Trong số những học trò Tiểu Lâu này, Phong Kính Tiết xem như nhẫn nại tốt nhất, trước khi được đủ tin tức, không muốn mở miệng nói chuyện nhất, nhưng giáo sư Trang nói cả buổi trời, vẫn không nói vấn đề mấu chốt nhất, y rốt cuộc hơi hết kiềm chế nổi, rất không lễ phép mà kêu giáo sư một tiếng: “Vậy A Hán rốt cuộc thế nào rồi?”
“Tình huống của trò ấy hiện tại, rất đặc thù…”
Giáo sư Trang bất đắc dĩ buông tay: “Trước kia chưa từng xuất hiện tình huống kiểu này. Chưa từng có ai…”
Ông thở dài một hơi.
Mỗi một thời không độc lập, hệ số ổn định thời không đều là tùy cơ. Mà thời không có thể phá tan vách ngăn, cho họ xuyên qua để tiến hành dạy học, hệ số ổn định trái lại tự nhiên đều khá thấp, nếu không họ cũng chẳng xé được lỗ hổng kia.
Cho nên, thời không hiện tại họ ở, trên bản chất khá dễ dàng bị quấy nhiễu, lấy lực lượng cá nhân của họ, thậm chí cũng có thể có ảnh hưởng. Nhưng cũng chưa từng có học sinh nào nghĩ đến chuyện phải thử dùng *** thần lực một thân mình, đi dao động sự ổn định của thời không, đi dẫn phát thời không loạn lưu yếu ớt.
Không ai *** thần lực cường hãn đến như A Hán là một chuyện, quan trọng hơn là, căn bản chẳng ai lại lấy căn nguyên sinh mệnh bản thân làm giá, để chơi trò này.
Họ cơ hồ là thân bất tử, nhưng không hề có nghĩa là, họ sẽ không biết sợ hãi tiêu vong.
Giáo sư Trang thở dài: “Chúng tôi cảm giác được *** thần lực của trò ấy trong khoảng thời gian ngắn đã tăng lên mức mạnh nhất, sau đó chấn động mãnh liệt, trong chấn động từ từ tiêu tan, cho đến khi không thể tìm kiếm, chúng tôi cơ hồ đều cho là trò ấy đã hoàn toàn… biến mất…”
Sinh mệnh của họ, chưa bao giờ chịu uy hiếp tử vong, trong nhất thời giáo sư Trang lại không cách nào dùng hai chữ tử vong lên thân người một nhà.
“Từ khi chào đời đến nay, chúng ta chưa ai trải qua loại sự tình này, chưa ai mắt thấy, thậm chí nghe nói tử vong thuần túy mà tuyệt đối như vậy. Cho nên bao gồm cả tôi, mọi người nhất thời đều sợ ngây ra. Vẫn là sau đó hệ thống trinh trắc của Tiểu Lâu phát ra cảnh thị, tra biết dao động năng lượng rất nhẹ. Chúng tôi mới có thể biết, căn nguyên sinh mệnh của A Hán vẫn còn. Sau đó, chúng tôi đã điều động tất cả lực lượng của Tiểu Lâu, toàn lực tiến hành tìm kiếm, tiến hành trinh trắc, phân tích sóng năng lượng hỗn loạn các phương diện, cuối cùng mới có thể xác định. Tinh thần lực của A Hán bị thương nặng mà không thể ngưng tụ, nhưng cũng không hoàn toàn tiêu tan, sắp tan mà chưa tan dung vào trong thời không loạn lưu chính trò ấy dẫn phát, phương vị ở ngay…”
Ông giơ tay chỉ lên trên: “Ở ngay phía trên chúng ta.”
Phương Khinh Trần nhìn mọi người nghe đến hai mắt đăm đăm bốn phía, cười nói: “Đổi một cách nói đơn giản hơn đi. A Hán là thần tiên, y hiện tại bị thương tổn cực đại, chẳng những thân thể hủy hết, nguyên thần cũng không cách nào thành hình, chỉ đành tan vào trong hư không, chậm rãi hấp thu *** hoa thiên địa, *** khí nhật nguyệt, phải chờ tới khi y ít nhiều khôi phục đôi chút khí lực, nguyên thần mới có thể một lần nữa ngưng tụ…”
Mọi người sửng sốt hồi lâu, Dung Khiêm mới nhẹ nhàng nói: “Cho nên, y chưa chết, nhưng vô tri vô giác, cũng chẳng khác chết là mấy?”
