Phong Quyển Tàn Vân

Chương 61: Chân tướng

/89


Đêm nay, trời không trăng, không sao. Cả bầu trời như bị một tấm màn đen phủ kín, chẳng để lọt ra một tia sáng nào. Đây không thể phủ nhận là thời điểm tốt nhất để phóng hỏa giết người.

Nơi chân núi Đông sơn, gần sát biệt viện Tô gia, bỗng nhiên xuất hiện một nhóm người bịt mặt. Bọn họ chân buộc vải, vũ khí bọc lụa, Nguyên phiến giắt lưng, hành quân cực kì cẩn mật, không hề gây ra bất kì một tiếng động nào.

“Cha, đại bá, hai người đã rõ việc mình cần làm chưa?” – Thiếu nữ dẫn đội quay người hỏi.

“Bọn ta đã biết, nhưng mà . . .”

“Hai người cũng đừng hỏi gì, nói tóm lại, chỉ cần làm theo đúng kế hoạch là được.”

Nàng vừa dứt lời, lập tức ra thủ thế, phát đi hiệu lệnh tấn công. Đám người áo đen gồm 40 người lập tức chia làm hai hướng Đông, Bắc đột nhập vào Tô gia.

Chỉ trừng hai mươi phút sau, ở trong Tô gia bỗng nhiên vang lên tiếng Ma sủng gào thét, tiếng nổ đùng đoàng cùng lửa cháy ngập trời. Không khó để nhận ra, Tô gia đang bị phục kích, hơn nữa lại là một đả kích trí mạng.

Hồng Anh đứng nấp trong bụi, hô hấp như ngừng lại, xiết chặt nắm tay. Nàng nhớ lại thời điểm chập tối, từ trên trời bỗng nhiên rơi xuống một cái túi càn khôn, bên trong có một lọ thuốc và một lá thư. Trong đó, nàng dễ dàng nhận ra kí hiệu liên lạc giữa nàng và Vân Phong, bên dưới là toàn bộ tư liệu cũng như thỏa thuận của Vân Phong với Tô gia.

Nhìn thấy những dòng chữ kia, không hiểu sao, bản thân lại có thể dễ dàng tin tưởng Vân Phong đến vậy, thậm chí tin hắn đến nỗi, nó khiến nàng lập tức thay đổi kế hoạch, làm theo hắn mà không hỏi lại bất cứ điều gì.

Đối với hắn, trong đầu nàng chỉ có 4 chữ “Tin tưởng tuyệt đối”.

* * * * * * * * * * *

Trên một mỏm đá phía xa.

Nơi này không gian quang đãng, bốn phía không hề có cây cối bao bọc, vừa có thể bao quát toàn bộ không gian phía dưới Giao Nguyệt Trấn, vừa có thời gian tránh thoát tấn công nếu bị đối phương đánh lén. Thậm trí, với những kẻ có thị lực linh mẫn, rất dễ dàng quan sát từng hành động cũng như biến cố xảy ra bên dưới. Quả nhiên là một địa điểm theo dõi lý tưởng.

Lúc này, đứng ở đây có tổng cộng 7 người, 6 nam 1 nữ.

Nữ nhân là một mỹ phu nhân tuổi tầm 40 – 45. Ở thế giới này, cái tuổi này cũng không được cho là cao. Huống chi nhờ tu luyện Nguyên lực, cho nên không chỉ tuổi thọ tăng cao, và nhan sắc nàng cũng được bảo trì cực kì tốt. Thoạt nhìn giống như là một thiếu phụ 25, 26 tuổi mà thôi.

Nàng có dung nhan trắng sáng như mặt trăng, nổi bật trên đó là đôi con ngươi sắc bén, trong suốt, thanh tịnh như ôn tuyền. Khóe môi hơi cong, mỉm cười trong vui mừng, nhã nhặn lịch sự lại ẩn chứa trong đó sự ôn nhu như nước.

