ, đang bơ vơ giữa chốn không người. Ai nhìn thấy nàng cũng đều đau lòng, chỉ muốn hảo hảo ôm nàng vào lòng, kể chuyện cho nàng, dỗ dành nàng, để trên môi nàng lại hiện lên nụ cười của một tiểu nữ oa xinh đẹp. Chỉ tiếc . . . .
. . . Đôi mắt trong sáng, đen láy của nàng giờ này đã đỏ hoe, không còn sức sống. Đôi mắt đỏ ửng nhưng không có bất kì giọt nước mắt nào chảy ra, chỉ thấy đôi mắt kia lúc này trở nên vô hồn, thiếu sức sống. Hai tay nàng ôm chặt cả người, đang run rẩy, đang sợ hãi. Cái miệng nhỏ xíu, xinh xắn giờ đây đang thì thào tự nói:
“Mẫu thân . . . mẫu thân . . . mẫu thân đi . . . đi đâu . . . rồi. Không có mẫu thân, ai giúp ta trải tóc . . . ai giúp ta . . . cười . . . ai chăm sóc . . . ta đây . . .”
“Không có mẫu thân, lúc ta . . . lúc ta . . . bị bắt nạt . . . ta về kể với ai.”
“Không có người . . . ta làm sao tìm . . . tìm được cha.”
“Ta thích lúc mẫu thân cười . . . khóe mắt mẫu thân . . . lúc nào cũng có dạ nhũ, thật đẹp nhưng cũng thật hiền từ.”
Trong đầu nàng lúc này hiện lên vô vàn cảnh đẹp trước kia, từ lúc nàng còn bé xíu. Mẫu thân thường hay ôm nàng, nựng nàng, xúc cho nàng ăn. Đến khi lớn thêm tí nữa, mẫu thân lại chải tóc cho nàng, nói với nàng chuyện xưa của mình.
“Những lúc mình khóc, mẫu thân dùng khăn tay nhẹ thấm từng giọt, từng giọt, mẫu thân lúc ấy thường cười, cho đó là trân bảo. Nụ cười mẫu thân đẹp lắm, hiền từ mà vui vẻ. Nhưng sao lúc ấy ta lại không cảm nhận được, ta còn bĩu môi gắt với mẫu thân. Còn không quan tâm đến người nữa. Nhưng sao giờ đây, ta muốn có người bên cạnh ta, sao lại không có chứ ?”
Lưu Hàn thấy tiểu nữ oa như vậy chợt cảm thấy trái tim như thiên đao vạn quả, đôi môi run rẩy không nói thành câu. Hắn đang muốn bước lên vài bước, muốn ôm tiểu nữ oa kia vào lòng thì nàng lúc này mới ngẩng đầu lên, hai con ngươi đen láy đã trở nên vô hồn, phủ bên ngoài một lớp băng sương như có như không. Trong ánh mắt đấy, Lưu Hàn có thể cảm nhận được sự phẫn uất, hận thù. Ánh mắt đấy khiến một cao thủ như Lưu Hàn bất chợt run rẩy.
“Ta ghét các ngươi . . . ta hận . . . ta hận . . . tất cả các . . . ngươi.”
“Mẹ con ta . . . mặc dù sống nơi đó có chút ủy khuất, thế nhưng tại sao . . . tại sao lại bắt ta đi . . . để bây giờ mẫu thân đã không còn nữa. Cha ta đi đâu không biết, mẹ ta . . . giờ này cũng bái biệt trần gian.”
“Các ngươi nói đi. Nói đi.”
“Các ngươi lúc nào cũng nói muốn tốt cho ta, muốn ta được vui. Nhưng giờ đây ta chỉ cần mẹ, cần mẹ thôi.”
“Ai trong số hai ngươi có thể mang mẹ ta về. Vì sao cuộc chiến tranh giành quyền lực lại phải dùng đến hai mẫu tử chân yếu tay mềm như chúng ta chứ.”
Nói đến đây, hai hàng nước mắt nàng chảy xuống, bao cảm xúc kìm nén giờ này mới có thể phát tác. Mái tóc đen của nàng cũng dần dần biến thành màu trắng, nếu nhìn kỹ có thể thấy một làn hơi lạnh như có như không đọng trên mái tóc nàng. Đôi mắt nàng cũng dần dần trở thành màu trắng. Lòng đen biến thành trắng bạc, vô cùng mỹ lệ nhưng lại giống như nữ chúa cao cao tại thượng, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
Lưu Hàn nhắm lại con mắt. Hai khóe mi có hai hàng nước mắt chảy xuống. Bàn tay đã nắm chặt vào trong thịt, nhỏ ra cả máu. Nhưng hắn không để ý.
