Vân Phong nhìn thấy Đỗ Thái thì cảm thấy không có gì ngạc nhiên, hắn đoán có lẽ Trung Văn thúc thúc không có nhà nên tên Đỗ Thái liều mình làm bậy.
“May mắn mà có ta bên cạnh.” Vân Phong nghĩ đến Hoa Hoa tỷ, thở phào nhẹ nhõm rồi hất hàm hỏi ngược lại:
“Ngươi làm gì ở đây?”
“Tất nhiên là tìm Hoa Hoa của ta rồi.” – Đỗ Thái bày ra bộ dáng công tử anh tuấn, nho nhã. Chiếc quạt xếp mở bung ra dưới ánh nắng sớm càng tăng cho hắn một vài phần tiêu sái. Nếu không phải trông hắn quá gầy gò, bệnh trạng vì dâm dục quá độ thì có lẽ cảnh tượng này sẽ đẹp hơn rất nhiều.
“Ai là Hoa Hoa của ngươi.” – Hoa Hoa hừ lạnh.
Đỗ Thái nhoẻn miệng cười, gấp rút đi đến bên cạnh Hoa Hoa, nói:
“Hoa Hoa xinh đẹp, tiểu Hoa, nàng chẳng lẽ lại không biết tình cảm của ta sao. Từ lúc ta mới nhìn thấy nàng đã yêu nàng rồi. Ngày nào ta cũng nghĩ về nàng, mong nàng có thể ở bên ta. Chỉ cần nàng đồng ý làm tiểu thiếp của ta, ta đảm bảo sẽ cho nàng cuộc sống hạnh phúc, cha nàng cũng không cần khổ khổ cực cực kiếm tiền chữa bệnh cho nàng nữa.”
Đỗ Thái vừa đi vừa nói một cách gấp gáp, chỉ hận không thể lập tức ôm giai nhân vào trong ngực, hảo hảo ôm ấp một phen.
Đang lúc Đỗ Thái cao hứng, chẳng biết từ bao giờ có một cây kiếm chặn ngay trước họng. Chính là thanh kiếm mà Vân Phong vẫn thường dùng để luyện kiếm.
Vân Phong sắc mặt lạnh lùng, kéo Hoa Hoa ra sau lưng, nói:
“Đỗ tam công tử, xin hãy tự trọng. Hoa Hoa tỷ không thích ngươi quấy rầy. Xin đừng miễn cưỡng.”
Đỗ Thái cau mày, nhìn tiểu tử trước mắt mà cảm thấy chán ghét vô cùng. Chính vì tiểu tử này mà hắn đã bị gia tộc trách phạt. Ngay cả hai bảo tiêu giúp hắn làm việc xấu cũng bị trừng trị và cấm túc. Bây giờ bên người hắn quả thực chẳng có ai có thể dùng. Tất cả đều tại thằng nhóc khốn khiếp này.
Trong phút chốc, trong đầu Đỗ Thái bỗng có ý nghĩ hung ác:
“Ta không thể để tên khốn này phá hỏng chuyện của ta được. Ta cần phải đánh hắn, đánh cho hắn chừa thói xen vào chuyện của người khác đi.”
“Nhưng mà, tổ phụ đã từng ra nghiêm lệnh không được động thủ với thằng nhóc Vân Phong này vì bất cứ lý do gì.”
“Cho nên, nhất định phải giết chết hắn. Giết xong thì không bằng, không chứng. Không ai biết là ta làm.”
“Chỉ có tiểu yêu tinh kia biết chuyện. Sau khi vui đùa với nàng xong, ta cũng phải giải quyết nàng. Nếu không, hậu quả khó có thể tưởng tượng được. Nhưng đáng tiếc a.”
