“Phụt . . .” Không chỉ một tiếng mà toàn bộ mọi người ở đây, không hẹn mà phụt ra một ngụm trà lớn. Đỗ Huy đang thao thao bất tuyệt cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Chỉ thấy trên vị trí chủ nhà, Lưu Hàn ho sặc sụa, khuôn mặt trở nên đỏ lựng, đôi tay run rẩy không ngừng, thầm hô lão vương bát đản. Các gia chủ khác cũng không kém cạnh là mấy, liên tục ho khan, mặt đỏ bừng như gấc chín.
Phải đến cả phút sau, mọi người mới có thể bình tâm lại.
“Từ trước đến nay, ta vốn tưởng Đoạn lão quỷ mặt dầy vô sỉ, nhưng hóa ra so với Đỗ Huynh quả nhiên kém xa.” Tô Minh áp chế lại cơn ho, nghiêm túc thở dài.
“ Nhìn tướng mạo Đỗ huynh thật thà chân chất, không nghĩ tới huynh lại là loại người vô sỉ như vậy.” – Sở Vân Nam vừa cười vừa nói thêm vào.
* * * * * * * *
Ngoài sân, không rõ khi nào có thêm một thiếu nữ. Mặc dù nàng đã đứng dưới mưa tuyết được một lúc, nhưng Vân Phong vẫn không cảm nhận được hơi thở của nàng.
Người này chính là chắt nữ của Đỗ Huy, viên minh châu của Đỗ gia, Đỗ Hồng Anh.
Chuyện hôm nay nàng đã bàn rõ ràng với lão tổ. Chính nàng ra chủ ý tiên hạ thủ vi cường, đem chân tướng sự việc bày ra cho Lưu lão xem, tiện thể mượn đúng dịp này, giáo huấn tứ đại gia tộc thêm một chút. Cho họ từ này không dám có loạn động, cũng để chủ mưu phía sau e dè Lưu lão, không còn phá quấy được nữa. Giúp nàng tranh thủ thời gian tìm ra nội gian trong gia tộc, tìm hiểu thế lực muốn nhân cơ hội làm loạn kia. Nhưng tất cả tính toán đó chỉ là bước đầu của kế hoạch, nàng còn đề ra yêu sách dùng chính bản thân mình, làm một cuộc hôn nhân chính trị, đổi lại cho gia tộc một minh hữu mạnh mẽ. Nếu có Lưu Hàn làm hậu thuẫn, tương lai Đỗ gia cũng sẽ không gói gọn trong Giao Nguyệt Trấn.
Tất cả những điều nàng làm, nàng suy tính, đều mang trong mình tư tưởng gia tộc to lớn. Dẫu cho nàng bị ủy khuất nhưng bù lại, làm cho gia tộc trăm năm vững bền thì nàng đều nguyện ý.
Nhưng như vậy, dẫu sao nàng vẫn còn là thiếu nữ, chuyện đề thân cũng chỉ nói qua những suy nghĩ của mình, cũng chưa bàn với Đỗ Huy chi tiết cụ thể. Nàng không thể ngờ được, lão tổ lại không hề suy xét, lại mặt dày như vậy, ngay lập tức đã muốn bàn chuyện hôn nhân với Lưu Hàn. Mà đau đầu ở chỗ bàn trước mặt tất cả thế lực trong trấn.
Làm như vậy, không chỉ khiến nàng xấu hổ, mà còn bị các thế lực khác âm thầm phá hoại.
Đúng như Đỗ Huy đã từng nghĩ, mọi việc trong gia tộc chỉ đặt lên vai một mình trí giả như Hồng Anh sẽ khiến gia tộc càng ngày càng lụi bại. Không ai giúp nàng chia sẻ, giúp nàng thực hiện thì cho dù kế hoạch có tốt đến đâu thì kết quả cũng không thể như ý muốn. Chuyện đề thân hôm nay chính là một minh chứng rõ nét.
Mãi đến khi nàng nghe được mọi người trong nhà cười ầm lên, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng, dẩu cái môi hồng lên, thầm thì:
“Lão tổ ngốc xít. Hừ hừ.”