“Ta sai rồi. Tiểu thư, ta sai rồi. Công tử, ta sai rồi.”
“Ta cũng sai rồi.” Đông Minh Hỏa ôm mặt, gục đầu, ủ rũ ngồi một bên. Hai khóe mắt cũng có lệ chảy ra.
“Chuyện gì đã xảy ra. Kế hoạch ta đưa ra là vô cùng kín kẽ, chỉ cần có thể đưa hai mẫu tử nàng ra là an toàn tuyệt đối. Vì sao lại xảy ra cớ sự này.” Lặng người một lúc, Lưu Hàn khàn khàn hỏi.
Đông Minh Hỏa cười khổ, nhưng trong mắt lại có phẫn hận không nói thành lời:
“Nhị đương gia quả thực vô cùng xảo quyệt. Hắn vốn đã mua chuộc được Hồng Thiên từ lâu thế nhưng vẫn cố gắng cài người ở bên chúng ta. Từ những bước ban đầu, mọi kế hoạch đều nằm ở trong tay hắn.”
“Buồn cười cho chúng ta cứ nghĩ kế hoạch như thiên y vô phùng, nhưng thực tế lại làm lợi cho người ta. Hắn mượn tay hai người chúng ta đưa vợ con Đại đương gia khỏi giáo phái rồi trên đường chặn đánh. Ở trong giáo, Nhị đương gia không dám làm gì. Thế nhưng ra bên ngoài thì hắn đã không còn cố kỵ nữa. Kế hoạch bị đổ bể, trên đường lại bị Hồng Thiên dẫn người tập kích.”
“Ta cùng các huynh đệ dùng máu để mở đường, dùng thịt làm sinh lộ, cuối cùng mới có thể đưa con gái của Đại đương gia thoát nạn. Nhưng đại tiểu thư lại không được tốt như vậy, nàng bị trúng một chiêu Vạn Dặm Truy Tung Thủ của Hồng Thiên, cho nên nhất quyết ở lại. Nàng biết, nếu có tiếp tục đi nữa, cuối cùng tất cả đều phải chết, cho nên . . .”
Nói đến đây, Đông Minh Hỏa thở dài. Hắn không nói phần sau nữa, bởi vì lấy tính cách cùng tình cảnh của Nhị đương gia trong giáo phái, không thể để tiểu thư trở về. Tiểu thư là con gái của giáo chủ, nếu giáo chủ lúc xuất quan mà biết con gái, cháu gái mình bị đối đãi như vậy, không đập chết Nhị đương gia mới là chuyện lạ.
* * * * * * * * * *
Khu rừng phía Bắc Giao Nguyệt Trấn.
Bóng đỏ trúng chiêu rơi xuống đất như diều đứt dây. Hai bên cánh của nó giờ này đã không còn bất kì sức lực nào nữa. Giữa ngực, bả vai, sau cánh, mỗi chỗ đều có vết thương sâu hoắm.
Từ xa, Vân Phong nhìn thấy cảnh ấy thì không còn quan tâm gì cả. Hắn lấy hết sức bình sinh lao đến trước. Hai tay dang ra đỡ lấy Hỏa Sí Điểu đang đau đớn hấp hối. Một cảm giác đầy khó chịu dâng lên trong lòng.
Trên cao, nhìn cảnh Vân Phong chạy đến, Hắc Phong Cự Ưng lại trở nên cao hứng hơn bao giờ hết. Đêm nay, không chỉ có một Ma sủng làm điểm tâm mà còn có thêm một nhân loại làm bữa chính. Nó có thể nhận ra, nhân loại kia không có một chút ba động nguyên lực nào. Mặc dù hơi gầy một tí, nhưng thịt tiểu hài tử vẫn là loại ngon nhất trong thịt nhân loại a.
Hai cánh nó lại huy động lần nữa, mười mấy Hắc Phong Nhận tiếp tục phóng ra.