Đỗ Thái nghĩ loạn một hồi, nhìn Vân Phong, cau mày, nói:
“Tiểu tử, ta cho ngươi một con đường. Biết điều tránh ra chỗ khác, nếu không . . . “
“Nếu không làm sao . . .” – Vân Phong cảm giác được có gì đó không đúng. Cảm giác linh mẫn từ sau khi dựng lên bản tâm khiến hắn thấy có sự nguy hiểm trong lời nói của Đỗ Thái. Hắn nhanh chóng dùng mối liên hệ giữa mình và Hỏa Sí Điểu để gọi nó về.
Đỗ Thái cười lạnh, đáp:
“Nếu không, chết.”
Nói đoạn, hắn nhanh chóng gạt kiếm trước ngực, mở ra chiết phiến công kích về phía ngực Vân Phong. Toàn bộ tu vi Nguyên đồ nhị trọng – Luyện bì cảnh hiển hiện ra trước mặt, hoàn toàn không để Vân Phong có cơ hội phản kích.
Vân Phong không hề cảm thấy nao núng, Luyện Tâm Quyết liền được vận dụng. Bản tâm soi sáng khiến đầu óc hắn trở nên lãnh tĩnh, không lo lắng, không sợ hãi. Hắn đẩy Hoa Hoa sang một bên rồi dùng kiếm đảo ngược lại, tạo thành một chiêu Áp kiếm thức căn bản.
Hoa Hoa bị Vân Phong đẩy ra, gấp gáp kêu lên:
“Tiểu Phong cẩn thận.”
Nàng không biết võ công, không làm gì được, chỉ có thể luống cuống tay chân lui ra xa, tránh làm ảnh hưởng đến Vân Phong.
“Nếu chẳng may, Vân Phong có bị thương, ta sẽ dùng tấm thân này để đổi lấy tính mạng cho hắn. Hơn nữa, Vân Phong lại là cháu của Lưu lão, chắc rằng Đỗ Thái cũng sẽ không làm quá.” – Hoa Hoa nghĩ, thầm an tâm. Thế nhưng nàng không biết, chính vì Vân Phong là cháu Lưu lão nên nếu Vân Phong thất bại, nàng và hắn đều khó tránh khỏi cái chết.
Giữa sân, Áp kiếm thức căn bản vừa sử ra, thiết kiếm đè lên chiết phiến khiến nó không di động mảy may. Mặc dù Áp kiếm thức chỉ là cách sử dụng kiếm bình thường, nhưng dưới bàn tay của Vân Phong, nó lại xảo diệu lạ thường, chặn đứng thế công của địch nhân.
Đỗ Thái thấy thế, có vẻ ngạc nhiên, hắn không ngờ chỉ là một tên nhóc con mà kiếm chiêu đã chính xác như vậy. Hơn nữa, khí lực của hắn rất lớn. Khí lực như vậy dường như Luyện cơ trọng của tiểu tử kia đã ngang bằng mình. Giờ này hắn đã 19 tuổi, mà tiểu tử kia chỉ có 8 tuổi là cùng, còn chưa bằng một nửa tuổi của hắn. Thế mà lực đạo đã lớn thế này. Nếu để hắn tiếp tục phát triển thì sau một hai năm nữa, tiểu tử kia sẽ đánh cho hắn khó mà ngóc đầu lên được.
Mỗi cảnh giới Luyện thể trong Nguyên Đồ Cảnh không phải ai cũng giống nhau. Có người luyện được 50 % cơ nhục trong cơ thể đã chuyển qua luyện bì, nhưng có người lại Luyện cơ đến 80% mới chuyển qua Luyện bì. Cho nên cảnh giới cùng sức lực mỗi người mỗi khác. Nếu phần trăm tu luyện của cơ thể càng cao, tích lũy nền móng càng tốt thì sau này thành tựu càng lớn.