Thanh âm nữ nhân đột ngột vang lên, ôn nhu đến mức làm người say đắm. Giọng nói quanh quẩn đâu đây làm cho Vân Phong vốn định lực rất cao cũng có đôi chút thất thần, sau một lát mới quay đầu lại nhìn.
Cách đó không xa, chỉ thấy một thiếu nữ dong dỏng cao, thân mặc hoàng y đang tức giận đứng đó, hé ra một khuôn mặt xinh đẹp động lòng. Sóng mắt nhu hòa lưu chuyển, tựa như làn nước nhẹ nhàng chảy qua, làm cho người ta không nhịn được phải say đắm ngắm nhìn. Gương mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng càng khiến nàng trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết.
Đỗ Hồng Anh
Nhìn qua, tuổi của thiếu nữ kia cũng chỉ ngang bằng với Hoa Hoa, nhưng dáng người của nàng lại phát dục sớm hơn, đầy đặn hơn nhiều so với Hoa Hoa, phát ra một cỗ mị lực hấp dẫn khó nói nên lời. Loại phong tình vạn chủng này, không phải Hoa Hoa tỷ thanh thuần đầy sức sống có thể so bì.
Vân Phong đảo mắt quét một vòng trên người thiếu nữ, mặc dù dung mạo của nàng rất xinh đẹp, cơ thể lại mê người như vậy nhưng trong lòng hắn lại chẳng có tia dị sắc nào. ( mới có 9 tuổi mà cứ xoắn, thêm số 1 đằng trước số 9 xem. ^^”)
Sau khi thiếu nữ này xuất hiện, Vân Phong có thể phát hiện trong nhà đá, các lão tổ đều đã phát hiện ra hai người. Lưu Hàn mặt vẫn đỏ bừng vì giận và buồn cười, hung hăng gọi:
“Tiểu Phong, Hồng Anh, hai đứa tiểu bối các ngươi lén lén lút lút cái gì, cả hai đều vào đi.”
Vân Phong ngập ngừng một lúc rồi chầm chậm đi vào cùng nàng. Ánh mắt cẩn thận dò xét qua gia chủ các gia tộc một lượt. Vừa rồi hắn cũng nghe ra, có người muốn mượn đao giết người, mục tiêu chính là hắn. Cho nên giờ phút này, Vân Phong không thể không đề phòng.
Vân Phong chậm rãi đến bên cạnh Lưu lão, lẳng lặng đứng nhìn. Còn Hoa Hoa thì đến bên cạnh lão tổ Đỗ gia. Hung hăng dậm chân vài cái giữa ánh nhìn của mọi người trong nhà.
Đây chính là hai nhân vật chính của câu chuyện vừa rồi.
“Gia gia, người gọi cháu vào có chuyện gì vậy ?” – Vân Phong làm bộ như mình vừa mới tới, hỏi.
Lưu Hàn làm ra vẻ không hay biết Vân Phong đến từ sớm, liến thoắng kể lại một lượt chuyện tặng lễ. Còn chuyện đề thân, lão tuyệt không nhắc tới một câu. Chuyện này liên quan đến Vân Phong, cho nên lão muốn để hắn tự quyết.
“Vậy là Đỗ gia chủ đang chuẩn bị nói một điều gì đó rất trọng yếu, nhưng đúng lúc này gia gia phát hiện ra cháu thì người liền gọi cháu vào.” – Vân Phong nháy nháy mắt, không hề ngượng ngùng, tùy ý nói.
Lưu lão khóe miệng khẽ kéo, cười nói:
“Tiểu tử ngươi đến mà cứ trốn trốn núp núp làm chúng ta không nói chuyện được. Đành phải kéo ngươi vào. Tốt rồi, Đỗ Huynh ngươi có chuyện gì cần nói thì nói đi, nhớ là nói chậm thôi kẻo nuốt phải lưỡi đó.”