Dưới cơn mưa tầm tã, ánh mắt Vân Phong tiếp xúc với Phong Nhận. Không hiểu sao, lúc này, hắn cảm thấy lãnh tĩnh hơn bao giờ hết. Không có hoảng sợ, không có lo lắng, cái cảm giác này hắn vẫn thường cảm nhận được khi còn ở mỏ khoảng. Ở nơi đó, sống và chết chỉ là một ý nghĩ của bọn cai quáng mà thôi. Đây chính là cảm giác thoát khỏi sinh tử, không cầu sống, không mong chết, dù chết cũng chỉ là một ý niệm nên không cần quan tâm. Đã không quan tâm đến sống chết thì cần gì phải hoảng sợ, cần gì phải lo lắng đây.
Nói thì đơn giản, thế nhưng có mấy ai hiểu thấu, có mấy ai có thể đạt được trạng thái này. Nhất là trạng thái này còn xuất hiện ở trên người một đứa bé gần chín tuổi.
Mười mấy Phong Nhận đã đến trước mặt, Vân Phong không hề nao núng, hắn tập trung nhìn vào những vị trí Phong Nhận xuất hiện, tính toán khoảng cách giữa các Phong Nhận. Hắn muốn nhìn ra chỗ nào là tử lộ, chỗ nào là sinh lộ. Đến khi Hắc Phong Nhận chỉ còn cách một mét, hắn lanh lẹ nhảy trái nhảy phải, né người lao ra khỏi vùng nguy hiểm. Mặc dù Phong Nhận kia không ảnh hưởng đến vị trí yếu hại, thế nhưng hắn vẫn bị Phong Nhận cứa vào da thịt, khiến cơ nhục đầm đìa máu tươi.
Vừa thoát khỏi Phong Nhận, trong suy nghĩ của Vân Phong là chạy, chạy thật nhanh vào rừng. Cự ưng có lợi thế trên cao, có thể quan sát được phạm vi lớn. Thế nhưng, Hắc Phong Cự Ưng lại không thể tìm tòi dưới đất. Nếu hắn có thể tìm được chỗ ẩn nấp, nguy hiểm này có thể giải quyết.
Một người chạy, một ma thú đuổi khiến cả khu rừng náo loạn. Một vài Ma sủng cấp thấp muốn ra ngoài nhìn xem, thế nhưng vừa thấy bóng Cự Ưng trên cao lại rúc đầu vào trong tổ, không dám náo loạn nữa.
Máu trên người Vân Phong vẫn chảy, hắn càng cảm thấy đau xót và hoa mắt. Hắn muốn dừng lại, muốn nghỉ một lát, thế nhưng ý chí của hắn lại bắt buộc đôi chân phải chạy. Mãi đến khi hắn thấy một hốc cây cổ thụ vừa một người chui lọt thì mới có thể thả lỏng.
Trên tay, Hỏa Sí Điểu đã tỉnh từ bao giờ. Nhìn bộ dạng rách nát, máu me, chạy trốn chật vật của Vân Phong, nó cũng dễ dàng đoán được điều gì đã xảy ra.
Một tiếng nói khó nhọc cất lên. Dù là trong đêm vắng, phải miễn cưỡng lắm Lưu Hàn mới có thể nghe thấy được. Dường như đối phương đang bị thương tương đối nặng.
“Phải, chính là ta. Nguyệt quang chiếu. Hàn khí tiêu. Hỏa phần thiêu. Thượng thiên điêu. Bạch nguyệt giáo thiên thu muôn đời.”
Ngay khi Lưu Hàn vừa nói xong khẩu lệnh, từng cục đá tảng chặn đứng cửa hang như là mặt nước hồ rung động. Chỉ chừng vài giây sau, chúng chập chờn tách ra thành một lối đi sâu hun hút vào lòng núi. Đến khi Lưu Hàn bước vào bên trong, lối đi nhanh chóng biến ảo như cũ. Nếu có ai đi tới đây thử sờ và cảm nhận thì chỉ có thể thấy được những tảng đá to giống như bình thường mà thôi.
Vừa bước vào hang, cái không khí ẩm thấp của núi rừng sộc thẳng vào mặt Lưu Hàn. Hắn vội vã đi vào bên trong, nơi có ánh lửa lập lòe. Hắn bỗng cảm giác được yên ắng, yên lặng đến dọa người. Cái cảm giác này làm cho hắn thập phần khó chịu, dường như có điều gì đó không hay đã xảy ra.
“Lưu Hàn huynh.”
