Tiểu Tình không rõ vì sao đôi gò má lại đỏ ửng lên, vội nói:
“A Thiết đại ca, huynh lại đùa rồi…”
A Thiết vốn tính thẳng thắn, không hề che giấu nói:
“Muội coi huynh là nói đùa cũng được, nhưng huynh biết muội vẫn luôn nhìn trộm đệ ấy.”
Tiểu Tình cúi đầu không đáp.
“Tiểu Tình, A Hắc không phải lạnh lùng như người ta nghĩ đâu, chỉ cần muội có thể chạm tới trái tim của đệ ấy thì nhất định A Hắc sẽ đối xử tốt với muội.”
Tiểu Tình vẫn không lên tiếng, tựa như trong lòng có nỗi khổ riêng không nói ra được.
Nỗi khổ tâm không nói được ư? Chẳng phải nàng vẫn thường nhìn trộm A Hắc sao? Lẽ nào nàng không có cảm tình với hắn?
Nhưng thấy A Thiết hết lòng lo nghĩ cho đệ đệ, vì không đành lòng làm cho vị đại ca này thất vọng, cũng là vì mục đích không thể nói cùng ai của nàng, Tiểu Tình lại giả bộ tươi cười, gật đầu nói:
“A Thiết đại ca, huynh…đoán không sai, muội…đúng là vẫn hay nhìn trộm A Hắc.”
Nghe Tiểu Tình chính miệng thừa nhận, A Thiết lập tức thành khẩn nói:
“Tiểu Tình, muội quả nhiên thực sự thích A Hắc, huynh thân là đại ca, nhất định sẽ dùng hết sức giúp muội!”
Giúp ư? Những chuyện này cũng có thể giúp được sao?
Tiểu Tình cảm thấy buồn cười, nhưng nhìn vẻ mặt quá đỗi chân thành vì đệ đệ của A Thiết, nàng đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Có lẽ, nàng vốn không cần hắn giúp, bởi vì…
Chỉ chớp mắt, lại mấy ngày nữa trôi qua.
Trong mấy ngày này, cho dù Tiểu Tình luôn tìm cách từ chối sự giúp đỡ của A Thiết, nhưng hắn vẫn không từ bỏ, lúc nào cũng cố tình đẩy nàng và A Hắc lại một chỗ.
A Thiết đã xác định rằng nàng thương yêu A Hắc, lại càng chắc chắn rằng nếu A Hắc có thể đáp lại tình cảm của Tiểu Tình thì nàng có thể khiến A Hắc không còn cảm thấy tịch mịch như vậy nữa.
Vì muốn đền đáp cho những vết thương trên lưng A Hắc, lúc này A Thiết quả thực gắng hết sức lực, quên cả bản thân.
Chẳng hạn như đến bữa cơm chiều, hắn thể nào cũng đẩy cho Tiểu Tình ngồi cạnh A Hắc, sau khi ăn xong hắn lại giả bộ đau bụng, muốn A Hắc thay hắn vào bếp giúp Tiểu Tình rửa bát chén.
Còn có một bữa, A Thiết làm bộ bị bệnh, một mực đòi ở trong nhà, giục A Hắc với Tiểu Tình cùng nhau lên núi hái thuốc.
Đáng tiếc, những khổ tâm của hắn cuối cùng vẫn không có tác dụng gì. Ngày hôm đó, A Hắc và Tiểu Tình tuy đi chung một con đường nhưng vẫn giữ một khoảng cách hai trượng như trước đây, thậm chí có lúc còn xa hơn khi có A Thiết đi cùng.
Xem ra, A Hắc tuyệt đối sẽ không chấp nhận nàng, chỉ có Tiểu Tình là cam tâm tình nguyện, mà không! Phải nói là A Thiết một lòng cam nguyện, chắc gì Tiểu Tình đã nguyện ý.
Hôm đó, Tiểu Tình cùng A Hắc lên núi hái thuốc vừa về tới nhà, không hiểu sao vừa bước vào cổng nàng liền cảm thấy khó chịu vô cùng, xem ra cũng bị bệnh như A Thiết rồi.
Rất có khả năng nàng vốn không hề nghĩ như vậy. Nhưng nếu Tiểu Tình không thích A Hắc thì sao ngày nào cũng nhìn trộm A Hắc?
