“Tịnh Viên, ta tự hỏi còn coi như một Hoàng đế tốt, nhưng cũng tự biết không phải một người tốt. Ta không giống Tần Húc Phi, y cho dù đã làm Hoàng đế, trong xương cốt cũng thủy chung mang theo khí anh hùng tùy tính. Mà ta, chỉ là một Hoàng đế thuần túy. Ta biết vì đại cục, vì lợi ích, vì quốc gia, có rất nhiều thứ có thể hy sinh có thể vứt bỏ, ta cũng biết người quân chủ không thể so sánh với người lòng dạ đàn bà. Cho dù là với thần tử tín nhiệm nhất, ta cũng sẽ cẩn thận an bài đạo chế hành, cho dù là hôn nhân của bản thân, ta cũng có thể coi là nguồn vốn quan trọng nhất, đi an bài cẩn thận. Ta có thể làm mọi chuyện mà một minh quân có thể làm… Nhưng mà, ta sẽ tuyệt đối không đi yêu cầu Dung tướng như vậy.”
Thanh âm của Yên Lẫm không lớn nhưng lại không có một chút do dự: “Dung tướng kiên trì là quốc gia nên tự cường mà không xâm phạm người, dù rằng ta cảm thấy trong loạn thế, tuân thủ đạo đức như vậy rất khờ khạo, thế nhưng, ta không đồng ý, lại vẫn tôn trọng, đồng thời nguyện ý giữ gìn. Phương Khinh Trần là bằng hữu của Dung tướng, mặc dù ta không biết giao tình của họ rốt cuộc sâu chừng nào, nhưng ta vĩnh viễn sẽ không ỷ vào sự bảo vệ và tâm ý sâu sắc của Dung tướng với ta mà đi bức bách y, lựa chọn giữa ta và một bằng hữu khác.”
“Ta có dã tâm, ta có dục vọng, ta bức thiết khát vọng có thể thôn tính Tần quốc, vì thế ta quả thật có thể không từ thủ đoạn, thế nhưng trong đây, không thể bao quát lợi dụng Dung tướng. Tịnh Viên, có lẽ ngươi cảm thấy, vì quốc gia làm chuyện như vậy, không phải lợi dụng, mà là tín nhiệm, nhưng Dung tướng không phải ngươi. Dung tướng chẳng dễ dàng gì có thể có cuộc sống tự tại này, không có lý do gì để lại vì chuyện thế này mà bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.”
“Tịnh Viên…” Yên Lẫm thở dài khe khẽ: “Ta không phải người tốt. Nhưng có chuyện, ta vĩnh viễn không làm được. Bởi vì rất lâu trước kia, ta đã phạm quá nhiều sai lầm. Hiện tại ta đã hiểu được, có một số người, có một số việc, là không thể đặt trên cân mà ước lượng, thấy bao nhiêu lợi, phải chăng có lợi.”
Yên Lẫm thanh âm cực nhẹ, ngữ khí cũng không hề kịch liệt sâu sắc, chỉ nhẹ nhàng bình thản mà nói như vậy, Sử Tịnh Viên lại biết, khó lòng dao động mảy may tâm chí y nữa.
“Bệ hạ đã xác định sẽ không suy nghĩ việc Dung tướng, thế ta cũng không nhiều lời nữa.”
Sử Tịnh Viên khi góp lời, chưa từng định áp đặt ý chí của mình cho Yên Lẫm, y chỉ đưa ra nhắc nhở và khuyên bảo thích hợp với Yên Lẫm, cuối cùng vẫn hoàn toàn tuân theo quyết định của Yên Lẫm. Huống hồ lần này không thành công, vốn là chuyện trong dự kiến. Sử Tịnh Viên cũng không hề có quá nhiều cảm giác thất vọng.
“Cảm ơn ngươi, Tịnh Viên, biết rõ không được lòng vẫn chịu nói với ta lời người khác đều không dám nói. May mà có ngươi nhắc nhở, ta mới nghĩ được, kỳ thật trong triều còn không ít thần tử có ý tưởng tương đồng với ngươi. Chỉ là họ không dám nói, không dám làm, sợ rằng còn âm thầm oán trách Dung tướng mãi không làm thành chuyện này cho ta.”