Trung tâm hang động, một lão đầu tầm 70 tuổi cất tiếng, mái tóc muối tiêu được cột đằng sau lưng theo kiểu văn nhân. Bộ râu lưa thưa mọc trên mép càng khiến lão có vẻ văn sĩ, yếu nhược. Trên cơ thể cao lớn gầy gò là bộ quần áo rách rưới đã đóng đầy máu khô. Lúc này, hắn đang ngồi khoanh chân nhập thần, mượn nguyên khí thiên địa để trị thương. Trước mặt, sau lưng, 4 phía trôi lơ lửng những cái nguyên phiến màu trắng bạc.
Lưu Hàn quét một vòng, cả người run run, hai hàm răng cắn chặt với nhau. Hắn không tưởng tượng được tại sao lại ra nông nỗi này. Không chỉ tất cả mọi người đều không thấy đâu, mà một người quan trọng nhất cũng mất tích.
Lưu Hàn không kìm được mà thét lên:
“Đông Minh Hỏa, Đông lão cẩu, chuyện gì sảy ra ? Ngươi nói cho ta ai làm ngươi ra nông nỗi này ? Tiểu thư đâu ?”
Phía trước mặt hắn, bên cạnh lão văn sĩ, có một tiểu cô nương 7, 8 tuổi. Khuôn mặt nàng đẹp tựa ngọc, tinh xảo như thiên nữ, da trắng tựa mây, hồng hào như ngọc thạch. Hai cánh môi nhỏ nhắn chúm chím đang run rẩy vì đau đớn, sợ hãi. Nàng giống như một con chim non lạc mẹ, đang bơ vơ giữa chốn không người. Ai nhìn thấy nàng cũng đều đau lòng, chỉ muốn hảo hảo ôm nàng vào lòng, kể chuyện cho nàng, dỗ dành nàng, để trên môi nàng lại hiện lên nụ cười của một tiểu nữ oa xinh đẹp. Chỉ tiếc . . . .
. . . Đôi mắt trong sáng, đen láy của nàng giờ này đã đỏ hoe, không còn sức sống. Đôi mắt đỏ ửng nhưng không có bất kì giọt nước mắt nào chảy ra, chỉ thấy đôi mắt kia lúc này trở nên vô hồn, thiếu sức sống. Hai tay nàng ôm chặt cả người, đang run rẩy, đang sợ hãi. Cái miệng nhỏ xíu, xinh xắn giờ đây đang thì thào tự nói:
“Mẫu thân . . . mẫu thân . . . mẫu thân đi . . . đi đâu . . . rồi. Không có mẫu thân, ai giúp ta trải tóc . . . ai giúp ta . . . cười . . . ai chăm sóc . . . ta đây . . .”
“Không có mẫu thân, lúc ta . . . lúc ta . . . bị bắt nạt . . . ta về kể với ai.”
“Không có người . . . ta làm sao tìm . . . tìm được cha.”
“Ta thích lúc mẫu thân cười . . . khóe mắt mẫu thân . . . lúc nào cũng có dạ nhũ, thật đẹp nhưng cũng thật hiền từ.”
Trong đầu nàng lúc này hiện lên vô vàn cảnh đẹp trước kia, từ lúc nàng còn bé xíu. Mẫu thân thường hay ôm nàng, nựng nàng, xúc cho nàng ăn. Đến khi lớn thêm tí nữa, mẫu thân lại chải tóc cho nàng, nói với nàng chuyện xưa của mình.
“Những lúc mình khóc, mẫu thân dùng khăn tay nhẹ thấm từng giọt, từng giọt, mẫu thân lúc ấy thường cười, cho đó là trân bảo. Nụ cười mẫu thân đẹp lắm, hiền từ mà vui vẻ. Nhưng sao lúc ấy ta lại không cảm nhận được, ta còn bĩu môi gắt với mẫu thân. Còn không quan tâm đến người nữa. Nhưng sao giờ đây, ta muốn có người bên cạnh ta, sao lại không có chứ ?”
Lưu Hàn thấy tiểu nữ oa như vậy chợt cảm thấy trái tim như thiên đao vạn quả, đôi môi run rẩy không nói thành câu. Hắn đang muốn bước lên vài bước, muốn ôm tiểu nữ oa kia vào lòng thì nàng lúc này mới ngẩng đầu lên, hai con ngươi đen láy đã trở nên vô hồn, phủ bên ngoài một lớp băng sương như có như không. Trong ánh mắt đấy, Lưu Hàn có thể cảm nhận được sự phẫn uất, hận thù. Ánh mắt đấy khiến một cao thủ như Lưu Hàn bất chợt run rẩy.