A Thiết liếc thấy gương mặt Tiểu Tình nóng ran đến đỏ bừng, vội vàng bế nàng đặt lên giường. Từ má lấy nước dấp lên trán cho nàng, còn A Hắc thì chỉ đứng xa xa ở phòng bên cạnh mà không nói gì.
A Thiết lo lắng hỏi:
“Tiểu Tình, muội…không sao chứ?”
Tiểu Tình yếu ớt lắc đầu, hỏi lại:
“A Thiết đại ca, huynh…không phải hôm nay bị bệnh à? Sao bỗng nhiên…lại khỏe như vậy?”
A Thiết xấu hổ cười, đáp:
“Huynh…vừa khỏi.”
“Thật không đó?” Tiểu Tình liếc mắt nhìn A Hắc ngoài cửa, thấp giọng nói:
“A Thiết đại ca, huynh…là muốn cho muội có cơ hội ở cùng A Hắc nên mới giả bệnh phải không?”
A Thiết tảng lờ không đáp, Tiểu Tình thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
Nếu hôm nay muội không bị bệnh thì chắc ngày mai huynh cũng giả bệnh phải không?”
A Thiết vẫn im lặng không nói gì, coi như là thừa nhận.
Tiểu Tình cười khổ một tiếng, tấm lòng A Thiết nàng rất hiểu. Kỳ thực, chính nàng cũng không phải là đang giả vờ hay sao? Chỉ có điều trình độ giả vờ bệnh của nàng cao hơn A Thiết rất nhiều. Chí ít, nàng có thể tùy ý khống chế chân khí trong cơ thể, tạo thành một cỗ nhiệt lực khiến cho thân thể nóng lên như bị sốt. Đây là bí mật của nàng.
Lúc này Từ má đã mang nước trở về, bà vội vàng cuống quít thấm khăn đắp lên trán cho Tiểu Tình, lại ân cần hỏi:
“Tiểu Tình, con có thấy đỡ chút nào không?”
Tiểu Tình gật gật đầu, Từ má lại nói:
“Chậc, thật tội quá, con gái chân yếu tay mềm sau này đừng có đi hái thuốc nữa kẻo trúng gió thì nguy.”
Tiểu Tình im lặng không nói, vừa liếc nhìn A Thiết, lại quay sang nhìn A Hắc xa không chạm tới, cuối cùng nàng cũng đạt được mục đích.
Vì muốn cho Từ má yên lòng, Tiểu Tình đành phải nhắm mắt rồi ngủ thiếp khi nào không hay.
Sau này mới biết, nàng lúc ấy quả thực mệt mỏi.
Lúc nàng tỉnh dậy, trời đã tảng sáng. Nhưng Tiểu Tình tỉnh dậy không phải vì ánh nắng mai mà do một tấm khăn ướt đánh thức nàng.
Hóa ra là A Thiết, hắn vẫn ở bên cạnh nàng không rời nửa bước, không ngủ một canh, vẫn ngồi đó đắp khăn ướt cho nàng.
Tiểu Tình hoảng hốt, cuống quít ngồi dậy, hỏi:
“A Thiết…đại ca, huynh…sao còn chưa đi ngủ?”
A Thiết đáp:
“Mẹ bảo, lấy nước dấp lên trán sẽ làm muội thấy dễ chịu hơn, nhưng mẹ đã lớn tuổi rồi, huynh bảo người đi ngủ, để huynh ngồi đây dấp nước cho muội là được rồi.”
Tiểu Tình nghe xong, trong lòng chấn động. Hán tử chân thành thẳng thắn ấy cả đêm không ngủ, ngồi bên cạnh chăm sóc cho nàng. Mắt thấy đôi mắt hắn thâm quầng, dung nhan tiều tụy, Tiểu Tình bất chợt nghe trong sống mũi cay cay.
“A Thiết đại ca, huynh…tốt với muội quá.”
“Muội là em dâu tương lai của huynh mà, sao có thể không đối xử tốt với muội cho được? Mà cho dù muội không phải đi nữa thì huynh cũng đâu có thể thấy chết không màng.”
Không sai! Đây mới chính là một trái tim hán tử nhiệt thành!