Yên Lẫm lạnh lùng hừ một tiếng: “Bản thân rụt vào nơi an toàn, chỉ chỉ trỏ trỏ, vỗ ngực tỏ trung tâm, lại nói người khác không vì quốc gia mà mất hết tính người, vô tình vô nghĩa, không vì quốc gia mà bất chấp hết thảy, không vì quốc gia mà hy sinh nhiều hơn lớn hơn.”
Nghe ý oán hận phẫn nộ trong lời nói của y, Sử Tịnh Viên lại không khỏi hơi buồn cười, cho dù không chính tai nghe thấy, không chính mắt nhìn thấy, chỉ cần tưởng tượng một chút, yêu cầu hà khắc thế nhân có thể làm với Dung Khiêm, những lời chỉ trích, cơn giận của Yên Lẫm liền không dằn được xông lên. Huống chi lần này thiết tưởng của y cũng vẫn khá chuẩn xác, xem ra ngày mai lâm triều, Hoàng đế sẽ không thể chờ được mà tìm cớ châm chích cảnh báo cả triều văn võ.
Sự tình cuối cùng đã định, Sử Tịnh Viên cũng không muốn Yên Lẫm lại vì việc rối rắm này mà không vui. Vội cười nói: “Đã không định phái người đi giết Tần Húc Phi, việc này gác lại là xong. Bệ hạ ngài trăm công nghìn việc, nào có thời gian vì một chuyện không định nhúng tay mà phí tâm tư quá như vậy.”
Y đưa tay chỉ chỉ tấu chương công văn xếp thành một ngọn núi nhỏ trên ngự án: “Lại là chính vụ bận không xong, nếu để Dung tướng biết, bệ hạ ngài nhân lúc y đi vắng không thèm nghe y, vẫn ngày ngày bận đến nửa đêm, sợ lại phải nổi cáu một phen cho xem.”
Yên Lẫm cười khan một tiếng: “Ngươi không nói, y cách hơn ngàn dặm, làm sao có thể biết được.”
Sử Tịnh Viên mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Yên Lẫm thấy vẻ mặt y không đồng ý, lại ho khan đôi tiếng: “Đây đâu phải ta cố ý không chịu nghỉ ngơi, thật sự là những sự tình lộn xộn này quá nhiều.”
Đưa tay vỗ vỗ công văn trên ngự án, lời lẽ như hơi tiếc mà thực ra là rất vui: “Lãnh thổ lớn như thế, vô số bách tính, làm sao không ra chút sai lầm, làm sao không sinh chút sự cố, dìm hồ lô xuống lại nổi gáo, ôi, quốc thổ quá lớn, bách tính quá nhiều, lại cũng là phiền toái.”
Yên Lẫm đưa tay một đường dọc theo sổ sách chỉ xuống dưới: “Nam Lăng vừa gặp bão, Hà Bắc lại có đàn châu chấu, Tô Chiết bên kia vì vận chuyển muối, mấy quan to ầm ĩ rối tung, kiện cáo thẳng đến chỗ ta, ty quân công của quặng sắt Thương Sơn lại ồn ào đòi tiền đòi vật đòi thợ thuần thục nhất, quận Giang Lăng thì trà hoang, Hoàn Nam thương bang đấu đá, khiến trăm nghiệp tiêu điều, phía tây còn đang ồn ào hạn hán, mà nước Sở Giang lại vẫn càng ngày càng hung hơn, bạc phòng lũ chảy ào ào, còn dâng liền bốn năm tấu chương đòi tiền, ta làm sao an nhàn được.”
Vẻ mặt Sử Tịnh Viên hơi động: “Bạc Sở Giang bên kia lại dùng hết.”
Yên Lẫm thở dài cay đắng, vẻ mặt khá không cam lòng: “Đúng vậy.”
