Nam tử bịt mặt khinh khỉnh, xòe lòng bàn tay, hất về phía Vân Phong. Từ trong lòng bàn tay, lóe lên một đạo hỏa diệm màu máu nhằm Hỏa Sí Điểu bắn tới với tốc độ cực nhanh. Nhanh đến mức Vân Phong cũng khó lòng tưởng tượng, ngay cả nhìn cũng không thể thấy. Nhưng dường như, hắn không có cố ý giết Ma điểu, chỉ muốn cho nó một bài học mà thôi.
“Bụp”
“Réc . . . réc . . .”
Hỏa Sí Điểu rên lên một tiếng, lảo đảo ngã xuống nền đất, làm dấy lên một lớp tuyết mỏng. Ngay cả hỏa diễm trên người cũng bị dập tắt, chẳng khác nào một con chim sẻ bình thường. Thậm chí, bởi vì bị thương nên còn thê thảm hơn vài phần.
Vân Phong lo lắng, vội vã chạy đến bên người Ma sủng, nâng nó dậy, bỏ vào miệng nó một viên Hồi Hoàn Đan. Đến khi nhìn thấy một bên cánh đã bị đốt trụi, khó lòng bay lên trong thời gian ngắn hắn cảm giác cực kì tức giận.
“Tiểu tử ánh mắt thật tinh tường. Ta không nghĩ đã để lọt dấu vết cho ngươi phát hiện.” – Mạo hiểm giả kia nhàn nhạt nói, coi như không có chuyện vừa rồi xảy ra, điệu bộ vẫn mang theo lười biếng mười phần.
Vân Phong giật mình, quay đầu lại, đối diện với nam nhân bịt mặt, hai hàm răng nghiến vào ken két. Nhưng hắn không vọng động, bởi khi đối mặt với nam tử kia, hắn cảm thấy cực kì nguy hiểm. Cả cơ thể vì thế mà trở nên căng cứng. Cảnh giới của người này so với hắn không biết cao hơn bao nhiêu lần. Hơn thế nữa, từ cảm giác linh mẫn của song bản tâm trong người, Vân Phong cảm nhận được một tia khí tức kì lạ, giống như mùi máu nhàn nhạt. Vân Phong không hiểu khí tức kia là gì, nhưng hắn duy nhất chỉ cảm giác được khí tức gần giống loại này trên người Lưu gia gia và Đông gia gia. Chỉ khác, trên người Lưu gia gia là lạnh lẽo, Đông gia gia là nóng cháy. Ngay cả những người đứng đầu tứ đại gia tộc, hắn cũng chưa từng cảm nhận qua.
“Nói ra ngươi cũng không tin.” – Vân Phong cố nén tức giận, bảo trì bình tĩnh, đáp.
“Di.” – Nam tử kia như cảm thấy hứng thú, không ngờ Vân Phong lại có đảm lượng như vậy, cảm giác lười biếng chợt biến đi đâu mất. “Nói thử xem.”
“Nếu ta nói giác quan thứ 6, ngươi tin không ?” – Vân Phong ngước mắt lên hỏi, thuận tay thu Hỏa Sí Điểu vào Đồng phiến.
Lời này của hắn không phải là giả. Từ khi luyện Luyện Tâm Quyết, sinh ra song bản tâm, ngũ giác của hắn đều mạnh hơn người thường gấp ba, bốn lần. Ngay cả cái gọi là giác quan thứ 6, Vân Phong cũng mơ hồ cảm nhận được.
“Không tin.” – Nam tử kia nói như đóng đinh, chặt sắt, hỏi lại một câu: “Ngươi có biết giác quan thứ 6 là gì không ?”
Vân Phong nhíu mày, nghi hoặc lắc đầu. Hắn vốn tưởng giác quan thứ 6 chỉ là một loại cảm giác báo trước nguy hiểm hoặc là sự nhạy bén của cơ thể, nhưng xem nam tử kia nói thì dường như giác quan thứ 6 không chỉ đơn giản như vậy.