“Vấn đề này… lại khó nói.” Giáo sư Trang nhíu mày. “Trạng huống hiện tại của trò ấy, căn bản chưa từng có tiền lệ. Chúng ta không ai là trò ấy, hiện tại trò ấy tan vào trăng sao hư không, có phải thật sự vô tri vô giác, chúng ta không thể xác định.”
Giáo sư Trang lại phải thở dài.
“Nếu như tôi phỏng đoán, trò ấy trước mắt nên vô tri giác. Nhưng theo thời gian trôi qua, lực lượng *** thần khôi phục từng chút, may ra lại có thể một lần nữa có được tư duy và cảm giác. Nhưng tư duy và cảm giác, đến khi nào có thể bắt đầu khôi phục, là cái nào khôi phục trước, chúng ta lại không cách nào dự đoán.”
Vẻ mặt Phong Kính Tiết thoáng lo âu: “Thế y phải bao lâu mới có thể khôi phục?”
“Tên A Hán cố chấp này, khi đó thật sự không giữ lại chút nào, hoàn toàn kích phát *** thần lực của mình nổ tung. Sở dĩ trò ấy lại có thể không hoàn toàn tiêu tan, thuần túy chỉ bởi vì *** thần lực đã lẫn vào trong cục bộ thời không loạn lưu bản thân gây ra, ngược lại bị câu thúc. Đây là chuyện may mắn, nhưng nói cách khác, thời không loạn lưu một ngày chưa bình phục, trò ấy cũng một ngày không thể thoát thân ngưng tụ một lần nữa. Mà theo máy tính của chúng ta đo lường tính toán, thời gian lần thời không loạn lưu này kéo dài lâu là năm ngàn năm, ít cũng phải ba ngàn năm, nói cách khác…”
Phương Khinh Trần cười tiếp câu chuyện: “Thương thế vốn ngủ trăm năm sau là có thể khỏi, bị tiểu tử này làm thành ít nhất phải ngủ mấy ngàn năm, vốn y có thể ở trong thân thể đánh một giấc ngon lành, hiện tại cả *** thần cũng biến thành lơ thơ tán loạn, không thể tìm kiếm.”
Giáo sư Trang cười khổ: “Cho nên, cho dù tôi thân là đạo sư có trách nhiệm dẫn tất cả học sinh về, nhưng cũng không còn biện pháp, *** thần của trò ấy đều khuếch tán trong trăng sao phía trên, tôi muốn tụ cũng chẳng tụ nổi.”
Vẻ mặt ông tuy rằng nặng nề, nhưng biểu tình của những người khác lại phần lớn thoải mái, ngay cả Dung Khiêm và Phong Kính Tiết cũng đều là dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Khó trách Phương Khinh Trần dáng vẻ như không quá lo lắng cho A Hán. Bất kể thế nào, A Hán không chết, chính là tin tức tốt! Về phần ngủ năm ba ngàn năm thì tính là đại sự gì? Khái niệm thời gian của họ cùng người thường căn bản là một trời một vực, với họ mà nói ba đến năm ngàn năm, cũng chính là một hai năm của người thường thôi.
Hiện tại tình huống gay go nhất, chắc chính là A Hán tư duy khôi phục trước tri giác thôi. Nếu như có thể tự hỏi, lại hoàn toàn không thể cảm giác, không thể trao đổi, không thể nhìn, không thể nghe, không thể nói, không biết mình đang ở phương nào… hơn một ngàn năm…
Nếu là người thường, sợ sẽ tịch mịch đến phát điên. Nhưng y không phải người khác, y là A Hán. Với trình độ ham ngủ của A Hán, nếu rốt cuộc có thể chẳng để ý gì, ngủ một giấc dài như vậy, sợ nên rất thoải mái, rất sung sướng mới đúng.
Phương Khinh Trần cười nói: “Nhớ A Hán từng nói, nguyện vọng lớn nhất của y chính là trầm trầm ngủ mãi giữa trăng sao, ngẫu nhiên tỉnh giấc, nhìn nhìn bốn phía, nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng không thể ngờ lại là đến nơi này, dùng phương thức này, y rốt cuộc mới đạt thành nguyện vọng.”
