Dung Khiêm lẳng lặng nhìn y, nhìn mi và mắt thiếu niên anh tuấn này, vẻ mặt ưu thương quan tâm. Y nhẹ nhàng chìa tay, chậm rãi vuốt tóc Yên Lẫm, cảm giác của đầu ngón tay vẫn mềm mại như cũ, trong mắt nhìn thấy, vẫn là mái tóc dài đen nhánh, vẫn luôn, luôn chưa từng nhìn thấy, mái tóc Yên Lẫm vì y một đêm hóa bạc, rốt cuộc là màu trắng tựa tuyết tịch mịch như thế nào.
Hài tử tự khổ này…
Y khe khẽ nở một nụ cười.
Khinh Trần nói, Yên Lẫm đối đãi y như thế nào, không quan trọng?
Sao có thể không quan trọng.
Khinh Trần nói, quan trọng, là hỏi thử, nghĩ thử, trong lòng mình đối đãi Yên Lẫm như thế nào!
Nhưng mà, cần gì phải hỏi, cần gì phải nghĩ!
Y đưa tay khe khẽ kéo Yên Lẫm, bởi vì mỏi mệt, cho nên tay chân đều bủn rủn vô lực.
Song, ánh mắt y đã đủ để Yên Lẫm thuận thế đứng dậy, thuận theo ngồi bên giường, bên cạnh y.
Dung Khiêm nở nụ cười với Yên Lẫm. Thật sự quá mệt mỏi, mệt đến mức ngón tay cũng không muốn động nhiều một chút, mệt đến mức chẳng muốn nói nhiều một câu, chỉ cứ thế yên lặng nằm ở nơi này, yên lặng nhìn Yên Lẫm trông nom bên cạnh, trong lòng bình an hân hoan lạ thường.
“Yên Lẫm, ta đi thẳng một mạch đến đây, muốn nhìn ngươi, không cần bất cứ ai đỡ, tự mình đến, nhìn ngươi, hiện tại nhìn thấy là tốt rồi, ngươi đừng sốt ruột, đừng bỏ đi, cứ thế này đi…” Thanh âm của y dần dần yếu ớt: “Đừng bỏ đi, Yên Lẫm, để ta nghỉ ngơi một chút, chờ ta có sức lực, lại nói cho ngươi biết…”
Y chầm chậm nhắm mắt, mặc cho sự mỏi mệt và đau nhức của thân thể, cùng với bản năng cấp bách yêu cầu nghỉ ngơi kia, chậm rãi chinh phục y.
Trước mặt người này, y có thể yếu đuối, có thể mệt mỏi, có thể không cần duy trì đến cuối cùng, y có thể an tâm, có thể bình yên, có thể bình tĩnh để mình yên tâm nghỉ ngơi.
Yên Lẫm ngơ ngẩn nhìn y, mặc cho thân thể y nửa dựa lên người mình, không dám nhúc nhích một chút, chỉ lo quấy nhiễu y.
Sử Tịnh Viên ngoài điện xa xa nhìn vào một cái, nhẹ giọng phân phó vài câu, rất nhanh chóng liền có mấy cung nữ ôm chăn gấm gối mềm tiến vào, nhẹ nhàng đắp giúp Dung Khiêm, lại im lặng lui đi.
Cả quá trình, Dung Khiêm vẫn ngủ trầm trầm, bởi vì Yên Lẫm ngay bên cạnh, cho nên người xưa nay ngủ rất tỉnh, không hề bị kinh động chút nào.
Yên Lẫm yên lặng nhìn Dung Khiêm, lo âu khó hiểu đầy lòng ban đầu, dần dần biến thành một loại yên tĩnh và ôn nhu không hiểu.
Cứ thế trông y, nhìn y, an bình che chở cho y một giấc ngủ ngon yên ổn là được…
Y khẽ nở nụ cười, đưa tay vòng qua thân thể dựa trên người mình kia.
Sử Tịnh Viên sau khi lặng lẽ dặn dò tất cả cung nhân, không được tùy ý vào, không được lắm mồm lắm miệng, liền yên lặng mà đi. Chỉ là dưới trăng sao, chân mày vẫn nhíu chặt.
