Bên cạnh hắn, một bóng mờ như u linh dần dần xuất hiện, biến thành thực chất. Nó nhẹ đậu lên vai Vân Phong, vừa liếm láp thân mình, vừa đáp:
“Về rồi.!”
“Thúc ấy không đón Hoa Hoa tỷ về sao?” – Vân Phong có chút ngạc nhiên.
“Không. Đông lão và Lưu lão muốn có người ở lại chăm sóc Lạc San, cho nên đã nói với Trung Văn muốn Hoa Hoa ở lại một thời gian. Hơn nữa, nguyên liệu điều chế Liệt Diễm Thối Thể Đan của Hoa Hoa cũng được hai người bọn họ gấp gáp tìm kiếm trong vòng một tháng nay. Ta nghĩ thời gian chữa bệnh cho Hoa Hoa cũng đã sắp đến rồi. Nghe họ nói chỉ còn thiếu 2 loại chủ dược là Hỏa Minh Đằng và Phá Cốt Sâm Tủy mà thôi.”
“Thế nên hai người họ muốn giữ Hoa Hoa tỷ lại để trị bệnh.” – Vân Phong mỉm cười, đáp: “Có vẻ như hai vị gia gia này cũng quan tâm đến Hoa Hoa tỷ quá.”
“Ừm, dạo gần đây, có vẻ như hai người họ vì Hoa Hoa mà bôn ba khắp nơi, không một phút thảnh thơi. Nhất là người tên Đông Minh Hỏa kia, hắn rất ưa thích tiểu nha đầu này.”
“Vậy thì tốt rồi.” – Vân Phong cảm thán, cũng vui vẻ thay cho Hoa Hoa tỷ. Cuộc sống trước kia của nàng, mẹ mất sớm, cha cũng ít khi ở nhà, quá thiếu tình thương. Cái cảm giác ấy, Vân Phong cũng từng thấu hiểu, nhưng may mắn, hắn có Bao thúc, Triển thúc, Hoa lão đầu chiếu cố, tính ra cũng tốt hơn Hoa Hoa phần nào.
Vân Phong mỉm cười, chợt nhớ lại chuyện chính, tiếp tục hỏi:
“Thế lúc đó, Trung Văn thúc thúc có biểu hiện gì không?”
“Ban đầu ta thấy hắn có chút sững sờ, ngạc nhiên, rồi lo lắng thoáng qua. Nhưng ngay lập tức lại trở nên vui vẻ, chấp nhận yêu cầu của Lưu lão đầu. Tuy cái cảm giác lo lắng của hắn chỉ thoáng qua, nhưng ta có thể nhận ra được sự bất an, sợ hãi trong lòng hắn.”
“Thời gian qua, ngươi có tìm hiểu Trung Văn thúc thúc đi những đâu không ?” – Vân Phong cau mày, tiếp tục dò hỏi. Thái độ của Trung Văn thúc đã chứng tỏ trong lòng thúc ấy có tật giật mình.
Hư lắc đầu, bình thản đáp:
“Không.! Ta còn phải ở lại đây bảo vệ cho Hoa Hoa tỷ của ngươi, cho nên chỉ theo dõi một đoạn đường ngắn thôi. Nhưng ta biết có người cũng đang theo dõi hắn.”
Vân Phong giật mình, ngạc nhiên hỏi:
“Là ai?”
“Đỗ Gia – Lão già Đỗ Huy.”
Vân Phong vuốt cằm, bắt đầu tính toán. Hư nằm dài trên vai hắn, im lặng để Vân Phong suy tính. Thỉnh thoảng lại dùng thần thức dò xét qua cơ thể Vân Phong một lần.
“Ngươi cũng khá quá chứ. Xem ra gần 2 tháng trong Bắc sơn cũng không uổng phí.” – Một lúc sau, khi đã hoàn toàn hiểu hết tiến bộ cũng như thương thế của Vân Phong, nó mỉm cười, nói.
Vân Phong đang bận suy nghĩ về chuyện của Hoa Hoa tỷ, nghe được lời Hư khen ngợi, trong lòng cũng có cảm giác hư vinh, đành gạt chuyện đang nghĩ ngợi ra một bên. Hắn gãi gãi đầu, cười khì khì.