Sở Giang có lẽ không phải sông dài nhất lớn nhất Yên quốc, nhưng thế nước hung mãnh nhất. Vì phòng lũ tốt, kiến đê đập tốt, mỗi năm Yên quốc đều liều mạng nện bạc xuống, tuy nói Yên Lẫm làm vua thập phần khôn khéo, mật thám thủ hạ Sử Tịnh Viên cũng đều thập phần giỏi giang, nhưng công trình thủy lợi lớn như vậy, nếu muốn không có tham ô, thật sự là chuyện không khả thi, bạc trị hà có thể có quá nửa dùng ngay trên đường, quân thần cả triều Yên quốc cũng đều không có lời gì.
Sức người muốn đối kháng lực lượng tự nhiên cường đại của thiên địa, nói dễ hơn làm. Yên quốc mỗi năm đã bỏ ra nhân lực vật lực cực lớn, hiệu quả trị thủy tuy rõ, lại vẫn có quá trình quản lý cực dài lâu, phải khảo nghiệm quốc lực Yên quốc.
Chỉ một con sông này, đã làm non nửa thu nhập của quốc khố Đại Yên quốc lấp bên trong, mà tráng niên lao động bị vây khốn thì càng nhiều không đếm xuể.
Cho dù là như thế, mỗi năm cũng luôn còn mấy chỗ vỡ đê, mấy chỗ gặp tai, mà những tử vong, lênh đênh, ôn dịch khổ nạn liên quan sau đó hóa thành văn tự lạnh băng, bỏ trên bàn Hoàng đế, luôn làm Yên Lẫm nhiều ngày rầu rĩ.
Lũ lụt Sở Giang, thậm chí đã đủ ảnh hưởng đến quốc sách phát triển của cả Yên quốc.
Vài năm trước, khi Yên Lẫm cùng quần thần nói đến Yên quốc tương lai làm sao phát triển thế lực tốt hơn, đã có người từng nói, Yên quốc tuy là nước quốc lực mạnh nhất trong chư quốc đương thời, nhưng nếu thực sự xuất binh lân quốc bốn phía. Tuy chiếm thượng phong nhưng cũng không đến mức hoàn toàn có ưu thế áp đảo. Nếu muốn lấy thế bẻ cành khô nhanh chóng chinh phục nước khác, trong mấy điều kiện cơ bản nhất, có một điều là về Sở Giang.
Sở Giang đại trị. Trong vòng mười năm, sẽ không bùng nổ nạn lụt lớn, triều đình có thể từ trong cái hố thủy lợi không đáy rút ra nhân lực vật lực và tài lực rất lớn, hòng duy trì quân đội khổng lồ đánh trận đường dài.
Nhớ tới việc Sở Giang, Sử Tịnh Viên hơi động lòng. Chần chừ tới lui, rốt cuộc vẫn nhẹ giọng nói: “Nếu Sở Giang đại trị, thiên hạ sẽ không còn quốc gia nào có thể sánh vai cùng Đại Yên…”
Yên Lẫm thở dài nói: “Trị lý Sở Giang là đại sự bắt đầu từ khi Dung tướng chấp chính, đến nay hiệu quả tuy có thể nói là rõ rệt, cách ngày thành công sợ còn phải rất nhiều năm. Lấy sức người kháng sức trời, cuối cùng không thể trù trừ mà xong.” Sử Tịnh Viên trầm mặc khoảnh khắc, rốt cuộc vẫn dùng thanh âm cực trầm thấp nói: “Kỳ thật trên đời này… không phải không có việc trong phút chốc dời non lấp biển, san non lấp biển…”
Y chỉ dùng thanh âm rất rất nhẹ nói nửa câu ngắn ngủi. Yên Lẫm lại đại biến sắc mặt, không cho Sử Tịnh Viên nói tiếp nữa, đứng bật dậy quát to một tiếng: “Tịnh Viên.”
Sử Tịnh Viên hơi chấn động, im lặng không nói.