Mắt thấy trường kinh biến Tiểu Lâu này, Phương Khinh Trần cư nhiên có thể dùng thái độ thoải mái như thế để đối mặt, để giải thích, mấy học trò từ các nơi khẩn cấp bị triệu về khác cũng thấy khá vô lực.
Triệu Thần hung tợn nắm hai tay, ép các đốt ngón tay vang rắc rắc. Đã không cần lo lắng sinh mệnh A Hán nguy hiểm, vậy thì có thể không hề cố kỵ nổi giận với y: “Cái tên này, thật là xằng bậy! Không được, chờ y tỉnh lại, ta tuyệt đối không tha cho y! Vì một Địch Cửu y đã dám tùy tiện hồ đồ như vậy? Nếu thời không loạn lưu quá nghiêm trọng, cục thời không không thể duy trì thông đạo cho chúng ta, thế chúng ta chẳng phải sẽ bị y hại thảm. Tất cả đều phải bị lưu đày ở đây. Vạn nhất y dẫn phát thời không dị biến, thậm chí thời không nổ tung, chúng ta đều phải bị y liên lụy đến mất mạng…”
Phương Khinh Trần không nhịn được ho một tiếng: “Thời không dị biến, thời không nổ tung… Ê ê ê, ngươi coi A Hán là ma thần diệt thế hả? Chỉ bằng *** thần lực của mình y, mạnh hơn nữa có thể mạnh bao nhiêu? Thời điểm chúng ta xuyên qua đây, phải đục một lỗ nhỏ trên hàng rào thời không đã tiêu hao bao nhiêu năng lượng. Nếu muốn dẫn phát thời không dị biến, năng lượng cần còn phải nhiều gấp n lần. Y chỉ bằng bản thân, có thể dẫn phát chút thời không loạn lưu đó đã là rất giỏi rồi, nào có thể… Đúng rồi, có phải ngươi cũng chưa xem lữ hành thời không cần biết mà cục thời không phát cho chúng ta không hả?”
Triệu Thần nhất thời á khẩu không trả lời được.
Phương Khinh Trần bật cười, quét mắt nhìn bốn phía: “Ta nói, hai mươi người chúng ta, không phải chưa một ai xem cái đó chứ?”
Nhìn vẻ mặt mọi người trong phòng, giáo sư Trang không nhịn được đưa tay đỡ trán. Ôi… hóa ra… trong đám học sinh này… “ngoan” nhất “nghe lời” nhất, lại là… A Hán… sao…
Tại thế giới của họ, cơ sở lữ hành thời không là lý luận không gian song song, lữ hành thời gian chỉ có thể trở về quá khứ mà không thể vào tương lai, trở về quá khứ cũng không cần lo lắng ảnh hưởng lịch sử. Bởi vì, điểm thời gian khi ngươi trở về quá khứ, vốn lịch sử vẫn đang tiến về trước như thường, tuyệt không dị biến, ngươi chưa hề vào trong lịch sử ban đầu kia, chỉ từ điểm thời gian này kéo dài ra một tuyến thời không song song khác mà thôi, đây là lý luận thời không song song.
Cho nên, không ai có thể đồng thời trở lại điểm thời gian nào đó hai lần, mỗi khi về quá khứ một lần, sẽ từ điểm thời gian kia, vươn ra một tuyến thời không, theo từng lần lữ hành thời không, từng tuyến thời không bất đồng lại vĩnh viễn không đan xen mà kéo dài giữa hư không hình thành mạng lưới thời không đặc biệt. Mà tuyến thời không chỗ họ ở hiện tại này, chính là một đường song song khác đã một lần nữa kéo dài không biết bao nhiêu lần, sớm khác lịch sử ban đầu một trời một vực.
Từ trên lý luận mà nói. Nếu trên bất cứ tuyến nào, bộc phát ra chấn động năng lượng kinh người, đều có khả năng gây ra tai nạn của cả mạng lưới thời không, toàn bộ mắt xích thời không. Chẳng qua, muốn gây ra tai nạn như vậy, năng lượng cần lại không phải cự đại bình thường, đừng nói A Hán không làm được, cho dù đến ngàn vạn A Hán nữa, lực lượng siêu thường đồng thời bùng nổ, vẫn chẳng làm được.