Bao lâu nay, về vấn đề giữa Yên Lẫm và Dung Khiêm, quan hệ quá thân mật, ba bốn thần tử thân cận Yên Lẫm nhất này đều nhìn ra được. Chỉ là mọi người đều tôn trọng quyền uy của Yên Lẫm và địa vị của Dung Khiêm, loại sự tình này thật sự chẳng ai tiện lắm miệng.
Nhưng đạo ở chung như vậy, đã hơi không hợp thường tình, sâu trong cung đình thị phi nhiều nhất này, những cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh này, từ Thanh Hoa cung đến Cam Tuyền cung, sớm muộn sẽ có người dám sinh nghi trong lòng.
Sau đó…
Cho dù Dung Khiêm không phải người bình thường, cho dù thân phận địa vị công huân của y đều bày đó, cho dù chẳng có người nào dám tùy tiện nghị luận y, hoài nghi mối quan hệ của y và Yên Lẫm…
Chung quy… Không phải đạo lâu dài…
Sử Tịnh Viên thở dài thườn thượt trong lòng.
Đối với tương lai, y thấp thoáng sầu lo, rồi lại không nỡ làm người khuyên can kia.
Huống chi, có lẽ hai người kia, kỳ thật cũng không hề cần khuyên can của người bên ngoài đâu.
Y ảm đạm ưu tư, một mình lặng lẽ rời cung trong đêm tối yên tĩnh.
Thời gian một đêm thoáng chốc qua đi, cửa điện bên rốt cuộc bị đẩy ra một khe hở cực cẩn thận cực nhẹ nhàng.
Lạc Xương đứng ở ngoài cửa, lẳng lặng nhìn bên trong.
Ánh dương buổi sớm xuyên qua cửa sổ, lặng lẽ rải toàn thân hai người kia, Dung Khiêm nhắm mắt ngủ yên, phía sau an an ổn ổn gối một cánh tay Hoàng đế, cả người cũng dựa lên người Yên Lẫm. Yên Lẫm cũng đã bất tri bất giác thiếp đi, cúi đầu yên lặng dựa trên vai Dung Khiêm, chiếc chăn gấm nhu hòa phủ lên hai người, thế giới yên lặng thần kỳ.
Tay Lạc Xương nhẹ nhàng kề cửa điện, không đẩy vào nữa nhưng cũng không kéo lại.
Tiếng cửa điện mở ra tuy nhỏ, nhưng kỳ thật nên đủ để đánh thức hai người kia.
Nghe nói Dung tướng trước kia võ công rất cao, hiện giờ thân thể tuy tàn, nhưng thính giác hơn người vẫn còn, bất cứ một chút động tĩnh nhỏ nhặt nào đều có thể lập tức tỉnh giấc. Mà Hoàng thượng, nghe nói có chứng mất ngủ, tuy gần đây đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn sẽ bị thanh âm cực nhỏ cực nhẹ đánh thức.
Thế nhưng, họ bình bình yên yên sóng vai ngủ như vậy, tất cả mỏi mệt, lo âu, mê mang, ưu thương, đều không thể thay đổi sự an tâm và tự tại giờ khắc này. Do có đối phương bên cạnh, trong giấc mộng trầm nhất sâu nhất, cũng an toàn mà yên tâm nhỉ.
Lạc Xương ngơ ngẩn đứng một hồi, chậm rãi đưa tay kéo cửa lại, chậm rãi lui ra, lúc này mới nhẹ giọng hỏi nữ quan: “Dung tướng hôm qua nửa đêm đã đến?”
“Vâng!”
“Nghe nói ta ngủ, Hoàng thượng bồi ta, không chịu cho các ngươi truyền báo, thà rằng bản thân một mình đón gió bên ngoài?”
“Vâng!”
Nữ quan hơi khó hiểu, việc từ sáng sớm đã bẩm báo rõ ràng, tại sao hoàng hậu còn phải hỏi lại lần nữa một cách thừa thãi.
Lạc Xương hơi gật đầu, quay đầu nhìn cửa điện, trong ánh mắt có ba phần cảm niệm, ba phần vui mừng, ba phần động dung, nhưng cũng có một phần buồn bã thật sâu.
“Đừng quấy rầy Hoàng thượng và Dung tướng, bế hoàng tử đến cho ta coi.”
