Trong phòng, ba người đồng thời trầm mặc lại.
Trường phong ba này, nói cho cùng chẳng qua là mấy người nào đó nhắc nhở Yên Lẫm thôi.
Họ có biện pháp độc chết Lạc Xương, nhưng họ chưa hề. Họ có biện pháp giở trò trong thuốc của Dung Khiêm, lại hãm hại Lạc Xương, nhưng họ cũng không hề mạo phạm Dung Khiêm.
Họ lựa chọn Phương Khinh Trần người ngoài này để hạ độc, lại kịp thời tự mình vạch trần mình.
Trong một kế này, để lại vô số chỗ dư. Kế này, đơn giản đến gần như vô sỉ.
Họ không trông chờ Yên Lẫm sẽ thật sự ngu ngốc đến mức tin Lạc Xương có tội, nhưng họ dành cho Yên Lẫm một cái cớ hoàn mỹ vô khuyết.
Chỉ cần Yên Lẫm chịu mượn lần hãm hại này, tương kế tựu kế, lạnh nhạt Lạc Xương, Lạc Xương hậu sản suy yếu, lại bị hoảng sợ, cho dù không chết, cũng phải ngã bệnh.
Người triền miên trên giường bệnh đương nhiên không thích hợp tự mình nuôi dạy con, dùng lý do quan tâm nàng mang hài tử đi, Lạc Xương chịu đả kích càng lớn hơn, vị tất có thể sống được mấy năm.
Cho dù nàng có thể sống tiếp, trong hậu cung cũng chẳng còn địa vị của nàng nữa, trưởng tử Yên quốc từ nhỏ đã xa cách, sẽ không bị người mẹ ruột này ảnh hưởng.
Không cần phế hậu, không cần thấy máu. Dao mềm giết người cũng thuận tiện như nhau.
Hoàng hậu mệnh bạc, thể nhược lắm bệnh, đế tuy trăm kế ngàn phương, cũng không thể vãn tính mạng, chỉ rưng rưng dưỡng dục cô nhi…
Quốc gia ổn định, mọi người an toàn, sách sử ghi lại cũng đẹp đẽ, hết thảy hoàn mỹ biết mấy.
Một kế này, đại biểu cho thái độ của tám phần triều thần trên triều đường. Mặc dù là âm mưu, nhưng không hề trực tiếp thương tổn bất cứ ai, mà quyền quyết định cuối cùng, họ vẫn kính trọng đặt trong tay Yên Lẫm.
Dù Yên Lẫm không chịu làm theo kế hoạch, có một điều pháp không trách chúng này, có một điều một lòng vì công này, họ cũng chẳng cần lo lắng long nhan nổi giận, quả thật chỉ lời không lỗ.
Phương Khinh Trần từ từ chuyển động chén rượu trong tay, không biết đang nghĩ gì. Phong Kính Tiết kéo tay Dung Khiêm qua, cẩn thận chẩn mạch một lần, xác nhận hết thảy bình thường, trái tim lúc này mới thả lại trong bụng, thở phào một hơi.
Uống rượu trong chén, Phương Khinh Trần lạnh lùng nói: “Ngươi tụ tập mọi người một chỗ, vừa truy hỏi, họ biết không thể giấu được, tất nhiên là nhận luôn. Sau đó, sợ là sẽ phải thuyết phục ngươi cùng họ khuyên bảo Yên Lẫm. Ta trái lại hiếu kỳ, ngươi trả lời họ như thế nào.”
Dung Khiêm cười khổ.
Làm một Hoàng đế tốt, làm một người vui vẻ. Năm đó khi y gượng thân thể tàn tạ, phiêu nhiên đi xa, lời đã nói, từng chữ đều thật lòng. Có lẽ y hy vọng Yên Lẫm có thể làm một quân chủ anh minh hơn bất cứ ai, lại tuyệt đối không muốn để Yên Lẫm vì nước vì dân vì đại cục mà hy sinh cả tình cảm và lương tri của một người bình thường.
“Còn có thể thế nào? Ta trước đập bàn mắng người, hỏi họ làm thần tử, sao nhẫn tâm hãm quân chủ bất nghĩa. Trĩ tử có tội gì, hài tử không mẹ trong cung đình dù được che chở hơn cũng chẳng an toàn. Hiện giờ Yên Lẫm chỉ có chút huyết mạch này, sao họ có thể không cân nhắc việc truyền thừa đại nghiệp của Yên quốc.”