“Giác quan thứ 6 là thứ thường nhân hay nói, trong ngôn ngữ của tu luyện giả chúng ta, chúng được gọi là thần thức hay là tinh thần lực. Tinh thần lực được tạo ra chủ yếu bằng cách quan tưởng, ngoài ra còn có một số các loại tài nguyên có tác dụng tăng cường, cô đọng tinh thần lực. Tinh thần lực càng mạnh, phạm vi bao trùm càng lớn, càng dễ dàng cảm nhận nguyên tố lực trong nguyên khí.”
Vân Phong ngồi bệt xuống đất, nghỉ sức lấy hơi, hỏi:
“Vậy thì sao, chẳng lẽ ta lại không thể có tinh thần lực?”
“Tất nhiên là không phải, chỉ là chưa đến lúc. Phải vào Nguyên sĩ mới có thể miễn cưỡng tạo ra tinh thần lực, nhưng khoảng cách là có hạn. Với khoảng cách ta bám theo ngươi là 15 mét, để phát hiện ra thì ít nhất cũng là Nguyên giả. Ngươi nói xem, ta có nên tin ngươi không ?” – Nam tử che mặt vừa giải thích, vừa hỏi.
“Không.” - Vân Phong đáp.
Đứng trên góc độ lý luận mà nói, câu trả lời tất nhiên là không. Nhưng thực tế, Vân Phong lại có song bản tâm, hơn thế nữa, song bản tâm vì Luyện Tâm Quyết đã trải qua một vài cảm giác nhân sinh của Vân Phong như thất vọng, đối mặt với tử vong cho nên đã có tiến bộ hơn một chút. Tinh thần lực cũng tương đối khá. Chỉ là bây giờ hắn chưa bước vào Nguyên sĩ cảnh cho nên không sử dụng được một cách tự nhiên.
“Vậy thì vừa rồi ngươi nói dối ta ?” - Nam tử không biểu hiện ra thái độ gì, nhàn nhạt nói. Trong lời nói ấy, Vân Phong có thể nhạy cảm nghe được một tiếng hừ lạnh bất mãn.
“Không.” - Hắn cũng không giải thích thêm chỉ thành thật đáp lời. Về phần nam tử kia, muốn tin hay không, hắn cũng chẳng có cách nào.
“Ý ngươi là gì?” – Nam tử kia khó chịu hỏi, quả thực hắn không tin Vân Phong, nhưng sống trên đời nhiều năm, hắn cũng có chút thủ đoạn phân biệt thật giả. Dưới con mắt của hắn, đồng tử Vân Phong vẫn mở to, chẳng có dấu hiệu gì của nói dối cả.
“Ta đã nói rồi, ta cảm nhận được.” – Vân Phong nhún nhún vai, tỏ ra không ý kiến, lập tức chuyển chủ đề: “Nói trước nói sau một hồi, hình như ngươi chưa nói cho ta tại sao lại đi theo ta.”
“Hừ, nếu ta nói ta nhận được lệnh giết ngươi thì ngươi có tin không?” – Nam tử dửng dưng nói.
“Không tin.” – Vân Phong lắc đầu, nói.
“Tại sao?” – Nam tử tự hỏi.
Vân Phong cười, xòe 4 ngón tay ra trước mặt nam tử bịt mặt, lắc lắc tay, nói:
“Thứ nhất, mặc dù trên người ngươi ta cảm nhận được huyết khí, sát khí nhàn nhạt, nhưng nó phiêu đãng trong không khí, không phải tập trung vào ta, cho nên ta tin tưởng ngươi vừa làm việc gì đó đi ngang qua đây, chứ không phải thực sự muốn giết ta.”
“Thứ hai, ta đi ra từ một trấn nhỏ, thế lực lớn nhất trong đó là bất nhập lưu, không có khả năng thuê ngươi.”
“Thứ ba, ta chỉ là một kẻ cảnh giới Nguyên Đồ nho nhỏ, muốn giết ta không cần đến người tu vi cao như ngươi.”
