Dung Khiêm và Phong Kính Tiết liếc xéo lẫn nhau.
“Y sống tốt lắm, cả ngày ăn uống chơi bời, ở trong cung chòng ghẹo cung nữ xinh đẹp, chạy ra ngoài cung rêu rao khoe mẽ, có việc hay không cũng lấy bồ câu chiến ưng truyền quân tình khẩn cấp của Yên quốc gửi thư đến Triệu quốc cho y. Nội dung chẳng ngoài hôm nào đó gặp gỡ một cô nương đẹp, nói chuyện rất vui. Ngày nào đó tìm được một loại mỹ tửu, uống không tồi. Cố tình một kẻ nông cạn dung tục như y, còn luôn chọc được một đống người thích. Hiện tại những cung nữ trẻ tuổi xinh đẹp trong cung rất thích lượn qua lượn lại ngoài Thanh Hoa cung, thậm chí cả rất nhiều danh môn khuê tú, con gái quyền quý, số lần vào cung thỉnh an hoàng hậu cũng ngày càng nhiều, mà mỗi lần đều phải vòng qua ngoài Thanh Hoa cung…”
Phương Khinh Trần nghe mà rất buồn cười: “Tiểu Dung, ngươi không nên đỏ mắt với duyên đào hoa của người ta. Ngươi người này, chính là quá chính trực, quá bảo thủ, cho nên khuyết thiếu lạc thú.”
Dung Khiêm hừ nói: “Ai nói ta đỏ mắt? Ta rất có lòng giúp người đạt thành ước vọng. Ta đang chuẩn bị đi thương lượng với Yên Lẫm, vô luận là vị cung nữ nào vừa mắt y, đều bảo Yên Lẫm lập tức cắt ái. Vô luận là vị thục nữ nào trúng ý y, đều để Yên Lẫm lập tức tứ hôn cho y.”
Phong Kính Tiết một ngụm rượu sặc sụa, ho hai tiếng.
Dung Khiêm cười thật tao nhã: “Kính Tiết, Yên Lẫm hiện tại đang cảm kích ngươi lắm. Chút việc con con đó, ta vừa nói, y khẳng định đáp ứng không hề chớp mắt. Ta cam đoan, hôn lễ y lo liệu cho ngươi nhất định là ném hàng đống bạc, phô trương lãng phí tới cực điểm. Tuyệt đối cực kỳ hợp khẩu vị của ngươi.”
Phong Kính Tiết nhất thời không thể nói gì, chuyển đề tài bắt đầu vạch khiếm khuyết của Tiểu Dung: “Ghen tị, ngươi thuần túy là ghen tị. Khinh Trần, ngươi biết không, gần đây y sống cực kỳ không tốt. Vốn y cả ngày đã bệnh tật, vừa nghe nói ngươi sắp đến Yên quốc, càng sợ tới mức cả đêm không ngủ yên, chỉ sợ ngươi làm gì tiểu Hoàng đế của y.”
Phương Khinh Trần bật cười: “Tiểu Dung. Ta có đáng sợ như vậy không?”
Nhưng Dung Khiêm không hề để ý giễu cợt của họ, ngược lại nghiêm mặt hỏi: “Ngươi thật sự sẽ không kiếm chuyện với y chứ?”
Phương Khinh Trần nhướng mày: “Việc này thì phải quyết bởi y có kiếm chuyện với ta không.”
“Cái gì?”
Phong Kính Tiết ở bên cạnh giải thích: “Trên đường ta cùng y vào cung, y ngẫu nhiên ngẩng đầu, phát hiện Phong Trường Thanh và mấy trọng tướng trong quân đang uống rượu trên tửu lâu ven đường, liền cố ý tỏa ra sát khí kinh động người ta, ngay cả ta cũng bị y kéo xuống nước. Hiện tại một đám nhân vật có máu mặt có thế lực của Yên quốc đều biết ta và Sở quốc Phương Khinh Trần làm hỏng đại sự của Yên quốc có quan hệ. Vừa rồi những người đó tiến cung, chắc chính là đến tìm tiểu Hoàng đế của ngươi cáo trạng.”
Dung Khiêm cười khổ: “Khinh Trần, ngươi… Ngươi thật là chỉ sợ thiên hạ không loạn!”