Yên Lẫm sắc mặt túc sát: “Tịnh Viên, vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng nói lời như vậy với bất cứ ai nữa, những ý nghĩ đó, ngươi nghĩ cũng không được.”
Sử Tịnh Viên cúi đầu không nói gì. Y biết, nếu người nói lời này không phải mình, chỉ sợ Yên Lẫm ngay cả sát tâm cũng sinh. Chỉ là, có việc, y chung quy không thể nhịn không nói.
Yên Lẫm nhìn Sử Tịnh Viên thoáng tái mặt, trong lòng hiểu tiến ngôn của Sử Tịnh Viên đều là trung thành, là tính toán cho y.
Y là Hoàng đế, y có dã tâm. Y là nam nhi, y có hùng tâm. Y đang trẻ tuổi, y còn có một bầu tráng chí, khát vọng mở mang bờ cõi, khát vọng phát triển quốc gia, khát vọng một ngày kia có thể nhất thống chư quốc. Chỉ là, dã tâm và nguyện vọng lớn hơn cũng không đủ để y buông một đường tử thủ chặt chẽ trong lòng kia.
Tịnh Viên đang vì tốt cho y, lúc đầu về đề nghị ám sát, còn chỉ là vì lợi ích nhất thời trước mắt, nhưng hiện tại đối với ý tưởng Sở Giang, lại là vì Yên quốc quốc tộ muôn đời.
Thế nhưng, Tịnh Viên, xin lỗi, có việc, ta vĩnh viễn không làm được.
“Tịnh Viên, lời ta nói, ngươi có nhớ không?”
Sử Tịnh Viên buồn bã gật đầu, rồi lại nhẹ giọng nói: “Kỳ thật… biết đâu…”
“Không có biết đâu! Không có nếu như! Không có khả năng! Tịnh Viên… Đừng nói thêm chữ nào nữa. Hết thảy đều là bản thân ngươi nghĩ ngợi lung tung, không đáng nhắc tới, cũng không đáng nhớ.” Yên Lẫm nhìn Sử Tịnh Viên chằm chằm cơ hồ có phần hung ác.
Thần sắc trong mắt Sử Tịnh Viên biến ảo vài lần, rốt cuộc nói: “Vâng!”
Yên Lẫm buông lỏng toàn thân, suy sụp ngồi xuống, đưa tay muốn làm một động tác trấn an, lại hơi vô lực: “Xin lỗi, Tịnh Viên, ta chỉ là…”
“Ta hiểu.” Sử Tịnh Viên mỉm cười, ngược lại thoải mái, nhìn biểu tình còn hơi sợ hãi trên mặt Yên Lẫm kia, y lại cười “Xem ra bệ hạ ngài cần nghỉ ngơi thanh tịnh một chút, ta cáo lui trước.”
Yên Lẫm nghĩ nghĩ, cười khổ một tiếng: “Ta bị ngươi dọa rồi, thì ra kỳ thật ngươi thực sự biết hết, ngươi…” Y thở dài phất tay. “Ta muốn yên tĩnh một chút, Tịnh Viên cũng đi nghỉ ngơi đi.”
Sử Tịnh Viên cười cười, đi đến trước cửa, lại quay đầu: “Bệ hạ đừng lo lắng, ta không biết gì hết, cũng sẽ không nghĩ ngợi gì hết. Chắc đêm nào đó uống nhiều, nằm mơ, mơ một số việc quái lực loạn thần. Việc trong mơ không thể nhớ, dù muốn nói, cũng chẳng có chỗ nào để nói với người ta.”
Y cười thi lễ, đẩy cửa đi ra ngoài.
Yên Lẫm ngơ ngác ngồi trước ngự án, xuất thần một hồi, lúc này mới cầm một quyển tấu chương lên xem, nhìn cả buổi trời lại chỉ thấy chữ kín giấy, mà nửa chữ cũng không vào được lòng, hơn nửa ngày cũng chẳng biết trong tấu chương rốt cuộc viết gì, lòng chợt buồn bực, tiện tay ném tấu chương, đứng dậy dạo vài bước, đến trước cửa sổ, đưa mắt nhìn, thì ra bất tri bất giác đã là hoàng hôn. Phương xa tà dương như máu, chừng như sắp rơi, chiếu chân trời xa xôi phơn phớt đỏ.