“Thứ tư, mặc dù có hơi miễn cưỡng nhưng vẫn xem là một lý do. Nhưng rất tiếc ta không thể nói với ngươi được.”
Thực tế lý do thứ tư rất đơn giản, Giao Nguyệt Trấn không hề có bất kì một trung tâm công hội nào. Muốn đăng kí một nhiệm vụ cần phải đến thành thị gần nhất, mà quãng đường từ Giao Nguyệt Trấn đến Tứ Phương Thành phải mất 5 ngày đường. Cả đi cả về mất 10 ngày, trong khi hắn mới rời Giao Nguyệt có 8 ngày. Về thời gian đã không hợp lý chút nào. Tuy nhiên, rất có thể, có người trong trấn đã rời đi từ trước, nhưng Vân Phong vẫn tin tưởng khả năng này không lớn.
Nam tử bịt mặt ngạc nhiên, có đôi chút sững sờ, không ngờ đến tiểu từ này còn nhỏ mà đã nghĩ sâu xa như thế. Dưới lớp khăn che mặt, một nụ cười hiếm hoi khẽ kéo:
“Tiểu tử thật thông minh.”
“Không dám, không dám. Như vậy, ngươi có thể nói lý do đi theo ta chứ. Mới đầu ta còn nghĩ ngươi là phường đầu trộm đuôi cướp đó.” – Vân Phong mở miệng trả lời, đột nhiên nhớ ra cái gì, bịt chặt mồm, lầm bầm:
“Ách, xin lỗi, xin lỗi, ta lỡ lời, ngươi không phải là phường bất lương, đầu trộm đuôi cướp. Nhưng ngươi không nói càng khiến ta nghi ngờ ngươi là tiểu nhân thích dòm trộm người khác. Không biết có bao nhiêu lão thái bà cùng tiểu cô nương bị ngươi nhìm trộm rồi.”
“Ây zà, ngươi xem cái miệng ta, lúc sợ hãi, luống cuống toàn nói linh tinh.”
Vân Phong nở nụ cười “ngây thơ”, phối hợp với điệu bộ bình thản càng khiến người ta tin rằng hắn chỉ lỡ lời. Nhưng nam tử kia thừa biết rằng, đứa trẻ này đang mắng chửi mình, với trí tuệ cùng sự tự tin của hắn, không có chuyện lỡ lời như vừa rồi. Nam tử đầu to như cái đấu, không biết làm gì cho phải, gầm lên:
“Mẹ kiếp, tiểu tử này, im mồm cho ta.”
Vân Phong chợt tắt tiếng, im lặng lui ra đằng xa, vẻ mặt sợ hãi, nhưng trong lòng thầm hô sảng khoái. Ít nhất hắn cũng đã chơi cho nam tử bịt mặt một vố, dẫu cho chỉ là lợi thế trên miệng lưỡi. “Hừ, dám ra tay đả thương Ma sủng của ta, cho dù không đánh được ngươi nhưng ít ra cũng khiến ngươi tức giận.”
“Ngươi muốn làm gì.” – Vân Phong giả bộ sợ sệt, nói.
“Đừng có làm trò trước mặt ta. Từ trước đến nay, chưa có ai dám nói năng như vậy trước mặt ta. Chỉ dựa vào điều này, ngươi cũng đủ chết một trăm lần rồi.” – Mạo hiểm giả thần bí nói, Ma sủng dạng gấu bên cạnh được hắn thu vào trong Ngân phiến màu trắng bạc.
Hắn khoanh tay, thích thú nhìn Vân Phong, bộ dạng trở nên nghiêm túc, cao cao tại thượng. Bộ dáng này không giống như cố ý làm, mà dường như vốn dĩ phải vậy, chính là thường xuyên đứng ở vị trí thượng vị mà bồi đắp nên. Mỗi cái nhấc tay, nhấc chân đều vô tình tỏa ra một loại phong thái áp bức như thế:
“Ta có thể cho ngươi hai sự lựa chọn.”
