“Nhược Hồng, nhìn ta.”
Phương Khinh Trần cực đoan tùy hứng, Phương Khinh Trần tàn nhẫn vô tình, Phương Khinh Trần không kiêng nể gì.
Khuôn mặt y là lạnh, ánh mắt y là lạnh, thanh âm của y không có độ ấm.
Thế nhưng vì sao rõ ràng là biểu tình lạnh lùng như thế, thanh âm khô khan đến mức không mảy may phập phồng như thế, nháy mắt này lại rõ ràng có nỗi bi thương lớn vô cùng.
Máy tính của Tiểu Lâu, ghi chép trung thực.
Một người bị đè ngồi trên chiếc bàn đá. Một người lẳng lặng đứng trước chiếc bàn đá.
Bi thương như vậy, cứ thế dừng hình. Sau vô số thế kỷ, sau vô số khoảng thời gian, thời điểm người đời sau mở ra đoạn tư liệu này, loại bi thương khắc cốt ấy, vẫn cứ như thế, sinh động khiến lòng người kinh hoảng.
Khinh Trần, Khinh Trần, Khinh Trần, Khinh Trần…
Người đang ngồi, trong mắt nhìn thấy là gì? Người đang đứng, có nghe thấy từng tiếng vang đến từ quá khứ, lẫn cùng từng tiếng rống giận không thể ra miệng trong lòng người đang ngồi.
Khinh Trần, Khinh Trần, Khinh Trần, Khinh Trần…
Thiếu niên dưới ánh dương, vô số lần kêu gọi y đó.
Nhược Hồng, nhìn ta.
Nhìn ta.
Máy cảnh báo của Tiểu Lâu bỗng nhiên ầm vang, biểu đồ số liệu nhanh chóng nhảy nhót cao thấp, mọi người cực kinh sợ, trong nhất thời đều ngơ ngác nhìn nhau.
Ngô Vũ hô to: “Khinh Trần, sao trạng thái *** thần của cậu không ổn định như vậy? Cậu rốt cuộc đang làm gì đó? Đừng có làm càn! Tinh thần lực của cậu đã nhấp nhô quá mức, bất kể cậu đang làm gì, đều dừng lại đi! Mau dừng lại đi!”
Một đầu thời gian và không gian khác, người kia, đứng yên, im lặng.
Nhè nhẹ, bắt đầu nổi gió. Làn gió nhu thuận dựa vào thân thể y mà lưu chuyển, tro bụi cuộn lên dưới đất, phất góc áo y lên, lại dường như lưu luyến mà xoáy ra.
Chẳng biết là y không muốn trả lời, hay là đã không nghe thấy bất cứ ai hô hoán.
—
“Vương gia! Phương hầu xảy ra chuyện rồi!”
Tần Húc Phi đang đầu phình gấp tám cắm vào núi tấu chương mà chịu khổ chịu nạn, xa xa nghe thấy ồn ào ngoài điện, trong lòng cả kinh.
Bảy tám tầng hộ vệ bên ngoài, đang cố gắng ngăn cản vị khách không mời chưa thông truyền mà thân phận còn không đủ kia đằng xa.
Triệu Vong Trần thở hồng hộc, mặt đỏ tai hồng, sau khi đề nội lực hô một tiếng kia, vẫn đang dây dưa với đám hộ vệ nọ.
Trước mắt chỉ thấy một vệt mây đỏ lướt ra, trong kình phong gào thét, lời gã nói còn chưa dứt, người nọ đã lao thẳng đến trước mặt.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Vong Trần đầu mướt mồ hôi nói: “Vương gia, không còn thời gian giải thích đâu, ngài đến Cam Ninh điện trước đi. Sư phụ dáng vẻ đó dọa người lắm, ta sợ y sẽ ra việc lớn…”
Tần Húc Phi chỉ nghe gã nói nửa câu đầu, thân hình chợt động, đã lao thẳng về phía trước như tên như sấm, chỉ để lại một câu ngắn ngủn: “Sĩ Kiệt, ngươi dẫn người qua đây.”
Kỳ Sĩ Kiệt chỉ kịp thưa một tiếng, bóng dáng Tần Húc Phi phía trước đã chẳng thấy đâu.