Đã sống qua bao nhiêu lâu, trong cái thế giới của nàng, những người nàng gặp đều là cười nói ngoài mặt, trước giờ vẫn không có một ai đối xử với nàng như một con người có máu có thịt, chỉ có A Thiết, Từ má…
Vì không muốn A Thiết phải vất vả thêm nữa, nàng bèn thu liễm chân khí trong cơ thể, thân nhiệt tự nhiên giảm xuống, nàng nói:
“A Thiết…đại ca, muội…đã khỏi bệnh rồi…”
“Sao lại nhanh thế được?”
“Huynh không tin thì thử xem.” Nàng nói xong liền cầm tay A Thiết đặt lên trán mình. A Thiết mừng ra mặt, nói:
“Ừ nhỉ, có vẻ như là đã hạ sốt thật.” Tay hắn mặc dù cứng rắn như thép những lại rất ấm áp.
“A Thiết đại ca, huynh nên chợp mắt một chút đi, nếu không chút lại không có sức lên núi hái thuốc…”
“Vậy…cũng được! Muội cũng phải nghỉ ngơi cho tốt đó.” Hắn nói xong, kéo cái chăn đắp lại cho nàng rồi đẩy cửa bước ra.
Tiểu Tình chăm chú nhìn vào bóng dáng cao lớn của hắn, nhìn đến ngây ngốc, trong lòng thầm nghĩ:
A Thiết đại ca, vì sao lại đối đãi với muội tốt như vậy?
Huynh có biết, huynh càng đối xử tốt với muội bao nhiêu thì Tiểu Tình lại càng thấy hổ thẹn bấy nhiêu, càng không biết phải làm thế nào mới phải.
Lúc A Thiết bước ra khỏi phòng Tiểu Tình, liền gặp một người đang đứng không xa ngoài cửa, một người mà hắn không ngờ lại ở đó.
Là A Hắc!
A Thiết nhất thời cũng không hiểu vì sao A Hắc lại ở ngoài cửa phòng Tiểu Tình sớm như vậy, chắc là A Hắc chỉ mới đến đây thôi. A Hắc chắc chắn sẽ không phải như A Thiết cả đêm không ngủ đấy chứ?
A Hắc nhìn thấy A Thiết cũng không nói gì, chỉ quay lưng bước về phía phòng mình. Không ngờ, hắn vừa xoay người, A Thiết đã thở dài nói với hắn:
“A Hắc, đừng có làm bộ…không biết gì hết như vậy.”
A Hắc nghe vậy thì đứng lại, chờ hắn nói tiếp:
“Ta biết, đệ sớm nhận ra Tiểu Tình thường nhìn trộm mình.”
A Hắc không nói.
“Muội ấy dường như rất thích đệ.”
A Hắc vẫn không nói gì, A Thiết rốt cuộc nhịn không được bèn nói thẳng:
“A Hắc, Tiểu Tình là một cô gái tốt, muội ấy nhất định sẽ là một người vợ hiền thảo, đừng có lạnh lùng với người ta như vậy.”
A Hắc nghe xong những lời này, phá lệ mở miệng nói:
“Cô ta rất kỳ quái.”
A Thiết buồn cười mà không cười được, đệ đệ quái nhất thôn còn nói một cô gái xinh đẹp là kỳ quái!
“Sau khi cô ta đến đây…” A Hắc bổ sung.
“Chúng ta giống như bị giám sát.”
Giám sát ư? A Thiết thầm nghĩ: Cái lí do của A Hắc mới ly kỳ làm sao, hắn cười nói: “A Hắc, đừng có đa nghi nữa, đó chỉ là một người con gái thương yêu đệ mà thôi.”
“Thật sao?” A Hắc thản nhiên nói, hắn chỉ có nói với A Thiết và Từ má mấy câu:
“Chỉ tiếc, ngoại trừ miếng cơm chó kia và đôi mắt mẹ…”
“Không còn gì đáng để đệ thích cả.” Dứt lời, A Hắc không nói thêm gì nữa, chỉ bước thẳng vào phòng mình. Thực ra, hôm nay hắn đã phá lệ nói rất nhiều rồi.
Cơm chó? Đôi mắt? A Thiết nghe xong không khỏi lặng người.
