Cực khẽ cực nhạt, Phương Khinh Trần thở dài một tiếng.
“Thôi vậy!”
Nam tử tuyết y cao hoa kia, rốt cuộc dùng một tư thế cực nhẹ cực nhu cực ôn hòa, ôm lại thiếu niên vẫn đang chờ đợi y đáp lại kia.
Máu của thiếu niên, từng giọt từng giọt, nhuộm trên người y, đỏ thẫm tươi đẹp, như anh túc từng đóa nở rộ.
Y cứ như vậy, vươn tay, ôm lấy một người khác. Bình tĩnh để máu me bùn đất trên mình người nọ, vấy bẩn y sam trắng thuần phiêu dật cao khiết của y.
Tịch dương dần ngả về tây, dung hợp hai bóng dáng cùng một chỗ, kéo rất dài, rất dài. Bóng đen dài thượt dưới đất, ngoằn ngoèo uốn lượn giữa hoa lá cỏ cây, không rời không bỏ, tựa như một thể.
Đám cung nhân ngơ ngác nhìn họ, không nhìn rõ cảnh tượng giờ khắc này, rốt cuộc là mỹ lệ, hay là bi thương.
Y từng lạnh nhạt nhìn người quan trọng nhất trong sinh mệnh, y từng băng mâu sương tuyết, không chút động dung mà nhìn sự điên cuồng và kỳ vọng của người khác. Y cũng từng ôn nhu vươn tay ôm, quan tâm chỉnh lại đầu tóc mặt mũi, y từng cười rực rỡ, đoạt hết phong hoa của thiên địa, y cũng từng thở dài nhè nhẹ… Cuối cùng, lại chỉ nói hai chữ, “Thôi vậy!”
Một tiếng thở dài, một ngữ nhàn nhạt.
Vô luận là giờ này khắc này, hay là rất nhiều năm về sau, người trong hồng trần, vẫn chưa từng chân chính lý giải.
Nhân vật thần thoại trong truyền kỳ kia, một tiếng thở dài nọ, là vì cái gì.
Vì sao tiếng thở dài lúc vốn nên là vui mừng này, lại ảm đạm buồn bã, chỉ là nhạt đến mức… Cơ hồ làm cho người ta không phát hiện.
Một lời nói nhẹ như gió kia, “thôi vậy”, lại là vì cái gì?
Y buông xuống là gì, từ bỏ, lại là gì.
Phương Khinh Trần kéo tay Sở Nhược Hồng, chậm rãi dắt hắn quay về nội điện, nhàn nhạt giao một câu: “Nước và thuốc.”
Mọi người như mộng mới tỉnh, hoảng loạn hành động.
Phương Khinh Trần bình tĩnh kiểm tra bàn tay bị cắt đến máu thịt đầm đìa cùng với mấy vết cắt trên cổ tay Sở Nhược Hồng. Bình tĩnh tự tay nhúng ướt khăn, lau chùi giúp, thay quần áo, thoa thuốc cho hắn.
Sở Nhược Hồng an tĩnh lạ thường, hợp tác lạ thường.
Nếu không phải mắt hắn vẫn nhìn Phương Khinh Trần không hề chớp, nếu không phải bàn tay kia vô luận thế nào cứ phải túm Phương Khinh Trần, mọi người cơ hồ sẽ lầm tưởng hắn vẫn như trước kia, si si ngốc ngốc, không có thần trí, cho nên cũng sẽ không phản kháng bất cứ chuyện gì.
Chờ Phương Khinh Trần một lần nữa giúp Sở Nhược Hồng xử lý xong xuôi những vết thương, thân thể sạch sẽ, giúp hắn thay quần áo mới, đã là hơn một canh giờ sau.
Phương Khinh Trần nhìn sắc trời, thấp giọng phân phó, bảo bưng lên một chén cháo. Y tự mình dùng thìa ngọc khuấy đều cháo kia, múc một muỗng, đưa đến bên môi Sở Nhược Hồng bây giờ vẫn còn hơi ngẩn ngơ.
Hơi nóng của cháo làm Sở Nhược Hồng hơi bất an ngả ra sau một chút. Phương Khinh Trần cười: “Không nóng.” Y lấy thìa về, để bên môi thổi thổi, lại đưa qua, ngữ khí như dụ trẻ nhỏ: “Ngoan, húp một miếng!”
Sở Nhược Hồng ngơ ngẩn nhìn y, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói: “Ngươi chưa chết?”