Y vốn định lặng lẽ nói rõ sự thật với Yên Lẫm, để Phương Khinh Trần im ắng vào cung ra cung một chuyến, không kinh chút bụi mà xong chuyện này. Hiện giờ khiến cho một đống nhân vật cấp quan trọng biết, mà đều là người qua một trận chiến Tần quốc, âm thầm ghi hận Phương Khinh Trần, lại vừa vặn có công lao cực to, cả Hoàng đế cũng phải nể mặt, đủ để Yên Lẫm đau đầu.
“Gặp gỡ họ là trùng hợp, bất quá cho dù không gặp họ, ta cũng sẽ nghĩ cách khác, tiết lộ tin tức ta ở hoàng cung Yên quốc ra ngoài.”
Phương Khinh Trần cười lạnh nói: “Chỉ cho ngươi vì y biến thành sống dở chết dở, lại không cho ta coi thử, y rốt cuộc có thể đảm đương vì ngươi đến mức nào? Đây cũng đâu phải đại sự gì. Một chút khảo nghiệm vặt mà thôi, chẳng lẽ y còn không chịu nổi sao?”
Phong Kính Tiết cười nói: “Ngươi luôn tùy hứng như vậy, hoàn toàn không cân nhắc hậu quả. Nơi này nói cho cùng là Yên quốc. Ngươi có bổn sự bằng trời cũng là một thân, nếu bị người âm thầm mưu tính, khóc cũng chẳng có chỗ khóc. Hiện giờ ngươi đứng ở chỗ sáng, nếu như y thật sự muốn đối phó ngươi, ta thật muốn coi ngươi dự định thoát thân như thế nào.”
“Sợ gì, chẳng lẽ ngươi sẽ nhìn ta chết?” Phương Khinh Trần mặt cười vô lại, không hề sợ hãi: “Nếu ngươi chịu trợ ta, cho dù y triệu tập đại quân, cũng chưa chắc có thể vây được ta. Chờ ta thoát thân, hừ hừ, về sau y đừng mong có cuộc sống yên ổn nữa.”
Ngôn ngữ của y như đùa, nhưng vẻ tàn nhẫn trên mắt, lại khiến người minh bạch sâu sắc rằng tên này tuyệt đối nói được làm được.
Phong Kính Tiết cả giận: “Không phải ngươi còn vừa ủng hộ Tiểu Dung ở lại?”
“Tiểu Dung ở lại là việc của Tiểu Dung, ta không phản đối. Ta muốn trị tên nhàm chán nào đó là việc của ta, tốt nhất người khác cũng đừng trở ngại ta.” Khi nói lời này, Phương Khinh Trần nhướng mày, liếc Dung Khiêm. Dung Khiêm lại chỉ cười, có phần bất đắc dĩ, có phần dung túng lắc đầu. Vẻ mặt lại không hề có vẻ gì là khó xử sốt ruột hay buồn bực.
Phong Kính Tiết ngạc nhiên: “Khinh Trần chưa đến, ngươi cả ngày lo lắng, Khinh Trần đến rồi, ngươi ngược lại như là không việc gì vậy.”
“Ta ngày đó lo lắng, chỉ vì còn chưa biết tâm ý Yên Lẫm, nhưng hôm nay y đã đáp ứng ta, tất sẽ không ra tay đối phó Khinh Trần, thế ta còn gì phải lo âu.”
Phương Khinh Trần nhướng mày: “Với thân phận của ta, ai có thể nhịn được không tìm cách, cho dù y không muốn, đám trọng thần kia cũng sẽ có một đống lý do quang minh chính đại lấy quốc gia làm trọng buộc y làm…”
Dung Khiêm mỉm cười, ngữ khí bình tĩnh: “Yên Lẫm đối đãi ta, tất không thất hứa. Cho nên những sự tình đó, đều là phiền toái nên do y nghĩ cách giải quyết. Đã không có việc của ta, tự nhiên khỏi cần ta nhọc lòng thay y.”
Phương Khinh Trần cười khẩy: “Y từng bỏ lơ tâm ý của ngươi, xuất binh Tần quốc, y cũng từng không nói rõ sự thật với ngươi, đã bày cuộc hành thích kia. Bản thân ngươi cũng nói, y là một Hoàng đế, thế nói cách khác, rất nhiều suy tính của y đều xuất phát từ được mất của quốc gia. Một Hoàng đế tốt, ngẫu nhiên xem nhẹ cảm thụ của ngươi, không phải cũng là đạo lý hiển nhiên sao. Đã như vậy, hôm nay y vì Yên quốc mà tính kế ta một lần nữa, lại có gì không thể.”
