Phù Ảnh Ám Hương

Chương 58 - Chương 58

/72


“Hoàng huynh, ngươi vẫn còn nhàn nhã vậy được sao? Qua gần nữa tháng rồi đó . . . . . . hoàng đế Trung Nguyên, thật không có chút tác dụng nào!”trong dịch quán, đôi mắt xanh thẫm của Dao Hàm oán hận nhìn Kình Thương nằm trên tháp căm giận nói.

Kình Thương liếc nhìn muội muội khí chất hoàn toàn biến mất, trong lòng lạnh lùng cười: “Phải biết chờ đợi chứ, hoàng muội. Hoàng đế cùng thái tử tự giết lẫn nhau, đây đúng là thời cơ tốt cho Miêu Cương! Đến lúc đó, ngươi muốn nam nhân gì mà không có?”

Dao Hàm trong lòng biết hoàng huynh của nàng căn bản sẽ không để nàng trong lòng, chỉ say mê trong đại nghiệp khiến Miêu Cương phiên quốc xưng bá Trung Nguyên. Cho dù đáp ứng sẽ giúp nàng có được Diệp Thiên Hàn, cũng là vì thân phận Phù Ảnh Các Các chủ của Diệp Thiên Hàn, đối với đại nghiệp của gã có một tác dụng nhất định. Đôi mắt xanh tẫm nhìn gã, trong lòng đặt quyết tâm — nếu hoàng huynh của nàng không chịu giúp nàng, như vậy nàng tự mình động thủ. Thứ mà Dao Hàm nàng coi trọng, chưa bao giờ không chiếm được. . . . . .

Qua loa hành lễ ra khỏi tẩm phòng của Kình Thương, nữ nhân đi thẳng một đường tự nhiên không nhìn thấy “Hoàng huynh” luôn đối xử với mình không tệ đang dùng ánh mắt âm trầm chăm chú nhìn mình: “Người đâu, theo dõi trưởng công chúa. Đừng để nàng phá hủy đại sự của bổn vương”

“Vâng” người hầu bên cạnh Miêu Cương phiên vương bên thấp giọng hồi đáp, nháy mắt không thấy bóng dáng.

Hoàng cung, Ngự thư phòng.

“Hoàng Thượng, thỉnh ngài đừng lo lắng. Phiêu Kị Đại tướng quân đang dẫn ba mươi vạn đại quân trở về kinh thành. Nhất định có thể một lưới bắt hết bè lũ của thái tử!”

Lí Huyền sau án thư nheo hai mắt lại nhìn tả tướng sắc mặt âm trầm, trầm giọng nói: “Nghịch tử kia vốn chẳng thể làm nên chuyện gì, trẫm lo lắng, chỉ có Diệp Thiên Hàn. . . . . .” Lăng Tiêu Vị đứng cạnh không nói gì, nhưng dưới đáy lòng lại cười lạnh.

Tả tướng nhất thời im lặng – lão chưa từng chú ý tới một thân vương điện hạ trước đó ngay cả tên lão còn chưa biết, thế cho nên địch nhân tới trước mắt, lão lại hoàn toàn không biết gì, nhất thời có chút bối rối.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, hữu Thừa tướng cầu kiến thánh giá!”Ngoài cửa thanh âm bén nhọn của thái giám cất lên.

Lí Huyền cùng tả tướng liếc nhau, tả tướng bỗng nhiên mở miệng: “Nếu vi thần không nhớ lầm, Đại tướng quân dưới tay cũng có sáu mươi vạn nhân mã. . . . . .”

Lí Huyền cắt ngang lão: “Trước xem ông ta nói gì rồi định đoạt.”

“Vâng . . . . .”Tả tướng không cam lòng lui sang một bên — mười mấy năm, vẫn bị hữu tướng Kỉ Ty Đường cùng lão vào triều làm quan một lúc áp chế, ngay cả làm thừa tướng cũng là ông ta làm hữu Thừa tướng trước. Nữ nhi mặc dù chết sớm, nhưng từng là hoàng hậu, ngoại tôn lại là thái tử, ngay cả hài tử cũng làm Đại tướng quân, tay cầm sáu mươi vạn nhân mã. . . . . . Lần này tiểu tử Lí Ân mưu triều soán vị, lão nhất định phải nhân cơ hội này, thừa cơ trừ bỏ Kỉ Ti dường cùng hài tử Kỉ Cảnh Thu của ông ta!

“Vi thần khấu kiến Hoàng Thượng.” Kỉ Ti Đường một thân chính nhất phẩm quan phục, mặc dù đã tới hoa giáp chi niên (sáu mươi), lại vẫn như cũ tinh thần đẩy dủ, không có chút lão thái, thanh âm như chuông đồng, đối với Hoàng Thượng cung kính hành lễ.