Đây là câu đầu tiên hắn nói ngoại trừ hai chữ “Khinh Trần” từ sau khi nhìn thấy Phương Khinh Trần.
Phương Khinh Trần cười khẽ, buông bát thìa, cầm tay hắn, kề lên ngực mình, để hắn dùng bàn tay đi cảm thụ nhịp đập trái tim mình.
Sở Nhược Hồng vẫn hơi si si ngốc ngốc nhìn y, trong lòng lại không tự giác lặng lẽ đếm từng nhịp đập của sinh mệnh kia, thì thào: “Ngươi còn sống, ngươi còn sống, ngươi còn sống…”
Hắn đột nhiên bổ lên trước, một phen xé ngoại bào của Phương Khinh Trần, thấy bên trong còn có áo giữa áo trong ngăn lại, nóng nảy xé bừa.
Phương Khinh Trần cười khổ một chút, lại không mảy may có ý ngăn cản hành động hồ đồ như vậy, chỉ ngồi yên, mặc hắn xé từng kiện xiêm y của mình, cho đến cuối cùng lộ ra ***g ngực trơn nhẵn, không hề có bất cứ vết thương dữ tợn nào.
Sở Nhược Hồng nhìn ngực trái của y mà ngẩn người, bên tai nghe thanh âm thấp nhu của Phương Khinh Trần: “Ta chưa chết, tim ta còn đây, người ta còn đây.”
Đến lúc này, Sở Nhược Hồng rốt cuộc mới có thể chảy nước mắt. Hắn cúi đầu, lại cố chấp ôm chặt Phương Khinh Trần, lại cố chấp dán sát mặt lên ngực trái của y, mặc cho chất lỏng ấm áp kia tuôn trào, ướt ***g ngực Phương Khinh Trần.
Phương Khinh Trần thở dài khe khẽ.
Một tay nhẹ nhàng ôm hắn, một tay chậm rãi, nhẹ nhàng vỗ vai vỗ lưng hắn như trấn an: “Không cần sợ, đây chẳng qua là một cơn ác mộng. Ta chưa chết, ta vẫn luôn ở đây.”
Ngữ khí của y ôn nhu dị thường, đủ để trấn an lòng người.
Người trong lòng đã hai mốt hai hai, nhưng tâm trí vẫn đình trệ tại thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi. Cố tình hắn lại đã bị hoảng sợ và thương tổn cực lớn, giờ này khắc này, năng lực tự hỏi, chỉ sợ cả hài tử cũng không bằng.
Hắn cần không phải giải thích trật tự rõ ràng, mà chỉ là một người sờ sờ, là sự ấm áp của máu và da thịt, quyến luyến và chạm đến. Chỉ cần người này còn sống, thì trước kia từng phát sinh những gì, kỳ thật không quan trọng như vậy.
Phương Khinh Trần trấn an khuyên giải, nhu hòa mà ôn tồn. Giờ này khắc này, trong lòng y, phải chăng cũng là mềm mại ôn hòa cùng kiểu?
Hết thảy, trước nay đều không phải ác mộng.
Y có thể trấn an người trong lòng, có thể dùng tấm mạng mỏng ôn nhu che mờ hết thảy. Song lý trí của y lại chưa bao giờ quên nhắc nhở bản thân, hết thảy từng phát sinh chưa từng là một giấc mộng.
Ngày này, hết thảy đã phát sinh trong Cam Ninh cung, cùng hai chữ kia Phương Khinh Trần lúc ấy nhẹ nhàng nói ra, sau ngàn năm sử sách vẫn truyền lưu y nguyên.
Thôi vậy…
Là buông xuôi, là vứt bỏ? Hay là bỏ qua, quên đi, bắt đầu một lần nữa…
Phỏng đoán vô cùng vô tận, nhưng vô luận là đời này hay là đời sau, người trong hồng trần vĩnh viễn không nhìn thấu, không nhìn rõ.
Mọi người có thể biết, vẻn vẹn là từ sau hôm đó, hết thảy của Sở quốc đều đã bất đồng.
Nhưng ngay cả những cung nhân tận mắt chứng kiến hôm nay, cũng không thể chân chính lý giải một màn hôm nay này rốt cuộc từng có ảnh hưởng lớn như thế nào với tương lai Sở quốc.
Tin tức thái thượng hoàng tỉnh lại, rất nhanh chóng lưu truyền ra, khiến rất nhiều người theo đó mà thấp thỏm bất an.