Không dưng, trong lòng điên cuồng tư niệm một người, Dung tướng, ngoài ngàn dặm ngươi có ngẩng đầu, cùng ta ngắm một vầng thái dương hừng hực này, ngươi có biết, ta đang nhớ ngươi.
Thanh âm của Yên Lẫm không lớn nhưng lại không có một chút do dự: “Dung tướng kiên trì là quốc gia nên tự cường mà không xâm phạm người, dù rằng ta cảm thấy trong loạn thế, tuân thủ đạo đức như vậy rất khờ khạo, thế nhưng, ta không đồng ý, lại vẫn tôn trọng, đồng thời nguyện ý giữ gìn. Phương Khinh Trần là bằng hữu của Dung tướng, mặc dù ta không biết giao tình của họ rốt cuộc sâu chừng nào, nhưng ta vĩnh viễn sẽ không ỷ vào sự bảo vệ và tâm ý sâu sắc của Dung tướng với ta mà đi bức bách y, lựa chọn giữa ta và một bằng hữu khác.”
“Ta có dã tâm, ta có dục vọng, ta bức thiết khát vọng có thể thôn tính Tần quốc, vì thế ta quả thật có thể không từ thủ đoạn, thế nhưng trong đây, không thể bao quát lợi dụng Dung tướng. Tịnh Viên, có lẽ ngươi cảm thấy, vì quốc gia làm chuyện như vậy, không phải lợi dụng, mà là tín nhiệm, nhưng Dung tướng không phải ngươi. Dung tướng chẳng dễ dàng gì có thể có cuộc sống tự tại này, không có lý do gì để lại vì chuyện thế này mà bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.”
“Tịnh Viên…” Yên Lẫm thở dài khe khẽ: “Ta không phải người tốt. Nhưng có chuyện, ta vĩnh viễn không làm được. Bởi vì rất lâu trước kia, ta đã phạm quá nhiều sai lầm. Hiện tại ta đã hiểu được, có một số người, có một số việc, là không thể đặt trên cân mà ước lượng, thấy bao nhiêu lợi, phải chăng có lợi.”
Yên Lẫm thanh âm cực nhẹ, ngữ khí cũng không hề kịch liệt sâu sắc, chỉ nhẹ nhàng bình thản mà nói như vậy, Sử Tịnh Viên lại biết, khó lòng dao động mảy may tâm chí y nữa.
“Bệ hạ đã xác định sẽ không suy nghĩ việc Dung tướng, thế ta cũng không nhiều lời nữa.”
Sử Tịnh Viên khi góp lời, chưa từng định áp đặt ý chí của mình cho Yên Lẫm, y chỉ đưa ra nhắc nhở và khuyên bảo thích hợp với Yên Lẫm, cuối cùng vẫn hoàn toàn tuân theo quyết định của Yên Lẫm. Huống hồ lần này không thành công, vốn là chuyện trong dự kiến. Sử Tịnh Viên cũng không hề có quá nhiều cảm giác thất vọng.
“Cảm ơn ngươi, Tịnh Viên, biết rõ không được lòng vẫn chịu nói với ta lời người khác đều không dám nói. May mà có ngươi nhắc nhở, ta mới nghĩ được, kỳ thật trong triều còn không ít thần tử có ý tưởng tương đồng với ngươi. Chỉ là họ không dám nói, không dám làm, sợ rằng còn âm thầm oán trách Dung tướng mãi không làm thành chuyện này cho ta.”
Yên Lẫm lạnh lùng hừ một tiếng: “Bản thân rụt vào nơi an toàn, chỉ chỉ trỏ trỏ, vỗ ngực tỏ trung tâm, lại nói người khác không vì quốc gia mà mất hết tính người, vô tình vô nghĩa, không vì quốc gia mà bất chấp hết thảy, không vì quốc gia mà hy sinh nhiều hơn lớn hơn.”