“Ta ghét các ngươi . . . ta hận . . . ta hận . . . tất cả các . . . ngươi.”
“Mẹ con ta . . . mặc dù sống nơi đó có chút ủy khuất, thế nhưng tại sao . . . tại sao lại bắt ta đi . . . để bây giờ mẫu thân đã không còn nữa. Cha ta đi đâu không biết, mẹ ta . . . giờ này cũng bái biệt trần gian.”
“Các ngươi nói đi. Nói đi.”
“Các ngươi lúc nào cũng nói muốn tốt cho ta, muốn ta được vui. Nhưng giờ đây ta chỉ cần mẹ, cần mẹ thôi.”
“Ai trong số hai ngươi có thể mang mẹ ta về. Vì sao cuộc chiến tranh giành quyền lực lại phải dùng đến hai mẫu tử chân yếu tay mềm như chúng ta chứ.”
Nói đến đây, hai hàng nước mắt nàng chảy xuống, bao cảm xúc kìm nén giờ này mới có thể phát tác. Mái tóc đen của nàng cũng dần dần biến thành màu trắng, nếu nhìn kỹ có thể thấy một làn hơi lạnh như có như không đọng trên mái tóc nàng. Đôi mắt nàng cũng dần dần trở thành màu trắng. Lòng đen biến thành trắng bạc, vô cùng mỹ lệ nhưng lại giống như nữ chúa cao cao tại thượng, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
Lưu Hàn nhắm lại con mắt. Hai khóe mi có hai hàng nước mắt chảy xuống. Bàn tay đã nắm chặt vào trong thịt, nhỏ ra cả máu. Nhưng hắn không để ý.
“Ta sai rồi. Tiểu thư, ta sai rồi. Công tử, ta sai rồi.”
“Ta cũng sai rồi.” Đông Minh Hỏa ôm mặt, gục đầu, ủ rũ ngồi một bên. Hai khóe mắt cũng có lệ chảy ra.
“Chuyện gì đã xảy ra. Kế hoạch ta đưa ra là vô cùng kín kẽ, chỉ cần có thể đưa hai mẫu tử nàng ra là an toàn tuyệt đối. Vì sao lại xảy ra cớ sự này.” Lặng người một lúc, Lưu Hàn khàn khàn hỏi.
Đông Minh Hỏa cười khổ, nhưng trong mắt lại có phẫn hận không nói thành lời:
“Nhị đương gia quả thực vô cùng xảo quyệt. Hắn vốn đã mua chuộc được Hồng Thiên từ lâu thế nhưng vẫn cố gắng cài người ở bên chúng ta. Từ những bước ban đầu, mọi kế hoạch đều nằm ở trong tay hắn.”
“Buồn cười cho chúng ta cứ nghĩ kế hoạch như thiên y vô phùng, nhưng thực tế lại làm lợi cho người ta. Hắn mượn tay hai người chúng ta đưa vợ con Đại đương gia khỏi giáo phái rồi trên đường chặn đánh. Ở trong giáo, Nhị đương gia không dám làm gì. Thế nhưng ra bên ngoài thì hắn đã không còn cố kỵ nữa. Kế hoạch bị đổ bể, trên đường lại bị Hồng Thiên dẫn người tập kích.”
“Ta cùng các huynh đệ dùng máu để mở đường, dùng thịt làm sinh lộ, cuối cùng mới có thể đưa con gái của Đại đương gia thoát nạn. Nhưng đại tiểu thư lại không được tốt như vậy, nàng bị trúng một chiêu Vạn Dặm Truy Tung Thủ của Hồng Thiên, cho nên nhất quyết ở lại. Nàng biết, nếu có tiếp tục đi nữa, cuối cùng tất cả đều phải chết, cho nên . . .”
Nói đến đây, Đông Minh Hỏa thở dài. Hắn không nói phần sau nữa, bởi vì lấy tính cách cùng tình cảnh của Nhị đương gia trong giáo phái, không thể để tiểu thư trở về. Tiểu thư là con gái của giáo chủ, nếu giáo chủ lúc xuất quan mà biết con gái, cháu gái mình bị đối đãi như vậy, không đập chết Nhị đương gia mới là chuyện lạ.