Lí Huyền lạnh lùng nói: “Hữu tướng bình thân.”

Kỉ Ti Đường đứng dậy: “Hoàng Thượng. . . . . .”

“Trẫm biết ngươi là vì chuyện của thái tử mà đến.”Cắt ngang lời Kỉ Ti Đường, Lí Huyền lạnh lùng nói, “Nhưng lần này tên nghiệt tử đó quá tệ hại, dám binh nhẫn tương hướng (chỉ binh khí, đối đầu trực tiếp…)với trẫm. Trẫm tuyệt không nhân nhượng!”Đập một chưởng thật mạnh lên bàn, làm chúng thái giám cung nữ trong phòng sợ tới mức lập tức quỳ xuống, nháy mắt lặng ngắt như tờ.

Thật lâu sau, Kỉ Ti Đường mới chậm rãi nói: “Hoàng Thượng, Kỉ gia một nhà trung liệt, vì vương triều Lí thị cúc cung tận tụy. Lần này thái tử lại gây ra đại họa lớn như vậy, vi thần không nghĩ sẽ giúp thái tử biện giải. Chỉ muốn thỉnh cầu Hoàng Thượng, vô luận như thế nào, xem ở tình phụ tử, nể mặt cựu thần, có thể tha cho nó một mạng? Vi thần đã mất đi nữ nhi, không muốn lại mất đi ngoại tôn này . . . . . .”Nói xong lần thứ hai quỳ xuống, dập đầu xuống đất.

“Hữu Thừa tướng, đây là lỗi của ngươi. Ngươi từng là Hình bộ thượng thư, cái gọi là quốc hữu quốc pháp gia hữu gia quy. Thái tử như thế, không chỉ dĩ hạ phạm thượng với phụ thân, còn vạn phần bất kính với nhất quốc chi quân của Trung Nguyên. Cái gọi là vương tử phạm pháp đồng tội thứ dân! Nếu ngay cả làm vậy mà cũng có thể tha thứ, còn đâu uy nghiêm triều đình ta? Uy nghiêm Hoàng Thượng lại ở đâu? !”Tả tướng nhịn không được căm giận nói.

Lí Huyền nheo mắt lại nói: “Hữu tướng đứng lên nói.”

“Hoàng Thượng, nếu ngài không đáp ứng cựu thần, cựu thần sẽ quỳ mãi không dậy. . . . . .”Thanh âm không chút dao động của Kỉ Ti Đường thản nhiên nói, ” Kỉ gia ta tam đại trung lương. Không xem mặt tăng phải nể mặt phật, xem như nể mặt tiên hoàng, xin Hoàng Thượng thủ hạ lưu tình với thái tử đi. . . . . .”

Lí Huyền không kiềm chế được tức giận quát: “Hữu Thừa tướng, ngươi dám lấy tiên hoàng ra áp chế trẫm? ! Lá gan của ngươi thật lớn mà!”

Tả tướng bên cạnh nghe vậy cười thầm không thôi. Ai cũng biết đương kim hoàng thượng lúc còn là hoàng tử rất không được sủng ái, đối tiên hoàng tâm tồn hận ý. Mà Kỉ Ti Đường trước nay luôn bình tĩnh lại sơ suất nhắc tới tiên hoàng. . . . . . Chỉ sợ lần này thái tử chắn chắn sẽ phải chết, mà Kỉ gia, cũng sẽ nhất định sụp đổ!

Kỉ Ti Đường như trước quỳ gối tại chỗ, không vì hoàng đế tức giận mà kinh hồn táng đảm, cũng không tức giận, ngữ điệu trầm tĩnh nói: “Vi thần hiểu, Kỉ gia có vi thần cùng tiểu nhi, còn có thái tử ở trong triều làm hậu thuẫn, sớm có người nói Kỉ gia ta ngoại thích chuyên quyền, có tâm dĩ hạ phạm thượng. Lần này thái tử lại làm vậy, càng tạo thời cơ cho đám tiểu nhân phỉ báng Kỉ gia. Mặc kệ Hoàng Thượng tin hay không. . . . . .” Kỉ Ti Đường từ trong ngực lấy ra một lệnh bài làm từ huyền thiết, hai tay dâng,”Tiểu nhi nguyện từ chức Đại tướng quân, giao binh phù sáu mươi vạn đại quân cho Hoàng Thượng, để tỏ rõ trung tâm của Kỉ gia. Khẩn cầu Hoàng Thượng xem binh phù, mà tha thái tử một mạng!”

