Những lời này vốn là lời thật tâm, chỉ có điều người Đoạn Lãng tâm phục khẩu phục thực sự là Nhiếp Phong, nó liếc nhìn tiểu tử tóc dài vẫn luôn trầm mặc kia, thầm nghĩ: “Nhiếp Phong tính ra có lẽ cũng không lớn hơn mình mấy tuổi nhưng khinh công không thua kém cha. Nhưng cũng chẳng sao, mình còn mấy năm nữa mới bằng tuổi hắn bây giờ, chỉ cần khổ luyện hơn nữa thì đến lúc đó có khi còn hơn cả y…”
Từ nhỏ nó đã phải gánh vác trọng trách phục hưng Đoạn gia trên vai nên lòng hiếu thắng rất cao, lúc nào cũng muốn hơn người khác.
Nhiếp Nhân Vương vừa lên tới đầu gối phật đã thấy một cỗ khí thế vô cùng sắc bén từ trên đỉnh phật ép thẳng xuống, người chưa tới mà khí đã tới, là kiếm khí, kiếm khí của Đoạn Soái!
Nhiếp Nhân Vương không khỏi ngẩng đầu nhìn đỉnh phật, thầm nghĩ: “Kiếm khí thật phong duệ! Đoạn Soái, người đợi ta suốt năm năm, hôm nay ta đến để hoàn thành tâm nguyện của ngươi.”
Nghĩ vậy, y dỡ Tuyết Ẩm trên lưng xuống giao cho Nhiếp Phong, không quên dặn: “Phong Nhi, con ở lại đây, thay cha bảo quản Tuyết Ẩm.”
Phụ thân lâm trận lại không cần đao, Nhiếp Phong không biết cha đang nghĩ gì, trong lòng càng lo lắng nói: “Cha…”
Nhiếp Nhân Vương cười nhe: “Đừng lo, cha nhất định sẽ chiến thắng, nhất định sẽ trở về cùng con sống những ngày còn lại thật vui vẻ!”
Đoạn Lãng thấy hai người nói chuyện thì vô cùng khó hiểu, bèn đi lên trước nói: “Tiền bối, phụ thân đang ở trong tiểu lâu không xa trên đỉnh phật, xin để vãn bối dẫn đường.”
Nó vốn đang định bước đi, không ngờ Nhiếp Nhân Vương đã ngăn lại: “Không cần! Ta đã cảm thấy hắn ở đâu rồi!”
Vừa dứt lời, thân đã hóa thành một cơn gió lớn bay thẳng lên đỉnh phật.
Trên đỉnh tượng phật giờ chỉ còn hai tiểu hài tử Nhiếp Phong và Đoạn Lãng, Nhiếp Phong nhìn theo bóng cha đến khi khuất dần, hai hàng lông mày cau lại, suýt chút nữa thì dính lại với nhau, tựa như vĩnh viễn không gặp lại.
Đoạn Lãng mới tám tuổi, tính trẻ con chưa hết, thấy Nhiếp Phong lo lắng như thế thì ý niệm bướng bỉnh trong đầu lại nổi lên, nghĩ: “Khinh công hắn tuy cao nhưng không chắc võ công cũng vậy! Được, để ta thử xem nào!”
Trong lòng vừa nghĩ, Đoạn Lãng tiện tay nhặt một cành khii dài tầm hai thước, chân nhẹ nhàng bước, lặng lẽ đến cách nửa trượng sau lưng Nhiếp Phong, đang muốn vung roi lên đánh vào lưng, thầm nghĩ Nhiếp Phong dù không lãnh trọn chiêu này thì cũng khiến hắn bị đau.
Nhưng không ngờ chiêu còn chưa xuất, Nhiếp Phong không quay đầu, thân chưa động đã cất tiếng: “Chiêu Bạch Lộ Trường Minh này của ngươi vốn không tệ, đáng tiếc hạ bàn yếu, hơi thở gấp mà không thuần, cầm kiếm không có lực, ba đại huyệt Khảm, Kiên tỉnh, Khúc trì sơ hở cực lớn.”
Đoạn Lãng ngạc nhiên đến há hốc, nói: “Oa, ngươi không thèm liếc nhìn một cái, sao lại…có thể biết hết vậy?”
Nhiếp Phong thản nhiên đáp: “Nghe thấy.”
Đoạn Lãng càng ngạc nhiên hơn, hỏi lại: “Sao cơ? Nghe…nghe thấy á? Đây là thứ thần công gì vậy?”
Nhiếp Phong chậm rãi quay đầu, nhưng mắt nhìn Đoạn Lãng, dịu dàng cười nói: “Cái này không phải thần cồn gì cả, chỉ là từ khi ba tuổi ta đã bắt đầu luyện Băng Tâm quyết, trong đó có câu: Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh!”
Đoạn Lãng thấy Nhiếp Phong vốn đang lo lắng nãy giờ bỗng nhiên mỉm cười, chính mình cũng không cầm được, cười phá lên: “Ha ha! Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh! Thứ võ công thần kỳ ảo diệu như vậy, hèn cho sâu xa khó hiểu ghê ha!”
Đến đây, hai tiểu hài tử cùng cười, khoảng cách được kéo gần lại.
Nhiếp Phong rất cao hứng, bỗng nhớ ra mấy năm nay mình chưa từng cười, hôm nay lại có thể cười, có thể là do Đoạn Lãng chọc cười, cũng có thể là bởi Đoạn Lãng là đứa trẻ cùng lứa nên dễ nói chuyện chăng?
Nhưng ngay lúc đó, Nhiếp Phong chợt biến sắc.
Nó cảm thấy bốn phía tràn ngập một thứ cảm giác rất kỳ quái.
Cảm giác này giống như…
Vạn vật trên thế gian, mỗi thứ đều khiến cho người ta có cảm giác khác nhau.