Đỗ Thái mặc dù là thiếu gia Đỗ gia nhưng lười làm, ham chơi, lại thường xuyên hoang dâm nên thân thể càng ngày càng kém. Luyện cơ trọng của hắn chỉ đến được 40%, lực đạo mạnh nhất tương đương 100 cân. Trong khi đó, Vân Phong lại được tẩy tủy, phạt cân, tốc độ luyện thể nhanh tới kinh người. Nửa tháng nay, dưới sự chỉ đạo của Hư lại càng đào móc tiềm năng của mình. Cơ nhục đã luyện được đến 70% toàn bộ cơ thể. Nếu chỉ tính lực đạo cũng đã là 120 cân. Đây cũng là do tuổi của Vân Phong quá nhỏ, nếu để lớn thêm chút nữa, đừng nói là 120 cân, cho dù là 200 cân cũng thừa sức.
Vài chiêu đi qua, người đến ta đi, không ai nhường ai, Đỗ Thái cũng dần lâm vào bị động, lực đạo của hắn thấp hơn đối phương một bậc. Hắn chị áp bách chỉ có thể hoàn thủ, hoàn toàn bị đối phương nhân cơ hội diễn luyện kiếm pháp căn bản.
Mỗi giây mỗi phút đi qua, kiếm chiêu của Vân Phong càng thêm thuần thục, tốc độ trận đấu cũng ngày càng nhanh. Thấy tiềm năng của Vân Phong, sát khí trong mắt Đỗ Thái càng ngày càng đậm. Lớp da của hắn bỗng trở nên trơn nhẵn dị thường, nhất là phía cánh tay, cổ và mặt. Đây là tiêu trí Luyện bì của Nguyên đồ cảnh.
“Nhóc con, được lắm, nhưng dù khí lực ngươi có lớn đến đâu, cũng không thể làm gì được ta.” – Đỗ Thái hắc hắc cười. Đôi mắt không tự chủ lại nhìn về phía Hoa Hoa một lượt rồi tiếp tục tấn công.
“Phù Dung Giảo Sát” – Hoang cấp sơ phẩm võ kĩ lần đầu tiên được thi triển ra. Đỗ Thái biết những chiêu thức căn bản bình thường kia, không thể đánh được tiểu tử này, chỉ có thể dùng võ kĩ cùng cảnh giới áp chế.
Đây cũng là chiêu thức võ kĩ duy nhất hắn học. Không phải vì hắn muốn có tuyệt chiêu bảo mệnh mà hắn học vì tuyệt chiêu này rất đẹp, đẹp đến mức các cô nương rất ưa thích, lại phối hợp với chiết phiến trong tay càng khiến hắn dễ dàng tán gái. Nói cho cùng, tuyệt chiêu này của hắn đa phần sử dụng để tán gái mà thôi.
Chiết phiến từ trong tay Đỗ Thái vung ra như ám khí. Giữa đường lại xảo diệu bung ra như cánh hoa, giống như phù dung sớm nở tối tàn. Phù dung nở chỉ trong sát na, dưới cái đẹp lại ẩn chứa nguy hiểm chết người.
Hoa Hoa kinh diễm, bụm cái miệng nhỏ nhắn lại. Chỉ sợ vô ý mà hét lên gây ảnh hưởng đến Vân Phong. Vân Phong không có võ kĩ, điều này nàng biết, cho nên nàng lại càng sợ hãi. Không có võ kĩ đấu với võ kĩ là thiệt thòi cực lớn.
Thấy chiết phiến xoay tròn trước mặt, Vân Phong ngửa đầu ra sau, thế Thiết Bản Kiều lập tức được thi triển, vừa vặn tránh thoát được một chiêu trong gang tấc. Chiết Phiến phi ra sau lập tức cắt đứt ba bốn gốc cây trúc. Thế đi của nó vẫn không dừng lại.
Không để cho Đỗ Thái có cơ hội thở dốc, Vân Phong lộn người lại, hồi mã thương. Dùng một chiêu Tiễn kiếm thức cơ bản, người, kiếm hòa làm một thể, nhằm vào Đỗ Thái mà tới.
Tiếng gió vù vù xé rách không khí khiến Đỗ Thái không kịp phòng bị, chỉ có thể dùng những bộ phận đến cảnh giới Luyện bì như tay, ngực đến ngăn cản.