Dung Khiêm lắc đầu, không thể nề hà: “Tiếp đó ta đương nhiên trực tiếp mắng họ ngu xuẩn, Yên quốc không hề cần một hậu tộc quá hùng mạnh. Yên Lẫm còn trẻ, chờ hoàng tử thành niên, y cũng nên còn đang thịnh niên. Khi đó, nếu mẫu tộc của hoàng trưởng tử có lực lượng quá hùng mạnh, mới chân chính thành căn nguyên họa loạn. Lạc Xương cơ khổ không nơi nương tựa, không có thế lực ngoại thích, mới là hoàng hậu thích hợp nhất của Yên quốc. Ta phải chặt đứt cái tâm ngấp nghé hậu vị của một số người, để họ biết, Yên Lẫm không dung được một hậu tộc hiển hách, như vậy may ra về sau áp lực của Lạc Xương có thể nhỏ hơn một chút.”
“Cuối cùng đương nhiên là vô cùng đau đớn hỏi họ, lời của Liễu Vân Đào một người Tần quốc, sao họ cũng có thể nghe theo. Nếu hài tử của Lạc Xương kế thừa ngôi vua, nàng chính là hoàng thái hậu, họ sẽ đều là thần tử của con trai nàng. Từ xưa xuất giá tòng phu tạm không nói đến, trên thế giới nào có mẫu thân vì một chút oán cũ, đi làm hại phụ tá đắc lực của con mình?”
Phương Khinh Trần và Phong Kính Tiết nhìn nhau cười. Có thể tưởng tượng Dung Khiêm vừa nãy xướng tác đều hay như thế nào, nhất thời giận cực không thèm lựa lời chửi như tát nước, nhất thời lại mang chút bất đắc dĩ đau lòng và bao dung mà chậm rãi giảng đạo lý… Mặt đỏ mặt đen một mình ôm đồm, cần kỹ xảo rất cao, phí bao nhiêu nước bọt, việc này thật sự đủ vất vả.
Dung Khiêm nửa ngồi phịch lên ghế, uể oải nói: “Ta cũng cười họ, thật coi Yên Lẫm là dung chủ có thể tùy tiện do phụ nhân thao túng sao, cho dù Lạc Xương tâm tồn một chút khúc mắc với họ, họ lại có gì cần lo lắng. Hơn nữa Lạc Xương mặc dù đã mồ côi, quan hệ thúc chất giữa nàng với tân Tần vương Tần Húc Phi, trái lại còn nồng hậu hơn chút tình cha con với lão Tần vương năm đó. Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, hôm nay tuy rằng Yên cường Tần nhược, Tần Yên trở mặt, qua mười mấy hai mươi năm nữa, lại chắc gì như thế. Lưu thêm một đường, dính thêm một dây không có gì là không tốt. Sử Tịnh Viên và Phong Trường Thanh cũng một mực phụ họa ủng hộ ta, những người đó thấy ta tỏ thái độ như thế, nghĩ thái độ của Yên Lẫm cũng là như vậy, mới không thể không cam đoan với ta, về sau sẽ không phát sinh chuyện kiểu này nữa, mà còn nguyện ý thỉnh tội với Yên Lẫm.”
Phương Khinh Trần cười nói: “Ngươi cảm thấy, chuyện này, có thể xong như vậy?”
Dung Khiêm thở dài: “Không thể công khai, không nên truy cứu. Mấy người tham gia trong cung này, hoặc đánh hoặc đuổi hoặc phạt, do tổng quản nội vụ cân nhắc mà làm. Các trọng thần tham dự khác, chọn mấy đầu lĩnh, tìm chút tội danh vặt, xử phạt nhẹ nhàng, mấy phi tử trong cung, Yên Lẫm cố ý tìm sai lầm lạnh nhạt một khoảng thời gian, nhưng cũng chỉ có thể dừng ở đây thôi. Còn có thể làm sao nữa?”
Trong lòng Dung Khiêm trái lại rất cảm thấy, may mà chuyện này là do y ra mặt. Với thân phận, địa vị của y, có quan hệ cựu nghị cố giao của y với đám trọng thần này, nhất là các võ tướng, giáo huấn người ngông nghênh như vậy mới đương nhiên, sẽ không làm người ta ghi hận trong lòng quá nhiều, cũng sẽ không kinh sợ thấp thỏm, sinh ra tâm tư mầm họa gì khác.