Ví dụ như tuyết làm người ta thấy lạnh lẽo; lửa khiến người ta nghe nóng rực, dã thú cho người ta cảm giác là hung mãnh. Cùng là con người nhưng người hầu cho cảm giác thấp hèn, tài tử thì mang đến cảm giác tao nhã, bá vương lại tạo ra cảm giác vô địch!
Nhưng dù là cảm giác nào thì cũng không thể phức tạp bằng thứ cảm giác tràn ngập xung quanh Nhiếp Phong.
Đó là một thứ cảm giác rất bi ai.
Cảm giác cứ như thể trên đời vốn không hề có niềm vui, giống như không muốn sống nhưng bị ép phải sống, làm người ta cảm thấy bi ai và tuyệt vọng đến cực độ, hoàn toàn không mong muốn tới gần thứ cảm giác này.
Nhiếp Phong bị thứ cảm giác bi ai này cuốn hút, nó vội thu nhiếp tinh thần, dùng Băng Tâm quyết tĩnh tâm cảm nhận, cuối cùng đã tìm ra xuất xứ của luồng cảm giác này.
Chính là ở dưới gối Phật !
Nó nhanh chóng đi tới mép nhìn xuống, vừa trông thấy một thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi đang đứng ở trên chân Phật, ngẩng đầu nhìn Nhạc Sơn Đại Phật đang ngẩng đầu kiêu hãnh ngắm thế gian.
Thiếu niên kia toàn thân mặc trang phục đen tuyền, một đôi mày chữ nhất kiên cường ẩn chưa u buồn, hai mắt lạnh lùng, tựa như tất cả người vật trong thiên hạ đều không liên quan tới hắn.
Hắn tựa như một pho tượng màu đen đứng lặng lẽ, làm cho người ta có cảm giác thật cô độc, thật bi ai…
Thật là tuyệt vọng!
Thiếu niên kia chăm chú nhìn Nhạc Sơn Đại Phật, nhưng cũng phát hiện ra có người đang nhìn mình, bèn nhướng mày nhìn lại hướng Nhiếp Phong. Một cái liếc mắt này khiến Nhiếp Phong chấn động toàn thân.
Lãnh ý trong mắt thiếu niên áo đen khiến nó lạnh người, chưa bao giờ Nhiếp Phong tưởng tượng được trên thế gian lại có người có đôi mắt lạnh đến thế.
May mà trong ánh mắt thiếu niên này, ngoại trừ lạnh lùng thì xem ra cũng không có địch ý với Nhiếp Phong.
Nhưng trước cuộc quyết chiến sinh tử của hai tuyệt thế cao thủ, nơi này lại bỗng nhiên xuất hiện một thiếu niên kỳ lạ như vậy, ba người tuy có vẻ không liên quan gì đến nhau song trong lòng Nhiếp Phong lại bắt đầu có cảm giác không yên…
Đang bất an thì chợt phía sau nghe thấy tiếng Đoạn Lãng hỏi: “Nhiếp Phong, ngươi đang nhìn gì vậy?”
Nhiếp Phong quay đầu lại, cười đáp: “Không có gì! Ta thấy một gã thiếu niên đang đứng ở dưới chân Đại phật thôi.”
Nói xong chỉ xuống chân đại phật, lại kinh ngạc đến sững người.
Dưới chân Đại phật rõ ràng không có ai, thiếu niên áo đen lúc nãy đã biến mất.
“Thiếu niên nào? Làm gì có ai đâu, Nhiếp Phong à, ngươi nhất định là thấy quỷ rồi!”
Quỷ?
Nhiếp Phong lại thấy bất an hơn, chỗ ẩn nấp gần nhất cũng cách chân đại phật chí ít cũng hai chục trượng, vậy mà mình vừa quay đầu đáp lời Đoạn Lãng, thiếu niên áo đen kia đã biến mất không thấy tăm hơi, nếu y không phải quỷ thì khinh công thân pháp hẳn rất cao, tuyệt không kém mình một chút nào.
Nhưng Nhiếp Phong chắc chắn y không phải quỷ, bởi vì cảm giác bi ai trên người thiếu niên đó cực kỳ chân thật.
Đó là một thứ bi ai rất sâu sắc, thứ bi ai không biết khi nào mới có thể nhìn thấy ánh sáng…
Thoáng chốc, Nhiếp Phong lại có cảm giác là mình nhìn thấy những điều mình không hiểu lắm.
Nó ôm Tuyết Ẩm, bước tới phía bên trái, chỉ thấy trên vách đá có một sơn động người ta có thể vào được, trên cửa động có khắc một dòng chữ: “Nước qua đầu gối Phật, Lửa cháy động Lăng Vân.”
Một dòng chữ thật kỳ quái.
Tim, đập mạnh.
Tim, là tim của Đoạn Soái!
Đoạn Soái đang ngồi yên trước cửa Đoạn gia, khí độ trầm ổn, tĩnh như ngục sâu, không hổ là nhất đại kiếm thủ!
Chỉ có điều trái tim của gã lại không ngừng đập mạnh, không phải vì sợ hãi mà là vì hưng phấn!
Bởi vì gã có thể cảm nhận được Nhiếp Nhân Vương từng bước tiến đến.
Đoạn Soái vẫn một thân hồng y giống như khi đi tìm Nhiếp Nhân Vương năm năm trước, chỉ có gương mặt tăng thêm vài phần tà khí, là do tháng năm làm gã thay đổi, hay là bởi Hỏa Lân kiếm mà ra?
Hỏa Lân kiếm đang nằm trong bàn tay nắm chặt của Đoạn Soái, chuôi kiếm xanh biếc lại ẩn hiện hồng quang, giống như cũng cảm thấy đối thủ chân chính sắp xuất hiện. Đoạn Soái trầm ngâm, tà khí trên mặt đại thịnh, nhìn Hỏa Lân kiếm nói: “Lão bằng hữu, ngươi cũng cảm thấy y tới rồi sao? Năm đó y vì tình mà phong đao, khiến đôi ta tịch mịch đến nay a!”