“Ta gặp được cơ duyên to lớn, để ta sẽ kể chi tiết cho ngươi . . .”
Đúng lúc đó, ở căn nhà phía bên kia, vang lên những tiếng lục đục, sau đó là tiếng nói sang sảng, gấp gáp đầy lo lắng:
“Tiểu Phong về sao ? hắn ở đâu? hắn bị thương sao?”
Hư nghe thấy vậy, không ở lại nữa, lập tức hóa thành một đạo lưu quang, theo vết săm trên cánh tay Vân Phong biến mất, chỉ để lại ba chữ cụt lủn: “Để tối nói.”
Vân Phong gật đầu, khẽ mỉm cười đồng ý, rồi vẫy vẫy tay gọi gia gia đang đứng bên kia:
“Gia gia, cháu ở đây.”
Lưu lão nghe tiếng, vội vã chạy tới, đằng sau là Đông Minh Hỏa vẫn đang còn ngái ngủ cùng Hoa Hoa đang cực kì lo lắng.
Vừa đến nơi, Lưu lão lập tức sợ hãi. Cả cơ thể Vân Phong chi chít những vết thương lớn nhỏ, quần áo bên ngoài lại rách tả tơi, không có chỗ nào lành lặn. Tình trạng hôm nay của hắn so với lần đầu tiên hai người gặp nhau thì có thể nói còn thê thảm hơn cả chục lần.
Không để Vân Phong nói thêm một lời, lão nhanh chóng ấn hắn xuống dưới ghế đu, gấp gáp nói:
“Tiểu Phong đừng nói nhiều, mau nuốt viên đan dược này vào trước đã.”
Lưu lão một bên nói, một bên vội vội vàng vàng lấy ra một viên đan dược to bằng ngón cái, màu xanh xám nhét vào miệng hắn.
Vân Phong không ngăn cản, ngoan ngoãn nuốt đan dược vào miệng. Ngay lập tức, cảm giác sinh cơ bừng bừng xuất hiện từ trong cơ thể khiến hắn rên lên ư ử. Sắc mặt của Vân Phong vốn tái nhợt, sau khi ăn được viên đan dược này xong thì ngay lập tức có huyết sắc. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy những, vết thương nhỏ nhanh chóng lành lại.
“A” – Hoa Hoa đứng cạnh thấy cảnh tượng này sợ hãi kinh hô.
Dưới con mắt của nàng, viên đan dược kia quả đúng là tiên dược, diệu dụng vô cùng. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ những vết thương trên người Vân Phong theo dược lực phát tác, bỗng nhiên kéo da, bong vẩy. Không đến nửa khắc, cả cơ thể hắn hoán đổi kinh người, từng vết thương dần dần biến mất. Làn da sau khi lành sẹo lại càng trở nên mềm mại sáng bóng, giống như là lớp da của một tiểu công tử chưa từng trải qua nắng gió. Ngay đến cả Hoa Hoa nhìn thấy cũng phải ghen tị. Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy hứng thú với đan dược đến vậy.
Đông Minh Hỏa đứng cạnh lắc lắc đầu. Người trong cuộc quan tâm quá ắt loạn, mà người đứng ngoài thì sáng mắt hơn nhiều lắm. Lão có thể nhìn ra Vân Phong mặc dù có bị thương nặng nhưng không nhất thiết phải dùng đến đan dược Hồng cấp bát phẩm như Sinh cơ đan. Thế nhưng hắn chỉ im lặng không nói, hắn biết tính tình của lão bằng hữu của mình. Chỉ cần là người thân, bằng hữu của hắn, cho dù táng gia bại sản, hay đối mặt hiểm nguy, mất cả mạng sống, Lưu Hàn cũng không tiếc gì. Đây chính là cái đáng quý của Lưu Hàn, cũng là lý do hai người trở thành hảo bằng hữu cả trăm năm.
Bất chợt, lão nhìn thấy Hoa Hoa cực kì thích thú ngắm nhìn một bên, cái miệng nhỏ nhắn mở to hết cỡ, thậm trí có thể nhét vừa một quả trứng gà.