Chưa ai thật sự nghĩ tới thái thượng hoàng sẽ còn tỉnh lại. Mà ngoại trừ Phương Khinh Trần, có lẽ cũng chẳng có ai từng thực sự hy vọng, vị quân chủ từng tôn quý không gì sánh bằng kia, còn có thể tỉnh lại.
Một thái thượng hoàng thanh tỉnh, mới ngoài hai mươi, vốn đã khiến người bất an vô cùng. Mà sự quan tâm và chăm sóc của người cầm quyền Sở quốc thực tế, Phương Khinh Trần, dành cho vị thái thượng hoàng này, càng thật sự quá mức lắm.
Liên tiếp mấy ngày, Phương Khinh Trần không thể ra khỏi Cam Ninh điện một bước, cũng chưa từng rời khỏi Sở Nhược Hồng dù một chớp mắt. Đi đứng nằm ngồi, Sở Nhược Hồng nhất định phải dính gắt gao trên người y. Mọi thời điểm, luôn phải có một bàn tay kéo Phương Khinh Trần, mắt luôn phải nhìn thấy Phương Khinh Trần, hắn mới an tâm được.
Phương Khinh Trần chỉ cần thoáng tỏ ý muốn rời khỏi một chút, là Sở Nhược Hồng sẽ kinh hoàng mất khống chế. Mỗi khi uống một chén nước, ăn một miếng cơm, đều phải Phương Khinh Trần tự nếm giúp hắn, ăn cùng hắn, mới chịu thuận theo.
Hắn không tiếp nhận người khác chăm sóc. Thậm chí thái giám cung nữ khác tới gần một chút, hắn sẽ buồn bực hoảng sợ mà phát cáu. Cho nên cuối cùng Phương Khinh Trần đành phải sai bọn hạ nhân đi xa hết, hoàn toàn tự mình tự lực tự làm, chăm sóc hắn.
Sau vài hôm, Sở Nhược Hồng cũng hỏi vài câu về chuyện lúc trước, tự nhiên không nhận được câu trả lời quá tường tận, chỉ mơ hồ biết Sở quốc từng có rất nhiều phân loạn, bất quá sau này đều đã bình ổn, Phương Khinh Trần chưa chết, lúc trước chết chính là thế thân, hắn cũng không truy cứu nhiều nữa.
Hắn không hỏi Phương Khinh Trần vì sao phái thế thân đến, không hỏi Sở quốc rốt cuộc đã trải qua những gì, không hỏi vì sao một thế thân có thể giả giống hệt, giấu được mọi người như vậy, càng không hỏi chính cục Sở quốc hiện tại rốt cuộc thế nào.
Hắn chỉ im lặng tiếp nhận hết thảy hiện tại, không hỏi nhiều, không nghĩ nhiều. Chẳng biết là hắn lúc trước bị hoảng sợ quá mức, đã không còn đủ năng lực tự hỏi, hay kỳ thật ác mộng năm đó vẫn đè sâu trong ngực, cho dù biết hiện tại Phương Khinh Trần sờ sờ ngay trước mắt, hắn vẫn sợ truy hỏi quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều, đối diện quá nhiều, biết đâu chân tướng sẽ cực đáng sợ.
Phương Khinh Trần và Sở Nhược Hồng tuy nói chưa hề ra khỏi Cam Ninh điện một bước, nhưng hành chỉ của họ, nhân vật cầm quyền bên ngoài tự nhiên đều nghe ngóng rõ ràng.
Sở Nhược Hồng yếu ớt bất lực, điên cuồng ỷ lại, trái lại rất dễ lý giải. Nhưng mà, Phương Khinh Trần vì sao lại chịu đựng loại ỷ lại này? Vì sao y lại mặc cho một thiếu niên nửa điên khùng vây khốn chặt chẽ y, mặc hắn ta cần ta cứ lấy?
Mọi người chẳng những hoang mang, mà còn kinh hãi. Phương Khinh Trần trước giờ đối đãi Sở Nhược Hồng rất tốt, điểm ấy mọi người đều biết. Nhưng mà… tốt đến bước này? Sau chuyện năm đó? Dưới tình thế như hiện tại? Vì sao?
Không ai có gan chỉ trích gì vào lúc này, chỉ là lo buồn âm thầm trong lòng mỗi người, lại ngày một nghiêm trọng.
Phương Khinh Trần quan tâm và thuận theo Sở Nhược Hồng quá mức, đã làm rối loạn lễ pháp trật tự trong cung. Chúng quân thần Sở quốc cũng cực kỳ bối rối. Người Tần rời đi chưa lâu, trong triều chưa bình ổn, trên triều đường lại thiếu một người trấn giữ.