Chỉ là, bất cứ lý luận gì cũng có thể có lỗ hổng. Xuất phát từ cân nhắc vạn toàn, cục thời không vì duy trì ổn định thời không, khống chế nghiêm khắc lữ hành thời không. Tất cả lữ hành trở về quá khứ, đều không cho phép cá nhân nào tùy ý tiến hành, ít nhất phải có hai mươi người trở lên, mới tập trung tiến hành một lần, như vậy có thể tận lực giảm bớt sự xuất hiện của tuyến thời không song song.
Đương nhiên, đối với những người sắp sửa quay về quá khứ này, cục thời không cũng sẽ ra quy phạm yêu cầu nghiêm khắc, nhưng quy phạm này kỳ thật tổng kết lại cũng đơn giản đến không thể đơn giản hơn, chính là không được tùy ý thi triển *** thần lực, hơn nữa không được để người đương thời biết họ không thuộc thời đại đó mà thôi. Chỉ là chi tiết cụ thể thì rườm rà muốn chết, *** thần lực trình độ nào bùng nổ có thể gây ra hậu quả gì, biện pháp trừng phạt tương ứng là gì… Từng điều liệt kê lít nha lít nhít.
Những chi tiết này, đều tổng kết trong lữ hành thời không cần biết kia, theo quy định, họ nên đến máy học tập, chuyển hết những điều đó vào, ghi nhớ cho kỹ. Chẳng qua, loại quy tắc cấm kỵ này đều đã thuộc thường thức, mỗi lữ hành thời không đều phải máy móc một lần, người của cục thời không chỉ coi là chạy theo hình thức, các học sinh cũng lười biếng không để tâm. Dù sao những việc không thể làm ấy, loại thường thức này mọi người đã sớm biết hết, về phần xử phạt sau vi quy…
Căn bản đã không định đi vi quy, mà hiện tại mỗi người đều tràn ngập kỳ vọng với hành trình quay về quá khứ lập tức sẽ đến, ai còn cảm thấy cần đi nhớ những hậu quả và xử phạt đó? Cũng như mọi người đều biết trộm đồ là phạm pháp, nhưng trộm bao nhiêu tiền thì tính là tội hình sự, trộm đến mức nào sẽ phán hình phạt gì, những vấn đề lắt nhắt này, không ai muốn biết, cũng không ai cảm thấy nên quan tâm, dù sao người đứng đắn chẳng ai lại nghĩ chuyện phải đi trộm đồ phạm pháp. Kết quả là ngay cả học sinh ngoan như Dung Khiêm, cũng không nhớ được thì ra vi quy sử dụng lực lượng, hậu quả sẽ là bị trói buộc tại thân xác năm mươi năm. Bởi vì phần nội dung này trong máy học tập, họ đều chưa một ai để ý.
Nhưng A Hán lại cố tình nhớ rất rõ. Đương nhiên, đây không hề là bởi y có tâm trách nhiệm, y là học sinh ngoan, mà chỉ sợ thuần túy bởi vì muốn đặc biệt chống lại mệnh lệnh của cục thời không, không đi dùng máy học tập, xem cái cần biết kia, đi ngang sân khấu, dường như là việc quá sức vất vả, mà trí nhớ của y lại cố tình tốt đến mức khiến người câm nín.
“Chúng ta cũng là sau khi xảy ra chuyện, mở tư liệu ghi chép người xem trong máy học tập ra mới biết được. Trong ghi chép người xem kia, có A Hán… Với trí nhớ của y, những thứ đó y đã xem, tự nhiên cũng đều nhớ rõ. A Hán biết y dốc sức làm có thể ngăn khống chế của cục thời không với Tiểu Lâu, A Hán cũng biết cục thời không có thể duy trì một thông đạo cho chúng ta kịp thời triệt đi.”
Ngô Vũ khe khẽ thở dài nói: “Có lẽ, điều duy nhất cậu ấy không biết chỉ là, *** thần lực của mình lại cường đại đến mức sau khi gây ra nhiễu loạn lớn như vậy, còn có thể không tiêu tan. Cậu ấy đã nghĩ tới cắt đứt điều khiển của cục thời không với máy tính, chúng ta nơi này sẽ không có bất cứ ai chủ động đi giết Địch Cửu, cậu ấy cũng đã nghĩ tới thời không loạn lưu sẽ không có thương tổn lớn với chúng ta, điều duy nhất cậu ấy không nghĩ tới… chỉ sợ… chỉ là bản thân cậu ấy, lại không chết.”