Đỗ Huy như được đặc xá, cái miệng bắt đầu trở nên trơn tru nói lại chuyện đề thân vừa rồi. Đáng nhẽ ra lão không định nói, nhưng lại được chắt nữ ra dấu nói tiếp. Theo nàng nghĩ, dù sao cũng đã nói ra rồi, dù có dấu cũng chẳng được bao lâu. Thà rằng nói luôn, để các gia tộc khác không kịp chuẩn bị. Việc mượn hơi Lưu Hàn cũng dễ dàng hơn nhiều.
Vân Phong tùy ý nghe Đỗ Huy nói chuyện kết thân, lợi ích khi kết hôn với Đỗ Hồng Anh, trong lòng lại không ngừng tính toán. Hắn chưa đủ lớn nhưng vẫn biết chuyện kết thân có nghĩa là gì, hơn nữa chuyện lợi hại trong đó cũng có thể tính toán được một hai. Nếu như chuyện kết thân thành, chính mình và Lưu gia gia cũng sẽ bị trói buộc vào con thuyền Đỗ gia. Lưu gia gia vì thế mà không còn tự do tự tại nữa, làm mọi việc đều bị gò bó, nhất nhất phải nghĩ tới Vân Phong hắn.
Mặc dù làm rể Đỗ gia cũng nhận được nhiều lợi ích, có được một thế lực ban đầu, nhưng Vân Phong lại không thích điều đó. Cái hắn theo đuổi là không hề hối tiếc, tiêu dao tự tại, chỉ có những gì hai bàn tay mình dựng lên mới vững chắc. Dù sau này có dã tâm, muốn lưu tiếng ngàn đời thì cũng phải do tay mình làm ra.
“Đỗ gia chủ, ta muốn hỏi một vấn đề. Giả như ta đồng ý lấy chắt nữ của Đỗ gia, như vậy thì sau khi cưới nàng ta phải gọi Đỗ gia chủ là lão tổ. Vậy gia gia ta phải gọi ngài một tiếng tiền bối sao ?” Vân Phong khuôn mặt tỉnh bơ, làm bộ như một tiểu hài tử ham học hỏi, vừa nghĩ ra một chuyện phi lý cần giải đáp.
Lưu Hàn bên cạnh càng cảm thấy đứa tôn nhi này của mình thông minh, có thể nghĩ ra lý do này để từ chối khéo việc đề thân. Lưu lão liền mượn thế phối hợp. Chỉ thấy lão giả bộ sững sờ, rồi khuôn mặt trở nên nóng đỏ, có vẻ rất tức giận:
“Đỗ gia chủ, chẳng lẽ ngươi muốn đè đầu cưỡi cổ ta.”
“Ta.” Đỗ Huy bực bội, muốn nói lại thôi. Ông cháu các người quả thực là cả vú lấp miệng em, chúng ta chỉ muốn đề thân thôi, không đến mức phải chụp mũ cho chúng ta chứ.
“Lưu huynh nói gì vậy, chỉ cần hai nhà kết thân, mọi vấn đề bối phận đều có thể bàn bạc sau mà. Chỉ cần huynh nguyện ý, ta thậm chí có thể gọi huynh 1 tiếng tiền bối.” – Đỗ Huy nở nụ cười cầu tài, có chút gấp gáp đáp.
“Lão gia hỏa này mặt thật dầy, đã muốn để lão xuống nước rồi mà không chịu, như vậy đừng trách ta.” _ Vân Phong tự nhủ, không khách khí đả kích:
“Vậy lúc đó chẳng lẽ nhạc phụ phải gọi vãn bối một tiếng tiền bối, tiểu thư phải gọi ta một tiếng lão tiền bối. Cái này, cái này có vẻ không được hay cho lắm!”
Vân Phong nhún vai, xòe hai tay ra vẻ vô tội. Ánh mắt sắc sảo nhìn về phía Đỗ Hồng Anh ý muốn nói, ta cũng hết cách rồi.
“Ngươi.”
Đỗ Huy hơi sững sờ, đỏ mặt tức giận. Lão cũng không ngờ Vân Phong có thể mượn vấn đề bối phận của Lưu Hàn để bác bỏ vấn đề. Khi nào vấn đề bối phận này vẫn còn, khi đó đừng hòng Đỗ gia có thể kết thân với Lưu lão. Chuyện đã đến nước này đối với Đỗ gia chính là đã hết hi vọng. Điều này chính là thẳng thừng từ chối.