Triệu Vong Trần đề một hơi liều mạng chạy qua đây, lại đề một hơi theo Tần Húc Phi liều mạng chạy về, lòng có dư mà lực không đủ. Chờ khi gã thở hồng hộc mà chạy đến bên ngoài Cam Ninh điện, Tần Húc Phi đã khí định thần nhàn đứng trước cửa viên, lẳng lặng nhìn chỗ sâu trong hoa viên, trầm mặc không nói. Bên cạnh y, bốn thái giám lấy Lý Đắc Ý làm đầu, đang quỳ dưới đất mà run lẩy bẩy.
Triệu Vong Trần biết Lý Đắc Ý đã nói những lời nên nói, chạy lên bổ sung: “Sau khi bọn ta rời khỏi Cam Ninh điện, ta thủy chung cảm thấy tình hình của sư phụ rất không đúng, nhịn không được lại lén thò đầu vào coi thử, kết quả là nhìn thấy tình hình kiểu này, ta sợ xảy ra chuyện, chỉ cảnh cáo họ tránh ra thật xa, không được rình coi, sau đó lập tức chạy đi báo tin cho Vương gia.”
Tần Húc Phi nhàn nhạt nhìn gã một cái, gật đầu tỏ vẻ tán thưởng sự thông minh và phán đoán của gã.
Trong điện quang hỏa thạch, gã trái lại phân được nặng nhẹ, biết vào lúc này người nào có thể kịp thời trợ giúp gã.
Cho dù người có thể trợ giúp gã này, là người Tần.
“Ngươi chờ ở đây, chờ Sĩ Kiệt dẫn người qua, lập tức bao vây cả Cam Ninh điện, coi chừng mấy thái giám này cho ta. Không có sự đồng ý của ta, không nên để bất cứ ai trò chuyện với họ. Trước khi ta ra, trong ngoài Cam Ninh điện, một con ruồi cũng không cho ra vào, dù là trọng thần hoặc thống lĩnh người Sở trong cung nghe được tin tức chạy tới cũng không cho vào.” Giờ khắc này, ngữ khí của Tần Húc Phi kiên cường mà lạnh lùng.
Mà Triệu Vong Trần không chần chừ chút nào, lập tức đáp: “Vâng!”
Cửa viện mở rồi khép, Tần Húc Phi rảo bước vào Cam Ninh cung, người bên ngoài có thể nhìn thấy, lại chỉ có tường cung cao cao và cả cửa viện đóng chặt.
Không đóng được chính là một loại gào thét hỗn độn, không đóng được chính là vùng trời Cam Ninh cung, luồng bụi mù màu xám kia, chậm rãi lượn vòng.
—
Tần Húc Phi đứng bên trong cửa, lọt vào tầm mắt, lâm viên hoa mỹ này, đã bị hủy hoại một nửa.
Hủy hoại hoa viên rộng lớn này, là một luồng khí lưu cường đại, đang không ngừng xoay tròn chung quanh hai người kia.
Trong phạm vi mấy trượng, hoa tàn cây trụi. Cát đất, hoa cỏ, lá cây, những nhánh cây con con, thậm chí cả đá, đều ở trong khí lưu giãy giụa vô lực, gãy gập, đụng vỡ, xoắn nát.
Giữa bụi mù, còn loáng thoáng có thể nhìn thấy hai người kia, thân ngay trung tâm gió xoáy, an tĩnh đến mức cả quần áo tóc tai cũng yên lặng bất động.
Bên người gió thét giận dữ, vạn vật thành tro, họ phảng phất vô tri vô giác, chỉ lẳng lặng ngưng mắt nhìn nhau. Xa xa nhìn qua, hai sinh mệnh sống động kia, phảng phất đã ở trong cơn lốc có ma lực, ngưng làm một thể với chiếc bàn đá, biến thành tảng đá lạnh băng.
Tần Húc Phi hít một hơi thật sâu, rảo bước về phía trước, mỗi một bước đều lưu lại một vết chân cực sâu dưới đất. Từ từ tiến lên, dần dần mạnh như kinh hồng, chân lực đầy người hội tụ chặt chẽ, từng chút một đề lên cao nhất, chỗ thân hình y chuyển động, cũng bắt đầu cuốn lên khí mạnh gió cả. Khi tốc độ đề đến đỉnh, y đâm thẳng vào trong gió lốc quanh người Phương Khinh Trần!