Kiếm chiêu đi qua, mặc dù có lớp da được bảo vệ nhưng vẫn để lại trên cánh tay hắn một vết thương sâu hoắm.
Trái ngược với hắn, Vân Phong cũng không hề bị thương. Một thân lam bào ngoại trừ vài vết bẩn cũng không có vết rách. Có chăng chỉ là hụt hơi khi thể lực không theo kịp tốc độ tấn công mà thôi. Hắn lạnh lùng nhìn Đỗ Thái, tranh thủ khôi phục thực lực.
Hiệu quả của bản tâm cùng Luyện Tâm Quyết được thể hiện ra một cách triệt để trong trận đấu vừa rồi.
Hoa Hoa thấy Vân Phong chuyển bại thành thắng trong lòng vô cùng cao hứng. Nàng hét lớn:
“Tiểu Phong, đệ tuyệt quá.”
“Đ* m*, hai tên cẩu nam nữ các ngươi dám làm ta bị thương.” Đỗ Thái phẫn uất hét lên, đôi con ngươi vì đau đớn còn có nước mắt chảy ra. Hình tượng công tử ca giờ phút này mất sạch. Hắn khóc lóc, ôm cánh tay đau rát nhìn về phía Vân Phong. Từ nhỏ đến giờ, hắn chưa bao giờ bị chảy máu chứ đừng nói là bị một vết thương sâu đến tận xương như thế này.
Đau đớn khiến hắn gằn từng chữ, rít gào:
“Hôm nay, ta cho các ngươi chết sạch. Riêng con tiểu tiện nhân kia ta sẽ chơi nó đến chết đi sống lại. Chơi chán ta lại mời bạn bè đến chơi, chán nữa ta lại bán nó cho kĩ viện để người ta chơi nó miễn phí. Đ* m*, dám giả bộ thanh cao trước mặt lão tử. Các ngươi chết chắc rồi . . . ”
Hàng loạt ô ngôn uế ngữ từ người Đỗ Thái phóng ra, chỉ thấy hắn lôi ra từ bên hông một cái Nguyên phiến màu xanh, màu sắc đậm hơn, lại đẹp hơn Nguyên phiến của Vân Phong một chút.
Hoa Hoa bên cạnh nghe lời Đỗ Thái thì tức giận không thôi, nhưng khi nhìn thấy Nguyên Phiến kia thì lại kinh hô:
“Đồng phiến cao cấp. Chỉ có Ma sủng cao cấp mới đáng để dùng Đồng phiến cao cấp cất giữ. Tiểu Phong, mau trốn đi.”
Hoa Hoa thấy vậy thì sao Vân Phong lại không thấy chứ. Quả thực nếu là một Ma sủng cao cấp thì Vân Phong không phải đối thủ, tuy hắn có thể dựa vào tốc độ sau khi tẩy tủy để trốn, nhưng Hoa Hoa tỷ làm sao mà trốn đây. Nghe những lời dâm dục của Đỗ Thái, hắn biết nếu Hoa Hoa tỷ rơi vào tay đối phương thì sống không bằng chết. Trung Văn thúc thúc dù có quay lại cũng không thể đấu lại Đỗ Gia. Như vậy, một nhà hai mạng sẽ cùng ngậm hận mà chết.
“Hoa Hoa tỷ, tỷ có tin ta không?” – Vân Phong lạnh lùng, âm trầm quay ra nhìn Hoa Hoa tỷ, hỏi.
Không hiểu sao lúc này, Hoa Hoa lại cảm giác lạnh lẽo khắp sống lưng. Nhìn Vân Phong trước mặt, hoàn toàn trở thành một người khác so với Vân Phong vui vẻ hay cười mỗi ngày. Nàng chợt sợ hãi, nhưng trái tim nàng mách bảo, Vân Phong sẽ không để nàng chịu thương tổn. Hoa Hoa nhìn hắn, nở nụ cười:
“Ta tin, chỉ cần có Phong đệ ở đây. Tỷ tỷ không sợ cái gì hết.”