A Hắc, những thứ trong lòng đệ thật khiến người ta không thể tưởng tượng được, hóa ra thứ đệ giữ trong lòng là chỗ cơm chó ta cướp về cho đệ năm xưa và đôi mắt mẫu thân vì nuôi chúng ta mà thành nửa mù sao?
A Hắc, huynh đệ tốt của ta, đã như vậy, đại ca lại càng không thể nhẫn tâm để đệ cả đời cô tịch như vậy được.
Ta nhất định phải khiến cho đệ trở thành một người hạnh phúc, tuyệt đối không để đệ phải cô độc tịch mịch cả đời như thế đâu.
Đại ca tin rằng tuy trong lòng đệ có một bức tường lớn nhưng nhất định còn có một cách để đánh đổ bức tường ấy…
Nhất định!
Hoàng hôn sau mưa, Tiểu Tình đã khỏi bệnh còn đang tất bật chuẩn bị bữa tối. A Thiết về nhà xong, chuyện đầu tiên hắn làm là đi vào trong bếp, phấn chấn nói với Tiểu Tình:
“Tiểu Tình, huynh rốt cuộc đã nghĩ ra một cách khiến cho A Hắc thay đổi cách nhìn về muội.”
Tiểu Tình đang bận rộn nhưng thấy vẻ mặt A Thiết có vẻ tin tưởng vô cùng, cũng làm bộ ngạc nhiên hỏi:
“A Thiết đại ca…huynh…thực có cách sao?”
A Thiết cười thần bí, nói:
“Không sai, nhưng bây giờ huynh chưa nói được, đợi ba ngày sau tự nhiên muội sẽ biết.”
Ba ngày? Vừa nghe thấy hai chữ “ba ngày”, Tiểu Tình nhất thời tái mặt.
“Tiểu Tình, muội làm sao vậy? Trông sắc mặt muội khó coi lắm.”
Tiểu Tình gượng cười, nói:
“Không, không, không có gì. A Thiết đại ca, trong này nóng lắm, huynh cứ ra ngoài ngồi một chút đi.” Nàng nói rồi đẩy hắn ra ngoài, A Thiết chỉ cảm thấy có chút kỳ quái.
Đẩy A Thiết ra ngoài xong, Tiểu Tình mới đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thấp thỏm không yên, lẩm bẩm:
“Ba ngày à? Ba ngày sau chẳng phải là đúng thời khắc đó hay sao? Chẳng lẽ…thật sự trùng hợp đến thế?”
Đúng lúc nàng, một bóng đen lướt ngang qua cửa sổ, chỉ nghe một thanh âm thần bí vô cùng thấp giọng nói:
“Thế sự thường là những chuyện trùng hợp như vậy đấy, chỉ có điều, ngươi sao bỗng dưng lại thấy không yên trong dạ?”
“Là người à?” Tiểu Tình lập tức đến gần cửa sổ.
“Xem ra ngươi đã để tâm đến A Thiết này không ít, nhưng ngươi đừng quên mục tiêu chân chính của ngươi là Bộ Kinh Vân!”
“Có lẽ hắn mới đúng là Bộ Kinh Vân!” Tiểu Tình nói.
“Nhưng ta biết, ngươi để ý hắn nhiều như vậy là bởi những chuyện hắn đã làm, chứ lý do không phải bởi vì hắn có thể là Bộ Kinh Vân!”
“Nếu để ý hay thích một người thì việc hắn có phải là Bộ Kinh Vân hay không có khác gì đâu. Vì sao nhất định phải là Bộ Kinh Vân?
A Thiết tận tâm tận lực vì A Hắc. Loại hán tử này vốn xứng đáng để bất kỳ ai phải để ý, phải tôn kính, cho dù hắn không phải là Bộ Kinh Vân đi chăng nữa.” Tiểu Tình mơ màng nói.
“Ngươi để ý ai, tôn kính ai ta cũng chẳng muốn quản. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, ngươi đừng quên ba ngày sau mình còn có chuyện phải làm là được.”
Tiểu Tình ngẩn người, bóng đen bèn nói tiếp:
“Hy vọng chuyện của ba ngày sau có thể hoàn thành thuận lợi, ngươi rõ chưa?”
Tiểu Tình rất lâu sua mới bất đắc dĩ gật đầu, xem ra có chút không muốn.
Rốt cuộc ba ngày sau, nàng phải làm chuyện bất đắc dĩ nào?