Ngay lúc nói chuyện, Đoạn Soái liếc nhìn một cái, đột nhiên nhìn thấy một bóng người từ hơn mười trượng đang cấp tốc lao đến, Đoạn Soái xoay mình mỉm cười.
Tuyết đến rồi! Đao đến rồi! Chiến đến rồi!
Bắc Ẩm Cuồng Đao Nhiếp Nhân Vương đến rồi!
Nhiếp Nhân Vương cũng thoáng nhìn thấy Đoạn Soái đang ngồi trước nhà, chiến ý bạo tăng, ý chí càng cuồng, ngay lúc còn cách Đoạn Soái hai trượng, y liền tiện tay nhặt một thanh đao cũ gỉ sét trong vườn nhà Đoạn gia, tung người lên giữa không trung, vừa vung đao chém thẳng vào Đoạn Soái vừa cất cao giọng nói: “Đoạn Soái! Trận chiến hôm nay ngươi đã khổ công chờ đợi nhiều năm, nay chúng ta cùng phân cao thấp đi!”
Đao thế sắc bén dị thường, vừa nhìn đã biết là chiêu Kinh Hàn Nhất Phách trong Ngạo Hàn Lục Quyết.
Mãnh chiêu đánh xuống nhưng Đoạn Soái lại vẫn ngồi yên như thể không thấy gì, Hỏa Lân cũng không xuất vỏ, chỉ nhắm mắt phun ra hai chữ: “Đáng tiếc.”
Lời vừa xuất, Kinh Hàn Nhất Phách của Nhiếp Nhân Vương lập tức dừng lại, đao dừng lại cách trán Đoạn Soái chưa tới một tấc, nhưng Kinh Hàn Nhất Phách đao thế như cuồng phong bạo vũ, bá đạo vô cùng, nay chiêu tuy đã thu nhưng dư kình cũng đủ làm cho gia viên Đoạn gia bị chấn động.
Nhiếp Nhân Vương nghiêm nghị hỏi: “Sao không xuất thủ?”
Đoạn Soái lúc này mới chậm rãi mở mắt nói: “Bởi vì một đao vừa rồi của ngươi thật sự làm ta cảm thấy đáng tiếc, vốn không xứng để ta xuất thủ!”
Nhiếp Nhân Vương nói: “Hắc! Chẳng lẽ không sợ một đao của ta lấy đi cái mạng già của ngươi sao?”
Đoạn Soái đáp: “Đao chiêu của ngươi dù mạnh nhưng lại hơi chậm, chứng tỏ chưa xuất toàn lực, dù tới sát chân mày ta cũng có thể phá được.”
Nhiếp Phong nghe xong, cười sảng khoái nói: “Giỏi! Nhãn lực tốt! Định lực càng tốt! Một đao vừa rồi chỉ là thử định lực của ngươi, quả nhiên hơn xa người thường, không uổng công Nhiếp Nhân Vương ta ngàn dặm đến tìm ngươi!”
Đoạn Soái đáp: “Nam Lân Kiếm Thủ, Bắc Ẩm Cuồng Đao, mỗi kẻ một phương, chúng ta vốn sớm so tài một trận năm năm trước rồi mới phải, hôm nay dù chết cũng thấy đời này không phí!”
Nhiếp Nhân Vương chiến ý đã đạt đỉnh, cao giọng quát: “Được lắm! Vậy xuất chiêu đi!”
Chẳng ngờ Đoạn Soái đột nhiên lộ vẻ lo lắng nói: “Không, trong lòng ta còn có một chuyện chưa yên…”
Nhiếp Nhân Vương hỏi: “Trận chiến sinh tử này, ta và ngươi đã hẹn là phải giải quyết hết mọi chuyện rồi, chẳng lẽ lại có liên quan đến Nhiếp Nhân Vương ta?”
Đoạn Soái đáp: “Không sai! Đoạn mỗ còn một đứa con tên là Đoạn Lãng, chỉ còn hai cha con, nếu ta chết, hy vọng ngươi có thể truyền dạy võ công cho nó, dạy nó thành tài.”
Hóa ra tâm nguyện của Đoạn Soái chỉ đơn giản có thế, Nhiếp Nhân Vương không lương lự, hảo sảng đáp: “Được!”
Đoạn Soái nghe Nhiếp Nhân Vương đồng ý, tinh thần chấn động, rồi nói tiếp: “Còn nếu ngươi bại vong, Đoạn mỗ cũng sẽ toàn tâm nuôi dạy Nhiếp Phong thay ngươi, cho đến khi nó tung cánh, tuyệt không thiên vị!”
Nhiếp Nhân Vương càng điên cuồng hơn, nói: “Không cần! Nếu hôm nay Nhiếp Nhân Vương ta chết, con ta từ nay về sau nhất định lấy việc đánh bại ngươi làm mục tiêu cả đời mình!”
Trong lúc nói chuyện, Nhiếp Nhân Vương đột nhiên tung người lên cao, đao vừa vung đã thấy hàn khí bao phủ Đoạn Soái, chính là quyết thứ hai Băng Phong Tam Xích trong Ngạo Hàn Lục Quyết!
Băng Phong Tam Xích dùng nội lực hùng hậu dồn vào Tuyết Ẩm, rồi hóa thành đao phong lạnh lẽo, vây đối thủ trong vòng đao lạnh, làm cho toàn thân đông cứng không thể động đậy, để mặc người ta xuống tay!
Nhưng Nam Lân Kiếm Thủ Đoạn Soái nào phải kẻ yếu, thân hình như thiểm điện tránh khỏi ngay trước khi đao của Nhiếp Nhân Vương chém tới!