Nam tử xòe hai ngón tay, điệu bộ chẳng khác gì Vân Phong lúc trước:
“Thứ nhất, chiến đấu với Ma sủng của ta. Thứ hai, chết.”
“Hừ, ta chọn cái thứ hai.” – Vân Phong không hề dừng lại, lập tức chọn luôn điều thứ hai, lầm bầm nói: “Nói đùa gì vậy, trông ngươi thế kia mà đầu óc y hệt kẻ đần. Nhìn bộ dạng ngươi mạnh mẽ thế kia, chắc chắn Ma sủng không phải là yếu. Đấu với Ma sủng của ngươi thì thà chết trước còn hơn. Ít ra còn được toàn thây.”
“Ngươi.” – Nam tử trung niên lần đầu cảm thấy bức bách, chưa từng lâm vào tình trạng như thế này. Từ trước đến nay, ngoại trừ mấy bằng hữu thân thiết ra, chưa ai dám nói với hắn như vậy. Trong khi mồm miệng tiểu tử này cực kì nhanh nhảu, nói 10 câu hắn sẽ đáp lại ngươi 10 câu, mà câu nào cũng khiến ngươi tịt ngòi, ngậm miệng. Nếu như ở nơi khác, có kẻ dám nói với hắn lời lẽ như thế, đảm bảo chết không có chỗ chôn, nhưng trường hợp này, ra tay với một đứa bé quả thực cực kì mất thân phận. Mà không ra tay lại cảm thấy cực kì nghẹn khuất.
“Ngươi gì mà ngươi, rốt cục có ra tay không, nếu không ta đi đây.” – Vân Phong nheo mắt, đắc ý nói. Nhìn biểu hiện đặc sắc của nam tử trung niên, không khó để đoán ra được cảm xúc của hắn.
“Khoan đã, chẳng lẽ ngươi không muốn biết tại sao ta theo ngươi ư?” – Nam tử gọi giật lại.
Vân Phong há hốc mồm, thầm nghĩ tên thần bí này quả thực giống Hư, khi không thể nói được điều gì toàn lấy cách này ra làm lợi thế. Nhưng Vân Phong đâu phải kẻ ngu, cái chiêu này ngay cả Hư cũng không qua mặt được hắn.
“Bụp”
“Réc . . . réc . . .”
Hỏa Sí Điểu rên lên một tiếng, lảo đảo ngã xuống nền đất, làm dấy lên một lớp tuyết mỏng. Ngay cả hỏa diễm trên người cũng bị dập tắt, chẳng khác nào một con chim sẻ bình thường. Thậm chí, bởi vì bị thương nên còn thê thảm hơn vài phần.
Vân Phong lo lắng, vội vã chạy đến bên người Ma sủng, nâng nó dậy, bỏ vào miệng nó một viên Hồi Hoàn Đan. Đến khi nhìn thấy một bên cánh đã bị đốt trụi, khó lòng bay lên trong thời gian ngắn hắn cảm giác cực kì tức giận.
“Tiểu tử ánh mắt thật tinh tường. Ta không nghĩ đã để lọt dấu vết cho ngươi phát hiện.” – Mạo hiểm giả kia nhàn nhạt nói, coi như không có chuyện vừa rồi xảy ra, điệu bộ vẫn mang theo lười biếng mười phần.
Vân Phong giật mình, quay đầu lại, đối diện với nam nhân bịt mặt, hai hàm răng nghiến vào ken két. Nhưng hắn không vọng động, bởi khi đối mặt với nam tử kia, hắn cảm thấy cực kì nguy hiểm. Cả cơ thể vì thế mà trở nên căng cứng. Cảnh giới của người này so với hắn không biết cao hơn bao nhiêu lần. Hơn thế nữa, từ cảm giác linh mẫn của song bản tâm trong người, Vân Phong cảm nhận được một tia khí tức kì lạ, giống như mùi máu nhàn nhạt. Vân Phong không hiểu khí tức kia là gì, nhưng hắn duy nhất chỉ cảm giác được khí tức gần giống loại này trên người Lưu gia gia và Đông gia gia. Chỉ khác, trên người Lưu gia gia là lạnh lẽo, Đông gia gia là nóng cháy. Ngay cả những người đứng đầu tứ đại gia tộc, hắn cũng chưa từng cảm nhận qua.
