“Đi thăm thú bốn phương, sống nhàn nhã tự tại, không tốt sao?” Dung Khiêm mỉm cười nói: “Mấy đời nay, tất cả tâm lực của ta, đều dùng để chăm sóc những hài tử đó, cơ hồ chưa từng sống vì mình. Hiện giờ, nếu có thể lấy tâm tính nhàn nhã để cảm thụ sự tốt đẹp chất phác của thời đại viễn cổ này, hẳn cũng là một việc vui. Hơn nữa, ta cũng có thể vì Yên Lẫm mà đi nhìn…”
Làm quân chủ, đứng rất cao, có rất nhiều chỗ nhỏ nhặt, tự nhiên sẽ không nhìn thấy, thậm chí chẳng ai cho y biết, y có thể đi xem, đi thấy. Mà hiện tại, nếu mình có thể không bị thân phận hạn chế cho Yên Lẫm biết hết thảy một cách chân thật, giúp ích cho quân chủ, tự nhiên là không nhỏ.
Mà làm một con người, Yên Lẫm làm sao không yêu quý non sông tốt đẹp y bảo hộ có được này? Đáng tiếc thân là quân chủ thì cần phải tận chức tận trách, vĩnh viễn không thể tùy tiện làm bậy, không thể tùy ý nhiễu dân. Những quốc thổ đó, y cũng vĩnh viễn chỉ có thể nhìn trên bản đồ mà thôi.
Vậy thì y sẽ thay Yên Lẫm đi khắp sơn sơn thủy thủy Đại Yên quốc này, dùng đôi mắt y, nhìn thay Yên Lẫm.
Nhìn hết thảy tốt đẹp, hết thảy phồn thịnh, nhìn quốc thái dân an, hạnh phúc hỉ lạc Yên Lẫm dùng tất cả tâm huyết đổi lấy.
Vạn thủy thiên sơn, thư của y sẽ vĩnh viễn không đoạn, thiên sơn vạn thủy, đường y về kinh cũng sẽ không đoạn.
Lấy Yên kinh làm trung tâm, y đi xa hơn, khi ngoảnh đầu, luôn sẽ nhớ rõ, sợi dây vẫn buộc trong lòng kia.
Nhìn vẻ khoan thai xuất thần của Dung Khiêm, Phong Kính Tiết lại nhíu mày: “Bằng thân xương này của ngươi, đi một mình? Ai chiếu cố ngươi, ai bảo hộ ngươi?”
“Vô Kỵ và Thanh nhi sẽ theo ta.” Dung Khiêm cười nói: “Ta đã nói chuyện với họ. Từ khi ta khôi phục thân phận, Thanh nhi vẫn sống không vui vẻ lắm, những sinh hoạt xa xỉ hào phú vô công rồi nghề này, với muội ấy mà nói, là áp lực rất lớn. Vô Kỵ thì trước kia cũng tự mình làm chủ quen rồi, sau khi vào kinh, tuy nói là thăng quan, nhưng cũng rất không thích đủ loại bó buộc trong kinh. Vốn gã đã định, sau khi cưới Thanh nhi, nghĩ cách kiếm một chức quan nhàn tản thong dong tự tại, chỉ là Thanh nhi cứ không yên tâm về ta, cho nên vẫn không đi được. Dự định của ta là giúp Vô Kỵ xin Yên Lẫm một chức quan Ám hành Ngự sử, để họ có thể tự tại đi các nơi, thuận tiện cũng thay quốc gia điều tra nghe ngóng bá quan, công tư trọn vẹn đôi đường, Thanh nhi cũng tự tại khoái hoạt hơn rất nhiều.”
Phong Kính Tiết hừ một tiếng “Cũng chính là phí tiền quốc gia, ăn uống chơi bời, chu du toàn quốc, gặp chuyện còn có thể tìm quan địa phương tác oai tác quái đúng không?”
Dung Khiêm thản nhiên cười nói: “Ngươi muốn giải thích như vậy, cũng không có gì là không được.”