“Tình huống của trò ấy hiện tại, rất đặc thù…”
Giáo sư Trang bất đắc dĩ buông tay: “Trước kia chưa từng xuất hiện tình huống kiểu này. Chưa từng có ai…”
Ông thở dài một hơi.
Mỗi một thời không độc lập, hệ số ổn định thời không đều là tùy cơ. Mà thời không có thể phá tan vách ngăn, cho họ xuyên qua để tiến hành dạy học, hệ số ổn định trái lại tự nhiên đều khá thấp, nếu không họ cũng chẳng xé được lỗ hổng kia.
Cho nên, thời không hiện tại họ ở, trên bản chất khá dễ dàng bị quấy nhiễu, lấy lực lượng cá nhân của họ, thậm chí cũng có thể có ảnh hưởng. Nhưng cũng chưa từng có học sinh nào nghĩ đến chuyện phải thử dùng *** thần lực một thân mình, đi dao động sự ổn định của thời không, đi dẫn phát thời không loạn lưu yếu ớt.
Không ai *** thần lực cường hãn đến như A Hán là một chuyện, quan trọng hơn là, căn bản chẳng ai lại lấy căn nguyên sinh mệnh bản thân làm giá, để chơi trò này.
Họ cơ hồ là thân bất tử, nhưng không hề có nghĩa là, họ sẽ không biết sợ hãi tiêu vong.
Giáo sư Trang thở dài: “Chúng tôi cảm giác được *** thần lực của trò ấy trong khoảng thời gian ngắn đã tăng lên mức mạnh nhất, sau đó chấn động mãnh liệt, trong chấn động từ từ tiêu tan, cho đến khi không thể tìm kiếm, chúng tôi cơ hồ đều cho là trò ấy đã hoàn toàn… biến mất…”
Sinh mệnh của họ, chưa bao giờ chịu uy hiếp tử vong, trong nhất thời giáo sư Trang lại không cách nào dùng hai chữ tử vong lên thân người một nhà.
“Từ khi chào đời đến nay, chúng ta chưa ai trải qua loại sự tình này, chưa ai mắt thấy, thậm chí nghe nói tử vong thuần túy mà tuyệt đối như vậy. Cho nên bao gồm cả tôi, mọi người nhất thời đều sợ ngây ra. Vẫn là sau đó hệ thống trinh trắc của Tiểu Lâu phát ra cảnh thị, tra biết dao động năng lượng rất nhẹ. Chúng tôi mới có thể biết, căn nguyên sinh mệnh của A Hán vẫn còn. Sau đó, chúng tôi đã điều động tất cả lực lượng của Tiểu Lâu, toàn lực tiến hành tìm kiếm, tiến hành trinh trắc, phân tích sóng năng lượng hỗn loạn các phương diện, cuối cùng mới có thể xác định. Tinh thần lực của A Hán bị thương nặng mà không thể ngưng tụ, nhưng cũng không hoàn toàn tiêu tan, sắp tan mà chưa tan dung vào trong thời không loạn lưu chính trò ấy dẫn phát, phương vị ở ngay…”
Ông giơ tay chỉ lên trên: “Ở ngay phía trên chúng ta.”
Phương Khinh Trần nhìn mọi người nghe đến hai mắt đăm đăm bốn phía, cười nói: “Đổi một cách nói đơn giản hơn đi. A Hán là thần tiên, y hiện tại bị thương tổn cực đại, chẳng những thân thể hủy hết, nguyên thần cũng không cách nào thành hình, chỉ đành tan vào trong hư không, chậm rãi hấp thu *** hoa thiên địa, *** khí nhật nguyệt, phải chờ tới khi y ít nhiều khôi phục đôi chút khí lực, nguyên thần mới có thể một lần nữa ngưng tụ…”
Mọi người sửng sốt hồi lâu, Dung Khiêm mới nhẹ nhàng nói: “Cho nên, y chưa chết, nhưng vô tri vô giác, cũng chẳng khác chết là mấy?”