Tóc đen thui đằng sau búi lược, kéo cao quá đầu. Bên trên vẻn vẹn chọc vào một cái trâm phượng bằng chất gỗ màu tím nhạt, mộc mạc thanh nhã, nhưng không mất đi vẻ hào phóng. Xem toàn thể đi lên, càng lộ ra thần thái thanh sảng, linh khí nội ẩn. Lại thêm vào một thân lam sắc bạch trang ôm lấy cánh tay ngọc trắng sáng càng khiến nàng trông cao quý, thanh khiết.

Trên môi nàng, lúc này bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười hiếm hoi, dường như đã lâu rồi, trên đó chưa từng xuất hiện nụ cười như vậy. Nụ cười nàng tuyệt đẹp, giống như nắng ấm khiến nhưng kẻ đứng phía sau như tắm táp trong gió xuân, ngoại trừ một người.

Người này xích quấn quanh thân. Bả vai, khớp chân, khớp tay đều bị sắt nung xuyên qua, cộng thêm kinh mạch bị khóa khiến hắn chẳng thể nào vận chuyển Nguyên lực, trở thành một người thường. Một người bình thường mà thần trí lúc nào cũng thanh tỉnh, lúc nào cũng phải chịu đựng một cảm giác đau đớn đến thương tâm liệt phế như vậy, chẳng khác nào đi dạo trong A tì địa ngục. Cho nên hắn nhìn nụ cười của mĩ phụ nhân kia lại càng sởn gai ốc, sợ hãi đến tận sương tủy.

“Ngọc Tiểu Điềm . . . Ngươi quả nhiên hảo thủ đoạn, cả tứ đại gia tộc . . . đều bị ngươi xoay như chong chóng. Nhưng ta không hiểu . . . tại sao ngươi lại làm như thế. Có thể giải . . . thích cho lão đầu tử . . . ta trước khi chết được không.” – Người kia khó nhọc cất tiếng, nửa khuôn mặt đã bị thương thế làm cho biến dạng, chỉ nửa khuôn mặt còn lại mới mơ hồ nhận ra đó chính là Đỗ Huy.

Không ngờ rằng, kẻ ra tay bắt lấy Đỗ Huy chính là Ngọc Tiểu Điềm, gia chủ đương thời của Ngọc gia.

“Nhất Tà, Nhị Ma, Tam Hồn, Tứ Quỷ, các ngươi xuống đó thu dọn tàn cuộc đi, giết được kẻ nào thì giết, còn không thì lui, nhưng chớ bứt dây động rừng. Mục tiêu chúng ta đặt ra mới được một nửa mà thôi.” – Nữ tử nhìn về phía Tô gia, sau đó nhàn nhạt phân phó cho bốn người đằng sau.

Chỉ thoáng chốc, bọn họ đã không thấy được tăm hơi.

Gió lạnh gào thét kèm theo huyết khí bốc lên tận trời. Từ phía mỏm đá trơ trọi kia, nữ tử tên Ngọc Tiểu Điềm có thể cảm nhận được huyết khí đậm đặc phiêu lãng theo gió, cuốn bay sự thanh tịnh nơi núi rừng.

Nàng mỉm cười, quay lại đối mặt với Đỗ Huy, phía sau chính là con trai nàng, một trong Giao Nguyệt tứ kiệt – Ngọc Sơn.

“Ngọc Sơn, mau bái kiến gia gia đi.” – Nàng cúi người quay lại nói với thiếu niên thanh tú đằng sau.

Thiếu niên lạnh lùng nhìn vào Đỗ Huy, ánh mắt sắc lạnh nguy hiểm giống như một con hổ lầm lì. Hắn không hề cất tiếng, dường như không hề muốn nhận lại người gia gia này tí nào. Mà kì lạ là sau khi nghe lời nói kia, khuôn mặt lạnh lùng của hắn cũng không có gì biến đổi, có vẻ như đã biết điều này từ trước.