Theo đạo lý mà nói, thái thượng hoàng hết bệnh rồi, tối thiểu từ Hoàng đế đến quần thần trên lễ tiết cũng đều nên đến bái kiến, chúc mừng, sau đó trong cung mở yến, quốc gia cử hành khánh điển, đại xá thiên hạ, theo lưu trình một chút.
Nhưng hiện tại Sở Nhược Hồng cả ngày túm chết Phương Khinh Trần không buông, với người khác thì hoàn toàn không thèm để ý, ngoảnh mặt làm ngơ. Mà Phương Khinh Trần cũng chỉ im lặng làm bạn, đối với những bối rối này của mọi người, lại như nhìn mà không thấy.
Lúc mọi người vạn loại bất đắc dĩ, phiền não không thôi, rốt cuộc có người cố lấy dũng khí, chưa được sự đồng ý của Phương Khinh Trần, đã vào Cam Ninh cung.
Mà người cả gan làm bậy này… lại là đương nhiệm Hoàng đế Sở quốc luôn cẩn thận dè dặt, không chịu đi nhiều một bước, nói nhiều một câu, Sở Hi Vanh.
Làm Hoàng đế, biết thái thượng hoàng đã khỏi bệnh, tự nhiên là nên có chút hành động và biểu thị, nếu không sẽ là hành vi cực thất lễ và cực bất hiếu. Bởi vậy, Cam Ninh cung này, hắn đích xác cũng nên đến.
Đương nhiên, nếu không phải đợt trước Phương Khinh Trần thường đến gặp hắn, làm cho hắn cảm thấy thân cận Phương Khinh Trần hơn một chút, thì chuyến này hắn khẳng định chẳng dám tới.
Nhưng hắn thật sự vô cùng khát vọng lý giải, giữa Phương Khinh Trần và Sở Nhược Hồng, rốt cuộc là sống với nhau như thế nào. Hắn đã nhịn nhiều ngày, thật sự không thể tiếp tục nhẫn nại nữa, khoanh tay ngồi đợi như vậy nữa.
Song Cam Ninh cung trong ngoài trống vắng, nhất thời cả một thái giám truyền báo cũng không thấy. Sở Hi Vanh hơi ngớ ra. Tuy biết hạ nhân Cam Ninh điện luôn ít, mà mấy ngày nay, bởi vì thái thượng hoàng vừa thấy những người khác là sẽ buồn bực ồn ào, cho nên đám thái giám đều lẩn đi xa tít, lúc này không biết đang làm biếng ở đâu. Nhưng tiểu Hoàng đế ra vào hoàng cung các nơi, vẫn chưa từng đến một điện vũ nào cư nhiên cả một người thông truyền và hầu hạ cũng không tìm thấy.
Tổng quản thái giám duy nhất theo hắn vào Cam Ninh cung bên cạnh thấp giọng nói: “Hoàng thượng, nếu không thì cứ về trước đi, trực tiếp tiến vào thế này, dù sao cũng hơi không ổn…”
Sở Hi Vanh suy nghĩ giây lát, trong mắt thiếu niên lóe lên ánh sáng quật cường: “Không, ta phải vào trong.”
Hắn lại trở nên lớn mật tùy hứng một cách hiếm thấy, sải bước tiến vào, tổng quản thái giám trắng bệch mặt, bất đắc dĩ theo sát phía sau.
Xuyên qua từng tầng điện vũ, vào thẳng tẩm điện cuối cùng, vốn Sở Hi Vanh cũng sẽ tuyệt không vô lễ đến mức chưa chào hỏi đã xông thẳng vào tẩm điện, chỉ là cửa điện kia căn bản không đóng, đứng ở ngoài điện, vừa nhìn là có thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Hơn nữa, tình hình này… tình hình này… thật sự là…
Trên long sàng rộng lớn, Phương Khinh Trần tóc tai quần áo hỗn loạn, y phục bị xé toàn bộ, lộ ra cả ***g ngực, Sở Nhược Hồng chỉ một kiện áo trong, cả người nửa đè trên người y, vừa kéo vừa ôm, hai tay còn không thành thật mà thường xuyên sờ loạn trên ngực y…
Lúc này nghe thấy tiếng bước chân, hai người đồng thời nhìn ra ngoài điện, nhìn thấy chính là biểu tình ngạc nhiên của Sở Hi Vanh cùng khuôn mặt trắng bệch của tổng quản thái giám.