“Thế nào, rất ngạc nhiên sao.” – Đông Minh Hỏa mỉm cười, từ tốn hỏi. Chỉ sống với nhau có hơn một tháng nhưng quả thực lão rất thích tiểu cô nương này. Nàng không chỉ chăm chỉ, nết na mà còn rất hiểu lòng người, nhu thuận đáng yêu. Đã nhiều lần lão cũng có ý muốn nhận Hoa Hoa làm cháu gái giống như Lưu Hàn nhận Vân Phong, nhưng đáng tiếc nàng vẫn còn có phụ thân, còn lão lại đang trốn trui trốn nhủi, tứ cố vô thân.
Hoa Hoa bị cắt đứt mạch suy nghĩ, giờ đây mới có thể định thần lại. Nàng nhớ lại biểu hiện thất thố của mình vừa nãy có chút ngượng ngùng, e thẹn nói:
“Ưm, quả thực rất kinh ngạc. Tiểu nữ chưa bao giờ thấy đan dược nào có tác dụng nghịch thiên như vậy. Đáng tiếc . . . ”
“Đáng tiếc gì?”
“Đáng tiếc tiểu nữ lại không biết y thuật, cũng không phải là Luyện đan sư. Nếu có thể trở thành Luyện đan sư, tiểu nữ có thể chế tạo ra được thật nhiều, thật nhiều đan dược bảo mạng như vậy cho Phong đệ, cùng phụ thân rồi.”
Đông Minh Hỏa nghe tới đây cũng có chút sững sờ, cái ý tưởng này quả nhiên không tồi. Hoa Hoa cực kì thích hợp với luyện dược. Nàng không chỉ chăm chỉ, thông minh mà cũng rất nhẫn nại, đây là những tính cách cực kì thích hợp cho luyện dược. Cơ thể nàng còn là Hỏa Luân thể có chứa Nhân Hỏa từ khi mới sinh, cực kì hiếm có. Nếu như có thể tạo ra Liệt Diễm Thối Thể Đan cho nàng, không chừng nàng sẽ một bước lên trời, trở thành một Luyện Đan Sư xuất sắc. Không chỉ y thuật, đan thuật của lão có người tiếp nối, mà lão còn nhận được một đồ đệ ngoan ngoãn, hiếu thuận để an ủi về già.
“Ngươi muốn học luyện đan thật sao.” – Đông Lão hỏi.
“Vâng. Chỉ tiếc là ở trong trấn này chẳng có Luyện dược sư nào chịu dạy cho tiểu nữ cả.”- Hoa Hoa nhu thuận gật đầu. Cho đến bây giờ nàng vẫn không biết bên cạnh mình là một Luyện dược sư cao cấp.
“Vậy nếu ta dạy cho ngươi thì sao.” – Đông Minh Hỏa cười mỉm, nhẹ nhàng búng ra một đám nguyên liệu đơn giản. Hỏa nguyên lực từ lòng bàn tay liên tục tuôn ra, biến đổi thành một cái Hỏa lô hư ảo, bao trọn đống dược liệu cấp thấp kia.
Nhìn thấy cảnh trước mắt, Hoa Hoa há hốc mồm ngạc nhiên. Nàng chợt hiểu ra trước mặt mình là một vị Luyện dược sư hàng thật giá thật. Nhìn cái cách Đông lão chơi đùa với lửa và dược liệu cũng đủ để biết điều đó.
“Đông lão! Ngài . . . ngài thực sự là một Luyện dược sư ư?”- Hoa Hoa trở nên mất bình tĩnh, rụt rè hỏi lại.
Đông lão mỉm cười, dập tắt Hỏa nguyên lực rồi xòe lòng bàn tay ra. Trên đó, đống dược liệu trước kia đã hóa thành 3 viên đan dược tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Chỉ bằng hành động đó đã đủ chứng minh tư cách Luyện dược sư của chính lão.
Hoa Hoa bỗng trở nên vui vẻ, khuôn mặt sung sướng trở nên đỏ bừng, cúi người thi lễ nói:
“Tiểu nữ cảm tạ Đông lão.”