“A Thiết đại ca, huynh lại đùa rồi…”
A Thiết vốn tính thẳng thắn, không hề che giấu nói:
“Muội coi huynh là nói đùa cũng được, nhưng huynh biết muội vẫn luôn nhìn trộm đệ ấy.”
Tiểu Tình cúi đầu không đáp.
“Tiểu Tình, A Hắc không phải lạnh lùng như người ta nghĩ đâu, chỉ cần muội có thể chạm tới trái tim của đệ ấy thì nhất định A Hắc sẽ đối xử tốt với muội.”
Tiểu Tình vẫn không lên tiếng, tựa như trong lòng có nỗi khổ riêng không nói ra được.
Nỗi khổ tâm không nói được ư? Chẳng phải nàng vẫn thường nhìn trộm A Hắc sao? Lẽ nào nàng không có cảm tình với hắn?
Nhưng thấy A Thiết hết lòng lo nghĩ cho đệ đệ, vì không đành lòng làm cho vị đại ca này thất vọng, cũng là vì mục đích không thể nói cùng ai của nàng, Tiểu Tình lại giả bộ tươi cười, gật đầu nói:
“A Thiết đại ca, huynh…đoán không sai, muội…đúng là vẫn hay nhìn trộm A Hắc.”
Nghe Tiểu Tình chính miệng thừa nhận, A Thiết lập tức thành khẩn nói:
“Tiểu Tình, muội quả nhiên thực sự thích A Hắc, huynh thân là đại ca, nhất định sẽ dùng hết sức giúp muội!”
Giúp ư? Những chuyện này cũng có thể giúp được sao?
Tiểu Tình cảm thấy buồn cười, nhưng nhìn vẻ mặt quá đỗi chân thành vì đệ đệ của A Thiết, nàng đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Có lẽ, nàng vốn không cần hắn giúp, bởi vì…
Chỉ chớp mắt, lại mấy ngày nữa trôi qua.
Trong mấy ngày này, cho dù Tiểu Tình luôn tìm cách từ chối sự giúp đỡ của A Thiết, nhưng hắn vẫn không từ bỏ, lúc nào cũng cố tình đẩy nàng và A Hắc lại một chỗ.
A Thiết đã xác định rằng nàng thương yêu A Hắc, lại càng chắc chắn rằng nếu A Hắc có thể đáp lại tình cảm của Tiểu Tình thì nàng có thể khiến A Hắc không còn cảm thấy tịch mịch như vậy nữa.
Vì muốn đền đáp cho những vết thương trên lưng A Hắc, lúc này A Thiết quả thực gắng hết sức lực, quên cả bản thân.
Chẳng hạn như đến bữa cơm chiều, hắn thể nào cũng đẩy cho Tiểu Tình ngồi cạnh A Hắc, sau khi ăn xong hắn lại giả bộ đau bụng, muốn A Hắc thay hắn vào bếp giúp Tiểu Tình rửa bát chén.
Còn có một bữa, A Thiết làm bộ bị bệnh, một mực đòi ở trong nhà, giục A Hắc với Tiểu Tình cùng nhau lên núi hái thuốc.
Đáng tiếc, những khổ tâm của hắn cuối cùng vẫn không có tác dụng gì. Ngày hôm đó, A Hắc và Tiểu Tình tuy đi chung một con đường nhưng vẫn giữ một khoảng cách hai trượng như trước đây, thậm chí có lúc còn xa hơn khi có A Thiết đi cùng.
Xem ra, A Hắc tuyệt đối sẽ không chấp nhận nàng, chỉ có Tiểu Tình là cam tâm tình nguyện, mà không! Phải nói là A Thiết một lòng cam nguyện, chắc gì Tiểu Tình đã nguyện ý.
Hôm đó, Tiểu Tình cùng A Hắc lên núi hái thuốc vừa về tới nhà, không hiểu sao vừa bước vào cổng nàng liền cảm thấy khó chịu vô cùng, xem ra cũng bị bệnh như A Thiết rồi.
Rất có khả năng nàng vốn không hề nghĩ như vậy. Nhưng nếu Tiểu Tình không thích A Hắc thì sao ngày nào cũng nhìn trộm A Hắc?