Dung Khiêm chỉ cười nhàn nhạt, không hề phân bua.
Y tin Yên Lẫm, là cảm giác của bản thân, tâm ý của bản thân, người khác hiểu được hay không thì thế nào.
Yên Lẫm đã có thể vừa nghe y nói đến Phương Khinh Trần, là có thể mỉm cười xác định lo lắng của y là vì muốn bảo hộ mình, tuyệt không hỏi nhiều tra nhiều đã ưng thuận hứa hẹn, thế thì y có lý do gì để không tin Yên Lẫm sẽ có đủ dũng khí và kiên quyết, giữ vững lời hứa này?
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng đã được nhiều giáo huấn như vậy. Nếu hai bên còn suy nghĩ quá nhiều, nghi ngờ quá nhiều, thế mới là chuyện ngu xuẩn nhất thiên hạ.
Phương Khinh Trần nhìn vẻ mặt Dung Khiêm mỉm cười như vậy, liền biết có nói gì nữa cũng không thể nhiễu loạn tâm tình Dung Khiêm, trong lòng ngược lại cao hứng cho Dung Khiêm, thoải mái cười nói: “Ngươi đã tin y như vậy, thời gian qua lại vẫn chỉ vì việc này mà mất ngủ, thật buồn cười.”
Phong Kính Tiết ở bên cười nói: “Sợ ngươi ức hiếp tiểu hài y nuôi chỉ là nguyên nhân thứ nhất, cả ngày mâu thuẫn không thể quyết định nên về hay không là nguyên nhân thứ hai, nguyên nhân thứ ba này…”
Y nhìn Dung Khiêm như hài hước, Dung Khiêm lại bị y nhìn cho đỏ ửng mặt, cũng may mọi người đều là nhân vật hiểu tận gốc rễ, không ai có thể vờ thâm trầm thần bí, cho nên chỉ hơi xấu hổ: “Được rồi, muốn nói thì nói đi, bị các ngươi giễu cợt đâu phải một lần hai lần.”
“Nếu thật có lợi ích bằng trời, vậy chúng ta ra tay đối phó Phương Khinh Trần, cho dù trả giá một chút cũng không sao.”
Trên đại điện, đối mặt với trọng thần liên can, Yên Lẫm không nhanh không chậm, đĩnh đạc nói.
“Chẳng qua, đối phó Phương Khinh Trần, Yên quốc chúng ta, quả thực lại có thể được bao nhiêu lợi? Sở quốc trên có quốc quân, dưới có chư hầu các phương, nhiều thế lực dây dưa, một Phương Khinh Trần tự do, có lẽ có thể chế hành các phương, nhưng một Phương Khinh Trần sa thành tù nhân, những người đó chắc gì muốn cứu. Giữa Sở Yên cách Tần quốc, chúng ta không thể trực tiếp tạo áp lực với họ. Nếu như Đại Yên ta không dưng học thủ đoạn sơn tặc đại đạo, bắt giam Sở quốc Phương hầu kia hòng cầu lợi, lại không được, chẳng phải là tự dưng rước lấy miệng tiếng thiên hạ?”
“Với các loại ân oán thị phi giữa Tần Sở mà nhìn, giữa hai người Tần Húc Phi Phương Khinh Trần này, bất quá là lợi dụng lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau mà thôi. Phương Khinh Trần chịu trợ giúp Tần Húc Phi, chẳng qua lo lắng môi hở răng lạnh, không muốn Cường Yên thôn tính Tần mà giáp giới với Sở, Tần Húc Phi tuy rằng được lợi, lại không cần cảm hoài. Chúng ta bắt Phương Khinh Trần, Sở quốc sẽ thiếu một vị trọng tài, Tần Húc Phi sợ rằng sẽ chỉ cao hứng, thì làm sao có thể bởi vậy mà bị chế.”