Nghe ý oán hận phẫn nộ trong lời nói của y, Sử Tịnh Viên lại không khỏi hơi buồn cười, cho dù không chính tai nghe thấy, không chính mắt nhìn thấy, chỉ cần tưởng tượng một chút, yêu cầu hà khắc thế nhân có thể làm với Dung Khiêm, những lời chỉ trích, cơn giận của Yên Lẫm liền không dằn được xông lên. Huống chi lần này thiết tưởng của y cũng vẫn khá chuẩn xác, xem ra ngày mai lâm triều, Hoàng đế sẽ không thể chờ được mà tìm cớ châm chích cảnh báo cả triều văn võ.
Sự tình cuối cùng đã định, Sử Tịnh Viên cũng không muốn Yên Lẫm lại vì việc rối rắm này mà không vui. Vội cười nói: “Đã không định phái người đi giết Tần Húc Phi, việc này gác lại là xong. Bệ hạ ngài trăm công nghìn việc, nào có thời gian vì một chuyện không định nhúng tay mà phí tâm tư quá như vậy.”
Y đưa tay chỉ chỉ tấu chương công văn xếp thành một ngọn núi nhỏ trên ngự án: “Lại là chính vụ bận không xong, nếu để Dung tướng biết, bệ hạ ngài nhân lúc y đi vắng không thèm nghe y, vẫn ngày ngày bận đến nửa đêm, sợ lại phải nổi cáu một phen cho xem.”
Yên Lẫm cười khan một tiếng: “Ngươi không nói, y cách hơn ngàn dặm, làm sao có thể biết được.”
Sử Tịnh Viên mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Yên Lẫm thấy vẻ mặt y không đồng ý, lại ho khan đôi tiếng: “Đây đâu phải ta cố ý không chịu nghỉ ngơi, thật sự là những sự tình lộn xộn này quá nhiều.”
Đưa tay vỗ vỗ công văn trên ngự án, lời lẽ như hơi tiếc mà thực ra là rất vui: “Lãnh thổ lớn như thế, vô số bách tính, làm sao không ra chút sai lầm, làm sao không sinh chút sự cố, dìm hồ lô xuống lại nổi gáo, ôi, quốc thổ quá lớn, bách tính quá nhiều, lại cũng là phiền toái.”
Yên Lẫm đưa tay một đường dọc theo sổ sách chỉ xuống dưới: “Nam Lăng vừa gặp bão, Hà Bắc lại có đàn châu chấu, Tô Chiết bên kia vì vận chuyển muối, mấy quan to ầm ĩ rối tung, kiện cáo thẳng đến chỗ ta, ty quân công của quặng sắt Thương Sơn lại ồn ào đòi tiền đòi vật đòi thợ thuần thục nhất, quận Giang Lăng thì trà hoang, Hoàn Nam thương bang đấu đá, khiến trăm nghiệp tiêu điều, phía tây còn đang ồn ào hạn hán, mà nước Sở Giang lại vẫn càng ngày càng hung hơn, bạc phòng lũ chảy ào ào, còn dâng liền bốn năm tấu chương đòi tiền, ta làm sao an nhàn được.”
Vẻ mặt Sử Tịnh Viên hơi động: “Bạc Sở Giang bên kia lại dùng hết.”
Yên Lẫm thở dài cay đắng, vẻ mặt khá không cam lòng: “Đúng vậy.”
Sở Giang có lẽ không phải sông dài nhất lớn nhất Yên quốc, nhưng thế nước hung mãnh nhất. Vì phòng lũ tốt, kiến đê đập tốt, mỗi năm Yên quốc đều liều mạng nện bạc xuống, tuy nói Yên Lẫm làm vua thập phần khôn khéo, mật thám thủ hạ Sử Tịnh Viên cũng đều thập phần giỏi giang, nhưng công trình thủy lợi lớn như vậy, nếu muốn không có tham ô, thật sự là chuyện không khả thi, bạc trị hà có thể có quá nửa dùng ngay trên đường, quân thần cả triều Yên quốc cũng đều không có lời gì.
