Phong Vân

Q.1 - Chương 15 - Bất Khốc Tử Thần (2)

/84


Tam phân giáo trường là một nơi rất kỳ quái.

Nơi này ở trong Thiên Hạ Hội, bao la hùng vĩ vô cùng, nói nó kỳ quái là bởi vì, dù tên là giáo trường nhưng nó lại không được dùng làm nơi dạy dỗ môn đồ của Thiên Hạ Hội, mà chỉ huấn luyện ở trong xá lâu bên cạnh giáo trường.

Tam phân giáo trường thật ra chỉ phục vụ cho mục đích kiểm duyệt bộ hạ và xem môn đồ luận võ mà xây dựng, hết thảy đều chỉ vì một người “Trên vạn người” mà thôi.

Bởi vì lão là Hùng Bá, nên lão hiển nhiên có quyền uy tuyệt đối để có thể làm tất cả!

Thử hỏi ai dám không phục?

Hôm nay, tam phân giáo trường lại tập trung hơn ngàn đệ tử, phần lớn trong đó đều từ mười hai đến mười sáu tuổi, có thể gọi là thời điểm mặt trời mới mọc.

Đáng tiếc, trong tâm đám thiếu niên này hoàn toàn không có một chút ý thức tạo phúc cho xã tắc mà chỉ một lòng tìm kiếm lợi ích, tuổi còn nhỏ như vậy nhưng đã bắt đầu đắm mình vào những ân oán giang hồ.

Là ai đã khiến chúng trở thành như thế?

Nếu tất cả đều là con nhà giàu, sớm hưởng vinh hoa phú quý thì ai thèm gia nhập Thiên Hạ Hội xông pha nguy hiểm, đổi mồ hôi và cả máu để lấy một mảnh phù hoa kia?

Đơn giản bởi vì tất cả đều là hạng bần cùng.

Trời đất bao la, đâu cũng là nghèo khổ. Thần Châu vạn dặm, chẳng đâu không có bách tính lầm than đói khổ. Các triều nối tiếp, đại địa có chủ như vô chủ, nơi nơi oán than, khổ lao chìm nổi!

Toàn bộ Thân Châu đều khóc than, khắp nơi đều là tiếng khóc than của dân chúng!

Người giang hồ thì sung sướng hơn, nhưng chẳng mấy ai vì dân mà ra tay, chỉ một lòng cướp bóc cho đầy túi riêng.

Hùng Bá cũng là một nhân vật võ lâm như thế, cũng có thể độc bá một phương, uy thế này so với đương kim thiên tử chỉ có hơn chứ không kém, nếu không thì hôm nay làm gì triệu được hơn ngàn thiếu niên tụ tập ở tam phân giáo trường này!

Hùng Bá sớm đã ngồi ở trên long ỷ giữa tam phân giáo trường. Hơn trăm đệ tử tinh anh thần sắc dũng mãnh đứng sau long ỷ, vây quanh thành hình bán nguyệt, còn có Văn Sửu Sửu hầu hạ ở bên, thủ vệ nghiêm chỉnh.

Thiên Hạ Hội quy định rất nghiêm khắc, một khi bang chủ truyền lệnh tập hợp thì các đệ tử dù ở tổng đàn hay bất kỳ nơi nào đều phải cấp tốc tụ họp đầy đủ trong vòng một canh giờ, nếu không giết không cần hỏi!

Nên những thiếu niên này tuy số lượng hơn ngàn, nhưng đã sớm xếp hàng vào giáo trường. Lúc này toàn bộ thiếu niên đã đến gần đủ, sắp thành mười hàng đứng trước mặt Hùng Bá!

Kỳ thật từ lúc Hùng Bá sáng lập ra Thiên Hạ Hội tới nay, bởi vì bận trù mưu tính kế làm sao để có thể mở rộng bang phái nên vẫn hiếm khi kiểm duyệt đệ tử bình thường, còn đám môn đồ mới nhập môn thì càng không có nữa, cho nên những thiếu niên này dù đã từng ở trong Thiên Hạ Hội vài năm nhưng đây là lần đầu Hùng Bá kiểm duyệt bọn họ.

Những thiếu niên này dù thần sắc lẫm liệt nhưng hôm nay là lần đầu tiên thể hiện phong thái trước mặt bang chủ nên tâm tình ai nấy đều căng thẳng, cực kỳ căng thẳng, thậm chí còn vô cùng sợ sệt!

Nhưng mà bọn họ không phải sợ sệt vì gặp bang chủ mà bởi vì một người khác!

Cho nên đám đệ tử thiếu niên này trong lúc đó vẫn vô tình hay cố ý nghiêng đầu liếc tới vị trí cuối cùng của hàng thứ mười, vị trí này vẫn chưa được lấp, vẫn thiếu một người.

Một người thực sự đáng sợ - Nó!

Thời hạn một canh giờ sắp qua, đám đệ tử không phải sợ hãi kẻ đến trễ sẽ bị bang chủ nghiêm trị mà là sợ y thật sự đến đây!