“Thôi vậy!”
Nam tử tuyết y cao hoa kia, rốt cuộc dùng một tư thế cực nhẹ cực nhu cực ôn hòa, ôm lại thiếu niên vẫn đang chờ đợi y đáp lại kia.
Máu của thiếu niên, từng giọt từng giọt, nhuộm trên người y, đỏ thẫm tươi đẹp, như anh túc từng đóa nở rộ.
Y cứ như vậy, vươn tay, ôm lấy một người khác. Bình tĩnh để máu me bùn đất trên mình người nọ, vấy bẩn y sam trắng thuần phiêu dật cao khiết của y.
Tịch dương dần ngả về tây, dung hợp hai bóng dáng cùng một chỗ, kéo rất dài, rất dài. Bóng đen dài thượt dưới đất, ngoằn ngoèo uốn lượn giữa hoa lá cỏ cây, không rời không bỏ, tựa như một thể.
Đám cung nhân ngơ ngác nhìn họ, không nhìn rõ cảnh tượng giờ khắc này, rốt cuộc là mỹ lệ, hay là bi thương.
Y từng lạnh nhạt nhìn người quan trọng nhất trong sinh mệnh, y từng băng mâu sương tuyết, không chút động dung mà nhìn sự điên cuồng và kỳ vọng của người khác. Y cũng từng ôn nhu vươn tay ôm, quan tâm chỉnh lại đầu tóc mặt mũi, y từng cười rực rỡ, đoạt hết phong hoa của thiên địa, y cũng từng thở dài nhè nhẹ… Cuối cùng, lại chỉ nói hai chữ, “Thôi vậy!”
Một tiếng thở dài, một ngữ nhàn nhạt.
Vô luận là giờ này khắc này, hay là rất nhiều năm về sau, người trong hồng trần, vẫn chưa từng chân chính lý giải.
Nhân vật thần thoại trong truyền kỳ kia, một tiếng thở dài nọ, là vì cái gì.
Vì sao tiếng thở dài lúc vốn nên là vui mừng này, lại ảm đạm buồn bã, chỉ là nhạt đến mức… Cơ hồ làm cho người ta không phát hiện.
Một lời nói nhẹ như gió kia, “thôi vậy”, lại là vì cái gì?
Y buông xuống là gì, từ bỏ, lại là gì.
Phương Khinh Trần kéo tay Sở Nhược Hồng, chậm rãi dắt hắn quay về nội điện, nhàn nhạt giao một câu: “Nước và thuốc.”
Mọi người như mộng mới tỉnh, hoảng loạn hành động.
Phương Khinh Trần bình tĩnh kiểm tra bàn tay bị cắt đến máu thịt đầm đìa cùng với mấy vết cắt trên cổ tay Sở Nhược Hồng. Bình tĩnh tự tay nhúng ướt khăn, lau chùi giúp, thay quần áo, thoa thuốc cho hắn.
Sở Nhược Hồng an tĩnh lạ thường, hợp tác lạ thường.
Nếu không phải mắt hắn vẫn nhìn Phương Khinh Trần không hề chớp, nếu không phải bàn tay kia vô luận thế nào cứ phải túm Phương Khinh Trần, mọi người cơ hồ sẽ lầm tưởng hắn vẫn như trước kia, si si ngốc ngốc, không có thần trí, cho nên cũng sẽ không phản kháng bất cứ chuyện gì.
Chờ Phương Khinh Trần một lần nữa giúp Sở Nhược Hồng xử lý xong xuôi những vết thương, thân thể sạch sẽ, giúp hắn thay quần áo mới, đã là hơn một canh giờ sau.
Phương Khinh Trần nhìn sắc trời, thấp giọng phân phó, bảo bưng lên một chén cháo. Y tự mình dùng thìa ngọc khuấy đều cháo kia, múc một muỗng, đưa đến bên môi Sở Nhược Hồng bây giờ vẫn còn hơi ngẩn ngơ.
Hơi nóng của cháo làm Sở Nhược Hồng hơi bất an ngả ra sau một chút. Phương Khinh Trần cười: “Không nóng.” Y lấy thìa về, để bên môi thổi thổi, lại đưa qua, ngữ khí như dụ trẻ nhỏ: “Ngoan, húp một miếng!”
Sở Nhược Hồng ngơ ngẩn nhìn y, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói: “Ngươi chưa chết?”
Đây là câu đầu tiên hắn nói ngoại trừ hai chữ “Khinh Trần” từ sau khi nhìn thấy Phương Khinh Trần.