Vân Phong nở nụ cười, thì thầm nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
“May mắn mà có ta bên cạnh.” Vân Phong nghĩ đến Hoa Hoa tỷ, thở phào nhẹ nhõm rồi hất hàm hỏi ngược lại:
“Ngươi làm gì ở đây?”
“Tất nhiên là tìm Hoa Hoa của ta rồi.” – Đỗ Thái bày ra bộ dáng công tử anh tuấn, nho nhã. Chiếc quạt xếp mở bung ra dưới ánh nắng sớm càng tăng cho hắn một vài phần tiêu sái. Nếu không phải trông hắn quá gầy gò, bệnh trạng vì dâm dục quá độ thì có lẽ cảnh tượng này sẽ đẹp hơn rất nhiều.
“Ai là Hoa Hoa của ngươi.” – Hoa Hoa hừ lạnh.
Đỗ Thái nhoẻn miệng cười, gấp rút đi đến bên cạnh Hoa Hoa, nói:
“Hoa Hoa xinh đẹp, tiểu Hoa, nàng chẳng lẽ lại không biết tình cảm của ta sao. Từ lúc ta mới nhìn thấy nàng đã yêu nàng rồi. Ngày nào ta cũng nghĩ về nàng, mong nàng có thể ở bên ta. Chỉ cần nàng đồng ý làm tiểu thiếp của ta, ta đảm bảo sẽ cho nàng cuộc sống hạnh phúc, cha nàng cũng không cần khổ khổ cực cực kiếm tiền chữa bệnh cho nàng nữa.”
Đỗ Thái vừa đi vừa nói một cách gấp gáp, chỉ hận không thể lập tức ôm giai nhân vào trong ngực, hảo hảo ôm ấp một phen.
Đang lúc Đỗ Thái cao hứng, chẳng biết từ bao giờ có một cây kiếm chặn ngay trước họng. Chính là thanh kiếm mà Vân Phong vẫn thường dùng để luyện kiếm.
Vân Phong sắc mặt lạnh lùng, kéo Hoa Hoa ra sau lưng, nói:
“Đỗ tam công tử, xin hãy tự trọng. Hoa Hoa tỷ không thích ngươi quấy rầy. Xin đừng miễn cưỡng.”
Đỗ Thái cau mày, nhìn tiểu tử trước mắt mà cảm thấy chán ghét vô cùng. Chính vì tiểu tử này mà hắn đã bị gia tộc trách phạt. Ngay cả hai bảo tiêu giúp hắn làm việc xấu cũng bị trừng trị và cấm túc. Bây giờ bên người hắn quả thực chẳng có ai có thể dùng. Tất cả đều tại thằng nhóc khốn khiếp này.
Trong phút chốc, trong đầu Đỗ Thái bỗng có ý nghĩ hung ác:
“Ta không thể để tên khốn này phá hỏng chuyện của ta được. Ta cần phải đánh hắn, đánh cho hắn chừa thói xen vào chuyện của người khác đi.”
“Nhưng mà, tổ phụ đã từng ra nghiêm lệnh không được động thủ với thằng nhóc Vân Phong này vì bất cứ lý do gì.”
“Cho nên, nhất định phải giết chết hắn. Giết xong thì không bằng, không chứng. Không ai biết là ta làm.”
“Chỉ có tiểu yêu tinh kia biết chuyện. Sau khi vui đùa với nàng xong, ta cũng phải giải quyết nàng. Nếu không, hậu quả khó có thể tưởng tượng được. Nhưng đáng tiếc a.”
Đỗ Thái nghĩ loạn một hồi, nhìn Vân Phong, cau mày, nói:
“Tiểu tử, ta cho ngươi một con đường. Biết điều tránh ra chỗ khác, nếu không . . . “
“Nếu không làm sao . . .” – Vân Phong cảm giác được có gì đó không đúng. Cảm giác linh mẫn từ sau khi dựng lên bản tâm khiến hắn thấy có sự nguy hiểm trong lời nói của Đỗ Thái. Hắn nhanh chóng dùng mối liên hệ giữa mình và Hỏa Sí Điểu để gọi nó về.