“An Vô Kỵ kinh nghiệm giang hồ tương đối phong phú, võ công cũng không phải tầm thường. Mà Thanh Cô được ngươi dạy dỗ, một thân nội lực kia, không chừng còn mạnh hơn ta một chút, tâm ý họ đối đãi ngươi lại là cực thật. Có họ dọc đường bảo hộ, tự nhiên tốt. Chỉ là, cẩn thận hơn nữa, chung quy phải có chỗ sơ hở, huống chi hai người họ là vợ chồng, ngắm danh sơn thắng cảnh, thiên hạ phồn hoa kia, chung quy cũng có lúc ở riêng, cùng nhau vui vẻ, lẽ nào khi đó ngươi còn không biết xấu hổ xáp lại bên cạnh hay sao? Nếu như ngẫu nhiên rời họ, ngươi chẳng phải sẽ không có năng lực tự bảo vệ.”
Phong Kính Tiết thật sự không yên tâm với thân thể Dung Khiêm.
“Chúng ta ẩn tính danh hành tung, du ngoạn bốn phương, làm sao ngày ngày có nguy nan. Dù thật sự có, ngươi coi ta là tên yếu đuối, chỉ có thể dựa vào người ngoài kia sao? Cho dù thân thể ta không tốt, ánh mắt nhạy bén, tai mắt linh mẫn lại vẫn không thụt lùi. Nếu thật có người tính kế ta, chỉ sợ cách xa lắc đã bị ta phát hiện.”
Dung Khiêm thản nhiên nói: “Hơn nữa, ta cũng không phải người lỗ mãng thế, năm đó từ kho báu Ma giáo của A Hán ép về không hề ít bảo giáp danh khí. Ta muốn đi, tự nhiên sẽ mặc danh giáp đao thương bất nhập, mang ám khí uy lực lớn nhất. Ngoài ra, ta cũng bảo ty công năng, bắt đầu thay ta tạo thêm xe lăn và gậy mới. Trong đó đều giấu không ít cơ quan xảo diệu, cho dù là cao thủ nhất lưu, bất ngờ không kịp đề phòng, cũng không thiếu được phải bất lợi trên tay ta.”
Y nói thản nhiên như vậy, Phong Kính Tiết nghe y nghĩ cơ bản coi như chu đáo, cũng liền thư thái, cười nói: “Còn xe lăn cơ quan, ngươi thật sự cho mình là Vô Tình hả.”
Dung Khiêm vẻ mặt ù ù cạc cạc: “Vô Tình là ai?”
Phong Kính Tiết thở dài có phần vô lực, ôi, cùng cái loại ưu học sinh khuyết thiếu thường thức này, thật sự có hào rộng ôi có hào rộng.
“Việc này ngươi đã nói với Yên Lẫm chưa?”
“Vẫn chưa nói, y vốn đang chỉ dự định nén đau, sau lễ đội mũ sẽ đưa ta về Tiểu Lâu, tránh cho ta giày vò cả đời. Ta tất nhiên không muốn có việc giấu y, chỉ là lại sợ chuyện này nói ra, y càng tự trách là y hại ta, cũng lo lắng y sinh ra càng nhiều mâu thuẫn hơn, bất quá, nghĩ lại thì chuyện ta phân phó ty năng công làm, không hề yêu cầu giữ bí mật, chỉ sợ sớm đã có người báo cho y. Hẳn y cũng hiểu được… Chỉ là, ta đã không chủ động nói, thì y cũng không đến ép hỏi, y chỉ đang đợi ta nói với y…”
Nhớ tới sự ẩn nhẫn và săn sóc của Yên Lẫm, vẻ mặt Dung Khiêm cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
Phong Kính Tiết nhìn vẻ mặt y đột nhiên có chút sâu xa, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Dung, trước khi Khinh Trần gây ra đại sự kia, ngươi kỳ thật… chưa từng nghĩ con đường này?”
Dung Khiêm mỉm cười, vẻ mặt an bình lạ thường: “Đúng vậy, trước đó ta chỉ đang mâu thuẫn có nên về Tiểu Lâu, mãi đến ngày đó, Khinh Trần bảo không muốn về thì đừng về, ta mới thông suốt sáng tỏ. Nhưng mà, ngay sau khi ta vừa quyết định không đi thì lại xảy ra sự kiện kia, bấy giờ ta lại cẩn thận suy nghĩ rất lâu, không đi, không về Tiểu Lâu, nhưng mà ta phải ở lại thế nào?”