Phương Khinh Trần cười khẽ, buông bát thìa, cầm tay hắn, kề lên ngực mình, để hắn dùng bàn tay đi cảm thụ nhịp đập trái tim mình.
Sở Nhược Hồng vẫn hơi si si ngốc ngốc nhìn y, trong lòng lại không tự giác lặng lẽ đếm từng nhịp đập của sinh mệnh kia, thì thào: “Ngươi còn sống, ngươi còn sống, ngươi còn sống…”
Hắn đột nhiên bổ lên trước, một phen xé ngoại bào của Phương Khinh Trần, thấy bên trong còn có áo giữa áo trong ngăn lại, nóng nảy xé bừa.
Phương Khinh Trần cười khổ một chút, lại không mảy may có ý ngăn cản hành động hồ đồ như vậy, chỉ ngồi yên, mặc hắn xé từng kiện xiêm y của mình, cho đến cuối cùng lộ ra ***g ngực trơn nhẵn, không hề có bất cứ vết thương dữ tợn nào.
Sở Nhược Hồng nhìn ngực trái của y mà ngẩn người, bên tai nghe thanh âm thấp nhu của Phương Khinh Trần: “Ta chưa chết, tim ta còn đây, người ta còn đây.”
Đến lúc này, Sở Nhược Hồng rốt cuộc mới có thể chảy nước mắt. Hắn cúi đầu, lại cố chấp ôm chặt Phương Khinh Trần, lại cố chấp dán sát mặt lên ngực trái của y, mặc cho chất lỏng ấm áp kia tuôn trào, ướt ***g ngực Phương Khinh Trần.
Phương Khinh Trần thở dài khe khẽ.
Một tay nhẹ nhàng ôm hắn, một tay chậm rãi, nhẹ nhàng vỗ vai vỗ lưng hắn như trấn an: “Không cần sợ, đây chẳng qua là một cơn ác mộng. Ta chưa chết, ta vẫn luôn ở đây.”
Ngữ khí của y ôn nhu dị thường, đủ để trấn an lòng người.
Người trong lòng đã hai mốt hai hai, nhưng tâm trí vẫn đình trệ tại thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi. Cố tình hắn lại đã bị hoảng sợ và thương tổn cực lớn, giờ này khắc này, năng lực tự hỏi, chỉ sợ cả hài tử cũng không bằng.
Hắn cần không phải giải thích trật tự rõ ràng, mà chỉ là một người sờ sờ, là sự ấm áp của máu và da thịt, quyến luyến và chạm đến. Chỉ cần người này còn sống, thì trước kia từng phát sinh những gì, kỳ thật không quan trọng như vậy.
Phương Khinh Trần trấn an khuyên giải, nhu hòa mà ôn tồn. Giờ này khắc này, trong lòng y, phải chăng cũng là mềm mại ôn hòa cùng kiểu?
Hết thảy, trước nay đều không phải ác mộng.
Y có thể trấn an người trong lòng, có thể dùng tấm mạng mỏng ôn nhu che mờ hết thảy. Song lý trí của y lại chưa bao giờ quên nhắc nhở bản thân, hết thảy từng phát sinh chưa từng là một giấc mộng.
Ngày này, hết thảy đã phát sinh trong Cam Ninh cung, cùng hai chữ kia Phương Khinh Trần lúc ấy nhẹ nhàng nói ra, sau ngàn năm sử sách vẫn truyền lưu y nguyên.
Thôi vậy…
Là buông xuôi, là vứt bỏ? Hay là bỏ qua, quên đi, bắt đầu một lần nữa…
Phỏng đoán vô cùng vô tận, nhưng vô luận là đời này hay là đời sau, người trong hồng trần vĩnh viễn không nhìn thấu, không nhìn rõ.
Mọi người có thể biết, vẻn vẹn là từ sau hôm đó, hết thảy của Sở quốc đều đã bất đồng.
Nhưng ngay cả những cung nhân tận mắt chứng kiến hôm nay, cũng không thể chân chính lý giải một màn hôm nay này rốt cuộc từng có ảnh hưởng lớn như thế nào với tương lai Sở quốc.
Tin tức thái thượng hoàng tỉnh lại, rất nhanh chóng lưu truyền ra, khiến rất nhiều người theo đó mà thấp thỏm bất an.