Lí Huyền nghe vậy kinh hãi — Kỉ Cảnh Chu chưởng quản sáu mươi vạn đại quân ở biên cương bắc bộ đã hơn mười năm. Trong mười năm này, lão không lúc nào không nghĩ đến chuyện thu binh phù về tay mình. Lại liên tiếp vì thế lực Kỉ gia trong triều mãnh liệt phản đối mà thất bại. Mà hôm nay, Kỉ Ti Đường lại tự động giao binh phù này ra? !

Lăng Tiêu Vị đứng cạnh thấy vậy nhận binh phù, đưa tới tay Lí Huyền. Không ai phát giác hắn cùng Kỉ Ti Đường nhìn thoáng qua nhau, trong mắt song phương đều là khẩn trương người ngoài khó nhận ra nổi.

Lí Huyền tiếp nhận binh phù, trầm giọng nói: “Hữu tướng, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa ? Lấy nó để đổi lấy một mạng của nghiệt tử kia, có đáng giá?”

Kỉ Ti Đường gật đầu: “Phải vi thần hiểu. Bất quá vi thần cũng có một điều kiện.”

“Nói.”

Kỉ Ti Đường từ trong lòng lấy ra một quyển sổ, giao cho Lăng Tiêu Vị. Lí Huyền ra hiệu, Tiêu Vị mở ra xem, sắc mặt dần ngưng trọng: “Hoàng Thượng, này. . . . . .”

“Là thứ gì?”

Tiêu Vị đưa quyển sổ cho Lí Huyền, Lí Huyền lật xem hồi lâu, rốt cuộc khép sổ lại, hồi lâu không nói gì, cuối cùng khoát tay áo, “Thôi, trẫm đáp ứng ngươi là được. Quỳ an đi.”

Kỉ Ti Đường phút chốc ngẩng đầu: “Hoàng Thượng ý là sẽ không lấy mạng thái tử? !”

Lí Huyền bình tĩnh nói: “Nó đã không còn là thái tử.”Nói xong liền đối đại thái giám bên cạnh nói, “Nghĩa Triệu, bắt đầu từ hôm nay, phế truất thái tử Lí Ân, biếm vi thứ dân, lưu đày, trọn đời không được vào kinh!”Nói xong nhìn tả tướng, lạnh lùng nói, “Về phần tả tướng, nhìn xem thứ này đi.”Nói xong quăng tập kia xuống chân tả tướng.

Tả tướng lòng đầy nghi hoặc, lại bị thái độ Lí Huyền làm lão nơm nớp lo sợ, run run nhặt tập sổ lên. Càng xem càng đổ mồ hôi như mưa hạ, không quá bao lâu, sau lưng ướt đẫm . . . . . . tập sổ đó, rõ ràng là tất cả chứng cứ phạm tội Bắc Đường Vũ Trăn tìm được trong hơn mười năm làm quan của tả tướng, đủ để khiến lão khó giữ ô sa, đầu rơi xuống đất!

“Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng. . . . . . Thần oan uổng a! Hoàng Thượng, ngài cần phải thay thần làm chủ a!”Tả tướng quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói.

Lí Huyền nhìn tả tướng sợ hãi, lại nhìn nhìn binh phù trong tay, cuối cùng nói: “Người đâu, tháo đính đái hoa linh của tả tướng xuống, giao cho hình bộ xử trí!”

Tiếng quát to của Tả tướng dần xa xăm, Kỉ Ti Đường rốt cuộc đứng dậy, thản nhiên nói: “Tạ Hoàng Thượng thành toàn, vi thần cáo lui.”Nói xong liền rời khỏi Ngự thư phòng.

Lí Huyền như hư thoát ngã ngồi trên ghế, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Một bên Lăng Tiêu Vị nhìn thấy cảnh này là cười lạnh — hoàng đế ngu ngốc. . . . . .

Thân vương phủ.

“Dịch nhi, nương ngươi hôm nay khỏe hơn chưa ?”Lí Ân cười ôm nam hài nhi chơi đùa một mình trong hoa viên, “Sao có một mình ngươi chơi ở đây vậy?”

Nam hài nhi tên Lí Dịch mười tuổi, là cửu hoàng tử hài tử của Vân Quý phi, mới từ lãnh cung đi ra.

Hài tử mặt mũi thanh tú, khí chất không màng danh lợi giống hệt mẫu thân, lại hơn một phần khí khái nam tử. Ở lãnh cung, nếu có ai dám khi dễ nó hoặc nương nó, nó sẽ dùng công phu học được trước khi bị biếm lãnh cung trừng trị người nọ, cho dù đầu rơi máu chảy cũng không tiếc. Một hài tử như vậy, quá thích hợp làm đế vương.