Đoạn Soái nhìn thanh đao mẻ trong tay Nhiếp Nhân Vương, hỏi: “Tuyết Ẩm của ngươi đâu?”
Không sai! Năm năm trước gã đi tìm Nhiếp Nhân Vương không chỉ vì muốn gặp Bắc Ẩm Cuồng Đao mà còn muốn thấy Tuyết Ẩm, nhưng nay lại thiếu Tuyết Ẩm!
Nhiếp Nhân Vương không để Đoạn Soái kịp thở, vừa truy kích vừa nói: “Đánh bại ngươi cần gì Tuyết Ẩm? Thắng nhờ thần binh lợi khí thì còn ý nghĩa gì!”
“Thật cuồng vọng!” Đoạn Soái như ngọn gió, vội vàng lắc mình qua nóc nhà Đoạn gia.
Nhiếp Nhân Vương không đuổi theo vào nhà mà bay lên nóc nhà, tuy không thể nhìn thấu nơi Đoạn Soái ẩn thân, nhưng ở giữa không trung tập trung tinh thần liền cảm nhận được kiếm khí trên người Đoạn Soái.
Bất cứ kiếm thủ nào cũng có kiếm khí, huống hồ Đoạn Soái lại là bậc tuyệt thế kiếm thủ. Kiếm khí mênh mông không thể nào che giấu!
Nhiếp Nhân Vương xác định được vị trí của Đoạn Soái, lập tức dùng đao phá, “Bình” một tiếng, thân như tia chớp vung đao chém xuống, đây chính là chiêu thứ ba Hồng Hạnh Xuất Tường trong Ngạo Hàn Lục Quyết!
Chiêu này vốn có tên là Tuyết Trung Hồng Hạnh, sau khi Nhiếp Nhân Vương phát hiện ái thê là Nhan Doanh phản bội mình ngoại tình kẻ khác, lấy nỗi hận dung hòa với chiêu này mà thành chiêu Hồng Hạnh Xuất Tường.
Chiêu Hồng Hạnh Xuất Tường một khi xuất ra, đao thế phẫn hận mạnh liệt, bá đọa vô cùng, trên cao nhìn xuống thoáng thấy đao ảnh như mưa, xâm nhập vào từng đốt ngón tay Đoạn Soái…
Đoạn Soái vốn không muốn xuất thủ nhưng bị chiêu này vây vào giữa, tránh cũng không được, bất đắc dĩ phải xuất thủ.
Nhưng gã vẫn chưa rút kiếm, chỉ thấy gã giơ kiếm lên, dùng và kiếm làm kiếm, xuất ra thức thứ nhất trong Thực Nhật kiếm pháp của Đoạn gia – Bạch Dương Phá Hiểu!
Kiếm chưa ra khỏi vỏ nhưng kiếm thế đã ẩn hiện hào quang, như thể mặt trời mới mọc ở chân trời, Nhiếp Nhân Vương đột nhiên thấy hoa mặt, một luồng kiếm phong xông đến, vội vàng thu đao chống đỡ, Hồng Hạnh Xuất Tường cùng Bạch Dương Phá Hiểu ngang sức, hai đại cao thủ cùng bị đánh bay về hai phía.
Đoạn Soái thầm nghĩ: “A, đao chiêu của hắn nổi tiếng cuồng, sao giờ lại thêm một cỗ hận ý nữa thế này?”
Gã làm sao ngờ được năm năm trước mình đi tìm Nhiếp Nhân Vương khiêu chiến, tuy rằng cô độc trở về nhưng vô tình gây ra thảm biến gia đình Nhiếp Nhân Vương, trận chiến hôm nay là do một tay Đoạn Soái mà ra.
Tuy rằng lực lượng ngang nhau nhưng Nhiếp Nhân Vương vẫn chưa buông tha, vung đao trở lên, thét lớn: “Vì sao Hỏa Lân không xuất vỏ?”
Đoạn Soái chắn biên đáp: “Không thấy Tuyết Ẩm, Hỏa Lân ra khỏi vỏ làm gì?”
Nhiếp Nhân Vương trừng mắt nói: “Ngươi nổi danh trời Nam là nhờ Hỏa Lân phối hợp khăng khít với Thực Nhật kiếm pháp, nếu không rút kiếm thì trận này chắc chắn bại!”
Không sai! Một thức Bạch Dương Phá Hiểu vừa rồi, kiếm chưa ra khỏi vỏ đã tỏa hào quang, nếu xuất vỏ, phối hợp với hồng quang tà dị của Hỏa Lân thì uy lực nhất định là hơn gấp bội.
Đoạn Soái vẫn trấn định như thường, nói: “Cần gì!”
Hai chữ vừa thốt ra, tua kiếm vẫn quất về phía Nhiếp Nhân Vương, Nhiếp Nhân Vương không ngờ có chiêu này, má phải bị quất trúng!
Đoạn Soái cầm kiếm đứng lặng, phong phạm của nhất đại tôn sư, ngạo nghễ nói: “Đoạn mỗ không cần thần binh, chỉ cần công phu bản thân cũng đủ thắng ngươi!”
Nhiếp Nhân Vương chịu nhục, nghe máu dồn lên mặt, hai tai đỏ ửng, thú tính càng cuồng, chiến ý càng vượng, cười lớn nói: “Được! Nhiếp Nhân Vương ta không mang theo Tuyết Ẩm, đúng là không muốn cậy vào lợi thế thần binh mà chỉ muốn dùng công phu bản thân đánh bại ngươi, không ngờ ngươi với ta lại cùng ý nghĩ, thật là thống khoái! Thật thống khoái a!”
Trong tiếng cười làm người ta phải lạnh sống lưng, Nhiếp Nhân Vương bỗng trầm sắc mặt.
Đao, lại động!
Trận này đao kiếm ngang nhau, hay là lưỡng bại câu thương?