Lão đứng chân chân nhìn Vân Phong, trong đầu loạn chuyển ý định phản bác. Nhưng rốt cục, nghĩ cả nửa ngày cũng không ra được ý kiến nào hay. Đôi khi lão quay lại nhìn Hồng Anh cầu nàng cho một ý định, nhưng đáp lại lão chỉ là cái cười tủm tỉm của đứa chắt yêu.
“Lưu huynh, ta xin cáo lui trước.” – Cuối cùng, Đỗ Huy cũng không muốn làm mặt dày thêm nữa đành viện cớ cáo lui dưới tiếng cười thầm của gia chủ tứ đại gia tộc.
Lão nhanh chóng dắt tay Đỗ Hồng Anh bước vội ra khỏi cửa. Lão tuy có thể bảo trì thái độ thờ ơ, mặt dày với mọi người nhưng tất cả đều có mức độ, phải xem mặt dày với ai, trong hoàn cảnh nào. Nếu như bị một đứa trẻ con bóc mẽ, từ chối khéo đến mức lão không có lý do phản bác thì mặt có dày đến mức nào cũng không dám nán lại.
Đỗ Huy trong lòng vừa buồn bực, vừa tức giận.
“Lưu gia gia, người có thể để cháu nói vài lời với Phong đệ có được không ?” - Hồng Anh giật đôi tay trắng như ngọc từ tay lão tổ, bày ra bộ dáng ngượng ngùng, sợ sệt nhìn Lưu lão hỏi.
Nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, không ai nỡ từ chối, huống chi là người có mặt mũi như Lưu Hàn.
“Được, có gì ngươi cứ nói đí.” – Lưu lão tặc lưỡi đáp.
“Phong đệ, đệ thật sự là rất thông minh.” Hồng Anh híp mắt cười, nói. “Sẽ có một ngày, tỷ khiến đệ tự mình đến cầu thân a.”
Nói xong, nàng chạy một mạch ra ngoài, để lại trong phòng một mình Vân Phong ngượng ngùng cười khổ.
Chỉ thấy trên vị trí chủ nhà, Lưu Hàn ho sặc sụa, khuôn mặt trở nên đỏ lựng, đôi tay run rẩy không ngừng, thầm hô lão vương bát đản. Các gia chủ khác cũng không kém cạnh là mấy, liên tục ho khan, mặt đỏ bừng như gấc chín.
Phải đến cả phút sau, mọi người mới có thể bình tâm lại.
“Từ trước đến nay, ta vốn tưởng Đoạn lão quỷ mặt dầy vô sỉ, nhưng hóa ra so với Đỗ Huynh quả nhiên kém xa.” Tô Minh áp chế lại cơn ho, nghiêm túc thở dài.
“ Nhìn tướng mạo Đỗ huynh thật thà chân chất, không nghĩ tới huynh lại là loại người vô sỉ như vậy.” – Sở Vân Nam vừa cười vừa nói thêm vào.
* * * * * * * *
Ngoài sân, không rõ khi nào có thêm một thiếu nữ. Mặc dù nàng đã đứng dưới mưa tuyết được một lúc, nhưng Vân Phong vẫn không cảm nhận được hơi thở của nàng.
Người này chính là chắt nữ của Đỗ Huy, viên minh châu của Đỗ gia, Đỗ Hồng Anh.
Chuyện hôm nay nàng đã bàn rõ ràng với lão tổ. Chính nàng ra chủ ý tiên hạ thủ vi cường, đem chân tướng sự việc bày ra cho Lưu lão xem, tiện thể mượn đúng dịp này, giáo huấn tứ đại gia tộc thêm một chút. Cho họ từ này không dám có loạn động, cũng để chủ mưu phía sau e dè Lưu lão, không còn phá quấy được nữa. Giúp nàng tranh thủ thời gian tìm ra nội gian trong gia tộc, tìm hiểu thế lực muốn nhân cơ hội làm loạn kia. Nhưng tất cả tính toán đó chỉ là bước đầu của kế hoạch, nàng còn đề ra yêu sách dùng chính bản thân mình, làm một cuộc hôn nhân chính trị, đổi lại cho gia tộc một minh hữu mạnh mẽ. Nếu có Lưu Hàn làm hậu thuẫn, tương lai Đỗ gia cũng sẽ không gói gọn trong Giao Nguyệt Trấn.