Yên Lẫm cười nói: “Trận chinh Tần, Phương Khinh Trần làm chúng ta thất bại trong gang tấc, trẫm biết trong lòng mọi người có phần không thoải mái. Song nếu không phải y mật báo, khi quân ta sa vào quân đội Tần vương vây đánh, tổn thất cũng tất là nặng nề. Mặc dù y là giải vây cho Tần Húc Phi, chúng ta cũng được lợi. Nếu luận ân oán, lại là một khoản lộn xộn. Giữa các quốc gia, vốn nên chỉ tính lợi ích được mất, nếu tâm tâm niệm niệm ghi hận hàm oán, ngược lại thành tầm thường.”
Yên Lẫm khắc ý dừng một chút, mới tiếp tục nói. Tuy y là Hoàng đế, muốn chuyên quyền độc đoán không phải không thể. Nhưng nơi này đều là trọng thần quốc gia, nếu y lấy quân quyền mạnh mẽ chèn ép, không khỏi lòng người không phục, cho nên cuối cùng phải kiềm nén, chậm rãi nói lý với mọi người, phản bác từng ý kiến, từ từ xua tan sát ý hừng hực của mọi người.
“Nếu như chúng ta muốn bắt Phương Khinh Trần, chẳng những được mất chưa biết, thành bại cũng khó định. Phương Khinh Trần là người thế nào, biết rõ mình có khúc mắc với Yên quốc chúng ta, y há có đạo lý thật sự không hề phòng bị đã vào Đại Yên chúng ta. Y đã dám cố ý phóng sát khí, kinh động các ngươi, tất nhiên cũng định liệu trước, tự có kế thoát thân. Chúng ta nếu như tùy tiện ra tay, không thể thành công, chẳng phải bỗng chọc người nhạo báng.”
“Còn nữa, Phương Khinh Trần và Dung tướng có giao nghị, y đã thản nhiên vào cung, thăm viếng Dung tướng, chúng ta há lại có thể không có độ lượng dung người. Tróc nã y, chẳng hề có lợi ích xác thực gì, mà Phong công tử cũng rất có giao tình với Phương Khinh Trần. Nếu chúng ta triệu tập nhân mã ra tay với Phương Khinh Trần, khó cam đoan Phong công tử không ra tay tương trợ. Nếu y ra tay, sẽ thành đại địch của Yên quốc chúng ta, thế thân thể Dung tướng lại phải làm sao đây?”
“Y sống tốt lắm, cả ngày ăn uống chơi bời, ở trong cung chòng ghẹo cung nữ xinh đẹp, chạy ra ngoài cung rêu rao khoe mẽ, có việc hay không cũng lấy bồ câu chiến ưng truyền quân tình khẩn cấp của Yên quốc gửi thư đến Triệu quốc cho y. Nội dung chẳng ngoài hôm nào đó gặp gỡ một cô nương đẹp, nói chuyện rất vui. Ngày nào đó tìm được một loại mỹ tửu, uống không tồi. Cố tình một kẻ nông cạn dung tục như y, còn luôn chọc được một đống người thích. Hiện tại những cung nữ trẻ tuổi xinh đẹp trong cung rất thích lượn qua lượn lại ngoài Thanh Hoa cung, thậm chí cả rất nhiều danh môn khuê tú, con gái quyền quý, số lần vào cung thỉnh an hoàng hậu cũng ngày càng nhiều, mà mỗi lần đều phải vòng qua ngoài Thanh Hoa cung…”
Phương Khinh Trần nghe mà rất buồn cười: “Tiểu Dung, ngươi không nên đỏ mắt với duyên đào hoa của người ta. Ngươi người này, chính là quá chính trực, quá bảo thủ, cho nên khuyết thiếu lạc thú.”
Dung Khiêm hừ nói: “Ai nói ta đỏ mắt? Ta rất có lòng giúp người đạt thành ước vọng. Ta đang chuẩn bị đi thương lượng với Yên Lẫm, vô luận là vị cung nữ nào vừa mắt y, đều bảo Yên Lẫm lập tức cắt ái. Vô luận là vị thục nữ nào trúng ý y, đều để Yên Lẫm lập tức tứ hôn cho y.”
Phong Kính Tiết một ngụm rượu sặc sụa, ho hai tiếng.
Dung Khiêm cười thật tao nhã: “Kính Tiết, Yên Lẫm hiện tại đang cảm kích ngươi lắm. Chút việc con con đó, ta vừa nói, y khẳng định đáp ứng không hề chớp mắt. Ta cam đoan, hôn lễ y lo liệu cho ngươi nhất định là ném hàng đống bạc, phô trương lãng phí tới cực điểm. Tuyệt đối cực kỳ hợp khẩu vị của ngươi.”