“Vấn đề này… lại khó nói.” Giáo sư Trang nhíu mày. “Trạng huống hiện tại của trò ấy, căn bản chưa từng có tiền lệ. Chúng ta không ai là trò ấy, hiện tại trò ấy tan vào trăng sao hư không, có phải thật sự vô tri vô giác, chúng ta không thể xác định.”
Giáo sư Trang lại phải thở dài.
“Nếu như tôi phỏng đoán, trò ấy trước mắt nên vô tri giác. Nhưng theo thời gian trôi qua, lực lượng *** thần khôi phục từng chút, may ra lại có thể một lần nữa có được tư duy và cảm giác. Nhưng tư duy và cảm giác, đến khi nào có thể bắt đầu khôi phục, là cái nào khôi phục trước, chúng ta lại không cách nào dự đoán.”
Vẻ mặt Phong Kính Tiết thoáng lo âu: “Thế y phải bao lâu mới có thể khôi phục?”
“Tên A Hán cố chấp này, khi đó thật sự không giữ lại chút nào, hoàn toàn kích phát *** thần lực của mình nổ tung. Sở dĩ trò ấy lại có thể không hoàn toàn tiêu tan, thuần túy chỉ bởi vì *** thần lực đã lẫn vào trong cục bộ thời không loạn lưu bản thân gây ra, ngược lại bị câu thúc. Đây là chuyện may mắn, nhưng nói cách khác, thời không loạn lưu một ngày chưa bình phục, trò ấy cũng một ngày không thể thoát thân ngưng tụ một lần nữa. Mà theo máy tính của chúng ta đo lường tính toán, thời gian lần thời không loạn lưu này kéo dài lâu là năm ngàn năm, ít cũng phải ba ngàn năm, nói cách khác…”
Phương Khinh Trần cười tiếp câu chuyện: “Thương thế vốn ngủ trăm năm sau là có thể khỏi, bị tiểu tử này làm thành ít nhất phải ngủ mấy ngàn năm, vốn y có thể ở trong thân thể đánh một giấc ngon lành, hiện tại cả *** thần cũng biến thành lơ thơ tán loạn, không thể tìm kiếm.”
Giáo sư Trang cười khổ: “Cho nên, cho dù tôi thân là đạo sư có trách nhiệm dẫn tất cả học sinh về, nhưng cũng không còn biện pháp, *** thần của trò ấy đều khuếch tán trong trăng sao phía trên, tôi muốn tụ cũng chẳng tụ nổi.”
Vẻ mặt ông tuy rằng nặng nề, nhưng biểu tình của những người khác lại phần lớn thoải mái, ngay cả Dung Khiêm và Phong Kính Tiết cũng đều là dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Khó trách Phương Khinh Trần dáng vẻ như không quá lo lắng cho A Hán. Bất kể thế nào, A Hán không chết, chính là tin tức tốt! Về phần ngủ năm ba ngàn năm thì tính là đại sự gì? Khái niệm thời gian của họ cùng người thường căn bản là một trời một vực, với họ mà nói ba đến năm ngàn năm, cũng chính là một hai năm của người thường thôi.
Hiện tại tình huống gay go nhất, chắc chính là A Hán tư duy khôi phục trước tri giác thôi. Nếu như có thể tự hỏi, lại hoàn toàn không thể cảm giác, không thể trao đổi, không thể nhìn, không thể nghe, không thể nói, không biết mình đang ở phương nào… hơn một ngàn năm…
Nếu là người thường, sợ sẽ tịch mịch đến phát điên. Nhưng y không phải người khác, y là A Hán. Với trình độ ham ngủ của A Hán, nếu rốt cuộc có thể chẳng để ý gì, ngủ một giấc dài như vậy, sợ nên rất thoải mái, rất sung sướng mới đúng.
Phương Khinh Trần cười nói: “Nhớ A Hán từng nói, nguyện vọng lớn nhất của y chính là trầm trầm ngủ mãi giữa trăng sao, ngẫu nhiên tỉnh giấc, nhìn nhìn bốn phía, nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng không thể ngờ lại là đến nơi này, dùng phương thức này, y rốt cuộc mới đạt thành nguyện vọng.”
Mắt thấy trường kinh biến Tiểu Lâu này, Phương Khinh Trần cư nhiên có thể dùng thái độ thoải mái như thế để đối mặt, để giải thích, mấy học trò từ các nơi khẩn cấp bị triệu về khác cũng thấy khá vô lực.