“Còn tiểu nữ nữa sao?” – Đông Minh Hỏa giả bộ không vui nói.
“A . . . Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Hoa Hoa vội vã quỳ xuống khấu đầu ba cái, trong lòng bỗng nhiên cảm giác được niềm hạnh phúc vô hạn đến từ sự ân cần, quan tâm của Đông lão.
“Đứng lên đi, đứng lên đi.” – Đông lão vui vẻ, cười ngoác miệng tới tận mang tai, nhanh chóng nâng Hoa Hoa đứng dậy. Nói đoạn, lão lấy từ trong túi trữ vật ra cả một đống đồ lớn, nào là Túi càn khôn, sách vở, thư tịch, kim tệ, võ kĩ . . .
“Hoa Hoa, đây là đồ mà vi sư muốn tặng cho con. Túi càn khôn cao cấp này dùng để tích trữ vật phẩm, sách vở này có ghi lại tên, đặc tính của các loại dược phẩm, thư tịch là kiến thức luyện dược căn bản. Võ kĩ này là do tiểu tử Vân Phong giữ lại cho con, cùng một số kim tệ để con tiêu vặt . . . ” – Đông Minh Hỏa đưa từng món đồ giới thiệu cho nàng một lần, nói rằng đây chính là những món đồ ra mắt mà sư phụ tặng cho đồ đệ.
“Sư phụ, nhiều đồ thế này, quá quý trọng rồi. Đồ nhi không dám nhận.” – Nàng lắc lắc đầu, từ chối.
Nhìn đống đồ vật sang quý bày ra trước mắt, Hoa Hoa có chút không tin vào mặt mình, trong lòng cũng cảm thấy rụt rè sợ hãi. Từ trước đến nay, cuộc sống của hai cha con nàng phải nói là rất khổ cực. Hàng tháng, tiền dành dụm được đều theo bệnh tình của nàng mà bay đi mất. Mặc dù hai người không đến nỗi đói ăn, nhưng thực chất lại chẳng dư dả, sung sướng gì, chưa nói đến sở hữu một vật quý trọng như đống đồ trước mắt.
“Về rồi.!”
“Thúc ấy không đón Hoa Hoa tỷ về sao?” – Vân Phong có chút ngạc nhiên.
“Không. Đông lão và Lưu lão muốn có người ở lại chăm sóc Lạc San, cho nên đã nói với Trung Văn muốn Hoa Hoa ở lại một thời gian. Hơn nữa, nguyên liệu điều chế Liệt Diễm Thối Thể Đan của Hoa Hoa cũng được hai người bọn họ gấp gáp tìm kiếm trong vòng một tháng nay. Ta nghĩ thời gian chữa bệnh cho Hoa Hoa cũng đã sắp đến rồi. Nghe họ nói chỉ còn thiếu 2 loại chủ dược là Hỏa Minh Đằng và Phá Cốt Sâm Tủy mà thôi.”
“Thế nên hai người họ muốn giữ Hoa Hoa tỷ lại để trị bệnh.” – Vân Phong mỉm cười, đáp: “Có vẻ như hai vị gia gia này cũng quan tâm đến Hoa Hoa tỷ quá.”
“Ừm, dạo gần đây, có vẻ như hai người họ vì Hoa Hoa mà bôn ba khắp nơi, không một phút thảnh thơi. Nhất là người tên Đông Minh Hỏa kia, hắn rất ưa thích tiểu nha đầu này.”
“Vậy thì tốt rồi.” – Vân Phong cảm thán, cũng vui vẻ thay cho Hoa Hoa tỷ. Cuộc sống trước kia của nàng, mẹ mất sớm, cha cũng ít khi ở nhà, quá thiếu tình thương. Cái cảm giác ấy, Vân Phong cũng từng thấu hiểu, nhưng may mắn, hắn có Bao thúc, Triển thúc, Hoa lão đầu chiếu cố, tính ra cũng tốt hơn Hoa Hoa phần nào.
Vân Phong mỉm cười, chợt nhớ lại chuyện chính, tiếp tục hỏi:
“Thế lúc đó, Trung Văn thúc thúc có biểu hiện gì không?”