Sức người muốn đối kháng lực lượng tự nhiên cường đại của thiên địa, nói dễ hơn làm. Yên quốc mỗi năm đã bỏ ra nhân lực vật lực cực lớn, hiệu quả trị thủy tuy rõ, lại vẫn có quá trình quản lý cực dài lâu, phải khảo nghiệm quốc lực Yên quốc.
Chỉ một con sông này, đã làm non nửa thu nhập của quốc khố Đại Yên quốc lấp bên trong, mà tráng niên lao động bị vây khốn thì càng nhiều không đếm xuể.
Cho dù là như thế, mỗi năm cũng luôn còn mấy chỗ vỡ đê, mấy chỗ gặp tai, mà những tử vong, lênh đênh, ôn dịch khổ nạn liên quan sau đó hóa thành văn tự lạnh băng, bỏ trên bàn Hoàng đế, luôn làm Yên Lẫm nhiều ngày rầu rĩ.
Lũ lụt Sở Giang, thậm chí đã đủ ảnh hưởng đến quốc sách phát triển của cả Yên quốc.
Vài năm trước, khi Yên Lẫm cùng quần thần nói đến Yên quốc tương lai làm sao phát triển thế lực tốt hơn, đã có người từng nói, Yên quốc tuy là nước quốc lực mạnh nhất trong chư quốc đương thời, nhưng nếu thực sự xuất binh lân quốc bốn phía. Tuy chiếm thượng phong nhưng cũng không đến mức hoàn toàn có ưu thế áp đảo. Nếu muốn lấy thế bẻ cành khô nhanh chóng chinh phục nước khác, trong mấy điều kiện cơ bản nhất, có một điều là về Sở Giang.
Sở Giang đại trị. Trong vòng mười năm, sẽ không bùng nổ nạn lụt lớn, triều đình có thể từ trong cái hố thủy lợi không đáy rút ra nhân lực vật lực và tài lực rất lớn, hòng duy trì quân đội khổng lồ đánh trận đường dài.
Nhớ tới việc Sở Giang, Sử Tịnh Viên hơi động lòng. Chần chừ tới lui, rốt cuộc vẫn nhẹ giọng nói: “Nếu Sở Giang đại trị, thiên hạ sẽ không còn quốc gia nào có thể sánh vai cùng Đại Yên…”
Yên Lẫm thở dài nói: “Trị lý Sở Giang là đại sự bắt đầu từ khi Dung tướng chấp chính, đến nay hiệu quả tuy có thể nói là rõ rệt, cách ngày thành công sợ còn phải rất nhiều năm. Lấy sức người kháng sức trời, cuối cùng không thể trù trừ mà xong.” Sử Tịnh Viên trầm mặc khoảnh khắc, rốt cuộc vẫn dùng thanh âm cực trầm thấp nói: “Kỳ thật trên đời này… không phải không có việc trong phút chốc dời non lấp biển, san non lấp biển…”
Y chỉ dùng thanh âm rất rất nhẹ nói nửa câu ngắn ngủi. Yên Lẫm lại đại biến sắc mặt, không cho Sử Tịnh Viên nói tiếp nữa, đứng bật dậy quát to một tiếng: “Tịnh Viên.”
Sử Tịnh Viên hơi chấn động, im lặng không nói.
Yên Lẫm sắc mặt túc sát: “Tịnh Viên, vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng nói lời như vậy với bất cứ ai nữa, những ý nghĩ đó, ngươi nghĩ cũng không được.”
Sử Tịnh Viên cúi đầu không nói gì. Y biết, nếu người nói lời này không phải mình, chỉ sợ Yên Lẫm ngay cả sát tâm cũng sinh. Chỉ là, có việc, y chung quy không thể nhịn không nói.
Yên Lẫm nhìn Sử Tịnh Viên thoáng tái mặt, trong lòng hiểu tiến ngôn của Sử Tịnh Viên đều là trung thành, là tính toán cho y.