Không bao lâu, tự có nữ quan cẩn thận bế trưởng hoàng tử đến: “Nương nương, điện hạ đang ngủ say.”
Lạc Xương nhẹ nhàng đưa tay, bế ái tử của mình, lẳng lặng ngưng mắt nhìn cốt trong cốt, máu trong máu của mình, sau đó ôm chặt chẽ, chầm chậm bước ra ánh dương sáng sủa đầy trời ở ngoài điện kia.
Vô luận thế nào, trong cung cấm sâu thẳm này, nàng đều vĩnh viễn không đến mức cô độc, cho nên nàng nhất định sẽ sống thật tốt.
Cúi đầu ngóng nhìn dung nhan say ngủ của hài tử, bất giác có một giọt lóng lánh lặng yên rơi xuống.
Thời điểm Dung Khiêm tỉnh lại, mặt trời đã lên cao ba sào.
Ngẩng đầu nhìn ánh dương ngoài cửa sổ, bản thân Dung Khiêm cũng hơi kinh ngạc. Đêm qua thật sự mỏi mệt đến mức đó sao? Hiếm khi mới ngủ nướng thế này.
Bên cạnh truyền đến một tiếng kêu rên khe khẽ, Dung Khiêm cười nhẹ chống một tay nhổm dậy.
Yên Lẫm bên cạnh sắc mặt hơi xanh trắng, vội vàng rút về cánh tay bị coi thành gối, dùng tay kia liều mạng bóp.
Tối hôm qua Dung Khiêm ngủ, y sợ quấy nhiễu Dung Khiêm, không dám động đậy lấy một chút, cứ trông Dung Khiêm mãi, dần dần cũng mỏi mệt, bèn đơn giản dựa ngay bên cạnh Dung Khiêm mà ngủ. Chỉ là y luôn ngủ rất kém, sáng sớm đã tỉnh dậy. Thấy Dung Khiêm ngủ rất say, nghĩ đến Dung Khiêm nguyên nhân bởi vì đau đớn, trên cơ bản rất ít khi được ngủ ngon, tự nhiên càng không nỡ gọi, vẫn nỗ lực duy trì không hề nhúc nhích, chẳng dễ dàng gì mới chờ được Dung Khiêm tự động tỉnh lại, mỗi một tấc cơ bắp y đều sắp cứng thành đá luôn rồi.
Dung Khiêm nhìn dáng vẻ thê thảm này của y, chẳng hề có gì là thương hại bất an và áy náy, chỉ cười nói: “Tay tê rồi à?” Há chỉ là tay tê, toàn thân đều đang tê rần, như thể có vô số cây châm nhỏ đang đâm loạn tứ xứ vậy. Sắc mặt Yên Lẫm không tốt lắm, trong lòng lại đặc biệt không hề cảm thấy không vui. Dung tướng có thể thoải mái liên lụy y như vậy, vì sự thoải mái của mình, bèn không chút để ý làm y chịu khổ như thế, loại sự tình này, tự dưng lại làm tâm tình y vui phơi phới.
Dung Khiêm nở một nụ cười, cũng đưa tay nhẹ nhàng bóp bả vai cứng đờ giúp y: “Kỳ thật không cần phải quá nhân nhượng ta, ta cũng đâu phải người kiều quý đến mức ngươi nhúc nhích một chút là nát bét.”
Yên Lẫm cúi mắt, không nói lời nào.
Tất nhiên là không sợ y nát bét, chỉ là sợ y không được ngủ ngon thôi.
Nghĩ như vậy, trong lòng nhu hòa, nhẹ nhàng nói: “Dung tướng, tối hôm qua, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Y đã lo lắng suốt một đêm, nếu không phải nhìn dáng vẻ Dung Khiêm ngủ thập phần an tường bình tĩnh, y làm sao còn có thể an tâm ngủ được.
Ngón tay Dung Khiêm hơi dừng lại, sau đó chậm rãi bóp một lần nữa: “Yên Lẫm, sự kiện ngày hôm qua, tuy là muốn hãm hại Lạc Xương, nhắc nhở ngươi, nhưng ngoại trừ chuyện Lạc Xương, chỉ sợ còn một số vấn đề, là người có tâm muốn nhắc nhở ngươi và ta?”
Sắc mặt Yên Lẫm hơi trầm xuống, lặng thinh không nói.