Từng tầng khí kình mạnh mẽ tiêu mòn thế xông đến của y, tốc độ của Tần Húc Phi càng lúc càng chậm, vọt vào trong vòng một trượng quanh người Phương Khinh Trần, y rốt cuộc hết lực, đứng thẳng đó.
Cát đá bay khắp, cành lá lượn vòng. Trong điên cuồng, y từ từ nắm tay, hô hấp thật sâu, sau đó vững vàng cất bước, hướng về trung tâm gió lốc, đi từng bước một.
Từng bước cất ra, kim quan buộc tóc trên trán lật bay ngược ra ngoài. Mái tóc mất đi ràng buộc, bay tản ra như điên giữa gió táp.
Lại một bước. Leng keng leng keng, là ngọc bội trên người y đã vỡ nát, vòng vàng bể tung. Y đã không thể duy trì được khí kình hộ thể, chỗ kình phong đến, không biết bao nhiêu đá vụn cành cây đập lên mình.
Giữa cơn lốc hình tròn, vòng vèo qua lại. Những vật cứng bén nhọn này, bay nhanh mà qua, đều là lợi khí giết người.
Một viên đá sắc bén bên cạnh sắp đập vào mắt, y hơi nghiêng đầu một cách gian nan, hòn đá mang theo tiếng vang nhanh mạnh, cũng mang theo máu tươi của y, sượt thẳng qua, trên mặt y nháy mắt đã thêm một vết thương. Cơ thịt lật lên, vừa sâu vừa dài.
Bỗng dưng, Tần Húc Phi lại nở nụ cười. Nếu y kiệt lực, không thể tiến vào, không cẩn thận chết ở chỗ này, người kia cũng mất khống chế đến kiệt lực, không cẩn thận chết ở chỗ này. Hai người chết và một kẻ điên, màn này chắc chắn sẽ lưu truyền thiên cổ.
Nhưng mà, y vẫn chưa từng nghĩ chuyện phải lui khỏi, chỉ chậm rãi tiến về phía trước. Muốn trong khí trường đáng sợ này, duy trì bản thân cân bằng, chống lại lực cản mà đi về trước, đã gian nan vô cùng. Y không có lực lượng dư thừa để trốn tránh thêm.
Mỗi một bước đi đến, chân liền bước ra một dấu chân rất sâu, sâu đến mắt cá chân.
Thời gian, dài đằng đẵng dường như không có cuối.
Lại là một bước cất ra, thiên địa bỗng nhiên nhẹ tênh, thân thể y chợt lảo đảo, lại lảo đảo, rốt cuộc vẫn miễn cưỡng khống chế được sự cân bằng.
Lúc này, y đã đầu tóc bù xù, mặt mày nhem nhuốc, áo quần tả tơi, máu nhuộm toàn thân, đáng sợ nhất vẫn là ba vết thương trên mặt, khiến khuôn mặt vốn anh tuấn của Tần Húc Phi trở nên đáng sợ cực kỳ.
Chỉ là, hiện tại Phương Khinh Trần không nhìn thấy y.
Từ đầu chí cuối, ánh mắt Phương Khinh Trần chỉ nhìn Sở Nhược Hồng, ánh mắt Sở Nhược Hồng, cũng chỉ ngưng cố định trong tầm mắt Phương Khinh Trần.
Chỉ là, trong đôi mắt Sở Nhược Hồng, không mừng không đau, không sợ không thương. Trống rỗng, chết lặng, trầm tịch, giờ khắc này, hắn không phải là một kẻ điên, chỉ là một hoạt tử nhân.
Mà trong đôi mắt Phương Khinh Trần, lại như đã dốc hết tất cả những thống khổ bi thương sợ hãi lo âu giữa nhân thế.
Chợt thấy đôi con ngươi đen sẫm sâu không thấy đáy này, trong lòng Tần Húc Phi liền cả kinh. Y chưa bao giờ biết, ánh mắt nhân loại, lại có thể biểu lộ nhiều đau thương đến vậy, nhiều khổ sở đến vậy, song đây không phải ánh mắt Phương Khinh Trần!