Phong Kính Tiết nhất thời không thể nói gì, chuyển đề tài bắt đầu vạch khiếm khuyết của Tiểu Dung: “Ghen tị, ngươi thuần túy là ghen tị. Khinh Trần, ngươi biết không, gần đây y sống cực kỳ không tốt. Vốn y cả ngày đã bệnh tật, vừa nghe nói ngươi sắp đến Yên quốc, càng sợ tới mức cả đêm không ngủ yên, chỉ sợ ngươi làm gì tiểu Hoàng đế của y.”
Phương Khinh Trần bật cười: “Tiểu Dung. Ta có đáng sợ như vậy không?”
Nhưng Dung Khiêm không hề để ý giễu cợt của họ, ngược lại nghiêm mặt hỏi: “Ngươi thật sự sẽ không kiếm chuyện với y chứ?”
Phương Khinh Trần nhướng mày: “Việc này thì phải quyết bởi y có kiếm chuyện với ta không.”
“Cái gì?”
Phong Kính Tiết ở bên cạnh giải thích: “Trên đường ta cùng y vào cung, y ngẫu nhiên ngẩng đầu, phát hiện Phong Trường Thanh và mấy trọng tướng trong quân đang uống rượu trên tửu lâu ven đường, liền cố ý tỏa ra sát khí kinh động người ta, ngay cả ta cũng bị y kéo xuống nước. Hiện tại một đám nhân vật có máu mặt có thế lực của Yên quốc đều biết ta và Sở quốc Phương Khinh Trần làm hỏng đại sự của Yên quốc có quan hệ. Vừa rồi những người đó tiến cung, chắc chính là đến tìm tiểu Hoàng đế của ngươi cáo trạng.”
Dung Khiêm cười khổ: “Khinh Trần, ngươi… Ngươi thật là chỉ sợ thiên hạ không loạn!”
Y vốn định lặng lẽ nói rõ sự thật với Yên Lẫm, để Phương Khinh Trần im ắng vào cung ra cung một chuyến, không kinh chút bụi mà xong chuyện này. Hiện giờ khiến cho một đống nhân vật cấp quan trọng biết, mà đều là người qua một trận chiến Tần quốc, âm thầm ghi hận Phương Khinh Trần, lại vừa vặn có công lao cực to, cả Hoàng đế cũng phải nể mặt, đủ để Yên Lẫm đau đầu.
“Gặp gỡ họ là trùng hợp, bất quá cho dù không gặp họ, ta cũng sẽ nghĩ cách khác, tiết lộ tin tức ta ở hoàng cung Yên quốc ra ngoài.”
Phương Khinh Trần cười lạnh nói: “Chỉ cho ngươi vì y biến thành sống dở chết dở, lại không cho ta coi thử, y rốt cuộc có thể đảm đương vì ngươi đến mức nào? Đây cũng đâu phải đại sự gì. Một chút khảo nghiệm vặt mà thôi, chẳng lẽ y còn không chịu nổi sao?”
Phong Kính Tiết cười nói: “Ngươi luôn tùy hứng như vậy, hoàn toàn không cân nhắc hậu quả. Nơi này nói cho cùng là Yên quốc. Ngươi có bổn sự bằng trời cũng là một thân, nếu bị người âm thầm mưu tính, khóc cũng chẳng có chỗ khóc. Hiện giờ ngươi đứng ở chỗ sáng, nếu như y thật sự muốn đối phó ngươi, ta thật muốn coi ngươi dự định thoát thân như thế nào.”
“Sợ gì, chẳng lẽ ngươi sẽ nhìn ta chết?” Phương Khinh Trần mặt cười vô lại, không hề sợ hãi: “Nếu ngươi chịu trợ ta, cho dù y triệu tập đại quân, cũng chưa chắc có thể vây được ta. Chờ ta thoát thân, hừ hừ, về sau y đừng mong có cuộc sống yên ổn nữa.”
Ngôn ngữ của y như đùa, nhưng vẻ tàn nhẫn trên mắt, lại khiến người minh bạch sâu sắc rằng tên này tuyệt đối nói được làm được.