Nếu đổi Yên Lẫm, vừa là trượng phu, vừa là Hoàng đế, đối mặt với một đám công thần đại công vô tư tính kế lão bà y như thế, thật sự là quá khó xử. Không nổi giận thì không hợp lý, thật sự nổi giận, răn dạy nặng quá, lại khiến trong lòng đám thần tử hoảng sợ bất an, không chừng phải suy ra càng nhiều ý nghĩ hoang đường hơn.
Y bên này đang âm thầm vui mừng, bên môi Phương Khinh Trần lại đã khoan thai lướt qua một chút ý cười cổ quái: “Tiểu Dung, ngươi thật sự cho rằng, chuyện này, cứ như thế, là có thể dừng ở đây?”
Dung Khiêm nhướng mày: “Chuyện lần này, tuy họ hơi lỗ mãng quá đáng, rốt cuộc vẫn giữ lễ thần tử, lưu lại đường sống khắp nơi, ta thật sự không tin, sau khi ta và Yên Lẫm đã tỏ thái độ rõ ràng như thế, họ còn dám làm xằng làm bậy.”
Phương Khinh Trần thở dài lắc đầu: “Tiểu Dung… Ngươi đối với lòng người biến hóa trong hậu cung, vậy mà hoàn toàn không biết. Mấy đời như thế, thật không biết ngươi làm sao mà oai phong một cõi?”
Dung Khiêm hơi cáu: “Được rồi, nói đến hậu cung phân tranh, tự nhiên chẳng ai có kinh nghiệm hơn ngươi, ta tự thẹn không bằng được chứ? Khánh quốc Tương vương điện hạ?”
Phương Khinh Trần cắn răng, nén giận nói: “Không nhìn được tấm lòng người tốt! Nếu không phải sợ ngươi thiệt thòi, ta… Ngươi lại còn dám châm biếm ta?!”
Dung Khiêm còn chưa tiếp lời, Phong Kính Tiết đã không chút bất an: “Chuyện Lạc Xương, sao lại khiến Tiểu Dung thiệt thòi? Hiện giờ Yên quốc trên dưới, bất kể trong cung hay trong triều, chẳng lẽ còn có người dám mưu tính y?”
“Không dám mưu tính y?” Phương Khinh Trần cười khẩy, nhìn lướt hai người vẻ khinh thường: “Hai người các ngươi, đến bây giờ cũng chưa làm rõ được là chuyện gì? Đến bây giờ còn tưởng rằng, lần này, hết thảy đều chỉ là nhằm vào Lạc Xương, mà không ai mưu tính y? Vốn chuyện này thật sự không liên quan đến ta, ta cũng lười lắm miệng, nhìn hai người các ngươi bầu bạn nhau tiếp tục ngốc nữa cũng rất thú vị. Chỉ là sáng mai ta phải đi rồi, trò hay này ta đã không xem được thì người khác cũng đừng hòng xem.”
Phương Khinh Trần hơi tà ác nở một nụ cười: “Tiểu Dung, chúng ta đều nhìn thấu mưu kế này, nhưng vì sao ngươi không chịu suy nghĩ một chút, mưu kế này hẳn không phải lâm thời đặt ra, mà sự xuất hiện của ta, lại là một điều bất ngờ. Nếu không có ta, họ vốn chuẩn bị lấy thuốc của ai để hạ độc, dùng chuyện của ai để làm ngòi nổ, giá họa Lạc Xương đây?”
Dung Khiêm thần sắc chợt động, cười khổ một tiếng.
Y thật sự không phải không nghĩ đến, chỉ là không muốn nghĩ sâu thôi.
“Cho dù là dùng ta làm mục tiêu, họ cuối cùng cũng nhất định sẽ cố ý để cung nữ lộ ra sơ hở, trước khi ta uống thuốc đã vạch trần sự tình, vẫn sẽ không thật sự làm hại ta.”
Phương Khinh Trần hừ lạnh một tiếng: “Tiểu Dung, ngươi là quá trì độn không phát giác, hay đã phát giác, lại không muốn đối mặt. Ngươi ngày ngày đều ở hoàng cung, một cái bia thuận tiện tuyệt hảo như vậy, họ lại vẫn không lợi dụng, vẫn ẩn nhẫn, không xuống tay với ngươi, vì sao? Vì sao họ nhất định phải chờ người vừa lúc may mắn gặp dịp ta đây đi ngang qua, mới mau chóng bắt lấy cơ hội vội vàng phát động? Tiểu Dung, ngươi có từng nghĩ tới, nếu người bị hạ độc, thật sự không phải ta, mà là ngươi, chuyện này, lại sẽ là kết cục như thế nào.”