Trái ngược hẳn với Ngọc Sơn, lão gia chủ Đỗ gia nghe được lời nói từ miệng Ngọc Tiểu Điềm không khỏi lúng túng. Đỗ Huy chỉ có duy nhất một con trai, nếu như Ngọc Sơn gọi hắn là gia gia, chẳng phải nói Ngọc Sơn là con trai của con trai hắn, Ngọc Tiểu Điềm là con dâu hắn. Đây là một câu chuyện quá hoang đường, quá sâu xa nên sau khi nghe xong hoàn Đỗ Huy toàn ngơ ngác.

“Rất ngạc nhiên sao?” – Ngọc Tiểu Điềm trào phúng, nhìn vào Đỗ Huy nói. Trong đầu nàng lại đang quay lại đoạn phim mười lăm năm trước, thời gian mà nàng đã từng coi đó là hạnh phúc nhất đời, cũng là thời gian ác mộng của nàng. Đã bao nhiêu lần nàng cố quên, nhưng sao vẫn nhớ, thậm trí cho đến bây giờ từng chi tiết vẫn còn khắc sâu vào tâm khảm nàng.

Mười năm năm trước, con trai của Đỗ Huy khi đó 67 tuổi, cũng chỉ tương đương với một trung niên của địa cầu. Hắn mi thanh mục tú, anh tuấn đường hoàng, được xưng là mĩ nam của Giao Nguyệt Trấn. Mà một mĩ nam, không những gia cảnh tốt đẹp, võ công cao cường lại thêm vẻ cuốn hút của một nam tử từng trải, đủ để khiến bao nhiêu cô nương ngất ngây, không thể cưỡng lại được.

Tiểu Điểm khi đó cũng chỉ có 30 tuổi, là tiểu cô nương chưa hiểu chuyện đời, khi gặp mặt nam tử kia đã trúng tiếng sét ai tình, yêu say đắm, không thể thoát khỏi lưới tình. Con trai Đỗ Huy khi đó cũng thầm mến tài hoa, vẻ ngoài xinh đẹp cùng sự ôn nhu của nàng. Rất nhanh sau đó, hai người cùng nhau thề non hẹn biển, mong ngóng đầu bạc răng long.

Đáng tiếc, hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, Tiểu Điềm chỉ là một cô gái thôn quê bình dị, chỉ được trời phú cho nhan sắc tuyệt vời, cũng không có gia cảnh tốt đẹp, bị Đỗ Huy kịch liệt phản đối. Đáng buồn thay, quyền lực, đồng tiền đã thay đổi tất cả. Lão đã quên mất rằng, ngày xưa mình cũng chỉ là một kẻ lăn lộn dưới đáy xã hội, chịu đủ mọi tủi nhục, khi dễ.

Còn Tiểu Điềm, nàng vừa mang trong mình giọt máu Đỗ gia, đang trông chờ ngày lên xe hoa, trở thành tân nương đã lập tức bị ruồng bỏ. Cái thai trong bụng cũng đã được một tháng, ngay cả con trai của Đỗ Huy cũng không biết, chính mình sắp có một hài tử.

Đối với một cô gái, người đã yêu ngươi say đắm, bỏ mặc tất cả, hiến dâng mọi thứ cho ngươi, đáp lại nàng, ngươi lại bỏ mặc vứt bỏ nàng không thương tiếc. Đó là tổn thương, là đau khổ cỡ nào, làm sao một nam nhân như vậy có thể hiểu được. Yêu là cho đi không hối tiếc, nhưng nếu yêu mà không được nhận lại, thậm chí nhân lại đau khổ, thì đó sẽ trở thành hận thù. Yêu quá hóa hận, đó chính là cảm xúc của Tiểu Điềm lúc ấy.

Yêu cùng hận, đều có thể làm cho người bắn ra sức mạnh không thể tưởng tượng được. Nhược điểm tựa như một thanh kiếm hai lưỡi, đã có thể khiến người ta đả kích trí mạng, cũng có thể khiến người ta vì đó mà phấn đấu!