Đỗ Thái cười lạnh, đáp:
“Nếu không, chết.”
Nói đoạn, hắn nhanh chóng gạt kiếm trước ngực, mở ra chiết phiến công kích về phía ngực Vân Phong. Toàn bộ tu vi Nguyên đồ nhị trọng – Luyện bì cảnh hiển hiện ra trước mặt, hoàn toàn không để Vân Phong có cơ hội phản kích.
Vân Phong không hề cảm thấy nao núng, Luyện Tâm Quyết liền được vận dụng. Bản tâm soi sáng khiến đầu óc hắn trở nên lãnh tĩnh, không lo lắng, không sợ hãi. Hắn đẩy Hoa Hoa sang một bên rồi dùng kiếm đảo ngược lại, tạo thành một chiêu Áp kiếm thức căn bản.
Hoa Hoa bị Vân Phong đẩy ra, gấp gáp kêu lên:
“Tiểu Phong cẩn thận.”
Nàng không biết võ công, không làm gì được, chỉ có thể luống cuống tay chân lui ra xa, tránh làm ảnh hưởng đến Vân Phong.
“Nếu chẳng may, Vân Phong có bị thương, ta sẽ dùng tấm thân này để đổi lấy tính mạng cho hắn. Hơn nữa, Vân Phong lại là cháu của Lưu lão, chắc rằng Đỗ Thái cũng sẽ không làm quá.” – Hoa Hoa nghĩ, thầm an tâm. Thế nhưng nàng không biết, chính vì Vân Phong là cháu Lưu lão nên nếu Vân Phong thất bại, nàng và hắn đều khó tránh khỏi cái chết.
Giữa sân, Áp kiếm thức căn bản vừa sử ra, thiết kiếm đè lên chiết phiến khiến nó không di động mảy may. Mặc dù Áp kiếm thức chỉ là cách sử dụng kiếm bình thường, nhưng dưới bàn tay của Vân Phong, nó lại xảo diệu lạ thường, chặn đứng thế công của địch nhân.
Đỗ Thái thấy thế, có vẻ ngạc nhiên, hắn không ngờ chỉ là một tên nhóc con mà kiếm chiêu đã chính xác như vậy. Hơn nữa, khí lực của hắn rất lớn. Khí lực như vậy dường như Luyện cơ trọng của tiểu tử kia đã ngang bằng mình. Giờ này hắn đã 19 tuổi, mà tiểu tử kia chỉ có 8 tuổi là cùng, còn chưa bằng một nửa tuổi của hắn. Thế mà lực đạo đã lớn thế này. Nếu để hắn tiếp tục phát triển thì sau một hai năm nữa, tiểu tử kia sẽ đánh cho hắn khó mà ngóc đầu lên được.
Mỗi cảnh giới Luyện thể trong Nguyên Đồ Cảnh không phải ai cũng giống nhau. Có người luyện được 50 % cơ nhục trong cơ thể đã chuyển qua luyện bì, nhưng có người lại Luyện cơ đến 80% mới chuyển qua Luyện bì. Cho nên cảnh giới cùng sức lực mỗi người mỗi khác. Nếu phần trăm tu luyện của cơ thể càng cao, tích lũy nền móng càng tốt thì sau này thành tựu càng lớn.
Đỗ Thái mặc dù là thiếu gia Đỗ gia nhưng lười làm, ham chơi, lại thường xuyên hoang dâm nên thân thể càng ngày càng kém. Luyện cơ trọng của hắn chỉ đến được 40%, lực đạo mạnh nhất tương đương 100 cân. Trong khi đó, Vân Phong lại được tẩy tủy, phạt cân, tốc độ luyện thể nhanh tới kinh người. Nửa tháng nay, dưới sự chỉ đạo của Hư lại càng đào móc tiềm năng của mình. Cơ nhục đã luyện được đến 70% toàn bộ cơ thể. Nếu chỉ tính lực đạo cũng đã là 120 cân. Đây cũng là do tuổi của Vân Phong quá nhỏ, nếu để lớn thêm chút nữa, đừng nói là 120 cân, cho dù là 200 cân cũng thừa sức.