Trường phong ba này, nói cho cùng chẳng qua là mấy người nào đó nhắc nhở Yên Lẫm thôi.
Họ có biện pháp độc chết Lạc Xương, nhưng họ chưa hề. Họ có biện pháp giở trò trong thuốc của Dung Khiêm, lại hãm hại Lạc Xương, nhưng họ cũng không hề mạo phạm Dung Khiêm.
Họ lựa chọn Phương Khinh Trần người ngoài này để hạ độc, lại kịp thời tự mình vạch trần mình.
Trong một kế này, để lại vô số chỗ dư. Kế này, đơn giản đến gần như vô sỉ.
Họ không trông chờ Yên Lẫm sẽ thật sự ngu ngốc đến mức tin Lạc Xương có tội, nhưng họ dành cho Yên Lẫm một cái cớ hoàn mỹ vô khuyết.
Chỉ cần Yên Lẫm chịu mượn lần hãm hại này, tương kế tựu kế, lạnh nhạt Lạc Xương, Lạc Xương hậu sản suy yếu, lại bị hoảng sợ, cho dù không chết, cũng phải ngã bệnh.
Người triền miên trên giường bệnh đương nhiên không thích hợp tự mình nuôi dạy con, dùng lý do quan tâm nàng mang hài tử đi, Lạc Xương chịu đả kích càng lớn hơn, vị tất có thể sống được mấy năm.
Cho dù nàng có thể sống tiếp, trong hậu cung cũng chẳng còn địa vị của nàng nữa, trưởng tử Yên quốc từ nhỏ đã xa cách, sẽ không bị người mẹ ruột này ảnh hưởng.
Không cần phế hậu, không cần thấy máu. Dao mềm giết người cũng thuận tiện như nhau.
Hoàng hậu mệnh bạc, thể nhược lắm bệnh, đế tuy trăm kế ngàn phương, cũng không thể vãn tính mạng, chỉ rưng rưng dưỡng dục cô nhi…
Quốc gia ổn định, mọi người an toàn, sách sử ghi lại cũng đẹp đẽ, hết thảy hoàn mỹ biết mấy.
Một kế này, đại biểu cho thái độ của tám phần triều thần trên triều đường. Mặc dù là âm mưu, nhưng không hề trực tiếp thương tổn bất cứ ai, mà quyền quyết định cuối cùng, họ vẫn kính trọng đặt trong tay Yên Lẫm.
Dù Yên Lẫm không chịu làm theo kế hoạch, có một điều pháp không trách chúng này, có một điều một lòng vì công này, họ cũng chẳng cần lo lắng long nhan nổi giận, quả thật chỉ lời không lỗ.
Phương Khinh Trần từ từ chuyển động chén rượu trong tay, không biết đang nghĩ gì. Phong Kính Tiết kéo tay Dung Khiêm qua, cẩn thận chẩn mạch một lần, xác nhận hết thảy bình thường, trái tim lúc này mới thả lại trong bụng, thở phào một hơi.
Uống rượu trong chén, Phương Khinh Trần lạnh lùng nói: “Ngươi tụ tập mọi người một chỗ, vừa truy hỏi, họ biết không thể giấu được, tất nhiên là nhận luôn. Sau đó, sợ là sẽ phải thuyết phục ngươi cùng họ khuyên bảo Yên Lẫm. Ta trái lại hiếu kỳ, ngươi trả lời họ như thế nào.”
Dung Khiêm cười khổ.
Làm một Hoàng đế tốt, làm một người vui vẻ. Năm đó khi y gượng thân thể tàn tạ, phiêu nhiên đi xa, lời đã nói, từng chữ đều thật lòng. Có lẽ y hy vọng Yên Lẫm có thể làm một quân chủ anh minh hơn bất cứ ai, lại tuyệt đối không muốn để Yên Lẫm vì nước vì dân vì đại cục mà hy sinh cả tình cảm và lương tri của một người bình thường.
“Còn có thể thế nào? Ta trước đập bàn mắng người, hỏi họ làm thần tử, sao nhẫn tâm hãm quân chủ bất nghĩa. Trĩ tử có tội gì, hài tử không mẹ trong cung đình dù được che chở hơn cũng chẳng an toàn. Hiện giờ Yên Lẫm chỉ có chút huyết mạch này, sao họ có thể không cân nhắc việc truyền thừa đại nghiệp của Yên quốc.”