Phong Kính Tiết cũng cười. Dung Khiêm trước kia hoàn toàn không tự cảm thấy, cho nên cả ngày ở lại Thanh Hoa cung điều dưỡng thân thể, Yên Lẫm đến thăm nom bầu bạn, Dung Khiêm rất cao hứng, Yên Lẫm có việc rời khỏi, cũng không để bụng.
Nhưng đó chỉ là lúc bệnh nặng, tình huống đặc thù thôi. Thật muốn quyết định không đi, năm rộng tháng dài, năm năm tháng tháng, ăn không ngồi rồi trong Thanh Hoa cung, không can dự triều cục, không hỏi đến chính sự, bởi vì thân phận quá hiển hách, ngược lại rất nhiều chuyện đều không thể làm, không tiện làm, mỗi ngày chờ Yên Lẫm rỗi rãi đến, chuyện này không khỏi có hơi đáng sợ.
Dung Khiêm một khi nhìn minh bạch vấn đề, thì sao chịu trí thân ở vị trí khó xử như thế.
Tuy rằng y luôn hiền hòa, yêu cầu không cao, gặp sao yên vậy, nhưng cũng có nguyên tắc và tôn nghiêm của y.
Yên Lẫm là người y cực coi trọng, là toàn bộ trọng tâm của cuộc sống, toàn bộ truy cầu của sinh mệnh trước đó, nhưng hiện tại luận văn đã rớt, bản thân y cũng thuần xuất phát từ tình cảm mà quan tâm Yên Lẫm, căn bản không còn coi mô phỏng là gì, thế thì nên kịp thời điều chỉnh tâm tính. Nếu vẫn như trước kia, chẳng những bản thân y không thể khoái hoạt bao nhiêu, chỉ sợ Yên Lẫm cũng sẽ bởi vì tự thấy phụ lòng y mà cảm thấy áp lực và dằn vặt gấp bội.
Vì quốc gia, y sẽ không để mình đứng ở mặt đối lập của triều cục, vì cuộc sống cá nhân của Yên Lẫm, y cũng không thể để bản thân trở thành đối tượng cho cung phi tương lai mưu tính.
Y phải có cuộc sống của mình, y phải để mình sống phong phú khoái lạc, mà nếu y có thể khoái lạc, vậy thì Yên Lẫm cho dù không nỡ, cho dù thương cảm, cũng sẽ vì y mà khoái lạc.
Làm quân chủ, đứng rất cao, có rất nhiều chỗ nhỏ nhặt, tự nhiên sẽ không nhìn thấy, thậm chí chẳng ai cho y biết, y có thể đi xem, đi thấy. Mà hiện tại, nếu mình có thể không bị thân phận hạn chế cho Yên Lẫm biết hết thảy một cách chân thật, giúp ích cho quân chủ, tự nhiên là không nhỏ.
Mà làm một con người, Yên Lẫm làm sao không yêu quý non sông tốt đẹp y bảo hộ có được này? Đáng tiếc thân là quân chủ thì cần phải tận chức tận trách, vĩnh viễn không thể tùy tiện làm bậy, không thể tùy ý nhiễu dân. Những quốc thổ đó, y cũng vĩnh viễn chỉ có thể nhìn trên bản đồ mà thôi.
Vậy thì y sẽ thay Yên Lẫm đi khắp sơn sơn thủy thủy Đại Yên quốc này, dùng đôi mắt y, nhìn thay Yên Lẫm.
Nhìn hết thảy tốt đẹp, hết thảy phồn thịnh, nhìn quốc thái dân an, hạnh phúc hỉ lạc Yên Lẫm dùng tất cả tâm huyết đổi lấy.
Vạn thủy thiên sơn, thư của y sẽ vĩnh viễn không đoạn, thiên sơn vạn thủy, đường y về kinh cũng sẽ không đoạn.
Lấy Yên kinh làm trung tâm, y đi xa hơn, khi ngoảnh đầu, luôn sẽ nhớ rõ, sợi dây vẫn buộc trong lòng kia.
Nhìn vẻ khoan thai xuất thần của Dung Khiêm, Phong Kính Tiết lại nhíu mày: “Bằng thân xương này của ngươi, đi một mình? Ai chiếu cố ngươi, ai bảo hộ ngươi?”