Chưa ai thật sự nghĩ tới thái thượng hoàng sẽ còn tỉnh lại. Mà ngoại trừ Phương Khinh Trần, có lẽ cũng chẳng có ai từng thực sự hy vọng, vị quân chủ từng tôn quý không gì sánh bằng kia, còn có thể tỉnh lại.
Một thái thượng hoàng thanh tỉnh, mới ngoài hai mươi, vốn đã khiến người bất an vô cùng. Mà sự quan tâm và chăm sóc của người cầm quyền Sở quốc thực tế, Phương Khinh Trần, dành cho vị thái thượng hoàng này, càng thật sự quá mức lắm.
Liên tiếp mấy ngày, Phương Khinh Trần không thể ra khỏi Cam Ninh điện một bước, cũng chưa từng rời khỏi Sở Nhược Hồng dù một chớp mắt. Đi đứng nằm ngồi, Sở Nhược Hồng nhất định phải dính gắt gao trên người y. Mọi thời điểm, luôn phải có một bàn tay kéo Phương Khinh Trần, mắt luôn phải nhìn thấy Phương Khinh Trần, hắn mới an tâm được.
Phương Khinh Trần chỉ cần thoáng tỏ ý muốn rời khỏi một chút, là Sở Nhược Hồng sẽ kinh hoàng mất khống chế. Mỗi khi uống một chén nước, ăn một miếng cơm, đều phải Phương Khinh Trần tự nếm giúp hắn, ăn cùng hắn, mới chịu thuận theo.
Hắn không tiếp nhận người khác chăm sóc. Thậm chí thái giám cung nữ khác tới gần một chút, hắn sẽ buồn bực hoảng sợ mà phát cáu. Cho nên cuối cùng Phương Khinh Trần đành phải sai bọn hạ nhân đi xa hết, hoàn toàn tự mình tự lực tự làm, chăm sóc hắn.
Sau vài hôm, Sở Nhược Hồng cũng hỏi vài câu về chuyện lúc trước, tự nhiên không nhận được câu trả lời quá tường tận, chỉ mơ hồ biết Sở quốc từng có rất nhiều phân loạn, bất quá sau này đều đã bình ổn, Phương Khinh Trần chưa chết, lúc trước chết chính là thế thân, hắn cũng không truy cứu nhiều nữa.
Hắn không hỏi Phương Khinh Trần vì sao phái thế thân đến, không hỏi Sở quốc rốt cuộc đã trải qua những gì, không hỏi vì sao một thế thân có thể giả giống hệt, giấu được mọi người như vậy, càng không hỏi chính cục Sở quốc hiện tại rốt cuộc thế nào.
Hắn chỉ im lặng tiếp nhận hết thảy hiện tại, không hỏi nhiều, không nghĩ nhiều. Chẳng biết là hắn lúc trước bị hoảng sợ quá mức, đã không còn đủ năng lực tự hỏi, hay kỳ thật ác mộng năm đó vẫn đè sâu trong ngực, cho dù biết hiện tại Phương Khinh Trần sờ sờ ngay trước mắt, hắn vẫn sợ truy hỏi quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều, đối diện quá nhiều, biết đâu chân tướng sẽ cực đáng sợ.
Phương Khinh Trần và Sở Nhược Hồng tuy nói chưa hề ra khỏi Cam Ninh điện một bước, nhưng hành chỉ của họ, nhân vật cầm quyền bên ngoài tự nhiên đều nghe ngóng rõ ràng.
Sở Nhược Hồng yếu ớt bất lực, điên cuồng ỷ lại, trái lại rất dễ lý giải. Nhưng mà, Phương Khinh Trần vì sao lại chịu đựng loại ỷ lại này? Vì sao y lại mặc cho một thiếu niên nửa điên khùng vây khốn chặt chẽ y, mặc hắn ta cần ta cứ lấy?
Mọi người chẳng những hoang mang, mà còn kinh hãi. Phương Khinh Trần trước giờ đối đãi Sở Nhược Hồng rất tốt, điểm ấy mọi người đều biết. Nhưng mà… tốt đến bước này? Sau chuyện năm đó? Dưới tình thế như hiện tại? Vì sao?
Không ai có gan chỉ trích gì vào lúc này, chỉ là lo buồn âm thầm trong lòng mỗi người, lại ngày một nghiêm trọng.
Phương Khinh Trần quan tâm và thuận theo Sở Nhược Hồng quá mức, đã làm rối loạn lễ pháp trật tự trong cung. Chúng quân thần Sở quốc cũng cực kỳ bối rối. Người Tần rời đi chưa lâu, trong triều chưa bình ổn, trên triều đường lại thiếu một người trấn giữ.