Dung Khiêm nhìn kỹ y, sau đó thở dài khe khẽ: “Xem ra ngươi thông minh hơn ta, ta cần Khinh Trần đánh thức mới có thể hiểu được, ngươi chỉ sợ là… đã tự mình nghĩ thông.”
Hài tử tự khổ này…
Y khe khẽ nở một nụ cười.
Khinh Trần nói, Yên Lẫm đối đãi y như thế nào, không quan trọng?
Sao có thể không quan trọng.
Khinh Trần nói, quan trọng, là hỏi thử, nghĩ thử, trong lòng mình đối đãi Yên Lẫm như thế nào!
Nhưng mà, cần gì phải hỏi, cần gì phải nghĩ!
Y đưa tay khe khẽ kéo Yên Lẫm, bởi vì mỏi mệt, cho nên tay chân đều bủn rủn vô lực.
Song, ánh mắt y đã đủ để Yên Lẫm thuận thế đứng dậy, thuận theo ngồi bên giường, bên cạnh y.
Dung Khiêm nở nụ cười với Yên Lẫm. Thật sự quá mệt mỏi, mệt đến mức ngón tay cũng không muốn động nhiều một chút, mệt đến mức chẳng muốn nói nhiều một câu, chỉ cứ thế yên lặng nằm ở nơi này, yên lặng nhìn Yên Lẫm trông nom bên cạnh, trong lòng bình an hân hoan lạ thường.
“Yên Lẫm, ta đi thẳng một mạch đến đây, muốn nhìn ngươi, không cần bất cứ ai đỡ, tự mình đến, nhìn ngươi, hiện tại nhìn thấy là tốt rồi, ngươi đừng sốt ruột, đừng bỏ đi, cứ thế này đi…” Thanh âm của y dần dần yếu ớt: “Đừng bỏ đi, Yên Lẫm, để ta nghỉ ngơi một chút, chờ ta có sức lực, lại nói cho ngươi biết…”
Y chầm chậm nhắm mắt, mặc cho sự mỏi mệt và đau nhức của thân thể, cùng với bản năng cấp bách yêu cầu nghỉ ngơi kia, chậm rãi chinh phục y.
Trước mặt người này, y có thể yếu đuối, có thể mệt mỏi, có thể không cần duy trì đến cuối cùng, y có thể an tâm, có thể bình yên, có thể bình tĩnh để mình yên tâm nghỉ ngơi.
Yên Lẫm ngơ ngẩn nhìn y, mặc cho thân thể y nửa dựa lên người mình, không dám nhúc nhích một chút, chỉ lo quấy nhiễu y.
Sử Tịnh Viên ngoài điện xa xa nhìn vào một cái, nhẹ giọng phân phó vài câu, rất nhanh chóng liền có mấy cung nữ ôm chăn gấm gối mềm tiến vào, nhẹ nhàng đắp giúp Dung Khiêm, lại im lặng lui đi.
Cả quá trình, Dung Khiêm vẫn ngủ trầm trầm, bởi vì Yên Lẫm ngay bên cạnh, cho nên người xưa nay ngủ rất tỉnh, không hề bị kinh động chút nào.
Yên Lẫm yên lặng nhìn Dung Khiêm, lo âu khó hiểu đầy lòng ban đầu, dần dần biến thành một loại yên tĩnh và ôn nhu không hiểu.
Cứ thế trông y, nhìn y, an bình che chở cho y một giấc ngủ ngon yên ổn là được…
Y khẽ nở nụ cười, đưa tay vòng qua thân thể dựa trên người mình kia.
Sử Tịnh Viên sau khi lặng lẽ dặn dò tất cả cung nhân, không được tùy ý vào, không được lắm mồm lắm miệng, liền yên lặng mà đi. Chỉ là dưới trăng sao, chân mày vẫn nhíu chặt.
Bao lâu nay, về vấn đề giữa Yên Lẫm và Dung Khiêm, quan hệ quá thân mật, ba bốn thần tử thân cận Yên Lẫm nhất này đều nhìn ra được. Chỉ là mọi người đều tôn trọng quyền uy của Yên Lẫm và địa vị của Dung Khiêm, loại sự tình này thật sự chẳng ai tiện lắm miệng.