Đây không nên là ánh mắt Phương Khinh Trần! Đây sẽ không phải là ánh mắt Phương Khinh Trần!
Phương Khinh Trần cho dù có nhiều đau khổ như vậy, cũng sẽ không biểu đạt ra. Phương Khinh Trần cho dù biểu đạt ra sự thống khổ của y, cũng sẽ không yếu ớt như vậy, tựa như chỉ cần nhẹ nhàng khảy nữa, tất cả những dây lý trí, đều sẽ lập tức đứt đoạn.
Đây… không phải Phương Khinh Trần… Đây là Sở Nhược Hồng! Đây là Sở Nhược Hồng yếu đuối vô lực kia! Đây là Sở Nhược Hồng nhiều năm trước, trơ mắt nhìn người tốt với mình nhất trên đời này, bị mình bức chết tươi kia!
Người này, không phải Phương Khinh Trần!
Tần Húc Phi cắn răng một cái, thình lình thò tay đến bên hông, rút đao!
Ngoài Cam Ninh điện, ba tầng trong, ba tầng ngoài, đã vây vô số binh sĩ. Trong hoàng cung, đã có vô số người Sở và người Tần nghe tin mà đến, quan lớn và thị vệ cùng nhau đứng ngoài đường cảnh giới của đám binh sĩ, dỏng tai chú ý động tĩnh trong Cam Ninh điện.
Song trừ kình phong gào thét thì họ chẳng nghe thấy gì, chẳng nhìn thấy gì hết.
Chỉ có mình Triệu Vong Trần, vừa nãy khi truyền đạt mệnh lệnh của Tần Húc Phi cho Kỳ Sĩ Kiệt, hữu ý vô ý nhãng qua bản thân gã bên ngoài những người không được ra vào, lúc này cậy bản thân ở ngay trong đường cảnh giới Kỳ Sĩ Kiệt bố trí, lại vì là đồ đệ của Phương Khinh Trần, địa vị khá tuyệt, nhịn hoài nhịn mãi, rốt cuộc vẫn nhịn không được, bạo gan ở ngay cửa viên, thò đầu trông đến.
Song Tần Húc Phi cũng như Phương Khinh Trần, đã bị gió mạnh, đá vụn, cây gãy, lá rụng kia vây tròn xung quanh, hết thảy động tác, cảnh tượng, đều lộn xộn mơ hồ.
Tần Húc Phi hai tay cầm đao, hít sâu một hơi rồi giơ lên, quát to một tiếng: “Phương Khinh Trần! Tỉnh lại!”
Y thà rằng bị thương cũng không né tránh, chỉ vì giữ lại chút khí lực nội tức này!
Tiếng ra, đao hạ! Một đao bổ xuống!
Đao tên Trảm Phách, sắt hiếm ngoài trời đúc nên, từ cái năm y mười tám tuổi đó, kiến công trong quân, phụ hoàng từ trong ngự khố mật tàng đem tặng cho, đao này vẫn chưa từng rời khỏi người y.
Hàn quang nhật ảnh, lóe sáng chói mắt, chém thẳng vào hư không, chém giữa ánh mắt hai người phảng phất thực chất kia!
Trảm rời phách, đoạn hồn sầu!
Khí kình xoay quanh đột nhiên nứt toác, những người thủ ngoài Cam Ninh cung chỉ cảm thấy dưới chân thoáng chấn động. Mọi người náo động một trận, rất nhiều người Sở rốt cuộc nhịn không được nữa, muốn lao thẳng vào trong, Kỳ Sĩ Kiệt cắn răng khống chế khát vọng quay người xông vào Cam Ninh điện của mình, chỉ huy thuộc hạ liều mạng ngăn người.
Giữa tiếng nổ rền vang, Triệu Vong Trần chỉ thấy đất cát bay mù trời, che lấp cả trời đất, thiên địa chợt tối sầm, ba bóng người chia ba phương hướng bắn ra, đều rơi bịch xuống đất, hồi lâu vẫn không động đậy một thoáng.