Không ai có thể biết trước, có lẽ chỉ có cặp mắt Phật dài hơn trượng, nhìn thấu hết thảy mọi chuyện trong nhân gian thì mới có thể biết trước…
Kết quả của trận chiến này sẽ khiến tất cả phải chấn động!
Từ nhỏ nó đã phải gánh vác trọng trách phục hưng Đoạn gia trên vai nên lòng hiếu thắng rất cao, lúc nào cũng muốn hơn người khác.
Nhiếp Nhân Vương vừa lên tới đầu gối phật đã thấy một cỗ khí thế vô cùng sắc bén từ trên đỉnh phật ép thẳng xuống, người chưa tới mà khí đã tới, là kiếm khí, kiếm khí của Đoạn Soái!
Nhiếp Nhân Vương không khỏi ngẩng đầu nhìn đỉnh phật, thầm nghĩ: “Kiếm khí thật phong duệ! Đoạn Soái, người đợi ta suốt năm năm, hôm nay ta đến để hoàn thành tâm nguyện của ngươi.”
Nghĩ vậy, y dỡ Tuyết Ẩm trên lưng xuống giao cho Nhiếp Phong, không quên dặn: “Phong Nhi, con ở lại đây, thay cha bảo quản Tuyết Ẩm.”
Phụ thân lâm trận lại không cần đao, Nhiếp Phong không biết cha đang nghĩ gì, trong lòng càng lo lắng nói: “Cha…”
Nhiếp Nhân Vương cười nhe: “Đừng lo, cha nhất định sẽ chiến thắng, nhất định sẽ trở về cùng con sống những ngày còn lại thật vui vẻ!”
Đoạn Lãng thấy hai người nói chuyện thì vô cùng khó hiểu, bèn đi lên trước nói: “Tiền bối, phụ thân đang ở trong tiểu lâu không xa trên đỉnh phật, xin để vãn bối dẫn đường.”
Nó vốn đang định bước đi, không ngờ Nhiếp Nhân Vương đã ngăn lại: “Không cần! Ta đã cảm thấy hắn ở đâu rồi!”
Vừa dứt lời, thân đã hóa thành một cơn gió lớn bay thẳng lên đỉnh phật.
Trên đỉnh tượng phật giờ chỉ còn hai tiểu hài tử Nhiếp Phong và Đoạn Lãng, Nhiếp Phong nhìn theo bóng cha đến khi khuất dần, hai hàng lông mày cau lại, suýt chút nữa thì dính lại với nhau, tựa như vĩnh viễn không gặp lại.
Đoạn Lãng mới tám tuổi, tính trẻ con chưa hết, thấy Nhiếp Phong lo lắng như thế thì ý niệm bướng bỉnh trong đầu lại nổi lên, nghĩ: “Khinh công hắn tuy cao nhưng không chắc võ công cũng vậy! Được, để ta thử xem nào!”
Trong lòng vừa nghĩ, Đoạn Lãng tiện tay nhặt một cành khii dài tầm hai thước, chân nhẹ nhàng bước, lặng lẽ đến cách nửa trượng sau lưng Nhiếp Phong, đang muốn vung roi lên đánh vào lưng, thầm nghĩ Nhiếp Phong dù không lãnh trọn chiêu này thì cũng khiến hắn bị đau.
Nhưng không ngờ chiêu còn chưa xuất, Nhiếp Phong không quay đầu, thân chưa động đã cất tiếng: “Chiêu Bạch Lộ Trường Minh này của ngươi vốn không tệ, đáng tiếc hạ bàn yếu, hơi thở gấp mà không thuần, cầm kiếm không có lực, ba đại huyệt Khảm, Kiên tỉnh, Khúc trì sơ hở cực lớn.”
Đoạn Lãng ngạc nhiên đến há hốc, nói: “Oa, ngươi không thèm liếc nhìn một cái, sao lại…có thể biết hết vậy?”
Nhiếp Phong thản nhiên đáp: “Nghe thấy.”
Đoạn Lãng càng ngạc nhiên hơn, hỏi lại: “Sao cơ? Nghe…nghe thấy á? Đây là thứ thần công gì vậy?”
Nhiếp Phong chậm rãi quay đầu, nhưng mắt nhìn Đoạn Lãng, dịu dàng cười nói: “Cái này không phải thần cồn gì cả, chỉ là từ khi ba tuổi ta đã bắt đầu luyện Băng Tâm quyết, trong đó có câu: Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh!”
Đoạn Lãng thấy Nhiếp Phong vốn đang lo lắng nãy giờ bỗng nhiên mỉm cười, chính mình cũng không cầm được, cười phá lên: “Ha ha! Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh! Thứ võ công thần kỳ ảo diệu như vậy, hèn cho sâu xa khó hiểu ghê ha!”
Đến đây, hai tiểu hài tử cùng cười, khoảng cách được kéo gần lại.
Nhiếp Phong rất cao hứng, bỗng nhớ ra mấy năm nay mình chưa từng cười, hôm nay lại có thể cười, có thể là do Đoạn Lãng chọc cười, cũng có thể là bởi Đoạn Lãng là đứa trẻ cùng lứa nên dễ nói chuyện chăng?
Nhưng ngay lúc đó, Nhiếp Phong chợt biến sắc.
Nó cảm thấy bốn phía tràn ngập một thứ cảm giác rất kỳ quái.
Cảm giác này giống như…
Vạn vật trên thế gian, mỗi thứ đều khiến cho người ta có cảm giác khác nhau.
Ví dụ như tuyết làm người ta thấy lạnh lẽo; lửa khiến người ta nghe nóng rực, dã thú cho người ta cảm giác là hung mãnh. Cùng là con người nhưng người hầu cho cảm giác thấp hèn, tài tử thì mang đến cảm giác tao nhã, bá vương lại tạo ra cảm giác vô địch!