Hùng Bá luôn chăm chú nhìn vào thần sắc căng thẳng của những thiếu niên kia, ánh mắt sắc như diều hâu lướt qua từng gương mặt như đang tìm cái gì đó, nhưng sau khi tất cả đã sắp hàng xong, hai mắt lão hiện lên một tia thất vọng, tựa như trong hơn ngàn đệ tử này lão vẫn chưa tìm được cái mình muốn, không khỏi quay sang Văn Sửu Sửu bên cạnh hỏi: “Sửu Sửu, ngươi thấy nó chưa?”

Văn Sửu Sửu hoảng hốt đáp: “Không biết ạ, thuộc hạ cũng chưa gặp qua nó bao giờ, chỉ có điều sau khi điểm số thì còn thiếu một người.”

Hùng Bá ngạc nhiên, trầm ngâm không nói, một lát sau mới mở miệng: “Cũng tốt! Dù sao thì ta thấy hơn ngàn thiếu niên này tuy tinh thần sáng sủa, vị trí cũng không quá kém nhưng thần sắc quá căng thẳng. Nếu trong số này có Bộ Kinh Vân trải qua mười chiến dịch vẫn không thương tích kia thì quả thực khiến lão phu rất thất vọng.”

Đúng vậy! Tất cả đều là phàm phu tục tử, sao có thể lọt vào mắt rồng?

Hóa ra lúc kiểm tra các thiếu hiên này, bởi vì trước đó Hùng Bá đột nhiên nổi hứng đánh cuộc với thuộc hạ thân tín Văn Sửu Sử xem thử mình có khả năng nhận ra Bộ Kinh Vân trong hang ngàn môn hạ hay không, nếu không tìm ra thì sẽ tặng văn Sửu Sửu một vạn lượng vàng, còn nếu tìm ra được, thì lão đã chứng tỏ được ánh mắt sắc bén tinh tế của một kẻ đứng đầu, dĩ nhiên là không cần Văn Sửu Sửu trả gì cả.

Trong lúc hai người còn đang nói thì một thân ảnh từ ngoài của tam phân giáo trường chậm rãi bước tới. Bóng người kia vừa xuất hiện, đám đệ tử trong giáo trường bỗng căng thẳng hẳn lên.

Đúng thời khắc cuối cùng, rốt cuộc nó đã xuất hiện.

Nó không cao không lùn, nhìn đúng dáng một thiếu niên mười ba tuổi, nhưng cả ngàn đệ tử kia, từ lúc nó bước vào trong tam phân giáo trường liền quay mắt không dám nhìn, trong tâm phát lạnh, tựa như trông thấy tử thần vậy!

Không sai! Nó chính là tử thần!

Tham gia mười chiến dịch lớn của Thiên Hạ Hội, đồng đội tiên phong không chết cũng bị thương nhưng chỉ có nó là bình yên không chút thương tích, mặc dù việc này khiến cho tiếng tăm của nó truyền đi rộng rãi trong Thiên Hạ Hội nhưng đồng thời người ta cũng cho rằng nó chỉ mang đến chết chóc, thậm chí khi nghe nhắc đến những chiến tích cũng nó cũng sợ gặp họa mà phải tránh xa xa ra một chút, một vài đệ tử còn gọi đùa nó là “Bất khốc tử thần”.

Chỉ bởi vì nó gia nhập Thiên Hạ Hội đã ba năm mà chưa từng vui vẻ nói chuyện, trên mặt cũng chưa từng biểu lộ một chút cảm xúc nào, hơn nữa cho dù xảy ra chuyện gì, dù là nhìn thấy đồng đội chết thảm trên chiến trường, nó cũng chưa từng có một chút kích động, vẫn giữ nét mặt vô cảm, nên càng không có chuyện vì ai đó, vì chuyện gì mà khóc!

Cảm giác như nó sẽ không khóc, cũng chưa có ai thấy nó khóc bao giờ!

Mà “Bất khốc tử thần” này đã bước tới vị trí cuối hàng thứ mười còn khuyết kia, thoáng chốc, mấy thiếu niên ở gần đó thân thể đều run lên nhè nhẹ, giống như sợ rằng nó thật sự sẽ mang bất hạnh đến với chúng nó.

Trăm ngàn ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào “Nó”, thoáng như là cả nghìn người đang chỉ trỏ nhưng “Nó” chẳng có lấy một chút biểu tình nào.

Nó vẫn đứng yên, không nhúc nhích một chút.

Nó, chính là kẻ mười ba tuổi – Bộ Kinh Vân!

Tháng năm lặng lẽ trôi qua, tuế nguyệt cô độc cũng lặng lẽ, còn có cả Bộ Kinh Vân.

Nó càng lớn càng lạnh lùng và lặng lẽ.

Mười ba tuổi!

Mười ba tuổi so với lúc mười tuổi, trên mặt nó lại có thêm một nỗi tang thương không ai hiểu mà đáng ra không nên có.

Nhưng đôi mày kia vẫn khép kín như ba năm trước, như đang kể lại những đau khổ trước kia và cả tương lai một đời thảm liệt.