Phương Khinh Trần cực đoan tùy hứng, Phương Khinh Trần tàn nhẫn vô tình, Phương Khinh Trần không kiêng nể gì.
Khuôn mặt y là lạnh, ánh mắt y là lạnh, thanh âm của y không có độ ấm.
Thế nhưng vì sao rõ ràng là biểu tình lạnh lùng như thế, thanh âm khô khan đến mức không mảy may phập phồng như thế, nháy mắt này lại rõ ràng có nỗi bi thương lớn vô cùng.
Máy tính của Tiểu Lâu, ghi chép trung thực.
Một người bị đè ngồi trên chiếc bàn đá. Một người lẳng lặng đứng trước chiếc bàn đá.
Bi thương như vậy, cứ thế dừng hình. Sau vô số thế kỷ, sau vô số khoảng thời gian, thời điểm người đời sau mở ra đoạn tư liệu này, loại bi thương khắc cốt ấy, vẫn cứ như thế, sinh động khiến lòng người kinh hoảng.
Khinh Trần, Khinh Trần, Khinh Trần, Khinh Trần…
Người đang ngồi, trong mắt nhìn thấy là gì? Người đang đứng, có nghe thấy từng tiếng vang đến từ quá khứ, lẫn cùng từng tiếng rống giận không thể ra miệng trong lòng người đang ngồi.
Khinh Trần, Khinh Trần, Khinh Trần, Khinh Trần…
Thiếu niên dưới ánh dương, vô số lần kêu gọi y đó.
Nhược Hồng, nhìn ta.
Nhìn ta.
Máy cảnh báo của Tiểu Lâu bỗng nhiên ầm vang, biểu đồ số liệu nhanh chóng nhảy nhót cao thấp, mọi người cực kinh sợ, trong nhất thời đều ngơ ngác nhìn nhau.
Ngô Vũ hô to: “Khinh Trần, sao trạng thái *** thần của cậu không ổn định như vậy? Cậu rốt cuộc đang làm gì đó? Đừng có làm càn! Tinh thần lực của cậu đã nhấp nhô quá mức, bất kể cậu đang làm gì, đều dừng lại đi! Mau dừng lại đi!”
Một đầu thời gian và không gian khác, người kia, đứng yên, im lặng.
Nhè nhẹ, bắt đầu nổi gió. Làn gió nhu thuận dựa vào thân thể y mà lưu chuyển, tro bụi cuộn lên dưới đất, phất góc áo y lên, lại dường như lưu luyến mà xoáy ra.
Chẳng biết là y không muốn trả lời, hay là đã không nghe thấy bất cứ ai hô hoán.
—
“Vương gia! Phương hầu xảy ra chuyện rồi!”
Tần Húc Phi đang đầu phình gấp tám cắm vào núi tấu chương mà chịu khổ chịu nạn, xa xa nghe thấy ồn ào ngoài điện, trong lòng cả kinh.
Bảy tám tầng hộ vệ bên ngoài, đang cố gắng ngăn cản vị khách không mời chưa thông truyền mà thân phận còn không đủ kia đằng xa.
Triệu Vong Trần thở hồng hộc, mặt đỏ tai hồng, sau khi đề nội lực hô một tiếng kia, vẫn đang dây dưa với đám hộ vệ nọ.
Trước mắt chỉ thấy một vệt mây đỏ lướt ra, trong kình phong gào thét, lời gã nói còn chưa dứt, người nọ đã lao thẳng đến trước mặt.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Vong Trần đầu mướt mồ hôi nói: “Vương gia, không còn thời gian giải thích đâu, ngài đến Cam Ninh điện trước đi. Sư phụ dáng vẻ đó dọa người lắm, ta sợ y sẽ ra việc lớn…”
Tần Húc Phi chỉ nghe gã nói nửa câu đầu, thân hình chợt động, đã lao thẳng về phía trước như tên như sấm, chỉ để lại một câu ngắn ngủn: “Sĩ Kiệt, ngươi dẫn người qua đây.”
Kỳ Sĩ Kiệt chỉ kịp thưa một tiếng, bóng dáng Tần Húc Phi phía trước đã chẳng thấy đâu.