Nhưng dù là cảm giác nào thì cũng không thể phức tạp bằng thứ cảm giác tràn ngập xung quanh Nhiếp Phong.
Đó là một thứ cảm giác rất bi ai.
Cảm giác cứ như thể trên đời vốn không hề có niềm vui, giống như không muốn sống nhưng bị ép phải sống, làm người ta cảm thấy bi ai và tuyệt vọng đến cực độ, hoàn toàn không mong muốn tới gần thứ cảm giác này.
Nhiếp Phong bị thứ cảm giác bi ai này cuốn hút, nó vội thu nhiếp tinh thần, dùng Băng Tâm quyết tĩnh tâm cảm nhận, cuối cùng đã tìm ra xuất xứ của luồng cảm giác này.
Chính là ở dưới gối Phật !
Nó nhanh chóng đi tới mép nhìn xuống, vừa trông thấy một thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi đang đứng ở trên chân Phật, ngẩng đầu nhìn Nhạc Sơn Đại Phật đang ngẩng đầu kiêu hãnh ngắm thế gian.
Thiếu niên kia toàn thân mặc trang phục đen tuyền, một đôi mày chữ nhất kiên cường ẩn chưa u buồn, hai mắt lạnh lùng, tựa như tất cả người vật trong thiên hạ đều không liên quan tới hắn.
Hắn tựa như một pho tượng màu đen đứng lặng lẽ, làm cho người ta có cảm giác thật cô độc, thật bi ai…
Thật là tuyệt vọng!
Thiếu niên kia chăm chú nhìn Nhạc Sơn Đại Phật, nhưng cũng phát hiện ra có người đang nhìn mình, bèn nhướng mày nhìn lại hướng Nhiếp Phong. Một cái liếc mắt này khiến Nhiếp Phong chấn động toàn thân.
Lãnh ý trong mắt thiếu niên áo đen khiến nó lạnh người, chưa bao giờ Nhiếp Phong tưởng tượng được trên thế gian lại có người có đôi mắt lạnh đến thế.
May mà trong ánh mắt thiếu niên này, ngoại trừ lạnh lùng thì xem ra cũng không có địch ý với Nhiếp Phong.
Nhưng trước cuộc quyết chiến sinh tử của hai tuyệt thế cao thủ, nơi này lại bỗng nhiên xuất hiện một thiếu niên kỳ lạ như vậy, ba người tuy có vẻ không liên quan gì đến nhau song trong lòng Nhiếp Phong lại bắt đầu có cảm giác không yên…
Đang bất an thì chợt phía sau nghe thấy tiếng Đoạn Lãng hỏi: “Nhiếp Phong, ngươi đang nhìn gì vậy?”
Nhiếp Phong quay đầu lại, cười đáp: “Không có gì! Ta thấy một gã thiếu niên đang đứng ở dưới chân Đại phật thôi.”
Nói xong chỉ xuống chân đại phật, lại kinh ngạc đến sững người.
Dưới chân Đại phật rõ ràng không có ai, thiếu niên áo đen lúc nãy đã biến mất.
“Thiếu niên nào? Làm gì có ai đâu, Nhiếp Phong à, ngươi nhất định là thấy quỷ rồi!”
Quỷ?
Nhiếp Phong lại thấy bất an hơn, chỗ ẩn nấp gần nhất cũng cách chân đại phật chí ít cũng hai chục trượng, vậy mà mình vừa quay đầu đáp lời Đoạn Lãng, thiếu niên áo đen kia đã biến mất không thấy tăm hơi, nếu y không phải quỷ thì khinh công thân pháp hẳn rất cao, tuyệt không kém mình một chút nào.
Nhưng Nhiếp Phong chắc chắn y không phải quỷ, bởi vì cảm giác bi ai trên người thiếu niên đó cực kỳ chân thật.
Đó là một thứ bi ai rất sâu sắc, thứ bi ai không biết khi nào mới có thể nhìn thấy ánh sáng…
Thoáng chốc, Nhiếp Phong lại có cảm giác là mình nhìn thấy những điều mình không hiểu lắm.
Nó ôm Tuyết Ẩm, bước tới phía bên trái, chỉ thấy trên vách đá có một sơn động người ta có thể vào được, trên cửa động có khắc một dòng chữ: “Nước qua đầu gối Phật, Lửa cháy động Lăng Vân.”
Một dòng chữ thật kỳ quái.
Tim, đập mạnh.
Tim, là tim của Đoạn Soái!
Đoạn Soái đang ngồi yên trước cửa Đoạn gia, khí độ trầm ổn, tĩnh như ngục sâu, không hổ là nhất đại kiếm thủ!
Chỉ có điều trái tim của gã lại không ngừng đập mạnh, không phải vì sợ hãi mà là vì hưng phấn!
Bởi vì gã có thể cảm nhận được Nhiếp Nhân Vương từng bước tiến đến.
Đoạn Soái vẫn một thân hồng y giống như khi đi tìm Nhiếp Nhân Vương năm năm trước, chỉ có gương mặt tăng thêm vài phần tà khí, là do tháng năm làm gã thay đổi, hay là bởi Hỏa Lân kiếm mà ra?
Hỏa Lân kiếm đang nằm trong bàn tay nắm chặt của Đoạn Soái, chuôi kiếm xanh biếc lại ẩn hiện hồng quang, giống như cũng cảm thấy đối thủ chân chính sắp xuất hiện. Đoạn Soái trầm ngâm, tà khí trên mặt đại thịnh, nhìn Hỏa Lân kiếm nói: “Lão bằng hữu, ngươi cũng cảm thấy y tới rồi sao? Năm đó y vì tình mà phong đao, khiến đôi ta tịch mịch đến nay a!”