“Nói ra ngươi cũng không tin.” – Vân Phong cố nén tức giận, bảo trì bình tĩnh, đáp.
“Di.” – Nam tử kia như cảm thấy hứng thú, không ngờ Vân Phong lại có đảm lượng như vậy, cảm giác lười biếng chợt biến đi đâu mất. “Nói thử xem.”
“Nếu ta nói giác quan thứ 6, ngươi tin không ?” – Vân Phong ngước mắt lên hỏi, thuận tay thu Hỏa Sí Điểu vào Đồng phiến.
Lời này của hắn không phải là giả. Từ khi luyện Luyện Tâm Quyết, sinh ra song bản tâm, ngũ giác của hắn đều mạnh hơn người thường gấp ba, bốn lần. Ngay cả cái gọi là giác quan thứ 6, Vân Phong cũng mơ hồ cảm nhận được.
“Không tin.” – Nam tử kia nói như đóng đinh, chặt sắt, hỏi lại một câu: “Ngươi có biết giác quan thứ 6 là gì không ?”
Vân Phong nhíu mày, nghi hoặc lắc đầu. Hắn vốn tưởng giác quan thứ 6 chỉ là một loại cảm giác báo trước nguy hiểm hoặc là sự nhạy bén của cơ thể, nhưng xem nam tử kia nói thì dường như giác quan thứ 6 không chỉ đơn giản như vậy.
“Giác quan thứ 6 là thứ thường nhân hay nói, trong ngôn ngữ của tu luyện giả chúng ta, chúng được gọi là thần thức hay là tinh thần lực. Tinh thần lực được tạo ra chủ yếu bằng cách quan tưởng, ngoài ra còn có một số các loại tài nguyên có tác dụng tăng cường, cô đọng tinh thần lực. Tinh thần lực càng mạnh, phạm vi bao trùm càng lớn, càng dễ dàng cảm nhận nguyên tố lực trong nguyên khí.”
Vân Phong ngồi bệt xuống đất, nghỉ sức lấy hơi, hỏi:
“Vậy thì sao, chẳng lẽ ta lại không thể có tinh thần lực?”
“Tất nhiên là không phải, chỉ là chưa đến lúc. Phải vào Nguyên sĩ mới có thể miễn cưỡng tạo ra tinh thần lực, nhưng khoảng cách là có hạn. Với khoảng cách ta bám theo ngươi là 15 mét, để phát hiện ra thì ít nhất cũng là Nguyên giả. Ngươi nói xem, ta có nên tin ngươi không ?” – Nam tử che mặt vừa giải thích, vừa hỏi.
“Không.” - Vân Phong đáp.
Đứng trên góc độ lý luận mà nói, câu trả lời tất nhiên là không. Nhưng thực tế, Vân Phong lại có song bản tâm, hơn thế nữa, song bản tâm vì Luyện Tâm Quyết đã trải qua một vài cảm giác nhân sinh của Vân Phong như thất vọng, đối mặt với tử vong cho nên đã có tiến bộ hơn một chút. Tinh thần lực cũng tương đối khá. Chỉ là bây giờ hắn chưa bước vào Nguyên sĩ cảnh cho nên không sử dụng được một cách tự nhiên.
“Vậy thì vừa rồi ngươi nói dối ta ?” - Nam tử không biểu hiện ra thái độ gì, nhàn nhạt nói. Trong lời nói ấy, Vân Phong có thể nhạy cảm nghe được một tiếng hừ lạnh bất mãn.
“Không.” - Hắn cũng không giải thích thêm chỉ thành thật đáp lời. Về phần nam tử kia, muốn tin hay không, hắn cũng chẳng có cách nào.