Triệu Vong Trần đề một hơi liều mạng chạy qua đây, lại đề một hơi theo Tần Húc Phi liều mạng chạy về, lòng có dư mà lực không đủ. Chờ khi gã thở hồng hộc mà chạy đến bên ngoài Cam Ninh điện, Tần Húc Phi đã khí định thần nhàn đứng trước cửa viên, lẳng lặng nhìn chỗ sâu trong hoa viên, trầm mặc không nói. Bên cạnh y, bốn thái giám lấy Lý Đắc Ý làm đầu, đang quỳ dưới đất mà run lẩy bẩy.
Triệu Vong Trần biết Lý Đắc Ý đã nói những lời nên nói, chạy lên bổ sung: “Sau khi bọn ta rời khỏi Cam Ninh điện, ta thủy chung cảm thấy tình hình của sư phụ rất không đúng, nhịn không được lại lén thò đầu vào coi thử, kết quả là nhìn thấy tình hình kiểu này, ta sợ xảy ra chuyện, chỉ cảnh cáo họ tránh ra thật xa, không được rình coi, sau đó lập tức chạy đi báo tin cho Vương gia.”
Tần Húc Phi nhàn nhạt nhìn gã một cái, gật đầu tỏ vẻ tán thưởng sự thông minh và phán đoán của gã.
Trong điện quang hỏa thạch, gã trái lại phân được nặng nhẹ, biết vào lúc này người nào có thể kịp thời trợ giúp gã.
Cho dù người có thể trợ giúp gã này, là người Tần.
“Ngươi chờ ở đây, chờ Sĩ Kiệt dẫn người qua, lập tức bao vây cả Cam Ninh điện, coi chừng mấy thái giám này cho ta. Không có sự đồng ý của ta, không nên để bất cứ ai trò chuyện với họ. Trước khi ta ra, trong ngoài Cam Ninh điện, một con ruồi cũng không cho ra vào, dù là trọng thần hoặc thống lĩnh người Sở trong cung nghe được tin tức chạy tới cũng không cho vào.” Giờ khắc này, ngữ khí của Tần Húc Phi kiên cường mà lạnh lùng.
Mà Triệu Vong Trần không chần chừ chút nào, lập tức đáp: “Vâng!”
Cửa viện mở rồi khép, Tần Húc Phi rảo bước vào Cam Ninh cung, người bên ngoài có thể nhìn thấy, lại chỉ có tường cung cao cao và cả cửa viện đóng chặt.
Không đóng được chính là một loại gào thét hỗn độn, không đóng được chính là vùng trời Cam Ninh cung, luồng bụi mù màu xám kia, chậm rãi lượn vòng.
—
Tần Húc Phi đứng bên trong cửa, lọt vào tầm mắt, lâm viên hoa mỹ này, đã bị hủy hoại một nửa.
Hủy hoại hoa viên rộng lớn này, là một luồng khí lưu cường đại, đang không ngừng xoay tròn chung quanh hai người kia.
Trong phạm vi mấy trượng, hoa tàn cây trụi. Cát đất, hoa cỏ, lá cây, những nhánh cây con con, thậm chí cả đá, đều ở trong khí lưu giãy giụa vô lực, gãy gập, đụng vỡ, xoắn nát.
Giữa bụi mù, còn loáng thoáng có thể nhìn thấy hai người kia, thân ngay trung tâm gió xoáy, an tĩnh đến mức cả quần áo tóc tai cũng yên lặng bất động.
Bên người gió thét giận dữ, vạn vật thành tro, họ phảng phất vô tri vô giác, chỉ lẳng lặng ngưng mắt nhìn nhau. Xa xa nhìn qua, hai sinh mệnh sống động kia, phảng phất đã ở trong cơn lốc có ma lực, ngưng làm một thể với chiếc bàn đá, biến thành tảng đá lạnh băng.
Tần Húc Phi hít một hơi thật sâu, rảo bước về phía trước, mỗi một bước đều lưu lại một vết chân cực sâu dưới đất. Từ từ tiến lên, dần dần mạnh như kinh hồng, chân lực đầy người hội tụ chặt chẽ, từng chút một đề lên cao nhất, chỗ thân hình y chuyển động, cũng bắt đầu cuốn lên khí mạnh gió cả. Khi tốc độ đề đến đỉnh, y đâm thẳng vào trong gió lốc quanh người Phương Khinh Trần!