“Vô Kỵ và Thanh nhi sẽ theo ta.” Dung Khiêm cười nói: “Ta đã nói chuyện với họ. Từ khi ta khôi phục thân phận, Thanh nhi vẫn sống không vui vẻ lắm, những sinh hoạt xa xỉ hào phú vô công rồi nghề này, với muội ấy mà nói, là áp lực rất lớn. Vô Kỵ thì trước kia cũng tự mình làm chủ quen rồi, sau khi vào kinh, tuy nói là thăng quan, nhưng cũng rất không thích đủ loại bó buộc trong kinh. Vốn gã đã định, sau khi cưới Thanh nhi, nghĩ cách kiếm một chức quan nhàn tản thong dong tự tại, chỉ là Thanh nhi cứ không yên tâm về ta, cho nên vẫn không đi được. Dự định của ta là giúp Vô Kỵ xin Yên Lẫm một chức quan Ám hành Ngự sử, để họ có thể tự tại đi các nơi, thuận tiện cũng thay quốc gia điều tra nghe ngóng bá quan, công tư trọn vẹn đôi đường, Thanh nhi cũng tự tại khoái hoạt hơn rất nhiều.”
Phong Kính Tiết hừ một tiếng “Cũng chính là phí tiền quốc gia, ăn uống chơi bời, chu du toàn quốc, gặp chuyện còn có thể tìm quan địa phương tác oai tác quái đúng không?”
Dung Khiêm thản nhiên cười nói: “Ngươi muốn giải thích như vậy, cũng không có gì là không được.”
“An Vô Kỵ kinh nghiệm giang hồ tương đối phong phú, võ công cũng không phải tầm thường. Mà Thanh Cô được ngươi dạy dỗ, một thân nội lực kia, không chừng còn mạnh hơn ta một chút, tâm ý họ đối đãi ngươi lại là cực thật. Có họ dọc đường bảo hộ, tự nhiên tốt. Chỉ là, cẩn thận hơn nữa, chung quy phải có chỗ sơ hở, huống chi hai người họ là vợ chồng, ngắm danh sơn thắng cảnh, thiên hạ phồn hoa kia, chung quy cũng có lúc ở riêng, cùng nhau vui vẻ, lẽ nào khi đó ngươi còn không biết xấu hổ xáp lại bên cạnh hay sao? Nếu như ngẫu nhiên rời họ, ngươi chẳng phải sẽ không có năng lực tự bảo vệ.”
Phong Kính Tiết thật sự không yên tâm với thân thể Dung Khiêm.
“Chúng ta ẩn tính danh hành tung, du ngoạn bốn phương, làm sao ngày ngày có nguy nan. Dù thật sự có, ngươi coi ta là tên yếu đuối, chỉ có thể dựa vào người ngoài kia sao? Cho dù thân thể ta không tốt, ánh mắt nhạy bén, tai mắt linh mẫn lại vẫn không thụt lùi. Nếu thật có người tính kế ta, chỉ sợ cách xa lắc đã bị ta phát hiện.”
Dung Khiêm thản nhiên nói: “Hơn nữa, ta cũng không phải người lỗ mãng thế, năm đó từ kho báu Ma giáo của A Hán ép về không hề ít bảo giáp danh khí. Ta muốn đi, tự nhiên sẽ mặc danh giáp đao thương bất nhập, mang ám khí uy lực lớn nhất. Ngoài ra, ta cũng bảo ty công năng, bắt đầu thay ta tạo thêm xe lăn và gậy mới. Trong đó đều giấu không ít cơ quan xảo diệu, cho dù là cao thủ nhất lưu, bất ngờ không kịp đề phòng, cũng không thiếu được phải bất lợi trên tay ta.”
Y nói thản nhiên như vậy, Phong Kính Tiết nghe y nghĩ cơ bản coi như chu đáo, cũng liền thư thái, cười nói: “Còn xe lăn cơ quan, ngươi thật sự cho mình là Vô Tình hả.”
Dung Khiêm vẻ mặt ù ù cạc cạc: “Vô Tình là ai?”
Phong Kính Tiết thở dài có phần vô lực, ôi, cùng cái loại ưu học sinh khuyết thiếu thường thức này, thật sự có hào rộng ôi có hào rộng.