A Thiết liếc thấy gương mặt Tiểu Tình nóng ran đến đỏ bừng, vội vàng bế nàng đặt lên giường. Từ má lấy nước dấp lên trán cho nàng, còn A Hắc thì chỉ đứng xa xa ở phòng bên cạnh mà không nói gì.
A Thiết lo lắng hỏi:
“Tiểu Tình, muội…không sao chứ?”
Tiểu Tình yếu ớt lắc đầu, hỏi lại:
“A Thiết đại ca, huynh…không phải hôm nay bị bệnh à? Sao bỗng nhiên…lại khỏe như vậy?”
A Thiết xấu hổ cười, đáp:
“Huynh…vừa khỏi.”
“Thật không đó?” Tiểu Tình liếc mắt nhìn A Hắc ngoài cửa, thấp giọng nói:
“A Thiết đại ca, huynh…là muốn cho muội có cơ hội ở cùng A Hắc nên mới giả bệnh phải không?”
A Thiết tảng lờ không đáp, Tiểu Tình thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
Nếu hôm nay muội không bị bệnh thì chắc ngày mai huynh cũng giả bệnh phải không?”
A Thiết vẫn im lặng không nói gì, coi như là thừa nhận.
Tiểu Tình cười khổ một tiếng, tấm lòng A Thiết nàng rất hiểu. Kỳ thực, chính nàng cũng không phải là đang giả vờ hay sao? Chỉ có điều trình độ giả vờ bệnh của nàng cao hơn A Thiết rất nhiều. Chí ít, nàng có thể tùy ý khống chế chân khí trong cơ thể, tạo thành một cỗ nhiệt lực khiến cho thân thể nóng lên như bị sốt. Đây là bí mật của nàng.
Lúc này Từ má đã mang nước trở về, bà vội vàng cuống quít thấm khăn đắp lên trán cho Tiểu Tình, lại ân cần hỏi:
“Tiểu Tình, con có thấy đỡ chút nào không?”
Tiểu Tình gật gật đầu, Từ má lại nói:
“Chậc, thật tội quá, con gái chân yếu tay mềm sau này đừng có đi hái thuốc nữa kẻo trúng gió thì nguy.”
Tiểu Tình im lặng không nói, vừa liếc nhìn A Thiết, lại quay sang nhìn A Hắc xa không chạm tới, cuối cùng nàng cũng đạt được mục đích.
Vì muốn cho Từ má yên lòng, Tiểu Tình đành phải nhắm mắt rồi ngủ thiếp khi nào không hay.
Sau này mới biết, nàng lúc ấy quả thực mệt mỏi.
Lúc nàng tỉnh dậy, trời đã tảng sáng. Nhưng Tiểu Tình tỉnh dậy không phải vì ánh nắng mai mà do một tấm khăn ướt đánh thức nàng.
Hóa ra là A Thiết, hắn vẫn ở bên cạnh nàng không rời nửa bước, không ngủ một canh, vẫn ngồi đó đắp khăn ướt cho nàng.
Tiểu Tình hoảng hốt, cuống quít ngồi dậy, hỏi:
“A Thiết…đại ca, huynh…sao còn chưa đi ngủ?”
A Thiết đáp:
“Mẹ bảo, lấy nước dấp lên trán sẽ làm muội thấy dễ chịu hơn, nhưng mẹ đã lớn tuổi rồi, huynh bảo người đi ngủ, để huynh ngồi đây dấp nước cho muội là được rồi.”
Tiểu Tình nghe xong, trong lòng chấn động. Hán tử chân thành thẳng thắn ấy cả đêm không ngủ, ngồi bên cạnh chăm sóc cho nàng. Mắt thấy đôi mắt hắn thâm quầng, dung nhan tiều tụy, Tiểu Tình bất chợt nghe trong sống mũi cay cay.
“A Thiết đại ca, huynh…tốt với muội quá.”
“Muội là em dâu tương lai của huynh mà, sao có thể không đối xử tốt với muội cho được? Mà cho dù muội không phải đi nữa thì huynh cũng đâu có thể thấy chết không màng.”
Không sai! Đây mới chính là một trái tim hán tử nhiệt thành!