Ngay lúc nói chuyện, Đoạn Soái liếc nhìn một cái, đột nhiên nhìn thấy một bóng người từ hơn mười trượng đang cấp tốc lao đến, Đoạn Soái xoay mình mỉm cười.
Tuyết đến rồi! Đao đến rồi! Chiến đến rồi!
Bắc Ẩm Cuồng Đao Nhiếp Nhân Vương đến rồi!
Nhiếp Nhân Vương cũng thoáng nhìn thấy Đoạn Soái đang ngồi trước nhà, chiến ý bạo tăng, ý chí càng cuồng, ngay lúc còn cách Đoạn Soái hai trượng, y liền tiện tay nhặt một thanh đao cũ gỉ sét trong vườn nhà Đoạn gia, tung người lên giữa không trung, vừa vung đao chém thẳng vào Đoạn Soái vừa cất cao giọng nói: “Đoạn Soái! Trận chiến hôm nay ngươi đã khổ công chờ đợi nhiều năm, nay chúng ta cùng phân cao thấp đi!”
Đao thế sắc bén dị thường, vừa nhìn đã biết là chiêu Kinh Hàn Nhất Phách trong Ngạo Hàn Lục Quyết.
Mãnh chiêu đánh xuống nhưng Đoạn Soái lại vẫn ngồi yên như thể không thấy gì, Hỏa Lân cũng không xuất vỏ, chỉ nhắm mắt phun ra hai chữ: “Đáng tiếc.”
Lời vừa xuất, Kinh Hàn Nhất Phách của Nhiếp Nhân Vương lập tức dừng lại, đao dừng lại cách trán Đoạn Soái chưa tới một tấc, nhưng Kinh Hàn Nhất Phách đao thế như cuồng phong bạo vũ, bá đạo vô cùng, nay chiêu tuy đã thu nhưng dư kình cũng đủ làm cho gia viên Đoạn gia bị chấn động.
Nhiếp Nhân Vương nghiêm nghị hỏi: “Sao không xuất thủ?”
Đoạn Soái lúc này mới chậm rãi mở mắt nói: “Bởi vì một đao vừa rồi của ngươi thật sự làm ta cảm thấy đáng tiếc, vốn không xứng để ta xuất thủ!”
Nhiếp Nhân Vương nói: “Hắc! Chẳng lẽ không sợ một đao của ta lấy đi cái mạng già của ngươi sao?”
Đoạn Soái đáp: “Đao chiêu của ngươi dù mạnh nhưng lại hơi chậm, chứng tỏ chưa xuất toàn lực, dù tới sát chân mày ta cũng có thể phá được.”
Nhiếp Phong nghe xong, cười sảng khoái nói: “Giỏi! Nhãn lực tốt! Định lực càng tốt! Một đao vừa rồi chỉ là thử định lực của ngươi, quả nhiên hơn xa người thường, không uổng công Nhiếp Nhân Vương ta ngàn dặm đến tìm ngươi!”
Đoạn Soái đáp: “Nam Lân Kiếm Thủ, Bắc Ẩm Cuồng Đao, mỗi kẻ một phương, chúng ta vốn sớm so tài một trận năm năm trước rồi mới phải, hôm nay dù chết cũng thấy đời này không phí!”
Nhiếp Nhân Vương chiến ý đã đạt đỉnh, cao giọng quát: “Được lắm! Vậy xuất chiêu đi!”
Chẳng ngờ Đoạn Soái đột nhiên lộ vẻ lo lắng nói: “Không, trong lòng ta còn có một chuyện chưa yên…”
Nhiếp Nhân Vương hỏi: “Trận chiến sinh tử này, ta và ngươi đã hẹn là phải giải quyết hết mọi chuyện rồi, chẳng lẽ lại có liên quan đến Nhiếp Nhân Vương ta?”
Đoạn Soái đáp: “Không sai! Đoạn mỗ còn một đứa con tên là Đoạn Lãng, chỉ còn hai cha con, nếu ta chết, hy vọng ngươi có thể truyền dạy võ công cho nó, dạy nó thành tài.”
Hóa ra tâm nguyện của Đoạn Soái chỉ đơn giản có thế, Nhiếp Nhân Vương không lương lự, hảo sảng đáp: “Được!”
Đoạn Soái nghe Nhiếp Nhân Vương đồng ý, tinh thần chấn động, rồi nói tiếp: “Còn nếu ngươi bại vong, Đoạn mỗ cũng sẽ toàn tâm nuôi dạy Nhiếp Phong thay ngươi, cho đến khi nó tung cánh, tuyệt không thiên vị!”
Nhiếp Nhân Vương càng điên cuồng hơn, nói: “Không cần! Nếu hôm nay Nhiếp Nhân Vương ta chết, con ta từ nay về sau nhất định lấy việc đánh bại ngươi làm mục tiêu cả đời mình!”
Trong lúc nói chuyện, Nhiếp Nhân Vương đột nhiên tung người lên cao, đao vừa vung đã thấy hàn khí bao phủ Đoạn Soái, chính là quyết thứ hai Băng Phong Tam Xích trong Ngạo Hàn Lục Quyết!
Băng Phong Tam Xích dùng nội lực hùng hậu dồn vào Tuyết Ẩm, rồi hóa thành đao phong lạnh lẽo, vây đối thủ trong vòng đao lạnh, làm cho toàn thân đông cứng không thể động đậy, để mặc người ta xuống tay!
Nhưng Nam Lân Kiếm Thủ Đoạn Soái nào phải kẻ yếu, thân hình như thiểm điện tránh khỏi ngay trước khi đao của Nhiếp Nhân Vương chém tới!
Đoạn Soái nhìn thanh đao mẻ trong tay Nhiếp Nhân Vương, hỏi: “Tuyết Ẩm của ngươi đâu?”
Không sai! Năm năm trước gã đi tìm Nhiếp Nhân Vương không chỉ vì muốn gặp Bắc Ẩm Cuồng Đao mà còn muốn thấy Tuyết Ẩm, nhưng nay lại thiếu Tuyết Ẩm!