Nhưng đạo ở chung như vậy, đã hơi không hợp thường tình, sâu trong cung đình thị phi nhiều nhất này, những cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh này, từ Thanh Hoa cung đến Cam Tuyền cung, sớm muộn sẽ có người dám sinh nghi trong lòng.
Sau đó…
Cho dù Dung Khiêm không phải người bình thường, cho dù thân phận địa vị công huân của y đều bày đó, cho dù chẳng có người nào dám tùy tiện nghị luận y, hoài nghi mối quan hệ của y và Yên Lẫm…
Chung quy… Không phải đạo lâu dài…
Sử Tịnh Viên thở dài thườn thượt trong lòng.
Đối với tương lai, y thấp thoáng sầu lo, rồi lại không nỡ làm người khuyên can kia.
Huống chi, có lẽ hai người kia, kỳ thật cũng không hề cần khuyên can của người bên ngoài đâu.
Y ảm đạm ưu tư, một mình lặng lẽ rời cung trong đêm tối yên tĩnh.
Thời gian một đêm thoáng chốc qua đi, cửa điện bên rốt cuộc bị đẩy ra một khe hở cực cẩn thận cực nhẹ nhàng.
Lạc Xương đứng ở ngoài cửa, lẳng lặng nhìn bên trong.
Ánh dương buổi sớm xuyên qua cửa sổ, lặng lẽ rải toàn thân hai người kia, Dung Khiêm nhắm mắt ngủ yên, phía sau an an ổn ổn gối một cánh tay Hoàng đế, cả người cũng dựa lên người Yên Lẫm. Yên Lẫm cũng đã bất tri bất giác thiếp đi, cúi đầu yên lặng dựa trên vai Dung Khiêm, chiếc chăn gấm nhu hòa phủ lên hai người, thế giới yên lặng thần kỳ.
Tay Lạc Xương nhẹ nhàng kề cửa điện, không đẩy vào nữa nhưng cũng không kéo lại.
Tiếng cửa điện mở ra tuy nhỏ, nhưng kỳ thật nên đủ để đánh thức hai người kia.
Nghe nói Dung tướng trước kia võ công rất cao, hiện giờ thân thể tuy tàn, nhưng thính giác hơn người vẫn còn, bất cứ một chút động tĩnh nhỏ nhặt nào đều có thể lập tức tỉnh giấc. Mà Hoàng thượng, nghe nói có chứng mất ngủ, tuy gần đây đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn sẽ bị thanh âm cực nhỏ cực nhẹ đánh thức.
Thế nhưng, họ bình bình yên yên sóng vai ngủ như vậy, tất cả mỏi mệt, lo âu, mê mang, ưu thương, đều không thể thay đổi sự an tâm và tự tại giờ khắc này. Do có đối phương bên cạnh, trong giấc mộng trầm nhất sâu nhất, cũng an toàn mà yên tâm nhỉ.
Lạc Xương ngơ ngẩn đứng một hồi, chậm rãi đưa tay kéo cửa lại, chậm rãi lui ra, lúc này mới nhẹ giọng hỏi nữ quan: “Dung tướng hôm qua nửa đêm đã đến?”
“Vâng!”
“Nghe nói ta ngủ, Hoàng thượng bồi ta, không chịu cho các ngươi truyền báo, thà rằng bản thân một mình đón gió bên ngoài?”
“Vâng!”
Nữ quan hơi khó hiểu, việc từ sáng sớm đã bẩm báo rõ ràng, tại sao hoàng hậu còn phải hỏi lại lần nữa một cách thừa thãi.
Lạc Xương hơi gật đầu, quay đầu nhìn cửa điện, trong ánh mắt có ba phần cảm niệm, ba phần vui mừng, ba phần động dung, nhưng cũng có một phần buồn bã thật sâu.
“Đừng quấy rầy Hoàng thượng và Dung tướng, bế hoàng tử đến cho ta coi.”
Không bao lâu, tự có nữ quan cẩn thận bế trưởng hoàng tử đến: “Nương nương, điện hạ đang ngủ say.”
Lạc Xương nhẹ nhàng đưa tay, bế ái tử của mình, lẳng lặng ngưng mắt nhìn cốt trong cốt, máu trong máu của mình, sau đó ôm chặt chẽ, chầm chậm bước ra ánh dương sáng sủa đầy trời ở ngoài điện kia.