“Ban đầu ta thấy hắn có chút sững sờ, ngạc nhiên, rồi lo lắng thoáng qua. Nhưng ngay lập tức lại trở nên vui vẻ, chấp nhận yêu cầu của Lưu lão đầu. Tuy cái cảm giác lo lắng của hắn chỉ thoáng qua, nhưng ta có thể nhận ra được sự bất an, sợ hãi trong lòng hắn.”
“Thời gian qua, ngươi có tìm hiểu Trung Văn thúc thúc đi những đâu không ?” – Vân Phong cau mày, tiếp tục dò hỏi. Thái độ của Trung Văn thúc đã chứng tỏ trong lòng thúc ấy có tật giật mình.
Hư lắc đầu, bình thản đáp:
“Không.! Ta còn phải ở lại đây bảo vệ cho Hoa Hoa tỷ của ngươi, cho nên chỉ theo dõi một đoạn đường ngắn thôi. Nhưng ta biết có người cũng đang theo dõi hắn.”
Vân Phong giật mình, ngạc nhiên hỏi:
“Là ai?”
“Đỗ Gia – Lão già Đỗ Huy.”
Vân Phong vuốt cằm, bắt đầu tính toán. Hư nằm dài trên vai hắn, im lặng để Vân Phong suy tính. Thỉnh thoảng lại dùng thần thức dò xét qua cơ thể Vân Phong một lần.
“Ngươi cũng khá quá chứ. Xem ra gần 2 tháng trong Bắc sơn cũng không uổng phí.” – Một lúc sau, khi đã hoàn toàn hiểu hết tiến bộ cũng như thương thế của Vân Phong, nó mỉm cười, nói.
Vân Phong đang bận suy nghĩ về chuyện của Hoa Hoa tỷ, nghe được lời Hư khen ngợi, trong lòng cũng có cảm giác hư vinh, đành gạt chuyện đang nghĩ ngợi ra một bên. Hắn gãi gãi đầu, cười khì khì.
“Ta gặp được cơ duyên to lớn, để ta sẽ kể chi tiết cho ngươi . . .”
Đúng lúc đó, ở căn nhà phía bên kia, vang lên những tiếng lục đục, sau đó là tiếng nói sang sảng, gấp gáp đầy lo lắng:
“Tiểu Phong về sao ? hắn ở đâu? hắn bị thương sao?”
Hư nghe thấy vậy, không ở lại nữa, lập tức hóa thành một đạo lưu quang, theo vết săm trên cánh tay Vân Phong biến mất, chỉ để lại ba chữ cụt lủn: “Để tối nói.”
Vân Phong gật đầu, khẽ mỉm cười đồng ý, rồi vẫy vẫy tay gọi gia gia đang đứng bên kia:
“Gia gia, cháu ở đây.”
Lưu lão nghe tiếng, vội vã chạy tới, đằng sau là Đông Minh Hỏa vẫn đang còn ngái ngủ cùng Hoa Hoa đang cực kì lo lắng.
Vừa đến nơi, Lưu lão lập tức sợ hãi. Cả cơ thể Vân Phong chi chít những vết thương lớn nhỏ, quần áo bên ngoài lại rách tả tơi, không có chỗ nào lành lặn. Tình trạng hôm nay của hắn so với lần đầu tiên hai người gặp nhau thì có thể nói còn thê thảm hơn cả chục lần.
Không để Vân Phong nói thêm một lời, lão nhanh chóng ấn hắn xuống dưới ghế đu, gấp gáp nói:
“Tiểu Phong đừng nói nhiều, mau nuốt viên đan dược này vào trước đã.”
Lưu lão một bên nói, một bên vội vội vàng vàng lấy ra một viên đan dược to bằng ngón cái, màu xanh xám nhét vào miệng hắn.
Vân Phong không ngăn cản, ngoan ngoãn nuốt đan dược vào miệng. Ngay lập tức, cảm giác sinh cơ bừng bừng xuất hiện từ trong cơ thể khiến hắn rên lên ư ử. Sắc mặt của Vân Phong vốn tái nhợt, sau khi ăn được viên đan dược này xong thì ngay lập tức có huyết sắc. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy những, vết thương nhỏ nhanh chóng lành lại.