Tất cả những điều nàng làm, nàng suy tính, đều mang trong mình tư tưởng gia tộc to lớn. Dẫu cho nàng bị ủy khuất nhưng bù lại, làm cho gia tộc trăm năm vững bền thì nàng đều nguyện ý.
Nhưng như vậy, dẫu sao nàng vẫn còn là thiếu nữ, chuyện đề thân cũng chỉ nói qua những suy nghĩ của mình, cũng chưa bàn với Đỗ Huy chi tiết cụ thể. Nàng không thể ngờ được, lão tổ lại không hề suy xét, lại mặt dày như vậy, ngay lập tức đã muốn bàn chuyện hôn nhân với Lưu Hàn. Mà đau đầu ở chỗ bàn trước mặt tất cả thế lực trong trấn.
Làm như vậy, không chỉ khiến nàng xấu hổ, mà còn bị các thế lực khác âm thầm phá hoại.
Đúng như Đỗ Huy đã từng nghĩ, mọi việc trong gia tộc chỉ đặt lên vai một mình trí giả như Hồng Anh sẽ khiến gia tộc càng ngày càng lụi bại. Không ai giúp nàng chia sẻ, giúp nàng thực hiện thì cho dù kế hoạch có tốt đến đâu thì kết quả cũng không thể như ý muốn. Chuyện đề thân hôm nay chính là một minh chứng rõ nét.
Mãi đến khi nàng nghe được mọi người trong nhà cười ầm lên, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng, dẩu cái môi hồng lên, thầm thì:
“Lão tổ ngốc xít. Hừ hừ.”
Thanh âm nữ nhân đột ngột vang lên, ôn nhu đến mức làm người say đắm. Giọng nói quanh quẩn đâu đây làm cho Vân Phong vốn định lực rất cao cũng có đôi chút thất thần, sau một lát mới quay đầu lại nhìn.
Cách đó không xa, chỉ thấy một thiếu nữ dong dỏng cao, thân mặc hoàng y đang tức giận đứng đó, hé ra một khuôn mặt xinh đẹp động lòng. Sóng mắt nhu hòa lưu chuyển, tựa như làn nước nhẹ nhàng chảy qua, làm cho người ta không nhịn được phải say đắm ngắm nhìn. Gương mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng càng khiến nàng trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết.
Đỗ Hồng Anh
Nhìn qua, tuổi của thiếu nữ kia cũng chỉ ngang bằng với Hoa Hoa, nhưng dáng người của nàng lại phát dục sớm hơn, đầy đặn hơn nhiều so với Hoa Hoa, phát ra một cỗ mị lực hấp dẫn khó nói nên lời. Loại phong tình vạn chủng này, không phải Hoa Hoa tỷ thanh thuần đầy sức sống có thể so bì.
Vân Phong đảo mắt quét một vòng trên người thiếu nữ, mặc dù dung mạo của nàng rất xinh đẹp, cơ thể lại mê người như vậy nhưng trong lòng hắn lại chẳng có tia dị sắc nào. ( mới có 9 tuổi mà cứ xoắn, thêm số 1 đằng trước số 9 xem. ^^”)
Sau khi thiếu nữ này xuất hiện, Vân Phong có thể phát hiện trong nhà đá, các lão tổ đều đã phát hiện ra hai người. Lưu Hàn mặt vẫn đỏ bừng vì giận và buồn cười, hung hăng gọi:
“Tiểu Phong, Hồng Anh, hai đứa tiểu bối các ngươi lén lén lút lút cái gì, cả hai đều vào đi.”
Vân Phong ngập ngừng một lúc rồi chầm chậm đi vào cùng nàng. Ánh mắt cẩn thận dò xét qua gia chủ các gia tộc một lượt. Vừa rồi hắn cũng nghe ra, có người muốn mượn đao giết người, mục tiêu chính là hắn. Cho nên giờ phút này, Vân Phong không thể không đề phòng.