“Ý ngươi là gì?” – Nam tử kia khó chịu hỏi, quả thực hắn không tin Vân Phong, nhưng sống trên đời nhiều năm, hắn cũng có chút thủ đoạn phân biệt thật giả. Dưới con mắt của hắn, đồng tử Vân Phong vẫn mở to, chẳng có dấu hiệu gì của nói dối cả.
“Ta đã nói rồi, ta cảm nhận được.” – Vân Phong nhún nhún vai, tỏ ra không ý kiến, lập tức chuyển chủ đề: “Nói trước nói sau một hồi, hình như ngươi chưa nói cho ta tại sao lại đi theo ta.”
“Hừ, nếu ta nói ta nhận được lệnh giết ngươi thì ngươi có tin không?” – Nam tử dửng dưng nói.
“Không tin.” – Vân Phong lắc đầu, nói.
“Tại sao?” – Nam tử tự hỏi.
Vân Phong cười, xòe 4 ngón tay ra trước mặt nam tử bịt mặt, lắc lắc tay, nói:
“Thứ nhất, mặc dù trên người ngươi ta cảm nhận được huyết khí, sát khí nhàn nhạt, nhưng nó phiêu đãng trong không khí, không phải tập trung vào ta, cho nên ta tin tưởng ngươi vừa làm việc gì đó đi ngang qua đây, chứ không phải thực sự muốn giết ta.”
“Thứ hai, ta đi ra từ một trấn nhỏ, thế lực lớn nhất trong đó là bất nhập lưu, không có khả năng thuê ngươi.”
“Thứ ba, ta chỉ là một kẻ cảnh giới Nguyên Đồ nho nhỏ, muốn giết ta không cần đến người tu vi cao như ngươi.”
“Thứ tư, mặc dù có hơi miễn cưỡng nhưng vẫn xem là một lý do. Nhưng rất tiếc ta không thể nói với ngươi được.”
Thực tế lý do thứ tư rất đơn giản, Giao Nguyệt Trấn không hề có bất kì một trung tâm công hội nào. Muốn đăng kí một nhiệm vụ cần phải đến thành thị gần nhất, mà quãng đường từ Giao Nguyệt Trấn đến Tứ Phương Thành phải mất 5 ngày đường. Cả đi cả về mất 10 ngày, trong khi hắn mới rời Giao Nguyệt có 8 ngày. Về thời gian đã không hợp lý chút nào. Tuy nhiên, rất có thể, có người trong trấn đã rời đi từ trước, nhưng Vân Phong vẫn tin tưởng khả năng này không lớn.
Nam tử bịt mặt ngạc nhiên, có đôi chút sững sờ, không ngờ đến tiểu từ này còn nhỏ mà đã nghĩ sâu xa như thế. Dưới lớp khăn che mặt, một nụ cười hiếm hoi khẽ kéo:
“Tiểu tử thật thông minh.”
“Không dám, không dám. Như vậy, ngươi có thể nói lý do đi theo ta chứ. Mới đầu ta còn nghĩ ngươi là phường đầu trộm đuôi cướp đó.” – Vân Phong mở miệng trả lời, đột nhiên nhớ ra cái gì, bịt chặt mồm, lầm bầm:
“Ách, xin lỗi, xin lỗi, ta lỡ lời, ngươi không phải là phường bất lương, đầu trộm đuôi cướp. Nhưng ngươi không nói càng khiến ta nghi ngờ ngươi là tiểu nhân thích dòm trộm người khác. Không biết có bao nhiêu lão thái bà cùng tiểu cô nương bị ngươi nhìm trộm rồi.”
“Ây zà, ngươi xem cái miệng ta, lúc sợ hãi, luống cuống toàn nói linh tinh.”