Vài chiêu đi qua, người đến ta đi, không ai nhường ai, Đỗ Thái cũng dần lâm vào bị động, lực đạo của hắn thấp hơn đối phương một bậc. Hắn chị áp bách chỉ có thể hoàn thủ, hoàn toàn bị đối phương nhân cơ hội diễn luyện kiếm pháp căn bản.
Mỗi giây mỗi phút đi qua, kiếm chiêu của Vân Phong càng thêm thuần thục, tốc độ trận đấu cũng ngày càng nhanh. Thấy tiềm năng của Vân Phong, sát khí trong mắt Đỗ Thái càng ngày càng đậm. Lớp da của hắn bỗng trở nên trơn nhẵn dị thường, nhất là phía cánh tay, cổ và mặt. Đây là tiêu trí Luyện bì của Nguyên đồ cảnh.
“Nhóc con, được lắm, nhưng dù khí lực ngươi có lớn đến đâu, cũng không thể làm gì được ta.” – Đỗ Thái hắc hắc cười. Đôi mắt không tự chủ lại nhìn về phía Hoa Hoa một lượt rồi tiếp tục tấn công.
“Phù Dung Giảo Sát” – Hoang cấp sơ phẩm võ kĩ lần đầu tiên được thi triển ra. Đỗ Thái biết những chiêu thức căn bản bình thường kia, không thể đánh được tiểu tử này, chỉ có thể dùng võ kĩ cùng cảnh giới áp chế.
Đây cũng là chiêu thức võ kĩ duy nhất hắn học. Không phải vì hắn muốn có tuyệt chiêu bảo mệnh mà hắn học vì tuyệt chiêu này rất đẹp, đẹp đến mức các cô nương rất ưa thích, lại phối hợp với chiết phiến trong tay càng khiến hắn dễ dàng tán gái. Nói cho cùng, tuyệt chiêu này của hắn đa phần sử dụng để tán gái mà thôi.
Chiết phiến từ trong tay Đỗ Thái vung ra như ám khí. Giữa đường lại xảo diệu bung ra như cánh hoa, giống như phù dung sớm nở tối tàn. Phù dung nở chỉ trong sát na, dưới cái đẹp lại ẩn chứa nguy hiểm chết người.
Hoa Hoa kinh diễm, bụm cái miệng nhỏ nhắn lại. Chỉ sợ vô ý mà hét lên gây ảnh hưởng đến Vân Phong. Vân Phong không có võ kĩ, điều này nàng biết, cho nên nàng lại càng sợ hãi. Không có võ kĩ đấu với võ kĩ là thiệt thòi cực lớn.
Thấy chiết phiến xoay tròn trước mặt, Vân Phong ngửa đầu ra sau, thế Thiết Bản Kiều lập tức được thi triển, vừa vặn tránh thoát được một chiêu trong gang tấc. Chiết Phiến phi ra sau lập tức cắt đứt ba bốn gốc cây trúc. Thế đi của nó vẫn không dừng lại.
Không để cho Đỗ Thái có cơ hội thở dốc, Vân Phong lộn người lại, hồi mã thương. Dùng một chiêu Tiễn kiếm thức cơ bản, người, kiếm hòa làm một thể, nhằm vào Đỗ Thái mà tới.
Tiếng gió vù vù xé rách không khí khiến Đỗ Thái không kịp phòng bị, chỉ có thể dùng những bộ phận đến cảnh giới Luyện bì như tay, ngực đến ngăn cản.
Kiếm chiêu đi qua, mặc dù có lớp da được bảo vệ nhưng vẫn để lại trên cánh tay hắn một vết thương sâu hoắm.