Dung Khiêm lắc đầu, không thể nề hà: “Tiếp đó ta đương nhiên trực tiếp mắng họ ngu xuẩn, Yên quốc không hề cần một hậu tộc quá hùng mạnh. Yên Lẫm còn trẻ, chờ hoàng tử thành niên, y cũng nên còn đang thịnh niên. Khi đó, nếu mẫu tộc của hoàng trưởng tử có lực lượng quá hùng mạnh, mới chân chính thành căn nguyên họa loạn. Lạc Xương cơ khổ không nơi nương tựa, không có thế lực ngoại thích, mới là hoàng hậu thích hợp nhất của Yên quốc. Ta phải chặt đứt cái tâm ngấp nghé hậu vị của một số người, để họ biết, Yên Lẫm không dung được một hậu tộc hiển hách, như vậy may ra về sau áp lực của Lạc Xương có thể nhỏ hơn một chút.”
“Cuối cùng đương nhiên là vô cùng đau đớn hỏi họ, lời của Liễu Vân Đào một người Tần quốc, sao họ cũng có thể nghe theo. Nếu hài tử của Lạc Xương kế thừa ngôi vua, nàng chính là hoàng thái hậu, họ sẽ đều là thần tử của con trai nàng. Từ xưa xuất giá tòng phu tạm không nói đến, trên thế giới nào có mẫu thân vì một chút oán cũ, đi làm hại phụ tá đắc lực của con mình?”
Phương Khinh Trần và Phong Kính Tiết nhìn nhau cười. Có thể tưởng tượng Dung Khiêm vừa nãy xướng tác đều hay như thế nào, nhất thời giận cực không thèm lựa lời chửi như tát nước, nhất thời lại mang chút bất đắc dĩ đau lòng và bao dung mà chậm rãi giảng đạo lý… Mặt đỏ mặt đen một mình ôm đồm, cần kỹ xảo rất cao, phí bao nhiêu nước bọt, việc này thật sự đủ vất vả.
Dung Khiêm nửa ngồi phịch lên ghế, uể oải nói: “Ta cũng cười họ, thật coi Yên Lẫm là dung chủ có thể tùy tiện do phụ nhân thao túng sao, cho dù Lạc Xương tâm tồn một chút khúc mắc với họ, họ lại có gì cần lo lắng. Hơn nữa Lạc Xương mặc dù đã mồ côi, quan hệ thúc chất giữa nàng với tân Tần vương Tần Húc Phi, trái lại còn nồng hậu hơn chút tình cha con với lão Tần vương năm đó. Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, hôm nay tuy rằng Yên cường Tần nhược, Tần Yên trở mặt, qua mười mấy hai mươi năm nữa, lại chắc gì như thế. Lưu thêm một đường, dính thêm một dây không có gì là không tốt. Sử Tịnh Viên và Phong Trường Thanh cũng một mực phụ họa ủng hộ ta, những người đó thấy ta tỏ thái độ như thế, nghĩ thái độ của Yên Lẫm cũng là như vậy, mới không thể không cam đoan với ta, về sau sẽ không phát sinh chuyện kiểu này nữa, mà còn nguyện ý thỉnh tội với Yên Lẫm.”
Phương Khinh Trần cười nói: “Ngươi cảm thấy, chuyện này, có thể xong như vậy?”
Dung Khiêm thở dài: “Không thể công khai, không nên truy cứu. Mấy người tham gia trong cung này, hoặc đánh hoặc đuổi hoặc phạt, do tổng quản nội vụ cân nhắc mà làm. Các trọng thần tham dự khác, chọn mấy đầu lĩnh, tìm chút tội danh vặt, xử phạt nhẹ nhàng, mấy phi tử trong cung, Yên Lẫm cố ý tìm sai lầm lạnh nhạt một khoảng thời gian, nhưng cũng chỉ có thể dừng ở đây thôi. Còn có thể làm sao nữa?”
Trong lòng Dung Khiêm trái lại rất cảm thấy, may mà chuyện này là do y ra mặt. Với thân phận, địa vị của y, có quan hệ cựu nghị cố giao của y với đám trọng thần này, nhất là các võ tướng, giáo huấn người ngông nghênh như vậy mới đương nhiên, sẽ không làm người ta ghi hận trong lòng quá nhiều, cũng sẽ không kinh sợ thấp thỏm, sinh ra tâm tư mầm họa gì khác.