Vân Phong nở nụ cười “ngây thơ”, phối hợp với điệu bộ bình thản càng khiến người ta tin rằng hắn chỉ lỡ lời. Nhưng nam tử kia thừa biết rằng, đứa trẻ này đang mắng chửi mình, với trí tuệ cùng sự tự tin của hắn, không có chuyện lỡ lời như vừa rồi. Nam tử đầu to như cái đấu, không biết làm gì cho phải, gầm lên:
“Mẹ kiếp, tiểu tử này, im mồm cho ta.”
Vân Phong chợt tắt tiếng, im lặng lui ra đằng xa, vẻ mặt sợ hãi, nhưng trong lòng thầm hô sảng khoái. Ít nhất hắn cũng đã chơi cho nam tử bịt mặt một vố, dẫu cho chỉ là lợi thế trên miệng lưỡi. “Hừ, dám ra tay đả thương Ma sủng của ta, cho dù không đánh được ngươi nhưng ít ra cũng khiến ngươi tức giận.”
“Ngươi muốn làm gì.” – Vân Phong giả bộ sợ sệt, nói.
“Đừng có làm trò trước mặt ta. Từ trước đến nay, chưa có ai dám nói năng như vậy trước mặt ta. Chỉ dựa vào điều này, ngươi cũng đủ chết một trăm lần rồi.” – Mạo hiểm giả thần bí nói, Ma sủng dạng gấu bên cạnh được hắn thu vào trong Ngân phiến màu trắng bạc.
Hắn khoanh tay, thích thú nhìn Vân Phong, bộ dạng trở nên nghiêm túc, cao cao tại thượng. Bộ dáng này không giống như cố ý làm, mà dường như vốn dĩ phải vậy, chính là thường xuyên đứng ở vị trí thượng vị mà bồi đắp nên. Mỗi cái nhấc tay, nhấc chân đều vô tình tỏa ra một loại phong thái áp bức như thế:
“Ta có thể cho ngươi hai sự lựa chọn.”
Nam tử xòe hai ngón tay, điệu bộ chẳng khác gì Vân Phong lúc trước:
“Thứ nhất, chiến đấu với Ma sủng của ta. Thứ hai, chết.”
“Hừ, ta chọn cái thứ hai.” – Vân Phong không hề dừng lại, lập tức chọn luôn điều thứ hai, lầm bầm nói: “Nói đùa gì vậy, trông ngươi thế kia mà đầu óc y hệt kẻ đần. Nhìn bộ dạng ngươi mạnh mẽ thế kia, chắc chắn Ma sủng không phải là yếu. Đấu với Ma sủng của ngươi thì thà chết trước còn hơn. Ít ra còn được toàn thây.”
“Ngươi.” – Nam tử trung niên lần đầu cảm thấy bức bách, chưa từng lâm vào tình trạng như thế này. Từ trước đến nay, ngoại trừ mấy bằng hữu thân thiết ra, chưa ai dám nói với hắn như vậy. Trong khi mồm miệng tiểu tử này cực kì nhanh nhảu, nói 10 câu hắn sẽ đáp lại ngươi 10 câu, mà câu nào cũng khiến ngươi tịt ngòi, ngậm miệng. Nếu như ở nơi khác, có kẻ dám nói với hắn lời lẽ như thế, đảm bảo chết không có chỗ chôn, nhưng trường hợp này, ra tay với một đứa bé quả thực cực kì mất thân phận. Mà không ra tay lại cảm thấy cực kì nghẹn khuất.
“Ngươi gì mà ngươi, rốt cục có ra tay không, nếu không ta đi đây.” – Vân Phong nheo mắt, đắc ý nói. Nhìn biểu hiện đặc sắc của nam tử trung niên, không khó để đoán ra được cảm xúc của hắn.
“Khoan đã, chẳng lẽ ngươi không muốn biết tại sao ta theo ngươi ư?” – Nam tử gọi giật lại.
Vân Phong há hốc mồm, thầm nghĩ tên thần bí này quả thực giống Hư, khi không thể nói được điều gì toàn lấy cách này ra làm lợi thế. Nhưng Vân Phong đâu phải kẻ ngu, cái chiêu này ngay cả Hư cũng không qua mặt được hắn.
/89
|