Trái ngược với hắn, Vân Phong cũng không hề bị thương. Một thân lam bào ngoại trừ vài vết bẩn cũng không có vết rách. Có chăng chỉ là hụt hơi khi thể lực không theo kịp tốc độ tấn công mà thôi. Hắn lạnh lùng nhìn Đỗ Thái, tranh thủ khôi phục thực lực.
Hiệu quả của bản tâm cùng Luyện Tâm Quyết được thể hiện ra một cách triệt để trong trận đấu vừa rồi.
Hoa Hoa thấy Vân Phong chuyển bại thành thắng trong lòng vô cùng cao hứng. Nàng hét lớn:
“Tiểu Phong, đệ tuyệt quá.”
“Đ* m*, hai tên cẩu nam nữ các ngươi dám làm ta bị thương.” Đỗ Thái phẫn uất hét lên, đôi con ngươi vì đau đớn còn có nước mắt chảy ra. Hình tượng công tử ca giờ phút này mất sạch. Hắn khóc lóc, ôm cánh tay đau rát nhìn về phía Vân Phong. Từ nhỏ đến giờ, hắn chưa bao giờ bị chảy máu chứ đừng nói là bị một vết thương sâu đến tận xương như thế này.
Đau đớn khiến hắn gằn từng chữ, rít gào:
“Hôm nay, ta cho các ngươi chết sạch. Riêng con tiểu tiện nhân kia ta sẽ chơi nó đến chết đi sống lại. Chơi chán ta lại mời bạn bè đến chơi, chán nữa ta lại bán nó cho kĩ viện để người ta chơi nó miễn phí. Đ* m*, dám giả bộ thanh cao trước mặt lão tử. Các ngươi chết chắc rồi . . . ”
Hàng loạt ô ngôn uế ngữ từ người Đỗ Thái phóng ra, chỉ thấy hắn lôi ra từ bên hông một cái Nguyên phiến màu xanh, màu sắc đậm hơn, lại đẹp hơn Nguyên phiến của Vân Phong một chút.
Hoa Hoa bên cạnh nghe lời Đỗ Thái thì tức giận không thôi, nhưng khi nhìn thấy Nguyên Phiến kia thì lại kinh hô:
“Đồng phiến cao cấp. Chỉ có Ma sủng cao cấp mới đáng để dùng Đồng phiến cao cấp cất giữ. Tiểu Phong, mau trốn đi.”
Hoa Hoa thấy vậy thì sao Vân Phong lại không thấy chứ. Quả thực nếu là một Ma sủng cao cấp thì Vân Phong không phải đối thủ, tuy hắn có thể dựa vào tốc độ sau khi tẩy tủy để trốn, nhưng Hoa Hoa tỷ làm sao mà trốn đây. Nghe những lời dâm dục của Đỗ Thái, hắn biết nếu Hoa Hoa tỷ rơi vào tay đối phương thì sống không bằng chết. Trung Văn thúc thúc dù có quay lại cũng không thể đấu lại Đỗ Gia. Như vậy, một nhà hai mạng sẽ cùng ngậm hận mà chết.
“Hoa Hoa tỷ, tỷ có tin ta không?” – Vân Phong lạnh lùng, âm trầm quay ra nhìn Hoa Hoa tỷ, hỏi.
Không hiểu sao lúc này, Hoa Hoa lại cảm giác lạnh lẽo khắp sống lưng. Nhìn Vân Phong trước mặt, hoàn toàn trở thành một người khác so với Vân Phong vui vẻ hay cười mỗi ngày. Nàng chợt sợ hãi, nhưng trái tim nàng mách bảo, Vân Phong sẽ không để nàng chịu thương tổn. Hoa Hoa nhìn hắn, nở nụ cười:
“Ta tin, chỉ cần có Phong đệ ở đây. Tỷ tỷ không sợ cái gì hết.”
Vân Phong nở nụ cười, thì thầm nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
/89
|