Vân Phong chậm rãi đến bên cạnh Lưu lão, lẳng lặng đứng nhìn. Còn Hoa Hoa thì đến bên cạnh lão tổ Đỗ gia. Hung hăng dậm chân vài cái giữa ánh nhìn của mọi người trong nhà.
Đây chính là hai nhân vật chính của câu chuyện vừa rồi.
“Gia gia, người gọi cháu vào có chuyện gì vậy ?” – Vân Phong làm bộ như mình vừa mới tới, hỏi.
Lưu Hàn làm ra vẻ không hay biết Vân Phong đến từ sớm, liến thoắng kể lại một lượt chuyện tặng lễ. Còn chuyện đề thân, lão tuyệt không nhắc tới một câu. Chuyện này liên quan đến Vân Phong, cho nên lão muốn để hắn tự quyết.
“Vậy là Đỗ gia chủ đang chuẩn bị nói một điều gì đó rất trọng yếu, nhưng đúng lúc này gia gia phát hiện ra cháu thì người liền gọi cháu vào.” – Vân Phong nháy nháy mắt, không hề ngượng ngùng, tùy ý nói.
Lưu lão khóe miệng khẽ kéo, cười nói:
“Tiểu tử ngươi đến mà cứ trốn trốn núp núp làm chúng ta không nói chuyện được. Đành phải kéo ngươi vào. Tốt rồi, Đỗ Huynh ngươi có chuyện gì cần nói thì nói đi, nhớ là nói chậm thôi kẻo nuốt phải lưỡi đó.”
Đỗ Huy như được đặc xá, cái miệng bắt đầu trở nên trơn tru nói lại chuyện đề thân vừa rồi. Đáng nhẽ ra lão không định nói, nhưng lại được chắt nữ ra dấu nói tiếp. Theo nàng nghĩ, dù sao cũng đã nói ra rồi, dù có dấu cũng chẳng được bao lâu. Thà rằng nói luôn, để các gia tộc khác không kịp chuẩn bị. Việc mượn hơi Lưu Hàn cũng dễ dàng hơn nhiều.
Vân Phong tùy ý nghe Đỗ Huy nói chuyện kết thân, lợi ích khi kết hôn với Đỗ Hồng Anh, trong lòng lại không ngừng tính toán. Hắn chưa đủ lớn nhưng vẫn biết chuyện kết thân có nghĩa là gì, hơn nữa chuyện lợi hại trong đó cũng có thể tính toán được một hai. Nếu như chuyện kết thân thành, chính mình và Lưu gia gia cũng sẽ bị trói buộc vào con thuyền Đỗ gia. Lưu gia gia vì thế mà không còn tự do tự tại nữa, làm mọi việc đều bị gò bó, nhất nhất phải nghĩ tới Vân Phong hắn.
Mặc dù làm rể Đỗ gia cũng nhận được nhiều lợi ích, có được một thế lực ban đầu, nhưng Vân Phong lại không thích điều đó. Cái hắn theo đuổi là không hề hối tiếc, tiêu dao tự tại, chỉ có những gì hai bàn tay mình dựng lên mới vững chắc. Dù sau này có dã tâm, muốn lưu tiếng ngàn đời thì cũng phải do tay mình làm ra.
“Đỗ gia chủ, ta muốn hỏi một vấn đề. Giả như ta đồng ý lấy chắt nữ của Đỗ gia, như vậy thì sau khi cưới nàng ta phải gọi Đỗ gia chủ là lão tổ. Vậy gia gia ta phải gọi ngài một tiếng tiền bối sao ?” Vân Phong khuôn mặt tỉnh bơ, làm bộ như một tiểu hài tử ham học hỏi, vừa nghĩ ra một chuyện phi lý cần giải đáp.