Triệu Thần hung tợn nắm hai tay, ép các đốt ngón tay vang rắc rắc. Đã không cần lo lắng sinh mệnh A Hán nguy hiểm, vậy thì có thể không hề cố kỵ nổi giận với y: “Cái tên này, thật là xằng bậy! Không được, chờ y tỉnh lại, ta tuyệt đối không tha cho y! Vì một Địch Cửu y đã dám tùy tiện hồ đồ như vậy? Nếu thời không loạn lưu quá nghiêm trọng, cục thời không không thể duy trì thông đạo cho chúng ta, thế chúng ta chẳng phải sẽ bị y hại thảm. Tất cả đều phải bị lưu đày ở đây. Vạn nhất y dẫn phát thời không dị biến, thậm chí thời không nổ tung, chúng ta đều phải bị y liên lụy đến mất mạng…”
Phương Khinh Trần không nhịn được ho một tiếng: “Thời không dị biến, thời không nổ tung… Ê ê ê, ngươi coi A Hán là ma thần diệt thế hả? Chỉ bằng *** thần lực của mình y, mạnh hơn nữa có thể mạnh bao nhiêu? Thời điểm chúng ta xuyên qua đây, phải đục một lỗ nhỏ trên hàng rào thời không đã tiêu hao bao nhiêu năng lượng. Nếu muốn dẫn phát thời không dị biến, năng lượng cần còn phải nhiều gấp n lần. Y chỉ bằng bản thân, có thể dẫn phát chút thời không loạn lưu đó đã là rất giỏi rồi, nào có thể… Đúng rồi, có phải ngươi cũng chưa xem lữ hành thời không cần biết mà cục thời không phát cho chúng ta không hả?”
Triệu Thần nhất thời á khẩu không trả lời được.
Phương Khinh Trần bật cười, quét mắt nhìn bốn phía: “Ta nói, hai mươi người chúng ta, không phải chưa một ai xem cái đó chứ?”
Nhìn vẻ mặt mọi người trong phòng, giáo sư Trang không nhịn được đưa tay đỡ trán. Ôi… hóa ra… trong đám học sinh này… “ngoan” nhất “nghe lời” nhất, lại là… A Hán… sao…
Tại thế giới của họ, cơ sở lữ hành thời không là lý luận không gian song song, lữ hành thời gian chỉ có thể trở về quá khứ mà không thể vào tương lai, trở về quá khứ cũng không cần lo lắng ảnh hưởng lịch sử. Bởi vì, điểm thời gian khi ngươi trở về quá khứ, vốn lịch sử vẫn đang tiến về trước như thường, tuyệt không dị biến, ngươi chưa hề vào trong lịch sử ban đầu kia, chỉ từ điểm thời gian này kéo dài ra một tuyến thời không song song khác mà thôi, đây là lý luận thời không song song.
Cho nên, không ai có thể đồng thời trở lại điểm thời gian nào đó hai lần, mỗi khi về quá khứ một lần, sẽ từ điểm thời gian kia, vươn ra một tuyến thời không, theo từng lần lữ hành thời không, từng tuyến thời không bất đồng lại vĩnh viễn không đan xen mà kéo dài giữa hư không hình thành mạng lưới thời không đặc biệt. Mà tuyến thời không chỗ họ ở hiện tại này, chính là một đường song song khác đã một lần nữa kéo dài không biết bao nhiêu lần, sớm khác lịch sử ban đầu một trời một vực.
Từ trên lý luận mà nói. Nếu trên bất cứ tuyến nào, bộc phát ra chấn động năng lượng kinh người, đều có khả năng gây ra tai nạn của cả mạng lưới thời không, toàn bộ mắt xích thời không. Chẳng qua, muốn gây ra tai nạn như vậy, năng lượng cần lại không phải cự đại bình thường, đừng nói A Hán không làm được, cho dù đến ngàn vạn A Hán nữa, lực lượng siêu thường đồng thời bùng nổ, vẫn chẳng làm được.