Đã sống qua bao nhiêu lâu, trong cái thế giới của nàng, những người nàng gặp đều là cười nói ngoài mặt, trước giờ vẫn không có một ai đối xử với nàng như một con người có máu có thịt, chỉ có A Thiết, Từ má…
Vì không muốn A Thiết phải vất vả thêm nữa, nàng bèn thu liễm chân khí trong cơ thể, thân nhiệt tự nhiên giảm xuống, nàng nói:
“A Thiết…đại ca, muội…đã khỏi bệnh rồi…”
“Sao lại nhanh thế được?”
“Huynh không tin thì thử xem.” Nàng nói xong liền cầm tay A Thiết đặt lên trán mình. A Thiết mừng ra mặt, nói:
“Ừ nhỉ, có vẻ như là đã hạ sốt thật.” Tay hắn mặc dù cứng rắn như thép những lại rất ấm áp.
“A Thiết đại ca, huynh nên chợp mắt một chút đi, nếu không chút lại không có sức lên núi hái thuốc…”
“Vậy…cũng được! Muội cũng phải nghỉ ngơi cho tốt đó.” Hắn nói xong, kéo cái chăn đắp lại cho nàng rồi đẩy cửa bước ra.
Tiểu Tình chăm chú nhìn vào bóng dáng cao lớn của hắn, nhìn đến ngây ngốc, trong lòng thầm nghĩ:
A Thiết đại ca, vì sao lại đối đãi với muội tốt như vậy?
Huynh có biết, huynh càng đối xử tốt với muội bao nhiêu thì Tiểu Tình lại càng thấy hổ thẹn bấy nhiêu, càng không biết phải làm thế nào mới phải.
Lúc A Thiết bước ra khỏi phòng Tiểu Tình, liền gặp một người đang đứng không xa ngoài cửa, một người mà hắn không ngờ lại ở đó.
Là A Hắc!
A Thiết nhất thời cũng không hiểu vì sao A Hắc lại ở ngoài cửa phòng Tiểu Tình sớm như vậy, chắc là A Hắc chỉ mới đến đây thôi. A Hắc chắc chắn sẽ không phải như A Thiết cả đêm không ngủ đấy chứ?
A Hắc nhìn thấy A Thiết cũng không nói gì, chỉ quay lưng bước về phía phòng mình. Không ngờ, hắn vừa xoay người, A Thiết đã thở dài nói với hắn:
“A Hắc, đừng có làm bộ…không biết gì hết như vậy.”
A Hắc nghe vậy thì đứng lại, chờ hắn nói tiếp:
“Ta biết, đệ sớm nhận ra Tiểu Tình thường nhìn trộm mình.”
A Hắc không nói.
“Muội ấy dường như rất thích đệ.”
A Hắc vẫn không nói gì, A Thiết rốt cuộc nhịn không được bèn nói thẳng:
“A Hắc, Tiểu Tình là một cô gái tốt, muội ấy nhất định sẽ là một người vợ hiền thảo, đừng có lạnh lùng với người ta như vậy.”
A Hắc nghe xong những lời này, phá lệ mở miệng nói:
“Cô ta rất kỳ quái.”
A Thiết buồn cười mà không cười được, đệ đệ quái nhất thôn còn nói một cô gái xinh đẹp là kỳ quái!
“Sau khi cô ta đến đây…” A Hắc bổ sung.
“Chúng ta giống như bị giám sát.”
Giám sát ư? A Thiết thầm nghĩ: Cái lí do của A Hắc mới ly kỳ làm sao, hắn cười nói: “A Hắc, đừng có đa nghi nữa, đó chỉ là một người con gái thương yêu đệ mà thôi.”
“Thật sao?” A Hắc thản nhiên nói, hắn chỉ có nói với A Thiết và Từ má mấy câu:
“Chỉ tiếc, ngoại trừ miếng cơm chó kia và đôi mắt mẹ…”
“Không còn gì đáng để đệ thích cả.” Dứt lời, A Hắc không nói thêm gì nữa, chỉ bước thẳng vào phòng mình. Thực ra, hôm nay hắn đã phá lệ nói rất nhiều rồi.
Cơm chó? Đôi mắt? A Thiết nghe xong không khỏi lặng người.
A Hắc, những thứ trong lòng đệ thật khiến người ta không thể tưởng tượng được, hóa ra thứ đệ giữ trong lòng là chỗ cơm chó ta cướp về cho đệ năm xưa và đôi mắt mẫu thân vì nuôi chúng ta mà thành nửa mù sao?