Ánh mắt lạnh lùng như đang ở một giấc mộng xa xôi.

Một cơn ác mộng cửa nát nhà tan.

Hùng Bá đã nhìn thấy thiếu niên cuối cùng vào giáo trường, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cả người lại tỏa ra một thứ khí khái đặc biệt, nhất thời mắt sáng lên, mừng rỡ bảo Văn Sửu Sửu: “Sửu Sửu, nếu lão phu đoán không sai thì một vạn lượng vàng của ngươi đã tan thành nước rồi.”

Văn Sửu Sửu cũng nhìn thấy thiếu niên trước mặt rất đặc biệt, trong lòng đã biết nhưng vẫn không thoát khỏi bản sắc người hầu: “Bang chủ tuệ nhãn cao minh, thuộc hạ thua tâm phục khẩu phục.”

Hùng Bá cười nói: “Khoan hãy thất vọng, trước tiên hãy chứng minh cho lão phu thấy đây đúng là người đó!”

Dứt lời, hai chân khẽ điểm, thân hình bỗng nhiên như từ mặt đất mọc lên, thế như đại bang tung cánh bay về phía Bộ Kinh Vân.

Chiêu thức khinh công ấy cực nhanh mà tinh tế, mọi người nhìn thấy đều trợn mắt há mồm, Hùng Bá có thể trở thành kiêu hùng đương thời, thật khô hổ danh. Nhưng là tôn sư một bang, vốn có thể triệu Bộ Kinh Vân lên để gặp, nhưng lúc này lão lại tự mình đi xuống, xem ra cực kỳ coi trọng thiếu niên này.

Là vì duyên cớ nào?

Ngay chính Hùng Bá cũng mơ hồ không hiểu, chỉ cảm thấy rất muốn xuống nhìn cho rõ thiếu niên này thật nhanh!

Thật ra, đúng là vì duyên.

Ác duyên!

Sâu trong lòng, lão biết cuối cùng cũng không thể nào trốn tránh.

Bộ Kinh Vân đứng thẳng như thiết bàn, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh đang bay nhanh về phía mình, nhưng thần sắc vẫn không đổi!

Là hắn? Là hắn? Là hắn?

Hắn đã biết, hắn đến rồi.

Cuối cùng đã đến!

Từ sau khi Hoắc gia trang bị diệt môn, nó gia nhập Thiên Hạ Hội làm đệ tử đã ba năm. Trong ba năm, hai năm đầu nó vẫn làm vài công việc tạp dịch tầm thường, sống nhẫn nhục tạm bợ, cho đến năm ngoái mới bắt đầu tham dự chiến dịch lớn nhỏ nhưng vẫn chưa có cơ hội có thể nhìn thấy bộ mặt kẻ thù thật sự.

Nhưng mà hôn nay nó đa được nhìn thấy y thật rõ ràng!

Trong chớp mắt, Hùng Bá đã như Thái Sơn đứng sừng sững ở trước mặt.

Lão nhìn nó, nó cũng nhìn lão.

Bốn mắt giao nhau, không phải như bạn cũ gặp nhau mà là những ân oán khắc cốt ghi tâm ngày trước, tất cả liên quan ngày xưa.

Bộ Kinh Vân chỉ thấy người trước mắt ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi, gương mặt chữ điền, thái dương nhô cao, hai mắt ẩn chưa vẻ uy nghiêm khó tả, khí độ khác hẳn người thường, không cần hỏi cũng biết đây chính là kẻ thù mình ngày đêm thống hận – Hùng Bá!

Suốt ba năm qua, Bộ Kinh Vân dù chưa từng nhìn thấy mặt mũi lão ra sao nhưng cũng đã nghe được không ít tin tức về lão.

Nó biết, tên của lão không phải Hùng Bá mà chỉ vì lời thề hùng bá thiên hạ nên mới đổi họ thay tên!

Nó biết, vợ lão mất sớm, không có con nối dõi, chỉ có một đứa con gái tên là U Nhược còn nhỏ tuổi!

Nó biết, cho đến gần đây lão mới thu nhận một đệ tử nhập thất tên là Tần Sương, năm nay vừa mười sáu tuổi!

Trừ những chuyện đó ra, Bộ Kinh Vân không biết nhiều lắm.

Nhưng Hùng Bá lại hoàn toàn không biết gì về nó!

Hùng Bá nhìn thiếu niên đặc biệt này từ trên xuống dưới, chỉ thấy ánh mắt lạnh như băng kia quả thực lão chưa từng gặp, và còn ẩn hiện một loại khí tức chết chóc, giống như không mang theo thất tình lục dục, không thể tưởng tượng trên đời lại có một người như thế!

Bộ Kinh Vân đối diện với Hùng Bá, khuôn mặt nhỏ nhắn không lộ ra một thứ cảm xúc nào, nó giống như một khối băng lạnh lùng một chỗ, mà nếu nhìn kỹ còn tưởng nó là một pho tượng đá trường tồn vĩnh viễn.

Một pho tượng đá tử thần!


/84

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status