Lưu Hàn bên cạnh càng cảm thấy đứa tôn nhi này của mình thông minh, có thể nghĩ ra lý do này để từ chối khéo việc đề thân. Lưu lão liền mượn thế phối hợp. Chỉ thấy lão giả bộ sững sờ, rồi khuôn mặt trở nên nóng đỏ, có vẻ rất tức giận:
“Đỗ gia chủ, chẳng lẽ ngươi muốn đè đầu cưỡi cổ ta.”
“Ta.” Đỗ Huy bực bội, muốn nói lại thôi. Ông cháu các người quả thực là cả vú lấp miệng em, chúng ta chỉ muốn đề thân thôi, không đến mức phải chụp mũ cho chúng ta chứ.
“Lưu huynh nói gì vậy, chỉ cần hai nhà kết thân, mọi vấn đề bối phận đều có thể bàn bạc sau mà. Chỉ cần huynh nguyện ý, ta thậm chí có thể gọi huynh 1 tiếng tiền bối.” – Đỗ Huy nở nụ cười cầu tài, có chút gấp gáp đáp.
“Lão gia hỏa này mặt thật dầy, đã muốn để lão xuống nước rồi mà không chịu, như vậy đừng trách ta.” _ Vân Phong tự nhủ, không khách khí đả kích:
“Vậy lúc đó chẳng lẽ nhạc phụ phải gọi vãn bối một tiếng tiền bối, tiểu thư phải gọi ta một tiếng lão tiền bối. Cái này, cái này có vẻ không được hay cho lắm!”
Vân Phong nhún vai, xòe hai tay ra vẻ vô tội. Ánh mắt sắc sảo nhìn về phía Đỗ Hồng Anh ý muốn nói, ta cũng hết cách rồi.
“Ngươi.”
Đỗ Huy hơi sững sờ, đỏ mặt tức giận. Lão cũng không ngờ Vân Phong có thể mượn vấn đề bối phận của Lưu Hàn để bác bỏ vấn đề. Khi nào vấn đề bối phận này vẫn còn, khi đó đừng hòng Đỗ gia có thể kết thân với Lưu lão. Chuyện đã đến nước này đối với Đỗ gia chính là đã hết hi vọng. Điều này chính là thẳng thừng từ chối.
Lão đứng chân chân nhìn Vân Phong, trong đầu loạn chuyển ý định phản bác. Nhưng rốt cục, nghĩ cả nửa ngày cũng không ra được ý kiến nào hay. Đôi khi lão quay lại nhìn Hồng Anh cầu nàng cho một ý định, nhưng đáp lại lão chỉ là cái cười tủm tỉm của đứa chắt yêu.
“Lưu huynh, ta xin cáo lui trước.” – Cuối cùng, Đỗ Huy cũng không muốn làm mặt dày thêm nữa đành viện cớ cáo lui dưới tiếng cười thầm của gia chủ tứ đại gia tộc.
Lão nhanh chóng dắt tay Đỗ Hồng Anh bước vội ra khỏi cửa. Lão tuy có thể bảo trì thái độ thờ ơ, mặt dày với mọi người nhưng tất cả đều có mức độ, phải xem mặt dày với ai, trong hoàn cảnh nào. Nếu như bị một đứa trẻ con bóc mẽ, từ chối khéo đến mức lão không có lý do phản bác thì mặt có dày đến mức nào cũng không dám nán lại.
Đỗ Huy trong lòng vừa buồn bực, vừa tức giận.
“Lưu gia gia, người có thể để cháu nói vài lời với Phong đệ có được không ?” - Hồng Anh giật đôi tay trắng như ngọc từ tay lão tổ, bày ra bộ dáng ngượng ngùng, sợ sệt nhìn Lưu lão hỏi.
Nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, không ai nỡ từ chối, huống chi là người có mặt mũi như Lưu Hàn.
“Được, có gì ngươi cứ nói đí.” – Lưu lão tặc lưỡi đáp.
“Phong đệ, đệ thật sự là rất thông minh.” Hồng Anh híp mắt cười, nói. “Sẽ có một ngày, tỷ khiến đệ tự mình đến cầu thân a.”
Nói xong, nàng chạy một mạch ra ngoài, để lại trong phòng một mình Vân Phong ngượng ngùng cười khổ.
/89
|