Nàng ra đi không nói một lời, mặc dù hận nhưng nàng vẫn yêu nam tử kia sâu đậm, không nỡ bỏ đi đứa con trong bụng. Và thế là một đám cưới giữa nàng và thiếu gia Ngọc gia khi đó được tiến hành, để hợp thức hóa cái thai trong bụng. Kể từ đó một Tiểu Điềm ngây thơ, trong sáng đã chết, thay thế nàng là một Ngọc Tiểu Điềm mạnh mẽ không từ thủ đoạn nào.

Chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, nàng từ cảnh giới Nguyên đồ tứ trọng bước vào Nguyên sĩ. Điều đầu tiên là tới Đỗ gia, trả thù đi kẻ đã chính tay ruồng bỏ mình.

Làm sao có ai tin tưởng được, một thiếu phụ mới sinh hai năm lại có thể giết chết một Nguyên sĩ tam tinh. Đó cũng là lý do tại sao Đỗ Huy huy động mọi lực lượng cũng không thể nào điều tra ra bất cứ manh mối nào.

“Hóa ra là vậy.” – Đỗ Huy nghe lời kể từ nàng, bỗng cảm thấy thất lạc. Trời tạo nghiệt có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống. Nếu như năm xưa, bản thân hắn không vì hai chữ danh gia, phá đi hạnh phúc của tiểu cô nương kia, không đến nỗi con trai hắn phải chết, cũng không đến nỗi Đỗ gia giờ đây chạy như chó nhà có tang.

“Vậy kế hoạch của ngươi là gì, chẳng lẽ tiểu tử Vân Phong kia cũng đã bị ngươi mua chuộc. Nếu không chúng ta sao có thể hấp tấp tin lời ngươi như vậy.” - Đỗ Huy cúi gằm mặt, lo lắng hỏi. Đến đây, hắn biết được kết cục của Đỗ gia rồi, nhưng dẫu sao hắn vẫn tò mò, vẫn muốn trước khi chết không phải biến thành kẻ ngốc.

“Cái này phải kể về 13 năm trước, đúng lúc con trai ngươi ruồng bỏ hai mẹ con ta. Khi đó ta thề bằng bất cứ giá nào cũng phải đòi lại những gì đã mất. Lúc đó thiếu gia của Ngọc gia thầm thương yêu ta từ lâu, chàng không giống Đỗ gia các người, mặc dù biết ta đã hoài thai nhưng không hề để tâm, vẫn hết lòng đối với ta, coi ta và Sơn nhi như bảo bối. Biết ta chỉ có tâm trả thù, chàng lập tức dốc hết vốn Ngọc gia mua chuộc người trong Đỗ gia, ngay cả tứ đại gia tộc cũng được cài người vào. Hơn thế nữa, bỏ mặc lời của mọi người trong gia tộc, chàng bắt tay với Mặc thị nhằm thu mua Nhị Nguyệt Nguyên đan, đẩy cao chiến lực Ngọc gia lên, tạo cho ta một hậu phương vững chắc. Bởi lẽ đó, trong vòng 13 năm ta có thể từ Nguyên đồ tứ trọng bước vào Nguyên giả.”

“Không thể nào, Ngọc gia tiền tài cũng có hạn, ta không tin các người có thể mua được số lượng đan dược nhiều như vậy.”

Đỗ Huy nghi hoặc, không tin vào những điều nàng nói. Đáp trả lão, chỉ là cái nhìn đầy khinh khỉnh của Tiểu Điềm.

“Chẳng lẽ ngươi không nghĩ rằng, bản thân ta cũng là một song thuộc tính thể chất.”

“Ngươi . . .” – Đỗ Huy sững sờ, định bật thẳng dậy, nhưng lại bị móc sắt khóa vai ghìm xuống. Nhất thời, cả người đổ mồ hôi lạnh, rên rỉ.

/89

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status