Theo đạo lý mà nói, thái thượng hoàng hết bệnh rồi, tối thiểu từ Hoàng đế đến quần thần trên lễ tiết cũng đều nên đến bái kiến, chúc mừng, sau đó trong cung mở yến, quốc gia cử hành khánh điển, đại xá thiên hạ, theo lưu trình một chút.
Nhưng hiện tại Sở Nhược Hồng cả ngày túm chết Phương Khinh Trần không buông, với người khác thì hoàn toàn không thèm để ý, ngoảnh mặt làm ngơ. Mà Phương Khinh Trần cũng chỉ im lặng làm bạn, đối với những bối rối này của mọi người, lại như nhìn mà không thấy.
Lúc mọi người vạn loại bất đắc dĩ, phiền não không thôi, rốt cuộc có người cố lấy dũng khí, chưa được sự đồng ý của Phương Khinh Trần, đã vào Cam Ninh cung.
Mà người cả gan làm bậy này… lại là đương nhiệm Hoàng đế Sở quốc luôn cẩn thận dè dặt, không chịu đi nhiều một bước, nói nhiều một câu, Sở Hi Vanh.
Làm Hoàng đế, biết thái thượng hoàng đã khỏi bệnh, tự nhiên là nên có chút hành động và biểu thị, nếu không sẽ là hành vi cực thất lễ và cực bất hiếu. Bởi vậy, Cam Ninh cung này, hắn đích xác cũng nên đến.
Đương nhiên, nếu không phải đợt trước Phương Khinh Trần thường đến gặp hắn, làm cho hắn cảm thấy thân cận Phương Khinh Trần hơn một chút, thì chuyến này hắn khẳng định chẳng dám tới.
Nhưng hắn thật sự vô cùng khát vọng lý giải, giữa Phương Khinh Trần và Sở Nhược Hồng, rốt cuộc là sống với nhau như thế nào. Hắn đã nhịn nhiều ngày, thật sự không thể tiếp tục nhẫn nại nữa, khoanh tay ngồi đợi như vậy nữa.
Song Cam Ninh cung trong ngoài trống vắng, nhất thời cả một thái giám truyền báo cũng không thấy. Sở Hi Vanh hơi ngớ ra. Tuy biết hạ nhân Cam Ninh điện luôn ít, mà mấy ngày nay, bởi vì thái thượng hoàng vừa thấy những người khác là sẽ buồn bực ồn ào, cho nên đám thái giám đều lẩn đi xa tít, lúc này không biết đang làm biếng ở đâu. Nhưng tiểu Hoàng đế ra vào hoàng cung các nơi, vẫn chưa từng đến một điện vũ nào cư nhiên cả một người thông truyền và hầu hạ cũng không tìm thấy.
Tổng quản thái giám duy nhất theo hắn vào Cam Ninh cung bên cạnh thấp giọng nói: “Hoàng thượng, nếu không thì cứ về trước đi, trực tiếp tiến vào thế này, dù sao cũng hơi không ổn…”
Sở Hi Vanh suy nghĩ giây lát, trong mắt thiếu niên lóe lên ánh sáng quật cường: “Không, ta phải vào trong.”
Hắn lại trở nên lớn mật tùy hứng một cách hiếm thấy, sải bước tiến vào, tổng quản thái giám trắng bệch mặt, bất đắc dĩ theo sát phía sau.
Xuyên qua từng tầng điện vũ, vào thẳng tẩm điện cuối cùng, vốn Sở Hi Vanh cũng sẽ tuyệt không vô lễ đến mức chưa chào hỏi đã xông thẳng vào tẩm điện, chỉ là cửa điện kia căn bản không đóng, đứng ở ngoài điện, vừa nhìn là có thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Hơn nữa, tình hình này… tình hình này… thật sự là…
Trên long sàng rộng lớn, Phương Khinh Trần tóc tai quần áo hỗn loạn, y phục bị xé toàn bộ, lộ ra cả ***g ngực, Sở Nhược Hồng chỉ một kiện áo trong, cả người nửa đè trên người y, vừa kéo vừa ôm, hai tay còn không thành thật mà thường xuyên sờ loạn trên ngực y…
Lúc này nghe thấy tiếng bước chân, hai người đồng thời nhìn ra ngoài điện, nhìn thấy chính là biểu tình ngạc nhiên của Sở Hi Vanh cùng khuôn mặt trắng bệch của tổng quản thái giám.
/415
|