Vô luận thế nào, trong cung cấm sâu thẳm này, nàng đều vĩnh viễn không đến mức cô độc, cho nên nàng nhất định sẽ sống thật tốt.
Cúi đầu ngóng nhìn dung nhan say ngủ của hài tử, bất giác có một giọt lóng lánh lặng yên rơi xuống.
Thời điểm Dung Khiêm tỉnh lại, mặt trời đã lên cao ba sào.
Ngẩng đầu nhìn ánh dương ngoài cửa sổ, bản thân Dung Khiêm cũng hơi kinh ngạc. Đêm qua thật sự mỏi mệt đến mức đó sao? Hiếm khi mới ngủ nướng thế này.
Bên cạnh truyền đến một tiếng kêu rên khe khẽ, Dung Khiêm cười nhẹ chống một tay nhổm dậy.
Yên Lẫm bên cạnh sắc mặt hơi xanh trắng, vội vàng rút về cánh tay bị coi thành gối, dùng tay kia liều mạng bóp.
Tối hôm qua Dung Khiêm ngủ, y sợ quấy nhiễu Dung Khiêm, không dám động đậy lấy một chút, cứ trông Dung Khiêm mãi, dần dần cũng mỏi mệt, bèn đơn giản dựa ngay bên cạnh Dung Khiêm mà ngủ. Chỉ là y luôn ngủ rất kém, sáng sớm đã tỉnh dậy. Thấy Dung Khiêm ngủ rất say, nghĩ đến Dung Khiêm nguyên nhân bởi vì đau đớn, trên cơ bản rất ít khi được ngủ ngon, tự nhiên càng không nỡ gọi, vẫn nỗ lực duy trì không hề nhúc nhích, chẳng dễ dàng gì mới chờ được Dung Khiêm tự động tỉnh lại, mỗi một tấc cơ bắp y đều sắp cứng thành đá luôn rồi.
Dung Khiêm nhìn dáng vẻ thê thảm này của y, chẳng hề có gì là thương hại bất an và áy náy, chỉ cười nói: “Tay tê rồi à?” Há chỉ là tay tê, toàn thân đều đang tê rần, như thể có vô số cây châm nhỏ đang đâm loạn tứ xứ vậy. Sắc mặt Yên Lẫm không tốt lắm, trong lòng lại đặc biệt không hề cảm thấy không vui. Dung tướng có thể thoải mái liên lụy y như vậy, vì sự thoải mái của mình, bèn không chút để ý làm y chịu khổ như thế, loại sự tình này, tự dưng lại làm tâm tình y vui phơi phới.
Dung Khiêm nở một nụ cười, cũng đưa tay nhẹ nhàng bóp bả vai cứng đờ giúp y: “Kỳ thật không cần phải quá nhân nhượng ta, ta cũng đâu phải người kiều quý đến mức ngươi nhúc nhích một chút là nát bét.”
Yên Lẫm cúi mắt, không nói lời nào.
Tất nhiên là không sợ y nát bét, chỉ là sợ y không được ngủ ngon thôi.
Nghĩ như vậy, trong lòng nhu hòa, nhẹ nhàng nói: “Dung tướng, tối hôm qua, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Y đã lo lắng suốt một đêm, nếu không phải nhìn dáng vẻ Dung Khiêm ngủ thập phần an tường bình tĩnh, y làm sao còn có thể an tâm ngủ được.
Ngón tay Dung Khiêm hơi dừng lại, sau đó chậm rãi bóp một lần nữa: “Yên Lẫm, sự kiện ngày hôm qua, tuy là muốn hãm hại Lạc Xương, nhắc nhở ngươi, nhưng ngoại trừ chuyện Lạc Xương, chỉ sợ còn một số vấn đề, là người có tâm muốn nhắc nhở ngươi và ta?”
Sắc mặt Yên Lẫm hơi trầm xuống, lặng thinh không nói.
Dung Khiêm nhìn kỹ y, sau đó thở dài khe khẽ: “Xem ra ngươi thông minh hơn ta, ta cần Khinh Trần đánh thức mới có thể hiểu được, ngươi chỉ sợ là… đã tự mình nghĩ thông.”
/415
|