Phong Kính Tiết cả giận: “Không phải ngươi còn vừa ủng hộ Tiểu Dung ở lại?”
“Tiểu Dung ở lại là việc của Tiểu Dung, ta không phản đối. Ta muốn trị tên nhàm chán nào đó là việc của ta, tốt nhất người khác cũng đừng trở ngại ta.” Khi nói lời này, Phương Khinh Trần nhướng mày, liếc Dung Khiêm. Dung Khiêm lại chỉ cười, có phần bất đắc dĩ, có phần dung túng lắc đầu. Vẻ mặt lại không hề có vẻ gì là khó xử sốt ruột hay buồn bực.
Phong Kính Tiết ngạc nhiên: “Khinh Trần chưa đến, ngươi cả ngày lo lắng, Khinh Trần đến rồi, ngươi ngược lại như là không việc gì vậy.”
“Ta ngày đó lo lắng, chỉ vì còn chưa biết tâm ý Yên Lẫm, nhưng hôm nay y đã đáp ứng ta, tất sẽ không ra tay đối phó Khinh Trần, thế ta còn gì phải lo âu.”
Phương Khinh Trần nhướng mày: “Với thân phận của ta, ai có thể nhịn được không tìm cách, cho dù y không muốn, đám trọng thần kia cũng sẽ có một đống lý do quang minh chính đại lấy quốc gia làm trọng buộc y làm…”
Dung Khiêm mỉm cười, ngữ khí bình tĩnh: “Yên Lẫm đối đãi ta, tất không thất hứa. Cho nên những sự tình đó, đều là phiền toái nên do y nghĩ cách giải quyết. Đã không có việc của ta, tự nhiên khỏi cần ta nhọc lòng thay y.”
Phương Khinh Trần cười khẩy: “Y từng bỏ lơ tâm ý của ngươi, xuất binh Tần quốc, y cũng từng không nói rõ sự thật với ngươi, đã bày cuộc hành thích kia. Bản thân ngươi cũng nói, y là một Hoàng đế, thế nói cách khác, rất nhiều suy tính của y đều xuất phát từ được mất của quốc gia. Một Hoàng đế tốt, ngẫu nhiên xem nhẹ cảm thụ của ngươi, không phải cũng là đạo lý hiển nhiên sao. Đã như vậy, hôm nay y vì Yên quốc mà tính kế ta một lần nữa, lại có gì không thể.”
Dung Khiêm chỉ cười nhàn nhạt, không hề phân bua.
Y tin Yên Lẫm, là cảm giác của bản thân, tâm ý của bản thân, người khác hiểu được hay không thì thế nào.
Yên Lẫm đã có thể vừa nghe y nói đến Phương Khinh Trần, là có thể mỉm cười xác định lo lắng của y là vì muốn bảo hộ mình, tuyệt không hỏi nhiều tra nhiều đã ưng thuận hứa hẹn, thế thì y có lý do gì để không tin Yên Lẫm sẽ có đủ dũng khí và kiên quyết, giữ vững lời hứa này?
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng đã được nhiều giáo huấn như vậy. Nếu hai bên còn suy nghĩ quá nhiều, nghi ngờ quá nhiều, thế mới là chuyện ngu xuẩn nhất thiên hạ.
Phương Khinh Trần nhìn vẻ mặt Dung Khiêm mỉm cười như vậy, liền biết có nói gì nữa cũng không thể nhiễu loạn tâm tình Dung Khiêm, trong lòng ngược lại cao hứng cho Dung Khiêm, thoải mái cười nói: “Ngươi đã tin y như vậy, thời gian qua lại vẫn chỉ vì việc này mà mất ngủ, thật buồn cười.”
Phong Kính Tiết ở bên cười nói: “Sợ ngươi ức hiếp tiểu hài y nuôi chỉ là nguyên nhân thứ nhất, cả ngày mâu thuẫn không thể quyết định nên về hay không là nguyên nhân thứ hai, nguyên nhân thứ ba này…”
Y nhìn Dung Khiêm như hài hước, Dung Khiêm lại bị y nhìn cho đỏ ửng mặt, cũng may mọi người đều là nhân vật hiểu tận gốc rễ, không ai có thể vờ thâm trầm thần bí, cho nên chỉ hơi xấu hổ: “Được rồi, muốn nói thì nói đi, bị các ngươi giễu cợt đâu phải một lần hai lần.”