Từng tầng khí kình mạnh mẽ tiêu mòn thế xông đến của y, tốc độ của Tần Húc Phi càng lúc càng chậm, vọt vào trong vòng một trượng quanh người Phương Khinh Trần, y rốt cuộc hết lực, đứng thẳng đó.
Cát đá bay khắp, cành lá lượn vòng. Trong điên cuồng, y từ từ nắm tay, hô hấp thật sâu, sau đó vững vàng cất bước, hướng về trung tâm gió lốc, đi từng bước một.
Từng bước cất ra, kim quan buộc tóc trên trán lật bay ngược ra ngoài. Mái tóc mất đi ràng buộc, bay tản ra như điên giữa gió táp.
Lại một bước. Leng keng leng keng, là ngọc bội trên người y đã vỡ nát, vòng vàng bể tung. Y đã không thể duy trì được khí kình hộ thể, chỗ kình phong đến, không biết bao nhiêu đá vụn cành cây đập lên mình.
Giữa cơn lốc hình tròn, vòng vèo qua lại. Những vật cứng bén nhọn này, bay nhanh mà qua, đều là lợi khí giết người.
Một viên đá sắc bén bên cạnh sắp đập vào mắt, y hơi nghiêng đầu một cách gian nan, hòn đá mang theo tiếng vang nhanh mạnh, cũng mang theo máu tươi của y, sượt thẳng qua, trên mặt y nháy mắt đã thêm một vết thương. Cơ thịt lật lên, vừa sâu vừa dài.
Bỗng dưng, Tần Húc Phi lại nở nụ cười. Nếu y kiệt lực, không thể tiến vào, không cẩn thận chết ở chỗ này, người kia cũng mất khống chế đến kiệt lực, không cẩn thận chết ở chỗ này. Hai người chết và một kẻ điên, màn này chắc chắn sẽ lưu truyền thiên cổ.
Nhưng mà, y vẫn chưa từng nghĩ chuyện phải lui khỏi, chỉ chậm rãi tiến về phía trước. Muốn trong khí trường đáng sợ này, duy trì bản thân cân bằng, chống lại lực cản mà đi về trước, đã gian nan vô cùng. Y không có lực lượng dư thừa để trốn tránh thêm.
Mỗi một bước đi đến, chân liền bước ra một dấu chân rất sâu, sâu đến mắt cá chân.
Thời gian, dài đằng đẵng dường như không có cuối.
Lại là một bước cất ra, thiên địa bỗng nhiên nhẹ tênh, thân thể y chợt lảo đảo, lại lảo đảo, rốt cuộc vẫn miễn cưỡng khống chế được sự cân bằng.
Lúc này, y đã đầu tóc bù xù, mặt mày nhem nhuốc, áo quần tả tơi, máu nhuộm toàn thân, đáng sợ nhất vẫn là ba vết thương trên mặt, khiến khuôn mặt vốn anh tuấn của Tần Húc Phi trở nên đáng sợ cực kỳ.
Chỉ là, hiện tại Phương Khinh Trần không nhìn thấy y.
Từ đầu chí cuối, ánh mắt Phương Khinh Trần chỉ nhìn Sở Nhược Hồng, ánh mắt Sở Nhược Hồng, cũng chỉ ngưng cố định trong tầm mắt Phương Khinh Trần.
Chỉ là, trong đôi mắt Sở Nhược Hồng, không mừng không đau, không sợ không thương. Trống rỗng, chết lặng, trầm tịch, giờ khắc này, hắn không phải là một kẻ điên, chỉ là một hoạt tử nhân.
Mà trong đôi mắt Phương Khinh Trần, lại như đã dốc hết tất cả những thống khổ bi thương sợ hãi lo âu giữa nhân thế.
Chợt thấy đôi con ngươi đen sẫm sâu không thấy đáy này, trong lòng Tần Húc Phi liền cả kinh. Y chưa bao giờ biết, ánh mắt nhân loại, lại có thể biểu lộ nhiều đau thương đến vậy, nhiều khổ sở đến vậy, song đây không phải ánh mắt Phương Khinh Trần!