Nếu đổi Yên Lẫm, vừa là trượng phu, vừa là Hoàng đế, đối mặt với một đám công thần đại công vô tư tính kế lão bà y như thế, thật sự là quá khó xử. Không nổi giận thì không hợp lý, thật sự nổi giận, răn dạy nặng quá, lại khiến trong lòng đám thần tử hoảng sợ bất an, không chừng phải suy ra càng nhiều ý nghĩ hoang đường hơn.
Y bên này đang âm thầm vui mừng, bên môi Phương Khinh Trần lại đã khoan thai lướt qua một chút ý cười cổ quái: “Tiểu Dung, ngươi thật sự cho rằng, chuyện này, cứ như thế, là có thể dừng ở đây?”
Dung Khiêm nhướng mày: “Chuyện lần này, tuy họ hơi lỗ mãng quá đáng, rốt cuộc vẫn giữ lễ thần tử, lưu lại đường sống khắp nơi, ta thật sự không tin, sau khi ta và Yên Lẫm đã tỏ thái độ rõ ràng như thế, họ còn dám làm xằng làm bậy.”
Phương Khinh Trần thở dài lắc đầu: “Tiểu Dung… Ngươi đối với lòng người biến hóa trong hậu cung, vậy mà hoàn toàn không biết. Mấy đời như thế, thật không biết ngươi làm sao mà oai phong một cõi?”
Dung Khiêm hơi cáu: “Được rồi, nói đến hậu cung phân tranh, tự nhiên chẳng ai có kinh nghiệm hơn ngươi, ta tự thẹn không bằng được chứ? Khánh quốc Tương vương điện hạ?”
Phương Khinh Trần cắn răng, nén giận nói: “Không nhìn được tấm lòng người tốt! Nếu không phải sợ ngươi thiệt thòi, ta… Ngươi lại còn dám châm biếm ta?!”
Dung Khiêm còn chưa tiếp lời, Phong Kính Tiết đã không chút bất an: “Chuyện Lạc Xương, sao lại khiến Tiểu Dung thiệt thòi? Hiện giờ Yên quốc trên dưới, bất kể trong cung hay trong triều, chẳng lẽ còn có người dám mưu tính y?”
“Không dám mưu tính y?” Phương Khinh Trần cười khẩy, nhìn lướt hai người vẻ khinh thường: “Hai người các ngươi, đến bây giờ cũng chưa làm rõ được là chuyện gì? Đến bây giờ còn tưởng rằng, lần này, hết thảy đều chỉ là nhằm vào Lạc Xương, mà không ai mưu tính y? Vốn chuyện này thật sự không liên quan đến ta, ta cũng lười lắm miệng, nhìn hai người các ngươi bầu bạn nhau tiếp tục ngốc nữa cũng rất thú vị. Chỉ là sáng mai ta phải đi rồi, trò hay này ta đã không xem được thì người khác cũng đừng hòng xem.”
Phương Khinh Trần hơi tà ác nở một nụ cười: “Tiểu Dung, chúng ta đều nhìn thấu mưu kế này, nhưng vì sao ngươi không chịu suy nghĩ một chút, mưu kế này hẳn không phải lâm thời đặt ra, mà sự xuất hiện của ta, lại là một điều bất ngờ. Nếu không có ta, họ vốn chuẩn bị lấy thuốc của ai để hạ độc, dùng chuyện của ai để làm ngòi nổ, giá họa Lạc Xương đây?”
Dung Khiêm thần sắc chợt động, cười khổ một tiếng.
Y thật sự không phải không nghĩ đến, chỉ là không muốn nghĩ sâu thôi.
“Cho dù là dùng ta làm mục tiêu, họ cuối cùng cũng nhất định sẽ cố ý để cung nữ lộ ra sơ hở, trước khi ta uống thuốc đã vạch trần sự tình, vẫn sẽ không thật sự làm hại ta.”
Phương Khinh Trần hừ lạnh một tiếng: “Tiểu Dung, ngươi là quá trì độn không phát giác, hay đã phát giác, lại không muốn đối mặt. Ngươi ngày ngày đều ở hoàng cung, một cái bia thuận tiện tuyệt hảo như vậy, họ lại vẫn không lợi dụng, vẫn ẩn nhẫn, không xuống tay với ngươi, vì sao? Vì sao họ nhất định phải chờ người vừa lúc may mắn gặp dịp ta đây đi ngang qua, mới mau chóng bắt lấy cơ hội vội vàng phát động? Tiểu Dung, ngươi có từng nghĩ tới, nếu người bị hạ độc, thật sự không phải ta, mà là ngươi, chuyện này, lại sẽ là kết cục như thế nào.”
/415
|