“Nếu thật có lợi ích bằng trời, vậy chúng ta ra tay đối phó Phương Khinh Trần, cho dù trả giá một chút cũng không sao.”
Trên đại điện, đối mặt với trọng thần liên can, Yên Lẫm không nhanh không chậm, đĩnh đạc nói.
“Chẳng qua, đối phó Phương Khinh Trần, Yên quốc chúng ta, quả thực lại có thể được bao nhiêu lợi? Sở quốc trên có quốc quân, dưới có chư hầu các phương, nhiều thế lực dây dưa, một Phương Khinh Trần tự do, có lẽ có thể chế hành các phương, nhưng một Phương Khinh Trần sa thành tù nhân, những người đó chắc gì muốn cứu. Giữa Sở Yên cách Tần quốc, chúng ta không thể trực tiếp tạo áp lực với họ. Nếu như Đại Yên ta không dưng học thủ đoạn sơn tặc đại đạo, bắt giam Sở quốc Phương hầu kia hòng cầu lợi, lại không được, chẳng phải là tự dưng rước lấy miệng tiếng thiên hạ?”
“Với các loại ân oán thị phi giữa Tần Sở mà nhìn, giữa hai người Tần Húc Phi Phương Khinh Trần này, bất quá là lợi dụng lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau mà thôi. Phương Khinh Trần chịu trợ giúp Tần Húc Phi, chẳng qua lo lắng môi hở răng lạnh, không muốn Cường Yên thôn tính Tần mà giáp giới với Sở, Tần Húc Phi tuy rằng được lợi, lại không cần cảm hoài. Chúng ta bắt Phương Khinh Trần, Sở quốc sẽ thiếu một vị trọng tài, Tần Húc Phi sợ rằng sẽ chỉ cao hứng, thì làm sao có thể bởi vậy mà bị chế.”
Yên Lẫm cười nói: “Trận chinh Tần, Phương Khinh Trần làm chúng ta thất bại trong gang tấc, trẫm biết trong lòng mọi người có phần không thoải mái. Song nếu không phải y mật báo, khi quân ta sa vào quân đội Tần vương vây đánh, tổn thất cũng tất là nặng nề. Mặc dù y là giải vây cho Tần Húc Phi, chúng ta cũng được lợi. Nếu luận ân oán, lại là một khoản lộn xộn. Giữa các quốc gia, vốn nên chỉ tính lợi ích được mất, nếu tâm tâm niệm niệm ghi hận hàm oán, ngược lại thành tầm thường.”
Yên Lẫm khắc ý dừng một chút, mới tiếp tục nói. Tuy y là Hoàng đế, muốn chuyên quyền độc đoán không phải không thể. Nhưng nơi này đều là trọng thần quốc gia, nếu y lấy quân quyền mạnh mẽ chèn ép, không khỏi lòng người không phục, cho nên cuối cùng phải kiềm nén, chậm rãi nói lý với mọi người, phản bác từng ý kiến, từ từ xua tan sát ý hừng hực của mọi người.
“Nếu như chúng ta muốn bắt Phương Khinh Trần, chẳng những được mất chưa biết, thành bại cũng khó định. Phương Khinh Trần là người thế nào, biết rõ mình có khúc mắc với Yên quốc chúng ta, y há có đạo lý thật sự không hề phòng bị đã vào Đại Yên chúng ta. Y đã dám cố ý phóng sát khí, kinh động các ngươi, tất nhiên cũng định liệu trước, tự có kế thoát thân. Chúng ta nếu như tùy tiện ra tay, không thể thành công, chẳng phải bỗng chọc người nhạo báng.”
“Còn nữa, Phương Khinh Trần và Dung tướng có giao nghị, y đã thản nhiên vào cung, thăm viếng Dung tướng, chúng ta há lại có thể không có độ lượng dung người. Tróc nã y, chẳng hề có lợi ích xác thực gì, mà Phong công tử cũng rất có giao tình với Phương Khinh Trần. Nếu chúng ta triệu tập nhân mã ra tay với Phương Khinh Trần, khó cam đoan Phong công tử không ra tay tương trợ. Nếu y ra tay, sẽ thành đại địch của Yên quốc chúng ta, thế thân thể Dung tướng lại phải làm sao đây?”
/415
|