Đây không nên là ánh mắt Phương Khinh Trần! Đây sẽ không phải là ánh mắt Phương Khinh Trần!
Phương Khinh Trần cho dù có nhiều đau khổ như vậy, cũng sẽ không biểu đạt ra. Phương Khinh Trần cho dù biểu đạt ra sự thống khổ của y, cũng sẽ không yếu ớt như vậy, tựa như chỉ cần nhẹ nhàng khảy nữa, tất cả những dây lý trí, đều sẽ lập tức đứt đoạn.
Đây… không phải Phương Khinh Trần… Đây là Sở Nhược Hồng! Đây là Sở Nhược Hồng yếu đuối vô lực kia! Đây là Sở Nhược Hồng nhiều năm trước, trơ mắt nhìn người tốt với mình nhất trên đời này, bị mình bức chết tươi kia!
Người này, không phải Phương Khinh Trần!
Tần Húc Phi cắn răng một cái, thình lình thò tay đến bên hông, rút đao!
Ngoài Cam Ninh điện, ba tầng trong, ba tầng ngoài, đã vây vô số binh sĩ. Trong hoàng cung, đã có vô số người Sở và người Tần nghe tin mà đến, quan lớn và thị vệ cùng nhau đứng ngoài đường cảnh giới của đám binh sĩ, dỏng tai chú ý động tĩnh trong Cam Ninh điện.
Song trừ kình phong gào thét thì họ chẳng nghe thấy gì, chẳng nhìn thấy gì hết.
Chỉ có mình Triệu Vong Trần, vừa nãy khi truyền đạt mệnh lệnh của Tần Húc Phi cho Kỳ Sĩ Kiệt, hữu ý vô ý nhãng qua bản thân gã bên ngoài những người không được ra vào, lúc này cậy bản thân ở ngay trong đường cảnh giới Kỳ Sĩ Kiệt bố trí, lại vì là đồ đệ của Phương Khinh Trần, địa vị khá tuyệt, nhịn hoài nhịn mãi, rốt cuộc vẫn nhịn không được, bạo gan ở ngay cửa viên, thò đầu trông đến.
Song Tần Húc Phi cũng như Phương Khinh Trần, đã bị gió mạnh, đá vụn, cây gãy, lá rụng kia vây tròn xung quanh, hết thảy động tác, cảnh tượng, đều lộn xộn mơ hồ.
Tần Húc Phi hai tay cầm đao, hít sâu một hơi rồi giơ lên, quát to một tiếng: “Phương Khinh Trần! Tỉnh lại!”
Y thà rằng bị thương cũng không né tránh, chỉ vì giữ lại chút khí lực nội tức này!
Tiếng ra, đao hạ! Một đao bổ xuống!
Đao tên Trảm Phách, sắt hiếm ngoài trời đúc nên, từ cái năm y mười tám tuổi đó, kiến công trong quân, phụ hoàng từ trong ngự khố mật tàng đem tặng cho, đao này vẫn chưa từng rời khỏi người y.
Hàn quang nhật ảnh, lóe sáng chói mắt, chém thẳng vào hư không, chém giữa ánh mắt hai người phảng phất thực chất kia!
Trảm rời phách, đoạn hồn sầu!
Khí kình xoay quanh đột nhiên nứt toác, những người thủ ngoài Cam Ninh cung chỉ cảm thấy dưới chân thoáng chấn động. Mọi người náo động một trận, rất nhiều người Sở rốt cuộc nhịn không được nữa, muốn lao thẳng vào trong, Kỳ Sĩ Kiệt cắn răng khống chế khát vọng quay người xông vào Cam Ninh điện của mình, chỉ huy thuộc hạ liều mạng ngăn người.
Giữa tiếng nổ rền vang, Triệu Vong Trần chỉ thấy đất cát bay mù trời, che lấp cả trời đất, thiên địa chợt tối sầm, ba bóng người chia ba phương hướng bắn ra, đều rơi bịch xuống đất, hồi lâu vẫn không động đậy một thoáng.
/415
|