Chỉ là, bất cứ lý luận gì cũng có thể có lỗ hổng. Xuất phát từ cân nhắc vạn toàn, cục thời không vì duy trì ổn định thời không, khống chế nghiêm khắc lữ hành thời không. Tất cả lữ hành trở về quá khứ, đều không cho phép cá nhân nào tùy ý tiến hành, ít nhất phải có hai mươi người trở lên, mới tập trung tiến hành một lần, như vậy có thể tận lực giảm bớt sự xuất hiện của tuyến thời không song song.
Đương nhiên, đối với những người sắp sửa quay về quá khứ này, cục thời không cũng sẽ ra quy phạm yêu cầu nghiêm khắc, nhưng quy phạm này kỳ thật tổng kết lại cũng đơn giản đến không thể đơn giản hơn, chính là không được tùy ý thi triển *** thần lực, hơn nữa không được để người đương thời biết họ không thuộc thời đại đó mà thôi. Chỉ là chi tiết cụ thể thì rườm rà muốn chết, *** thần lực trình độ nào bùng nổ có thể gây ra hậu quả gì, biện pháp trừng phạt tương ứng là gì… Từng điều liệt kê lít nha lít nhít.
Những chi tiết này, đều tổng kết trong lữ hành thời không cần biết kia, theo quy định, họ nên đến máy học tập, chuyển hết những điều đó vào, ghi nhớ cho kỹ. Chẳng qua, loại quy tắc cấm kỵ này đều đã thuộc thường thức, mỗi lữ hành thời không đều phải máy móc một lần, người của cục thời không chỉ coi là chạy theo hình thức, các học sinh cũng lười biếng không để tâm. Dù sao những việc không thể làm ấy, loại thường thức này mọi người đã sớm biết hết, về phần xử phạt sau vi quy…
Căn bản đã không định đi vi quy, mà hiện tại mỗi người đều tràn ngập kỳ vọng với hành trình quay về quá khứ lập tức sẽ đến, ai còn cảm thấy cần đi nhớ những hậu quả và xử phạt đó? Cũng như mọi người đều biết trộm đồ là phạm pháp, nhưng trộm bao nhiêu tiền thì tính là tội hình sự, trộm đến mức nào sẽ phán hình phạt gì, những vấn đề lắt nhắt này, không ai muốn biết, cũng không ai cảm thấy nên quan tâm, dù sao người đứng đắn chẳng ai lại nghĩ chuyện phải đi trộm đồ phạm pháp. Kết quả là ngay cả học sinh ngoan như Dung Khiêm, cũng không nhớ được thì ra vi quy sử dụng lực lượng, hậu quả sẽ là bị trói buộc tại thân xác năm mươi năm. Bởi vì phần nội dung này trong máy học tập, họ đều chưa một ai để ý.
Nhưng A Hán lại cố tình nhớ rất rõ. Đương nhiên, đây không hề là bởi y có tâm trách nhiệm, y là học sinh ngoan, mà chỉ sợ thuần túy bởi vì muốn đặc biệt chống lại mệnh lệnh của cục thời không, không đi dùng máy học tập, xem cái cần biết kia, đi ngang sân khấu, dường như là việc quá sức vất vả, mà trí nhớ của y lại cố tình tốt đến mức khiến người câm nín.
“Chúng ta cũng là sau khi xảy ra chuyện, mở tư liệu ghi chép người xem trong máy học tập ra mới biết được. Trong ghi chép người xem kia, có A Hán… Với trí nhớ của y, những thứ đó y đã xem, tự nhiên cũng đều nhớ rõ. A Hán biết y dốc sức làm có thể ngăn khống chế của cục thời không với Tiểu Lâu, A Hán cũng biết cục thời không có thể duy trì một thông đạo cho chúng ta kịp thời triệt đi.”
Ngô Vũ khe khẽ thở dài nói: “Có lẽ, điều duy nhất cậu ấy không biết chỉ là, *** thần lực của mình lại cường đại đến mức sau khi gây ra nhiễu loạn lớn như vậy, còn có thể không tiêu tan. Cậu ấy đã nghĩ tới cắt đứt điều khiển của cục thời không với máy tính, chúng ta nơi này sẽ không có bất cứ ai chủ động đi giết Địch Cửu, cậu ấy cũng đã nghĩ tới thời không loạn lưu sẽ không có thương tổn lớn với chúng ta, điều duy nhất cậu ấy không nghĩ tới… chỉ sợ… chỉ là bản thân cậu ấy, lại không chết.”
/415
|