Y là Hoàng đế, y có dã tâm. Y là nam nhi, y có hùng tâm. Y đang trẻ tuổi, y còn có một bầu tráng chí, khát vọng mở mang bờ cõi, khát vọng phát triển quốc gia, khát vọng một ngày kia có thể nhất thống chư quốc. Chỉ là, dã tâm và nguyện vọng lớn hơn cũng không đủ để y buông một đường tử thủ chặt chẽ trong lòng kia.
Tịnh Viên đang vì tốt cho y, lúc đầu về đề nghị ám sát, còn chỉ là vì lợi ích nhất thời trước mắt, nhưng hiện tại đối với ý tưởng Sở Giang, lại là vì Yên quốc quốc tộ muôn đời.
Thế nhưng, Tịnh Viên, xin lỗi, có việc, ta vĩnh viễn không làm được.
“Tịnh Viên, lời ta nói, ngươi có nhớ không?”
Sử Tịnh Viên buồn bã gật đầu, rồi lại nhẹ giọng nói: “Kỳ thật… biết đâu…”
“Không có biết đâu! Không có nếu như! Không có khả năng! Tịnh Viên… Đừng nói thêm chữ nào nữa. Hết thảy đều là bản thân ngươi nghĩ ngợi lung tung, không đáng nhắc tới, cũng không đáng nhớ.” Yên Lẫm nhìn Sử Tịnh Viên chằm chằm cơ hồ có phần hung ác.
Thần sắc trong mắt Sử Tịnh Viên biến ảo vài lần, rốt cuộc nói: “Vâng!”
Yên Lẫm buông lỏng toàn thân, suy sụp ngồi xuống, đưa tay muốn làm một động tác trấn an, lại hơi vô lực: “Xin lỗi, Tịnh Viên, ta chỉ là…”
“Ta hiểu.” Sử Tịnh Viên mỉm cười, ngược lại thoải mái, nhìn biểu tình còn hơi sợ hãi trên mặt Yên Lẫm kia, y lại cười “Xem ra bệ hạ ngài cần nghỉ ngơi thanh tịnh một chút, ta cáo lui trước.”
Yên Lẫm nghĩ nghĩ, cười khổ một tiếng: “Ta bị ngươi dọa rồi, thì ra kỳ thật ngươi thực sự biết hết, ngươi…” Y thở dài phất tay. “Ta muốn yên tĩnh một chút, Tịnh Viên cũng đi nghỉ ngơi đi.”
Sử Tịnh Viên cười cười, đi đến trước cửa, lại quay đầu: “Bệ hạ đừng lo lắng, ta không biết gì hết, cũng sẽ không nghĩ ngợi gì hết. Chắc đêm nào đó uống nhiều, nằm mơ, mơ một số việc quái lực loạn thần. Việc trong mơ không thể nhớ, dù muốn nói, cũng chẳng có chỗ nào để nói với người ta.”
Y cười thi lễ, đẩy cửa đi ra ngoài.
Yên Lẫm ngơ ngác ngồi trước ngự án, xuất thần một hồi, lúc này mới cầm một quyển tấu chương lên xem, nhìn cả buổi trời lại chỉ thấy chữ kín giấy, mà nửa chữ cũng không vào được lòng, hơn nửa ngày cũng chẳng biết trong tấu chương rốt cuộc viết gì, lòng chợt buồn bực, tiện tay ném tấu chương, đứng dậy dạo vài bước, đến trước cửa sổ, đưa mắt nhìn, thì ra bất tri bất giác đã là hoàng hôn. Phương xa tà dương như máu, chừng như sắp rơi, chiếu chân trời xa xôi phơn phớt đỏ.
Không dưng, trong lòng điên cuồng tư niệm một người, Dung tướng, ngoài ngàn dặm ngươi có ngẩng đầu, cùng ta ngắm một vầng thái dương hừng hực này, ngươi có biết, ta đang nhớ ngươi.
/415
|