“A” – Hoa Hoa đứng cạnh thấy cảnh tượng này sợ hãi kinh hô.
Dưới con mắt của nàng, viên đan dược kia quả đúng là tiên dược, diệu dụng vô cùng. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ những vết thương trên người Vân Phong theo dược lực phát tác, bỗng nhiên kéo da, bong vẩy. Không đến nửa khắc, cả cơ thể hắn hoán đổi kinh người, từng vết thương dần dần biến mất. Làn da sau khi lành sẹo lại càng trở nên mềm mại sáng bóng, giống như là lớp da của một tiểu công tử chưa từng trải qua nắng gió. Ngay đến cả Hoa Hoa nhìn thấy cũng phải ghen tị. Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy hứng thú với đan dược đến vậy.
Đông Minh Hỏa đứng cạnh lắc lắc đầu. Người trong cuộc quan tâm quá ắt loạn, mà người đứng ngoài thì sáng mắt hơn nhiều lắm. Lão có thể nhìn ra Vân Phong mặc dù có bị thương nặng nhưng không nhất thiết phải dùng đến đan dược Hồng cấp bát phẩm như Sinh cơ đan. Thế nhưng hắn chỉ im lặng không nói, hắn biết tính tình của lão bằng hữu của mình. Chỉ cần là người thân, bằng hữu của hắn, cho dù táng gia bại sản, hay đối mặt hiểm nguy, mất cả mạng sống, Lưu Hàn cũng không tiếc gì. Đây chính là cái đáng quý của Lưu Hàn, cũng là lý do hai người trở thành hảo bằng hữu cả trăm năm.
Bất chợt, lão nhìn thấy Hoa Hoa cực kì thích thú ngắm nhìn một bên, cái miệng nhỏ nhắn mở to hết cỡ, thậm trí có thể nhét vừa một quả trứng gà.
“Thế nào, rất ngạc nhiên sao.” – Đông Minh Hỏa mỉm cười, từ tốn hỏi. Chỉ sống với nhau có hơn một tháng nhưng quả thực lão rất thích tiểu cô nương này. Nàng không chỉ chăm chỉ, nết na mà còn rất hiểu lòng người, nhu thuận đáng yêu. Đã nhiều lần lão cũng có ý muốn nhận Hoa Hoa làm cháu gái giống như Lưu Hàn nhận Vân Phong, nhưng đáng tiếc nàng vẫn còn có phụ thân, còn lão lại đang trốn trui trốn nhủi, tứ cố vô thân.
Hoa Hoa bị cắt đứt mạch suy nghĩ, giờ đây mới có thể định thần lại. Nàng nhớ lại biểu hiện thất thố của mình vừa nãy có chút ngượng ngùng, e thẹn nói:
“Ưm, quả thực rất kinh ngạc. Tiểu nữ chưa bao giờ thấy đan dược nào có tác dụng nghịch thiên như vậy. Đáng tiếc . . . ”
“Đáng tiếc gì?”
“Đáng tiếc tiểu nữ lại không biết y thuật, cũng không phải là Luyện đan sư. Nếu có thể trở thành Luyện đan sư, tiểu nữ có thể chế tạo ra được thật nhiều, thật nhiều đan dược bảo mạng như vậy cho Phong đệ, cùng phụ thân rồi.”
Đông Minh Hỏa nghe tới đây cũng có chút sững sờ, cái ý tưởng này quả nhiên không tồi. Hoa Hoa cực kì thích hợp với luyện dược. Nàng không chỉ chăm chỉ, thông minh mà cũng rất nhẫn nại, đây là những tính cách cực kì thích hợp cho luyện dược. Cơ thể nàng còn là Hỏa Luân thể có chứa Nhân Hỏa từ khi mới sinh, cực kì hiếm có. Nếu như có thể tạo ra Liệt Diễm Thối Thể Đan cho nàng, không chừng nàng sẽ một bước lên trời, trở thành một Luyện Đan Sư xuất sắc. Không chỉ y thuật, đan thuật của lão có người tiếp nối, mà lão còn nhận được một đồ đệ ngoan ngoãn, hiếu thuận để an ủi về già.