“Việc này ngươi đã nói với Yên Lẫm chưa?”
“Vẫn chưa nói, y vốn đang chỉ dự định nén đau, sau lễ đội mũ sẽ đưa ta về Tiểu Lâu, tránh cho ta giày vò cả đời. Ta tất nhiên không muốn có việc giấu y, chỉ là lại sợ chuyện này nói ra, y càng tự trách là y hại ta, cũng lo lắng y sinh ra càng nhiều mâu thuẫn hơn, bất quá, nghĩ lại thì chuyện ta phân phó ty năng công làm, không hề yêu cầu giữ bí mật, chỉ sợ sớm đã có người báo cho y. Hẳn y cũng hiểu được… Chỉ là, ta đã không chủ động nói, thì y cũng không đến ép hỏi, y chỉ đang đợi ta nói với y…”
Nhớ tới sự ẩn nhẫn và săn sóc của Yên Lẫm, vẻ mặt Dung Khiêm cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
Phong Kính Tiết nhìn vẻ mặt y đột nhiên có chút sâu xa, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Dung, trước khi Khinh Trần gây ra đại sự kia, ngươi kỳ thật… chưa từng nghĩ con đường này?”
Dung Khiêm mỉm cười, vẻ mặt an bình lạ thường: “Đúng vậy, trước đó ta chỉ đang mâu thuẫn có nên về Tiểu Lâu, mãi đến ngày đó, Khinh Trần bảo không muốn về thì đừng về, ta mới thông suốt sáng tỏ. Nhưng mà, ngay sau khi ta vừa quyết định không đi thì lại xảy ra sự kiện kia, bấy giờ ta lại cẩn thận suy nghĩ rất lâu, không đi, không về Tiểu Lâu, nhưng mà ta phải ở lại thế nào?”
Phong Kính Tiết cũng cười. Dung Khiêm trước kia hoàn toàn không tự cảm thấy, cho nên cả ngày ở lại Thanh Hoa cung điều dưỡng thân thể, Yên Lẫm đến thăm nom bầu bạn, Dung Khiêm rất cao hứng, Yên Lẫm có việc rời khỏi, cũng không để bụng.
Nhưng đó chỉ là lúc bệnh nặng, tình huống đặc thù thôi. Thật muốn quyết định không đi, năm rộng tháng dài, năm năm tháng tháng, ăn không ngồi rồi trong Thanh Hoa cung, không can dự triều cục, không hỏi đến chính sự, bởi vì thân phận quá hiển hách, ngược lại rất nhiều chuyện đều không thể làm, không tiện làm, mỗi ngày chờ Yên Lẫm rỗi rãi đến, chuyện này không khỏi có hơi đáng sợ.
Dung Khiêm một khi nhìn minh bạch vấn đề, thì sao chịu trí thân ở vị trí khó xử như thế.
Tuy rằng y luôn hiền hòa, yêu cầu không cao, gặp sao yên vậy, nhưng cũng có nguyên tắc và tôn nghiêm của y.
Yên Lẫm là người y cực coi trọng, là toàn bộ trọng tâm của cuộc sống, toàn bộ truy cầu của sinh mệnh trước đó, nhưng hiện tại luận văn đã rớt, bản thân y cũng thuần xuất phát từ tình cảm mà quan tâm Yên Lẫm, căn bản không còn coi mô phỏng là gì, thế thì nên kịp thời điều chỉnh tâm tính. Nếu vẫn như trước kia, chẳng những bản thân y không thể khoái hoạt bao nhiêu, chỉ sợ Yên Lẫm cũng sẽ bởi vì tự thấy phụ lòng y mà cảm thấy áp lực và dằn vặt gấp bội.
Vì quốc gia, y sẽ không để mình đứng ở mặt đối lập của triều cục, vì cuộc sống cá nhân của Yên Lẫm, y cũng không thể để bản thân trở thành đối tượng cho cung phi tương lai mưu tính.
Y phải có cuộc sống của mình, y phải để mình sống phong phú khoái lạc, mà nếu y có thể khoái lạc, vậy thì Yên Lẫm cho dù không nỡ, cho dù thương cảm, cũng sẽ vì y mà khoái lạc.
/415
|