Nhưng lúc này, tại đây trước mặt vị”Thái tử ca ca” này, Lí Dịch vẫn là một nam hài mười tuổi, chớp đôi mắt vẫn còn chút trẻ con, cho Lí Ân một nụ cười thật tươi: “Lục hoàng huynh.”

Lí Ân ôm nó đến phòng Vân Quý phi, không ngờ bé con trong lòng kéo vạt áo mình lại, đành dừng cước bộ: “Sao vậy?”

“Có một đại ca ca xinh đẹp tìm mẫu phi, nói là xem bệnh cho mẫu phi. Mẫu phi bảo Dịch nhi ra ngoài chơi.” Lí Dịch nói xong có chút ủy khuất. Vì sao nó không thể ở bên mẫu phi a. . . . . .

“Nga?”Lí Ân nhíu mày. Đại ca ca xinh đẹp, vậy nhất định là bảo bối tiểu ái nhân Diệp Tư Ngâm của hoàng huynh. . . . . . Này. . . . . . Ấn bối phận để tính, Diệp Tư Ngâm xem như là chất nhi của mình, Dịch nhi lại là đệ đệ của mình. . . . . . Thế nhưng Dịch nhi lại gọi Diệp Tư Ngâm là ca ca. . . . . . Lí Ân đau đầu nhíu mày. Đều là hoàng huynh không tốt, cố tình chọn cái loại loạn luân chi luyến kinh thế hãi tục thế này, mấy thứ bối phận, toàn bộ rối thành một đoàn.

“Lục hoàng huynh?” Lí Dịch nghi hoặc nhìn thái tử ca ca một năm không thấy, rồi lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, còn đối xử với mình vô cùng tốt, không rõ hắn vì sao cau mày.

Lí Ân lắc đầu, mỉm cười: “Không có gì. Một khi đã như vậy, hoàng huynh cùng ngươi chơi được không?”

Vừa nghe nói được chơi, Lí Dịch lập tức dứt bỏ nghi hoặc ra sau, lập tức mặt mày hớn hở: “Được được! Lục hoàng huynh, chúng ta đi mau. . . . . .”

Tiếng một lớn một nhỏ vui một nụ cười.

“Nương nương, thân thể người đã tốt hơn rồi. Chỉ cần tịnh dưỡng nhiều hơn là sẽ khỏi hẳn.”Diệp Tư Ngâm thản nhiên cười nói. Vân Quý phi là bị người hạ độc, không cần phải nói nhất định là Thần quý phi trước nay cùng Vân Quý phi đối nghịch.

“Đa tạ diệp Thiếu chủ.”Nử tử ngồi tựa vào thành giường, sắc mặt hơi tái nhợt, dù đã qua mà nhi lập chi niên(30), lại vì bảo dưỡng rất tốt mà nhìn không ra dấu vết của thời gian. Một nữ nhân như vậy, hoàng đế rốt cuộc nghĩ thế nào mà đành biếm mẫu tử nàng vào lãnh cung? Diệp Tư Ngâm trong lòng than nhẹ — hoàng cung một là một nơi ăn thịt người, nếu không có hậu trường cường đại, quả thật sẽ bị người lặng lẽ trừ bỏ.

Vân quý phi tán thưởng nhìn thiếu niên khuynh quốc khuynh thành trước mặt, khi nhìn một người khác xuất hiện trong phòng, trong mắt ý cười càng sâu.

“Hàn, sao ngươi lại tới đây?”Diệp Tư Ngâm nhìn ái nhân không biết xuất hiện khi nào, có chút kinh ngạc hỏi.

“Nên dùng bữa .”Diệp Thiên Hàn ôm thân thể mảnh khảnh của thiếu niên nói. Kì thực sau chuyện đêm đó hắn càng nghĩ càng sợ, hận không thể khắc khắc khóa người này lại bên cạnh mình để an tâm.

Diệp Tư Ngâm gật đầu, mới nhìn Vân Quý phi nói: “Nương nương, tại hạ cáo từ trước. Có gì không thoải mái, nhất định phải cho người đến báo với tại hạ.”

Vân Quý phi gật gật đầu, cười nhìn bóng hai người rời đi. Tuy rằng là hai nam tử, nhưng không thấy chút không thích hợp nào. Tựa như hồn nhiên thiên thành(hình thành từ tự nhiên, sản sinh ra từ nhiên), tựa như hai người họ sinh ra là để ở cùng nhau.

Vậy còn nàng thì sao. . . . . . Vân Quý phi cười cười trong mắt dần hiện lên một tia khổ sợ.

Bệ hạ. . . . . .

Hết chính văn đệ lục thập bát chương

/72

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status