A Hắc, huynh đệ tốt của ta, đã như vậy, đại ca lại càng không thể nhẫn tâm để đệ cả đời cô tịch như vậy được.
Ta nhất định phải khiến cho đệ trở thành một người hạnh phúc, tuyệt đối không để đệ phải cô độc tịch mịch cả đời như thế đâu.
Đại ca tin rằng tuy trong lòng đệ có một bức tường lớn nhưng nhất định còn có một cách để đánh đổ bức tường ấy…
Nhất định!
Hoàng hôn sau mưa, Tiểu Tình đã khỏi bệnh còn đang tất bật chuẩn bị bữa tối. A Thiết về nhà xong, chuyện đầu tiên hắn làm là đi vào trong bếp, phấn chấn nói với Tiểu Tình:
“Tiểu Tình, huynh rốt cuộc đã nghĩ ra một cách khiến cho A Hắc thay đổi cách nhìn về muội.”
Tiểu Tình đang bận rộn nhưng thấy vẻ mặt A Thiết có vẻ tin tưởng vô cùng, cũng làm bộ ngạc nhiên hỏi:
“A Thiết đại ca…huynh…thực có cách sao?”
A Thiết cười thần bí, nói:
“Không sai, nhưng bây giờ huynh chưa nói được, đợi ba ngày sau tự nhiên muội sẽ biết.”
Ba ngày? Vừa nghe thấy hai chữ “ba ngày”, Tiểu Tình nhất thời tái mặt.
“Tiểu Tình, muội làm sao vậy? Trông sắc mặt muội khó coi lắm.”
Tiểu Tình gượng cười, nói:
“Không, không, không có gì. A Thiết đại ca, trong này nóng lắm, huynh cứ ra ngoài ngồi một chút đi.” Nàng nói rồi đẩy hắn ra ngoài, A Thiết chỉ cảm thấy có chút kỳ quái.
Đẩy A Thiết ra ngoài xong, Tiểu Tình mới đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thấp thỏm không yên, lẩm bẩm:
“Ba ngày à? Ba ngày sau chẳng phải là đúng thời khắc đó hay sao? Chẳng lẽ…thật sự trùng hợp đến thế?”
Đúng lúc nàng, một bóng đen lướt ngang qua cửa sổ, chỉ nghe một thanh âm thần bí vô cùng thấp giọng nói:
“Thế sự thường là những chuyện trùng hợp như vậy đấy, chỉ có điều, ngươi sao bỗng dưng lại thấy không yên trong dạ?”
“Là người à?” Tiểu Tình lập tức đến gần cửa sổ.
“Xem ra ngươi đã để tâm đến A Thiết này không ít, nhưng ngươi đừng quên mục tiêu chân chính của ngươi là Bộ Kinh Vân!”
“Có lẽ hắn mới đúng là Bộ Kinh Vân!” Tiểu Tình nói.
“Nhưng ta biết, ngươi để ý hắn nhiều như vậy là bởi những chuyện hắn đã làm, chứ lý do không phải bởi vì hắn có thể là Bộ Kinh Vân!”
“Nếu để ý hay thích một người thì việc hắn có phải là Bộ Kinh Vân hay không có khác gì đâu. Vì sao nhất định phải là Bộ Kinh Vân?
A Thiết tận tâm tận lực vì A Hắc. Loại hán tử này vốn xứng đáng để bất kỳ ai phải để ý, phải tôn kính, cho dù hắn không phải là Bộ Kinh Vân đi chăng nữa.” Tiểu Tình mơ màng nói.
“Ngươi để ý ai, tôn kính ai ta cũng chẳng muốn quản. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, ngươi đừng quên ba ngày sau mình còn có chuyện phải làm là được.”
Tiểu Tình ngẩn người, bóng đen bèn nói tiếp:
“Hy vọng chuyện của ba ngày sau có thể hoàn thành thuận lợi, ngươi rõ chưa?”
Tiểu Tình rất lâu sua mới bất đắc dĩ gật đầu, xem ra có chút không muốn.
Rốt cuộc ba ngày sau, nàng phải làm chuyện bất đắc dĩ nào?
/84
|