Nhiếp Nhân Vương không để Đoạn Soái kịp thở, vừa truy kích vừa nói: “Đánh bại ngươi cần gì Tuyết Ẩm? Thắng nhờ thần binh lợi khí thì còn ý nghĩa gì!”
“Thật cuồng vọng!” Đoạn Soái như ngọn gió, vội vàng lắc mình qua nóc nhà Đoạn gia.
Nhiếp Nhân Vương không đuổi theo vào nhà mà bay lên nóc nhà, tuy không thể nhìn thấu nơi Đoạn Soái ẩn thân, nhưng ở giữa không trung tập trung tinh thần liền cảm nhận được kiếm khí trên người Đoạn Soái.
Bất cứ kiếm thủ nào cũng có kiếm khí, huống hồ Đoạn Soái lại là bậc tuyệt thế kiếm thủ. Kiếm khí mênh mông không thể nào che giấu!
Nhiếp Nhân Vương xác định được vị trí của Đoạn Soái, lập tức dùng đao phá, “Bình” một tiếng, thân như tia chớp vung đao chém xuống, đây chính là chiêu thứ ba Hồng Hạnh Xuất Tường trong Ngạo Hàn Lục Quyết!
Chiêu này vốn có tên là Tuyết Trung Hồng Hạnh, sau khi Nhiếp Nhân Vương phát hiện ái thê là Nhan Doanh phản bội mình ngoại tình kẻ khác, lấy nỗi hận dung hòa với chiêu này mà thành chiêu Hồng Hạnh Xuất Tường.
Chiêu Hồng Hạnh Xuất Tường một khi xuất ra, đao thế phẫn hận mạnh liệt, bá đọa vô cùng, trên cao nhìn xuống thoáng thấy đao ảnh như mưa, xâm nhập vào từng đốt ngón tay Đoạn Soái…
Đoạn Soái vốn không muốn xuất thủ nhưng bị chiêu này vây vào giữa, tránh cũng không được, bất đắc dĩ phải xuất thủ.
Nhưng gã vẫn chưa rút kiếm, chỉ thấy gã giơ kiếm lên, dùng và kiếm làm kiếm, xuất ra thức thứ nhất trong Thực Nhật kiếm pháp của Đoạn gia – Bạch Dương Phá Hiểu!
Kiếm chưa ra khỏi vỏ nhưng kiếm thế đã ẩn hiện hào quang, như thể mặt trời mới mọc ở chân trời, Nhiếp Nhân Vương đột nhiên thấy hoa mặt, một luồng kiếm phong xông đến, vội vàng thu đao chống đỡ, Hồng Hạnh Xuất Tường cùng Bạch Dương Phá Hiểu ngang sức, hai đại cao thủ cùng bị đánh bay về hai phía.
Đoạn Soái thầm nghĩ: “A, đao chiêu của hắn nổi tiếng cuồng, sao giờ lại thêm một cỗ hận ý nữa thế này?”
Gã làm sao ngờ được năm năm trước mình đi tìm Nhiếp Nhân Vương khiêu chiến, tuy rằng cô độc trở về nhưng vô tình gây ra thảm biến gia đình Nhiếp Nhân Vương, trận chiến hôm nay là do một tay Đoạn Soái mà ra.
Tuy rằng lực lượng ngang nhau nhưng Nhiếp Nhân Vương vẫn chưa buông tha, vung đao trở lên, thét lớn: “Vì sao Hỏa Lân không xuất vỏ?”
Đoạn Soái chắn biên đáp: “Không thấy Tuyết Ẩm, Hỏa Lân ra khỏi vỏ làm gì?”
Nhiếp Nhân Vương trừng mắt nói: “Ngươi nổi danh trời Nam là nhờ Hỏa Lân phối hợp khăng khít với Thực Nhật kiếm pháp, nếu không rút kiếm thì trận này chắc chắn bại!”
Không sai! Một thức Bạch Dương Phá Hiểu vừa rồi, kiếm chưa ra khỏi vỏ đã tỏa hào quang, nếu xuất vỏ, phối hợp với hồng quang tà dị của Hỏa Lân thì uy lực nhất định là hơn gấp bội.
Đoạn Soái vẫn trấn định như thường, nói: “Cần gì!”
Hai chữ vừa thốt ra, tua kiếm vẫn quất về phía Nhiếp Nhân Vương, Nhiếp Nhân Vương không ngờ có chiêu này, má phải bị quất trúng!
Đoạn Soái cầm kiếm đứng lặng, phong phạm của nhất đại tôn sư, ngạo nghễ nói: “Đoạn mỗ không cần thần binh, chỉ cần công phu bản thân cũng đủ thắng ngươi!”
Nhiếp Nhân Vương chịu nhục, nghe máu dồn lên mặt, hai tai đỏ ửng, thú tính càng cuồng, chiến ý càng vượng, cười lớn nói: “Được! Nhiếp Nhân Vương ta không mang theo Tuyết Ẩm, đúng là không muốn cậy vào lợi thế thần binh mà chỉ muốn dùng công phu bản thân đánh bại ngươi, không ngờ ngươi với ta lại cùng ý nghĩ, thật là thống khoái! Thật thống khoái a!”
Trong tiếng cười làm người ta phải lạnh sống lưng, Nhiếp Nhân Vương bỗng trầm sắc mặt.
Đao, lại động!
Trận này đao kiếm ngang nhau, hay là lưỡng bại câu thương?
Không ai có thể biết trước, có lẽ chỉ có cặp mắt Phật dài hơn trượng, nhìn thấu hết thảy mọi chuyện trong nhân gian thì mới có thể biết trước…
Kết quả của trận chiến này sẽ khiến tất cả phải chấn động!
/84
|