* * * * * * * * * *
Khu rừng phía Bắc Giao Nguyệt Trấn.
Bóng đỏ trúng chiêu rơi xuống đất như diều đứt dây. Hai bên cánh của nó giờ này đã không còn bất kì sức lực nào nữa. Giữa ngực, bả vai, sau cánh, mỗi chỗ đều có vết thương sâu hoắm.
Từ xa, Vân Phong nhìn thấy cảnh ấy thì không còn quan tâm gì cả. Hắn lấy hết sức bình sinh lao đến trước. Hai tay dang ra đỡ lấy Hỏa Sí Điểu đang đau đớn hấp hối. Một cảm giác đầy khó chịu dâng lên trong lòng.
Trên cao, nhìn cảnh Vân Phong chạy đến, Hắc Phong Cự Ưng lại trở nên cao hứng hơn bao giờ hết. Đêm nay, không chỉ có một Ma sủng làm điểm tâm mà còn có thêm một nhân loại làm bữa chính. Nó có thể nhận ra, nhân loại kia không có một chút ba động nguyên lực nào. Mặc dù hơi gầy một tí, nhưng thịt tiểu hài tử vẫn là loại ngon nhất trong thịt nhân loại a.
Hai cánh nó lại huy động lần nữa, mười mấy Hắc Phong Nhận tiếp tục phóng ra.
Dưới cơn mưa tầm tã, ánh mắt Vân Phong tiếp xúc với Phong Nhận. Không hiểu sao, lúc này, hắn cảm thấy lãnh tĩnh hơn bao giờ hết. Không có hoảng sợ, không có lo lắng, cái cảm giác này hắn vẫn thường cảm nhận được khi còn ở mỏ khoảng. Ở nơi đó, sống và chết chỉ là một ý nghĩ của bọn cai quáng mà thôi. Đây chính là cảm giác thoát khỏi sinh tử, không cầu sống, không mong chết, dù chết cũng chỉ là một ý niệm nên không cần quan tâm. Đã không quan tâm đến sống chết thì cần gì phải hoảng sợ, cần gì phải lo lắng đây.
Nói thì đơn giản, thế nhưng có mấy ai hiểu thấu, có mấy ai có thể đạt được trạng thái này. Nhất là trạng thái này còn xuất hiện ở trên người một đứa bé gần chín tuổi.
Mười mấy Phong Nhận đã đến trước mặt, Vân Phong không hề nao núng, hắn tập trung nhìn vào những vị trí Phong Nhận xuất hiện, tính toán khoảng cách giữa các Phong Nhận. Hắn muốn nhìn ra chỗ nào là tử lộ, chỗ nào là sinh lộ. Đến khi Hắc Phong Nhận chỉ còn cách một mét, hắn lanh lẹ nhảy trái nhảy phải, né người lao ra khỏi vùng nguy hiểm. Mặc dù Phong Nhận kia không ảnh hưởng đến vị trí yếu hại, thế nhưng hắn vẫn bị Phong Nhận cứa vào da thịt, khiến cơ nhục đầm đìa máu tươi.
Vừa thoát khỏi Phong Nhận, trong suy nghĩ của Vân Phong là chạy, chạy thật nhanh vào rừng. Cự ưng có lợi thế trên cao, có thể quan sát được phạm vi lớn. Thế nhưng, Hắc Phong Cự Ưng lại không thể tìm tòi dưới đất. Nếu hắn có thể tìm được chỗ ẩn nấp, nguy hiểm này có thể giải quyết.
Một người chạy, một ma thú đuổi khiến cả khu rừng náo loạn. Một vài Ma sủng cấp thấp muốn ra ngoài nhìn xem, thế nhưng vừa thấy bóng Cự Ưng trên cao lại rúc đầu vào trong tổ, không dám náo loạn nữa.
Máu trên người Vân Phong vẫn chảy, hắn càng cảm thấy đau xót và hoa mắt. Hắn muốn dừng lại, muốn nghỉ một lát, thế nhưng ý chí của hắn lại bắt buộc đôi chân phải chạy. Mãi đến khi hắn thấy một hốc cây cổ thụ vừa một người chui lọt thì mới có thể thả lỏng.
Trên tay, Hỏa Sí Điểu đã tỉnh từ bao giờ. Nhìn bộ dạng rách nát, máu me, chạy trốn chật vật của Vân Phong, nó cũng dễ dàng đoán được điều gì đã xảy ra.
/89
|