“Ngươi muốn học luyện đan thật sao.” – Đông Lão hỏi.
“Vâng. Chỉ tiếc là ở trong trấn này chẳng có Luyện dược sư nào chịu dạy cho tiểu nữ cả.”- Hoa Hoa nhu thuận gật đầu. Cho đến bây giờ nàng vẫn không biết bên cạnh mình là một Luyện dược sư cao cấp.
“Vậy nếu ta dạy cho ngươi thì sao.” – Đông Minh Hỏa cười mỉm, nhẹ nhàng búng ra một đám nguyên liệu đơn giản. Hỏa nguyên lực từ lòng bàn tay liên tục tuôn ra, biến đổi thành một cái Hỏa lô hư ảo, bao trọn đống dược liệu cấp thấp kia.
Nhìn thấy cảnh trước mắt, Hoa Hoa há hốc mồm ngạc nhiên. Nàng chợt hiểu ra trước mặt mình là một vị Luyện dược sư hàng thật giá thật. Nhìn cái cách Đông lão chơi đùa với lửa và dược liệu cũng đủ để biết điều đó.
“Đông lão! Ngài . . . ngài thực sự là một Luyện dược sư ư?”- Hoa Hoa trở nên mất bình tĩnh, rụt rè hỏi lại.
Đông lão mỉm cười, dập tắt Hỏa nguyên lực rồi xòe lòng bàn tay ra. Trên đó, đống dược liệu trước kia đã hóa thành 3 viên đan dược tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Chỉ bằng hành động đó đã đủ chứng minh tư cách Luyện dược sư của chính lão.
Hoa Hoa bỗng trở nên vui vẻ, khuôn mặt sung sướng trở nên đỏ bừng, cúi người thi lễ nói:
“Tiểu nữ cảm tạ Đông lão.”
“Còn tiểu nữ nữa sao?” – Đông Minh Hỏa giả bộ không vui nói.
“A . . . Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Hoa Hoa vội vã quỳ xuống khấu đầu ba cái, trong lòng bỗng nhiên cảm giác được niềm hạnh phúc vô hạn đến từ sự ân cần, quan tâm của Đông lão.
“Đứng lên đi, đứng lên đi.” – Đông lão vui vẻ, cười ngoác miệng tới tận mang tai, nhanh chóng nâng Hoa Hoa đứng dậy. Nói đoạn, lão lấy từ trong túi trữ vật ra cả một đống đồ lớn, nào là Túi càn khôn, sách vở, thư tịch, kim tệ, võ kĩ . . .
“Hoa Hoa, đây là đồ mà vi sư muốn tặng cho con. Túi càn khôn cao cấp này dùng để tích trữ vật phẩm, sách vở này có ghi lại tên, đặc tính của các loại dược phẩm, thư tịch là kiến thức luyện dược căn bản. Võ kĩ này là do tiểu tử Vân Phong giữ lại cho con, cùng một số kim tệ để con tiêu vặt . . . ” – Đông Minh Hỏa đưa từng món đồ giới thiệu cho nàng một lần, nói rằng đây chính là những món đồ ra mắt mà sư phụ tặng cho đồ đệ.
“Sư phụ, nhiều đồ thế này, quá quý trọng rồi. Đồ nhi không dám nhận.” – Nàng lắc lắc đầu, từ chối.
Nhìn đống đồ vật sang quý bày ra trước mắt, Hoa Hoa có chút không tin vào mặt mình, trong lòng cũng cảm thấy rụt rè sợ hãi. Từ trước đến nay, cuộc sống của hai cha con nàng phải nói là rất khổ cực. Hàng tháng, tiền dành dụm được đều theo bệnh tình của nàng mà bay đi mất. Mặc dù hai người không đến nỗi đói ăn, nhưng thực chất lại chẳng dư dả, sung sướng gì, chưa nói đến sở hữu một vật quý trọng như đống đồ trước mắt.
/89
|